"Kỷ Sầm."
Cánh cửa bị đẩy ra, người quay lại là ba người La Yên.
"Sao chỉ có các cậu quay lại thế?" Bách Trạch Văn kêu lên: "Tề Diệu Tưởng đâu?"
Ba cô gái trực tiếp phớt lờ cậu ta, gọi Kỷ Sầm ra bên ngoài.
Kỷ Sầm không rõ nguyên do, vừa bước ra ngoài La Yên đã hỏi ngay: "Kỷ Sầm, cậu nói thật với bọn tôi đi. Bây giờ cậu và Tưởng Tưởng rốt cuộc là như thế nào?"
Giọng La Yên có hơi hung hăng, Kỷ Sầm thì lại ôn hòa: "Thế nào là thế nào?"
"Không phải cậu đang theo đuổi Tưởng Tưởng à?" Lư Văn Giai hỏi: "Thế cậu theo đuổi được chưa?"
Vẻ mặt Kỷ Sầm hơi ngượng, cậu cụp mi nói: "Chưa."
Cậu đứng trước mặt ba cô gái, dáng vẻ như đang bị tra khảo. Khuôn mặt anh tuấn như bị một nỗi mất mát phủ lên, Lư Văn Giai bỗng nhiên không biết nên hỏi tiếp thế nào.
Tuy rằng chuyện tình cảm này vốn không phải kiểu "cậu thích tôi thì tôi phải thích lại cậu" nhưng với Kỷ Sầm, Lư Văn Giai vẫn luôn sùng bái và đánh giá cao cậu.
Từ lúc khai giảng lớp mười, khoảnh khắc cậu mặc sơ mi thắt cà vạt đứng trên sân khấu đại diện cho học sinh mới phát biểu trong buổi lễ khai giảng, Lư Văn Giai – người đọc đủ các thể loại tiểu thuyết – liền biết ba năm cấp ba của mình chắc chắn sẽ không nhàm chán.
Học cùng trường cấp ba với người như Kỷ Sầm, chẳng biết cậu và mình có điểm giao thoa như trong tiểu thuyết hay không, nhưng chắc chắn Kỷ Sầm sẽ mang đến cho cô ấy vô vàn trải nghiệm như trong tiểu thuyết.
Sau này cô ấy thật sự trở thành bạn bè với Kỷ Sầm. Không thể phủ nhận rằng khoảng thời gian ấy Lư Văn Giai cũng có chút ảo tưởng nho nhỏ, chẳng qua thay vì nói là hảo cảm thì đúng hơn đó là cảm giác thưởng thức bình thường đến mức không thể bình thường hơn dành cho một chàng trai xuất sắc.
Khi cô ấy biết Kỷ Sầm đang theo đuổi Tề Diệu Tưởng, cái cảm giác mất mát "Quả nhiên nữ chính trong tiểu thuyết không phải là tôi" chỉ tồn tại trong tâm trí cô ấy đúng ba giây. Sau đó là cảm giác tự hào, bùng nổ sĩ diện.
Sống trên đời này, chúng ta phải học cách chấp nhận rằng có lẽ bản thân không phải nhân vật chính trong cuộc đời ai đó. Dù sao thì chúng ta là nữ chính độc nhất vô nhị trong cuộc đời của chính mình là đủ rồi.
Hơn nữa nữ chính của Kỷ Sầm không phải ai khác mà chính là bạn thân của cô ấy.
Khoảng thời gian đó, dường như cả khối đều đang âm thầm bàn tán học sinh đứng đầu toàn khối Kỷ Sầm đang theo đuổi một cô bạn học lớp A28. Mỗi lần nghe thấy chuyện này, Lư Văn Giai ước gì có thể xông thẳng tới trước mặt họ mà tuyên bố rằng người mà Kỷ Sầm đang theo đuổi chính là chị em tốt của nhóm chúng tôi, mau mau ngưỡng mộ tôi đi.
Thậm chí Lư Văn Giai còn hâm mộ Tề Diệu Tưởng nữa.
Nhìn khắp cả khối có lẽ chẳng mấy người có thể chống lại được sự theo đuổi của Kỷ Sầm, nhưng Tưởng Tưởng nhà cô ấy lại không thích Kỷ Sầm, để cậu theo đuổi lâu đến vậy.
La Yên là một người đu idol nên tiêu chuẩn rất cao. Cô ấy không có filter nam chính tiểu thuyết dày cộp như Lư Văn Giai nên không vui mà nói thẳng luôn: "Kỷ Sầm này, cậu không theo đuổi được Tưởng Tưởng cũng đâu phải lỗi của Tưởng Tưởng đâu. Tưởng Tưởng có quyền từ chối cậu, cậu không thể mặc kệ mấy đứa con gái lớp cậu tối ngày nói xấu Tưởng Tưởng được đúng không? Mấy lần rồi, nói những lời chướng tai như vậy..."
Kỷ Sầm cau mày, giọng nói trầm xuống: "Họ nói xấu gì về cậu ấy?"
–
Thực ra chuyện bị người khác nói xấu sau lưng này cũng dễ giải quyết lắm.
Nếu đã chọn cách nói xấu sau lưng thì có nghĩa là, vì người nói không dám nói gì trước mặt đương sự nên mới chọn cách cách nói sau lưng người ta để ph.át t.iết những bất mãn trong lòng. Một khi bị người ta bắt được tại trận thì bản thân đã ở thế đuối lý, trừ khi da mặt dày cộp cộng tố chất tâm lý mạnh mới có thể đảo ngược thế trận, còn không thì bình thường đều sẽ chột dạ.
Tề Diệu Tưởng cũng vừa phát hiện ra đạo lý này.
Trước đây khi bị người khác nói xấu sau lưng, cô chưa bao giờ dám tìm những người đó chất vấn họ tại sao nói mình như vậy. Khi ấy cô chỉ nghĩ mặc kệ những lời nói ấy coi như không nghe thấy là được, dù sao nó cũng không thể ảnh hưởng gì đến bản thân.
Nhưng thực ra đây chỉ là tự mình an ủi mình mà thôi. Với những người có tâm hồn nhạy cảm, dù họ có hiểu được điều này đi chăng nữa thì vì để ý cái nhìn của người khác nên vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
Trước đây Tề Diệu Tưởng chính là kiểu người như thế, bị nói xấu cũng không dám phản kých, kết quả là những người đó lại càng được nước lấn tới. Cũng bởi vì họ biết cô không dám phản kých nên thậm chí sau này còn đứng hẳn trước mặt cô nói những lời không hay.
Cho đến ngày hôm nay, Tề Diệu Tưởng không muốn nhẫn nhịn nữa, cô đâu có đắc tội những người đó, tại sao phải bị nói như vậy.
Cô gái hay đi cùng Lâm Diệc Lâm tên là Viên Tử San. Lúc ấy bị Tề Diệu Tưởng đứng trước mặt chất vất như vậy thực ra trong lòng đã chột dạ rồi nhưng mồm mép vẫn không chịu nhận mình bôi nhọ Tề Diệu Tưởng, cô ta hất cằm nói: "Thế thì cậu đi mách Kỷ Sầm đi, cậu tưởng rằng tôi sợ cậu chắc?"
Tề Diệu Tưởng hỏi vặn lại, dường như cô cũng đoán được hành vi sau này của cô ta: "Nếu tôi đi nói với Kỷ Sầm thì có phải cậu vẫn nói tôi thảo mai, chút chuyện bé xíu như vậy mà cũng đi tìm bạn nam khóc lóc kể lể."
Viên Tử San há miệng nhưng không nói được lời nào.
Con người chính là chủ quan như vậy đó. Dù bạn có làm gì thì những người ghét bạn cũng sẽ có muôn vàn lý do để tiếp tục ghét bạn. Vậy nên không cần thiết phải vì những người đó mà thay đổi.
"Xin lỗi nhé, Tử San không cố ý nói xấu cậu đâu."
Lâm Diệc Lâm đứng bên cạnh cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Tuy rằng từ đầu tới cuối cô ấy chưa nói gì Tề Diệu Tưởng nhưng quả thực là vì cô ấy nên Tề Diệu Tưởng mới bị nói.
Lâm Diệc Lâm khó xử mím môi: "Nói ra có hơi mất mặt nhưng bởi vì tôi thích Kỷ Sầm, Tử San là bạn của tôi. Cậu ấy thấy Kỷ Sầm theo đuổi cậu nên mới bất bình thay tôi thôi."
"Vì cậu cứ mãi không ở bên Kỷ Sầm nên tôi luôn nghĩ có lẽ mình vẫn còn chút cơ hội. Hôm nay lúc gặp Trần Dục cùng lớp, cậu ấy nói hôm nay Kỷ Sầm đón sinh nhật nên mời mọi người một bữa, thế là tôi bèn kéo Tử San tới đây mặt dày ăn ké. Kỷ Sầm rất lịch sự với con gái nên dù chúng tôi không mời mà tới thì chắc chắn cậu ấy cũng không đuổi chúng tôi về."
Nói đến đây, Lâm Diệc Lâm cười khổ một tiếng.
Quả nhiên cô ấy cũng thích Kỷ Sầm.
Tề Diệu Tưởng chẳng ngạc nhiên tí nào.
Phải nói rằng sự ăn ý ngầm giữa những cô gái thực sự rất tâm linh, đặc biệt là đối với những người mà họ thích, linh cảm đúng đến đáng sợ. Chỉ cần một ánh mắt, thậm chí chẳng cần đến ánh mắt giao nhau thì cũng đủ để họ cảm nhận được rằng liệu cô gái ấy có cùng thích một người giống mình hay không.
Giải thích xong, Lâm Diệc Lâm lại nói: "Vậy chúng tôi đi trước nhé. Nếu Kỷ Sầm có hỏi thì cậu có thể giúp bọn tôi nói với cậu ấy rằng chiều chúng tôi còn phải học thêm nên đi trước, có được không?"
Suy cho cùng, con gái dễ ngại, đã đến mức này rồi thì cũng không cần tiếp tục ở lại. Hơn nữa nếu Tề Diệu Tưởng đi nói với Kỷ Sầm thật thì người mất mặt chỉ có thể là hai người họ thôi.
Nhưng Tề Diệu Tưởng lại nhẹ giọng nói: "Đợi ăn xong chúng ta còn phải cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật Kỷ Sầm, mọi người đều là bạn học, hay là ăn bánh kem xong rồi hẵng đi?"
...
Ba người quay lại phòng riêng, dường như chưa có chuyện gì xảy ra. Đám con trai không biết gì cả, đến tận khi ăn bánh xong định kéo nhau đi hát karaoke, Lâm Diệc Lâm và Viên Tử San nói buổi chiều phải đi học thêm nên về trước.
Trần Dục đưa hai người họ đến đây nên nói vài câu, mọi người đều là bạn cùng lớp, thêm một người thì thêm vui. Thế nhưng Lâm Diệc Lâm vẫn kiên trì nói rằng để lần sau, lớp học thêm chiều nay thực sự không thể nghỉ được.
Mọi người rời khỏi nhà hàng, những người khác chuẩn bị đi Karaoke thì Kỷ Sầm nói: "Các cậu đi trước đi, tôi tiễn hai cậu ấy đi bắt xe."
Hai cô gái ngạc nhiên nhìn Kỷ Sầm.
Chẳng lẽ mấy bạn nữ lớp A28 chưa đi mách Kỷ Sầm nên cậu vẫn chưa biết chuyện hai cô ấy nói xấu Tề Diệu Tưởng?
Lâm Diệc Lâm đặt xe, xe đang ở gần đây nên hai phút sau sẽ tới nơi.
Hai cô gái ngồi lên xe, Kỷ Sầm ghi nhớ biển số xe. Ngay khi cậu định đóng cửa xe cho họ thì Lâm Diệc Lâm lấy hết dũng khí hỏi một câu: "Kỷ Sầm, cậu và Tề Diệu Tưởng ở bên nhau rồi sao?"
Kỷ Sầm sửng sốt, cậu phủ nhận: "Vẫn chưa."
"Thế..." Lâm Diệc Lâm do dự: "Cậu theo đuổi cậu ấy lâu như vậy rồi, cậu vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi sao?"
Kỷ Sầm không phủ nhận mà nhướng mày: "Nếu không thì sao?"
Tuy rằng hôm nay lúc ăn cơm cậu và Tề Diệu Tưởng không nói chuyện với nhau nhưng suy nghĩ của cậu trước nay chưa từng thay đổi.
Viên Tử San ngồi trong xe không khỏi nói: "Kỷ Sầm, cậu thích Tề Diệu Tưởng như thế à?"
Rõ ràng Lâm Diệc Lâm thích cậu, mọi người trong lớp A29 cũng đều nhận ra, cô ta không tin Kỷ Sầm lại không nhận ra.
Mấy người bạn của Tề Diệu Tưởng bênh cô, Viên Tử San tất nhiên cũng sẽ đứng về phía bạn của mình.
Lâm Diệc Lâm xinh đẹp như vậy, thành tích lại tốt. Nếu ban đầu lớp họ chọn hot girl thì chắc chắn sẽ chọn Lâm Diệc Lâm, cùng với hot boy Kỷ Sầm xứng đôi cực kỳ. Nhưng tại sao Kỷ Sầm nhất định phải thích Tề Diệu Tưởng học lớp khác.
Viên Tử San hỏi: "Kỷ Sầm, có nhiều con gái thích cậu nhiều như vậy tại sao cậu cứ phải theo đuổi Tề Diệu Tưởng, cậu không mệt à?"
Hay là đám con trai bọn họ đều thích mấy người đê tiện như vậy, Kỷ Sầm cũng không ngoại lệ.
Kỷ Sầm ồ một tiếng: "Nhưng tôi chỉ thích một người đó thôi thì biết làm sao được?"
Cậu bày dáng vẻ như tôi cũng đâu còn cách nào khác.
Viên Tử San nói tiếp: "Nhưng cậu ta không thích cậu mà, cậu thích cậu ta thì có ích gì..."
"Cậu ấy không thích tôi thì tôi theo đuổi cho đến khi cậu ấy thích tôi thì thôi." Nhìn hai cô gái ngồi trong xe, Kỷ Sầm lạnh nhạt nói: "Quyền chủ động nằm trong tay cậu ấy, dù cậu ấy có thích tôi hay không, có giữ khoảng cách với tôi không hay thậm chí cậu ấy cố ý chơi đùa tôi đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng có ý kiến gì hết. Ai bảo tôi thích cậu ấy, theo đuổi cậu ấy. Nếu cậu ấy bằng lòng đánh tôi thì tôi cũng vui lòng chịu đòn, chẳng có gì là thảo mai với không thảo mai cả."
Nếu những lời trước đó vẫn còn giữ kẽ thì câu cuối cùng này Viên Tử San hiểu hết rồi. Vẻ mặt cô ấy xấu hổ không thôi, nghe cứ như Kỷ Sầm đang chỉ đích danh cô ấy vậy.
Nói xong những lời này, Kỷ Sầm chuyển chủ đề. Cậu vẫn giữ thái độ ôn hòa nói với hai cô gái: "Cảm ơn các cậu hôm nay tới đây, trên đường nhớ chú ý cẩn thận. Về đến lớp học thêm an toàn thì gửi tin nhắn báo một tiếng trong nhóm lớp chúng ta nhé."
Kỷ Sầm đóng cửa xe bảo tài xế lái đi.
"Diệc Lâm..." Viên Tử San áy náy nhìn Lâm Diệc Lâm: "Xin lỗi nhé, vì mình mà cậu bị Kỷ Sầm nói như vậy."
Lâm Diệc Lâm lắc đầu: "Không sao đâu."
"... Thế cậu vẫn ổn chứ?"
"Mình ổn mà, chỉ là tự mình nghe thấy cậu ấy nói thích người con gái khác thì hơi khó chịu thôi."
Lâm Diệc Lâm gượng cười, trong ánh mắt an ủi của Viên Tử San, Lâm Diệc Lâm tuyên bố bản thân hoàn toàn thất tình rồi thở dài.
Kỷ Sầm dốc lòng thích một cô gái khác, thế nhưng cho dù thích người khác thì cậu vẫn giữ thể diện cho cô ấy.
Cũng vì Kỷ Sầm như vậy nên Lâm Diệc Lâm mới thích cậu nhiều đến thế.
Có thể được một chàng trai như vậy thích, đây là lý do tại sao cô ấy ghen tị với Tề Diệu Tưởng đến vậy.
Một chàng trai thực sự đặt người mình thích ở đầu quả tim mà chăm sóc sẽ không để cô ấy phải đối mặt với những người gọi là tình địch. Bản thân Kỷ Sầm có thể giải quyết mọi phiền phức có thể tìm tới người con gái mà cậu thích, không để cô phải tủi thân.
Lâm Diệc Lâm không phải bị Tề Diệu Tưởng đánh bại, mà cô ấy thua là bởi vì Kỷ Sầm.
Từ bỏ Kỷ Sầm có hơi khó, có lẽ việc này cần một khoảng thời gian, nhưng Lâm Diệc Lâm hi vọng cậu có thể được như ý nguyện.
...
Lâm Diệc Lâm và Viên Tử San về trước, mấy chàng trai lớp A29 cảm thấy có lẽ việc mời hai cô ấy đến đây là họ đang dùng lòng tốt để làm việc xấu. Ăn xong các cậu ấy cũng chào Kỷ Sầm rồi đi trước.
Những người còn lại đi đến Karaoke, Bách Trạch Văn và Lư Văn Giai chưa kịp ngồi xuống đã vội chạy như đang thi xem ai chạy nhanh hơn đến máy chọn bài hát để giành quyền chọn trước. Bách Trạch Văn muốn một bài của Phượng Hoàng Truyền Kỳ để làm nóng bầu không khí, Lư Văn Giai lại muốn một bài tình ca kinh điển của Châu Kiệt Luân. Nhạc của Châu Kiệt Luân hầu như ai cũng biết hát, cũng có thể hâm nóng bầu không khí.
Hai người đứng bên máy chọn bài cãi nhau, Ngô Trừng nhìn mà cạn lời.
"Hai đứa ngốc kia, lấy điện thoại quét mã là chọn được rồi, tranh máy chọn bài làm gì không biết."
Cố Dương khóe miệng giật giật, cậu không biết Lư Văn Giai có ngốc không, dù sao thì Bách Trạch Văn chắc chắn chạy không thoát được chữ ngốc.
Hai tên ngốc cãi nhau nửa ngày, cuối cùng lại bị Ngô Trừng nhanh chân chọn trước bài Chúc mừng sinh nhật.
"Có phải hai cậu quên tại sao hôm nay bọn mình đi hát không? Bài đầu tiên đương nhiên phải dành cho nhân vật chính Kỷ Sầm của chúng ta, ok?"
Bách Trách Văn với Lư Văn Giai nhìn nhau, ừ đúng nhỉ.
Nhạc dạo bài Chúc mừng sinh nhật vang lên, trừ Kỷ Sầm có hơi xấu hổ không chịu nổi nhiều người như vậy hát chúc mừng sinh nhật cậu ra thì những người khác không có ý kiến gì hết, ai cũng chuẩn bị dùng bài hát này để lấy hơi.
Trong phòng có hai chiếc micro, Bách Trạch Văn và Lư Văn Giai mỗi người một cái. Lúc đợi câu hát đầu tiên, Lư Văn Giai nhanh tay dúi micro vào tay Tề Diệu Tưởng.
Nhìn micro bỗng nhiên được nhét vào tay mình, Tề Diệu Tưởng không biết phải làm sao. Bảo cô hát với mọi người còn được chứ bảo cô cầm micro để mọi người hát theo thì thật sự không ổn.
"Hát nhanh đi." Lư Văn Giai thúc giục.
Bách Trạch Văn cầm micro nói: "Đừng có chiếm toilet mà không đi ị nha, cầm micro rồi thì nhanh hát đi."
Tề Diệu Tưởng vội vàng muốn đưa mic cho người khác, kết quả là chẳng ai chịu cầm, bắt cô phải hát.
Micro bỗng nhiên biến thành củ khoai nóng bỏng tay, dù sao cô cũng không thể đưa mic cho nhân vật chính được. Mà hình như nhân vật chính cũng chẳng có ý định giải vây cho cô, cậu cứ ngồi một chỗ nhìn cô cười như không cười.
Vốn dĩ đông người như vậy hát chúc mừng sinh nhật khiến Kỷ Sầm rất ngại, giờ thì hay rồi, có người còn ngại hơn cả cậu nữa. Kỷ Sầm bỗng cảm thấy chẳng xấu hổ đến mức đó.
Bị một đám không trâu bắt chó đi cày, Tề Diệu Tưởng lại không muốn làm Kỷ Sầm mất hứng, thế là cô chỉ đành căng da đầu hát lên: "Mừng ngày sinh nhật đáng yêu, mừng ngày sinh nhật dễ thương..."
Giọng hát tuy rằng trong trẻo dễ nghe, không bị lệch nhịp nhưng một bài hát chúc mừng sinh nhật vui vẻ lại bị cô hát thành bài đồng dao ngượng ngùng.
Kỷ Sầm nghiêng đầu cắn môi nhịn cười. Sau đấy vẫn là Bách Trạch Văn không nhìn nổi mặt người nào đó càng ngày càng đỏ nên cậu ấy cầm micro lên hát thật to, lúc này bài hát chúc mừng sinh nhật mới trở nên vui vẻ.
"Happy birthday to Kỷ Sầm~ Happy birthday to Kỷ Sầm!"
Bách Trạch Văn bắt đầu tâng bốc: "Chúc bạn Kỷ Sầm anh tuấn tao nhã, phong lưu hào phóng, người đẹp hơn hoa, cười một cái là nghiêng nước nghiêng thành, cười thêm cái nữa là đất nước diệt vong, cười cái thứ ba là trái đất nổ tung sinh nhật vui vẻ! Wooo~"
Kỷ Sầm chẳng hề cảm động: "Tôi là bom nguyên tử à?"
Hát bài hát sinh nhật xong, cuối cùng cũng được tự do ca hát. Cả đám tranh nhau chọn bài, người thì dùng máy chọn, người thì lấy điện thoại quét mã nên chẳng mấy chốc danh sách chờ đã lên tới mấy chục bài.
Sở thích nghe nhạc của mọi người khá giống nhau, về cơ bản thì đều là những bài tình ca quen thuộc, những bài hát đang hot trong các video ngắn nổi tiếng dạo gần đây, nhạc tiếng Anh hoặc Kpop. Tóm lại là dù chọn bài nào thì cũng có người hát theo vài câu.
Bài vừa hát xong là "Ngày nắng" của Châu Kiệt Luân, khi mọi người vẫn đang đắm chìm trong câu hát "Ngày hôm ấy trời nổi gió, anh đã thử nắm lấy bàn tay em" thì bài tiếp theo bắt đầu.
Ngô Trừng hỏi: "Làm một người Trung Quốc văn minh? Ai chọn bài này đấy?"
Bách Trạch Văn giơ tay: "Tôi chọn đó, mọi người đều biết hát đúng không?"
Chẳng có ai từng nghe bài này, Bách Trạch Văn trợn mắt: "Không phải chứ, các cậu có phải người Trung Quốc không đấy? Bài hát kinh điển như vậy mà chưa từng nghe? Thôi bỏ đi, nhìn tôi solo đây này."
Nhạc dạo kết thúc, Bách Trạch Văn bắt đầu solo.
"Trường Giang, Hoàng Hà, còn có Hắc Long Giang."
Câu đầu tiên vẫn rất bình thường, câu thứ hai: "Đàn ông, đàn bà, còn có người chuyển giới."
Khán giả bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không biết sai chỗ nào, nghe tiếp vậy.
Câu thứ ba tiếp tục: "Đi ẻ không rửa tay thì chẳng phải con người."
Câu thứ tư: "Khạc nhổ bừa bãi biết đâu lại nhổ trúng cha mình."
Thậm chí khán giả còn nghĩ có khi nào Bách Trạch Văn đang coi thường mọi người, nghĩ rằng chưa ai nghe qua nên hát bừa vài câu. Thế nhưng vừa nhìn lời bài hát thì mới biết lời bài hát đúng là như thế, cậu ta không hề hát bừa.
"..."
Hát xong, Bách Trạch Văn rất chi là tự hào hỏi: "Sao hả? Có phải bài này có tính giáo dục lắm không? Ngày thường không cần lúc nào cũng phải nghe mấy câu khẩu hiệu chán ngắt đó nữa, nghe nhiều bài hát có năng lượng như vậy là được, hiểu chưa?"
Mấy cô gái chỉ có thể cười ngượng ngùng còn đám bạn xấu của Bách Trạch Văn thì lại chẳng nể mặt như vậy.
Cố Dương: "Đồ chó chết tiệt, cậu dở hơi à?"
Kỷ Sầm: "Hiểu ông nội cậu, biến ngay."
Đồng Bác: "Đi ẻ xong phải rửa tay còn cần cậu nhắc?"
Ngô Trừng: "Không đúng, sao câu đầu tiên sau Trường Giang Hoàng Hà lại là Hắc Long Giang, Hắc Long Giang không phải một tỉnh à? Chẳng phải nên là Tùng Hoa Giang hoặc Áp Lục Giang sao?"
Địch Gia Lương: "Anh ơi, Hắc Long Giang cũng là một con sông, tên khác của nó là A Mục Nhĩ Giang, tiết Địa Lý chăm chú nghe giảng hơn đi."
Tuy rằng mọi người đều đang cà khịa Bách Trạch Văn nhưng không hiểu sao bài hát này như mở một công tắc nào đó. Danh sách chọn bài lộn xộn vô cùng, ai nấy đều chọn mấy bài hát kỳ quặc. Cái gì mà bài hát của Minions, rồi lại Tôi nghịch bùn ở Đông Bắc, Are you OK. Biết hát hay không không quan trọng, quan trọng là đủ trừu tượng là được.
Rồi sau đó chẳng ai hát nữa, mọi người cứ phát nhạc để đó nghe ca sĩ gốc hát. Cả đám bắt đầu ngồi quây lại chơi trò chơi.
Trên bàn có những chiếc cốc đựng xúc xắc, vì quan tâm những cô gái không hay chơi game mà mọi người quyết định chơi trò đơn giản nhất là đoán điểm.
Vốn dĩ người thua phải uống rượu, nhưng ở đây ai nấy đều là trẻ vị thành niên. Hơn nữa gia đình đều quản rất nghiêm, chỉ cần trên người có mùi rượu về nhà thì sẽ bị song kiếm hợp bích cho ăn đòn. Mọi người đành phải uống nước ngọt, nhưng cảm giác bị phạt nhẹ quá.
Thế là Bách Trạch Văn gọi phục vụ tới, hỏi họ có bài chơi "Thật hay thách" không.
Phục vụ mang một bộ bài "Thật hay thách" tới, Bách Trạch Văn vừa xào bài vừa nói: "Ai thua trừ việc phải uống một hơi hết một cốc coca thì còn phải rút một lá "Thật hay thách", chọn được cái gì thì làm cái đó."
Cả nhóm có mười mấy người nhưng lại chỉ có sáu cốc xúc xắc nên quyết định chơi xoay vòng, ai thua thì bị loại để người khác vào thay.
Cái kiểu trò chơi đoán số này ngay cả thứ tự cũng phải tính toán kĩ lưỡng, đừng đụng phải người lượt trước mất nết, ví dụ như Bách Trạch Văn, cậu ta ngồi ngay sau Kỷ Sầm. Cả game có 6 hộp xúc xắc, tổng cộng là 36 viên xúc xắc, đến lượt Kỷ Sầm cậu gọi luôn "30 con 6".
(*) Quy tắc của game này là người lượt sau phải gọi ra điểm số to hơn người lượt trước. Ví dụ người phía trước gọi "3 con 3" thì người phía sau phải gọi "6 con 3" hoặc "5 con 4". Người lượt sau có thể chọn "tin" hoặc "không tin". Nếu tin thì đoán tiếp, nếu không tin thì mở ra đếm số. Khi mở ra, nếu người lượt trước đoán đúng thì người đó thắng và người lượt sau (người không tin đòi mở hộp đếm) sẽ bị thua, nếu người trước đoán sai thì ngược lại
Chỉ cần đã từng học xác suất thống kê thì sẽ biết khả năng xảy ra trường hợp này là rất nhỏ. Bách Trạch Văn không hề do dự dứt khoát kêu mở, nhân tiện còn buông lời hung ác: "Thằng nhãi cậu đừng có tưởng hôm nay đón sinh nhật mà dám gào to như vậy, cứ đợi thua đi."
Ai ngờ vừa mới nhấc lên, trừ con số ma quái "1" có thể thay thế cho bất kỳ con số nào khác thì vừa tròn 30 con 6.
Bách Trạch Văn: "Đờ mờ! Kỷ Sầm mắt cậu nhìn xuyên thấu à!"
Kỷ Sầm khẽ mỉm cười: "Đã bảo hôm nay tôi đón sinh nhật rồi, số đỏ."
Bách Trạch Văn nghiến răng: "Cậu đang ăn sinh nhật sớm, ok? Ngày mai mới chính thức là sinh nhật cậu. Chịu luôn đấy."
Có chơi có chịu, Bách Trạch Văn uống hết một cốc Coca đầy rồi ợ một cái đi rút bài.
Rút được thẻ nói thật lòng, thoát được một kiếp. Câu hỏi là "Hãy kể một việc mất mặt nhất mà bạn từng làm."
Bách Trạch Văn mặt không đổi sắc: "Khi học cấp hai tôi từng ăn que cay hết hạn, lúc đi học muốn đi vệ sinh. Lúc ấy không nhịn nổi nữa nên tôi đã đánh rắm liên hoàn, giáo viên ở trên bục giảng hỏi quần ai đang nổ đấy."
"..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha nổ tung quần."
Cả đám cười ngặt nghẽo. Với tư cách là bạn học cấp hai của Bách Trách Văn nên Kỷ Sầm và Cố Dương hân hạnh được trở thành khách mời chứng kiến sự việc. Khi ấy cả hai đã cười một lần, chuyện này khắc ghi sâu sắc trong ký ức của hai người, hai cậu yên lặng thở dài.
Bách Trạch Văn bị loại một cách thê thảm.
Không được, tên chó ngốc Kỷ Sầm này lòng dạ đen tối, phải tìm một người khắc chế cậu mới được.
Bách Trạch Văn gọi tên: "Nào, Tề Diệu Tưởng, tới lượt cậu."
Tề Diệu Tưởng: "Hả? Mình á?"
"Không sai, đúng là cậu đó."
Sau đó cậu ta nhướng mày với Kỷ Sầm, xem cậu có nỡ đào hố người ta không.
Kỷ Sầm mím môi dưới.
Tề Diệu Tưởng run rẩy ngồi vào vị trí bên cạnh Kỷ Sầm, nhân tiện cô còn ngượng ngùng nhìn cậu nở một nụ cười.
Kỷ Sầm mỉm cười đáp lại: "Sợ mình bẫy cậu à?"
Tề Diệu Tưởng: "..."
Thế thì không được, suy cho cùng thì vừa rồi cô cũng đã chứng kiến cậu bẫy Bách Trạch Văn thế nào rồi.
Trò chơi lại được bắt đầu, vì lượt trước là Bách Trạch Văn thua nên lượt này Kỷ Sầm gọi đầu tiên.
Cậu nhìn Tề Diệu Tưởng một cái rồi nói: "2 con 2."
Những người khác giật giật khóe miệng, trong đó Bách Trạch Văn phản ứng lớn nhất.
"Cậu đúng là cái đồ chó trọng sắc khinh bạn. Lúc tôi ngồi đó thì cậu bảo 30 con 6, giờ đến Tề Diệu Tưởng ngồi đó thì cậu là kêu 2 con 2. Sao cậu không kêu 1 con 1 đi?"
Kỷ Sầm bình tĩnh đáp: "Cậu quản tôi đoán thế nào làm gì." Thiên vị một cách trắng trợn.
Mặt Tề Diệu Tưởng hơi nóng, tuy có hiềm nghi gian lận nhưng cảm giác được Kỷ Sầm thiên vị cũng được lắm. Cô thở phào nói: "Thế thì mình gọi 3 con 3 vậy."
Đến lượt mọi người đoán, ai cũng dè dặt cẩn thận. Vòng lại Kỷ Sầm, game vẫn chưa kết thúc.
Kỷ Sầm vẫn bảo thủ như cũ: "18 con 6."
Bách Trạch Văn nhìn ngứa cả mắt, cậu ta xúi giục: "Tề Diệu Tưởng diệt cậu ta, mở đi! Cùng lắm là cậu chết cậu ta sống thôi!"
Còn lâu Tề Diệu Tưởng mới nghe Bách Trạch Văn bê đá đập chân mình. Cô gọi 19 con 6.
Kết quả Ngô Trừng ngồi cạnh cô lại nở nụ cười xấu xa: "Tôi đoán chẳng có con sáu nào hết, mở đi."
Sau khi mở cốc, trong ba mươi sáu viên xúc sắc chỉ có 16 con 6.
Bách Trách Văn tức tối nhìn Tề Diệu Tưởng: "Tôi đã bảo cậu mở diệt Kỷ Sầm đi mà cậu không nghe, giờ thì hay chưa."
Tề Diệu Tưởng tủi thân bĩu môi, làm sao cô biết được chứ. Ván trước mở ra có hẳn 30 con 6, ai ngờ ván này chỉ có mỗi 16 con.
Chỉ có thể nói rằng hôm nay Kỷ Sầm thực sự quá may mắn.
Không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận thất bại, cô uống hết một cốc Coca rồi đi rút bài.
Xin hãy rút trúng nói lời thật lòng, xin đừng rút phải thẻ "thách".
Nhưng hôm nay vận may đều thuộc về Kỷ Sầm nên cô sợ cái gì thì cái đó tới, Tề Diệu Tưởng rút trúng thẻ "Thách".
Hình phạt trên đó cũng không quá đáng lắm.
[Hãy đi đến nơi đông người nhất xung quanh bạn rồi hát một bài.]
Nhưng đối với Tề Diệu Tưởng thì hình phạt này quá mức lắm luôn, dù gì khi nãy lúc hát sinh nhật Kỷ Sầm cũng đã làm khó cô lắm rồi.
Có điều mọi người cũng không định tha cho cô, cả đám bàn bạc: "Đông người nhất? Quán karaoke chỗ nào đông nhất?"
"Sảnh lớn? Chỗ đấy có loa, có thể hát được đấy."
"Có, lúc đi vào tôi nhìn thấy rồi. Khi nào karaoke mời người đến livestream sẽ dùng đấy."
Tề Diệu Tưởng nói khẽ: "Mình không thể hát trong phòng à?"
Tất cả mọi người đều không đồng ý.
"Bạn học này, dám chơi dám chịu nhé. Hát cho tụi mình nghe thì gọi gì là phạt, đi thôi đi thôi, ra ngoài sảnh."
Cả đám kéo Tề Diệu Tưởng ra khỏi phòng đi đến sảnh lớn tiếp khách. Hôm nay là cuối tuần nên buổi chiều cũng có rất nhiều người ở quán Karaoke, lúc này vừa hay có rất đông khách đang đứng ở quầy đăng ký.
Lư Văn Giai đẩy Tề Diệu Tưởng lên sân khấu hát chung.
"Lễ hội Tết dương cậu cũng lên sân khấu diễn kịch rồi, bây giờ chỉ một bài hát thôi, cậu làm được mà. Cố lên!"
Một nhóm học sinh cấp ba trẻ trung đứng ở sảnh lớn Karaoke loay hoay sờ mó loa đài thu hút sự chú ý của khá nhiều người. Nhân viên Karaoke tưởng rằng họ có vấn đề gì nên đi qua hỏi, ai ngờ vừa hỏi thì được biết rằng nhóm học sinh này đang chơi "Thật hay thách", thế là nhân viên liền nhiệt tình mở loa cho mọi người.
Tề Diệu Tưởng không biết nên hát bài gì. Cô nghe nhạc rất nhiều nhưng biết hát thì lại chẳng được bao nhiêu bài. Bách Trạch Văn giúp cô chọn SHE từ danh sách những ca sĩ kinh điển của HongKong, Đài Loan.
SHE có rất nhiều bài hát nổi tiếng và quen thuộc với mọi người.
Lư Văn Giai nói: "Hát Super Star không?"
La Yên: "Hát bài 'Không muốn trưởng thành' đi."
Ngô Trừng: "Lời Trung cũng được á."
Bách Trạch Văn chọn tới chọn lui, sau cùng cậu ta nói: "Hát bài này đi."
Tề Diệu Tưởng nhìn tên bài hát rồi vội lắc đầu: "Bài này mình chưa nghe bao giờ, không biết hát đâu."
"Không sao, tôi mở giọng gốc cho cậu rồi cậu hát theo là được."
Bách Trạch Văn trực tiếp chọn bài, màn hình phía sau bắt đầu hiện ra tên bài hát và MV.
"Điện giật".
Bách Trạch Văn cầm một cái micro khác, rất chi là hoạt ngôn: "Alo alo, các nam thanh nữ tú xin hãy dừng bước. Cô gái xinh đẹp để tóc mái đang đứng bên cạnh tôi lúc này vì chơi game thua nên sẽ phải đứng đây gửi đến mọi người một ca khúc. Thế nhưng bạn tôi khá hướng nội nên hi vọng mọi người có thể cổ vũ cô ấy, cảm ơn mọi người."
Những người đi ngang qua đều rất nể mặt, ai nấy vỗ tay ngay lập tức.
"Em gái xinh đẹp ơi cố lên!"
Bách Trạch Văn nhảy khỏi sân khấu rồi nhét luôn chiếc mic trong tay cho Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm cau mày: "Làm gì?"
"Tôi vẫn chưa bật bài hát gốc cho cậu ấy." Bách Trạch Văn cười đểu: "Tôi thừa biết cậu biết hát bài này, tùy cậu đấy."
Lúc này nhạc dạo đã hết, Tề Diệu Tưởng bấy giờ mới phát hiện Bách Trạch Văn vốn dĩ chẳng mở bài hát gốc cho cô.
Cô sợ đến mức muốn xuống sân khấu, thế nhưng lúc này dưới đó không chỉ có nhóm Bách Trạch Văn mà còn có cả những gương mặt xa lạ đang rất mong chờ cô cất tiếng hát.
Họ không biết rằng Tề Diệu Tưởng thực sự không biết hát, ai nấy đều tưởng cô đang xấu hổ nên lại hô "cố lên" cổ vũ cô.
"..."
Bách Trạch Văn, cậu hại chết mình rồi!
Xuống sân khấu thì không phải, đứng đây cũng chẳng được. Đang lúc cô bối rối chẳng biết phải làm sao thì dưới sân khấu bỗng vang lên một giọng hát, trùng hợp là ngay lúc bắt đầu đoạn điệp khúc cao trào của bài hát.
Kỷ Sầm cầm micro, giọng cậu tuy rằng trầm thấp nhưng lại thắng ở chỗ trẻ trung sảng khoái. Giọng hát rất ấm áp, dù hát bài của ca sĩ nữ thì cũng không quá mâu thuẫn.
"Muốn hỏi một vấn đề ngu ngốc, nếu chúng ta cứ tiếp tục như thế này thì em đoán xem mình sẽ đi tới đâu."
"Nhưng xin em đừng vội vạch trần những lời yêu thương vẫn còn đang âm thầm, hãy để anh sốt ruột hơn chút nữa rồi mới chờ được lời hồi đáp."
"Chuyện tình yêu quá đỗi dễ dàng sẽ khó mà níu kéo những hồi tưởng, giống như điện giật, đủ làm anh vui sướng mềm tan."
"Chúng ta hãy kiên nhẫn nuôi dưỡng những chồi non đừng vội vàng nở hoa, chúng ta có một cuốn nhật ký thật dài chờ bản thân đến viết lên."
"Hãy vui vẻ giả ngốc trước khi bị cả thế giới phát hiện."
"Như một cú điện giật vậy, điện giật một cách ngọt ngào, cho đến khi bùng cháy."
Giai điệu bài hát thực sự rất hay, ca từ cũng rất ngọt ngào. "Điện giật" kể về những người đang ở giai đoạn trước khi bước vào tình yêu, tâm tư vẫn chưa tỏ rõ với crush nhưng những hảo cảm và mập mờ giữa cả hai đã chẳng thể nào giấu kýn, giây tiếp theo có thể không khống chế được mà tỏ tình.
Mọi người đều nghe thấy một giọng nam ấm áp dịu dàng, nhìn theo hướng âm thanh thì phát hiện đó là một chàng trai rất tuấn tú.
Chàng trai cụp mắt, lông mi che khuất dáng hình đôi mắt cậu. Một tay cầm micro đặt bên miệng, một tay khác thì nhàn nhã đút trong túi, vẻ mặt yên lặng hát. Thỉnh thoảng cậu sẽ ngẩng đầu đối diện cô gái đang sững sờ trên sân khấu vài giây rồi lại cúi đầu xuống. Khóe miệng còn vương nụ cười chẳng thể đè nén, bài hát cũng đã gần hết, vành tai cậu theo đó mà càng lúc càng đỏ.
"Khi đầu ngón tay chạm đầu ngón tay, giây phút ấy anh như bị cuốn đến tận nơi chân trời."
Hát đến câu này, hai người một trên sân khấu một dưới sân khấu tuy không có sự đụng chạm đầu ngón tay nhưng trái tim như thể bị thổi đến tận chân trời.
Trái tim của tám người còn lại lúc này cũng sắp bị thổi đến đó luôn rồi. Rất là kỳ lạ, rõ ràng đây chẳng phải bài hát bày tỏ tình yêu dũng cảm gì, lời bài hát cũng chẳng có một từ "yêu" nào nhưng lại làm cho người nghe tê dại lỗ tai.
Vẫn chưa ở bên nhau mà đã phải ăn cơm chó rồi, thế này có khác gì tỏ tình trước mặt nhiều người đâu.
Mọi người vốn cảm thấy hai người này rất kỳ lạ, tại sao Kỷ Sầm theo đuổi Tề Diệu Tưởng hơn một học kỳ rồi mà hai người vẫn chưa ở bên nhau, rồi tại sao Kỷ Sầm lại không sốt ruột gì hết.
Bài hát này vừa hay tặng cho mọi người một câu trả lời.
Có những tình yêu không cần vội vã nở hoa, bởi dù sao sau này họ vẫn còn cuốn nhật ký rất dài để cùng nhau viết.
Kỷ Sầm có đủ kiên nhẫn để đợi Tề Diệu Tưởng nở hoa.
Tề Diệu Tưởng đứng trên sân khấu, bên tai cô tràn ngập giọng hát của Kỷ Sầm. Cô cứ ngơ ngác đứng đó nhìn cậu, rõ ràng lúc này bản thân đã xấu hổ lắm rồi nhưng cô vẫn không muốn cúi đầu, cũng không muốn bỏ qua mỗi một biểu cảm sinh động nhỏ nhất trên mặt Kỷ Sầm khi cậu hát.
Dường như trong lòng cô thật sự có một bông hoa vội vàng muốn nở rộ.