Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 15

Lư Văn Giai cũng kết bạn với trang Confesion, gần đây cô ấy đang theo dõi một cuốn tiểu thuyết nối tiếp, thời gian cập nhật chương mới của tác giả rất thất thường nên cứ hết tiết học là cô ấy lại rút điện thoại ra xem tác giả có ra chương mới hay không.

Tiết tự học buổi tối cùng ngày hôm đó, Lư Văn Giai vẫn như thường lệ, đợi thầy giáo đi ra khỏi lớp thì lén lút lấy điện thoại ra.

Quả nhiên vẫn không cập nhật, đúng là không nên ôm hy vọng gì với tác giả chết tiệt này, Lư Văn Giai thất vọng thoát ra khỏi trang.

Trước tiên cô ấy thầm mắng tác giả một trận, sau đó để lại dòng chữ "Tác giả ơi, em cầu xin mau ra chương mới đi" trong phần bình luận.

Rời khỏi app tiểu thuyết, thuận tay nhấp vào QQ lướt một lúc xem xem có tin gì để hóng hớt hay không.

Sau đó thì lướt tới bài đăng mới nhất của trang confession.

"Tưởng Tưởng." Lư Văn Giai vỗ vỗ Tề Diệu Tưởng.

Cô ấy đưa điện thoại cho Tề Diệu Tưởng: "Hình như cậu thành bạn gái tin đồn của Kỷ Sầm rồi."

Tề Diệu Tưởng đang sắp xếp lại những kiến thức trọng tâm trong kỳ thi giữa kỳ mà ban ngày thầy cô đã cho, nghe thấy vậy thì ngòi bút trong tay dừng lại, trên tờ giấy lưu lại một chấm đen.

Cô nhanh chóng bỏ bút xuống, cầm lấy điện thoại đi động.

Vì bị Lư Văn Giai ảnh hưởng nên Tề Diệu Tưởng cũng cảm thấy chàng trai được hoan nghênh trong trường học cũng giống như trong tiểu thuyết vậy, đi đến đâu cũng đều là trung tâm của sự chú ý, đến trường có thể khiến toàn trường náo động, chơi bóng rổ có bạn nữ đến đưa nước cho, đến căn tin ăn cơm thì có các bạn nữ tranh nhau ngồi ở vị trí gần đó, trung bình cứ ba ngày là có một cô gái tỏ tình, năm ngày sẽ có bạn nữ ở trường bên cạnh đến ngắm.

Nhưng sự thật chứng minh, học sinh cấp ba không rảnh rỗi như vậy, các bạn nữ cũng không mê đắm đến thế.

Mỗi ngày có bao nhiêu tiết học không xong, đống bài tập làm hoài không hết, mắng không xuể mấy thứ luật lệ kỳ cục của trường, lấy đâu ra thời gian để làm việc đó nữa.

Nhiều nhất cũng chỉ là tỏ tình trên confession, giống như bây giờ mà thôi.

Bình thường ở trường vẫn không cảm nhận được rốt cuộc Kỷ Sầm nổi tiếng đến mức nào, nhưng qua bài đăng này thì nhìn là biết ngay mức độ nổi tiếng của Kỷ Sầm ở trường Nhất Trung.

Bây giờ Tề Diệu Tưởng mới cảm nhận được.

Một cảm giác rõ ràng về sự nổi bật đến chói mắt của Kỷ Sầm.

Hóa ra thật sự có rất nhiều người biết cậu, tò mò về cậu, có thiện cảm với cậu.

Thực ra trong lòng cô thấy vui mừng, cô từng tiếp xúc với một chàng trai sáng chói như vậy, còn trở thành bạn bè với nhau. Nhưng cô cũng thấy thấp thỏm, không biết làm cách nào để duy trì tình bạn này.

Dưới bài gửi có mấy chục bình luận, đều đang thảo luận về nội dung của bài viết.

Có người đoán cô bạn này là ai, có người cảm thán hiệu suất của học sinh giỏi thật cao, hiện giờ mới khai giảng chưa lâu mà đã yêu đương rồi, cũng rất tò mò rốt cuộc thầy cô sẽ xử lý như thế nào.

Nhưng phần lớn đều tò mò cô gái ấy là ai.

[Ngồi đây chờ, giải mã xong thì đá tôi biết nhé.]

[Rốt cuộc nữ chính là ai nhỉ, phần bình luận toàn ị ra phân mà không có người đưa giấy]

(*)Ý là toàn hỏi người đó là ai nhưng không có ai trả lời.

[Cũng là lớp A29 sao?]

[Là Lâm Diệc Lâm lớp A29 à? Bạn ấy ở đối diện phòng ký túc xá của tui, cá nhân tui cảm thấy bạn ấy là hot girl lớp A29, nhưng lớp họ chỉ bầu ra hotboy chứ không bầu hotgirl]

[? Tại sao chỉ bầu hot boy mà không bầu hot girl]

[Hình như nói là chấm điểm xếp hạng nhan sắc con gái là không tôn trọng con gái]

[Xếp hạng con trai thì là tôn trọng con trai à? /đổ mồ hôi/]

Lời bình luận vân vân mây mây, lướt lướt xuống dưới mãi không hết.

Tề Diệu Tưởng đưa điện thoại cho Lư Văn Giai, ngơ ngác chỉ vào chính mình nói: "Người bọn họ nói chính là mình à?"

"Nếu không thì sao?" – Lư Văn Giai nói: "Thì cậu và Kỷ Sầm bị gọi đến văn phòng đó."

"Nhưng đó là bởi vì mang bữa sáng trái với nội quy trường mà."

"Người khác đâu có biết, chỉ biết các cậu bị gọi đến văn phòng, sau đó còn bị gọi phụ huynh thôi."

Dừng một chút, Lư Văn Giai cười toe: "Nói thật, quả thực rất giống yêu sớm rồi bị tóm được...."

Tề Diệu Tưởng kích động nói: "Thật sự không có!"

Kết quả là âm thanh quá lớn, trong tiết tự học buổi tối yên tĩnh càng giống như tiếng sấm nổ giữa trời quang, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các bạn học, họ đều quay sang nhìn về phía các cô.

Mặt Tề Diệu Tưởng nóng bừng, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Lư Văn Giai nói chắc nịch: "Không thể không có được, cậu tìm lại xem, sách Toán của mình chắc chắn ở chỗ cậu...."

Các bạn học quay đầu lại, ai làm việc người nấy.

Lừa cho qua chuyện xong, Lư Văn Giai huých Tề Diệu Tưởng: "Không có thì không có, cậu kích động làm gì."

Tề Diệu Tưởng tự biết đuối lý, cô bĩu môi nhỏ giọng oán giận: "Ai tung tin đồn vậy, quá đáng thật...."

"Sao mình biết được."

Lư Văn Giai nhún vai giơ hai tay ra, vì cô ấy biết chuyện này chắc chắn là giả, cho nên cô ấy không để bụng.

Tề Diệu Tưởng mới chuyển đến không lâu, thậm chí còn không quen các bạn nam trong lớp mình, có vài bạn nam cô còn chưa nói chuyện, huống chi là nói với con trai lớp khác.

Hơn nữa, cô và Kỷ Sầm quen biết nhau cũng chỉ vì chuyện bữa sáng, có nghĩa là họ mới chỉ biết nhau từ tuần trước mà thôi.

Lư Văn Giai muốn hỏi Tề Diệu Tưởng hiện tại định tính thế nào thì thấy Tề Diệu Tưởng ở bên kia đang cúi thấp đầu lo lắng, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn mà giờ chỉ nhìn bằng mắt thường là đã thấy đỏ bừng lên cả rồi.

Cô bất lực hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"

Lư Văn Giai an ủi nói: "Không sao, bọn họ không biết cô gái kia chính là cậu, cậu cứ giả chết là được rồi."

Tề Diệu Tưởng bán tín bán nghi gật đầu.

...

Chuông tiết tự học buổi tối vang lên, Tề Diệu Tưởng quyết định về nhà trước rồi nói tiếp.

Tòa giảng đường có hai cầu thang riêng biệt, nằm ở hai bên sườn của tòa nhà. Tề Diệu Tưởng thường đi cầu thang bên cạnh lớp A29 vì nó gần cô hơn, ra khỏi phòng học, cô theo bản năng đi sang phía lớp A29.

Kết quả cô đột ngột dừng lại, sau đó quay đầu, đi về phía cầu thang xa hơn phía bên kia.

Sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên Tề Diệu Tưởng làm là tìm điện thoại, sau đó cân nhắc xem nên mở miệng nói với Kỷ Sầm về chuyện này như thế nào.

Đắn đo mấy câu mở đầu, nhưng mỗi lần gõ ra cô lại xóa đi, cuối cùng chỉ gửi một câu: [Thầy chủ nhiệm lớp bọn mình đã nói rồi, ngày mai mình không thể mang bữa sáng giúp cậu nữa]

Vài phút sau, Kỷ Sầm trả lời: [Không sao đâu]

Sau đó cậu hỏi cô, sau khi thầy chủ nhiệm giáo vụ dạy bảo xong, thầy chủ nhiệm lớp bọn cô không làm gì cô chứ.

Tề Diệu Tưởng nói không.

Kỷ Sầm lại hỏi, vậy phụ huynh của cậu sẽ đến trường sao?

Tề Diệu Tưởng nói không tới. Chiều nay lúc Đổng Vĩnh Hoa gọi điện thoại cho mẹ cô, vì Tề Tư đã biết việc mang bữa sáng từ trước, hơn nữa bà cảm thấy chuyện giúp bạn học mang bữa sáng thì không có gì to tát, vì vậy phản ứng của bà lúc đó khá bình tĩnh, chứ đừng nói là tức giận.

Đương nhiên trước mặt thầy giáo thì vẫn phải ra vẻ giả vờ, Tề Tư bày tỏ trong điện thoại là vì công việc tương đối bận nên hiện tại không thể đến trường, nhưng đợi hôm nay Tề Diệu Tưởng về nhà, bà nhất định sẽ nói chuyện với cô.

Đổng Vĩnh Hoa là người như thế nào chứ? Làm giáo viên mấy chục năm nay, học sinh vểnh mông lên thầy ấy sẽ biết ngay là muốn xì hơi hay muốn ị đùn, thái độ của phụ huynh chân thành hay qua loa, chỉ bằng mấy từ là thầy ấy có thể nghe ra ngay.

Nhưng chuyện này ấy à, thầy Đổng cũng cảm thấy là thầy chủ nhiệm giáo vụ chuyện bé xé ra to, thế nên thấy ấy dứt khoát mắt nhắm mắt mở, coi như mẹ Tề Diệu Tưởng là thật lòng.

Vì thế ở bên phía Tề Diệu Tưởng, chuyện mang bữa sáng này coi như đã xong.

Tề Diệu Tưởng hỏi: [Cậu thì sao?]

Kỷ Sầm:  [Chưa biết nữa]

Kỷ Sầm: [Ba mẹ mình không nghe điện thoại]

Tề Diệu Tưởng muốn hỏi tại sao, nhưng lại cảm thấy như vậy có vẻ quá quan tâm.

Dù sao cũng là chuyện của nhà cậu ấy, vẫn là nên giữ khoảng cách, đừng có hỏi.

Không hỏi chuyện này nữa, Tề Diệu Tưởng càng muốn hỏi cậu rằng cậu có kết bạn QQ Confession của trường không, nếu có kết bạn, vậy cậu đã xem bài đăng hôm nay hay chưa.

Nhưng suy nghĩ thật lâu, cô cũng không hỏi ra được.

Hiện giờ Tề Diệu Tưởng đang rất lo lắng, bởi vì bị đồn chuyện yêu đương, cô sợ Kỷ Sầm sẽ vì tin đồn này mà xa cách hoặc không ưa cô nữa.

Dù sao thì, ai mà chẳng thấy khó chịu khi bị loan tin đồn cùng với những người chẳng liên quan đến mình chứ.

Về việc kết bạn, đặc biệt là bạn khác giới, Tề Diệu Tưởng thấy mình không giỏi lắm. Bây giờ cô không còn sợ làm tổn thương những người bình thường nữa, nhưng lại rất sợ làm tổn thương những người thân thiết với mình.

Hỏi cái gì cũng đều cảm thấy vượt quá giới hạn, vì vậy dứt khoát không hỏi gì hết, chơi bài an toàn.

Vốn tưởng là ít nhất đến cuối tuần này, cô vẫn có thể tiếp tục mang bữa sáng cho Kỷ Sầm, nhân cơ hội này kéo gần khoảng cách, nhưng không ngờ bị thầy chủ nhiệm giáo vụ phát hiện sớm như vậy.

Hơn nữa vì hôm nay bị thầy chủ nhiệm giáo vụ kéo tới văn phòng dạy bảo, nên cô không tìm được cơ hội tặng socola.

Ngày mai nhất định phải nhớ để tặng.

Nhưng Tề Diệu Tưởng do dự không biết có nên đưa cho Kỷ Sầm không.

Cô muốn làm bạn với cậu một cách quang minh chính đại, chứ không phải dùng cách thức bịa đặt như thế.

Cuối cùng cô vẫn quyết định né tránh. Làm một con rùa, tuy rụt đầu trông vừa hèn vừa nhát nhưng ít nhất nó vẫn an toàn khi trốn trong mai.

Ngày hôm sau, Tề Diệu Tưởng cuối cùng cũng nhớ chia socola cho nhóm Lư Văn Giai, còn có lớp trưởng và các đại biểu môn học thường xuyên quan tâm đến cô.

Còn có cả Cố Dương. Mặc dù bây giờ Cố Dương không cần giúp cô mang bữa sáng đến cho Kỷ Sầm nữa, nhưng quà cảm ơn thì vẫn phải tặng.

Mà Cố Dương hiển nhiên không ngờ Tề Diệu Tưởng mời cậu ấy ăn socola, đôi mắt điềm đạm dưới tròng kính sửng sốt mấy giây rồi mới nhận socola và nói một tiếng cảm ơn.

Một hộp socola cuối cùng chỉ còn lại mấy viên, Tề Diệu Tưởng quyết định giữ lại cho mình ăn.

Buổi sáng lúc cô tới trường, học sinh trực ban ngoài cổng trường đã đổi thành hai bạn nam khác của lớp A29, có lẽ vì chuyện mang bữa sáng nên Kỷ Sầm buộc phải nghỉ việc sớm.

Mấy ngày tiếp theo, Tề Diệu Tưởng luôn ở trong giai đoạn thấp thỏm. Mỗi ngày cô đều mượn điện thoại Lư Văn Giai để xem động tĩnh của trang confession, cũng may đến bây giờ vẫn chưa có ai giải mã.

Mà tuần tới là kỳ thi giữa kỳ, mấy ngày nay trên confession phần lớn đều là lời phàn nàn và lo lắng về kỳ thi giữa kỳ sắp tới.

Cô không phải là người giỏi nói chuyện, huống chi là tìm chủ đề để nói. Không cần mang bữa sáng cho Kỷ Sầm mỗi ngày, đương nhiên mỗi tối cũng không cần phải hỏi cậu ấy muốn ăn gì vào ngày hôm sau trên QQ, mất đi cái cớ này, Tề Diệu Tưởng cũng không có cơ hội nói chuyện với Kỷ Sầm nữa.

Kỷ Sầm cũng không tìm cô. Không biết có phải vì cậu đã nhìn thấy nội dung bài viết trên confession hay không.

Nói không cảm thấy mất mát là giả. Trong lòng Tề Diệu Tưởng cảm thấy hơi bất an, cô và Kỷ Sầm hình như sắp nghỉ chơi với nhau rồi.

Đoạn tình bạn sớm nở tối tàn này dường như sắp đi đến hồi kết.

Nhưng cô lại không có cách gì cả, kết bạn đã khó, duy trì tình bạn càng khó hơn, đặc biệt là tình bạn khác giới, nhất là khi có người bạn khác giới tài giỏi như Kỷ Sầm.

Sau tiết học cuối cùng vào sáng thứ bảy, Đổng Vĩnh Hoa dặn mọi người cuối tuần về nhà đừng mải chơi bời mà hãy chăm chỉ ôn tập, chuẩn bị cho kỳ thi vào tuần sau.

Lớp 10 thi nhiều môn nên thi sớm hơn lớp 11 và lớp 12 một ngày, từ thứ tư tuần sau kéo dài đến tận thứ sáu, sau đó mới được nghỉ.

Mỗi khi tan trường vào trưa thứ bảy, Tề Diệu Tưởng là người ít vội nhất, người trong lớp đi gần hết thì cô mới thu dọn cặp sách xong.

Đi ra khỏi phòng học, cô vô thức liếc nhìn lớp A29 phía bên trái.

Không ngờ thứ bảy tuần trước còn cùng nhau ăn cơm, cô còn vì thế mà vui vẻ mấy ngày liền, kết quả là nhân sinh vô thường, thứ bảy tuần này đã nghỉ chơi với nhau rồi.

Tề Diệu Tưởng quay đầu, đi về hướng ngược lại.

Khi cô cúi đầu đi xuống lầu, mắt nhìn cầu thang, bỗng nhiên bậc thang bên dưới xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng của con trai chặn đường cô.

Cô ngẩng đầu lên, là Kỷ Sầm vác cặp một bên vai nhàn nhạt nhìn cô.

Cô ngạc nhiên mở to mắt, tưởng mình nhìn nhầm rồi.

Lòng cô có hơi hoảng loạn trong giây lát, ngoài ra còn có một tia vui mừng mà bản thân cô cũng không nhận ra.

Chàng trai hơi nheo đôi mắt lại, giọng điệu đầy ẩn ý: "Quả nhiên là cậu đổi sang đi cầu thang bên này."

Tề Diệu Tưởng vội vàng liếc trước nhìn sau.

Cũng may lúc này mọi người ở tầng này đã rời đi gần hết, hiện giờ trên cầu thang chỉ còn mỗi hai người họ.

Nhưng không có gì bảo đảm giây tiếp theo không có người tới, Tề Diệu Tưởng chột dạ muốn chết, ánh mắt trốn tránh của cô khiến Kỷ Sầm cực kỳ không vui.

Kỷ Sầm thở hắt ra, trong không khí lạnh, một luồng hơi trắng mờ mờ thoát ra khỏi miệng, cậu bình tĩnh khiển trách cô: "Tề Diệu Tưởng, tôi chưa thấy ai vô lương tâm như cậu."

Rõ ràng thứ bảy tuần trước còn cùng nhau ăn cơm, cậu tưởng bọn họ đã là bạn bè rồi. Tuy không bằng những người chị em thân thiết kia của cô, nhưng dù gì cũng coi như là bạn bè khác giới có mối quan hệ khá tốt.

Kết quả đúng như lời thằng chó kia nói, chỉ trong một đêm đã quay trở lại trước ngày giải phóng.

Nếu không phải đã biết tính cách của cô, Kỷ Sầm còn thắc mắc liệu cô có cố tình thu hút sự chú ý của cậu hay không.

"Lúc trước cậu chủ động nói sẽ mang bữa sáng giúp tôi, bây giờ tôi vừa mới bị cắt chức, cậu lập tức trốn đi mất, cũng chẳng gửi tin nhắn QQ. Cậu còn nợ tôi 1 tệ rưỡi để trò chuyện đấy, cậu định khi nào trả lại tôi?"

Tề Diệu Tưởng ngơ ngác nhìn cậu.

Có phải bây giờ cậu đang chất vấn cô không? Nhưng mấy hôm nay cậu không hề nhắn tin cho cô mà.

Nếu cậu gửi tin nhắn cho cô, cô chắc chắn sẽ trả lời.

Bây giờ đắn đo chuyện này cũng chẳng có ích gì. Cô cắn môi, nhỏ giọng hỏi: "...Cậu, không đọc confession của trường sao?"

Kỷ Sầm nhướng mày: "Confession?"

Tề Diệu Tưởng: "Ừ."

"Không đọc, confession thì sao?" – Chàng trai hỏi rất thản nhiên và trôi chảy: "Cậu tỏ tình với tôi trên đó à?"

Nhiệt độ trên mặt Tề Diệu Tưởng tăng vọt, cô thay đổi thói quen nói nhỏ nhẹ thường ngày, phủ nhận nhanh hơn bất kỳ ai: "Mình không có!"

Kỷ Sầm nhẹ "xì" một tiếng, bộ dạng thờ ơ không để ý:

"Vậy tại sao tôi phải đọc nó, ở trên đó có nói gì à."

Tề Diệu Tưởng gãi đầu, bị người ta chặn cầu thang chất vấn rồi, không thể không nói.

Cô cảm thấy xấu hổ, trong lòng có hơi oán giận, ngày nào cậu cũng mang điện thoại đến trường, nhưng sao trang confession trường đăng cái gì cậu cũng không biết, lẽ nào cậu dùng điện thoại cục gạch?

Tề Diệu Tưởng lắp bắp nói cho Kỷ Sầm nghe về tin đồn trên confession.

Sau đó cô thành công nhận được một câu trách mắng của Kỷ Sầm: "Tề Diệu Tưởng, cậu bị ngốc à?"

Tề Diệu Tưởng phồng má lên.

Học sinh đứng đầu khối mắng cô ngốc, cô còn có thể nói gì nữa.

"Cậu cứ như vậy thì không có cách nào xóa bỏ tin đồn đâu. Cậu càng chột dạ tránh mặt tôi thì càng giống như giữa chúng ta có chuyện gì đó, càng khiến mọi người nghĩ rằng chúng ta đang yêu nhau, hiểu không?"

Hình như cũng có lý, tư duy của học sinh giỏi luôn nhạy bén như vậy.

Tề Diệu Tưởng hỏi: "Vậy làm sao để xóa bỏ tin đồn?"

"Bước đầu tiên để đập tan tin đồn chính là..."

Nói tới đây, Kỷ Sầm dừng lại nhìn Tề Diệu Tưởng, lúc này cô đang hỏi nghiêm túc, đôi mắt tròn xoe như hạt trân châu, ngây thơ sáng ngời.

Tề Diệu Tưởng nhìn không chớp mắt, nghiêm túc nhìn cậu: "Ừm ừm, cậu nói đi. "

"Đối mặt với những lời đồn." Đáy mắt xoẹt qua một tia ranh mãnh lẫn ý cười dịu dàng, chàng trai nghiêm túc nói: "Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm, lần này chỉ có hai người chúng ta cùng ăn."

Tề Diệu Tưởng nhăn nhăn mũi.

Cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.

Bình Luận (0)
Comment