Tô Lị Và Rượu

Chương 12

Một ngày trước ngày hội hẹn hò, ông chủ dặn mọi người 7 rưỡi đến quán để trang trí, toàn bộ quán bar tràn ngập mùi thuốc lá, rượu, hoa cỏ, cùng với mùi mồ hôi.

Buổi sáng Tô Lị có tiết, ăn trưa với Cát La xong mới đến quán. Cô vừa đứng bên đường bắt xe, vừa nhắn tin cho Trần Tửu.

Tô Lị: Bây giờ em đến nhá.

Trần Tửu: Em tới làm gì?

Tô Lị: Ông chủ bảo em tới hỗ trợ mà, chẳng phải nhiều việc quá mọi người lo liệu không hết sao ạ.

Trần Tửu: Em bận thì không phải qua đâu.

Tô Lị: Em qua.

Trần Tửu: Em đừng tới.

Tô Lị: Chiều nay em không có tiết.

Trần Tửu: Em về ký túc xá nghỉ ngơi đi.

Tô Lị: Hiuhiu, anh không muốn gặp em đến thế ư.

Trần Tửu: Anh sợ em mệt thôi.

Tô Lị: Làm ra vẻ.

Tô Lị: Mệt không.

Trần Tửu: Sức em yếu vậy, tới có thể làm gì.

Tô Lị: Em tới giúp anh.

Trần Tửu: Quầy bar có hai người, em đến cũng chỉ bưng trà đưa nước thôi.

Tô Lị: Em sắp đi rồi.

Tô Lị: Muốn gặp anh chết đi được.

Trần Tửu:……

Tô Lị: Anh không nhớ em à?

Trần Tửu: Đến đây đi đến đây đi.

Tô Lị: Xe tới rồi nè.

Trần Tửu: Em nhớ chú ý an toàn nhé.

Thẩm mỹ của ông chủ khi tốt khi xấu, lấy ngay ngày hội hẹn hò lần này làm ví dụ, trông quê không chịu được, chẳng biết do thua lỗ lâu hay vì nguyên nhân nào khác, hoa bày trên bàn lại dùng hoa giả, giả thì giả đi, nhưng màu sắc, chủng loại, sự kết hợp kia thật là kệch cỡm.

Ông chủ với đầu bếp Lưu cùng thảo luận về thực đơn ngày mai, liệt kê được ba tờ giấy về món ăn và thức uống, chưa kịp ăn tối, đầu bếp Lưu lại dẫn theo hai người phụ bếp đi lấy trái cây.

Tô Lị được giao cho công việc vẽ bảng, cầm phấn nửa ngày, đầu ngón tay tê cứng, eo mỏi lưng mỏi.

Bận rộn đến sẩm tối, mọi người đói đến mức bụng sôi ùng ục, ông chủ gọi Tiểu Vĩ vào phòng chứa lấy ba quả dưa vàng Hami tới để mọi người ăn lót dạ, mãi đến 7 rưỡi, ba đầu bếp lái xe tải trở về, lại bận bịu nấu cơm cho nhân viên.

Quán bar trang trí như vậy nên buổi tối không tiếp khách, 11 giờ, ông chủ cho mọi người tan việc, vừa khéo tạo thời gian hẹn hò cho hai người họ.

Trần Tửu lái xe điện, phía sau chở Tô Lị, một tay anh nắm tay lái, tay kia xoa bóp bàn tay cô: “Em còn đau không?”

Tô Lị dựa vào lưng anh, ôm lấy hông anh: “Em thoải mái hơn nhiều rồi.”

“Có đói không?”

“Em muốn ăn gì?”

“Ăn gì khẩu vị nặng xíu đi ạ.”

Anh nhìn thấy phía trước có nhà hàng thịt nướng BBQ: “Ăn thịt nướng BBQ nhé?”

“Được ạ.”

Hai người gọi mấy chục xiên thịt dê, cánh gà nướng, đồ chay nướng, bốn con cua to, hai chai bia, ăn uống rất ngon lành.

“Công việc này tan muộn quá, em đừng làm nữa.”

“Nếu thế chẳng phải em sẽ không được gặp anh ư.” Tô Lị liếm môi: “Em muốn gặp anh mỗi ngày cơ.”

“Anh đến tìm em là được mà, dù sao hiện tại cách một ngày anh mới phải đi làm.”

“Không được.” Tô Lị uống một hớp bia lạnh: “Em rất thích công việc này, em không nghỉ đâu.”

“Nếu không em xin điều chỉnh thời gian với ông chủ đi, đừng tan muộn như vậy.”

“Không sao đâu, em cũng đi làm cách ngày theo anh, có anh bên cạnh còn sợ gì chứ.”

“Em đang là sinh viên, học tập quan trọng nhất.”

“Em học siêu tốt luôn, không đúng, phải nói là em điêu khắc rất tốt.” Tô Lị chống cằm cười xấu xa: “Nếu không cho em đi làm thì anh nuôi em đi.”

“Được thôi.”

“Em không dễ nuôi đâu đấy.”

“Anh cố gắng là được.”



Ngày hội hẹn hò sẽ bắt đầu từ 10 giờ, 5 rưỡi nhà bếp đã nổi lửa, chưa đến 9 giờ, toàn bộ món ăn, rượu, món tráng miệng đã được bày biện xong.

Bartender mới đến bị điều tới quầy bar ngoài trời, Tô Lị vẫn làm trợ lý cho Trần Tửu. Theo Trần Tửu một thời gian, rất nhiều thói quen của anh được cô nắm rõ như lòng bàn tay, ví dụ như loại rượu này cần trang trí cái gì, loại rượu kia cần dùng nước quả nào……

Buổi hẹn hò lần này không có ai quá nổi bật, tuổi từ hai mươi mấy đến bốn mươi mấy, thấp cao béo gầy, cần gì có nấy.

Người lên kế hoạch thảo luận trình tự hoạt động với ông chủ ở bên ngoài, ban nhạc trên sân khấu vô cùng sôi động. Tô Lị hoàn toàn không rảnh để ý đến sự náo nhiệt bên ngoài, bận rộn với Trần Tửu trong quầy bar, khi thì có quý cô gọi ly rượu cocktail, khi thì lại có quý ông gọi tách cà phê, đôi khi còn gọi cùng một lúc, bận rộn đến mức thở không ra hơi.

Trong lúc trang trí hai ly Mojito, một người đàn ông điển trai đi tới, trông bộ dáng có vẻ ngoài ba mươi, đóng vest phẳng phiu, nom rất phong độ. Anh ta ngồi lên ghế cao, đối mặt với hai người trong quầy hai.

“Xin hỏi quý khách muốn uống gì ạ?” Tô Lị ngẩng đầu liếc anh ta một cái.

Người đàn ông mặc vest vì Tô Lị mà tới, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chặp vào cô: “Cô có đề cử gì không?”

Cô cúi đầu nói: “Bên cạnh tay quý khách có menu rượu đấy ạ.”

Người đàn ông đó không có trả lời, Tô Lị ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh ta, lặp lại lần nữa: “Bên cạnh tay quý khách có menu rượu đấy ạ.”

“Cô có thể giới thiệu qua cho tôi không?”

“Quý khách muốn uống gì ạ? Whiskey, Vodka, rượu cocktail, rượu hoa quả, đồ uống khác hay là trà ạ?” Tô Lị nhanh chóng giới thiệu qua.

“Whiskey thêm đá, Jack Daniels đi.”

“Quý khách vui lòng đợi một lát.” Tô Lị pha chế xong rồi đưa ly rượu cho anh ta: “Rượu của quý khách đây ạ.”

“Cảm ơn.”

Người đàn ông mặc vest ngồi rất trang nhã, rút một tấm danh thiếp từ trong túi áo trước ngực ra, đưa cho Tô Lị: “Chúng ta kết bạn làm quen được không.”

Tô Lị không nhận, cô liếc sang Trần Tửu bên cạnh, quan sát phản ứng của anh. Trần Tửu nhận lấy tấm danh thiếp, đặt lên bàn, đáp trả bằng tấm danh thiếp của ông chủ, người đàn ông mặc vest cầm lên, mỉm cười, lễ phép bỏ vào túi của mình.

“Trông mọi người có vẻ rất bận rộn nhỉ.”

Xàm xí, đông thế kia, anh mù hả?

“Hôm nay khách khứa hơi đông ha.”

Ồ, hóa ra chưa mù.

“Bên ngoài rất sôi động.”

Thế thì anh ra ngoài đi.

“Cho tôi thêm ly nữa nhé.”

Tô Lị rót thêm cho anh ta, lại nghe anh ta hỏi: “Mấy giờ mọi người tan làm?”

“Tôi không biết.”

“Tôi thấy công việc này cũng thú vị đấy.”

Hai người họ không ai đáp lại anh ta.

“Chắc gặp được rất nhiều người chứa quá khứ nhỉ.”

Anh xem nhiều phim lắm đúng không?

Tô Lị không thèm liếc anh ta lấy một cái, cúi người múc đá, không cẩn thận làm rơi hai viên xuống đất, cô dùng tay nhặt lên rồi vứt đi, lạnh đến mức tê tay, Trần Tửu xoa ngón tay cô: “Em đừng nhặt bằng tay.”

“Vâng ạ.”

Anh nắm ngón tay cô, cố gắng sưởi ấm cho cô, người đang ông kia nhìn hai người, hỏi: “Hai người là người yêu hả?”

“Vợ chồng.” Trần Tửu nói.

Tô Lị: “……”

Người đàn ông mặc vest không lên tiếng, chẳng lâu sau đã im lặng rời đi.

Trần Tửu lấy lại cái ly thả vào bồn rửa, Tô Lị sáp lại gần cánh tay anh, cười đùa: “Vợ chồng?”

“Em cười gì, anh chỉ đang giúp em chặn vận đào hoa thôi.”

“Anh ghen à.”

“Đâu có.”

“Còn không chịu thú nhận.” Tô Lị vỗ vào lưng anh: “Anh thú nhận một chút thì sẽ chết ư.”

“Có thể chứng minh một vấn đề.” Trần Tửu xoay người nhìn cô: “Bạn gái của anh rất có sức hút đấy.”

“Úi, anh còn biết ghẹo người ta nữa hả.” Tô Lị lại định vỗ vào người anh, Trần Tửu nghiêng người tránh né.

“Em đừng động tay động chân nữa, mau đi làm việc đi.”

“Dạ.”



Bận rộn cả một buổi tối, mọi người không còn gì để làm nữa.

Một nhóm người trẻ tuổi tụm lại chơi đùa, Trần Tửu biểu diễn các tư thế pha rượu siêu ngầu cho mọi người xem, tung, ném, hứng, xoay…… Ai cũng nhìn chăm chú.

Tiểu Vĩ nói: “Lão Trần, anh lợi hại thật đấy, bình thường anh giấu kỹ thế, mấy động tác ngầu như vậy chẳng chịu mang ra thể hiện gì cả.”

Đầu bếp Lưu cầm cốc nước, bình tĩnh nói: “Sợ cậu yêu anh ấy thôi.”

Tô Lị nhướng mày với Tiểu Vĩ, trêu chọc: “Tới cạnh tranh công bằng với chị này.”

Tiểu Vĩ liên tục xua tay: “Em không dám, không dám đâu.”

Đầu bếp Lưu nói: “Lão Trần chính là quán quân cuộc thi Bartender quốc tế, còn được á quân cuộc thi pha chế cocktail toàn cầu, còn gì nữa nhỉ, tiếng Anh khó đọc quá, tôi vẫn nhớ tên ly rượu đó của cậu ấy, tiếng Trung là…… Người đàn ông trong ngõ hẹp, và hiền nhân đúng không.”

Trần Tửu lấy một ly rượu mới ra: “Không cần nhắc đến á quân đâu.”

Lý Quả nói: “Cuộc thi rất hay, người đoạt giải cũng thật ngầu.”

Tiểu Vĩ: “Lão Trần, em có thể học pha chế đồ uống không ạ? Anh nhận em là đồ đệ đi.”

Tô Lị vỗ vỗ cậu ấy: “Này này này, đại đồ đệ đang ở đây đấy nhé.”

Tiểu Vĩ: “Đồ tôn cũng được, chị Lị nhỉ.”

Tô Lị: “Gọi một tiếng sư phụ xem nào.”

Tiểu Vĩ: “Sư phụ!”

Đầu bếp Lưu: “Bảo em gọi là em gọi ngay, thế thì phải gọi lão Trần sư tổ đấy.”

Tiểu Vĩ: “Sư tổ cũng được mà.”

“Sư tổ cái gì, làm như tôi là cụ ông không bằng.” Trần Tửu cầm cái thìa dài, gõ lên cái ly leng ka leng keng: “Mọi người đã từng nghe đến “Nước mắt thiên thần” chưa? Một ly rượu từng rất nổi tiếng trước đây.”

Tô Lị: “Em chưa ạ.”

Đầu bếp Lưu: “Mọi người chú ý, lão Trần sắp thể hiện nữa kìa.”

Trần Tửu rót siro bạc hà Monin vào ly, sau đó lại rót thêm ít Curacao và Baileys, cuối cùng nhỏ vài giọt siro lựu đỏ vào, siro lựu đỏ xuyên qua lớp Curacao và Baileys rơi xuống, tạo thành từng giọt nước mắt màu đỏ, vì thế nó tên là “Nước mắt thiên thần”.

Tô Lị chống cằm: “Thật là đẹp.”

Lý Quả: “Lão Trần, nếu tôi không có bạn trai thì tôi đã yêu anh rồi.”

Trần Tửu đẩy ly rượu về phía Lý Quả: “Tặng cô này.”

“Cảm ơn Thần rượu.” Lý Quả giơ tay nhận: “Lão Trần của chúng ta giấu tài như vậy còn bị chụp lén, chẳng biết đến lúc thể hiện ra hết liệu quán của chúng ta có nổi tiếng không nhỉ.”

“Không khoa trương đến vậy đâu.” Trần Tửu lấy một cục đá từ trong ngăn đá ra, nói với Tô Lị: “Để anh khắc một thứ cho em xem nhé.”

Vì thế, một màn khắc đá nghệ thuật xuất hiện.

Lý Quả nhoài người trên quầy bar, nét mặt tràn ngập vẻ hâm mộ, vừa lắc đầu vừa nói: “Lãng mạn ghê, người bạn trai thế này biết tìm ở đâu đây.”

“Tôi có này.” Tô Lị kiêu ngạo nhướng mày, nắm tay, vừa định sờ tay vào đá, Trần Tửu kéo cô lại: “Lạnh lắm, em nhìn anh làm là được rồi.”

Đầu bếp Lưu lắc đầu: “Haiz, thức ăn cho chó ngon thật.”

“Em cũng biết khắc mà.” Tô Lị xắn tay áo: “Nhìn em này.”

Cô cầm lấy một cái dùi và con dao, khắc khối đá thành hình Lý Quả, tuy không giống hoàn toàn nhưng cũng được bảy tám phần.

Đầu bếp Lưu: “Trong quán chúng ta nhân tài xuất hiện liên tục.”

Tiểu Vĩ: “Người tài giấu nghề, người tài giấu nghề rồi.”

Trần Tửu: “Thế này đã là gì, tôi đã từng chiêm ngưỡng rất nhiều tác phẩm của cô ấy rồi, còn lợi hại hơn thế này nhiều lắm, cô ấy vẽ cũng đẹp nữa.”

Lý Quả: “Úi giồi ôi, nghe đi, nghe đi.”

Tiểu Vĩ: “Mùi yêu đương thoang thoảng đâu đây.”

Đầu bếp Lưu: “Đồ cuồng vợ.”

Trần Tửu nhìn về phía Tô Lị: “Em đã từng được xem đốt rượu chưa?”

Trước đây Tô Lị đã từng nhìn thấy trong quán bar, nhưng cô vẫn muốn xem Trần Tửu làm lại một lần: “Em chưa ạ.”

Trần Tửu: “Em muốn xem không?”

Tô Lị: “Muốn ạ.”

Trần Tửu: “Tiểu Vĩ, tắt đèn giúp tôi nhé.”

Tiểu Vĩ: “Vâng ạ.”

Ánh đèn bên ngoài xuyên qua cửa kính hắt vào, khiến bóng tối không còn tối tăm nữa, Trần Tửu lấy vài chiếc ly con ra đặt trước mặt họ, đổ lần lượt ba loại rượu vào trong ly, bật lửa tách tách tách vài cái, một loạt ngọn lửa bùng lên.

Lý Quả: “Úi, làm tôi giật cả mình.”

Tiểu Vĩ: “Quá ngầu luôn.”

Trần Tửu: “Mọi người mau uống đi, lấy ống hút hút một ngụm là xong.”

Lý Quả: “Tôi không dám uống, Tiểu Vĩ, giao cho em đấy.”

Đầu bếp Lưu: “……”

Tiểu Vĩ: “……”

Lý Quả: “……”

Tô Lị nhìn người đàn ông phía sau ngọn lửa, anh đứng trong bóng tối, khuôn mặt tràn ngập nét cười dịu dàng.

Lại cảm thấy, anh thật sự rất đẹp trai.



Sam Lê có một người bạn tên là Diệp Mân, rất thích kết bạn, Tô Lị mới chỉ gặp cô ta bốn năm lần, cũng không quen thân. Sắp đến sinh nhật của Diệp Mân, trước đó nửa tháng cô ta đã mời bạn bè từ thân đến không thân tham dự, dù Tô Lị không muốn đi nhưng vì nể mặt Sam Lê nên vẫn tham gia.

Sinh nhật sẽ tổ chức trong một trang viên tư nhân ở ngoại thành, trong ngoài phủ kín giấy trang trí sặc sỡ, mọi người đã đến rất đông nhưng hơn nửa tiếng sau cũng chưa thấy bóng dáng nhân vật chính đâu.

Không biết Sam Lê đã đi đâu quẩy, Tô Lị lại lười để ý tới người khác, ngồi một mình uống champagne. Dần dà cảm thấy nhàm chán, vừa định đi, mấy chiếc xe huênh hoang phóng tới, một nhóm cả trai lẫn gái chạy vào lấy rượu vang rồi quay lại xe.

Sam Lê mặc một bộ đồ da siêu ngầu hấp tấp chạy vào, vừa nhìn thấy Tô Lị đã trực tiếp lao tới: “Tó Lị mày tới rồi à, ngẩn người ra đấy làm gì, đi, đi hóng gió nào.”

Cứ như vậy, Tô Lị bị mang đi.

Mấy chiếc xe phóng đến nơi không người dã ngoại, không biết đi được bao nhiêu km, giọng cả đám đều đã khản đặc.

Đến khi quay lại đã là một tiếng sau đó.

Trên mặt Tô Lị dán sao lấp lánh, tóc buộc cao, đi theo Sam Lê lấy rượu uống.

Trong biệt thự có quầy bar nhỏ, hai bartender mặc quần áo màu đen đang đứng pha chế, từ phía xa Tô Lị đã nhìn thấy Trần Tửu, cô lại gần gọi anh một tiếng: “Trần Tửu?”

Trần Tửu đeo khẩu trang quay đầu lại: “Tô Lị à.”

“Thật sự là anh sao, em còn tưởng mình nhìn nhầm cơ.”

Sam Lê vui vẻ nói: “Ớ, đây chẳng phải là bạn trai của mày ư?”

Trần Tửu tháo khẩu trang xuống, chào hỏi cô ấy: “Chào cô.”

Sam Lê: “Anh đang pha chế rượu hả?”

Trần Tửu: “Ừ.”

Sam Lê: “Tôi sớm được nghe tó Lị khoe anh pha rượu rất ngon, nay rốt cuộc tôi cũng có cơ hội được diện kiến rồi.”

Trần Tửu: “Không đến mức như cô ấy nói đâu.”

Sam Lê: “Anh khiêm tốn quá.”

Tô Lị: “Trùng hợp thật, biết thế em đi cùng anh cho rồi.”

Một bartender khác cũng quay ra chào hỏi Tô Lị: “Hi, chị dâu.”

Tô Lị cười nhìn anh ấy: “Anh là bạn của Trần Tửu đúng không.”

Trần Tửu giới thiệu: “Giang Kỳ, Tô Lị.”

Sam Lê gõ gõ quầy bar: “Này, mày không giới thiệu tao hả.”

Tô Lị: “À đúng rồi, đây là Sam Lê, bạn thân của tôi.”

Giang Kỳ gật đầu: “Chào bạn thân chị dâu.”

Sam Lê hất cằm cười: “Chào anh đẹp trai.”

Tô Lị nói với Trần Tửu: “Em giúp anh nhé.”

“Không cần đâu, em cứ ra chơi với bạn đi.”

“Úi úi” Sam Lê chê bai nhìn hai người, nói với Giang Kỳ: “Chúng ta làm bóng đèn sáng ghê.”

Giang Kỳ nghiêng đầu, cười dịch đến bên kia quầy bar: “Tự giác biến thôi.”

“Sao tóc em rối thế.” Trần Tửu giơ tay trái giúp cô vuốt phần tóc rũ xuống lên vành tai: “Trên mặt dán gì đây, em đi đâu quẩy hử?”

“Mọi người dẫn em đi đua xe á.”

Đang nói, Diệp Mân dẫn theo ba cô gái đang cười đùa ầm ĩ đi tới. Diệp Mân chỉnh lại tóc tai, nhìn lướt qua: “Mọi người đang nói gì với bartender của tôi mà vui vẻ thế?”

Sam Lê: “Vợ chồng son nhà người ta đang tán tỉnh nhau đấy.”

“Vợ chồng son gì cơ?” Diệp Mân kinh ngạc nhìn Trần Tửu: “Không thể nào, thật hay giả đấy? Lão Trần, chuyện gì thế này.”

Tô Lị: “Hai người quen nhau hả?”

Diệp Mân: “Tôi quen anh ấy gần hai năm rồi, tôi còn đang nghĩ tại sao tự dưng cậu lại biết pha rượu, hóa ra sau lưng có thầy chỉ dạy.”

Trần Tửu: “Tay cầm tay nuôi lớn thôi.”

Tô Lị: “……”

Diệp Mân: “Tôi vốn định mời anh ấy đến đây chơi, lão Trần mắc bệnh nghề nghiệp, nhất quyết giúp đỡ. Thế thì trùng hợp thật đấy, Tô Lị quả là sát trai, vậy mà cũng quen được, aiz, thế giới nhỏ quá.”

Tô Lị: “Nói gì đấy hả.”

Diệp Mân nghịch ngợm lè lưỡi: “Đang khen cậu mà.”

Toa Toa: “Chị Lị có bạn trai từ bao giờ thế? Tao chẳng hay tin luôn.”

A Nhuỵ: “Bạn trai mới đẹp trai thật.”

Tô Lị ôm cánh tay Trần Tửu, cười nói với các cô gái: “Đẹp trai nhỉ.”

Tiểu Phi: “Mau ra đây chơi với mọi người đi.”

Toa Toa: “Đi đi đi, đua xe đi.”

Trần Tửu nói: “Tôi không đi được.”

Giang Kỳ đứng ở phía xa lên tiếng: “Cậu đi đi, một mình tôi vẫn ok.”

Diệp Mân: “Em đã sớm nói không cần anh giúp rồi mà, đi thôi lão Trần.”

Toa Toa: “Nhân vật chính lên tiếng rồi kìa.”

Diệp Mân: “Em nghe nói lão Trần chính là thần xe, thế nào, cho chúng em mở mang tầm mắt tí nhỉ.”

Trần Tửu hỏi Tô Lị: “Em có muốn đi không?”

Tô Lị: “Em không đi đâu, đang đau đầu lắm.”

Trần Tửu nói với mọi người: “Cô ấy không thoải mái, lần sau đi.”

Toa Toa: “Trời đất, không thở nổi nữa rồi.”

Tiểu Phi: “Vợ quản nghiêm quá hả?”

Diệp Mân: “Vợ quản nghiêm gì, người ta thế này gọi là chiều chuộng hiểu chưa.”

A Nhuỵ: “Chị Lị quản chặt thật đấy.”

Diệp Mân: “Thôi thôi, tôi cũng mệt rồi, chúng ta uống rượu đi, tôi kể cho mọi người nghe, tay nghề của anh ấy siêu giỏi luôn, giành được không ít giải thưởng lớn.”

Trần Tửu: “Mọi người muốn uống gì nhỉ?”

A Nhuỵ: “Anh trai làm bartender hả?”

Trần Tửu: “Đúng rồi.”

Toa Toa: “Thế thì anh toi rồi, gặp phải nhóm bọn em uống không ngon không cho đi đâu nhé.”

Trần Tửu bất đắc dĩ cười: “Thoải mái gọi rượu đi.”

Diệp Mân: “Vậy thì anh pha rượu sở trường trước xem nào.”

Trần Tửu: “Sở trường giành cho Tô Lị rồi, đổi cái khác đi.”

Toa Toa cùng mấy cô gái kia ồn ào nói: “Úi úi, không chịu nổi nữa đâu.”

A Nhuỵ: “Tó Lị, người bạn trai này mày tìm ở đâu thế, biết chiều chuộng quá.”

Tiểu Phi: “Đúng vậy.”

Diệp Mân: “Tôi ghen rồi.”

Anh một lời tôi một lời, ồn gần chết, Tô Lị không nói được, vỗ vỗ xuống bàn ý bảo mọi người yên tĩnh lại: “Dừng dừng, đừng ồn ào nữa, tôi á, một tháng nay học được của anh ấy rất nhiều kỹ thuật, nay rượu của mọi người tôi bao, cơ hội hiếm có, phải nắm chắc đấy.”

Diệp Mân: “Này, cậu đã nói vậy thì nếu chẳng may chúng tôi không hài lòng, cậu phải bao rượu một tuần đó nha!”

Tô Lị: “Được luôn.”

Sam Lê cười mà không nói nhìn các cô gái rồi quay sang bảo với Trần Tửu: “Mấy người bọn em nghịch lắm, anh đừng ngại phiền ha.”

“Không sao đâu.”

Tô Lị ném menu rượu về phía họ: “Thoải mái gọi đi.”



Buổi tối, mọi người đều uống nhiều, rượu cũng gần hết, Tô Lị kéo Trần Tửu trốn lên gác mái, ngồi trên ban công nhìn xuống bên dưới đang nhả múa quay cuồng.

“Bọn họ nói chuyện hơi lộ liễu, thích đùa cợt, anh đừng giận nha.”

“Không đâu.”

“Vậy thì tại sao anh lại không vui.”

“Có hả?” Trần Tửu nhìn cô, đột nhiên làm mặt xấu, cố phồng má.

Tô Lị véo mặt anh: “Thật là ngốc.”

“Người ta rõ ràng đẹp trai thế này cơ mà.”

“Đồ tự luyến.”

“Đâu bằng được chị Lị.”

“Đúng rồi, có chuyện em lừa anh.” Tô Lị nhìn vào ánh mắt anh, túng túng cười: “Em nói ra rồi anh đừng giận em nhé.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Thật ra á…… Em không nghèo, trước đây……”

Trần Tửu cắt ngang lời cô: “Anh biết.”

“Anh biết á?”

“Chút thủ đoạn nhỏ của em thì giấu được ai cơ chứ?”

“Anh nhìn ra ở đâu vậy?”

“Anh nhìn đâu cũng thấy luôn.”

“Tại sao ạ?”

“Từ đầu đến chân, trông em nào giống một sinh viên nghèo đâu?”

“Em đã mặc giản dị nhất rồi đấy.”

“Chủ yếu do khí chất của em.”

“Thế, anh có giận em không?”

“Nhìn anh giống đang giận lắm hử?”

“Không giống ạ.” Cô ăn vạ trên vai anh, “Em cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, chẳng qua là vì muốn quyến rũ anh nên mới vậy.”

“Em diễn giỏi lắm, không học làm diễn viên thì thật tiếc.”

Tô Lị ngẩng mặt nhìn anh: “Sao anh lại không vạch trần em?”

“Nhìn em cả ngày nhảy tới nhảy lui khá thú vị nên anh muốn thử xem em còn có thể bày ra được trò gì nữa.”

“Anh xấu xa quá.”

Trần Tửu bật cười: “Hôm nay anh mới nghe thấy một người bạn của em bảo rằng anh là bạn trai mới.” Anh nắm cằm cô, lắc lắc khuôn mặt nhỏ: “Nghe em có vẻ dày dặn kinh nghiệm nhỉ.”

“Anh đừng nghe họ nói bậy.” Tô Lị gỡ ngón tay anh ra: “Số lượng thì nhiều thật, nhưng không có mấy ai vượt qua một tuần đâu.”

“Vậy thì thời gian của anh cũng coi như dài rồi đấy nhỉ?”

“Em còn phải xem biểu hiện của anh đã.”

“Tại sao chưa có ai vượt qua một tuần?”

“Không phù hợp ạ, không có khả năng đi tiếp.” Tô Lị suy nghĩ: “Đến bây giờ người em có thể nhớ rõ mặt cũng chẳng có mấy.”

“Em cũng theo đuổi giống như theo đuổi anh đúng không?”

“Không có đâu.” Tô Lị ngẫm nghĩ: “Em chỉ từng theo đuổi hai người, một là anh, một người từ rất lâu rồi, đến giờ em cũng không nhớ tên nữa.”

“Đẹp trai đúng không?”

“Vâng ạ.”

“So với anh thì sao.”

“Em quên rồi, hình như còn kém anh một xíu.”

“Trí nhớ của em kém vậy.”

“Sao nào?” Cô chống cằm lên ngực anh: “Anh ghen à?”

“Em còn chẳng nhớ rõ thì anh phải ghen làm gì.”

“Anh nói thật hay giả?”

“Anh là người em để tâm nhất.” Anh bóp mũi cô: “Chính em đã nói vậy mà.”

Tô Lị cười: “Lừa anh đấy.”

“Anh nói thật.” Anh kéo cô dậy: “Được rồi, không tám chuyện nữa, tối nay em vẫn chưa ăn no đúng không.”

“Vâng ạ.”

“Về nhà anh nấu cơm cho em ăn nhé.”

“Được ạ.”

Hết chương 12
Bình Luận (0)
Comment