Tổ Thần Chí Tôn

Chương 419

Không biết Hỏa Tà tông này mạnh như thế nào, Diệp Thần ngược lại là nghĩ, trên tay mình còn có một khối Sư Vương lệnh, Sư Vương nói có thể tùy ý điều hành người Thiên Cơ tông cùng Huyền Minh tông, Thiên Cơ tông cùng Huyền Minh tông ở Trung Ương Đế Quốc đều là đại tông môn bài danh Top 5. Nếu có thể từ bên kia chuyển chút cao thủ tới thì tốt rồi, thế nhưng mà tại đây cách Trung Ương Đế Quốc quá xa xôi, nước xa không cứu được lửa gần.

Một trận chiến này, hay là phải dựa vào chính mình đến ứng phó!

Diệp Thần lông mày thâm tỏa, không biết bên Nam Man quốc kia sẽ đi qua bao nhiêu cao thủ, dùng thực lực Huyền Tôn trung kỳ của mình hẳn là ứng phó được. Bất quá mặc kệ đến bao nhiêu cao thủ, tiếp là được, trong nội tâm Diệp Thần chiến ý hừng hực, trong khoảng thời gian này tu luyện trở lại, hắn đang lo tìm không thấy đối thủ, chỉ cần đối phương không phải Thần Tôn, Yêu Vương cấp cường giả, Diệp Thần cũng dám tranh tài chiến một trận, đoán chừng bên Nam Man quốc kia cũng không có khả năng mời được đến Thần Tôn, Yêu Vương cấp cường giả.

- Không biết bên Trung Ương Đế Quốc kia, đến cùng có tông môn nào?

Diệp Thần hỏi, đối với tình huống bên Trung Ương Đế Quốc kia, hắn cho tới bây giờ cũng không phải rất hiểu rõ.

Minh Võ Đại Đế còn tưởng rằng Diệp Thần là muốn đánh giá thực lực Hỏa Tà tông thoáng một phát, nhân tiện nói:

- Trung Ương Đế Quốc nhất lưu đại tông môn, tổng cộng có ba mươi mốt cái, từ trên xuống dưới theo thứ tự là Thương Lan cung, Huyền Minh tông, Thiên Cơ tông, Xích Viêm Tông, Thương Vân cốc, Hỏa Tà tông, Cầm Âm Tông,… bài danh cao thấp có di động, bất quá cái đệ nhất này chưa bao giờ biến qua, nghe nói Thương Lan cung có một vị Thần Tôn sơ kỳ cao thủ tọa trấn, là thật là giả chưa biết được, tông môn còn lại, Huyền Tôn đỉnh phong cấp cao thủ, đều có hơn mười người trở lên, Thương Lan cung, Huyền Minh tông, Thiên Cơ tông ba đại tông môn nghe nói từng tông môn, tất cả đều có hơn ba mươi Huyền Tôn cao thủ trở lên.

Được chứng kiến Phó Vũ, Đạm Đài Lăng cao thủ như vậy, nghe Minh Võ Đại Đế nói những tông môn này có bao nhiêu bao nhiêu Huyền Tôn cấp cao thủ, Diệp Thần một điểm cảm giác cũng không có, nghĩ thầm những đại tông môn kia cũng không gì hơn cái này mà thôi, thế lực cường đại chính thức, hẳn là một ít tồn tại siêu cấp, ví dụ như Chấp Pháp điện, tất cả đại Yêu Vương điện... Những tông môn này bất quá là chó săn của những siêu cấp thế lực kia mà thôi.

Bất quá hiện tại, những đại tông môn này còn không phải Diệp Thần có thể địch nổi.

- Chúng ta trước đợi mấy ngày nữa, nhìn xem động tĩnh bên Nam Man quốc kia nói sau!

Diệp Thần suy nghĩ một chút nói, trước yên lặng theo dõi kỳ biến, dù sao cho dù bọn hắn muốn chủ động công kích, cũng là không có đường nào, phải đợi bên Minh Võ Đại Đế đạt được tình báo mới mới được.

- Diệp Thần, ly miêu một mực đi theo bên cạnh ngươi kia đâu rồi?

Hiên Dật Dược Tôn mở miệng hỏi, hắn lúc này mới chú ý tới, A Ly một mực đi theo bên người Diệp Thần không thấy rồi.

Nghe được Hiên Dật Dược Tôn hỏi, Diệp Thần cúi đầu, có chút trầm mặc, toát ra một tia sầu não cùng cô đơn.

Chứng kiến thần sắc của Diệp Thần, Hiên Dật Dược Tôn cùng Minh Võ Đại Đế liền có chút ít minh bạch, thức thời không có hỏi lại.

- Ta để người an bài chỗ ở cho ngươi cùng Tiểu Dực, nếu có tình huống, ta tùy thời phái người thông tri các ngươi.

Minh Võ Đại Đế ở một bên nói ra.

- Tốt.

Diệp Thần gật đầu nói, trong hoàng cung ở lâu như vậy, Diệp Thần cũng đã không xa lạ gì rồi.

Diệp Thần cùng Tiểu Dực được an bài ở một chỗ biệt viện, mấy ngày nay chờ đợi tin tức bên Nam Man quốc kia, trừ ăn cơm ngủ ra, bọn hắn đều khắc khổ tu luyện, nhất là Diệp Thần, lúc tu luyện giống như là dốc sức liều mạng, trình độ hắn tu luyện điên cuồng, ngay cả Sư gia cũng líu lưỡi không thôi.

Tự hồ chỉ có điên cuồng tu luyện, mới có thể để cho Diệp Thần tạm thời quên mất tưởng niệm đối với A Ly.

Màn đêm dần dần hàng lâm, Diệp Thần đã trải qua liên tục hai ngày tu luyện, rốt cục mệt mỏi, ở trên giường nằm ngáy o..o....

Trăng sáng treo cao, một đám ánh trăng sáng tỏ quăng xuống trên giường Diệp Thần.

Chỉ thấy lúc này, dị biến nảy sinh, Mê Huyễn Bảo Châu mà Diệp Thần thiếp thân cất kỹ lơ lửng mà lên, ánh trăng kia chiếu xạ trên Mê Huyễn Bảo Châu, Mê Huyễn Bảo Châu trong lúc đó hào quang tỏa sáng, bạch sắc quang mang chiếu xạ trên người Diệp Thần.

Mê Huyễn Bảo Châu cứ như vậy lẳng lặng lơ lửng ở đó, tựa hồ phun ra nuốt vào ánh trăng, bên trong bạch sắc quang mang, tựa hồ đứng một thân ảnh rất nhỏ, nàng xinh đẹp giống như Tiên Tử rơi vào thế gian, làn da trắng nõn ở dưới ánh trăng chiếu xuống lóe ra ngọc trạch trong suốt, tám cái đuôi càng không ngừng đong đưa, còn một cặp lỗ tai, đáng yêu cực kỳ.

Nàng xinh đẹp đáng yêu vô cùng, như là mộng ảo, đúng là Diệp Thần ngày nhớ đêm mong A Ly.

Bạch quang chiếu xạ ở trên người Diệp Thần, Diệp Thần nhíu chặt lông mày rốt cục giãn ra.

A Ly giữa bạch quang, giống như một Tinh Linh, nàng mặc lấy sa y trắng noãn, lộ ra cổ hoàn mỹ, vai tinh xảo, còn có tư thái lồi lõm Linh Lung kia, châu tròn ngọc sáng, bộ ngực sữa ngạo nghễ, làm cho người hít thở không thông, chân ngọc mỹ lệ vô hạ của nàng ở trên không trung hư điểm, nhanh nhẹn nhảy múa.

Bất luận kẻ nào thấy một màn như vậy, chỉ sợ đều cho rằng đây là một giấc mộng.

Trên mặt A Ly, lộ ra một tia ửng đỏ, trên người làn da trắng nõn kia, tựa hồ cũng nổi lên một tia sắc thái ửng đỏ, phảng phất gặp sự tình gì cực kỳ ngượng ngùng, cho nàng tăng thêm vài phần xinh đẹp, như một đóa lien hoa xinh đẹp, lẳng lặng tách ra.

Diệp Thần giấc ngủ rất sâu rất nặng, hắn đã thật lâu không có ngủ say như vậy rồi, hắn mơ thấy một mộng đẹp. Hắn mộng thấy A Ly, A Ly nói cho hắn biết, nàng bị thương, phải ở bên trong Mê Huyễn Bảo Châu khôi phục, đồng thời tu luyện, đợi nàng tu luyện xong, nàng sẽ ra ngoài cùng Diệp Thần tương kiến.

A Ly hóa thành hình người, đẹp làm cho người khác hít thở không thông, lúc A Ly rời đi, Diệp Thần sốt ruột bắt được A Ly.

- A Ly, không phải đi.

Diệp Thần nỉ non nói.

Tay ngọc thon thon của A Ly nhẹ nhàng mà vuốt v e đôi má Diệp Thần, đầu tựa ở bả vai Diệp Thần, nhẹ nhàng nói:

- Diệp Thần ca ca thật khờ, ta cũng không phải vĩnh viễn không trở lại mà.

Nhưng mà Diệp Thần sợ hãi A Ly thật sự không trở lại, gắt gao ôm lấy A Ly.

Một mùi thơm thiếu nữ tiến vào trong óc Diệp Thần, hai tay đặt ở trên lưng A Ly, cái xúc cảm kia, lại để cho Diệp Thần phân không rõ đây là thực hay là cảnh trong mơ.

Phảng phất là bị loại không khí kỳ dị này đem ra sử dụng, hai tay Diệp Thần nhẹ nhàng m ơn trớn phía sau lưng trơn bóng của A Ly, giải khai váy trên lưng A Ly, quần áo A Ly từ không trung chảy xuống, một đôi thỏ ngọc đầy đặn rốt cục che không hết nhảy ra ngoài, A Ly ngượng ngùng dùng hai tay che một đôi nụ hoa kia, thế nhưng mà y nguyên che không hết xuân quang lộ ra ngoài, sóng cả mãnh liệt.
Bình Luận (0)
Comment