Tỏ Tình

Chương 6

"Cảm ơn." Hứa Tùy cầm cốc nước bên cạnh lên, nhờ nó để tránh né ánh mắt của Châu Kinh Trạch. Cô uống vội mấy hớp, cổ họng bấy giờ mới dịu đi một chút.

"Cậu có đau lòng không?" Hồ Thiến Tây hỏi.

"Cậu ấy?" Thịnh Nam Châu cười lạnh một tiếng, xoay người sát lại gần Châu Kinh Trạch, giơ tay sờ mó loạn xạ trước ngực anh, ngữ khí ẻo lả: "Thư Hoàn, anh không có trái tim!"

Châu Kinh Trạch thản nhiên như không, cúi sát bên tai anh ấy, ngữ khí cưng chiều, dùng giọng gió nói chuyện: "Ngoan nào, tối về cho em sờ."

Thịnh Nam Châu như bị điện giật vội rụt người lại, giữ khoảng cách với Châu Kinh Trạch, mắng nói: "Mẹ kiếp! Cậu bớt dụ dỗ mình đi, mình là trai thẳng đấy!"

"Ông Châu nhà cậu không để tâm tới chuyện chia tay đâu, 'Uy' đi mất rồi nên cậu ấy mới đau lòng." Thịnh Nam Châu nói.


"Không phải chứ, cậu nhặt về mới nuôi chưa được một tháng, còn đưa nó đến bệnh viện tiêm thuốc khám bệnh, nhanh vậy đã đi mất rồi sao?" Hồ Thiến Tây hỏi.

"Ừ." Châu Kinh Trạch hờ hững đáp lại, hạ thấp giọng nói một câu, "Con mèo vô ơn bội nghĩa!"

Sau khi nhóm người ăn cơm xong, Châu Kinh Trạch đi vào nhà vệ sinh ở đằng sau nhà ăn rửa tay. Lúc ra ngoài anh rút một tờ khăn giấy lau tay, nói: "Đi đây."

"Bye bye bé mập, bye bye em gái Hứa." Thịnh Nam Châu cười hihi vẫy vẫy tay với bọn họ.

Hứa Tùy gật gật đầu, Hồ Thiến Tây lập tức cuộn chặt nắm đấm, mắng nói: "Bye cái đầu cậu, ai muốn nhìn thấy cậu chứ."

Sau khi bọn họ rời đi, Hứa Tùy và Hồ Thiến Tây vai kề vai quay về phòng ký túc. Tuy bọn họ đã biết chuyện Bách Du Nguyệt và Châu Kinh Trạch chia tay, nhưng họ đều quyết định sẽ giả vờ như không biết gì.


Bởi vì lần thất tình này, hình như Bách Du Nguyệt thật sự rất buồn.

...

Một tuần mới lại đến, tối hôm trước vừa mới đổ một trận mưa. Đẩy cửa bước ra ngoài, trong không khí phảng phất mùi thơm của hoa cỏ, và mùi tanh tanh của nước mưa hòa lẫn với bùn đất.

Hứa Tùy ngồi trên xe buýt chưa được bao lâu thì thời tiết đã biến đổi, mặt trời chẳng mấy chốc đã nhô lên, ánh nắng rực rỡ chan hòa xuyên qua cửa kính xe. Hơi chói mắt, Hứa Tùy theo bản năng giơ tay che chặt mắt lại.

Cô đã hẹn với đối phương thời gian phỏng vấn là bốn giờ chiều, Hứa Tùy đổi liền một lúc ba tuyến xe buýt. Bởi vì đổ mồ hôi nên áo sơ mi trên người dính tệp lại sau lưng. Cô ngồi trên xe, xe chạy xóc nảy khiến cô nôn nao chóng mặt, gương mặt trắng bệch.

Cuối cùng Hứa Tùy cũng xuống xe trước bốn giờ, cô bước vào trong đường Hổ Phách, đi theo địa chỉ mà đàn chị gửi tìm đến số 79 trong đường Hổ Phách.


Vừa mới xuống xe không lâu, cảm giác buồn nôn trong người Hứa Tùy vẫn còn rất nghiêm trọng. Cô đi rất chậm, thong thả, nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, tên cửa hàng là 711. Chính giữa biển hiệu có một con số 7 màu đỏ, khung xung quanh là màu xanh lá.

Hứa Tùy đi về phía đó, cửa cảm ứng tự động mở ra, kêu lên một tiếng "ding."

"Kính chào quý khách." Một giọng nói uể oải không cảm xúc vang lên.

Hứa Tùy nhìn qua, không ngờ lại là Châu Kinh Trạch. Chàng trai tùy ý ngồi trên ghế của quầy thu ngân, lông mi đen dày cụp xuống, vẻ mặt uể oải hững hờ, là một bộ dạng vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Anh ngậm một điếu thuốc, cùi chỏ co lại, từng đường bắp thịt hiện rõ. Anh đang cúi đầu chơi game, nhìn từ bên cạnh, phần xương sau gáy nhô lên rất rõ ràng, lạnh nhạt mà mê người.
Có lẽ đã giữ tư thế đó quá lâu, Châu Kinh Trạch giơ tay xoa xoa cổ, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Hứa Tùy, nhướng mày rồi nói: "Sao lại là cậu?"

"Mình tới đây có chút việc." Ngữ khí của Hứa Tùy có chút căng thẳng.

Châu Kinh Trạch không quá để tâm, gật gật đầu, sau đó lại cúi đầu chơi game tiếp. Hứa Tùy xoay người, đứng ở trong một dãy tủ đông lạnh chọn tới chọn lui, sau lưng không ngừng vang lên những tiếng trong game "KO".

Hứa Tùy nhất thời đờ người ra đó, quên mất bản thân vào trong cửa hàng tiện lợi để mua cái gì. Hơi lạnh trong tủ đông lạnh phả ra ngoài, lạnh đến mức khiến cô giật mình. Cuối cùng cô hoảng hốt chọn bừa một hộp sữa vị đào.

Lúc thanh toán, Châu Kinh Trạch ném di động qua một bên, đứng dậy quẹt mã sản phẩm. Lúc Hứa Tùy trả tiền, Châu Kinh Trạch chú ý đến sự khác thường của cô, sắc mặt trắng bệch, làm cho hai đôi mắt vừa đen lại yếu đuối.
"Cậu sao vậy, sắc mặt không tốt lắm." Thanh âm của Châu Kinh Trạch trầm thấp, đang nhìn cô chằm chằm.

"Mình hơi say xe." Hứa Tùy trả lời.

Châu Kinh Trạch để lại một câu: "Đợi chút."

Anh xoay người tìm một chiếc áo khoác jacket, dùng lực rũ rũ xuống dưới, một hộp kẹo dạng viên rơi vào trong lòng bàn tay của anh. Châu Kinh Trạch mở nắp, tiện tay lấy một viên bỏ vào miệng, đầu lưỡi cuộn lấy viên kẹo, kẹo bạc hà bị anh cắn kêu lên những tiếng "rắc rắc". Thanh âm mơ hồ không rõ ràng: "Giơ tay."

Lông mi đen dày của Hứa Tùy run run, xòe lòng bàn tay. Rất nhanh, có một viên kẹo bạc hà màu xanh lá rơi xuống, giống như Thượng Đế ban tặng cho cô vậy. Cô không dám ngẩng đầu, sợ chạm phải ánh mắt của anh. Cô cứ ngẩn người nhìn tay của anh như vậy, các khớp xương ngón tay rõ ràng, gan bàn tay có một nốt ruồi màu đen, đang lắc lư trước mắt.
"Mình thường xuyên ăn kẹo này, hình như rất có tác dụng trong việc làm giảm chóng mặt." Châu Kinh Trạch ngậm điếu thuốc, thanh âm nghe không rõ lắm.

Năm phút sau, Hứa Tùy đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Cô đứng dưới ánh nắng mặt trời, nắm chặt kẹo trong lòng bàn tay, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Hôm đó, ánh mắt trời chiếu rọi khiến cô như sắp sửa tan chảy, vậy mà cô lại vô cùng vui vẻ.

Hứa Tùy bóc một viên kẹo, bỏ vỏ kẹo vào trong túi. Rõ ràng kẹo bạc hà có vị mát lạnh, nhưng cô lại thưởng thức ra được một mùi vị ngọt ngào.

Ai ngờ, trùng hợp của số phận lại đồng thời xảy ra vào cùng một ngày. Cô đi sai đường, vòng vèo nửa tiếng mới tìm thấy số 79 đường Hổ Phách, kết quả lại phát hiện ngôi nhà này nằm ở ngay đằng sau cửa hàng tiện lợi 711.

Hứa Tùy đứng ở ngoài cổng, lịch sử nhấn chuông, đối phương kêu lên một tiếng sau đó nhanh chóng ra mở cổng. Là một dì giúp việc.
Dì giúp việc dẫn Hứa Tùy vào trong, bấy giờ cô mới nhìn thấy nữ chủ nhân thật sự của ngôi nhà này. Đối phương là một người phụ nữ gần 40 tuổi, gương mặt duyên dáng mỹ lệ, mặc một chiếc váy bó mông vô cùng quyến rũ.

"Tiểu Hứa phải không? Đàn chị của cháu nói với dì rồi, cháu gọi dì là dì Thịnh là được, tới ăn hoa quả đi, dì vừa mới gọt xong đấy." Đối phương niềm nở lên tiếng.

"Cảm ơn dì." Hứa Tùy nhìn bà ấy rồi hỏi: "Là ai cần học thêm vậy ạ?"

"Xem đầu óc của dì này, dì quên mất không nói, là con trai út của dì, để dì gọi nó xuống." Dì Thịnh hướng về phía cầu thang gọi: "Thịnh Ngôn Gia, mau xuống đây, cô giáo mới tới rồi, đừng có quấn lấy anh con chơi game nữa."

Không có phản ứng.

Dì Thịnh ngượng ngùng cười nói: "Tiểu Hứa, hay là cháu lên trên với dì nhé? Đúng lúc dì cũng muốn xem thử cháu dạy như thế nào."
"Được ạ." Hứa Tùy gật đầu.

Hứa Tùy đi theo người phụ nữ lên trên tầng, hai người đi đến căn phòng thứ ba bên tay trái. Hứa Tùy đứng ở ngoài cửa, vừa nhìn đã thấy hai người đang chơi game ở trong phòng.

"Thịnh Ngôn Gia, vẫn còn quấn lấy anh Kinh Trạch của con chơi game hả. Mẹ cho con ba phút, cút ra ngoài đây cho mẹ!" Ngữ khí của dì Thịnh bình tĩnh, "Ông Lý thu gom phế liệu ở dưới tầng muốn lấy cái máy chơi game của con lâu lắm rồi đấy."

Âm thanh của trò chơi hơi ngừng lại.

Nghe thấy cái tên quen thuộc, tim Hứa Tùy nhảy vọt lên. Châu Kinh Trạch bỏ tay cầm điều khiển trò chơi xuống, vừa quay đầu lại nhìn thấy Hứa Tùy, anh ngẩn người, ngay sau đó trở nên vui vẻ, đúng là trùng con mẹ nó hợp thật.

"Vào học rồi." Châu Kinh Trạch đứng dậy, xoa xoa đầu của đứa bé.

Thịnh Ngôn Gia ôm ống quần của Châu Kinh Trạch, khốn khổ cầu xin: "Anh à, em xin anh đó, chơi với em một ván nữa đi."
"Không chơi nữa, em quá kém." Châu Kinh Trạch ngồi xổm xuống gỡ từng ngón tay của thằng bé ra, uể oải cười một tiếng, "Học hành cho tốt vào."

Châu Kinh Trạch ra khỏi phòng, nhướng mày. Anh đứng trước mặt Hứa Tùy, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô, anh giải thích đơn giản ngắn gọn: "Thằng bé là em trai ruột của Thịnh Nam Châu, nhà của mình cũng ở gần đây. Cửa hàng tiện lợi là của nhà cậu ấy, mình chỉ trông nom một lúc thôi, bởi vì dì Thịnh đi đánh mạt chược rồi."

Bị tiểu bối cáo trạng, dì Thịnh mất mặt, bà đẩy Châu Kinh Trạch ra ngoài rồi đánh đòn phủ đầu trước: "Đừng có cản trợ cô giáo Tiểu Hứa dạy học!"

"Vâng."

Thời gian dạy thử khá ngắn, Hứa Tùy dạy khoảng ba mươi phút, dì Thịnh nói thẳng rất hài lòng, còn bảo con trai nhỏ của mình hoan nghênh cô giáo mới.
Thịnh Ngôn Gia có một mái tóc xoăn, gương mặt nhỏ mũm mĩm viết rõ không tình nguyện, nhưng miệng lại chỉ có thể làm trái với lương tâm mà nói: "Cô giáo Tiểu Hứa, hoan nghênh cô ạ."

Hứa Tùy mỉm cười, dì Thịnh tiễn cô ra ngoài, đúng lúc đụng phải Châu Kinh Trạch đang ngồi trên sô pha chuẩn bị rời đi, dì Thịnh lập tức chặn anh lại: "Cháu đi đâu đấy?"

"Còn có thể đi đâu ạ? Cháu về nhà." Châu Kinh Trạch cười bất lực.

"Không được, nhà cháu có mỗi mình cháu, về cái rắm! Ở lại đây ăn cơm, dì sẽ làm món cà tím xào mà cháu thích ăn." Dì Thịnh nói.

Châu Kinh Trạch uể oải cười nói: "Cứ như này thì cháu sẽ thành con trai của dì mất."

"Vậy vừa khéo, dì với Thịnh Nam Châu đã cắt đứt quan hệ mẹ con từ lâu rồi, đúng lúc có cháu thêm vào." Dì Thịnh mặt không cảm xúc nói.
Châu Kinh Trạch cúi đầu cười, vai run cả lên, nét mặt nhẹ nhõm vui sướng, cuối cùng cũng không đi nữa.

Dì Thịnh tiễn Hứa Tùy ra ngoài, sau đó kéo lấy tay cô, ngữ khí trách mắng: "Dì đã bảo cháu ở lại ăn bữa cơm mà."

Hứa Tùy mỉm cười lắc đầu: "Cháu vẫn còn chút việc dì ạ, lát nữa cháu còn phải đến thư viện."

"Tiểu Hứa à, dì rất hài lòng với cách cháu dạy học lúc nãy. Nửa năm sau là Thịnh Ngôn Gia phải kiểm tra rồi, vậy mà thành tích của thằng nhóc này... Dì nuôi lợn có khi còn giỏi hơn nuôi nó, mong rằng cháu có thể giúp đỡ thằng bé. Đương nhiên, dì cũng biết cháu lo lắng về lộ trình đường đi, tới đây quả thật mất sức một chút, hay là tối nay cháu cứ suy nghĩ, tới lúc đó có thể liên lạc với đàn chị của cháu."

"Vâng ạ." Hứa Tùy gật gật đầu.

...

Buổi tối, Hứa Tùy quay về ký túc, cô tìm được một chiếc lọ thủy tinh sạch sẽ, sau đó bỏ hết kẹo bạc hà mà Châu Kinh Trạch cho cô vào bên trong, không nỡ ăn thêm một viên nào.
Tới mười giờ, trong phòng vẫn chỉ có một mình cô, Hứa Tùy chống tay lên cằm nhìn lọ thủy tinh thơ thẩn. Đột nhiên, Hồ Thiến Tây đẩy cửa đi vào, nói: "Tùy Tùy, có nhớ mình không hả?"

"Nhớ." Hứa Tùy cười ngọt ngào.

"Hôm nay mình nghe Lương Sảng nói cậu đi phỏng vấn dạy gia sư, thế nào rồi?" Hồ Thiến Tây ngồi xuống hỏi.

Hứa Tùy rót một cốc nước cho cô ấy, nghĩ ngợi: "Cũng tốt lắm, mà trùng hợp là nhà mà mình đến phỏng vấn không ngờ lại là nhà của Thịnh Nam Châu, học sinh phải dạy là em trai của cậu ấy."

"Đường Hổ Phách? Chết tiệt, ai lôi cậu đến nơi xa vậy chứ? Trường học cách chỗ đó hơi xa, chắc cậu cũng mệt chết rồi chứ gì, Tùy Tùy." Hồ Thiến Tây đau lòng, "Nhưng hình như em trai Thịnh Nam Châu đúng là đang tìm gia sư."

"Ừ." Hứa Tùy trả lời, cô nhớ ra gì đó hỏi Hồ Thiến Tây, ngữ khí chần chừ lại lo sợ bản thân tỏ ra quan tâm quá mức, "Tây Tây, chuyện là mình nghe dì Thịnh nói, Châu Kinh Trạch sống một mình sao?"
Hồ Thiến Tây thở dài một hơi: "Dù sao thì mối quan hệ của nhà cậu ấy có hơi phức tạp. Trước kia cả nhà cậu ấy sống trong đường Hổ Phách, đến năm lớp chín thì mẹ cậu ấy qua đời, bố cậu ấy định chuyển đi, nhưng Châu Kinh Trạch không chịu, thế là một mình cậu ấy ở lại đấy. Đến bây giờ cậu ấy vẫn sống trong ngôi biệt thự đó, cũng may là cậu ấy có nuôi một con chó Berger, nó có thể bầu bạn với cậu ấy."

"Là vậy ư." Hứa Tùy lên tiếng, cô đột nhiên nhớ lại buổi chiều Châu Kinh Trạch ngồi trên sô pha, khi dì Thịnh giữ anh lại ăn cơm, đáy mắt anh phảng phất xuất hiện ý cười.

Không lâu sau, đàn chị khóa trên gửi tin nhắn đến, hỏi cô đã nghĩ xong chuyện dạy gia sư chưa. Hứa Tùy nhớ tới đôi mắt đen láy trầm tĩnh đó, thế là cô gõ vào trong đoạn đối thoại nói:
Em nghĩ xong rồi, em muốn đi.

~Hết chương 6~

Bình Luận (0)
Comment