Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 52

Kỷ Sầm lẩm bẩm câu này xong lại liếc nhìn cô.

Suy cho cùng thì tuổi thiếu niên có lòng tự cao. Cậu không phải là nhất định phải có được câu trả lời của cô, nhưng ít nhiều gì cô cũng phải cho cậu chút hi vọng chứ.

Giống như khi gặp một bài toán khó không tìm ra đáp án, đương nhiên Kỷ Sầm cũng biết sốt ruột.

Kỷ Sầm khẽ cau mày, cậu nghi ngờ bản thân, cũng nghi ngờ Tề Diệu Tưởng. Dường như bây giờ cậu không phải là học sinh giỏi bài nào cũng làm được mà là một học sinh kém bực bội khi không làm được bài.

"Thật sự là một nửa cũng không được luôn à?" Kỷ Sầm vẫn chưa bỏ cuộc hỏi lại.

Sao cậu cứ hỏi những câu mà cô không thể nào trả lời nổi thế nhỉ?

Trong kế hoạch ba năm cấp ba của Tề Diệu Tưởng, yêu đương là chuyện không nên xuất hiện, trước giờ cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới.

Mà hiện tại khi chuyển tới Nhất Trung, Kỷ Sầm bỗng bước vào cuộc sống của cô, khiến cô chẳng kịp trở tay.

Tề Diệu Tưởng đâu phải kiểu người không biết tí gì về tình yêu. Một cậu bạn đẹp trai, học giỏi, tốt tính ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mắt, hơn nữa chàng trai ấy còn có ý với cô, có thể giữ được cậu đã là quá tốt rồi.

Hai tai Tề Diệu Tưởng đỏ bừng, may thay đúng lúc này tiếng chuông vào tiết vang lên cứu cô một mạng.

"Mình về lớp đây."

"Đợi chút." Biết mình không thể kéo dài thời gian về lớp của cô, Kỷ Sầm hỏi một câu cuối cùng: "Mấy ngày nay có ai tới làm phiền cậu không?"

Tề Diệu Tưởng lắc đầu: "Không có, cậu thì sao? Có ai tới kiếm cậu không?"

Cô thì không sao, Tề Diệu Tưởng chỉ sợ ảnh hưởng cậu ôn thi cuối kỳ. Dù sao thì cậu cũng là người làm mưa làm gió trong trường, chỉ chuyện yêu đương thôi mà suýt chút nữa đã làm nổ tung tài khoản QQ của confession trường.

Kỷ Sầm: "Không có."

"Không có á?" Tề Diệu Tưởng hơi ngạc nhiên: "Mình còn tưởng..."

"Tưởng sẽ có người tới hỏi mình đúng không. Yên tâm đi, về cơ bản thì toàn bốc phét thôi."

Phần lớn mọi người đều như vậy cả, trên mạng thì to gan tục tĩu chứ ra ngoài đời một cái thì ai cũng là bé ngoan thôi.

Nhìn thì có vẻ như cả trường đều quan tâm đến chuyện tình cảm yêu đương của Kỷ Sầm, thậm chí có thể so với một sao hạng A yêu đương. Nhưng thực ra bởi vì áp lực học tập quá lớn, cấp ba lại chẳng có hoạt động giải trí nào nên nếu ngẫu nhiên hóng được một tin nào đó về một nhân vật có tiếng trong trường, hóng đủ rồi thì sẽ cảm thấy thỏa mãn. Âm thầm hóng chuyện, cùng lắm là thảo luận vài câu chứ chẳng có ai lại chạy đi làm phiền người trong cuộc cả.

Thấy Kỷ Sầm không bị ảnh hưởng gì, không phải lo chuyện ôn thi cuối kỳ nữa nên Tề Diệu Tưởng cũng yên tâm hơn.

Tiết này của lớp A29 là tiết Tiếng Anh, cô Bùi đến muộn xách chiếc túi hàng hiệu leo cầu thang đúng lúc thấy Kỷ Sầm – học sinh của mình đang đứng chung với một bạn nữ.

Bạn nữ ấy nhìn rất ngoan ngoãn, đôi mắt to tròn bên dưới tóc mái bằng, hóa ra là người mà cô Bùi đã rất quen – Tề Diệu Tưởng lớp kế bên.

Cô Bùi biết vài bạn nam lớp mình, trong đó có cả Kỷ Sầm chơi thân với nhóm A28. Thế nhưng với tư cách là một giáo viên, cô Bùi có một trực giác theo bản năng.

"Vào lớp rồi sao hai em vẫn đứng đây làm gì?"

Tề Diệu Tưởng trời sinh đã sợ giáo viên, dù có là cô giáo trẻ trung xinh đẹp thì cô cũng sợ.

Cô chột dạ không dám trả lời, Kỷ Sầm giơ sổ ghi chép trong tay lên rồi đáp: "Cô ơi, Tề Diệu Tưởng mượn sổ ghi chép của em nên đem trả ạ."

Cô Bùi nhìn về phía Tề Diệu Tưởng, cô bé gật đầu ngay lập tức.

Không nói gì nữa, cô Bùi bảo Tề Diệu Tưởng mau về lớp học bài.

Tề Diệu Tưởng đi về lớp, Kỷ Sầm cũng đang định về thì bị cô Bùi gọi lại.

"Em tới văn phòng cầm mic trợ giảng với giáo án về lớp giúp cô."

Đây vốn là việc của đại biểu môn Tiếng Anh, thế nhưng gặp được Kỷ Sầm thì tự nhiên việc rơi lên đầu cậu thôi.

Kỷ Sầm vâng một tiếng rồi đi, mới được hai bước thì lại bị cô Bùi giữ lại.

"Còn cần lấy gì hả cô?"

Nhìn dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn nghe lời của chàng trai, cô Bùi khẽ nhíu mày như thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu.

"Kỷ Sầm, cô cảnh cáo em nhé. Thi cuối kỳ sắp tới rồi, đừng có làm loạn nghe chưa, nếu không tới lúc đó dù cô không xử lí em thì thầy Đổng cũng sẽ xử lí em."

Đám học trò này ai cũng tưởng giáo viên chẳng hay biết gì về chút tâm tư, hành vi của mình. Nhưng thực ra cái gì thầy cô cũng biết hết, chẳng qua họ lười vạch trần thôi.

...

Tết âm năm nay đến muộn nên trong văn bản Bộ Giáo Dục gửi xuống, thời gian nghỉ đông cũng sẽ muộn hơn.

Môn thi cuối cùng trong kỳ thi cuối kỳ kết thúc, tiếng chuông lanh lảnh vang lên. Tòa giảng đường phút chốc loạn như cào cào, nhất là tầng của học sinh lớp 10, âm thanh đối chiếu đáp án cùng với tiếng bàn luận nghỉ đông chơi gì chiếm trọn cả tầng lầu.

Nhưng chưa vui được bao lâu, bài tập về nhà viết chi chít trên bảng đen: Có bài tập trường phát, có đề thi, thậm chí môn Tự nhiên có bài tập thực hành, môn Xã hội có bài tập đọc hiểu.

Tổng cộng có hơn hai mươi ngày nghỉ, trong đó có vài ngày Tết âm, ai còn tâm trạng đâu mà làm bài tập chứ. Kỳ nghỉ đông đầu tiên lớp mười, đám học sinh cuối cùng cũng cảm nhận được sự tàn khốc của kỳ nghỉ thời cấp ba.

Nghỉ cái gì mà nghỉ, đây rõ ràng là đổi chỗ làm bài tập mà.

Đám học sinh ai nấy gào thét kêu rên.

"Làm cái gì đấy hả? Hơn hai mươi ngày nghỉ, ai cũng muốn đi chơi đúng không? Bài thì không muốn làm, đợi đến lúc đi học lại thì đừng có đến trường nữa, đi sang trường tiểu học bên cạnh xin học đi. Học sinh tiểu học nghỉ đông không có bài tập về nhà đâu, muốn chơi sao thì chơi. Học sinh cấp ba mà không làm bài tập thì còn học cấp ba cái gì nữa? Thi đại học kiểu gì đây?"

Cũng có nói không làm đâu, bọn em chỉ phàn nàn tí thôi mà, tới mức đấy không thầy ơi.

Nhưng ai bảo thầy là thầy chủ nhiệm, cả đám ấm ức im lặng.

Trong tiếng la rầy của thầy chủ nhiệm, học kỳ đầu tiên của năm lớp mười chính thức kết thúc. Học sinh lớp mười cũng chính thức chào đón kì nghỉ đông đầu tiên của mình.

Bảng điểm sẽ được giáo viên chủ nhiệm từng lớp gửi về điện thoại của phụ huynh. Nhóm chat của phụ huynh sẽ không công bố thành tích cụ thể của từng em, nhưng sẽ dựa trên thành tích mà đánh giá xếp loại từ C- cho tới A+.

Ngày có kết quả, Bách Trạch Văn gửi ảnh chụp màn hình thành tích vào nhóm chat iPhone.

Bách Trạch Văn: [Hình ảnh]

Lư Văn Giai nhắn trước: [Ôi vãi chưởng?]

Sau đó mọi người cũng xếp một hàng "Ôi vãi chưởng?"

Ảnh Bách Trạch Văn gửi là bảng điểm thi cuối kì của Kỷ Sầm.

Ngữ Văn 132, Tiếng Anh 143, Toán 148, ba môn này có điểm tối đa là 150.

Vật lý 116, Hóa học 113, Sinh học 109, ba môn này có điểm tối đa là 120.

Chính trị 89, Lịch sử 93, Địa lý 96, ba môn này có điểm tối đa là 100.

Sau khi tiến hành xếp hạng từng môn trong cả khối, thành tích các môn của Kỷ Sầm đều là A+. Xem ra, dòng tổng kết "Xếp hạng 1 toàn khối" ở cuối bảng điểm của cậu hoàn toàn thuyết phục.

Ngô Trừng cảm thán: [Hóa ra bảng điểm toàn A+ thật sự có thể phát sáng, tôi nhìn thấy rồi.]

Bách Trạch Văn không phục: [Tên kia mau lượn ra khỏi nhóm đi, ở đây cấm cái thứ không phải loài người vào nhóm @Powersong]

Nhắn xong còn bổ sung thêm một thông báo trong nhóm – "Nhóm này cấm những thứ không phải con người gia nhập".

Kỷ Sầm: [Thế sao cậu không rời nhóm đi?]

Bách Trạch Văn: [Tôi đâu có thi được toàn A+]

Kỷ Sầm: [Nhưng cậu là chó mà, cũng đâu phải con người đâu.]

Bách Trạch Văn: [......]

Bách Trạch Văn: [Tao bắn mày.jpg]

Hai người bắt đầu trận chiến nã meme trong nhóm.

Tề Diệu Tưởng đang xem tivi thì bị tiếng chuông thông báo tin nhắn điện thoại kêu làm mất cả hứng.

Bây giờ đang nghỉ đông, chỉ còn vài ngày nữa là tới Tết nên không cần dậy sớm đi học, mỗi tối đều có thời gian xem phim với mẹ. Chỉ cần tối hôm ấy Tề Tư không phải tăng ca thì Tề Diệu Tưởng sẽ cắm cơm, nấu hai món đơn giản trước rồi chờ Tề Tư về cùng ăn.

Ăn cơm xong, Tề Tư phụ trách rửa chén rồi tiện thể chuẩn bị đồ ăn vặt xem phim. Hai mẹ con làm tổ trên ghế sô pha xem tivi, xem xong tập mới của ngày hôm đó thì lại chuyển sang xem chương trình giải trí, nếu không có gì xem thì ai về phòng nấy chuẩn bị đi ngủ.

Cuộc sống nghỉ đông thoải mái an nhàn đã qua được một tuần, cho tới khi nhìn thấy bảng điểm của Kỷ Sầm, Tề Diệu Tưởng đã có nhận thức mới về sự khác biệt giữa người với người.

Ban đầu cô còn thấy mình thi cũng khá tốt vì nhờ có phúc của Kỷ Sầm mà tìm được phương pháp học tập mới. Lần này ba môn Toán Văn Anh cô đều được hơn 120 điểm, những môn khác đều từ B+ tới A-, xếp hạng toàn khối tăng hơn 100 bậc. Tuy là không hack vào top 100 toàn khối nhưng cũng tốt lắm rồi.

Dù gì trường Nhất Trung đông học sinh giỏi, Tề Diệu Tưởng tiến bộ nhiều như vậy đã là nửa hack rồi.

"Con đang xem gì mà không xem tivi nữa thế?" Tề Tư quay qua nhìn con gái.

Tề Diệu Tưởng đưa điện thoại cho mẹ xem.

"Bảng điểm của hạng 1 toàn khối bọn con."

"Kỷ Sầm à?" Tề Tư vừa nhận điện thoại vừa hỏi.

"Vâng."

Xem bảng điểm của Kỷ Sầm xong, Tề Tư không khỏi ồ lên.

"Chắc ba mẹ Kỷ Sầm cười đến Tết mất."

Thành tích này mà bày ra trước mặt họ hàng lúc đón Tết thì không phải ngẫu nhiên mà khoe đâu.

Tề Diệu Tưởng gật đầu rồi bỗng nhiên thở dài: "Mẹ ơi, mẹ nói xem giữa người với người sao lại cách biệt lớn như vậy chứ."

Tuy rằng lần này Kỷ Sầm lại được hạng 1, cô vui thay cho cậu thế nhưng cũng hơi hơi tự ti, không hiểu nổi sao cậu lại thích mình.

Mặc dù 98 điểm với 100 điểm chỉ cách nhau 2 điểm, thế nhưng sự khác biệt đó lại chính là thiên phú.

Người bình thường vĩnh viễn không thể trở thành nhà toán học hàng đầu. Nhà toán học chẳng có ai không phải là thiên tài, một người có phải là thiên tài hay không thì đã được định sẵn từ khoảnh khắc họ ra đời rồi.

Thầy cô đều nói rằng chỉ cần đủ nỗ lực, học tập sẽ không phụ lòng bất cứ ai. Sau khi lên cấp ba, xung quanh xuất hiện rất nhiều nhân vật xuất sắc, Tề Diệu Tưởng càng cảm nhận được khoảng cách về mặt thiên phú. Đây là lý do dù cô có luyện thêm bao nhiêu đề thi thì cũng không đuổi kịp được.

"Mới tí tuổi đầu thở dài cái gì hả? Tại sao phải so sánh với Kỷ Sầm, so sánh với chính mình là được rồi." Tề Tư nói: "Con xem lần này không phải con tiến bộ rất nhiều hạng à, cố lên, lần sau thi vào top 100 khối mẹ sẽ thưởng cho con."

"Nhưng mà dù con có tiến bộ cỡ nào thì con cũng không thể thi được hạng nhất toàn khối á. Mẹ ơi, mẹ hiểu cảm giác này không?" Tề Diệu Tưởng hơi buồn buồn nói: "Là cái kiểu mà mẹ đi leo núi, mẹ leo đến nơi cao nhất mà mẹ có thể leo rồi. Thế nhưng nơi cao nhất ấy chỉ là nửa độ cao của người bình thường thôi."

Tề Tư cười, bà bấm tạm dừng tivi rồi hỏi con gái một cách nghiêm túc: "Thế nếu người khác luôn cao hơn con thì con định bỏ cuộc không leo lên nữa à? Bởi vì dù con leo đến đâu thì con cũng đâu có vượt qua người ta được."

Tề Diệu Tưởng im lặng không nói gì, Tề Tư lại nói tiếp: "Thế mẹ lại lấy một ví dụ nhé. Đời này của mẹ dù có kiếm nhiều tiền hơn nữa thì cũng không thể giàu hơn tỉ phú thế giới được, chẳng lẽ vì thế mà mẹ không kiếm nữa à?"

Thế thì không được đâu, Tề Diệu Tưởng lắc đầu.

"Con muốn thi được hạng nhất, điều này rất tốt. Thế nhưng con không thể chỉ nghĩ tới hạng nhất, hạng nhất rất xuất sắc nhưng không lẽ hạng 2 hạng 3 không xuất sắc ư?"

"Nếu chỉ vì người khác quá ưu tú mà con phủ định nỗ lực của bản thân, cảm thấy sự cố gắng ấy chẳng còn ý nghĩ gì con đang đảo ngược đầu đuôi hết cả lên rồi. Thứ trời cho gọi là thiên phú đó, không vượt qua được thì thôi không vượt nữa. Cả thế giới này tìm được bao nhiêu người là thiên tài thực sự? Chấp nhận sự thật rằng mình không phải người mà ông trời lựa chọn. Nếu so với thiên tài, quả thực chúng ta chỉ là những người vô cùng bình thường. Thế nhưng điều ấy không có nghĩa là chúng ta không cần phải cố gắng. Cố gắng hết mình trong phạm vi của bản thân, không thể trở thành tỉ phú thì phấn đấu kiếm tiền mua nhà mua xe, có đủ tiền tiêu."

Lời nói tuy rằng hơi thô nhưng đạo lí bên trong thì Tề Diệu Tưởng hoàn toàn hiểu được.

"... Nhưng mà con vẫn cảm thấy giữa con với Kỷ Sầm cách nhau xa quá."

Tề Tư phì cười: "Sao con cứ so sánh với Kỷ Sầm thế nhỉ? Chẳng lẽ thằng bé đó có thể coi thường con, nghỉ chơi với con chỉ vì thành tích hai đứa chênh lệch?"

Kỷ Sầm đương nhiên sẽ không coi thường cô mà ngược lại, cậu luôn luôn quan tâm đến cảm nhận của cô. Khoảng thời gian ôn thi ấy, có những câu Tề Diệu Tưởng nghĩ mãi không ra, cô tự chê mình ngốc không làm được bài. Nhưng Kỷ Sầm không thế, cậu giảng đi giảng lại cho tới khi cô hiểu bài mới thôi.

Cô sợ cậu chê mình ngốc nên chủ động tự cười nhạo bản thân, nói IQ mình có hạn.

Cậu nói khả năng biểu đạt của mình còn phải cải thiện nhiều hơn.

Nói xong, Kỷ Sầm còn mỉm cười khen ngợi cô: "Mình giảng không tốt lắm mà cậu có thể hiểu bài được, bạn Tiểu Tề giỏi lắm."

Mục tiêu trước đây của Tề Diệu Tưởng là ba năm cấp ba cố gắng học tập thật tốt rồi thi vào một trường đại học tốt.

Nhưng bây giờ thì khác, mục tiêu của cô cao hơn rồi. Cô phải nỗ lực học tập, thu hẹp khoảng cách giữa mình và Kỷ Sầm, thậm chí đuổi kịp Kỷ Sầm, trở nên xuất sắc giống như cậu vậy.

Có như thế thì cô mới không phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, hoài nghi vì sao cậu lại thích mình, cũng không phải giây trước sợ Kỷ Sầm còn thích cô mà giây sau đã chẳng còn thích nữa.

Tề Diệu Tưởng không thể gửi gắm cảm giác an toàn ấy lên người Kỷ Sầm, chỉ có tự mình trở nên xuất sắc thì cô mới có thêm tự tin và sự thản nhiên khi đối mặt với cậu. Chứ không phải lúc nào cũng cảm thấy sự yêu thích cậu dành cho cô chỉ là nhất thời, lúc nào cũng có thể biến mất.

...

Lần thi cuối kỳ này không chỉ có mình Tề Diệu Tưởng tiến bộ mà những bạn khác cũng làm bài khá tốt, nhất là Bách Trạch Văn. Tuy rằng cậu ta ở trong nhóm gào thét Kỷ Sầm không phải người, nhưng bản thân cậu ta cũng nằm trong top 10 toàn khối. Trừ ba môn Ngữ văn, Lịch sử và Chính trị ra thì thành tích những môn khác đều là A+.

Còn vài ngày nữa là tới giao thừa, đến Tết mọi người đều phải đi chúc Tết họ hàng với bố mẹ. Ngay cả Tề Diệu Tưởng cũng nhận được thông báo của mẹ rằng ông bà ngoại ở quê cố ý gọi điện thoại đến, nói rằng năm nay hai mẹ con về quê ăn Tết một chuyến.

Trước ngày ba mươi, Bách Trạch Văn đề nghị trong nhóm rằng có muốn ra ngoài tụ tập không, coi như là mọi người cùng nhau đón Tết sớm.

Lời đề nghị nhanh chóng được tất cả mọi người thông qua. Cuối cùng mọi người sắp xếp như sau: buổi sáng đi thành phố hoạt hình chơi, buổi trưa đi ăn, buổi chiều đi hát karaoke. Tất cả chi phí chia đều, hát xong trời tối vừa hay ai về nhà nấy với mẹ mình.

Rõ ràng đang nghỉ đông nhưng sáng hôm ấy Tề Diệu Tưởng vẫn không chịu được mà dậy sớm, lý do chính là vì cô rất mong chờ lịch trình ngày hôm nay.

Đây là lần đầu tiên cô đi chơi cả ngày với các bạn, cảm giác ấy giống như hồi tiểu học nhà trường sắp xếp cho học sinh đi du xuân vậy, thậm chí cô còn phấn khích hơn cả hồi đi du xuân. Đêm ấy Tề Diệu Tưởng cứ nghĩ mãi tới buổi đi chơi ngày hôm sau, đầu óc cứ lâng lâng cho tới hơn một giờ sáng mới ngủ. Cô đặt báo thức lúc tám giờ nhưng chưa đến bảy giờ đã tự tỉnh.

Sau khi thức dậy, não bộ lại bắt đầu giải phóng chất kí.ch thí.ch. Muốn ngủ thêm mà chẳng thể chợp mắt nên cô chỉ có thể dậy sờ này sờ kia, cuối cùng cũng đến lúc được ra khỏi nhà.

Tề Tư vẫn đang thong thả đánh răng. Dù sao thì bà cũng không thể hiểu nổi tại sao đang nghỉ đông mà con gái mình còn muốn dậy sớm như vậy, chẳng lẽ học sinh cấp ba sức sống dồi dào, không cần đi ngủ?

Tề Diệu Tưởng đang đi giày thì Tề Tư bước tới. Vốn dĩ bà muốn dặn con gái chơi xong nhớ về sớm, không được lang thang ở bên ngoài. Ai ngờ đâu vừa nhìn cách con gái ăn diện thì Tề Tư ơ lên một tiếng, khó hiểu hỏi: "Hôm nay đâu phải đi học, con mặc đồng phục làm gì?"

Tề Diệu Tưởng cúi đầu nhìn thì mới phát hiện mình đã quen với việc ngày nào cũng phải mặc đồng phục nên ban nãy mở tủ lấy quần áo mới không để ý, cứ thế cầm ra mặc.

Cô vội vàng cởi áo khoác ra, khó lắm mới có cơ hội không phải mặc đồng phục to rộng thùng thình ấy nữa. Thế nhưng khi đứng nhìn tủ quần áo, bỗng nhiên Tề Diệu Tưởng lại mắc chứng khó lựa chọn, cô không biết mình nên mặc cái nào.

Lúc này cuối cùng cũng giác ngộ quy định mặc đồng phục của trường học: Mỗi ngày không phải nghĩ hôm nay mặc gì, cứ thế mặc cả bộ đồng phục là xong chuyện, thời gian dư ra có thể học thêm vài từ mới tiếng Anh.

Sau cùng vẫn là Tề Tư dùng mắt nhìn của mình chọn cho con gái một bộ quần áo.

Áo phao ngắn màu vàng nhạt mà Tề Tư mua trên mạng. Khi ấy bà đang chọn quần áo cho mình nhưng lại lướt trúng chiếc áo vàng nhạt có thiết kế trẻ trung đáng yêu này, tuy không hợp với bà nhưng chắc chắn hợp với Tề Diệu Tưởng.

Thế là Tề Tư mua ngay, vừa hay lúc ấy bà còn mua một chiếc váy ngắn màu trắng để phối cùng, hôm nay đúng lúc mặc luôn cả bộ. Đa phần những ai làm mẹ thì đều thích chưng diện cho con gái của mình, con gái chính là bé búp bê đáng yêu nhất của họ.

Tề Diệu Tưởng cũng thích cái áo này nhưng màu của nó nhạt quá nên dễ bám bẩn, cô không nỡ mặc đi ra ngoài.

Thay quần áo xong, Tề Tư còn lấy máy uốn giúp cô uốn nhẹ tóc. Sau cùng, bà lấy chiếc mũ beret trắng của mình đội lên cho con gái.

Tề Tư chỉnh lại tóc mái cho con gái, bà hài lòng nói: "Xinh quá."

Tề Diệu Tưởng thấy không được tự nhiên, nói: "Mẹ ơi, có lố quá không?"

Mặc váy thì thôi đi, lại còn uốn cả tóc mái nữa.

Mọi ngày đi học ăn mặc đơn giản quen rồi, bỗng nhiên ăn diện như này cô sợ các bạn không quen.

Tề Tư nói: "Vậy nếu con thấy lố quá thì thay đồng phục đi, đồng phục không lố."

Vậy thì không được đâu, mặc đồng phục suốt một kỳ rồi, phải mặc cái khác chứ.

Thực ra không phải là không muốn mặc như vậy, chỉ là cái tính làm kiêu nho nhỏ của thiếu nữ mà thôi. Lúng túng một lúc, Tề Diệu Tưởng vẫn quyết định mặc váy đi.

Cô cũng rất mong chờ phản ứng của các bạn mình.

Tin nhắn trong nhóm chưa hề dừng lại, Bách Trạch Văn liên tục hỏi đã ra khỏi nhà chưa. Ai ở gần nhau thì gặp trước rồi cùng đi đến thành phố hoạt hình tập hợp. Tề Diệu Tưởng hẹn La Yên trước, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy cô ấy không mặc đồng phục, hai mắt sáng lên.

Hóa ra khi không mặc đồng phục, La Yên lại là một cool girl ăn mặc phong cách punk.

La Yên vừa nhìn thấy Tề Diệu Tưởng, hai mắt cũng sáng lên y chang.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trắng trẻo, trên đầu đội mũ beret có lớp lông mềm mại, tóc mái bồng bềnh che đi vầng trán càng làm nổi bật thêm đôi mắt to đen tròn như hai quả nho.

"Đờ mờ, bà nội trời ơi, em gái ngọt ngào này từ đâu tới đây vậy. Hời cho Kỷ Sầm quá rồi."

Bình Luận (0)
Comment