Tổ Thần Chí Tôn

Chương 1316

Cho nên, Nhung Nguyên cũng không để ý gì tới, y nguyên tiếp tục tu luyện, chuẩn bị chờ tu luyện xong lại đi thu thập Diệp Thần.

Diệp Thần bắn ra châm nhỏ kia phi tốc mà đến, trên không trung lưu lại một đạo hư ảnh.

Chỉ nghe "Phốc" một tiếng trầm đục, đạo hàn quang kia chui vào bên trong Hắc Vân Chiến Giáp, ở trên Hắc Vân Chiến Giáp xuyên thấu ra một cái lỗ nhỏ, chui vào trong thân thể Nhung Nguyên, sau một lát "Bành" một tiếng nổ tung.

Nhung Nguyên đột nhiên bị công kích, oOa" một tiếng nhổ ra một ngụm máu tươi, cả người bắn bay đi ra ngoài, "bành" một tiếng ngã rơi trên mặt đất.

Diệp Thần dùng Thời Không Đạo Văn chi lực ngưng hóa châm nhỏ, dung hợp một tia Huyền Khí Phi Đao ý niệm, quả thực là vô kiên bất tồi, cho dù Hắc Vân Chiến Giáp cũng không cách nào ngăn cản!

Nhung Nguyên đang ở trong tu luyện không nghĩ tới thoáng cái trúng chiêu, châm nhỏ nổ bung đem huyết mạch của hắn nổ năm xẻ bảy, tu vi thiếu chút nữa phế bỏ, cả người co quắp té trên mặt đất, huyết nhục mơ hồ, trong lúc nhất thời lại khó có thể nhúc nhích.

Luận khí lực, thân thể Nhung Nguyên căn bản không có khả năng cùng Diệp Thần và Sư gia Thiên Hoang Thánh Thể đánh đồng, sau khi bị thương nhất thời bán hội căn bản không đứng dậy được.

Nhung Nguyên mở to hai mắt nhìn, khó mà tin được mình lại sẽ chịu thương thế nặng như vậy, trong nội tâm giống như sóng to gió lớn, gấp nộ công tâm, "oa" một tiếng, lại nhổ ra mấy ngụm máu tươi.

Giờ phút này Nhung Nguyên, toàn thân vết thương chồng chất, như một con chó chết co quắp trên mặt đất, toàn thân rung rung, chảy máu tươi như điên, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Thấy một màn như vậy, bất kể là bọn người Linh Thước hay là Di Cuồng đều mắt choáng váng, kinh ngạc há to miệng.

Bọn hắn chưa từng thấy qua Nhung Nguyên không ai bì nổi bị đánh được thảm như vậy qua?

Diệp Thần bắn đi ra ngoài đạo hàn quang kia đến cùng là cái gì? Rõ ràng ngay cả Hắc Vân Chiến Giáp cũng có thể bắn thủng? Bắn vào thể nội rõ ràng còn có thể nổ bung, cái đồ chơi này thật là độc ác!

Trong nội tâm bọn hắn bốc lên trận trận hàn ý, may mắn chống lại Diệp Thần không phải bọn hắn. Dùng thực lực của Nhung Nguyên chịu lên một châm rõ ràng cũng biến thành như vậy, nếu đổi lại bọn hắn, sợ là ngay cả mạng sống cũng không còn a

Nhung Nguyên lĩnh ngộ bốn đạo Thời Không Đạo Văn chi lực, lại là đệ tử La Âm Chí Tôn, ở bên trong Tinh Huy Thánh Địa, bất luận kẻ nào nhìn thấy Nhung Nguyên đều tự giác nhượng bộ lui binh, nào có người dám đem hắn thương thành như vậy?

Diệp Thần là người thứ nhất!

Nhung Nguyên nằm rạp trên mặt đất, cả buổi mới thất tha thất thểu bò lên, bên trong Hắc Vân Chiến Giáp một đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Diệp Thần.

- Một mũi tên chi thù, đợi ngày ta khôi phục, tất nhiên gấp 10 lần hoàn trả!

Trong thanh âm của Nhung Nguyên, lộ ra một loại sát ý sâm lãnh, hắn động sát niệm, tuy bên trong Tinh Huy Thánh Địa cấm tiệt đồng môn giết chóc, nhưng mà hắn nhất định phải làm cho Diệp Thần chết!

Một kích này của Diệp Thần, rất có thể làm cho hắn vĩnh viễn đều không thể lại lĩnh ngộ đạo Thời Không Đạo Văn chi lực thứ năm rồi, thù này bất cộng đái thiên!

La Âm Chí Tôn đối với Nhung Nguyên một mực ký thác kỳ vọng, hi vọng Nhung Nguyên có thể kế thừa y bát của hắn, thành một Chí Cường Giả. Nhung Nguyên cũng vẫn là hi vọng như vậy, cho nên hắn muốn lĩnh ngộ năm đạo Thời Không Đạo Văn chi lực trở lên lại tấn giai Tinh Chủ, nhưng hôm nay ngoài ý muốn, để cho hắn gần như điên cuồng.

Hắn giống như một đầu ác lang, hung dữ trừng mắt Diệp Thần.

- Xem ra tiểu tử này còn không nhận ra tình huống, thật sự là lâu không bị ăn đòn!

Sư gia hừ hừ một tiếng nói.

- Sư gia, chúng ta cùng một chỗ dẹp hắn!

Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị cùng Sư gia đi đánh Nhung Nguyên, đánh đến Nhung Nguyên răng rơi đầy đất mới thôi!

Di Cuồng không khỏi da đầu run lên, Diệp Thần cùng Sư gia bị thương Nhung Nguyên thì cũng thôi, rõ ràng còn muốn đi lên đánh Nhung Nguyên?

Hắn tranh thủ thời gian giữ chặt Diệp Thần, khuyên nhủ:

- Các ngươi không muốn sống chăng? Hắn là đệ tử của La Âm Chí Tôn! Các ngươi không sợ La Âm Chí Tôn tìm các ngươi phiền toái?

- Ta quản hắn khỉ gió có phải Chí Tôn đệ tử hay không! Các ngươi đều nhìn thấy, mới vừa rồi là hắn công kích ta trước, đã cắt đứt đốn ngộ của ta! Ta bất quá là hoàn thủ mà thôi! Hiện tại hắn còn gọi rầm rĩ muốn gấp 10 lần hoàn trả, chúng ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ, phòng vệ chính đáng mà thôi.

Diệp Thần vẻ mặt bất đắc dĩ, vung tay lên nói:

- Sư gia, chúng ta lên!

- Nhất định phải đánh tới tiểu tử kia biết rõ sai mới thôi!

Sư gia ngao kêu gào lấy, cùng Diệp Thần chung một chỗ phóng tới vị trí của Nhung Nguyên.

Di Cuồng ngây ngốc nhìn xem Diệp Thần, Diệp Thần cùng Sư gia không khỏi cũng quá hung tàn đi, Nhung Nguyên cũng đã thương thành như vậy, còn muốn đánh? Vạn nhất La Âm Chí Tôn biết rõ, truy cứu tới làm sao bây giờ?

- Diệp Thần tiểu tử, theo ngươi lăn lộn là thống khoái!

Sư gia hào khí vạn trượng nói, nếu như đổi lại hắn lúc trước, bị Nhung Nguyên ức hiếp đến trên đầu, kiêng kị bối cảnh Nhung Nguyên khẳng định sẽ nhịn, nhưng mà Diệp Thần lại dám đem đối phương trọng thương, về sau còn muốn đánh một trận tơi bời!

Nhung Nguyên vừa mới đứng lên, còn ở vào bên trong Hắc Vân Chiến Giáp bảo hộ, còn không có kịp phản ứng, liền bị Diệp Thần một quyền quật ngược trên mặt đất, "bành" một tiếng, đầu nặng nề đập vào trên mặt đất.

- Trên người tiểu tử này có Hắc Vân Chiến Giáp!

Sư gia phiền muộn nói, dùng thực lực của hắn còn không cách nào công phá Hắc Vân Chiến Giáp.

- Ta đem Hắc Vân Chiến Giáp của hắn tháo bỏ xuống, Sư gia đánh hắn! Cho La Âm Chí Tôn một chút mặt mũi, đừng đem hắn đánh chết, đánh cho tàn phế là được rồi!

Diệp Thần nói, hắn hiểu được Tinh Huy Thánh Địa là cấm sát nhân, cho nên chỉ có thể nhịn rồi.

Sưu sưu! Hai đạo Huyền Khí Phi Đao kích bắn ra, phá vỡ hai cái nẹp chân của Hắc Vân Chiến Giáp.

- Lớn mật! Ta muốn giết các ngươi!

Nhung Nguyên cảm giác được hạ bộ không còn, thanh sắc đều lệ quát to, thân là Tinh Huy Thánh Địa đệ nhất cao thủ, hắn chưa từng bị người khi dễ qua như thế? Nếu như không phải hắn không cẩn thận, há lại sẽ gặp không may Diệp Thần ám toán?

Hắn phẫn nộ gào thét, lớn tiếng chửi bới Diệp Thần cùng Sư gia.

- Muốn giết chúng ta? Sư gia ta trước phế đi tiểu tử ngươi nói sau!

Sư gia hắc hắc cười lạnh nói, nâng lên đại móng vuốt, chiếu vào hạ bộ Nhung Nguyên hung hăng bắt xuống dưới.

- Ngao!

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, vang vọng toàn bộ quảng trường, thanh âm kia để cho người nghe sợ nổi da gà, trận trận lông tơ đứng thẳng.

Nghe được thanh âm này, bất kể là Linh Thước hay là bọn người Lý Dịch, toàn bộ da đầu đều chập choạng mất.

Thật thê thảm!

Móng vuốt của Sư gia giống như đại ma bàn, thoáng một phát hung hăng một chưởng vỗ xuống...

Lý Dịch, Dư Chung,… chỉ cần là nam, chỉ ngẫm lại cũng không tự chủ được bế hai chân, cảm giác giữa hai chân một hồi lạnh cả người.
Bình Luận (0)
Comment