Diệp Thần tu luyện một hồi huyền khí, thần hồn vừa động, biến mất tiến nhập chính giữa Thiên Tinh Ấn.
Tử Hỏa Tinh Sư trong Thiên Tinh Ấn chứng kiến Diệp Thần, lập tức phẫn nộ rít gào không thôi.
- Tức chết sư gia ta, làm sao ngươi lại tới nữa rồi!
Tử Hỏa Tinh Sư cơ hồ bị kiên nhẫn của Diệp Thần làm cho phiền thấu, mỗi lần đều đem thần hồn của Diệp Thần từng lần từng lần đánh nát, rồi lại không có biện pháp giết Diệp Thần, mỗi lần thời điểm cùng Diệp Thần vật lộn hắn đa đa thiểu thiểu đều tiêu hao một ít tinh lực, thời gian bài trừ Thiên Tinh Ấn sẽ trì hoãn.
- Lão sư tử, chúng ta tiếp tục đánh!
Thần hồn Diệp Thần ra cơ thể, ở trên thân thể không ngưng hóa thành kim giáp binh sĩ, kim giáp binh sĩ huy vũ trường đao, gào thét lên phóng tới Tử Hỏa Tinh Sư.
Bùm bùm bùm!!!
Trận trận nổ tung, Diệp Thần kim giáp binh sĩ cùng Tử Hỏa Tinh Sư khoảng cách gần đánh nhau, đao đao vung chém ra.
Trước kia Tử Hỏa Tinh Sư chỉ cần dùng vũ kỹ cấp thấp nhất, một trảo liền có thể đem kim giáp binh sĩ đập thành mảnh nhỏ, nhưng mà hiện tại, Diệp Thần điều khiển kim giáp binh sĩ càng ngày càng linh hoạt, Tử Hỏa Tinh Sư cũng không khỏi không thi triển ra một ít vũ kỹ tương đối cao thâm, cũng không có biện pháp giống như trước đem kim giáp binh sĩ một kích đánh chết như vậy.
Tử Hỏa Tinh Sư hơi có chút chậm trễ, bị trường đao của kim giáp binh sĩ chém trúng hai cái, tức giận đến gào khóc thẳng gọi.
- Hỗn đản chết tiệt, sư gia ta nổi giận!
Tử Hỏa Tinh Sư lớn tiếng rít gào, trong đôi mắt đột nhiên bạo phát tử hỏa.
Không có thể động? Trong lòng Diệp Thần giật mình, ánh mắt của Tử Hỏa Tinh Sư, tựu như từng thanh đao nhọn, vào trong cơ thể thần hồn, làm kim giáp binh sĩ không cách nào nhúc nhích.
- Bạo!
Tử Hỏa Tinh Sư trầm quát một tiếng, chỉ nghe bùm một tiếng, kim giáp binh sĩ lăng không nổ mạnh, hóa thành bụi mù.
Gần kề chỉ là một ngưng mắt, liền vỡ nát thần hồn của mình? Diệp Thần quá sợ hãi, không nghĩ tới Tử Hỏa Tinh Sư cư nhiên còn có thần kỹ như vậy, thần hồn nghiền nát làm Diệp Thần bị một ít thương tích, sắc mặt Diệp Thần trắng bệch, che ngực, ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển huyền khí, sau một lát, thân ảnh kim giáp binh sĩ ở trên không thân thể Diệp Thần lại một lần chậm rãi ngưng tụ lên.
Tử Hỏa Tinh Sư chân trước buồn bực giẫm mặt đất, phát ra trận trận thanh âm hét lên điên cuồng, vì cái gì tiểu tử Diệp Thần này, tựa như tiểu cường vĩnh viễn đánh không chết, nếu huyền thú bình thường, hồn niệm nghiền nát một lần, thân thể liền sẽ chịu trọng thương, không có mấy tháng là không có khả năng lành lại, nghiêm trọng thậm chí có khả năng sẽ chết.
Tử Hỏa Tinh Sư nhớ tới chủ nhân đời trước của mình, đoạn thời gian kia, đối với nó mà nói, quả thực là một cơn ác mộng.
- Tiểu sư sư, đến ôm một cái.
- Tiểu sư sư, đến ca tắm rửa.
Tử Hỏa Tinh Sư nghĩ tới đây, toàn thân run rẩy một cái, ta là công sư tử a, công sư tử! Ngươi cũng là nam a, có thể chớ cùng ta như vậy có được hay không, có thể không nên mỗi lần đều muốn lấy lông bờm anh tuấn khí phách của ta đánh thành nơ con bướm hay không!
Ba ngàn năm, suốt ba ngàn năm, đi theo chủ nhân kia trọn vẹn ba ngàn năm, ngay cả một con sư tử cái cũng không có chạm qua, một con cũng không có! Tử Hỏa Tinh Sư tự nhận không phải là sư tử dâm dục, nhưng mà, cho ngươi cấm dục một vạn năm thử xem?
Nghĩ tới đây, Tử Hỏa Tinh Sư đều muốn khóc, về sau một đời chủ nhân đó bị đại năng đánh chết, mà hắn thì bị Thiên Tinh Phục Ma Ấn phong ấn mấy ngàn năm, mấy ngàn năm thời gian này, hắn cảm thấy bị giam ở trong Thiên Tinh Ấn cũng không có gì, ít nhất giống đực tự tôn của mình sẽ không bị đối đãi cực kỳ tàn ác như vậy.
Lúc này, kim giáp binh sĩ rống giận một tiếng, huy vũ trường đao vọt lên.
Chứng kiến kim giáp binh sĩ xông lên, ánh mắt Tử Hỏa Tinh Sư dần dần trở nên kiên định, bất kể như thế nào, ta sẽ không trở thành hộ thể thần thú của ngươi, tuyệt đối sẽ không! Muốn hàng phục sư gia ta, của cũng không có! Tử Hỏa Tinh Sư ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, một ngọn lửa màu tím phóng lên trời, rống giận hướng kim giáp binh sĩ xông tới.
- Khí thế của Tử Hỏa Tinh Sư, sao biết thoáng cái trở nên mạnh như vậy?
Trong lòng Diệp Thần khiếp sợ, bất quá hắn cũng không nghĩ quá nhiều, thúc dục kim giáp binh sĩ xông tới.
Bùm một tiếng, kim giáp binh sĩ bị ngọn lửa màu tím thôn phệ thành tro tàn.
Bùm, bùm, bùm!!!
Kim giáp binh sĩ một lần lại một lần bị Tử Hỏa Tinh Sư đánh tan, Diệp Thần cũng dị thường kiên định, một lần lại một lần đem kim giáp binh sĩ ngưng tụ, tuy mỗi một lần kim giáp binh sĩ bị đánh tan, Diệp Thần đều phải kinh nghiệm thống khổ tra tấn cực kỳ tàn ác, nhưng Diệp Thần vẫn cắn răng kiên trì xuống, cho đến sắc mặt trắng bệch, tinh lực hao hết, Diệp Thần mới kéo theo thân thể mỏi mệt đi ra Thiên Tinh Ấn, sau đó ngã đầu liền ngủ, khò khè đánh cho rung trời.
A Ly ở một bên tu luyện chứng kiến Diệp Thần từ trong Thiên Tinh Ấn đi ra, nằm ở trên giường đang ngủ, thả người nhảy đến trên giường, nhìn xem khuôn mặt còn hơi có chút ngây thơ của Diệp Thần mà ngẩn người, nàng duỗi ra tiểu móng vuốt mập mạp, đem tóc trên trán Diệp Thần vuốt thuận.
Thời điểm Diệp Thần ngủ, chau mày, như là thừa nhận thống khổ lớn lao, phải biết, một lần lại một lần tàn phá thần hồn như vậy, cho đến tinh lực hao hết, đối với người bình thường mà nói, quả thực là khó có thể thừa nhận!
A Ly chứng kiến Diệp Thần nhíu chặt lông mày, hé miệng, đem Mê Huyễn Bảo Châu phun ra, Mê Huyễn Bảo Châu phiêu phù đến trên không gò má của Diệp Thần, một vòng bạch sắc quang trạch ôn nhuận chiếu xạ trên gương mặt của Diệp Thần, sau một lúc lâu, lông mày Diệp Thần dần dần giãn ra, thần sắc cũng trở nên bình tĩnh tường hòa.
Thân thể A Ly lay động một chút, như là có chút cố hết sức, nàng có chút hấp khí, Mê Huyễn Bảo Châu này bị A Ly một lần nữa nuốt trở lại trong bụng, nàng ở trên chăn nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Một đêm không nói chuyện.
Diệp Thần đứng lên, duỗi cái lưng mỏi, hắn cảm thấy một giấc ngủ này đặc biệt hương, sau khi đứng lên cũng rất có tinh thần, đêm qua hắn giống như mơ tới A Ly, A Ly biến thành một đại mỹ nữ, so với tiên tử còn xinh đẹp hơn, mà vẫn còn không có mặc quần áo, thân thể hoàn mỹ này có lồi có lõm, làn da trắng nõn, tựa như bạch ngọc ôn nhuận. Nghĩ đến đêm qua cái mộng kia, Diệp Thần không khỏi có chút đỏ mặt, hắn cảm giác mình quá háo sắc, rõ ràng lại mộng như vậy.
Đột nhiên cảm giác trên quần dính có chút gì là lạ, thiếu chút nữa kêu lên, như có tật giật mình nhìn thoáng qua A Ly, phát hiện A Ly đang nằm ở trên chăn bên cạnh ngủ, Diệp Thần lén lút đứng lên, chạy tới thùng tắm một bên, tắm rửa một chút.
Nơi này nước cũng chuẩn bị tốt, rất là thuận tiện.
Một lát sau, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, Diệp Thần nghe được trên giường truyền đến tiếng xột xoạt.
- A Ly, ngươi dậy rồi?
Diệp Thần nhìn nhìn A Ly.