Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng

Chương 11

Tác giả: 提拉米苏

Dịch bởi: Hạ Lan Tâm Nhiên

*

Sư tôn mang từ phàm trần về một nữ tử.

Nữ tử ấy tên là Tần Ương, mỗi một cái nhăn mày đều ngập tràn phong tình, câu hồn người ta.

Ta thất hồn lạc phách xông vào tẩm điện của sư tôn, phát hiện Tần Ương đang ngả vào lòng sư tôn, dịu dàng yêu kiều.

Thấy ta lỗ mãng hấp tấp, sư tôn trách mắng: "Tự tiện xông vào tẩm điện, con còn biết quy củ nữa không!"

Tần Ương mím môi cười, quay đầu nhỏ nhẹ nói với sư tôn: "Chàng đừng trách nàng ấy, có lẽ là quá chấn kinh rồi."

Bây giờ ta mới hiểu được thế nào gọi là đau thấu tâm can.

Ta khàn cả giọng: "Sao người lại tìm đối tượng rồi! ! ! Con và đại sư huynh đánh cược, nếu trong vòng 5 vạn năm mà người tìm được đối tượng thì con phải đưa cho huynh ấy 10 vạn lượng bạc! ! !"

Sư tôn: ?

Nụ cười trên môi Tần Ương cứng đờ: ?

Ta khóc rống lên: "10 vạn lượng hu hu hu hu hu hu hu, mẹ ơi, tại saoooo! !"

*

Ta là nữ phụ của một cuốn truyện ngược.

Theo như nguyên tác, sư tôn của ta mang Tần Ương về là vì để chọc tức ta, để ta sớm ngày nhận rõ tình cảm của mình.

Nhưng ta tưởng là thật, sau khi buồn bã đau khổ thì lựa chọn rời khỏi nơi thương tâm này, đi ra ngoài lịch luyện, nhưng bất hạnh bỏ mình.

Sư tôn như phát điên muốn phục sinh ta, thậm chí còn muốn hi sinh Tần Ương.

Nhưng Tần Ương mới là nữ chính, nàng và sư tôn sau quá trình ngược thân ngược tâm thì cuối cùng cũng tu thành chính quả.

Ta là người xuyên sách đến, bởi vì biết được đại khái tình tiết câu chuyện, trong tuyến thời gian mà ta biết, sư tôn ta 30 vạn tuổi mới mang Tần Ương về.

Vì thế ta yên tâm đánh cược với đại sư huynh, còn đánh cược toàn bộ gia tài của ta nữa chứ.

Nhưng bây giờ sư tôn mới 20 vạn tuổi mà! ! !


Bàn cờ ta vốn cho rằng mình thắng chắc đột nhiên lật ngược, đại sư huynh vỗ vỗ đầu ta, như muốn vỗ ngốc cái đầu vốn chẳng thông minh là mấy của ta: "Ngoan, đại sư huynh thương muội, cho phép muội trả góp."

*

Sư tôn gọi riêng ta tới hỏi chuyện.

Hắn nhân mô cẩu dạng dạy dỗ ta một chặp, mắng cho ta máu chó ngập đầu.

Mất đi 10 vạn lượng ta đã sớm chết tâm rồi.

Đột nhiên, ta cảm giác được có gì đó không đúng.

Trong thần sắc của sư tôn không ức chế được sự hả hê đắc chí, nhưng mày thì nhíu lại, trông không thể nói là có liên quan đến chứng tâm thần phân liệt, chỉ có thể nói là giống y như đúc.

Ta nhìn chằm chằm vào hắn, thình lình mở miệng: "Chia mấy phần thế."

Sư tôn vô cùng tự nhiên tiếp lời: "Chia bốn sáu, ta sáu hắn bốn."

Mặt mày ta dữ tợn: "Ta biết ngay mà! ! !"

Ta biết ngay là tên khốn kiếp này không thể nào tìm đối tượng được, hắn cố ý tìm Tần Ương đến để diễn trò, liên thủ với đại sư huynh lừa của ta 10 vạn lượng! ! !

Sư tôn: "..."

Sư tôn giả vờ trấn định: "Vậy thì thế nào. Hơn nữa qua khoảng thời gian chung đụng này, quả thật ta cũng rất có hảo cảm với Tần Ương cô nương."

Vành mắt ta trợn muốn nứt ta, mẹ nhà ngươi, đổi lại là ai giúp ngươi cuỗm được 6 vạn lượng thì ngươi cũng sẽ có hảo cảm thôi.

Tần cô nương có thể là nghe tiếng mà đến vừa vặn nghe được câu này, xem rắm sư tôn thả mà tưởng thật.

Tần Ương nắm chặt khăn tay, õng ẹo hờn dỗi sư tôn: "Sao Tứ Lang lại nói những lời làm người ta xấu hổ ngay trước mặt đồ đệ như kia."

Ta: "Ọe."

Sắc mặt sư tôn xanh biếc như vòng tay phỉ thúy, hắn cố gắng cười nói: "Sao muội lại đến đây, ta và Nguyễn Nhuyễn còn có chuyện cần thương nghị, muội đi dùng bữa tối trước đi."

Trong đôi mắt nhu tình như nước của Tần Ương tràn đầy ngượng ngùng: "Tứ Lang, ta chờ chàng trong phòng."

Chờ người đi rồi, cuối cùng sư tôn mới: "—— Ọe ! !"

*

Sư tôn ngồi xổm trên nóc nhà nhìn trăng khuyết, đã bị làm buồn nôn đến mức không rõ thần chí: "Trăng tháng này đúng là vừa lớn lại vừa tròn, vừa dài lại vừa rộng."


Ta cười lạnh một tiếng: "Đáng lẽ từ lúc người mang Tần Ương về nên nói rõ với nàng ta đây chỉ là diễn kịch chứ."

Sư tôn hu hu: "Ta đây không phải là vì muốn hiệu quả càng thêm chân thật nên mới không nói cho nàng ta biết sao. Ta nghĩ là chờ tiền tới tay thì cho nàng ta ít bạc rồi bảo nàng ta đi là được."

Ta đổi ngữ khí khác, bóp lấy cổ họng giả giọng thật dịu dàng gọi sư tôn: "Tứ Lang, chàng không cần thiếp nữa sao."

Sư tôn không ngồi xổm nữa, mà cắm đầu rớt từ trên nóc nhà xuống dưới.

Ta nhảy xuống, dùng mũi chân đá đá sư tôn đang giả chết: "Đây là cái giá phải trả vì lừa tiền."

Sư tôn: "Hu hu."

*

Trong lòng ta rất rõ, bởi vì kịch bản cường đại không thể chống lại, nên Tần Ương không thể nào rời khỏi đây được.

Tuy là nữ chính truyện ngược, nhưng cũng là nữ chính.

Đúng như dự đoán, sư tôn lấy hết vốn liếng tích góp nhiều năm ra cho Tần Ương, nhưng Tần Ương kiên định từ chối.

Nàng tựa như đóa hoa yếu ớt trong gió rét: "Ta yêu là yêu con người chàng, chứ không phải yêu tiền của chàng, Tứ Lang, ta phải ở lại cho đến khi chàng yêu ta."

Vì thế, sư tôn lại khóc hu hu với ta: "Xong rồi, nàng ta phải ở lại đây cả đời rồi."

Ta: "..."

*

Từ đó, trong tông môn nổi lên mùi hoa sen.

Bởi vì sư tôn chỉ có một mình ta là nữ đệ tử, thế là từ sư huynh đến đệ tử ngoại môn, thậm chí là tạp dịch đều tìm ta than phiền.

Nam đệ tử lúc đầu sẽ bị vẻ bề ngoài của Tần Ương mê hoặc, nhưng rất nhanh đều tỉnh táo lại.

Bởi vì họ ý thức được, cái mùi Bạch Liên miễn phí này đúng là gay mũi mà.

Nữ đệ tử thì càng không ưa cái kiểu làm bộ làm tịch của Tần Ương, nhưng mọi người đều cho rằng Tần Ương là sư mẫu, nên vẫn bấm bụng chịu đựng.

Vì thế ta không khỏi nghi hoặc: Tần Ương không phải là nữ chính sao? Lẽ nào vì đến sớm 10 vạn năm, nên dẫn đến nàng ta không có thời gian học kỹ năng của trà xanh, mà học cái lưỡng môn bão sao?


[Chú thích: Lưỡng môn bão —— thuật ngữ hí khúc, chỉ một diễn viên có thể đóng được hai vai khác nhau trong vở kịch.]

Ta cẩn thận nhớ lại nội dung cuốn truyện, phát hiện nhị sư huynh ra ngoài lịch luyện sắp về rồi.

"Ta" cũng sắp giao hết việc trong nội môn cho nhị sư huynh, kiếm cớ rời đi rồi.

Nói thật, bảo ta vì thuận theo kịch bản mà rời khỏi tông môn, ta cực kỳ không muốn.

Nhưng bây giờ có Tần Ương thì không giống rồi.

Ban ngày ta phải ứng phó với một đống lớn đệ tử bất mãn, buổi tối lại nghe ông nội sư tôn vừa hu hu trách móc vừa hùng hổ mắng, đầu ta cũng sắp nổ tung rồi.

Làm chỉ số thông minh vốn không được dồi dào của ta liên tiếp gặp nạn.

*

Sau bao ngày trông ngóng, chờ mòn chờ mỏi, cuối cùng nhị sư huynh cũng đã trở về.

Hắn phong trần mệt mỏi bước vào, chào sư tôn một câu rồi đứng ở bên cạnh ta.

Nhị sư huynh nghiêng đầu thấp giọng hỏi ta: "Gần đây huynh không ở nhà, mọi người mới trồng hoa sen à?"

Ta: "..."

Ta: "Không có."

Nhị sư huynh nhíu mày: "Không đúng nha, rõ ràng huynh ngửi thấy mùi hoa sen mà."

Ta chỉ chỉ về phía Tần Ương: "Nhìn thấy không, Bạch Liên Hoa thành tinh."

Nhị sư huynh như có điều suy nghĩ gật đầu: "Lỗ mũi của huynh có hơi đau."

*

Sư tôn ho khan một tiếng : "Lão nhị à, gần đây con có thu hoạch được gì không?"

Nội tâm ta kích động một trận, chờ nhị sư huynh nói về thu hoạch xong, ta lại nhân cơ hội xin sư tôn cho ra ngoài lịch luyện.

Ta cảm thấy mình sắp bị hoa sen ám mùi luôn rồi.

Mà nhị sư huynh được ta ký thác hy vọng vẻ mặt hưng phấn: "Con thu hoạch được tình yêu! !"

Sư tôn: ? ? ?

Mà ta đã chuẩn bị xong từ lâu không thèm suy nghĩ trực tiếp thốt ra: "Sư tôn, con cũng muốn đi lịch luyện như nhị sư huynh——"

Sư tôn trợn tròn hai mắt, lập tức từ khối: "Không được, con không thể."

Ta vẫn cố giãy dụa: "Vì sao con không thể, tỷ tỷ có thể, muội muội cũng có thể! ! !"


Sư tôn đập bàn đứng dậy: "Con mới bốn ngàn tuổi, chưa đủ lông đủ cánh, con có thể cái rắm."

Đại sư huynh cũng phụ họa theo: "Nguyễn Nhuyễn, muội còn quá nhỏ."

Nhị sư huynh sau khi nghe lời ta thì vẻ mặt cảnh giác: "? Không được, tuyệt đối không thể được."

Nói rồi, nhị sư huynh móc ra một thanh kiếm, cẩn thận vuốt ve: "Vất vả lắm ta mới lấy được thanh thần thiết này, lại mời đại sư nổi danh đúc thành kiếm, lấy tên là Tình Yêu." Nói xong, hắn cười lạnh: "Chỉ bằng muội mà cũng đòi cướp nó với ta, muội xứng không?"

Đại sư huynh : "..."

Sư tôn : "..."

Ta: "..........."

Mẹ nhà huynh, vì saooooo!

*

Tần Ương lúc này cuối cùng cũng làm chuyện mà con người nên làm, nàng ta cười với nhị sư huynh, giọng nói nhỏ nhẹ: "Sao có thể nói với sư muội như thế."

Nhị sư huynh bị nụ cười của nàng làm lung lay sắp đổ, sau đó ôm quyền nói: "Đây chắc là Bạch cô nương nhỉ, ngưỡng mộ đã lâu."

Ta ở bên cạnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, Bạch Liên Hoa, không phải họ Bạch sao.

Bạch Liên Hoa lúc này thành Lục Liên Hoa, nàng miễn cưỡng cười đáp: "Ta không phải họ Bạch."

Nhị sư huynh lập tức đổi giọng : "Thực sự rất xin lỗi, Liên cô nương, là ta đường đột."

Xong, Lục Liên Hoa giờ hơi hơi biến thành màu đen rồi.

Hắc Lục Liên Hoa nghiến răng nghiến lợi: "... Ta cũng không họ Liên."

Nhị sư huynh dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn ta, ta cười dịu dàng, trả cho hắn một ngón giữa trắng nõn tinh tế.

Nhị sư huynh xin giúp đỡ vô vọng, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lại là một vương giả. Hắn mở miệng lần nữa: "Là lỗi của ta, Hoa cô nương."

Lúc này, thân ảnh của Nhị sư huynh như trùng khớp với binh sĩ Nhật để ria mép, khóe miệng còn chảy nước bọt, bọn họ cười ha ha, không biết đã đụng vào dây cung trong lòng ai.

Dù sao trong lòng ta đã cười muốn xỉu luôn rồi.

*

Liên Hoa chậm rãi héo rũ: "..."

Liên Hoa (Đã hóa đen): Baka (Ngu ngốc.)

~

Nguồn: https://. zhihu. com/question/441114065/answer/1703380845

Bình Luận (0)
Comment