Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 64

Cô lường trước là Kỷ Sầm sẽ tức giận, nhưng không ngờ cậu lại tức giận đến vậy.

Đôi mắt đen láy khẽ đảo, Tề Diệu Tưởng tỏ ra yếu ớt nói: "Chuyện này có thể để sau được không? Bây giờ mình vẫn còn đang ốm, cơ thể rất khó chịu mà..."

Kỷ Sầm tức đến mức bật cười.

"Tề Diệu Tưởng, đừng giả vờ với mình nữa!"

"Lư Văn Giai bảo cậu sáng nay đi truyền nước, nhưng lúc nãy mình kéo cậu, tay cậu chẳng có vết kim tiêm nào cả. Hơn nữa, lúc cậu hất tay mình ra, trông cũng rất khỏe đấy chứ."

Cậu dùng tay còn lại búng nhẹ vào trán cô một cái.

"Sáng nay ngủ quên nên viện cớ nói mình ốm rồi đi truyền nước đúng không? Chiêu này không phải chỉ mình cậu biết đâu."

"..."

Hoá ra chiêu này đã cũ rích vậy rồi à?

Má đã bị véo đến nỗi hơi nhức, Tề Diệu Tưởng nói lí nhí: "Ờm... cậu có thể thả mình ra trước được không..."

"Thả cậu ra?" Kỷ Sầm cười nhếch mép: "Hôm đó ở công viên, mình ôm cậu, sao cậu không bảo mình thả ra? Khi mình hôn cậu, sao cậu không bảo mình thả ra? Giờ thì hối hận nên bảo mình thả cậu ra, có phải muộn quá rồi không?"

Cậu nói chuyện quá thẳng thắn, không hổ danh là học sinh giỏi nhất khối, khi cãi nhau cũng nói chuyện có lý lẽ. Tề Diệu Tưởng chỉ còn biết đỏ mặt tía tai vì bị cậu dỗi.

"Vãi chưởng, là Kỷ Sầm à..."

Dưới cầu thang bỗng vang lên một tiếng nói nho nhỏ. Kỷ Sầm quay đầu lại, thấy một đôi nam nữ nắm tay nhau. Rõ ràng họ là một cặp đôi định đến đây hẹn hò, chỉ là đến muộn một chút mà chỗ này đã bị Kỷ Sầm chiếm mất.

Nghe thấy có người, Tề Diệu Tưởng lập tức nắm chặt áo đồng phục của Kỷ Sầm, hoảng hốt nói: "Nếu mình bị thấy thì xong đời mất..."

Cô cố gắng vùi đầu, giống như một con đà điểu chôn đầu sâu vào lồng ngực cậu, sợ hãi không dám để hai người dưới cầu thang nhìn thấy.

"......"

Chẳng biết cô đang sợ cái gì, có phải là thầy chủ nhiệm giáo vụ đâu. Hai người dưới cầu thang nắm tay nhau, thấy Kỷ Sầm cũng không vội vàng buông tay ra.

Tại khoảnh khắc đó, cậu định chơi xấu đẩy cô ra cho hai người bên dưới nhìn thật rõ, rằng người đang hẹn hò với cậu chính là Tề Diệu Tưởng, chứ không phải ai khác.

Nhưng khi nhìn thấy đôi tay đang nắm chặt áo đồng phục của mình, Kỷ Sầm thở dài, vẫn nhẹ nhàng dịch chuyển một chút, che chắn cô kỹ càng hơn.

"Bạn học, xin lỗi, chỗ này có thể nhường cho tôi chút không?"

Cậu không phủ nhận mình không phải là Kỷ Sầm, cũng không giải thích mình ở đây làm gì, hai người bên dưới ngỡ ngàng, vội vàng nói: "Được, được. Kỷ Sầm, cậu cứ thoải mái nhé, bọn mình đi tìm chỗ khác."

Hai người vừa đi vừa lẩm bẩm.

Tề Diệu Tưởng thở phào nhẹ nhõm.

Ngẩng đầu nhìn Kỷ Sầm, cô phát hiện cậu cũng đang nhìn mình, hơn nữa sắc mặt u tối. Cô hé miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười.

"... Nguy hiểm quá ha."

Kỷ Sầm: "Nguy hiểm cái đầu cậu á."

Lại bị dỗi, Tề Diệu Tưởng không dám nói gì, chỉ mở to đôi mắt vô tội nhìn cậu.

Trước đây cậu chưa từng nhận ra cô giỏi giả vờ đáng thương như vậy, nhưng giờ chiêu này không có tác dụng với cậu. Kỷ Sầm lạnh nhạt nói: "Tề Diệu Tưởng, hôm nay cậu phải cho mình một lý do."

Tề Diệu Tưởng ậm ừ một tiếng, vẻ mặt do dự.

Kỷ Sầm: "Hôm đó ở công viên, có phải cậu đã thừa nhận thích mình rồi không?"

Tề Diệu Tưởng không thể phủ nhận.

"Được, lại giả vờ câm điếc đúng không? Vậy mình sẽ coi như cậu đã ngầm thừa nhận. Nếu cậu thích mình, sao hai tụi mình không ở bên nhau?" Kỷ Sầm nhìn chằm chằm vào cô: "Hay là cậu vẫn còn băn khoăn gì?"

Tề Diệu Tưởng cuối cùng cũng có phản ứng, khẽ gật đầu.

Kỷ Sầm: "Cậu băn khoăn về chuyện gì?" Chưa để cô nói gì, cậu nghĩ đến sức mạnh học hành của cô gần đây, hơi bĩu môi: "Chẳng lẽ cậu sợ ở bên mình sẽ làm cản trở cậu thi vào Thanh Hoa Bắc Đại sao?"

Tề Diệu Tưởng không phủ nhận.

Đây quả thực là một trong những lý do. Dù cô chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết rằng khi yêu vào sẽ chiếm phần lớn tâm tư của con người. Lư Văn Giai đã giới thiệu cho cô vài cuốn tiểu thuyết học đường, trong đó các nhân vật chính thường thất bại trong các kỳ thi chỉ vì yêu đương, đọc xong làm cô thấy đau cả tim.

Tề Diệu Tưởng cảm thấy mình cũng đang dần đi theo xu hướng này.

Kể từ lần trở về từ công viên đó, ban đêm cô thường xuyên mơ thấy cậu. Có vài lần cô mơ thấy họ... hôn nhau. Khi tỉnh dậy, cơ thể như bị sốt. Mỗi lần đang viết bài tập, cô lại tự dưng nhớ đến cậu. Còn tối qua, vì tra cách chúc mừng sinh nhật cho cậu mà cô đã không làm xong bài tập.

Giờ đã thế này, sau này sẽ thế nào đây?

Cô chắc chắn sẽ trở thành một người mù quáng vì yêu mất thôi. Đến lúc đó, đừng nói đến việc thi đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại, vào được một trường đại học trọng điểm cũng là vấn đề rồi.

Cô không phủ nhận, Kỷ Sầm bật cười: "Mình phục cậu thật đấy, ở bên mình mà cậu còn phải lo lắng chuyện này à?"

Tề Diệu Tưởng mím môi: "Sao lại không cần lo lắng chứ?"

Kỷ Sầm khẽ nhướng mày.

"Có gì phải lo chứ? Cùng mình yêu đương, mỗi sáng mình có thể mang bữa sáng cho cậu, trưa và tối cũng có thể giúp cậu lấy cơm ở căn tin. Cậu muốn ăn gì ở quầy ăn vặt mình cũng có thể đi mua cho cậu bất cứ lúc nào. Như vậy cậu sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian để học. Trước kỳ thi, mình có thể ôn tập cùng cậu, có bài nào không hiểu thì cứ hỏi mình. Và quan trọng nhất là..."

Cậu cúi người xuống, nhìn thẳng vào cô, khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt sáng ngời và thanh tú thoáng chút kiêu ngạo và tự tin đầy thản nhiên.

"Mình sẽ không cản trở cậu thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại, mình chỉ biết rằng mình sẽ cùng cậu thi đỗ Thanh Hoa và Bắc Đại thôi."

Tề Diệu Tưởng ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, cô hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sự ngông cuồng của cậu thiếu niên, một sự ngông cuồng không hề gây khó chịu.

Học sinh giỏi nhất khối ngỏ lời yêu với cô, quả nhiên ngay cả những điều kiện cũng vô cùng hấp dẫn. Hàng loạt lợi ích được liệt kê khiến Tề Diệu Tưởng ngạc nhiên. Đối mặt với một sự tấn công mạnh mẽ và đầy cám dỗ như vậy, cô cảm thấy nếu lúc này mà còn từ chối thì đúng là cô không biết phân biệt tốt xấu nữa rồi.

Thấy sắc mặt cô có chút dao động, Kỷ Sầm khẽ mỉm cười, lại gần hơn một chút, tiếp tục dẫn dắt: "Thế nào, cậu có muốn thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại không? Có muốn ở bên mình không? Hả?"

Nói như thể "thi vào Thanh Hoa Bắc Đại = yêu đương cùng Kỷ Sầm" vậy, cái bánh vẽ này khiến người ta không thể từ chối. Sau khi tốt nghiệp, chắc chắn cậu sẽ rất phù hợp với việc làm ông chủ.

Bàn tay dưới áo đồng phục nắm chặt lại thành nắm đấm, Tề Diệu Tưởng cắn môi: "Mình..."

Thấy ánh mắt cô vẫn đang lẩn tránh, cậu nhếch môi, nói với giọng nghiêm túc: "Cậu đang do dự điều gì? Nhìn cả khối xem, cậu có thể tìm ai có khả năng đồng hành cùng cậu thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại hơn mình không?"

Tiếng chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên, Kỷ Sầm cũng không hề có ý định thả cô ra.

Nhìn thấy tiết học đầu tiên của buổi chiều sắp bắt đầu, cuối cùng cậu cũng cảm thấy hơi sốt ruột: "Tề Diệu Tưởng, rốt cuộc mình có chỗ nào không tốt? Rốt cuộc cậu có thích mình không?"

Sở dĩ cậu vẫn kiên trì đến chừng này là vì cậu thật sự không hiểu nổi.

Chưa từng có ai khiến cậu phải chủ động nhiều lần như vậy. Nếu cô không có cảm giác gì với cậu thì thôi, nhưng hôm đó cô rõ ràng đã thừa nhận thích cậu. Khi cậu hôn cô qua lớp khẩu trang, cô cũng không từ chối.

Tề Diệu Tưởng vốn đã dễ ngại ngùng, mỗi lần cùng Kỷ Sầm nói về chuyện "thích" hay không này cô đều cảm thấy rất xấu hổ. Thế nhưng, Kỷ Sầm lại kiên trì như lúc làm đề toán vậy, quyết không bỏ cuộc cho đến khi tìm ra được đáp án.

Dù cho một người có tính cách ngại ngùng đến đâu thì cũng khó mà chịu nổi những câu hỏi trực tiếp và liên tiếp như vậy.

"Mình, mình thích." Cô nói lắp bắp: "Lần trước mình đã nói với cậu rồi, mẹ mình không cho phép yêu sớm. Nếu bị mẹ phát hiện ra mình yêu sớm thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Kỷ Sầm hỏi: "Nghiêm trọng đến mức nào?"

Tề Diệu Tưởng: "Cực kỳ nghiêm trọng, có thể sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với mình ngay lập tức."

Kỷ Sầm nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.

Cậu cũng không biết nói gì, vì không thể ép cô phải đối đầu với mẹ cô được. Làm vậy chỉ khiến cô rơi vào tình huống khó xử mà thôi.

Dù nói rằng sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học, nhưng ngay cả khi Kỷ Sầm có sự tự tin đó, thì phụ huynh chắc chắn sẽ không tin vào lý do này.

Hơn nữa, việc yêu đương ở cấp ba vốn dĩ phải cần chuẩn bị tâm lý cho việc có thể bị phụ huynh phát hiện và chia rẽ bất cứ lúc nào.

Kỷ Sầm chưa kịp nghĩ ra kết luận, tiếng chuông báo dự bị của tiết học đầu tiên buổi chiều đã vang lên.

Tề Diệu Tưởng gọi: "Kỷ Sầm?"

"Ừ?" Kỷ Sầm lấy lại tinh thần, khẽ nói: "Chúng ta về lớp trước đã."

"Vậy thì..." Tề Diệu Tưởng do dự nhìn cậu: "Cậu còn giận mình không?"

Kỷ Sầm bật cười: "Mình có thể giận gì chứ, mình nên cảm ơn cậu vì cậu đã không giận mình mới đúng."

"Hả?"

"Là do mình đã quá nóng vội, không nghĩ đến cảm giác của cậu, xin lỗi cậu." Kỷ Sầm nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Ừm, vậy thì chúng ta hãy chờ đến khi tốt nghiệp đi, cũng chỉ còn hai năm thôi, thế nào?"

Tề Diệu Tưởng  không thể tin được mà mở to mắt nhìn cậu.

Cô vẫn luôn không dám nói về hai năm sau, vì cô nghĩ rằng chắc chắn Kỷ Sầm sẽ không đồng ý. Một câu trả lời đồng ý hẹn hò mà phải đợi hai năm, không ai xứng đáng để lãng phí thời gian như thế cả. Hơn nữa, ai mà biết được trong hai năm đó sẽ xảy ra những gì, và cũng chẳng ai dám chắc hai năm sau họ vẫn còn tình cảm với nhau hay không.

Nhưng sự bao dung và kiên nhẫn của Kỷ Sầm dành cho cô rõ ràng đã vượt qua sự mong đợi của cô.

Cậu tốt đến mức, cậu đã tiến về phía cô chín mươi chín bước, chỉ cần cô bước thêm một bước nữa thôi, nhưng cô lại nhút nhát và do dự, cô lo lắng về rất nhiều điều, đến nỗi một bước đó cũng không thể bước ra được.

...

Cả buổi chiều, Tề Diệu Tưởng có vẻ hơi mất tập trung. Vừa hết tiết học, cô liền nằm úp mặt lên bàn, không ngủ mà chỉ mở mắt nhìn vào khoảng không, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trước khi vào tiết tự học buổi tối, cả đám lại đến tiệm trà sữa để bàn bạc về việc tổ chức sinh nhật cho Kỷ Sầm. Uống ly trà sữa matcha yêu thích, Tề Diệu Tưởng vốn đã dành cả nửa đêm để tra cứu thông tin mừng sinh nhật của Kỷ Sầm nhưng cuối cùng cô vẫn không lấy ra.

Sau cùng, Kỷ Sầm tự đưa ra quyết định. Do ngày 7 tháng 4 là thứ Hai phải đến trường học nên sinh nhật của cậu sẽ được tổ chức trước một ngày. Vào buổi trưa ngày 6, cậu mời tất cả mọi người ở đây cùng với một vài bạn trong lớp A29 mà cậu có mối quan hệ tốt để đi ăn một bữa cơm. Trong kỳ nghỉ đông, bọn họ định cùng nhau đi hát nhưng vì cậu bị ốm nên cuối cùng không thể đi, lần này sinh nhật sẽ đi bù.

Chủ nhân của ngày sinh nhật tự mình quyết định kế hoạch, không có ai ý kiến gì thêm.

Cuộc họp kết thúc tốt đẹp, mọi người bước ra khỏi tiệm trà sữa, chuẩn bị quay về lớp để học tiết tự học buổi tối.

Cả đám chia tay nhau ở cửa lớp học của mình. Nhìn thấy Kỷ Sầm đã bước vào lớp, Tề Diệu Tưởng do dự một lúc rồi cuối cùng quyết định gọi Bách Trạch Văn lại.

Bách Trạch Văn: "Sao vậy?"

"Mình đang nghĩ không biết nên tặng quà sinh nhật gì cho Kỷ Sầm vào ngày sinh nhật của cậu ấy." Tề Diệu Tưởng nói: "Cậu có đề xuất gì không?"

"Cậu tặng à?" Bách Trạch Văn cười cà lơ phất phơ: "Cậu cứ tặng bản thân cậu cho cậu ta đi."

Tề Diệu Tưởng cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhìn Bách Trạch Văn với ánh mắt đầy oán hận.

"Chỉ là đùa một chút thôi mà." Bách Trạch Văn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ờm, Kỷ Sầm không thiếu thứ gì, tặng cậu ta món gì cậu ta cũng sẽ thích hết. Nhưng nếu vào ngày sinh nhật, cậu có thể đồng ý lời tỏ tình của cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ vui đến nỗi cả đêm không ngủ đấy."

"Dù gì thì cậu ta thích cậu đến thế cơ mà, cậu nói có đúng không?"

Chỉ cần có mắt, học sinh cả khối cũng có thể nhận ra được sự quan tâm và chăm sóc độc nhất mà Kỷ Sầm dành cho Tề Diệu Tưởng.

...

Tiết tự học buổi tối kết thúc, Tề Diệu Tưởng định sẽ về nhà và một mình suy nghĩ thật kỹ. Nhưng hôm nay về nhà, cô lại thấy bất ngờ khi trong nhà sáng đèn, Tề Tư đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi.

Tề Diệu Tưởng ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, hôm nay mẹ không phải tăng ca à?"

Tề Tư chỉ tập trung vào màn hình tivi, trả lời qua loa cho có: "Ừ, hôm nay mẹ không cần."

"Tại sao hôm nay tự dưng mẹ lại không phải tăng ca vậy?" Tề Diệu Tưởng hỏi.

Sau một tháng tăng ca, hôm nay đột nhiên không làm thêm giờ khiến Tề Diệu Tưởng cảm thấy có chút không quen.

"Có gì đâu, công việc ban ngày đã xong hết rồi, nên tối nay mẹ không cần phải tăng ca nữa." Tề Tư trả lời.

Tề Diệu Tưởng chớp mắt suy tư.

Có vẻ như nói chuyện với chú Cố thực sự có hiệu quả. Buổi sáng Tề Diệu Tưởng vừa mới nói với chú Cố rằng mẹ cô tăng ca rất vất vả, kết quả là tối nay mẹ không cần phải làm thêm giờ nữa.

Cô còn đang nghĩ xem làm sao để thăm dò mẹ về chuyện của mẹ và chú Cố thì mẹ cô đã hỏi trước: "Tưởng Tưởng, mẹ hỏi con, trong thời gian mẹ tăng ca, mỗi tối con thường đi ngủ lúc mấy giờ? Có phải con thức khuya không?"

"... Không có ạ."

"Con chắc chắn không?" Tề Tư híp mắt lại: "Con biết sáng nay mẹ gọi con bao nhiêu lần không? Nếu không phải mẹ giúp con nói dối giáo viên chủ nhiệm để xin nghỉ ốm thì hôm nay con toi đời rồi đấy."

Quả nhiên là mẹ đã xin nghỉ ốm cho cô.

Cô đành nói: "Hôm qua bài tập nhiều nên con ngủ muộn một chút."

"Tốt nhất là con làm bài tập thật. Nếu có ngày mẹ bắt gặp con không ngủ mà lén xem điện thoại thì con sẽ biết tay mẹ đấy." Tề Tư hừ một tiếng: "Nhanh về phòng làm bài đi, viết xong sớm thì ngủ sớm, đừng thức khuya. Nếu mai con lại dậy không nổi, mẹ tuyệt đối sẽ không xin nghỉ giúp con đâu. Để con bị thầy giáo mắng cho một trận thì con sẽ mới chịu vâng lời."

Tề Diệu Tưởng rất sợ bị thầy giáo mắng, lập tức gật đầu và chạy vội về phòng.

Tề Tư đột nhiên ngăn cô lại: "Này, con đợi chút."

Tề Diệu Tưởng: "Dạ?"

"Sáng nay con gọi cho mẹ, sếp mẹ là người nghe máy." Tề Tư dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ông ấy có nói gì với con không?"

Tề Diệu Tưởng kể lại đại khái cho mẹ nghe.

Tề Tư: "Chỉ vậy thôi à? Không nói gì thêm nữa sao?"

Tề Diệu Tưởng đảo mắt một vòng, lắc đầu: "Không nói gì thêm đâu ạ. Chỉ là con có nhắc qua chuyện mẹ vất vả tăng ca thôi. Không ngờ chú Cố lại tốt bụng như vậy, vừa mới nói hôm nay thì hôm nay mẹ đã không phải tăng ca nữa rồi."

Biểu cảm của Tề Tư chững lại trong giây lát.

"... Ừ ông ấy tốt thật. Thôi, con mau đi làm bài tập đi."

"Dạ."

Sau khi đuổi con gái về phòng làm bài tập, Tề Tư tiếp tục ngồi trong phòng khách xem tivi.

Bộ phim thần tượng mà Tề Tư đã theo dõi từng tập hôm nay cuối cùng cũng có thời gian xem liền một mạch. Thế nhưng, bà lại xem không tập trung. Bình thường, mỗi lần xem đến cảnh tình tứ giữa nam nữ chính, bà đều rất hứng thú. Nhưng giờ đây, ngay khi cặp đôi chính đang quấn lấy nhau trên giường hôn hít, chuẩn bị tiến tới những cảnh không dành cho trẻ em, bà lại cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng.

"Nụ hôn này giả quá, đã lăn lên giường rồi mà sao cả hai còn có thể kiềm chế đến mức không sờ mó lung tung, cũng chẳng cởi quần áo, chỉ mỗi việc hôn thôi chứ!"

Cũng chỉ có trong phim mới như vậy, vì dù sao phim cũng là giả. Nếu là trong thực tế, nếu đã hôn đến ngất ngây mơ màng thì còn muốn lao vào những cảnh 18+ ngay giây tiếp theo ấy chứ.

Giống như đêm đó giữa bà và Cố Minh Chu...

Tắt tivi, Tề Tư tuyệt vọng túm lấy tóc mình làm rối cả lên.

Sao bà lại đói khát đến vậy chứ, chỉ xem một bộ phim mà lại liên tưởng đến Cố Minh Chu.

Chỉ có thể trách bà đã độc thân quá lâu, cũng trách Cố Minh Chu quá xuất sắc. Ban đầu cứ tưởng người đàn ông trông nghiêm túc và đứng đắn như vậy thì trên giường cũng sẽ mang phong cách chững chạc như khi làm việc, ai ngờ ông lại biết chơi đến vậy.

Vào đêm mùng sáu Tết, bà nhất thời quá khích nên đã mời Cố Minh Chu đến khách sạn, cứ nghĩ chỉ là một đêm mà thôi. Kết quả, cả đêm không ngủ, mãi đến trưa hôm sau mới dậy. Lẽ ra buổi trưa dậy thì nên trả phòng chạy lấy người, nhưng không nhịn nổi, họ lại gia hạn phòng và tiếp tục cả buổi chiều.

Quả thật rất mệt nhưng cũng rất sảng khoái. Họ di chuyển từ giường sang ghế sô pha rồi đến phòng tắm, đổi đủ tư thế. Cuối cùng, ngay cả cửa kính sát đất một chiều cao tầng của căn phòng cũng không bỏ qua. Một bên là ánh đèn neon của thành phố bên ngoài, một bên là tiếng thở dồn dập và những động tác mãnh liệt của người đàn ông ở phía sau. Họ thay đổi tư thế không ngừng, say mê tận hưởng không biết mệt mỏi.

Cũng chính vì đêm hôm đó chơi quá mức, đến nỗi xong việc Tề Tư không biết phải đối mặt với Cố Minh Chu khi đã mặc đồ như thế nào. Tối đó, nhân lúc Cố Minh Chu còn đang ngủ, bà lập tức mặc đồ và chạy đi.

Sau đó Cố Minh Chu gọi điện tới, bà không dám nghe máy, cuối cùng đành xin nghỉ phép không đi làm.

Cuối cùng, một đồng nghiệp ở văn phòng tổng giám đốc gọi điện cho bà, nói rằng sếp Cố đã nhờ anh ta chuyển lời, nếu thư ký Tề còn không đi làm thì coi như tự động từ chức, không có tiền bồi thường.

Dưới áp lực của đồng tiền, vì chút tiền lương bèo bọt, Tề Tư không còn cách nào khác, đành phải căng da đầu mà đi làm.

Ngày đi làm, bà liên tục tránh mặt Cố Minh Chu, nhưng với tư cách là thư ký thân cận, sao có thể tránh được sếp. Cuối cùng, Tề Tư bị Cố Minh Chu gọi thẳng vào văn phòng.

Tề Tư cầu nguyện trong lòng rằng Cố Minh Chu sẽ nói chuyện công việc, đừng đề cập tới đêm đó.

Kết quả là Cố Minh Chu mở lời ngay: "Về chuyện tối hôm đó, em nghĩ thế nào?"

Tề Tư lúng túng đến nỗi da đầu tê dại, nhất thời ngoài cười gượng ra thì chẳng làm được gì khác.

Cố Minh Chu thấy bà không trả lời, giọng trầm xuống: "Chẳng lẽ em định làm như chưa có chuyện gì xảy ra sao?"

Sướng như vậy, đúng là dư vị khó quên, sau này thỉnh thoảng sẽ mang ra để hồi tưởng lại, sao mà giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra được chứ!

Tề Tư cắn môi, ký ức về tối hôm đó khiến bà vừa lúng túng vừa không thể dứt ra được.

Sự ngượng ngùng khiến đầu óc bà rối bời, tìm ai không tìm lại đi tìm sếp. Bây giờ, mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của sếp trong bộ đồ lịch lãm, trong đầu bà chỉ toàn hình ảnh ông ấy không mặc đồ nằm trên giường.

Cuối cùng, dưới sự truy hỏi liên tục của Cố Minh Chu, Tề Tư cắn răng buột miệng nói ra.

"Sếp Cố, nếu anh cảm thấy trải nghiệm tối hôm đó với tôi không tệ, hay là chúng ta tiếp tục nhé?"

Lúc đó, sắc mặt của Cố Minh Chu quả thực là đủ mọi sắc thái, có thể nói là muôn màu muôn vẻ.

Đương nhiên, sau khi da mặt đổi màu như vậy, Cố Minh Chu phá lệ đồng ý. Tháng "làm thêm" này, mặc dù mỗi lần đều quần quật đến gần sáng mới về nhà, về nhà tắm rửa thay đồ nghỉ ngơi chưa được bao lâu đã phải đi làm, tuy rất mệt nhưng thực sự rất vui sướng.

Niềm vui nguyên thủy nhất của con người chính là như vậy. Năm nay đi khám sức khỏe, bác sĩ phụ khoa chắc chắn sẽ không khuyên bà tìm đàn ông để cân bằng nội tiết tố nữa đâu, bởi vì hormone của bà hiện tại đã tăng cao quá mức rồi.

Tề Tư rất hài lòng với tình hình hiện tại cho đến khi nhận được cuộc điện thoại của con gái vào sáng nay.

Bà đi chuẩn bị tài liệu họp cho Cố Minh Chu, không mang theo điện thoại, nên khi con gái gọi đến Cố Minh Chu đã bấm nghe máy giúp bà.

Sau khi bà về, Cố Minh Chu lập tức hỏi: "Trong thời gian này, khi ở bên tôi, em nói với con gái rằng em đang 'tăng ca' à?"

Tề Tư do dự đáp một tiếng "à" rồi gật đầu: "Đúng vậy."

Sắc mặt của Cố Minh Chu không được tốt lắm: "Tại sao không nói thật với con gái em? Ở bên tôi có điều gì mà không thể công khai sao?"

"Không phải..." Tề Tư ngạc nhiên nói: "Tổng giám đốc Cố, con gái tôi còn nhỏ như vậy, sao tôi có thể nói thật với nó được chứ?"

Cố Minh Chu hơi bĩu môi dưới: "Con gái em dù có nhỏ thì năm nay cũng đã tròn mười bảy tuổi rồi, tôi không nghĩ là nó sẽ không hiểu chuyện yêu đương đâu."

Tề Tư kinh ngạc há hốc miệng.

"Yêu đương gì chứ? Sếp Cố à, không phải chúng ta chỉ là bạn giường thôi sao?"

"..."

Sắc mặt của Cố Minh Chu hoàn toàn tối sầm, gần như nghiến răng gọi tên bà: "Tề Tư, trong một tháng qua, em thật sự nghĩ rằng chúng ta chỉ là bạn giường thôi hả?"

"..."

Nếu không thì sao?

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của sếp, Tề Tư không dám trả lời.

Cố Minh Chu thông minh cỡ vậy, vừa nhìn thấy vẻ mặt á khẩu của bà là đã hiểu hết mọi chuyện. Ông tự giễu cợt bĩu môi, nói với bà: "Về nhà nói với con gái em, sau này tôi sẽ không để mẹ nó 'tăng ca' nữa."

Tề Tư thật sự không hiểu, nhìn thế nào thì bọn họ cũng chỉ là quan hệ bạn giường, tại sao Cố Minh Chu lại nghĩ rằng họ đang yêu nhau?

Hơn nữa, tối mùng sáu Tết, bà đã nói rất rõ ràng rằng chỉ đơn thuần muốn tìm một người đàn ông để lên giường, hoàn toàn không có ý định yêu đương, tại sao Cố Minh Chu vẫn hiểu nhầm rằng họ đang yêu nhau.

Ông hiểu nhầm họ đang yêu nhau nên trong suốt một tháng qua mới sẵn lòng tiếp tục mối quan hệ này sao?

Tề Tư hơi thất vọng nghĩ liệu sau này bà hết cơ hội để "tăng ca" với Cố Minh Chu nữa rồi ư?

Tiếc quá đi, chất xúc tác tốt nhất cho hormone nữ của bà.

Tề Tư đập đầu vào bàn.

Lúc này, Tề Diệu Tưởng không hề biết rằng mẹ cô ở phòng khách đang âm thầm sụp đổ.

Sau khi đóng cửa phòng, cô không vội đặt ba lô xuống mà đứng dựa vào cửa thẫn thờ một lúc.

Đến bây giờ mà mẹ vẫn không chịu thừa nhận chuyện giữa mẹ và chú Cố cơ đấy.

Mặc dù họ là mối quan hệ sếp và cấp dưới, nhưng chú Cố đang độc thân và cũng rất đẹp trai. Nếu mẹ thật sự yêu chú Cố, Tề Diệu Tưởng không thấy có gì cần phải giấu giếm cả.

Hơn nữa, trước đây ở trường cô đã thử hỏi Cố Dương, có vẻ như Cố Dương hoàn toàn không biết chuyện này, điều đó có nghĩa là chú Cố cũng chưa nói với Cố Dương.

Tề Diệu Tưởng không hiểu, đã là người lớn rồi, nam không vợ nữ không chồng, tại sao yêu đương còn phải giấu giếm? Không giống như học sinh cấp 3 bọn họ, yêu đương còn sợ bị thầy cô và phụ huynh phát hiện.

Chẳng lẽ yêu đương lén lút thì kí.ch th.ích hơn sao?

Nếu mẹ lén lút yêu đương mà không nói với mình, vậy tại sao mình phải nghe lời mẹ, kiên quyết không yêu đương trong thời cấp ba chứ?

Trong lòng Tề Diệu Tưởng bỗng thấy không công bằng, nghĩ đến cuộc trò chuyện hôm nay với Kỷ Sầm, cô cảm thấy rất có lỗi với cậu.

Cô thích Kỷ Sầm, cực kỳ thích, hơn nữa cô còn cho rằng những điều mẹ lo lắng hoàn toàn sẽ không xảy ra, vì người yêu đương với cô không phải là những tên lêu lổng không chăm chỉ học hành, mà là Kỷ Sầm – người đứng đầu cả khối.

Dù có là yêu sớm, thì đó cũng là yêu sớm tiến về phía trước, là yêu sớm để cùng nhau thi đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại, là yêu sớm tràn đầy năng lượng tích cực.

Bình Luận (0)
Comment