Tối ba mươi, công việc cuối năm cuối cùng cũng hoàn thành. Tề Tư thu dọn hành lý đưa con gái ngồi xe khách về quê.
Quê của Tề Tư ở một huyện nhỏ gần thành phố Thanh Hà, nơi đó không có tàu cao tốc, cũng chẳng có tàu hoả. Cách di chuyển tiện lợi nhất chính là xe khách.
Những căn nhà cấp bốn cũ kỹ dần dần thay thế cho những toà cao ốc nơi đô thị phồn hoa, xe khách đường dài dù có thoải mái đến mấy thì ngồi lâu cũng sẽ mệt mỏi. Tề Diệu Tưởng ngồi trên xe ngủ không vào giấc, có mấy lần cô khó chịu đến mức buồn nôn. Tề Tư cho con gái ngửi mùi hương thanh mát của dầu gió, trấn an rằng sắp đến nơi rồi.
Tề Diệu Tưởng vâng một tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ khác, cô thà cứ ở lì trên xe chịu khổ còn hơn phải đến bến xuống xe.
Lý do rất đơn giản, cô không thích về quê của mẹ, cũng không thích ông bà ngoại.
Nhưng xe vẫn đến bến,Tề Tư gọi con gái dậy, nhắc con xuống xe.
Không khí chờ đón năm mới ở huyện nhỏ vẫn nồng đậm hơn so với các thành phố lớn. Ví dụ như bến xe, dòng người chen chúc liên tục đổ về, khắp nơi đều là người xách theo túi lớn túi nhỏ kéo va li về quê ăn Tết. Tề Tư nhắc Tề Diệu Tưởng giữ chắc balo, đừng để kẻ trộm móc túi.
Tề Diệu Tưởng đeo balo trước ngực lẽo đẽo theo sau mẹ, cô đi chậm như rùa bò.
Bước chân của cô chậm đến mức Tề Tư cứ đi được hai bước lại phải quay lại đợi, sợ con gái đi lạc.
Tề Tư vốn là người làm việc coi trọng năng suất công việc, cứ vài lần quay lại như thế, Tề Tư dần mất hết kiên nhẫn: "Tề Diệu Tưởng, rốt cuộc là con muốn thế nào đây? Có muốn ăn Tết không? Nếu không muốn thì bây giờ con quay về Đồng Châu đi."
Tề Tư nói câu này là muốn dọa con gái, ai ngờ Tề Diệu Tưởng lại mắt sáng như đèn.
"Thế mẹ có về cùng con không?"
Đôi mắt như thể ngay lập tức tràn đầy ý định không muốn ở đây ăn Tết.
Sao Tề Tư có thể không biết con mình không muốn về quê ăn Tết, bà cũng chẳng muốn về. Nhưng đâu còn cách nào khác, tư tưởng "lá rụng về cội" đã khắc sâu vào trong suy nghĩa của người Trung Quốc. Đặc biệt là những dịp quan trọng như Tết âm lịch, nếu không trải qua cùng với gia đình thì những chiếc mũ như "bất hiếu", "lạnh lùng", "không có khái niệm tình thân" sẽ đội lên đầu bà ngay và luôn.
Hai năm nay Tề Tư lấy lý do công việc nên không đưa Tề Diệu Tưởng về quê, chuyện này cũng đã bị ba mẹ gọi điện thoại nhắc mãi. Nhưng hai năm ấy cũng là hai năm mà hai mẹ con cảm thấy thoải mái nhất.
Năm nay cũng muốn viện tiếp cái cớ ấy, nhưng ba mẹ ở quê gọi điện thoại tới, yêu cầu bà nhất định phải về.
Tề Tư an ủi con gái: "Con nhịn một chút, mẹ bảo đảm mình chỉ ở vài ngày thôi, hết mùng một mẹ sẽ nói công ty có việc rồi đưa con về Đồng Châu, được không?"
Tề Diệu Tưởng chỉ có thể thỏa hiệp, cô nhấn mạnh: "Mùng hai về Đồng Châu luôn."
Tề Tư: "Chắc chắn."
Vì xách hành lý không tiện ngồi xe buýt nên Tề Tư bắt luôn một chiếc taxi.
Xe taxi rời khỏi trung tâm huyện náo nhiệt, theo con đường càng lúc càng gồ ghề và nhỏ hẹp, nhà cao tầng cũng dần dần thấp xuống. Cảnh sắc ngoài cửa sổ bị những ngọn đồi và đồng ruộng thay thế.
Thôn Bạch Châu cách huyện nhỏ thuộc thành phố Thanh Hà hai mươi kilomet chính là quê của Tề Tư. Ở đây không khí trong lành, tầm mắt thoáng đãng. Mỗi căn nhà đều là kiểu nhà thấp tầng tự xây dựng, kiến trúc cao nhất trong thôn là cái cột điện.
Những năm gần đây, nhờ có ngân sách mà chính phủ hỗ trợ, điều kiện trong thôn đã khá hơn trước rất nhiều. Tề Tư xuống xe, ở cổng thôn có vài bác gái vừa ngồi cắn hạt dưa vừa buôn chuyện.
Cả thôn cũng chỉ có từng ấy người, ai cũng quen biết lẫn nhau. Mấy bác gái đều biết Tề Tư, biết đây là con gái út nhà lão Tề hiện đang làm việc ở thành phố lớn, một năm khó lắm mới về được một lần.
So với thường ngày đi làm, hôm nay Tề Tư ăn mặc đơn giản hơn nhiều, cũng không trang điểm. Bà mặc một chiếc áo khoác đơn giản, túi xách hàng hiệu cũng không đeo.
Nhưng chịu thôi, trời sinh Tề Tư đã xinh đẹp khí chất như vậy rồi, có ăn mặc đơn giản đi chăng nữa thì vẫn đẹp xuất sắc. Các bác gái ôi chao một tiếng, nhổ hạt dưa trong miệng ra rồi nói: "Tề Tư về rồi đấy à. Đi làm ở thành phố lớn có khác, thời thượng quá nhỉ. Tiền lương cao chắc đều dùng để mua quần áo rồi phải không."
Tề Tư cười mỉm, bà kéo hành lý đưa con gái đi vào cổng thôn.
Tề Diệu Tưởng vẫn luôn cúi đầu, nhưng cô vẫn nghe thấy mấy bà ấy nói: "Tề Tư này, con gái cô sao không biết chào hỏi người lớn vậy?"
Tề Tư chỉ đành kéo Tề Diệu Tưởng, bảo cô chào bà đi.
"Cháu chào bà."
Suy cho cùng thì cũng về quê ăn Tết, kiểu gì cũng phải giữ mặt mũi. Tề Tư chọn cho con gái một bộ quần áo xinh xắn, bà có gu ăn mặc nên kiểu gì cũng phải cho con gái ăn diện thật xinh đẹp. Thiếu nữ lớn lên rất giống mẹ nên dáng vẻ nhút nhát cũng chẳng thể che mờ khuôn mặt thanh tú. Nhìn tổng thể nào có giống người bước ra từ thôn quê bọn họ, dáng dấp cùng khí chất ấy giống hệt những cô gái trẻ trong thành phố. Nếu nói hai mẹ con sinh ra ở thành phố lớn thì cũng chẳng có ai nghi ngờ.
Vài bác gái quan sát cả hai mẹ con trong chốc lát, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
"Ăn mặc đẹp đẽ như vậy chắc là quần áo mua để ăn Tết nhỉ, ba con mua cho con đúng không?"
Sắc mặt Tề Tư cứng đờ, một bác gái khác nói tiếp: "Nghĩ cái gì đấy, chắc chắn là Tề Tư mua đó. Ba con bé ở thành phố có gia đình riêng, có con cái của riêng rồi, làm gì có thời gian mua quần áo cho nó. Mỗi năm đưa mười mấy triệu phí sinh hoạt là được rồi."
"Dù sao cũng là con gái ruột của mình mà, mua quần áo cho thì có làm sao?" Bác gái nói với giọng quan tâm: "Tề Tư này, bác nói thật nhé. Năm nào cháu cũng chỉ một mình về ăn Tết, khi nào mới để ba con bé về cùng đây. Dù có gia đình riêng thì hết mùng một mùng hai, mùng ba mùng năm cùng cháu về ăn bữa cơm thì cũng có khó khăn gì đâu đúng không."
"Đúng đấy, vẫn phải có người đàn ông về nhà mẹ đẻ cùng chứ. Làm gì có người phụ nữ nào một mình đưa con về ăn Tết, tới bóng dáng ba con bé cũng chẳng thấy đâu."
Các bác gái tôi một câu bà một câu, từng lời nói giống như đang đồng cảm với hai mẹ con. Dù có ở thành phố lớn kiếm được nhiều tiền thì thế nào, không có một người đàn ông cùng về ăn Tết, một thân một mình nuôi con thì cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương thôi.
Đi làm lâu như vậy rồi, sao Tề Tư có thể không nghe ra ý trong lời mấy bà bác này. Dẫu sao thì năm nào cũng phải nghe một lượt, Tề Tư cười nhạt không đáp kéo hành lý đưa con gái rời đi. Và mấy bác gái ấy vẫn tiếp tục bàn tán không ngớt.
Tề Diệu Tưởng nghe mà khó chịu, nhưng mẹ không nói gì nên cô cũng không tiện lên tiếng.
Đi một đoạn, trên đường gặp rất nhiều người cùng thôn quen biết. Có người nhiệt tình chào hỏi, cũng có người bàn tán sau lưng.
Cuối cùng cũng đến nhà họ Tề, chân bước vào cửa rồi mà tai vẫn nghe không dứt.
Ông bà ngoại của Tề Diệu Tưởng có tất cả hai người con, Tề Tư là con út trong nhà, phía trên bà còn một người anh trai lớn hơn bà tám tuổi. Con trai bác ấy hơn Tề Diệu Tưởng hai tuổi, năm nay học lớp mười hai. Vì là cháu trai cả nên được cả nhà cưng chiều hết mực.
Ông bà ngoại trọng nam khinh nữ, trước năm ba tuổi Tề Diệu Tưởng sống ở quê cùng với ông bà. Khi ấy còn nhỏ không nhớ được mọi chuyện, nhưng cô vẫn mang máng nhớ rằng người anh họ này thường xuyên bắt nạt mình, còn ông bà ngoại thì mặc kệ chẳng thèm quản.
Sau này cô vào trong thành phố ở mới mẹ nên ít tiếp xúc với gia đình cậu, càng lúc càng xa lạ với họ. Mối quan hệ giữa Tề Tư với người anh trai này cũng rất bình thường. Ba mẹ thiên vị anh trai, nếu như những người anh trai bình thường thì đều sẽ cảm thấy em gái thiệt thòi, còn anh trai bà thì lại chẳng nghĩ thế. Ông ta chỉ thấy ba mẹ thiên vị mình là vì mình xứng đáng có được, ai bảo ông ta là con trai duy nhất của ba mẹ cơ chứ.
Bữa cơm giao thừa, ông ngoại quan tâm công việc của con trai, sức khỏe của con dâu, dặn con trai với con dâu mình tiếp tục cố gắng sinh thêm thằng cu nữa. Tiếp tới ông lại hỏi han việc học hành của cháu nội, đợi quan tâm cả nhà con trai xong thì mới hỏi tới việc Tề Tư đi Đồng Châu làm việc, có kết giao với người đàn ông nào không.
Tề Tư: "Không."
"Thế càng tốt." Tề Thanh Tuyền nói: "Chỗ anh con làm có một người làm trưởng phòng, năm nay mới ly hôn vợ. Anh con đã đưa ảnh của con cho người ta xem rồi, cậu ấy rất hài lòng. Lát nữa con kết bạn WeChat với người ta, mùng ba sắp xếp để hai bên gặp mặt ăn bữa cơm."
Tề Tư cau mày, anh trai ruột bà là Tề Hoành Viễn vội vàng tiếp lời: "Con trai anh ấy đang học đại học, thêm vài năm nữa thì có thể tự đi làm kiếm tiền. Nếu hai người kết hôn thì cũng không cần em phải bận tâm. Hơn nữa, anh ấy cũng không để ý chuyện em có con gái, với cả nếu em không cần sính lễ thì sau này anh ấy còn có thể chu cấp cho Diệu Tưởng học đại học."
Tề Tư nghe mà bật cười, bà buông đũa rồi nói: "Con còn đang nghĩ sao năm nay một hai bắt con phải về ăn Tết, hóa ra là muốn con đi báo ơn cho à."
Gương mặt Tề Hoành Viễn biến sắc, Tề Thanh Tuyền trách móc: "Báo ơn cái gì! Anh mày lo nghĩ cho mày thôi. Cả đời mày không thể ở vậy đúng không, chưa chồng đã chửa, mày có biết trong thôn này người ta nói mày như thế không? Giờ có người không ngại mày chưa chồng có con thì mày nên âm thầm thấy vui đi."
"Ngại quá, anh ta không ngại con chưa chồng mà đã có con, nhưng con ngại người ta đã từng li hôn đấy."
"Tề Tư! Tao là ba của mày mà mày nói chuyện với tao bằng cái thái độ này đấy à?"
Không khí giao thừa vốn chẳng được bao nhiêu nhất thời thăng cấp thành trận chiến mắng chửi. Tề Tư bảo Tề Diệu Tưởng đi xem hộ bà điện thoại đã sạc đầy pin chưa, Tề Diệu Tưởng cũng biết mẹ đang muốn mình rời đi nên cô im lặng buông đũa đứng dậy.
Điện thoại của mẹ đã đầy pin từ lâu, Tề Diệu Tưởng cầm điện thoại ngồi trong căn phòng cách vách loáng thoáng nghe thấy tiếng ông ngoại đang mắng mẹ ở bên ngoài. Ông mắng mẹ không biết xấu hổ, mười mấy tuổi đầu còn đi học đã quyến rũ thầy giáo rồi sinh con, hại cả nhà ông ngoại mất mặt.
Bà ngoại ngồi bên cạnh hùa theo ông ngoại, mắng khi ấy chưa chồng đã chửa cũng thôi đi. Hồi đó cũng may ba đứa trẻ điều kiện tốt, tuy rằng đã có gia đình nhưng ít nhất người ta chịu phụ trách cuộc sống của hai mẹ con. Lúc Tề Tư học đại học, một hai phải đưa con gái đi theo vừa học vừa làm tự mình chăm con. Nếu không nhờ có ba đứa trẻ giúp đỡ thì Tề Tư căn bản chẳng vượt qua nổi khoảng thời gian đó.
Sau này khi Tề Tư tốt nghiệp, cũng nhờ mối quan hệ của ba đứa trẻ giúp Tề Tư tìm được một vị trí trong cơ quan mà cuộc sống mới dần ổn định.
Bà ngoại nói một tràng, hận không thể rèn sắt thành thép: "Vốn dĩ có ba nó ở đó, đợi nó thi vào được một trường đại học ở thành phố rồi lại tìm việc cho có phải tốt không. Mày thì hay rồi, chỉ vì chút chuyện cỏn con mà cứng rắn với người ta rồi đưa con gái chuyển tới Đồng Châu. Công việc ổn định không muốn, tiền cũng không cần, tao thấy mày đúng là cái đồ ngu dốt!"
"Chuyện cỏn con?" Tề Tư kích động: "Mẹ có biết con gái Tô Chính Dịch ở trường bắt nạt cháu ngoại mẹ tới mức nào không? Suýt nữa thì Tưởng Tưởng ghét đi học rồi đấy!"
Bà ngoại mất hết kiên nhẫn: "Chỉ là chuyện trẻ con cãi nhau ầm ĩ thôi chứ có gì đâu, người lớn như con còn xem là thật. Hơn nữa, người ta mới là người một nhà với nhau. Vợ chồng kết hôn hợp pháp, đẻ con cũng mang họ Tô. Diệu Tưởng mới là con riêng, con gái cậu ta ngứa mắt Tưởng Tưởng cũng là chuyện bình thường thôi mà, đúng không? Đã đi học từng ấy năm rồi, cứ nhịn cho qua chuyện không phải là được rồi à?"
"..."
Phòng cách vách vẫn đang cãi nhau, tiếng nói át đi tiếng Xuân Vãn trong ti vi, Tề Diệu Tưởng bịt chặt hai tai.
Không muốn nghe đâu.
Không muốn nghe tí nào hết.
Đã nói không muốn về đây ăn Tết rồi. Đông người thì sao, lúc nào cũng chỉ có cãi vã, thà chỉ có hai mẹ con ăn Tết còn hơn.
Nhà người ta ai nấy đều hân hoan vui mừng chờ đón giao thừa, chờ đợi năm mới đến. Mà cô thì chỉ ước sao ngày hôm nay mau chóng trôi qua, mùng một cũng nhanh qua đi, như thế thì mùng hai có thể về Đồng Châu với mẹ rồi.
Đang cầu nguyện cho thời gian nhanh trôi thì cửa phòng đóng chặt bỗng bị ai đó đẩy vào từ bên ngoài. Cô tưởng đó là mẹ, ai ngờ người mở cửa lại là anh họ Tề Vũ.
Tề Vũ cầm một bát thức ăn đưa cho cô.
"Có lẽ mọi người chưa cãi xong được ngay đâu, em ngồi đây ăn đi."
Ngày trước lúc ăn cơm tất niên cũng cãi nhau vài lần, khi ấy mẹ cũng bảo cô tránh mặt đi. Tề Diệu Tưởng trốn ở phòng bên cạnh cho tới khi mọi người cãi nhau xong mới ra ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên có người mang đồ ăn tới cho cô, hơn nữa người ấy lại là anh họ.
Tề Diệu Tưởng ngạc nhiên nhận lấy bát thức ăn, khẽ nói cảm ơn.
Sau khi đưa bát cho cô, Tề Vũ vẫn chưa đi ra ngoài. Tề Diệu Tưởng cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, lông mi dài mảnh. Cô hơi nhíu mày, sắc mặt hơi tái vì tiếng cãi nhau ở phòng kế bên, nhìn có vẻ yếu ớt đáng thương.
Cô ruột Tề Tư rất xinh đẹp, đây là điều mà cả thôn đều công nhận. Nếu không thì năm ấy cũng không bị cậu thiếu gia đến nơi đây làm giáo viên tình nguyện nhìn trúng, từ đó có thai sinh ra Tề Diệu Tưởng.
Lúc nhỏ còn chưa nhìn ra, giờ bỗng nhiên phát hiện Tề Diệu Tưởng rất giống cô ruột, hình như càng lớn càng xinh đẹp.
Tề Diệu Tưởng cũng đã để ý thấy Tề Vũ cứ đứng đó không đi ra ngoài, cô không thích ở chung một phòng với người mình không quen. Anh ta đứng đó, cô không thoải mái chút nào.
Tề Diệu Tưởng nói khẽ: "Anh... vẫn chưa ra ngoài ăn cơm à?"
"Anh ăn xong rồi." Tề Vũ nói: "Em mà không ăn là nguội đấy."
Bảo người khác ra ngoài thì cũng không hay lắm, suy cho cùng thì anh ta cũng đã mang cơm cho mình nên Tề Diệu Tưởng ừ một tiếng, cô gắp một miếng thịt viên bỏ vào miệng nhai chậm.
Thịt viên viên rất to, một bên má cô phồng lên. Lúc này Tề Diệu Tưởng nghe thấy tiếng Tề Vũ bỗng nhiên bật cười.
Thế rồi anh ta tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh cô, hếch cằm về phía cô.
"Này, em có yêu đương gì ở trường không?"
Tề Diệu Tưởng trừng mắt, Tề Vũ lại nói tiếp: "Trường em chắc có nhiều người theo đuổi em lắm nhỉ."
Sao đột nhiên lại hỏi chuyện riêng tư như vậy, hai người đâu có thân thiết gì.
Tề Diệu Tưởng lặng lẽ ngồi dịch sang một bên tránh né.
Dù sao cũng là họ hàng, tuy câu hỏi có phần phản cảm nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn lễ phép trả lời: "Em không yêu đương."
Tề Tư kéo dài giọng ồ một tiếng nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt anh ta bỗng tối sầm, nhướng mày hỏi: "Thế em vẫn còn trinh nhỉ?"
Câu hỏi không đơn giản là phản cảm nữa rồi, Tề Diệu Tưởng kinh hãi nhìn anh ta.
"Em có còn trinh không?" Tề Vũ hỏi lại một lần nữa.
Trong bụng cuộn lên một cơn buồn nôn, Tề Diệu Tưởng buông bát vội vàng chạy ra ngoài.
...
Có trốn cũng không biết trốn đi đâu, một mình cô cũng chẳng thể ra khỏi thôn được. Tề Diệu Tưởng đành tạm thời chạy ra khỏi nhà họ Tề, cô chạy đi hóng gió.
Chuyện xảy ra ban nãy, dù có nói với ông bà ngoại thì có lẽ ông bà cũng sẽ nói anh họ chỉ đang nói đùa thôi.
Kể cả khi mẹ lên tiếng thay cô thì cũng chẳng thể nói lại ông bà ngoại được.
Tề Diệu Tưởng thở dài.
Tạm thời không muốn quay về nơi đó, trong thôn có đèn đường nên Tề Diệu Tưởng đi dọc theo những ngọn đèn một lát. Trên đường cô gặp rất nhiều em nhỏ cầm pháo hoa rủ nhau đi về phía bãi đất trống.
Cô hiếm khi quay về đây nên không có bạn bè trong thôn. Cứ thế đi theo những em nhỏ ấy, cô tìm thấy một tiệm tạp hóa nhỏ nơi bọn trẻ mua pháo hoa.
Ông chủ vừa bán hết một lô pháo, thấy Tề Diệu Tưởng tò mò nhìn vào trong liền hỏi cô có muốn mua không.
Ông chủ hỏi: "Vẫn còn một cái Gia Đặc Lâm, cháu lấy không?"
Gia Đặc Lâm là một loại pháo hoa na ná súng máy, bắn lên trời thì tia pháo vừa nhanh vừa to, chơi rất vui.
Loại pháo hoa này không được phép chơi trong thành phố, chỉ có ở thôn quê như này thì mới được chơi thỏa thích.
Tề Diệu Tưởng nói: "Có ạ."
Ngoài Gia Đặc Lâm, Tề Diệu Tưởng còn mua thêm một ít pháo nhỏ và một chiếc bật lửa. Sau đó cô đi theo đám nhóc đi đến một bãi đất trống được đổ bê tông trong thôn.
Trước tiên cô đốt vài cây pháo hoa, yên lặng chơi một mình. Đám nhóc bên cạnh nói cười đuổi bắt, chúng coi pháo hoa như kiếm sáng mà vẫy loạn trong không trung, pháo hoa vẽ ra vô số tia sáng.
Đốt pháo hoa thì phải mọi người chơi chung mới vui. Tề Diệu Tưởng ngưỡng mộ nhìn lũ trẻ, bất chợt cô nhớ tới ngày hôm ấy đi chơi với các bạn của mình.
Ngẩng đầu nhìn trời cao, trăng hôm nay chẳng tròn chút nào cả, cũng chẳng có lấy một ông sao. Chỉ có những áng mây đen như đang đè ép tất cả, bỗng nhiên Tề Diệu Tưởng rất muốn quay về Đồng Châu.
Không hề muốn ở lại nơi đây.
Rõ ràng ở Đồng Châu thoải mái như vậy, rõ ràng mẹ cũng chẳng muốn về đây, cô không hiểu tại sao họ lại phải quay về? Chỉ vì đây là nơi được gọi là quê hương, ở đây có những người được gọi là máu mủ tình thân hay sao?
Mỗi khi lễ đến, người Trung Quốc coi trọng nhất là máu mủ tình thân, nhưng tiền đề là những người thân ấy có xứng đáng để trân quý hay không.
Nếu giống như những người thân ấy, cô thà không có còn hơn.
Tề Diệu Tưởng tình nguyện ở bên những người bạn chẳng chảy chung một dòng máu chứ cũng không muốn ở cùng những người thân ấy.
Nhớ các bạn ấy quá, nhất là một người trong số đó.
Tề Diệu Tưởng lấy điện thoại ra, nhóm iPhone hôm nay rất yên tĩnh, có lẽ mọi người đều đang ở bên gia đình của mình đón chờ năm mới đến.
Cô dè dặt gửi một meme vào nhóm.
Tề Diệu Tưởng: [Ló đầu.jpg]
Cứ tưởng rằng chẳng có ai trả lời ngay, ai ngờ đâu mấy giây sau Lư Văn Giai là người đầu tiên trả lời.
Lư Văn Giai: [Chó con hóng hớt.jpg]
Có meme mở màn, những người khác trong nhóm cũng bắt đầu rải meme theo.
La Yên: [Đang làm gì đấy?]
Lư Văn Giai: [Xem Xuân Vãn với ông bà =.=]
Bách Trạch Văn: [Xuân Vãn chán thế mà cậu cũng xem được? Đỉnh đấy.]
Lư Văn Giai: [Không xem Xuân Vãn thì làm gì?]
Bách Trạch Văn: [Chơi game nè, chị Vương đang kéo tôi trong trận đây này @Lão Vương nhà bên.]
Lư Văn Giai: [Hai cậu đúng là thiếu nam thiếu nữ nghiện internet, xứng đôi vừa lứa quá.]
Vương Thư Hủy: [......]
Vương Thư Hủy: [Ván tiếp theo rồi, vào game nhanh lên @Ngô Ngạn Tổ (phiên bản trung học).]
Đồng Bác: [Tôi cũng đang xem Xuân Vãn nè. Mấy tiểu phẩm năm nay lại lố lên một tầm cao mới rồi đấy, đúng là không có lố nhất mà chỉ có càng ngày càng lố.]
Địch Gia Lương: [Tôi đang kéo mấy đứa trẻ con nhà họ hàng đánh Vương Giả, không xem Xuân Vãn. Muốn hỏi là tiểu phẩm năm nay đã gói sủi cảo chưa?]
Cố Dương: [Gói rồi.]
Địch Gia Lương: [Ok thoải mái rồi. Không gói sủi cảo thì tiểu phẩm không hoàn chỉnh mà.]
Trong nhóm bỗng trở nên sôi nổi, dù không ở cùng nhau nhưng dường như bên tai vẫn nghe thấy tiếng mọi người ồn ào trò chuyện.
Lúc này bỗng có một tin nhắn riêng gửi đến, Tề Diệu Tưởng thoát khỏi nhóm chat xem, hóa ra là Kỷ Sầm gửi.
Cậu không gửi tin nhắn trong nhóm, cô còn tưởng cậu không cầm máy.
Kỷ Sầm: [Ló đầu.jpg]
Là meme cô vừa gửi vào trong nhóm.
Tề Diệu Tưởng: [...... Cậu trộm meme của mình.]
Kỷ Sầm: [Chuyện người có học làm sao có thể gọi là trộm được.]
Kỷ Sầm: [Chán lắm à?]
Tề Diệu Tưởng: [Sao cậu biết?]
Kỷ Sầm: [Cái này mà còn không biết thì làm sao mà theo đuổi cậu được.]
Như thể biết Tề Diệu Tưởng sẽ xấu hổ khi trả lời tin nhắn này, cậu lại đề nghị: [Nếu chán quá thì có muốn nói chuyện một ngày một tệ rưỡi với mình không?]
Hóa ra cậu vẫn nhớ chuyện một tệ rưỡi.
Tề Diệu Tưởng cũng rất biết nể mặt, cô gửi cho cậu một bao lì xì một tệ rưỡi.
Kỷ Sầm không từ chối, cậu ấn nhận ngay lập tức.
Kỷ Sầm: [Cảm ơn bà chủ nhé, chúc bà chủ phát tài phát lộc.]
Tề Diệu Tưởng bật cười.
Nói chuyện một lát, tâm trạng vốn đang chán nản của cô trở nên tốt hơn nhiều. Tề Diệu Tưởng chủ động hỏi cậu: [Cậu đang làm gì đó?]
Kỷ Sầm gửi luôn cho cô một bức ảnh.
Một cái bàn bày đầy đồ ăn vặt và hoa quả, màn hình tivi cực to đang chiếu Xuân Vãn, hai bên bức tường bên cạnh tivi còn treo hai bức tranh chữ hoa điểu đối xứng nhau.
Có điều đây chỉ là phông nền mà thôi, ở giữa bức ảnh là một bàn tay đang tạo dáng chữ V.
Mu bàn tay vừa mỏng vừa trắng, những đường gần lộ rõ. Ngón tay thon dài sạch sẽ, cổ tay đeo chiếc đồng hồ điện tử thể thao quen thuộc.
Là đồng hồ của Kỷ Sầm, bàn tay cũng là tay Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm: [Ăn đồ ăn vặt xem Xuân Vãn. Đồ ăn rất ngon, Xuân Vãn rất dở.]
Kỷ Sầm: [Cũng may là bà chủ Tiểu Tề chịu tiêu tiền nói chuyện với mình.]
Thực ra cô chỉ gửi cậu có một tệ rưỡi mà thôi, có tài đức gì để cậu gọi một tiếng "bà chủ" ấy chứ.
Có điều nghe thấy rất thoải mái, Tề Diệu Tưởng thuận theo cậu nhắn lại một câu: [Không cần cảm ơn mình.]
Kỷ Sầm: [Hả?]
Kỷ Sầm: [Da mặt người nào đó hình như dày hơn rồi thì phải.]
Không phải dày hơn mà là nóng hơn rồi đây này.
Lại mở bức ảnh cậu gửi ra, tuy là chỉ chụp một bàn tay thôi nhưng tay cũng đẹp lắm.
Khoảnh khắc này, không dừng lại ở bàn tay đẹp, bỗng nhiên cô muốn nhìn cậu.
Hơn nữa không chỉ là ảnh tĩnh, thậm chí cô còn muốn nhìn thấy ảnh động của Kỷ Sầm. Từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy kì nghỉ đông quá dài, dài đến mức Tề Diệu Tưởng không thể đợi nổi đến khi đi học lại. Ngay bây giờ, cô rất muốn nhìn thấy cậu.
Đám nhóc gần đó vẫn đang chơi đùa ồn ào, Tề Diệu Tưởng yên lặng ngồi xổm một bên. Nếu da mặt đã dày hơn rồi thì cô không ngại dày hơn nữa đâu.
Tề Diệu Tưởng lấy hết can đảm, cô gửi cho cậu thêm một bao lì xì nữa.
Lần này Kỷ Sầm không nhận ngay mà cậu hỏi: [Sao lại gửi nữa?]
Tề Diệu Tưởng: [Cậu nhận đi rồi nói.]
Kỷ Sầm: [Không nói lí do mình không nhận.]
Tề Diệu Tưởng: [Được.]
Tề Diệu Tưởng: [Muốn mua một tấm ảnh selfie của cậu.]
Kỷ Sầm ở đầu bên kia không trả lời ngay, ngay khi Tề Diệu Tưởng thấp thỏm không yên, không biết có phải mình nói thẳng quá không thì điện thoại bỗng reo liên tục.
Kỷ Sầm gọi video cho cô.
Cùng lúc đó, cậu thúc giục: [Nghe máy nhanh đi.]
Ngón tay Tề Diệu Tưởng khẽ run lên, theo bản năng cô muốn từ chối cuộc gọi, nhưng lại ép mình ấn nhận.
Có điều cô vẫn tắt camera ở phía mình.
Dường như Kỷ Sầm đã đoán được điều này từ trước. Video vừa được kết nối, nhìn thấy bên cô đen xì xì, cậu bật cười: "Sao nào, chỉ biết nhìn mình chứ không cho mình nhìn cậu à?"
Trong màn hình, Kỷ Sầm nhướng mày, đôi mắt màu nâu nhạt lóe lên tia hài hước.
"Không công bằng chút nào, mình muốn cúp máy."
Tề Diệu Tưởng: "Ơ này..."
Vài giây sau, ống kính đen như mực hiện lên hình ảnh.
Không biết cô đang ở đâu, chỉ biết xung quanh đều rất tối, tầm nhìn rất thấp. Cả màn hình đều chỉ có tiếng ồn.
Tuy vậy Kỷ Sầm vẫn nhìn thấy đường nét mơ hồ của cô, cậu hỏi: "Hay là kiếm cái gì sáng sáng đi, tối quá mình không nhìn thấy cậu."
"Sáng á?"
Tề Diệu Tưởng lẩm bẩm.
Bên phía cô liên tục truyền tới tiếng lách tách nhỏ vụn, Kỷ Sầm không biết cô đang làm gì, cho đến khi cậu nghe thấy tiếng ma sát của bật lửa.
Hình ảnh bất chợt sáng lên.
Là ánh sáng do pháo hoa tỏa ra, những tia sáng tạo nên khoảng sáng tối cùng bầu không khí tuyệt vời. Xung quanh vẫn là một mảnh tăm tối, tia sáng chỉ chiếu sáng dáng vẻ cô gái cùng khuôn mặt thanh tú, còn có đôi mắt đẹp nhất của cô.
Tề Diệu Tưởng khẽ hỏi: "Chỉ có cái này sáng được thôi, cậu nhìn thấy không?"
Kỷ Sầm vẫn chưa trả lời cô.
Tề Diệu Tưởng: "Kỷ Sầm?"
Lẽ nào tín hiệu yếu à? Sao lại không nghe thấy gì nữa vậy?
Có vẻ như tín hiệu không tốt thật, ngay cả hình ảnh bên phía cậu cũng tạm dừng.
Chắc chắn là lag rồi, ánh mắt Kỷ Sầm chẳng chớp tí gì, cứ ngơ ngác nhìn vào màn hình.