Tổ Thần Chí Tôn

Chương 1072

Mộ Ảnh Chi Kiếm dường như muốn chém phá Thiên khung, bóng tối theo Kiếm Ảnh phủ xuống toàn bộ chiến trường, Diệp Thần cảm giác huyền khí trong cơ thể theo Mộ Ảnh Chi Kiếm điên cuồng xông ra, giống như là muốn bị Mộ Ảnh Chi Kiếm tháo nước, Cửu Tinh trong cơ thể cấp tốc vận chuyển, cũng không cách nào chịu nổi tiêu hao đáng sợ kia.

Ngẩng đầu nhìn lại, lần lượt Hắc y nhân hướng gần đến cách hắn có chừng trăm mét, đều bị mộ ảnh gió lốc cuốn đi xé nát.

Về phần những Đạo Huyền cảnh giới Hắc y nhân, căn bản không có vọt tới bên trong ngàn thước liền mai một.

Kiếm khí thật là mạnh!

Bằng Hoàng, Khương Hoàng, Du Hoàng… một đám Chiến Hoàng Tinh Hải Chiến Bộ cũng không khỏi rối rít lui về phía sau, kinh hãi không dứt, thanh kiếm kia rốt cuộc là vật gì, lại có uy lực đáng sợ như thế!

Nghe nói Diệp Thần từ Nhân Thần cấm địa đệ cửu trọng thiên chiếm được một thanh kiếm, nhưng mà không gặp Diệp Thần chân chính sử dụng qua, mọi người chẳng qua là suy đoán hẳn là một thanh vũ khí chính xác, lại không nghĩ rằng, kiếm này kinh khủng như vậy!

Một kiếm chém qua, hơn mười Chiến Hoàng cấp còn có ngàn Đạo Huyền cảnh giới đều ở trong kiếm khí mai một.

Kiếm này thật sự là quá biến thái!

Những Chiến Hoàng cấp Hắc y nhân kia bị diệt hơn một nửa, còn dư lại cũng bị một đám Chiến Hoàng Tinh Hải Chiến Bộ dây dưa, không cách nào xuống tới công kích Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng.

Một kiếm chém ra, "Khanh" một tiếng, Diệp Thần hai tay cầm kiếm, đem kiếm cắm vào mặt đất, dựa vào Mộ Ảnh Chi Kiếm chống đở mình, vù vù thở hổn hển, một kiếm này chém ra, đã đem huyền khí trong cơ thể hắn toàn bộ tháo nước, làm hắn ngay cả một tia khí lực cũng không có, may mà một kiếm này uy lực xa xa vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, lại đem những Chiến Hoàng cấp Hắc y nhân toàn bộ chém chết.

Trong đầu phi đao không ngừng xông ra huyền khí, nhanh chóng bổ sung đến trong đan điền, một kiếm này để cho Diệp Thần lại càng thắm thiết lĩnh hội tới uy lực cường đại của Mộ Ảnh Chi Kiếm.

Diệp Thần cũng không có phát huy ra tất cả uy lực của Mộ Ảnh Chi Kiếm, thậm chí có thể ngay cả một phần mười cũng chưa tới, nhưng mà nó cũng đã cường đại đến trình độ kinh người như vậy, Tinh Huyền Tinh Chủ nói Mộ Ảnh Chi Kiếm có thể chém chết tinh thần, xem ra cũng không phải là nói chơi!

Đang ở thời điểm Diệp Thần thúc dục phi đao trong đầu bổ sung huyền khí trong cơ thể, đột nhiên trong lúc đó, một cổ ma khí đáng sợ hơn từ bầu trời bao phủ xuống.

Diệp Thần phút chốc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bầu trời cấm chế bị sinh sôi xé mở một lổ hổng cự đại, trong mây đen nồng nặc kia, một ma thủ che trời từ bầu trời áp chế xuống.

Bàn tay khổng lồ kia toàn thân đen nhánh, thời điểm nó xuất hiện, không khí bên trong cả cấm chế phảng phất cũng đọng lại, một cổ áp lực đáng sợ áp bách mà đến.

Ầm!

Bàn tay khổng lồ kia trấn áp xuống.

Trên bầu trời, những Hắc y nhân còn có một đám cường giả Tinh Hải Chiến Bộ rối rít không chịu nổi cổ áp lực đáng sợ này, từng cái từng cái uyển như mưa rơi xuống phía dưới.

Rầm rầm rầm! Thời điểm bọn họ rơi xuống đều ở trên mặt đất ném ra từng cái từng cái hố sâu.

Bàn tay khổng lồ kia bay thẳng đến chỗ ở của Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng, trấn áp xuống dưới.

Diệp Thần cảm giác trên người giống như là nhiều đến mười vạn cân nặng, ngay cả hoạt động một bước cũng trở nên vô cùng khó khăn, Diệp Thần giờ phút này hai mắt đỏ tươi, lóe ra quang mang giết người.

Hắn nổi giận!

Đạm Đài Lăng mang thai, giờ phút này cũng thừa nhận áp lực lớn như vậy, nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì...

Diệp Thần tròng mắt muốn nứt, liều mạng thúc dục phi đao trong đầu cho mình càng nhiều huyền khí, sau đó rống giận vung lên Mộ Ảnh Chi Kiếm.

- Giết!

Diệp Thần huy động Mộ Ảnh Chi Kiếm, nhắm bàn tay khổng lồ đáng sợ trên không kia phóng đi.

Lúc này trong đầu Diệp Thần chỉ có một ý niệm, đó chính là chặt đứt bàn tay khổng lồ trên bầu trời kia!

- Không biết tự lượng sức mình!

Trong mây đen trên bầu trời Tinh Hải Chiến Bộ, truyền đến một tiếng hừ lạnh khinh thường trầm thấp, đám người Diệp Thần ở phía dưới nghe tới, thanh âm kia ùng ùng vang, tựa như sấm sét.

Bàn tay khổng lồ kia đã hướng Diệp Thần bắt tới, Diệp Thần nhất thời cảm thấy một cổ áp bách đáng sợ, đây tuyệt đối là một cổ lực lượng có thể so với Thị Thần cấp!

Ngay cả Diệp Thần thực lực đã không kém hơn Chiến Hoàng tam trọng cường giả bình thường, thúc dục Mộ Ảnh Chi Kiếm thậm chí có thể chém hơn mười Chiến Hoàng cấp cường giả, nhưng so với Thị Thần vẫn là kém đến nhiều lắm, căn bản không phải một tầng.

Diệp Thần cảm giác được, bàn tay khổng lồ kia tựa như vô số tòa núi lớn, nhô lên cao áp rơi, thế muốn đem hắn nghiền nát mới có thể bỏ qua!

Chẳng lẻ phải chết ở chỗ này?

Nếu như ta chết, Đạm Đài cùng đứa bé trong bụng của nàng làm sao bây giờ?

Trong lòng Diệp Thần dâng lên một cổ không cam thật sâu, ngay cả cổ áp lực đáng sợ này lập tức sẽ phải làm hắn bạo thể mà chết, hắn cũng cắn răng kiên trì, quanh người ngưng hóa ra hơn mười đạo huyền khí phi đao, trong tay Mộ Ảnh Chi Kiếm cũng là kiếm quang tăng vọt.

Diệp Thần đã quyết định, mặc dù lúc này chết trận cũng muốn cho bàn tay khổng lồ kia một kích bén nhọn nhất, cho dù nổ tung Cửu Tinh trong cơ thể cũng sẽ không tiếc!

Lúc này, ở trong kiến trúc phía dưới, Đạm Đài Lăng ngẩng đầu nhìn lên Diệp Thần, nàng hiểu, Diệp Thần đã tận lực, tay phải nàng nhẹ vuốt vuốt bụng, bất kể như thế nào, bọn ta sẽ đem hết toàn lực giữ được con của mình!

- Đạm Đài, nếu như thật sự không được, hài tử không có, ngươi cũng phải hảo hảo!

Thần hồn Diệp Thần xuyên thấu qua áp lực đáng sợ kia, truyền lại một tia tin tức cho Đạm Đài Lăng.

Diệp Thần trong lòng bi ý, cùng kiếm khí Mộ Ảnh Chi Kiếm kia, đang nhanh chóng dung hợp lại với nhau.

Ở dưới áp lực đáng sợ kia, trong đầu Diệp Thần hiện lên từng màn hình ảnh, tinh không diễn hóa, chiến tranh chủng tộc đầy đàn sinh tồn, còn có cùng bốn người Đạm Đài Lăng, A Ly, Nữu Nhi, Bệ Linh ở giữa từng ly từng tý, những trí nhớ kia vào giờ khắc này tất cả đều sáp nhập vào trong Mộ Ảnh Chi Kiếm.

Đang lúc Diệp Thần huy kiếm muốn cùng ma thủ kia đối khán, nơi xa trên bầu trời một thân ảnh bỗng nhiên xuyên thấu cấm chế chung quanh Tinh Hải Chiến Bộ, hiện ra ở bên trong cấm chế.

Hắn một bộ bạch y, tay áo bồng bềnh, ngạo nghễ mà đứng, có một loại khí độ bình tĩnh thong dong nói không ra lời, lớn lên cũng là cực kỳ anh tuấn không câu chấp, người này chính là Nam Cung Trạch.

Ma thủ kia bỗng nhiên dừng một chút, trong cấm chế trên bầu trời, một thanh âm trầm thấp chất vấn:

- Ngươi là vào bằng cách nào?

Nam Cung Trạch ánh mắt lạnh lùng, nhàn nhạt nói:

- Ngươi cũng không cần trông nom ta vào bằng cách nào.

Hắn nhìn thoáng qua Diệp Thần nói.

- Ta tới giúp ngươi, Long Đế lập tức tới ngay!
Bình Luận (0)
Comment