Tỏ Tình

Chương 93

Đây là lần đầu tiên, Hứa Tùy và Chu Kinh Trạch hoàn thành nhiệm vụ cứu viện cùng nhau.

Trên chiếc G350 đồng hành cùng nhau ấy, về sau hai người lại có thêm vô số lần đầu tiên.

Thật ra quá trình này rất khó thích ứng. Tiết tấu công việc trong căn cứ và bệnh viện hoàn toàn bất đồng, thậm chí tiết tấu ở đây còn nhanh và dồn dập hơn nhiều. Bạn vĩnh viễn sẽ không biết cuộc gọi khẩn cấp tới khi nào.

Hứa Tùy đã từng bị kêu tỉnh lúc nửa đêm, chỉ vội tắm nước lạnh một trận đã phải ra ngoài làm nhiệm vụ. Cô cũng đã từng trải qua công việc cường độ cao liên tục bảy mươi hai giờ cứu người khi động đất, ngồi trên đường luôn phải tranh thủ từng giây từng phút cuộn người ngủ một giấc.

Có lúc cô thật sự không thể chịu đựng được nữa mà muốn bỏ cuộc nhưng lại ngước mắt lên, thoáng thấy bóng lưng xanh biếc cách đó không xa, trên người anh vẫn bị thương nhưng vẫn chiến đấu hăng hái nơi tiền tuyến, kiên trì muốn cứu người.

Đúng là người đàn ông của cô rất trâu bò nhưng ngẫm lại, thật ra những vất vả mà cô phải chịu chẳng đáng là gì.

Lại có động lực kiên trì.

Mùa hè đến, trời thường xuyên đổ mưa to, căn cứ lại ở chỗ núi, sau cơn mưa thường xuyên có côn trùng bay qua bay lại. Hứa Tùy bị từng côn trùng cắn một cái, khắp người nổi dị ứng. Nửa đêm ngứa ngáy không chịu nổi, cô gãi đến mức trên cổ toàn là vết thương, ngứa đến rơi nước mắt: “Đây là cái nơi quái quỷ gì thế chứ.”

Chu Kinh Trạch ôm cô trong ngực, dịu dàng hôn trên lông mi thấm đẫm nước mắt của cô, kiên nhẫn dỗ dành nói: “Oan ức cho cô gái của anh rồi.”

Cuộc sống trên căn cứ không sung túc như ở thành phố lớn phồn hoa, nhưng cố tình Chu Kinh Trạch là một tên đàn ông hữu tình. Anh tự tay làm một chiếc máy thu âm đen dùng để nghe nhạc khi hai người đang ở phòng ngủ vào ngày mưa.

Hứa Tùy thích ngồi trên thảm chơi game, Chu Kinh Trạch làm một cái kệ đồ ăn vặt đặt bên cạnh, đơn thuần là vì muốn thuận tiện cho cô gái nhỏ.

Chu Kinh Trạch còn trồng cà chua với khoai lang ở trong sân vì Hứa Tùy thích ăn, sợ cô nhàm chán nên cũng mang đại nhân Khuê và 1017 qua căn cứ ở cùng cô.

Chu Kinh Trạch là người như vậy, thời thời khắc khắc đều khiến Hứa Tùy cảm thấy anh, cái con người này đầy cảm giác an toàn.

Cuối tháng bảy, Chu Kinh Trạch và Hứa Tùy đều được nghỉ ngơi cùng lúc, hai người cùng nhau trở về nhà ở hẻm Hổ Phách. Cuối tuần hai người dọn dẹp nhà cùng nhau một lần, lúc chập tối còn dẫn con chó chăn cừu Đức ra ngoài tản bộ.

Đại nhân Khuê đã là con chó già rồi, đi không đến nửa tiếng đã bắt đầu mệt mỏi. Hứa Tùy đi vào cửa hàng tiện lợi mua một chai nước khoáng rồi ra ngoài, cô mở nắp bình ra, đổ nước vào lòng bàn tay cô, đại nhân Khuê lập tức tiến lên uống nước.

Chu Kinh Trạch đứng một bên hút thuốc, làn khói trắng phả ra từ hai cánh môi mỏng, anh đang cụp mắt xuống không biết đang suy nghĩ gì. Anh lấy điếu thuốc từ trong miệng ra, nhấc mí mắt lên nhìn Hứa Tùy đang ngồi xổm cho đại nhân Khuê uống nước bên cạnh.

Hoàng hôn dần trải dài khắp trời, tựa như một tờ giấy dầu với tông màu ấm ánh xuống dưới đất. Đường nét trên mặt Hứa Tùy rất rõ ràng, ánh sáng ánh lên mặt cô, có thể thấy rõ vài cọng lông tơ rất nhỏ, lông mi đen đậm, làn da trắng như sữa, vẫn luôn dịu dàng ngoan ngoãn như vậy.

“Nhất Nhất.” Chu Kinh Trạch lên tiếng gọi cô.

“Hả?” Hứa Tùy ngửa đầu nhìn anh.

Chu Kinh Trạch nhìn cô, ngập ngừng lên tiếng: “Anh muốn đưa em đi gặp mẹ anh.”

“Được thôi.” Hứa Tùy nhìn anh cười, không có bất cứ do dự gì mà gật đầu ngay.

Đáy lòng Chu Kinh Trạch thở dài nhẹ nhõm, vứt tàn thuốc xuống đất, nghiền nát nó, giơ tay nắm chặt khuỷu tay cô, kéo người cô đứng lên từ dưới đất, anh hạ giọng nhàn nhạt nói: “Về nhà thôi, còn ngồi xổm nữa em sẽ lại tụt huyết áp mất.”

Ngày đi thăm mộ mẹ Chu Kinh Trạch, trời đã đổ mưa, người đàn ông mặc một thân màu đen, cầm một cây dù cũng màu đen bước ra ngoài, anh dắt tay Hứa Tùy đi đến trước mộ của mẹ anh.

Anh đứng trước mộ thật lâu, trong tay cầm một nhánh hoa hồng trắng.

Trời mưa cực kỳ lớn, từng giọt từng giọt đập vào vải dù màu đen, bay vòng thành một đóa lại một đóa hoa, nước văng trên xương lông mày, lông mi của người đàn ông, khiến đôi mắt đen nhánh của anh ướt sũng.

“Mẹ, con tới thăm mẹ đây.” Sau một lúc trầm mặc thật lâu Chu Kinh Trạch mới lên tiếng.

“Bây giờ con sống rất tốt, cũng có người để con bảo vệ.” Chu Kinh Trạch cười cười, ngón tay câu lấy ngón út của Hứa Tùy, nghiêm túc nói: “Cô ấy tên là Hứa Tùy.”

“Sau khi gặp được cô ấy, con không muốn chết nữa.” Chu Kinh Trạch nhìn người phụ nữ trong ảnh chụp trên bia mộ, chậm rãi lên tiếng.

Trên mảnh đất xám bạc màu đã từng đổ nát, tối tăm, tuyệt vọng nhưng một hôm, một đóa hoa mùa xuân bất ngờ nở rộ.

Hứa Tùy nhìn người phụ nữ trong ảnh chụp trên bia mộ, bà lớn lên rất xinh đẹp, lộ ra một điệu cười nhàn nhạt, khí chất ưu nhã hào phóng nhưng nụ cười ấy vĩnh viễn dừng lại trên bức ảnh.

“Chào dì, con tên Hứa Tùy, là bạn gái của Chu Kinh Trạch.” Giọng Hứa Tùy có hơi căng thẳng, những lời cô đã nghĩ tốt giờ đây lại trống rỗng.

Mãi cho đến khi người đàn ông nắm chặt tay cô, một lực ấm áp và yên tâm truyền đến khiến Hứa Tùy thả lỏng lại, nhìn bức ảnh trên bia mộ một lần nữa, giọng điệu nghiêm túc:

“Dì ơi, dì yên tâm đi, con nhất định sẽ yêu anh ấy thật tốt, cho anh ấy một gia đình hoàn chỉnh. Bọn con sẽ kết hôn, sẽ có một đứa con, đứa bé ấy sẽ được lớn lên khỏe mạnh trong một gia đình hạnh phúc.”

Dù là nam hay nữ, cha mẹ bọn nhỏ sẽ rất yêu thương nhau, sẽ không có bạo lực gia đình, sẽ không có cãi vã và phân biệt, sẽ cho nó rất nhiều tình thương.

Ngón cái Chu Kinh Trạch xoa xoa mu bàn tay cô, đôi mắt khóa chặt cô gái bên cạnh, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.

Mưa đã ngớt dần, khi cơn mưa rào cuối cùng tạnh đi, mặt trời ló dạng trở lại. Chu Kinh Trạch cúi người xuống, đặt một nhánh hoa hồng trắng trước mộ bà, giơ tay vuốt bảng tên trên bia mộ, mở miệng cười: “Mẹ, con đi đây, mẹ ở bên kia phải vui vẻ đấy.”

Về sau con cũng sẽ thật tốt, bảo vệ người con yêu thật tốt.

*

Bất tri bất giác chớp mắt một cái đã đến tháng tám, Hứa Tùy cảm thấy thời gian giống nước chảy, im hơi lặng tiếng chảy đi, trong nháy mắt đã trôi qua. Sau khi xé tờ lịch ra mới phát hiện, ngày hôm sau đã là Lễ Tình Nhân.

Hứa Tùy đang rất chờ mong ngày lễ này, trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên cô cùng Chu Kinh Trạch trải qua Lễ Tình Nhân sau khi ở bên nhau một lần nữa.

Cô muốn ăn mừng một chút với anh.

Hôm sau, lúc Hứa Tùy đang ở nhà dùng phần mềm giao đồ ăn mua cơm hộp, cô dừng ngón cái trên màn hình đầy bong bóng màu hồng, ám chỉ nói: “Ôi, hình như hôm nay có một sự kiện giảm giá đầy đủ cho ngày lễ để mua sắm thì phải.”

Chu Kinh Trạch nằm trên sô pha, tầm mắt cũng không rời trò chơi trên màn hình điện thoại một giây, một giọng nói từ tính vang lên: “Phải không? Vậy em mua nhiều chút đi, không đủ thì dùng thân mật để trả.”

“...” Hứa Tùy.

Cô đặt hàng đống đồ dùng cần thiết hàng ngày và đồ ăn trong tuần, cuối cùng thêm nến thơm vào giỏ hàng.

Đến lúc đó, khi anh nhìn thấy ngọn nến thì nên biết đây là có ý gì đi.

Nửa giờ sau người giao hàng đã giao đến tận nhà, sau khi Chu Kinh Trạch nghe được tiếng chuông lập tức đi mở cửa, cầm lấy hai cái túi lớn bên kia giao cho.

Chu Kinh Trạch xách đồ để lên bàn cơm, mở cửa tủ lạnh ra, xếp từng thứ vào, túi nilon màu trắng phát ra vài tiếng sột soạt.

Cuối cùng, anh cầm cây nến thơm bên trong lên, nhướng mày rồi nghiêng đầu hỏi: “Em mua nến về để dùng làm gì thế?”

Hứa Tùy nghe vậy, hai cánh tay trắng như ngó sen đang gối lên sô pha, cả người nằm bò lên, cường điệu nói: “Ngày đặc biệt sẽ dùng nha.”

Chu Kinh Trạch quan sát ngọn nến trong tay trong chốc lát, khóe miệng giật giật, trả lời: “Còn rất có tình thú đấy.”

Không còn? Không còn gì nữa sao? Hứa Tùy oán thầm trong miệng.

Chu Kinh Trạch làm mọi việc xong, anh gọi cô gái nhỏ của mình: “Hứa Tùy, buổi tối cùng anh đi Đài thiên văn Quốc gia lấy tài liệu nhé.”

“Ừm.” Hứa Tùy rầu rĩ.

Hôm nay là Lễ Tình Nhân, là do anh thật sự không biết, hay là giả vờ không biết, vậy mà trong lòng vẫn còn bận tâm đến công việc.

Chạng vạng, Chu Kinh Trạch lái xe đưa Hứa Tùy ra ngoài, xe chạy đến khu trung tâm, qua ô cửa kính trong suốt nhìn ra ngoài, đường phố trải đầy hoa của ngày Lễ Tình Nhân.

Thậm chí còn có một cái bảng thật lớn viết “Ngày Lễ Tình Nhân giới hạn, hãy tặng hoa cho cô ấy.”

Lúc này anh ấy sẽ nhìn thấy chứ. Trong lòng Hứa Tùy âm thầm suy nghĩ.

Đúng là Chu Kinh Trạch nhìn thấy nhưng anh cũng chỉ nhàn nhạt thu mắt, bàn tay với khớp xương rõ rệt cầm vô lăng đi về một bên phải, lái xe chạy nhanh ra khỏi thành phố chính, đi về vùng ngoại ô.

Hóa ra anh cũng biết hôm nay là Lễ Tình Nhân nhưng lại không để trong lòng.

Trong lòng Hứa Tùy dâng lên một ít mất mát nhưng cô không nói gì cả.

Cũng không biết Đài thiên văn Quốc gia mà Chu Kinh Trạch nói ở nơi nào, đi hơn một giờ cũng còn chưa tới.

Hoàng hôn đã sớm lặn đi, một chùm đèn pha chiếu ra xa phía trước, những con côn trùng không biết tên lơ lửng bay quanh vầng sáng.

Con đường quanh co, bóng cây hai bên lùi dần về sau. Bầu trời tựa như được trải một bức màn xanh, xung quanh vang lên vài tiếng ếch kêu.

Xe càng chạy càng xa, cuối cùng Hứa Tùy ngồi ở trên ghế phụ cũng ngủ mất.

Sau khi đến nơi cần đến, Chu Kinh Trạch đánh thức cô, hai người xuống xe, người đàn ông nắm tay cô dẫn cô đi lên Đài quan sát ở giữa sườn núi.

Lúc Chu Kinh Trạch dẫn Hứa Tùy đi lên, đã có người đứng chờ hai người ở cửa, cậu ta ngựa quen đường cũ dẫn hai người đi lên tầng cao nhất bằng thang máy.

Đài thiên văn Quốc gia được xây dựng dựa lưng vào núi và biển. Khi bước đến tầng cao nhất, có thể nhìn bao quát hầu hết núi và biển ở thành phố Kinh Bắc.

Dưới màn đêm yên tĩnh, gió đêm lồng lộng, núi non và biển cả hiện lên một vẻ đẹp tráng lệ.

“Sao lại tới chỗ này? Không phải anh muốn đi lấy tài liệu à?”

Chu Kinh Trạch đi tới đứng trước kính viễn vọng, điều ống kính một chút, giọng nói truyền tới theo tiếng gió:

“Tài liệu thì chờ lát nữa lấy, lại đây xem sao một lát đi.”

Hứa Tùy đi qua, Chu Kinh Trạch đã điều chỉnh xong góc độ, kêu cô tới gần đấy xem.

Hứa Tùy cầm ống kính nhìn qua, các vì sao dưới ống kính thiên văn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Người đàn ông ôm cô từ sau lưng, dán sát cô, phả hơi nóng bên tai cô rồi thì thầm: “Em thấy được ngôi sao sáng nhất chưa? Phía bên sườn Đông Nam ấy.”

Hứa Tùy nhìn theo hướng anh chỉ, xuyên qua kính viễn vọng, cô tìm được ngôi sao ấy nằm giữa một dải ngân hà.

Bởi vì nó rất sáng, long lanh lấp lánh, tỏa sáng, góc bên phải sáng đến mức dường như có một viên kim cương được khảm vào đấy, làm các ngôi sao bên cạnh nó phai nhòa đi.

“Ngôi sao đẹp quá đi!”

“Có thích không?” Chu Kinh Trạch hỏi cô.

“Ừm, nó đẹp lắm.”

“Của em.” Giọng Chu Kinh Trạch ẩn chứa ý cười, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.

“Em?” Hứa Tùy còn chưa kịp phản ứng lại lời anh, cả người hơi bối rối.

Chu Kinh Trạch bị trí nhớ của cô gái này làm tức đến cười, anh nhéo hai má Hứa Tùy: “Không phải khi Đại học còn kêu anh hái sao cho em sao?”

Chu Kinh Trạch vừa nói vậy, Hứa Tùy mới nghĩ tới. Hứa Tùy nhớ lại có một năm sinh nhật cô hồi còn học Đại học, hôm đó Chu Kinh Trạch phải tham gia thi đấu bay trên không cho nên đã bỏ lỡ sinh nhật cô.

Chờ anh đáp máy bay xuống đất, lúc về tới Kinh Bắc đã là mười hai giờ mười phút, đã qua thời gian sinh nhật.

Sau khi Chu Kinh Trạch xuống máy bay thì quay lại trường học lập tức nhắn tin cho Hứa Tùy, kêu cô xuống dưới.

Sau khi Hứa Tùy nhận được tin nhắn đã vội vàng khoác một cái áo khoác rồi chạy như bay xuống dưới.

Vừa chạy xuống lầu một, từ đằng xa Hứa Tùy đã thấy Chu Kinh Trạch với một bộ áo khoác phi công màu đen, đang đứng hút thuốc, ánh lửa vừa sáng lên đã tắt ngúm, đường cong dáng người của anh vừa gọn gàng vừa cứng rắn.

Hứa Tùy lén lút xin dì quản lý phòng ký túc xá cho cô ra ngoài, sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng dì quản lý cũng cho cô ra ngoài khoảng hai mươi phút.

Sau khi được ra ngoài, Hứa Tùy một đường chạy như bay đến trong lòng nguc Chu Kinh Trạch.

Cô gái nhỏ lao tới quá mạnh mẽ, lúc vọt vào lồng nguc anh đã đâm cho Chu Kinh Trạch liên tục lùi về sau hai bước.

Anh vứt điếu thuốc trong tay, duỗi tay ôm eo cô, đầu chôn trong cổ cô, cọ cọ miếng thịt mềm ở cổ, hơi thở không kìm được buồn cười: “Có nhớ anh không?”

“Nhớ!” Hứa Tùy ngoan ngoãn đáp lại.

Chu Kinh Trạch buông lỏng cô một chút, nắm cằm cô, cúi đầu hôn xuống. Anh mới vừa uống rượu, đầu lưỡi còn mang theo vị rượu mát lạnh giống như bông tuyết đưa vào môi và răng cô.

Vạt áo bị xốc lên, không biết một bàn tay đã đưa vào từ khi nào. Hứa Tùy chỉ cảm thấy thật nóng bỏng, không khí trong miệng bị đoạt đi, đại não hơi thiếu dưỡng khí.

Hứa Tùy bị hôn đến choáng váng đầu óc, đột nhiên thấy chóp tai chợt lạnh ngắt, cô giơ tay sờ lên theo bản năng, là một đôi hoa tai trân châu nho nhỏ mà không biết khi nào Chu Kinh Trạch đã đeo lên cho cô.

“Sinh nhật vui vẻ, bé yêu.” Chu Kinh Trạch buông cô ra, cất tiếng khàn khàn.

“Bỏ lỡ sinh nhật em rồi, thật xin lỗi.” Giọng điệu Chu Kinh Trạch nghiêm túc lên.

Hứa Tùy đỏ mặt, vòng tay ôm cổ anh, nói: “Không sao đâu, em rất vui vẻ rồi.”

Nhưng Chu Kinh Trạch vẫn quyết tâm bù đắp cho cô, nói: “Em có ước muốn gì không? Anh đều sẽ thực hiện cho em.”

Chu Kinh Trạch vừa xuống máy bay đã chạy tới gặp cô trước tiên, cũng đã bồi thường quà, Hứa Tùy rất vui vẻ nhưng anh vẫn khăng khăng muốn cô nói ra một món đồ nào đó cho nên Hứa Tùy thuận miệng nói: “Vậy lần sau anh hái sao tặng em đi.”

Nói xong cô lại ôm Chu Kinh Trạch, người đàn ông sửng sốt một chút, cứ như thầm thì nói nhỏ, anh cười: “Ngôi sao à, có hơi khó khăn nhưng anh có thể thử.”

Trong lúc vô tình Hứa Tùy nói đùa một câu, vậy mà Chu Kinh Trạch có thể nhớ nhiều năm như vậy.

Anh mua một ngôi sao dành tặng cô, nghĩ thôi đã cảm thấy lãng mạn rồi.

Sự lo âu và thất vọng trong lòng tan đi, toàn thân Hứa Tùy bừng sáng lên, yêu thích không chịu nổi mà sờ lên kính viễn vọng, ngắm nhìn ngôi sao thuộc về riêng mình.

Lúc này bỗng có người đi lên, đưa một tập tài liệu cho Chu Kinh Trạch, nói: “Cậu Chu, tài liệu của cậu đây.”

Chu Kinh Trạch cầm lấy bút máy ký một cái tên rồng bay phượng múa phía cuối văn kiện, sau đó nhân viên đưa cho anh một phong thư.

Đợi cậu nhân viên đi rồi, Chu Kinh Trạch giơ tay túm nhẹ đuôi tóc đuôi ngựa của cô, Hứa Tùy quay đầu nhìn anh.

“Không muốn biết tên nó là gì sao?” Chu Kinh Trạch cà lơ phất phơ hỏi cô.

“Tên là gì?” Hứa Tùy mở to mắt hỏi anh.

Chu Kinh Trạch cười một chút, thong thả mà nhả ra từng chữ một: “Tên nó là “Kế hoạch Hứa Tùy”.”

“Bùm” một tiếng, lỗ tai Hứa Tùy nổ tung như pháo hoa, cả người hơi lâng lâng, đáy lòng tựa như được quét một lớp mật ong.

Ngôi sao này thế nhưng được đặt tên theo cô ư.

“Mở ra nhìn xem.” Chu Kinh Trạch đưa phong thư cho cô.

Hứa Tùy cầm lấy nhìn, bên trong có một tờ giấy ủy nhiệm đính sao thiên văn màu xanh lam, người tặng “Chu Kinh Trạch”, người nhận “Hứa Tùy”, ngôi sao có tên là “Kế hoạch Hứa Tùy”.

Cô vô tình nhìn phía cuối, phát hiện thời điểm Chu Kinh Trạch mua ngôi sao này vừa lúc là Đại học năm thứ năm của cô, ngày tốt nghiệp năm ấy.

Trong lòng hình thành một suy đoán không rõ, Hứa Tùy giương mắt nhìn anh: “Đây là?”

“Quà tốt nghiệp cho em.” Chu Kinh Trạch nhìn cô nói.

Sau khi chia tay, Chu Kinh Trạch vẫn bí mật mua ngôi sao mang tên cô vào năm cô tốt nghiệp, đặt tên là “Kế hoạch Hứa Tùy”.

Yêu cô là ngoài ý muốn, nhận định cô là kế hoạch cả đời.

Trong lòng Hứa Tùy chua xót đau đớn giống như có vô số bọt khí tràn đầy khiến cô thở không nổi.

Đôi mắt hơi nóng lên, cô tiếp tục nhìn xuống thì phát hiện có một tấm thẻ mới được dán vào mặt sau của giấy ủy quyền.

“Lễ Tình Nhân vui vẻ, Nhất Nhất.” Chu Kinh Trạch chậm chạp nói.

Tấm thiệp đó là thư hồi âm của Chu Kinh Trạch trả lời cái thích nhiều năm của cô, anh là người đến nói chuyện cũng lười, nếu có nói thì chỉ dùng hai chữ chứ tuyệt đối không dùng tới một câu.

Chu Kinh Trạch không am hiểu nói tràng giang đại hải, thế mà anh lại tự tay viết một câu trên nền hoa hồng đỏ được vẽ bằng tay, nhưng đó là lời đáp lại tốt nhất của anh đối với tình yêu thầm kín suốt bao nhiêu năm của Hứa Tùy.

Anh thu lại vẻ bất cần đời trên khuôn mặt, nghiêm túc lặp lại những lời trong bức thư kia, đôi mắt khóa chặt thân ảnh cô: “Hứa Tùy, em không nhạt nhòa, em là ngôi sao của anh.”
Bình Luận (0)
Comment