Quả thật đây đúng là lần đầu tiên Tề Diệu Tưởng đánh Kỷ Sầm.
Bình thường cô không những khách sáo với Kỷ Sầm mà còn sùng bái thành tích tốt của cậu, đây là chuyện mà mọi người đều có thể nhìn ra được.
Tề Diệu Tưởng giật lại khay cơm của mình khỏi tay Kỷ Sầm, trừng mắt cậu một cái, dùng sức xoay đầu rồi tự mình đi múc cơm.
Nếu không phải tóc cô chỉ dài đến ngang vai thì có lẽ đuôi tóc đã tát vào cổ của Kỷ Sầm rồi.
Sau khi cô đi múc cơm về, suốt lúc ăn đều giữa vẻ mặt nghiêm túc, ăn xong thì kéo Lư Văn Giai và đám con gái đi ngay, còn mấy chàng trai ở lại cô không thèm nhìn một cái, đến lời tạm biệt cũng chẳng nói ra.
Toàn bộ quá trình Ngô Trừng và Cố Dương đều không tham gia vào chủ đề này, ăn cho nhanh rồi cũng rời đi.
Những chàng trai còn ở lại lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ họ đùa quá trớn rồi?
"Làm sao đây Tam Cân, hình như tức giận thật rồi." Bách Trạch Văn nhìn về phía Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm không phản ứng.
Bách Trạch Văn cầm đũa giả vờ muốn chọc vào mắt Kỷ Sầm.
Lúc này Kỷ Sầm mới chớp mắt, nhìn bọn họ cảm thán một câu: "Cậu ấy thế mà cũng biết giận dỗi tôi."
Thậm chí giọng điệu cậu còn có chút khó tin.
Bách Trạch Văn nhíu mày: "Đại ca, cậu tự xưng mình là ba của cậu ấy, chiếm hời cậu ấy nhiều như vậy, cậu ấy giận không phải là chuyện bình thường sao?"
"Khác nhau." Kỷ Sầm nói.
Đồng Bác nhìn qua hỏi: "Khác nhau chỗ nào?"
Kỷ Sầm sờ sờ bả vai nơi vừa bị cô bạn đẩy, khoé môi cậu hơi cong lên: "Các cậu không get được đâu." *
(*) Các cậu không hiểu được đâu.
Tề Diệu Tưởng luôn khách sáo với Kỷ Sầm, cho dù là nói chuyện phiếm thì lúc nào cô cũng sợ mình sẽ nói năng không tốt rồi chọc cậu không vui.
Bây giờ cô đã có thể hòa hợp với mọi người trừ Kỷ Sầm, cô cảm thấy thoải mái và tự nhiên khi ở bên tất cả mọi người ngoại trừ cậu. Chẳng hạn như có một hôm, Kỷ Sầm nhìn thấy cô đánh Bách Trạch Văn một cái.
Chỉ có những người bạn thân thiết thực sự mới có thể đùa giỡn như vậy, nhưng cô tuyệt đối sẽ không làm vậy với Kỷ Sầm, không biết là vì lí do gì, Tề Diệu Tưởng vẫn luôn ngưỡng mộ cậu, cho dù hiện tại đã quen thuộc hơn thì cô vẫn luôn ngưỡng mộ cậu.
Kỷ Sầm không thiếu những ánh mắt ngưỡng mộ thế này, thế nên cậu hy vọng cô cũng có thể thoải mái ở trước mặt mình.
Có thể nói đùa với cậu, có thể làm tổn thương cậu, thậm chí đánh cậu vài cái cũng không sao cả.
Như vậy có nghĩa là cô thực sự coi cậu như người thân của mình.
Điều đó cũng cho thấy ở trong lòng cô, cậu không chỉ là một người đứng đầu khối, một danh hiệu đáng được ngưỡng mộ nhưng lại xa cách, mà cậu chính là Kỷ Sầm, là một Kỷ Sầm thân thiết với cô.
...
Từ căn tin trở về, Tề Diệu Tưởng kéo ba người bạn tốt của mình ra ngoài hành lang phàn nàn với bọn họ một hồi, hờn dỗi rằng vừa nãy các cậu ngồi yên không chịu để ý đến mình.
Ba cô gái liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Lư Văn Giai thử thăm dò, hỏi: "Tưởng Tưởng, cậu thật sự không có một chút cảm giác nào với Kỷ Sầm sao?"
La Yên cũng nói: "Nếu cậu không có chút cảm giác với Kỷ Sầm thì nếu lần sau bọn họ lại dám trêu cậu với Kỷ Sầm nữa, tụi mình nhất định sẽ mắng bọn họ giúp cậu."
Ẩn ý chính là, nếu cô có cảm giác với Kỷ Sầm thì mấy cô nàng vẫn cứ làm như thế.
Dù gì giữa có cảm giác và không có cảm giác thì vẫn có một sự khác biệt rất lớn.
Nếu bị trêu với người mình không có cảm giác thì chỉ cảm thấy chán ghét, kháng cự, thậm chí là buồn nôn.
Nếu bị trêu với người mình có cảm giác, dù có thể cảm thấy khó chịu, nhưng thật sâu trong lòng sẽ có một tia vui sướng và ngại ngùng len lỏi, không thể nào giấu được.
Bên ngoài có thể hơi sượng sùng và cố chấp cứng miệng nhưng bên trong thâm tâm sẽ không thể lừa được bản thân.
Tề Diệu Tưởng không nói gì, cô cúi đầu, duỗi hai ngón tay ra khỏi tay áo đồng phục sờ đi sờ lại vết băng trên lan can cho đến khi tan hết mà vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân.
Nhưng biểu hiện của cô đã nói lên tất cả.
Tề Diệu Tưởng là một người chậm chạp, gần đây cô mới nhận ra điều đó.
Lúc đầu cảm xúc cô dành cho Kỷ Sầm thật sự chỉ đơn thuần là một kiểu sùng bái học sinh giỏi, sau đó trời xui đất khiến thế nào mà họ càng trở nên thân thiết hơn, thậm chí Tề Diệu Tưởng còn có cảm giác như trúng vé số.
Nó bắt đầu biến chất đi từ khi nào thế nhỉ?
Là nhiều lần cậu đến giải vây cho cô, hay là khi cậu thoải mái đến lớp tìm cô.
Là rất nhiều lần vào ngày nghỉ thứ Bảy, cô và Kỷ Sầm cùng đi ra cổng trường chờ xe buýt, xe cô chờ đến trước, cô lên xe rồi nói bái bai cậu, rõ ràng là biết tuần tới sẽ gặp mặt nhau, nhưng lúc xe bắt đầu lăn bánh, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm xúc chua xót và lưu luyến.
Là mỗi lần đi đến căn tin mua đồ ăn vặt cùng mọi người, rõ ràng cô và những người khác đi ở phía trước, nhưng trong lòng cô lại thầm để ý đến Kỷ Sầm ở phía sau. Cô giả vờ lơ đãng quay đầu lại nhìn cậu, đúng lúc cậu cũng đang nhìn cô, cô giả vờ bình tĩnh cười với cậu. Sau đó cô quay đầu về, có một cảm giác vui sướng xen lẫn chột dạ.
Là mỗi lần cùng nhau đi ăn cơm hay cùng nhau ra ngoài tập thể dục, cô không tự giác mà dõi tìm bóng dáng của cậu.
Còn có mỗi lần nghe ai đó nói sẽ đi tập kịch, cảm giác mong chờ của cô càng tăng lên, bởi vì cô lại có thể gặp Kỷ Sầm và tập kịch cùng cậu ấy.
Không chỉ là tập kịch, chỉ cần có thể nhìn thấy cậu thì làm bất cứ việc gì cô cũng mang theo nỗi mong chờ.
Đám Lư Văn Giai nói đúng, cho dù bên ngoài giả vờ chán ghét nhưng sâu bên trong vẫn không thể lừa được chính mình.
Cô không hề ghét trò đùa này chút nào. Bị mọi người trêu chọc là con gái của Kỷ Sầm, thậm chí mỗi lần nghe thấy Kỷ Sầm thoải mái xưng hô cô là "con gái của tôi", cô cũng không cảm thấy Kỷ Sầm đang chiếm hời gì từ mình.
Chỉ cảm thấy một chút rung động hơi buồn cười mà thôi.
Cô không có mấy ấn tượng sâu sắc về ba ruột của mình, cũng chưa bao giờ ôm bất kỳ hy vọng nào về mối quan hệ cha con. Thế nên Tề Diệu Tưởng rất chắc chắn điều làm cô rung động không phải vì cái xưng hô vui đùa như "ba" và "con gái", mà là vì cái xưng hô này phát ra từ miệng của Kỷ Sầm.
Sự hài hước của Kỷ Sầm vừa khéo léo vừa có một chút thân thiết đặc biệt đã rút ngắn khoảng cách giữa cậu và cô, làm cô không cần phải ngước nhìn ngưỡng mộ cậu khi ở bên cạnh cậu nữa.
Thấy mình không giấu được các cậu ấy, Tề Diệu Tưởng đành chịu.
Lúc này cả ba người đều trở nên hăng hái, nhanh chóng vây quanh cô, hành lang ẩm ướt lạnh lẽo, trên hành lang gió còn đang thổi vù vù thế mà bốn cô gái chụm lại một chỗ.
Cuối cùng Tề Diệu Tưởng cũng bại trận, đành phải nhỏ giọng thỉnh cầu: "Các cậu không được nói với Kỷ Sầm đâu đấy."
Chỉ có con gái mới hiểu rõ tâm tư của con gái nhất, ba người còn lại lập tức nói: hiểu mà, tuyệt đối sẽ không nói cho Kỷ Sầm nghe đâu.
"Vậy bây giờ cậu đang yêu thầm Kỷ Sầm sao?" Lư Văn Giai hỏi.
Từ yêu thầm này nghe có vẻ ngượng ngùng nhưng Tề Diệu Tưởng không biết phản bác thế nào, chỉ đành cam chịu lần nữa.
Giọng điệu của Lư Văn Giai kích động: "Vậy cậu định yêu thầm đến chừng nào mới tỏ tình?"
Lần này Tề Diệu Tưởng không cam chịu, cô lắc đầu ngay: "Không cần!"
La Yên khó hiểu: "Tại sao? Cậu không muốn yêu đương với Kỷ Sầm à?"
Ở trường, yêu đương với người đứng đầu khối chẳng khác nào hẹn hò với một siêu sao trong giới giải trí. Chưa kể đến việc sẽ nổi tiếng khắp cả khối, thậm chí là cả trường, đến lúc thầy cô phát hiện rồi gọi phụ huynh đến khuyên chia tay, trong khi người ta thường là hai đứa học kém yêu đương lằng nhằng thì bản thân mình lại kéo người đứng đầu khối sa ngã, nghe muốn phổng cả mũi!
Vẻ mặt Tề Diệu Tưởng trở nên phức tạp, thực tế là cô còn không dám nghĩ đến chuyện yêu đương.
Bọn họ chỉ là học sinh cấp ba. Hơn nữa mẹ cô còn phản đối chuyện yêu sớm.
Hơn nữa...
Tề Diệu Tưởng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không đời nào cậu ấy thích mình đâu."
Biết mình nặng nhẹ bao nhiêu thì sẽ không mơ mộng hão huyền, Kỷ Sầm là một người tốt, kết bạn thì có thể xem như là ra tay giúp đỡ, nhưng có ai yêu đương lại đi làm từ thiện đâu chứ?
Cô cảm thấy như bây giờ khá tốt, cô rất hài lòng rồi.
Bốn cô gái đang chụm lại một chỗ thủ thỉ thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói thiếu đòn: "Nói gì vậy, cho tôi nghe với."
Các cô gái quay đầu lại thì thấy mấy chàng trai lớp A29 đã ăn cơm xong quay về, đương nhiên trong đó cũng có Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm vẫn như cũ, không có thay đổi gì. Cậu mặc đồng phục học sinh, hai tay cho vào túi quần, vì trời lạnh nên cằm của cậu hơi rụt vào chiếc áo len cao cổ, trông cậu có vẻ thiếu sức sống, lười biếng hơn so với lúc trời ấm.
Tuy đã nhìn thấy khuôn mặt này rất nhiều lần nhưng mới vừa nhắc đến cậu là cậu đã xuất hiện ngay, Tề Diệu Tưởng không dám đối mặt, không nói gì lập tức xoay người chạy về lớp học.
Tay Lư Văn Giai làm ra động tác cấm, nói: "Chuyện của con gái, con trai không được hỏi."
Bách Trạch Văn cười: "Này, cậu mà là con gái à? Không phải cậu là con trai sao?"
Lư Văn Giai lập tức làm động tác muốn đánh người.
Bách Trạch Văn thuần thục lùi lại phía sau, nhìn về phía Vương Thư Hủy.
"Lười hỏi cậu, tôi hỏi chị Vương của tôi."
Vương Thư Hủy nhìn cậu ta, mím môi nói: "Ngại quá, đây là chuyện của con gái, không thể nói."
Nói xong, ba cô gái đi về lớp.
Đến trước cửa phòng học, các cô đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Kỷ Sầm.
Tưởng Tưởng nói chắc nịch "không đời nào" nhưng các cô nàng lại cảm thấy ít nhiều gì Kỷ Sầm cũng có cảm tình với Tề Diệu Tưởng.
Khác với cái miệng lép xép của đám Bách Trạch Văn, ngoại trừ Tề Diệu Tưởng ra thì đám con trai này còn thường xuyên đùa giỡn với các cô nàng, nhưng Kỷ Sầm hầu như không nói giỡn với bọn họ.
Kỷ Sầm vẫn luôn duy trì thái độ hòa nhã và có chừng mực với bọn họ, sẽ chỉ bài cho các cô, sẽ cho các cô mượn bài tập để chép, lúc đi ăn cơm cùng nhau nếu ai quên nạp tiền vào thẻ thì cậu cũng sẽ hào phóng cho họ mượn thẻ cơm, nói là cho mượn nhưng sau này nếu các cô muốn trả lại thì cậu sẽ bảo là không cần.
Đương nhiên các cô biết lúc Kỷ Sầm nói cho mượn là để các cô có thể yên tâm quẹt thẻ cơm của cậu.
Nhưng không ai trong các cô cho rằng hành động ga lăng của cậu là vì cậu có hảo cảm với họ hoặc vì cậu là một người đào hoa đối xử với ai cũng tốt. Bọn họ chỉ cảm thấy cậu là một người có giáo dục, là một chàng trai được gia đình nuôi dạy rất tốt, cho dù là đối với người cùng phái hay khác phái, chỉ cần là bạn bè thì cậu sẽ thể hiện sự tử tế một cách khéo léo có chừng mực, rất khó để ai có thể ghét cậu.
Chắc chắn Kỷ Sầm sẽ không gọi các cô mấy từ như "con gái tôi", chứ đừng nói đến việc tự xưng mình là "người cha già" của các cô.
Cậu cũng sẽ không trêu chọc các cô, nói mấy câu mập mờ kiểu như nuôi các cô cả đời.
Dường như cậu chỉ làm những chuyện này với một cô gái, đó chính là Tề Diệu Tưởng.
...
Tiệc tối Tết dương lịch càng ngày càng gần, ngoài việc luyện tập trong tiết tự học buổi tối thì lớp A28 còn phải dành thời gian cuối tuần để luyện tập thêm.
Trưa thứ Bảy tan học, ngoại trừ những học sinh lớp 12 cực khổ, lớp 10 và lớp 11 đều tranh thủ về nhà vào cuối tuần.
Đến buổi chiều, trong trường hầu như không còn ai, sau khi ăn trưa xong, một nhóm người ùn ùn kéo đến tòa Nghệ thuật để tập luyện.
Hiện tại đang tập đối diễn cảnh Tư Mã Phú Quý vì muốn cưới Tiểu Thuý mà giằng co với ba mình là Tư Mã Kiến Quốc.
Người đóng vai Tư Mã Kiến Quốc không ai khác chính là Cố Dương.
Lúc Đổng Vĩnh Hoa chỉ định diễn viên, vốn dĩ Cố Dương đã tránh được một kiếp nhưng sau đó dưới sự uy hiếp của Ngô Trừng, cậu ấy không thể không đồng ý biểu diễn.
Tất nhiên Ngô Trừng biết Cố Dương đồng ý tham gia là vì nể mặt bạn bè, vì vậy cậu ấy quyết định dành cho Cố Dương một vai diễn thật hoành tráng. Thế là cậu ấy bàn bạc với cậu bạn vốn đã nhận vai Tư Mã Kiến Quốc, điều kiện là được chép bài tập toán, lý, hóa trong một học kỳ và 168 tệ tiền game làm hối lộ để người ta nhường vai Tư Mã Kiến Quốc cho Cố Dương.
Thế là Cố Dương trở thành giám đốc nhà xưởng Tư Mã, người có địa vị cao nhất và giàu có nhất trong vở kịch. Ngoại trừ Bách Trạch Văn thủ vai Tư Mã Phú Quý kịch liệt phản đối ra thì tất cả mọi người – kể cả Cố Dương – đều gật đầu đồng ý.
Lúc này đạo diễn La đang giải thích cho nam chính: "Bách Trạch Văn, cậu sao thế này? Mỗi lần cậu đối diễn với Cố Dương là trạng thái của cậu đều không thích hợp, đọc thoại cũng không tốt, từ 'ba' này rất khó phát âm sao? Con của họ hàng mình mới mấy tháng tuổi đã biết gọi ba rồi, cậu đọc thoại thế này còn không bằng một đứa nhỏ."
Cả đám bật cười, nhất là những chàng trai biết rõ nguyên nhân.
Mặt Bách Trạch Văn biến sắc, Cố Dương đang đối diễn có vẻ mặt hả hê khi người khác gặp họa.
"Vấn đề này cậu cần phải học tập Tề Diệu Tưởng đấy, biết không? Cậu xem cậu ấy và Kỷ Sầm lúc đối diễn kìa, gọi ba rất dứt khoát, chỉ là diễn thôi mà, chứ có phải là ba thật của cậu đâu, không hiểu cậu ở đây ngượng ngùng xoắn xít cái gì."
Tề Diệu Tưởng ở một bên đợi lên sân khấu thì đột nhiên bị nhắc tới, xấu hổ cười vài tiếng.
Bách Trạch Văn không phục, phản bác lại đạo diễn: "Này, Tề Diệu Tưởng là con gái, tôi là con trai, sao mà so sánh như vậy được?"
La Yên trừng mắt: "Con gái thì làm sao? Cậu đang cố tình phân biệt giới tính đấy à?"
"Tôi phân biệt giới tính cái quỷ ấy. Cậu là con gái cậu không hiểu đâu." Bách Trạch Văn cắn răng: "Tề Diệu Tưởng gọi Kỷ Sầm là ba thì đấy là tình thú, tôi gọi Cố Dương... Đấy là xúc phạm đến nhân cách của tôi đó, hiểu không?"
Lượng thông tin này quá lớn, trong lúc nhất thời mọi người ở đây không biết nên hò hét trêu chọc cặp ba và con gái kia trước hay là cười nhạo cặp ba và con trai này trước.
Nhân lúc mọi người đang còn đắn đo, Tề Diệu Tưởng nhanh chóng đứng dậy nói muốn đi vệ sinh.
Trốn trong nhà vệ sinh, Tề Diệu Tưởng thầm mắng Bách Trạch Văn, cô học Kỷ Sầm trong lòng thầm mắng cậu ta là "đồ chó chết".
Chỉ có thể nói, may mà vừa rồi Kỷ Sầm đi vệ sinh nên không có tập kịch trong phòng học, chứ không thì cô thật sự không biết phải đối mặt như thế nào.
Tề Diệu Tưởng thở dài, cúi đầu tạt nước lạnh vào khuôn mặt nóng bừng của mình.
Dưới tiết trời của tháng 12, cô phải dùng nước lạnh để rửa mặt mới có thể bình tĩnh lại, nhưng điểm không tốt là nước này quá lạnh, lạnh đến nỗi tay cô đông cứng cả lên.
Vì hôm nay cô phải luyện tập ở trường suốt cả một ngày, không biết mấy giờ mới có thể về nhà, nên hôm nay cô cố ý mang điện thoại đến trường. Điện thoại trong túi reo lên, do ngón tay đông cứng nên Tề Diệu Tưởng lấy điện thoại ra hơi vất vả.
Cô tưởng mẹ cô gửi tin nhắn đến nhưng ai ngờ không phải.
Là Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm hỏi cô đi đâu vậy.
Vì tay cô lạnh cóng nên Tề Diệu Tưởng gõ chữ hơi chậm, trả lời cậu: [Mình đi vệ sinh]
Kỷ Sầm: [Mình vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì cậu liền bước vào đó]
Kỷ Sầm: [Hai cha con chúng ta như vậy không ăn ý sao?]
Tề Diệu Tưởng không nói nên lời, đi vệ sinh và ăn ý có liên quan gì chứ.
Tề Diệu Tưởng: [(đổ mồ hôi).jpg]
Tề Diệu Tưởng: [Cậu muốn ăn ý thế nào]
Tề Diệu Tưởng: [Chúng ta có phải là mối quan hệ cha con thật đâu]
Kỷ Sầm hỏi: [Vậy cậu nói xem mối quan hệ của chúng ta là gì thì mới có thể ăn ý?]
Tề Diệu Tưởng đi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đi đến phòng tập kịch vừa lơ đãng trả lời: [Quan hệ bạn bè là được]
Cô mới đi đến cửa lớp, Kỷ Sầm đáp lại cô hai chữ: [Không đủ]