Tối đó Hứa Tùy chăm nom cho Lý Dương đến nửa đêm, đến khi xong việc mới có thời gian xem điện thoại. Cô mở ra, thấy có tin nhắn Chu Kinh Trạch gửi đến. Cô cứ ngỡ anh sẽ giận chứ, hóa ra anh không giận.
"Nhớ về nhà sớm đấy, cần anh tới đón không?"
Có thể là vì không nhận được hồi âm nên hai tiếng sau anh lại nhắn tiếp: "Vậy em nhớ mặc ấm vào đấy."
Chu Kinh Trạch không giận chuyện đó mà vẫn làm máy dự báo thời tiết kiêm bạn thân trò chuyện cùng cô mỗi ngày như thường lệ. Dần dà Hứa Tùy cũng quen, thỉnh thoảng cũng trải lòng vài chuyện với anh.
Thứ ba, trời đổ mưa. Hứa Tùy bận bịu ở khoa ngoại cả ngày, giữa chừng phải giải thích tình trạng cho người nhà một bệnh nhân một cách nghiêm túc và kiên nhẫn: Bệnh đã bắt đầu xâm nhập vào trong cơ thể và ngày một nghiêm trọng hơn, nên chuyển tới bệnh viện Thụy Hòa nổi tiếng về chuyên khoa đó để điều trị.
- --Đọc full tại truyenggg.com---
Kết quả lại bị người nhà chỉ vào mặt mắng chửi suốt nửa tiếng đồng hồ: "Bác sĩ bây giờ đều dễ làm vậy hả? Nói vài câu thôi là kiếm được bộn tiền rồi à? Tôi bị đám bác sĩ mấy người đá qua đá lại như quả bóng, nhiều lần lắm rồi, người thì bảo tôi chuyển qua khoa này kiểm tra, người thì kêu tôi tới khoa kia, còn cô thì kêu tôi chuyển viện luôn. Mẹ nó, cô là đứa quá đáng nhất đấy! Cô chẳng được tích sự gì! Mày lấy đâu ra chứng chỉ hành nghề thế con ngu kia! Tao phải khiếu nại mày mới được..."
Hứa Tùy vẫn dằn lòng giải thích cho đối phương hiểu nhưng vô dụng, cuối cùng người nhà bệnh nhân khinh khỉnh liếc xéo cô: "Trông có khác gì cái máy đâu chứ, bác sĩ gì mà vô cảm dữ vậy."
Hứa Tùy bỗng dừng viết, cụp mắt xuống, mặt hơi tái nhợt. Cô muốn giải thích gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt nổi câu nào.
Tan làm, thần kinh căng như chão đứt phăng, Hứa Tùy nằm úp sấp lên bàn như trút được gánh nặng. Hồi lâu sau Chu Kinh Trạch gọi đến, cô trò chuyện với anh vài câu.
Giọng Hứa Tùy ỉu xìu, tâm trạng bức bối không biết trút vào đâu đành kể chuyện này cho anh nghe. Cô khẽ than rằng thật ra công việc có vất vả cũng không sao, vấn đề là hết lòng với bệnh nhân mà bệnh nhân chẳng hiểu cho mình nên trong lòng cô tủi thân lắm.
Chu Kinh Trạch ở đầu dây bên kia lặng lẽ lắng nghe, vừa cầm điện thoại vừa dùng tay ra hiệu, nói với giọng trầm ấm: "Em ra ngoài đi."
"Lại gọi đồ ăn cho tôi sao? Tôi tan làm rồi mà."
Hứa Tùy đang chuẩn bị tan làm. Cô mặc áo khoác vào, cất hết đồ vào túi xách rồi ra ngoài phòng khám. Vừa ra ngoài thì một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới khiến Hứa Tùy rùng mình.
Thời tiết hôm nay không được đẹp cho lắm, còn đổ mưa dầm nữa chứ.
Hứa Tùy định bụng lấy khăn quàng cổ trong túi xách ra trùm đầu, vô ý ngước mắt lên thì nhìn thấy Chu Kinh Trạch đang cầm một chiếc dù đen đứng chờ mình cách đó không xa.
Chu Kinh Trạch mặc áo khoác màu đen, bên trong là chiếc hoodie màu xám, hình như đang vuốt tóc trong khi tóc cắt sát da đầu đến nỗi trông như dân anh chị vậy. Anh đang đút một tay trong túi và ngước mắt nhìn cô.
Mưa len lỏi theo mái dù đen giọt xuống đất phảng phất nở ra từng đóa hoa nhỏ nhắn. Mặt trong của chiếc dù đen in một gương mặt bặm trợn và tối tăm phủ bóng lên bờ vai rộng của anh.
Hứa Tùy ngẩn ngơ, cô như gặp lại hình bóng chàng trai thuở đại học.
Vẫn là cậu sinh viên đội mưa tới đón cô rồi thờ ơ bảo "Anh ghen rồi, lo dỗ anh đi" lúc hai người còn là một cặp.
Tim cô bỗng hẫng một nhịp.
- --Đọc full tại truyenggg.com---
"Sao anh lại đến đây?"
"Lúc gọi em anh đang trên đường về nhà." Chu Kinh Trạch đi tới trước mặt cô, mỉm cười: "Rồi tự dưng muốn rẽ sang đây."
"Em muốn ăn mì không?" Anh hỏi.
Hứa Tùy gật đầu, nhưng cái người này chỉ đứng đắn được hai giây rồi cất dù đi. Anh đứng trên bậc thang và cúi đầu nhìn cô, lại bắt đầu nhây.
"Trong túi trái của anh có máy sưởi cầm tay, em tự lấy đi." Chu Kinh Trạch chợt ngập ngừng, sau đó từ tốn bồi thêm một câu: "Đương nhiên tay phải tôi đây ấm hơn nhiều."
Hứa Tùy chớp mi, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày: "Tôi chọn bên trái."
Chu Kinh Trạch lái xe chở Hứa Tùy ra đường chính thành phố không lâu thì mưa tạnh. Cô nhấn nút hạ cửa sổ xuống, gió buổi tối sau cơn mưa vừa nhẹ nhàng vừa mát mẻ làm tâm trạng Hứa Tùy khá hơn trông thấy.
Chu Kinh Trạch biết Hứa Tùy đang không vui nên ung dung lái xe chở cô đi hóng gió một vòng, cuối cùng đưa cô tới một khu phố ăn vặt gần đó. Anh quay vô lăng cua xe, để xe ở bãi đậu xe cách đó không xa rồi hai người lần lượt xuống xe.
Phố ăn vặt ở bên phải, Hứa Tùy đi trước, Chu Kinh Trạch đút hai tay trong túi đi sau. Mặt đất ướt đẫm, bóng hai người dưới ánh đèn đường nửa tỏ nửa mờ luôn chồng lên nhau.
Bầu không khí ở phố ăn vặt rất rộn ràng và nhộn nhịp, phía bên tay phải cách đây một đoạn có mấy lều bạt đỏ xanh xen kẽ nhau, ven đường thì có ông lão bán bóng bay cuộn sợi dây nơi ngón tay.
Hộp đèn ở hai bên đường đỏ rực, người đi đường thỉnh thoảng chạm vai nhau, mùi thịt nướng thơm lừng quẩn quanh không dứt.
Thật là một cảnh tượng náo nhiệt khiến người ta muốn hòa mình vào trong đó.
Hứa Tùy đi tới một sạp trái cây, định bụng lấy một hộp trái cây đã được cắt sẵn thì bỗng nhiên có một cậu sinh viên trượt ván tới. Cậu ấy rất điển trai, mặc một chiếc hoodie xanh trông vừa hoạt bát vừa tràn trề nhựa sống.
Vì cậu sinh viên nọ cũng muốn ăn trái cây nên Hứa Tùy nhích qua bên cạnh một chút.
Hôm nay Hứa Tùy mặc một chiếc áo măng tô màu quả hạnh và chân váy ôm màu đen làm tôn lên sự nền nã của cô. Cô cột tóc thật cao để lộ một phần cần cổ trắng nõn, thon dài. Khi cô cúi người lựa trái cây, bông tai ngọc trai bên tai lắc lư qua lại càng làm nền cho đường cong thanh thoát nơi đó tỏa sáng, khiến người ta nhìn mà cổ họng râm ran.
Cô vẫn như xưa, trông thì gầy nhưng những thứ cần có để thu hút anh thì không hề kém cạnh.
Chu Kinh Trạch đang đứng gần đó chờ cô thì phát hiện đứa sinh viên bên cạnh nhìn cô đắm đuối. Mặt tức thì tối sầm lại, anh dụi điếu thuốc trên tay rồi đi qua.
Hứa Tùy đang dùng điện thoại quét mã trả tiền cho ông chủ thì cảm giác có người kéo tuột dây cột tóc của mình ra. Phút chốc, mái tóc dài của cô trút xuống, vừa khéo che đi chiếc cổ xinh đẹp.
"Anh làm gì thế hả?"
Hứa Tùy mau chóng nhào tới giành dây cột tóc về. Chu Kinh Trạch cụp mắt nhìn sợi dây trên tay, trùng hợp là sợi lần trước cô dùng.
Anh lùi lại một bước rồi nhét thẳng vào túi, nở nụ cười cà lơ phất phơ: "Vật về với chủ cũ rồi."
Hứa Tùy vồ hụt thì nhìn anh với vẻ không vui. Cô thật sự chẳng hiểu anh đang nghĩ gì nữa, chỉ là dây cột tóc thôi mà, bộ người này thích giữ đồ cũ hay gì?
Hai người một trước một sau đi tới một tiệm mì, Hứa Tùy tìm bàn trống ngồi vào. Phục vụ mang nước đến, còn Chu Kinh Trạch thì đứng ở quầy thức ăn chọn món.
Hứa Tùy rút khăn giấy lau kỹ chiếc bàn gỗ trước mắt, tiếng nói chuyện của Chu Kinh Trạch và ông chủ cách đó không xa cũng truyền tới.
"Ông chủ, cho hai bát mì tôm tươi." Chu Kinh Trạch vừa cầm điện thoại trên tay vừa nhìn menu được dán trên bức tường đối diện, bảo.
Bị hơi nóng phả vào lâu nên mặt bà chủ đỏ bừng, bà ấy mỉm cười: "Vâng, cậu vào chỗ trước đi, tôi mang qua ngay đây."
"À, một bát nhiều hành ngò, một bát không hành ngò nhé." Chu Kinh Trạch ngập ngừng một lát rồi lưu ý cho bà chủ.
Hứa Tùy đang nghiêm túc lau bàn nghe vậy thì sững ra, ngón trỏ chợt sượt qua cái gai trên bàn gỗ. Màu ứa ra làm ngón tay cô nhức nhối từng cơn.
Cô cụp mắt rút khăn giấy lau sạch vết máu. Lúc Chu Kinh Trạch ngồi xuống, cô giấu tay xuống dưới.
Hai người ngồi đối diện nhau, cùng nhau ăn mì. Chỉ cần hai người không nói về vấn đề nhạy cảm thì bầu không khí vẫn xem như hòa hợp. Hứa Tùy ăn nhanh hơn rồi đặt đũa xuống, cô đang lau miệng thì nghe thấy tiếng hò bán đồ chơi bằng đường ngoài kia, thế là cô đứng dậy ngay: "Anh trả tiền trước đi, tôi đi mua đồ chơi bằng đường đây.”
Hứa Tùy chạy chậm đuổi theo, Chu Kinh Trạch ngẩn ra một giây mới tiếp tục ung dung ăn mì. Ăn mì xong, anh đứng dậy đảo đôi mắt đen láy qua, phát hiện Hứa Tùy đi vội quá nên quên cả điện thoại trên bàn.
Chu Kinh Trạch bật cười, sao lớn nhường này rồi mà vẫn quên trước quên sau như con nít thế không biết.
Anh cầm điện thoại Hứa Tùy toan bỏ vào túi thì tình cờ làm màn hình sáng lên, thấy bên trên hiển thị gần tối hôm qua có cuộc gọi nhỡ của một dãy số lạ.
Thật không khéo, đây là số điện thoại của anh.
Chu Kinh Trạch liếm hàm răng sau, nhếch mép cười, trong đôi mắt đen tuyền hiện lên sự rầu rĩ.
Khá lắm, không lưu số luôn này.
Hứa Tùy phải cố gắng lắm mới tìm ra cái sạp nhỏ của ông cụ. Sau khi chọn một cây đường hình thỏ, cô không kìm được cơn thèm thuồng nên cắn trước một miếng, đang định quét mã trả tiền song sờ túi lại không thấy điện thoại đâu.
Đang lúc cô sốt ruột, lúng túng thì một giọng nói trầm thấp chen ngang: “Bao nhiêu thế ông ơi?”
“Tám tệ.”
Hứa Tùy thở phào nhẹ nhõm, Chu Kinh Trạch trả tiền xong thì kéo cô sang một bên một cách hơi mạnh bạo. Anh mặc áo khoác màu đen, cần cổ thẳng tắp nhìn cô từ trên cao, không hiểu sao lại làm cô có cảm giác như đang bị người này nhìn một cách cao thượng:
“Sao không lưu số anh?”
Hứa Tùy nhận lại di động của mình: “Quên khuấy, chút nữa tôi sẽ lưu.”
Nói thì nói vậy nhưng cô chẳng hề có dấu hiệu gì là sẽ lưu.
Người đi đường vội vàng băng qua, có người lỡ va nhẹ vào Hứa Tùy, người đàn ông thuận đà đỡ lấy, tay tình cờ đặt lên eo cô. Hứa Tùy ngước mắt nhìn anh, Chu Kinh Trạch kéo eo cô lại, khoảng cách giữa hai người lập tức được rút ngắn đáng kể.
Anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sắc bén của mình, dáng vẻ lưu manh lại bộc lộ. Anh vừa nhìn lướt qua người xung quanh vừa hỏi:
“Ép anh hôn em à?”
Lòng Hứa Tùy giật thót, tin chắc Chu Kinh Trạch dám làm chuyện đó ngay trước mặt bao người. Cô lập tức dứt ra, hối hả đáp: “Tôi lưu ngay đây.”
Cuối cùng, dưới sự hối thúc của Chu Kinh Trạch, cô khiếp đảm lưu số anh vào điện thoại, bấy giờ người đàn ông mới buông cô ra.
Hai người cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe. Có lẽ vì phố ăn vặt này nằm sau lưng trường đại học nên xung quanh nhìn đâu cũng là sinh viên. Hứa Tùy từ từ cất bước, bắt gặp một cặp đôi sinh viên ở gần đó.
Cậu sinh viên đầu đinh mặc hoodie đen nghịch ngợm cướp thứ bạn gái đang cầm, sau đó không biết trêu gì đó bên tai cô ấy khiến cho mặt cô bé đỏ như gấc.
Thật giống cô và anh hồi xưa.
Chu Kinh Trạch đang đút một tay trong túi cũng thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Anh đá cục đá dưới chân, bỗng lên tiếng với chất giọng ấm áp: “Anh đã tìm được đáp án cho câu hỏi của em lúc mình chia tay rồi.”
Hứa Tùy trốn tránh: “Chuyện đó qua rồi mà.”
Phản ứng của cô nằm trong dự đoán của Chu Kinh Trạch, anh khẽ nhếch mép, không nói gì nữa.
Thứ sáu là một ngày nắng bất ngờ, Hứa Tùy tới trung tâm đào tạo phi công dạy học như thường lệ song đến nơi lại thấy phòng vắng tanh, không có lấy một người nào. Tình cờ gặp Ngô Phàm, cô hỏi: “Học viên đâu cả rồi?”
Ngô Phàm đang bước nhanh thì dừng lại trả lời: “Hôm nay nghỉ mà, cơ trưởng không báo cho cô biết sao? Tiết hôm nay trùng lịch tổ chức cuộc thi đấu kỹ năng lái máy bay đấy.”
Ủa là sao? Lớp học bị thay đổi hoặc nghỉ thì người giữ chức cơ trưởng như Chu Kinh Trạch phải báo trước với cô một tiếng chứ, làm cô mất công tới đây, không phải cố ý đùa cô thì là gì?
Rõ ràng sáng nay anh còn nhắn tin báo thời tiết cho cô chứ có đề cập gì tới chuyện này đâu.
Trong lòng Hứa Tùy bắt đầu bực bội, nhưng cô không phải kiểu người nổi giận với người khác vô cớ nên gật đầu: “Được, vậy tôi về trước đây.”
“Ây, bác sĩ Hứa, cô đi đâu thế, không xem thi đấu sao? Vui lắm đó.” Ngô Phàm nhiệt tình mời, còn cố ý nhấn mạnh: “Cơ trưởng bảo tôi nhất định phải đưa cô qua đó.”
Hứa Tùy muốn xua tay từ chối thì lại thấy ánh mắt van nài, trông như đừng làm khó họ của Ngô Phàm, cô đành đồng ý.
Sa khi lên xe, Ngô Phàm lái xe đi. Cảnh vật hai bên đường ngoại ô phía tây rất đẹp. Hứa Tùy hạ cửa sổ xe xuống rồi dán hai miếng chống say xe vào sau tai, ngồi trên xe đến ngoại ô phía tây trong tâm trạng khoan khoái.
Nửa giờ sau, xe đã đến quảng trường nhạc nước cửu phương ở ngoại ô phía tây. Cô đến Kinh Bắc đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên cô tới đây.
Ở đây có một quảng trường nhạc nước rộng rãi, chiếm diện tích rất lớn, xung quanh là các tòa nhà cao chọc trời, mỗi tầng gắn một mặt kính nối tiếp với kính ở các tầng khác, ánh mặt trời rọi xuống làm mặt nước lấp la lấp lánh.
Phía bắc khu nhạc nước có một khán đài hình bán nguyệt với sức chứa gần một nghìn người, trông nó như một cánh hoa rơi giữa quảng trường vậy.
Ngô Phàm dẫn cô ngồi hướng về khán đài, giải thích: “Cuộc thi đấu này vui lắm, cô thấy cầu tháp dưới nước và cọc tiêu ở đằng xa chứ? Có hai đội thi, đội nào được nhiều điểm hơn thì thắng, thắng hai trên ba ván thì thắng.”
Hứa Tùy gật đầu, chọn chiếc ghế vàng óng ngồi xuống. Thời tiết hôm nay rất đẹp, vừa có gió vừa có nắng, mở màn còn là tiết mục biểu diễn lái máy bay trên mặt nước nữa chứ.
Nắng hơi chói nên Hứa Tùy giơ tay lên che lại, nghiêm túc xem, còn cổ vũ chung với mọi người. Trận đấu chính thức bắt đầu. Có hai đội, một đội màu đỏ và một đội màu xanh.
Có phi công nọ lái chiếc trực thăng nhỏ bay một chốc rồi xông thẳng lên trời, sau đó lại lao xuống và bay qua cầu tháp giống như cá chép hóa rồng vậy.
Một tràng pháo tay giòn giã vang lên xung quanh, ai đang xem cũng lấy điện thoại ra quay.
Trên khán đài chật kín người, bên cạnh quảng trường cũng đông nghịt người đi đường, có cả phóng viên phát sóng trực tiếp suốt toàn bộ cuộc thi.
Hứa Tùy đang tập trung xem thì bỗng có một bóng người ngồi vào bên cạnh. Chu Kinh Trạch ngồi kế bên cô, hơi cúi người, chống cùi chỏ lên đùi híp mắt nhìn hai chiếc máy bay đang thi đấu với nhau ở đằng xa, từ tốn hỏi:
“Nhất Nhất, em cược ai thắng?”
Thật ra Hứa Tùy không hiểu luật đấu nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tâm lý muốn đi ngược lại với ý kiến của Chu Kinh Trạch của cô. Biết anh thích màu đỏ, cô ngập ngừng trả lời: “Tôi cược đội xanh.”
“Được.” Chu Kinh Trạch gật đầu, bóc một viên kẹo ra bỏ vào miệng: “Anh thắng thì đồng ý với anh một chuyện, cược không?”
Hứa Tùy nhìn anh, Chu Kinh Trạch nhướng mày, đầu ngón tay vân vê vỏ kẹo trên tay: “Đừng lo, không phải chuyện quá đáng gì đâu.”
“Được, nếu anh thua thì không được theo đuổi tôi nữa.” Hứa Tùy vừa thốt lên đã giành quyền chủ đạo.
Mí mắt Chu Kinh Trạch khẽ giật, anh bình tĩnh nhìn cô rồi cúi đầu nhếch môi cười: “Anh sẽ không thua đâu.”
Nếu lần này thua thì anh sẽ đập gãy tay mình, quãng đời còn lại nào có thể lái máy bay được nữa?
Chu Kinh Trạch ngồi với cô một lát rồi đi. Có vụ cá cược này, Hứa Tùy bắt đầu nghiêm túc theo dõi trận đấu. Chiếc máy bay màu xanh tựa phi thuyền bay giữa trời, linh hoạt uốn lượn theo cầu tháp rồi bay một vòng giữa không trung.
Máy bay đỏ cũng rất giỏi nhưng cách bay và tốc độ lại có phần hấp tấp, Hứa Tùy nhìn mà lo lắng nó sẽ tông vào cột mốc song lần nào chiếc máy bay đỏ cũng tránh đi một cách nhẹ nhàng.
Kết quả cuối cùng của cuộc so tài là 1:1, hòa.
Đến ván thứ ba, phía đám đông bỗng ập lên tiếng ủng hộ reo hò. Hứa Tùy híp mắt nhìn sang, lọt vào mắt cô là Chu Kinh Trạch trong trang phục phi công đỏ như lửa. Đôi mắt anh đen tuyền, cần cổ thẳng tắp trông vừa phóng khoáng vừa đẹp trai, hình chiếc máy bay nhỏ được thêu chỉ kim tuyến trên vai trái lấp lánh và rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Tay trái anh ôm chiếc mũ sắt màu đen, tay kia thì đeo micro vào, rồi gõ nhẹ vào micro để kiểm tra xem có tín hiệu không bằng ngón tay thon dài ấy. Sau khi đã chuẩn bị hoàn tất, anh bước lên khoang máy bay.
Cánh phóng viên thấy có một anh đẹp trai tham gia trận đấu mang tính quyết định thì đồng loạt hướng ống kính tới, nhưng Chu Kinh Trạch vẫn điềm nhiên như không. Được vây quanh bởi đám đông, anh bỗng quay đầu nhìn về phía khu vực khán đài, mắt chạm thẳng vào mắt Hứa Tùy.
Trước khi cược Hứa Tùy hoàn toàn không được cho biết Chu Kinh Trạch sẽ ra sân vào trận đấu cuối cùng. Rõ là anh lừa cô mà, như vậy sao chơi!
Hứa Tùy bị anh nhìn nhưng không còn dễ mắc cỡ như hồi đại học nữa, trái lại còn ngồi trên khán đài vừa quơ quơ ngón giữa với anh vừa cười.
Ý là chúc anh thua đẹp.
Chu Kinh Trạch ngẩn ra, bật cười ranh mãnh.
Máy bay có màu đỏ trắng, chính giữa máy bay có khắc dòng chữ G-350. Đầu máy bay chầm chậm bay lên, chẳng mấy chốc nó đã bay lượn giữa bầu trời.
Chu Kinh Trạch lái chiếc G-350 không nhanh không chậm bay một vòng trên không. Giữa lúc mọi người đang tập trung vào chiếc máy bay màu xanh, máy bay đỏ thình lình lao xuống, lướt qua mặt nước rồi tiến thẳng lên cầu tháp. Mặt nước chỉ hơi nhấp nhô những gợn sóng nhỏ mà thôi.
Phong cách Chu Kinh Trạch lái máy bay cũng giống như tính cách anh vậy, thận trọng nhưng cũng ẩn chứa chút gì đó mạnh mẽ. Nhìn từ xa, chiếc máy bay ấy tựa một chú chuồn chuồn đỏ đang nhẹ nhàng nhảy múa, vòng hết cầu tháp rồi bay về một bên.
Dù là động tác nào anh cũng thực hiện một cách hoàn mỹ.
Hứa Tùy đếm điểm hai bên, quả nhiên đội đỏ thắng.
Cô uể oải ngồi trên khán đài, mặt buồn xo, cụp mắt chống cằm, bần thần không biết mình thua thì Chu Kinh Trạch sẽ bảo mình làm gì.
Đột nhiên, cả khán đài ồ lên tiếng reo hò và tiếng thét lanh lảnh, cô gái ngồi bên phải phấn khích cực kỳ: “Ôi, đang tỏ tình đấy ư? Lãng mạn quá đi mất.”
Có người tiếp lời: “Đúng đó, cơ mà G-350 đang viết gì trên trời thế nhỉ, dấu gạch ngang à?”
Mí mắt Hứa Tùy bỗng run lên, cô từ từ ngước mắt lên nhìn. Từ ánh nắng rực rỡ, bầu trời xanh thăm thẳm cho đến tiết trời mát rượi, dường như cả thế giới đều lùi bước nhường chỗ cho anh, chiếc máy bay màu đỏ phả khói viết từng nét chữ vào mây xanh.
Không phải số 1 trong 1, 2, 3, 4, cũng không phải dấu gạch ngang thường thấy trong bài thi Ngữ Văn.
Mà là Nhất Nhất.
Là biệt danh Nhất Nhất của cô, là “nhất” trong “duy nhất”.
Con tim bình lặng của Hứa Tùy bỗng chốc dậy sóng một lần nữa, tim đập thoát cả nhịp điệu, dường như trong đó còn có một dòng điện tê tê chạy qua. Hứa Tùy nhớ vào buổi tối hôm qua lúc hai người bắt gặp một cặp đôi trẻ, anh đã nói rằng:
“Anh đã tìm được đáp án cho câu hỏi của em lúc mình chia tay rồi.”
Chu Kinh Trạch đang nói với cô rằng, cô là điều duy nhất mà anh có.
Khán giả đồng loạt đứng lên vỗ tay rầm rầm, còn có người chụp ảnh gửi cho bạn bè. Hứa Tùy lặng lẽ cầm túi xách rời khỏi bầu không khí náo nhiệt kia, không phát ra tiếng động nào.
Hứa Tùy định ra rời khỏi đây bằng cửa hông, nhìn thấy toilet ở chỗ ngoặt bèn đi vào rửa tay. Lúc đi ra cô lấy khăn giấy lau tay, vừa lau vừa từ cửa hông ra ngoài.
Cô vừa cúi đầu thì chợt có một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trước mắt.
Hứa Tùy xoay người toan bỏ chạy thì bị người đàn ông nắm tay kéo qua bên cạnh. Anh cúi đầu nhìn cô, không biết tiếng ai đang thở dốc:
“Sao lại trốn, hửm? Đừng bảo với anh rằng em không rung rinh đấy.”