Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 58

Mùng sáu Tết trong nội thành thành phố Đồng Châu, mặc dù kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc nhưng ven đường đã có rất nhiều cửa hàng mở cửa.

Xe buýt sắp đến trạm, Tề Diệu Tưởng lo lắng nắm chặt ngón tay.

Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài đi chơi riêng với một chàng trai.

Lúc Kỷ Sầm hỏi cô có muốn ra ngoài chơi hay không, ban đầu cô định theo bản năng từ chối, nhưng rất nhanh, sự háo hức muốn gặp mặt Kỷ Sầm đã làm lu mờ sự sợ hãi và rụt rè của cô.

Xe buýt dừng lại, Tề Diệu Tưởng hít sâu một hơi rồi xuống xe.

Bọn họ hẹn gặp ở trạm xe buýt cách nhà ông nội Kỷ Sầm khá xa, vẫn còn một chút thời gian để cô chuẩn bị tâm lý.

Nhưng cô vừa mới xuống, một giọng nói trong trẻo gọi cô: "Bạn học Tiểu Tề, năm mới vui vẻ."

Cô nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Chàng trai mặc một chiếc áo khoác dài màu đen rộng thùng thình, bên trong là chiếc hoodie màu xám ấm áp, rõ ràng màu sắc của chúng rất khiêm tốn và chín chắn nhưng trong mùa đông lại trông bắt mắt tuấn tú cực kỳ.

Gần một tháng không gặp mặt, nhịp tim của Tề Diệu Tưởng bỗng đập nhanh hơn bình thường.

Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Năm mới vui vẻ, sao cậu còn nhanh hơn mình thế?'

Kỷ Sầm: "Sợ cậu chờ lâu nên mình bắt taxi đến thẳng đây."

Tề Diệu Tưởng: "Đi taxi đắt lắm mà?"

Kỷ Sầm: "Không sao."

"..."

Hai người đồng thời rơi vào im lặng, Kỷ Sầm luôn rất giỏi trong việc tìm đề tài cũng có hơi bế tắc.

Đây là một cuộc hẹn hò riêng tư chân chính của hai người, tuy còn chưa tính là hẹn hò vì dù gì họ vẫn chưa phải là bạn trai bạn gái.

Ở cạnh cô một thời gian, Kỷ Sầm phát hiện có rất nhiều lúc, không phải Tề Diệu Tưởng không muốn làm mà là cô không dám làm. Cô cũng không ghét việc giao tiếp, thậm chí còn có chút mong chờ, nhưng tính cách và trải nghiệm khi nhỏ đã khiến cô sợ hãi khi tiếp xúc với người khác, vì vậy có rất nhiều lúc cô thà ở nhà một mình trốn tránh  còn hơn.

Kỷ Sầm không ngờ cô sẽ đồng ý ra ngoài, cậu còn tưởng cô sẽ từ chối.

Nếu cô đồng ý đi chơi riêng với cậu, có phải chứng minh rằng mối quan hệ của bọn họ lại tiến gần thêm một bước? Xem ra tình trạng của bọn họ có tiến triển rồi?

Cả một kỳ nghỉ đông không gặp mặt, trước khi gặp lại cô, rõ ràng cậu đã tích góp cả bụng để nói, nhưng bây giờ gặp nhau rồi cậu lại không biết nên nói câu nào trước.

Kỷ Sầm mím môi hỏi: "Quần áo mới hả? Khá giống với bộ cậu mặc hồi đầu năm."

Cậu nhớ hôm mùng một Tết, lúc bắn Gia Đặc Lâm cô mặc áo khoác màu vàng kem.

Cô có làn da trắng, khung xương nhỏ, dáng người cũng nhỏ lại để mái bằng nên rất thích hợp với những bộ quần áo sáng màu như vậy, trông cả người toát ra vẻ thơm tho mềm mại.

Tề Diệu Tưởng cúi đầu nhìn chiếc áo phao trên người mình, gật đầu.

"Khá đẹp đó." Kỷ Sầm nói.

Tề Diệu Tưởng nhìn đôi giày thể thao màu trắng của cậu nói: "... Cậu cũng vậy."

Kỷ Sầm thở dài, nói thẳng: "Không nói lan man nữa, đi thôi, mình dẫn cậu đi chơi."

Đi chơi thì không còn xấu hổ nữa.

Bọn họ hẹn nhau ở một trung tâm mua sắm lớn, đây cũng là nơi mà mọi người dành cả buổi chiều chơi đùa trước khi nghỉ Tết âm lịch, nhưng lần đó Kỷ Sầm bị bệnh nên chỉ có thể ở nhà nhìn bức ảnh chụp chung của mọi người.

Lần này một mình cậu dẫn Tề Diệu Tưởng đến đây, hơn nữa còn đi thẳng đến khu hội chợ ở tầng 3.

Bây giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ Tết, người đi làm hay đi học đều được nghỉ lễ, hội chợ còn náo nhiệt hơn cả năm ngoái.

Mỗi lần đến một quầy hàng nào đó, Kỷ Sầm đều hỏi Tề Diệu Tưởng muốn phần thưởng gì, cô nói muốn cái nào thì cậu sẽ chơi được số điểm tương ứng rồi giúp cô có được phần thưởng mà cô muốn.

Học sinh giỏi đường đường chính chính khi chơi trò này cũng có thể kiểm soát được số điểm. Sau khi đưa cô đi chơi một vòng, trong tay Tề Diệu Tưởng đã có một túi thú nhồi bông, tất cả đều là "giang sơn" mà Kỷ Sầm giành được cho cô.

Đến khi cả hai tay đều không cầm được nữa, mấy đứa trẻ đi ngang qua thấy trên tay chị gái này có nhiều thú bông như vậy thì ánh mắt không khỏi hâm mộ.

Ánh mắt hâm mộ của các bạn nhỏ không làm cho Tề Diệu Tưởng cảm thấy khó chịu, thậm chí cô còn có chút đắc ý, cái kiểu thu hút ánh nhìn như vậy khiến cho tâm trạng của con người ta càng lúc càng tốt lên.

Trò chơi bắn cung mà lần trước cả đám chơi vẫn còn đó, khi đi ngang qua, Tề Diệu Tưởng theo bản năng dừng chân lại một chốc.

Kỷ Sầm: "Muốn chơi bắn cung à?"

Nhìn thấy giải thưởng thú bông treo trên tường, Tề Diệu Tưởng nói: "Lần trước tụi mình chơi trò này, Giai Giai muốn lấy ông rùa to nhất đằng kia nhưng tụi mình chơi cùi bắp quá nên không lấy được. Cố Dương nói cậu chơi trò này rất giỏi."

Nhìn con rùa khổng lồ màu xanh treo trên tường, Kỷ Sầm đột nhiên nói: "Ồ, hoá ra cái này chính là ông rùa trong truyền thuyết à."

Đi đến quầy tính tiền, sau khi quét mã xong, ông chủ đưa cho cậu cây cung và mũi tên.

Ước lượng cây cung tên trong tay, cậu lại rút dây cung, ước tính đại khái khoảng cách đến tấm bia mục tiêu, Kỷ Sầm hơi nhướng mày nhìn cô: "Chờ nhé, ông rùa ngay lập tức sẽ là của cậu."

Nói xong, cậu đứng thẳng người, đối diện với tấm bia, hai chân mở rộng ngang vai, giơ tay lên cầm cung, bàn tay và cẳng tay tạo thành một đường thẳng, ngón trỏ nhẹ nhàng kéo mũi tên ra, mắt hơi híp lại, nhắm thẳng vào hồng tâm của tấm bia.

Không giống như những người chưa từng chơi bắt cung, câu ngắm rất nhanh không do dự chút nào, ba ngón tay phải nhanh chóng buông ra, mũi tên lập tức được bắn đi.

Mũi tên bay ra trúng hồng tâm, mười điểm.

Trước khi Tề Diệu Tưởng phản ứng lại, cậu đã bắn thêm vài mũi tên đều là mười điểm.

"Vãi chưởng..."

Một số người vây xem bên cạnh thốt lên kinh ngạc.

Chưa đầy một phút, ông rùa bông được treo trên tường kể từ khi mở cửa đến nay cuối cùng cũng được lấy xuống.

Chủ quầy sợ nhất là gặp phải loại người chơi giỏi như vậy, Kỷ Sầm hỏi còn có giải nhất nào khác không, chủ quầy vội nói không có, chỉ có một con này.

"Anh đẹp trai à, cậu đã thắng được giải lớn nhất rồi, hay là đừng chơi nữa, chừa chút cơ hội cho những người khác đi."

Ý không cho Kỷ Sầm chơi nữa rất chi rõ ràng.

Kỷ Sầm hơi bĩu môi dưới, vốn dĩ muốn lấy một ông rùa khác cho Lư Văn Giai nhưng ông chủ không chịu.

"Đi nhé?"

Cậu hỏi Tề Diệu Tưởng nhưng cô không phản ứng, trong tay còn ôm chặt con rùa phát ngốc, trên mặt còn duy trì vẻ mặt khiếp sợ.

Một phút vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vì sao lúc cô chưa kịp phản ứng lại thì con rùa ông to đùng này đã ở trên tay cô rồi?

Kỷ Sầm quơ quơ tay trước mặt cô: "Bạn học Tiểu Tề?"

Tề Diệu Tưởng ngơ ngác nhìn cậu, đôi mắt dần tập trung lại, điểm sáng trong mắt dần dần hình thành một ngôi sao sùng bái.

"Rõ ràng lần trước mình từng chơi rồi nhưng mà đến mũi tên mình còn không bắn ra được... Sao cậu lại làm được thế?"

"Kỷ Sầm, cậu giỏi quá đi." Giọng của cô thốt lên kinh ngạc.

Kỷ Sầm bắt đầu học bắn cung từ khi học lớp năm. Lúc đầu cậu chỉ chơi trong câu lạc bộ bắn cung thiếu niên gần nhà, sau khi giáo viên ở câu lạc bộ phát hiện tài năng của cậu, đến khi cậu lên cấp 2, cậu đã là thảnh viên của đội thiếu niên thành phố, bởi vậy trò bắn cung này đối với cậu mà nói thật sự quá đơn giản.

Ánh mắt lấp lánh như sao của cô khiến cậu sửng sốt, Kỷ Sầm cắn môi dưới, không kìm được mà vành tai đỏ bừng.

Đúng thật là cậu muốn thể hiện chuyên môn của mình để gây ấn tượng với cô, bây giờ mục đích đã đạt được rồi, nhận được ánh mắt sùng bái của cô thì cậu lại cảm thấy thẹn thùng.

Cô hỏi sao cậu làm được, cậu cũng không biết giải thích thế nào, dù sao cũng là do luyện tập từ từ mà ra. Kỷ Sầm dứt khoát nói: "Cậu muốn chơi không? Mình sẽ dạy cho cậu."

Vì vậy cậu lại mặt dày hỏi ông chủ mua thêm mấy lần chơi nữa, ông chủ thấy không phải anh chàng đẹp trai này chơi mà là muốn dạy người khác chơi nên gật đầu đồng ý.

Tề Diệu Tưởng thật sự muốn học mấy chiêu, những mũi tên vừa rồi của Kỷ Sầm thật sự rất đẹp, nhưng chờ đến khi Kỷ Sầm dạy cho cô thật rồi, cô mới ý thức được là cô học không tốt.

Trừ khi đổi giáo viên.

Kỷ Sầm dạy cô cách đứng và cách giương cung, không tránh khỏi việc phải ôm lấy cô từ phía sau và đặt ngón tay lên tay cô. Cậu dạy cô cách ngắm chuẩn hồng tâm như thế nào, không tránh được việc cong lưng, má kề má với cô. Mắt cậu ngang tầm mắt cô, nói bên tai cô như thế nào mới là ngắm chuẩn.

"Dây cung, thước ngắm và hồng tâm thành một đường thẳng, cậu thấy không? Đó chính là đường ngắm... Ngắm xong thì thả ra ngay, ngắm lâu quá sẽ bị run, không chuẩn nữa đâu."

Tề Diệu Tưởng cũng không biết mình vừa nghe cái gì, cô chậm chạp không bắn, Kỷ Sầm tưởng cô đang thất thần thì quay qua nhìn cô.

Ở khoảng cách gần như vậy có thể dễ dàng nhận ra hàng mi của cô đang run run, làn da mong manh có thể nhìn thấy cả lông tơ đang dần ửng hồng. Kỷ Sầm hơi giật mình, không khỏi cắn môi mỉm cười.

Cậu cười nhẹ bên tai cô một tiếng, chầm chậm nói: "Bạn học này, thầy giáo đang dạy cho bạn đấy, chuyên tâm nghe giảng đi chứ."

Làn hơi mang theo sự hài hước thổi bên tai, cơ thể Tề Diệu Tưởng run lên, buông ngón tay ra.

Mũi tên vừa bay đi, bắn vào vòng số 7, so với lần đầu tiên cô chơi thì đã khá hơn nhiều, ông chủ tặng cô một móc khoá hình rùa cháu.

Kỷ Sầm cười nói: "Khá tốt, khóa học này của mình không uổng công rồi."

Tề Diệu Tưởng im lặng không nói lời nào.

Nếu vừa rồi cậu không cố ý thổi vào tai cô khiến nhịp tim cô thật thất thường thì có khi cô đã lấy được con rùa ba rồi.

Bắn cung quả nhiên cần sự bình tĩnh và ổn định, cô không thích hợp chơi bắn cung, hoặc là nói, chỉ cần Kỷ Sầm ở bên cạnh, cô không thích hợp chơi các hạng mục cần phải bình tĩnh.

Sau khi kết thúc hai đợt bắn cung, thu được thành quả, Kỷ Sầm giao rùa ông mình bắn được cho Tề Diệu Tưởng, còn Tề Diệu Tưởng giao rùa cháu cho Kỷ Sầm, hai người trao đổi chiến phẩm thắng lợi.

Vì cô đang ôm ông rùa to gần bằng con người nên Tề Diệu tưởng không có tay cầm các con thú bông còn lại, đành phải giao cho Kỷ Sầm giữ hộ.

Hôm nay là một ngày thu hoạch lớn, có thể đến thẳng chợ đêm bày bán gấu bông, ôm một ông rùa lớn như vậy, quả là đi đến chỗ nào cũng trở thành tiêu điểm.

Người lớn thì không sao, nhiều lắm thì chỉ là ánh mắt kinh ngạc xen lẫn cảm thán, còn trẻ con thì không được như vậy, vì muốn nhìn ông rùa nhiều một chút mà tụi nhỏ lẽo đẽo theo sau tề Diệu Tưởng.

Thấy sắp gây náo loạn, hai người nhất trí quyết định, dù sao cũng có nhiều thú bông, họ dứt khoát tặng mấy con gấu bông còn lại cho các bạn nhỏ, chỉ để ông rùa và cháu rùa là được.

Hội chợ đúng là một nơi để giết thời gian, chơi hết một vòng đi ra ngoài thì đã đến giờ ăn cơm tối.

Kỷ Sầm dùng điện thoại tìm kiếm các quán ăn gần đó, Tề Diệu Tưởng đến gần cậu xem, thấy khoảng cách trên định vị của cậu, phát hiện điểm đến không phải là một quán ăn mà là một quán bar.

Kỷ Sầm rất tự nhiên lướt qua quán bar này, tiếp tục kéo xuống, Tề Diệu Tưởng đột nhiên nói: "Quán bar này..."

"Hả?" Kỷ Sầm nhướng mày: "Đừng nói với mình là cậu muốn đến quán bar ăn cơm nhé."

"Không phải, mình biết quán bar này." Tề Diệu Tưởng giải thích: "Mẹ mình và đồng nghiệp thường đến quán bar này chơi."

Thỉnh thoảng cô nghe Tề Tư nói chuyện thoại, những cuộc trò chuyện kiểu như là: "Tối nay chúng ta đi đâu thì vui vẻ nhỉ?", "Được, vậy chỗ cũ đi, quán bar XX".

Nhưng cô chưa từng đến đó nên cũng không biết tên cụ thể của quán bar viết như thế nào, mãi cho đến khi nhìn thấy quán bar gần trung tâm thương mại nhất hiện lên trên điện thoại của Kỷ Sầm, cô mới lập tức nghĩ tới nó.

Kỷ Sầm: "Cậu muốn đi tìm mẹ cậu à?"

Nếu là trước kia, Tề Diệu Tưởng nhất định sẽ không đi làm phiền mẹ cô. Nhưng hôm nay, mẹ cô nghe cuộc điện thoại của người đàn ông kia rồi rời khỏi nhà, Tề Diệu Tưởng có thể cảm nhận rõ ràng rằng cảm xúc của mẹ cô có hơi khác thường, nhưng lúc đó trong lòng cô cũng đang buồn vì lời mẹ nói cho nên mới giả vờ không để ý.

Hiện tại có Kỷ Sầm ở bên cạnh cô chơi cả buổi chiều nên tâm trạng của cô đã khá hơn nhiều, nhưng không biết bên cạnh mẹ đã có ai ở cùng chưa, cũng không biết tâm trạng đã tốt lên chút nào hay không.

Loay hoay một lúc, Tề Diệu Tưởng nói: "Mình đi một mình hơi sợ, cậu có thể đi cùng mình được không?"

Kỷ Sầm ậm ờ.

Cậu được nuôi dạy nghiêm khắc, ba cậu là Kỷ Ngôn Lễ thường xuyên kể cho cậu nghe về những nơi nguy hiểm hay xảy ra vụ án hình sự, cho đến hiện giờ, nơi hỗn loạn nhất mà cậu đến chính là phòng game.

Tề Diệu Tưởng nhìn cậu: "Kỷ Sầm..."

Âm thanh mềm mại năn nỉ, người khác nghe được khó có thể chống cự lại được. Kỷ Sầm thở dài, nói: "Được rồi, lúc đi vào, cậu nhất định phải đi sát theo mình, không được chạy lung tung đâu đó."

Tự cậu đi vào thì không sao, nhưng nếu cô đi vào thì chẳng khác nào con thỏ tiến vào hang sói, vậy nên phải cẩn thận trông chừng cô mới được.

Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Ừm ừm."

...

Quán bar cách trung tâm thương mại chưa đầy hai kilomet, cánh cửa khổng lồ mang đầy màu sắc, chỉ riêng tấm biển quảng cáo đã làm cho người ta có cảm giác xa hoa trụy lạc.

Hình như hôm nay trong quán bar có hoạt động gì đó, trước cửa có rất nhiều thanh niên nam nữ trang điểm và ăn mặc thời trượng. Kỷ Sầm thì còn đỡ, lúc không mặc đồng phục học sinh thì mang phong cách cool guy, hơn nữa cậu lại cao ráo nên ngăn được cảm giác học sinh.

Mà Tề Diệu Tưởng thì đúng là lạc quẻ.

Vốn dĩ ngoại hình rất ngoan ngoãn, phong cách ăn mặc cũng hiền lành. Cô ở phía sau sau Kỷ Sầm và các cô gái đang đứng trước cửa mặc đồ để lộ chân trong mùa đông cứ như hai thái cực trái ngược nhau.

Kỷ Sầm hỏi: "Cậu có chắc là muốn đi vào không?"

Tới cũng đã tới rồi, Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Đi". Nhưng ngay sau đó cô lại lo lắng hỏi: "Chúng ta được đi vào không? Nơi này hình như không dành cho người vị thành niên vào đâu?"

"Chuyện này cậu không cần lo lắng, cậu muốn đi vào, mình có cách để cậu vào đó. Cậu đứng ở chỗ này chờ mình, đừng chạy lung tung nhé."

Kỷ Sầm đi về phía nhóm thanh niên nam nữ đang tụ tập ở cửa.

Vài phút sau, Kỷ Sầm dẫn theo Tề Diệu Tưởng đi theo đám nam nữ trẻ tuổi kia vào quán bar.

Nhân viên bảo vệ ở cửa nhìn thấy Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng thì hơi hơi sửng sốt, định bảo bọn họ lấy chứng minh thư ra thì cô gái đứng đầu nhóm người nói: "Anh Kiệt, câu lạc bộ của tụi em vừa tuyển được mấy đàn em mới, mới năm nhất thôi, hôm nay em dẫn bọn họ đến để khám phá thế giới mới."

Nhóm sinh viên này rõ ràng là khách quen cho nên bảo vệ trực tiếp cho họ vào mà không hỏi han gì.

Sau khi tạm thời để ông rùa ở quầy lễ tân, đi theo nhóm sinh viên vào trong, có một cô gái đối diện với Kỷ Sầm nói: "Em trai, nhớ để ý đến bạn gái của em đấy, trong quán bar có rất nhiều người xấu, nếu chơi đủ rồi thì về nhà, học sinh cấp ba không thể ở ngoài qua đêm đâu."

Nghe vậy, Tề Diệu Tưởng đại khái đoán được Kỷ Sầm đã dùng cách gì để nhóm sinh viên này dẫn bọn họ vào.

Kỷ Sầm gật đầu, cười ngoan ngoãn: "Vâng, cảm ơn chị đã giúp đỡ."

Trai đẹp phân ra rất nhiều loại, có người đẹp giống mấy tên cặn bã, ví dụ như Bách Trạch Văn; cũng có những người đẹp phúc hậu và vô hại, ví dụ như Kỷ Sầm. Mặt mày thanh tú hơi mỉm cười trông như một chàng trai ngoan ngoãn nhưng khi cười tươi lại là một bậc thầy sát thủ.

Trái tim của chị sinh viên đại học mềm tan, nhìn cô gái bên cạnh Kỷ Sầm có vẻ ngoài ngoan ngoãn, hai người nhìn qua rất xứng đôi và mang đậm hơi thở thanh xuân.

Đáng tiếc, khó lắm mới gặp được một chàng trai cấp ba tuấn tú như vậy nhưng người ta không thích tình chị em.

Nhóm sinh viên đi chơi riêng rồi, cả hai đều tò mò nhìn quanh quán bar. Khắp nơi đều là ánh đèn nhấp nháy mờ ảo và tiếng nhạc DJ ồn ào. Quán bar rất đông khách, mỗi chiếc ghế sô pha đều có người ngồi, bàn đầy những chai lọ. Giữa sảnh chính, sàn nhảy cũng chật kín người, mọi người đang nhún nhảy theo điệu nhạc.

Tề Diệu Tưởng không biết nên bắt đầu từ đâu, đành cẩn thận đi về phía trước.

Kỷ Sầm đi theo phía sau cô, thắc mắc tại sao cô không gọi điện thoại cho mẹ rồi nói mẹ ra ngoài mà một hai phải lẻn vào như vậy.

Cậu cũng không hỏi, nghĩ lại vừa nãy Tề Diệu Tưởng nói mình bị mẹ bỏ rơi, cho nên cậu đoán là cô và mẹ cô có mâu thuẫn.

Tề Diệu Tưởng tìm kiếm thật sự rất khó khăn, hơn nửa vòng cũng chưa tìm thấy, Kỷ Sầm chỉ vào sàn nhảy: "Có khi nào mẹ cậu cũng nhảy ở sảnh giữa kia không?"

"..." Có thể lắm.

Ngay lúc Tề Diệu Tưởng đang tự hỏi nên chui vào sàn nhảy như thế nào thì một giọng nói rất quen thuộc đột nhiên vang lên bên cạnh cô.

"Phục vụ, sao tôi đặt nửa lít Budweiser từ nãy giờ chưa lên thế!"

Cái gọi là "bỗng dưng quay đầu lại, người lại ở nơi ánh lửa điêu tàn" chính là đây.

(*) "Bỗng dưng quay đầu lại, người ấy ở nơi ánh lửa điêu tàn" là câu thơ trong bài "Thanh ngọc án – Nguyên tịch" của Tân Khí Tật

Tề Diệu Tưởng nhanh chóng kéo Kỷ Sầm trốn vào ghế sô pha bên cạnh rồi ngồi xuống.

May mà ghế sô pha bên cạnh bàn của Tề Tư không có người, nếu không họ đã ngồi lên người khác rồi.

Kỷ Sầm: "..."

Không phải đến tìm mẹ cậu à? Bây giờ tìm được rồi còn trốn gì thế?

Đúng lúc cậu muốn hỏi thì đột nhiên đèn trong quán bar sáng lên theo tiếng nhạc, trong tích tắc Kỷ Sầm thấy rõ người ngồi bàn đối diện.

Chẳng trách ghế sô pha này của bọn họ không có ai ngồi, thì ra là do chủ nhân của ghế dài bên kia.

Đó là một cặp đôi trẻ, người phụ nữ ngồi trên đùi người đàn ông, người đàn ông ôm chặt eo người phụ nữ còn người phụ nữ thì ôm cổ anh ta, hai người quấn lấy nhau hôn nhau say đắm.

Tề Diệu Tưởng cũng nhìn thấy được, phản ứng của cô và của Kỷ Sầm cũng không khác biệt lắm, trợn mắt há hốc mồm.

Hình ảnh này đối với một học sinh cấp ba mà nói thật sự là có tác động quá lớn. Mắt thấy người đàn ông dường như không thoả mãn với việc chỉ đặt tay lên eo người phụ nữ mà luồn tay vào trong vạt áo, người phụ nữ uốn éo cơ thể, không ngừng cọ xát với người đàn ông, phát ra âm thanh vừa thoải mái vừa ám muội.

"..."

"..."

Đây là thế giới của người trưởng thành sao.

Hai người trưởng thành không coi ai ra gì mà hôn nhau, hoàn toàn không chú ý đến hai đứa trẻ vị thành niên đang ngồi đối diện mình.

Nếu nhìn tiếp thì thật sự không lễ phép, Kỷ Sầm khó khăn thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói bên tai Tề Diệu Tưởng: "... Hay là chúng ta đổi bàn khác đi?"

Tề Diệu Tưởng lấy lại tinh thần sau khiếp sợ đó, gật đầu hai cái như chú gà con mổ thóc. Sau đó hai người cúi người nhanh chóng rời khỏi hàng ghế.

May mà người ngồi bàn bên cạnh vừa rời đi, trên bàn còn những chai rượu rỗng chưa kịp thu dọn.

Sau khi đổi ghế, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"..."

"..."

Nhịp tim đã bình tĩnh dần nhưng sự xấu hổ vẫn còn đọng lại, Tề Diệu Tưởng không biết phải mở miệng như thế nào, do cô rủ Kỷ Sầm đến quán bar với cô, ai biết lại đụng phải trường hợp như vậy.

Cô xấu hổ đến mức không nói nên lời, Kỷ Sầm cũng không nói chuyện, tay chống lên bàn, ôm trán thở dài.

Hình ảnh vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu, có những việc cậu chưa từng làm nhưng không phải không hiểu.

Không ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy, đương nhiên Kỷ Sầm biết người đàn ông vừa rồi đưa tay vào trong quần áo của người phụ nữ là đang sờ cái gì, cậu cũng biết lí do vì sao người phụ nữ lại phát ra âm thanh thoải mái ám muội như vậy.

Nếu vừa rồi bọn họ đi chậm chút, sợ là còn thấy nhiều hơn thế.

Trong quán bar âm ĩ, bàn của họ có vẻ cực kỳ im lặng, yết hầu lăn lộn, người luôn có EQ cao và chín chắn như Kỷ Sầm lúc này thật sự không biết phải phá vỡ sự xấu hổ như thế nào.

May là lúc này người phục vụ đi đến lấy chai rượu đi, thấy hai vị khách mới đến, hỏi bọn họ muốn uống gì.

Tuy là quán bar nhưng có người đến đây không nhất thiết phải uống rượu, vậy nên quán bar cũng có đồ uống không có cồn, Kỷ Sầm chọn hai ly nước trái cây không cồn. Sau khi hai ly nước trái cây được bưng ra, cậu nhấp vài ngụm, cuối cùng mới bình tĩnh lại được.

Tề Diệu Tưởng cắn ống hút nhưng vẫn không nói gì, rốt cuộc Kỷ Sầm nói trước: "... Không phải cậu nói đến tìm mẹ cậu sao, bây giờ tìm được rồi, sao lại tránh ở đây thế này."

Lúc này Tề Diệu Tưởng mới nhớ ra rằng mình đến đây là tìm mẹ.

... Tất cả đều tại vì cặp đôi vừa rồi, không đúng, không thể trách bọn họ, dù sao thì bọn họ ngồi trên sô pha của họ mà thân mật, còn cô và Kỷ Sầm là không mời mà đến.

Thôi kệ.

Tề Diệu Tưởng xoay người, thò đầu ra khỏi ghế sô pha, lặng lẽ quan sát chiếc bàn mẹ cô đang ngồi.

Trên bàn có một chai rượu rỗng, Tề Tư đến một mình, lúc này đã uống say không còn biết gì, nằm trên bàn trông như là ngủ rồi.

"Hình như mẹ mình uống say..."

Cô đứng dậy định bước tới, Tề Tư chợt giật mình ngồi dậy, lấy điện thoại từ trong túi ra, bắt máy rồi nói "alo".

Thì ra là bị tiếng điện thoại đánh thức, Tề Diệu Tưởng dừng bước chân.

"Sếp Cố?" Quán bar rất ồn ào nên giọng nói của Tề Tư rất lớn, giống như sợ người bên kia không nghe rõ: "Đang Tết nhất, anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?"

Hoàn toàn không có thái độ cung kính và nịnh nọt như bình thường khi làm việc với sếp, ngược lại còn hơi trách móc sếp vì đang lễ Tết mà gọi điện làm phiền bà.

Giọng điệu của Tề Tư mang theo vẻ không thể tin: "Anh nói cái gì? Muốn tôi đến công ty một chuyến?"

Ợ hơi xong, bà gọi thẳng tên của sếp mình: "Mẹ nó, Cố Minh Chu, anh có lầm không vậy. Chưa hết kỳ nghỉ Tết mà anh lại nóng lòng muốn tôi đi làm? Tôi làm thư ký chứ không phải làm trâu làm ngựa của anh, không thể nào làm việc 24 giờ cho anh được. Tôi cũng cần được nghỉ ngơi đấy biết không!"

Bình thường bà kêu làm trâu làm ngựa thì không sao cả, lúc uống rượu vào thì lập tức lộ nguyên hình, có thể thấy được nhân viên văn phòng oán hận nhà tư bản lớn tới chừng nào.

"Tại sao tôi phải đến công ty trước ngày đi làm. Mẹ nó, tôi không đi, ai muốn đi thì đi. Nếu anh muốn giúp tôi thì hạ mình xuống mà mang việc đến tìm tôi, chứ không phải yêu cầu tôi đi tìm anh, OK?"

Chuyển chủ đề, giọng điệu Tề Tư lại trở nên trêu chọc: "Tôi ở đâu? Haha, anh đoán xem tôi đang ở đâu? Đoán đúng tôi sẽ cho anh biết tôi đang ở đâu."

"Chết tiệt, sao anh biết tôi ở quán bar. Anh là Sherlock Holmes chuyển thế à?"

Tề Diệu Tưởng yên lặng ngồi xuống, vẻ mặt đờ đẫn nhấp một ngụm nước trái cây.

Lúc này Tề Tư rất tức giận, âm nhạc trong quán bar đã chuyển sang nhạc Jazz nhẹ nhàng hơn, cách hai bàn cũng có thể nghe được giọng nói của bà.

Kỷ Sầm cũng nghe được, không biết cậu sẽ đánh giá như thế nào.

Trong ấn tượng của cậu, mẹ cô rõ ràng là một đại mỹ nhân xinh đẹp, khí chất tao nhã, phóng khoáng, nhưng tại sao lúc say rượu lại có dáng vẻ như vậy.

Kỷ Sầm do dự hỏi: "Mẹ cậu đang nói chuyện với ba của Cố Dương à?"

"Có lẽ là vậy, mình nghe mẹ mình gọi tên của ba Cố Dương." Tề Diệu Tưởng lo lắng nói: "Làm sao bây giờ, hình như mẹ mình sắp thất nghiệp rồi."

Kỷ Sầm: "..."

Cũng trong ấn tượng của cậu, ba Cố Dương là một người đàn ông lạnh lùng, không tình cảm còn hơn cả Cố Dương, mẹ Tề Diệu Tưởng có lẽ gặp nguy rồi.

...

Hai mươi phút sau, chiếc Maybach màu đen dừng lại bên lề quán bar.

Người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn biển hiệu quán bar đầy màu sắc rồi cất bước đi vào.

Có lẽ là khí thế của người đàn ông quá đáng sợ nên suốt dọc đường đi hầu như không một ai dám chặn đường.

Đi đến một bàn có chai rượu rỗng, Cố Minh Chu nhìn người phụ nữ nằm úp mặt lên bàn, không biết là sống hay chết. Cố Minh Chu thở dài, duỗi tay, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ xuống bàn.

"Thư ký Tề."

Lúc này có hai cái đầu lặng lẽ thò ra từ ghế sô pha cách đó hai bàn.

Vẻ mặt Kỷ Sầm phức tạp: "Ba Cố Dương thế mà đến đây thật này."

Tề Diệu Tưởng tuyệt vọng nói: "Xong rồi, chắc chắn là đích thân đến để sa thải mẹ mình đó."

Bình Luận (0)
Comment