Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 68

Vài giây sau, Kỷ Sầm nói với cô: "Mình cần ở một mình để bình tĩnh lại một chút."

Tề Diệu Tưởng chớp chớp mắt.

Đây là hạ lệnh đuổi khách đúng không?

"Vậy, vậy mình về trước nha?"

"Ừm."

Thật sự đuổi cô đi.

Những điều cần nói đã nói xong nên lúc này cũng không có gì tiếc nuối, Tề Diệu Tưởng ngơ ngác ngồi lên xe taxi trở về nhà.

Xe taxi chạy về hướng nhà, bác tài xế đã ngoài bốn mươi tuổi đang nghe livestream về tình cảm. Người dẫn chương trình đang kết nối trực tiếp với khán giả, phân tích và giải quyết những rắc rối tình cảm cho họ. Hiện tại người đang gọi điện xin tư vấn là một bà mẹ đơn thân. Để tôn trọng sự riêng tư của người tham gia, người dẫn chương trình đã xử lý biến âm giọng nói của người này.

Gần đây người hâm mộ này gặp phải một số rắc rối về mặt tình cảm, khoảng thời gian trước, cô ấy nhất thời xúc động nên đã phát sinh quan hệ với sếp mình, hai người rất hợp nhau về mặt thân thể, mối quan hệ bạn giường này duy trì được một thời gian, vốn dĩ cô ấy rất hài lòng, nhưng gần đây sếp cô ấy bỗng nhiên phân rõ giới hạn với cô ấy, hơn nữa còn đối xử với cô ấy rất lạnh nhạt.

Người hâm mộ cho biết, cô ấy đã nuôi nấng con gái một mình mười mấy năm, bây giờ giống như nắng hạn gặp mưa rào, vất vả lắm mới tìm được một người bạn giường phù hợp về mọi mặt. Mặc dù đây là sếp của mình, vì vậy cô ấy cũng đã đắn đo một thời gian, sợ mối quan hệ với sếp sẽ ảnh hưởng đến công việc của mình, nhưng không còn cách nào khác vì sếp thật sự quá hấp dẫn.

Bây giờ sếp muốn phân rõ giới hạn với cô ấy, ruột gan của cô ấy mỗi ngày đều cồn cào, thèm thuồng thân thể của sếp đến mức phát điên. Nhưng vì ngại ngùng và không muốn tỏ ra quá mặt dày nên cô ấy không thể chủ động đến gần. Mỗi đêm cô ấy đều mất ngủ đến khuya nên gọi điện đến chương trình để xin tư vấn.

Nên nhẫn tâm từ bỏ, hay là lại nỗ lực, tranh thủ thêm một chút?

Người dẫn chương trình kinh ngạc nói: "Dám làm bạn giường với sếp mình, chị gái à, chị dũng cảm thật đấy."

Người hâm mộ cần xin sự giúp đỡ ngượng ngùng cười.

Người dẫn chương trình hỏi tiếp: "Vậy chị có mong muốn gì trong chuyện tình cảm này? Hiện giờ sếp của chị muốn phân rõ giới hạn rồi, chị cảm thấy rất khó chịu. Vậy điều khiến chị khó chịu là vì chị không muốn mất đi một người sếp là một cái máy đóng cọc hình người, hay là chị đã thích sếp nên muốn yêu đương cùng anh ấy?"

Tài xế đáp ngay: "Chắc chắn là muốn yêu đương rồi, đàn ông có thể chỉ muốn ngủ với phụ nữ nhưng một phụ nữ bằng lòng ngủ với một người đàn ông thì nhất định có tình cảm với người đàn ông đó."

Giọng điệu rất giống như là một chuyên gia tình cảm thấu hiểu phụ nữ.

Nhưng người hâm mộ cần xin sự giúp đỡ nói: "Tôi không nghĩ đến việc yêu đương, yêu đương rất phiền toái, tôi cần một người bạn giường ổn định. Lúc bình thường không cần chịu trách nhiệm, lúc cô đơn chỉ cần gọi một cái ra thuê phòng ngủ cùng một giấc là được."

Tài xế la lên một tiếng: "Trời má, dạo này mấy bà mẹ đơn thân đỉnh của chóp, tư tưởng cởi mở quá."

Tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu, muốn tìm sự đồng cảm từ hành khách ngồi ở ghế sau vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ.

"Em gái nhỏ xinh đẹp, em cảm thấy thế nào?"

Tề Diệu Tưởng lấy lại tinh thần: "Dạ?"

Lúc hành khách vừa mới lên xe, tài xế không nhìn kỹ diện mạo mà chỉ nhìn lướt qua, biết đó là một cô gái trẻ tuổi, bây giờ nhìn kỹ lại thì mới thấy đây là một khuôn mặt trẻ con thanh tú, ánh mắt và vẻ mặt ngơ ngác, dù được trang điểm nhưng toát ra vẻ học sinh, vừa nhìn liền biết đây là vị thành niên.

"..."

Mặc dù đã đến tuổi trung niên, chú ta vẫn thích nghe những chương trình tâm sự về tình cảm đôi lứa, đọc truyện về những người đàn ông bình thường bất ngờ thành công và có nhiều cô gái đẹp vây quanh. Nhưng chú ta cũng hiểu rằng bảo vệ trẻ vị thành niên là trách nhiệm của mỗi người lớn, nhất là khi con gái chú ta còn đang tuổi teen. Nghĩ đến đó, chú tài xế cười nhàn nhạt rồi tắt ngay chương trình đang nghe.

...

Cuối cùng tài xế không nói chuyện nữa.

Tề Diệu Tưởng chỉ nhớ vừa rồi tài xế đang nghe livestream, trong lúc nghe còn nhập vai đưa ra lời bình luận, nhưng đầu óc cô đều đang bận nghĩ đến Kỷ Sầm, cho nên âm thanh đó trở thành bối cảnh ồn ào mà thôi.

Sau đó không biết tại sao tài xế lại tắt livestream, trong xe lập tức trở nên yên tĩnh.

Có lẽ là nghe xong livestream rồi, Tề Diệu Tưởng cũng không để ý, tiếp tục suy nghĩ về chuyện của mình.

Vậy là cô và Kỷ Sầm, hôm nay cứ như vậy sao?

Cô nói nhiều như vậy, Kỷ Sầm có nghe lọt tai không? Nếu nghe lọt tai, vậy câu trả lời của cậu đâu?

Tề Diệu Tưởng thở dài.

Quả nhiên con người vẫn phải cần học cách đặt mình vào vị trí của người khác, lúc trước Kỷ Sầm tỏ tình với cô thì cô luôn tránh mặt của Kỷ Sầm, bây giờ thì đến lượt Kỷ Sầm tránh mặt cô, cuối cùng cô cũng cảm nhận được cảm giác bất định giữa không trung, ruột gan cồn cào vì không nhận được câu trả lời.

Sau khi về đến nhà, mẹ cô Tề Tư vẫn là dáng vẻ mất hồn nằm trên sô pha, tivi đang mở phát gameshow, cô cũng không biết mẹ đang cầm điện thoại xem cái gì.

Điện thoại của Tề Tư vẫn đang phát ra âm thanh, chưa kịp tắt, Tề Diệu Tưởng loáng thoáng nghe được một câu "Chị gái, chị có thể tỉnh táo một chút được không? Chị học hỏi chị gái vừa rồi ấy, coi đàn ông như cái máy đóng cọc, tối nào cũng dùng một lần, cuộc sống của chị sẽ vui vẻ hơn nhiều."

Giọng nói này có vẻ quen thuộc, hình như đã được nghe qua ở đâu rồi.

Thấy con gái trở về, sắc mặt Tề Tư hoảng hốt, lập tức rời khỏi buổi livestream, bật dậy khỏi sô pha.

"Ừm, trở về rồi à?"

Tề Diệu Tưởng vừa đổi giày vừa dạ một tiếng.

"Hôm nay đi chơi có vui không?" Tề Tư quan tâm hỏi: "Hôm nay ăn sinh nhật của Kỷ Sầm, thằng bé mời mấy người bạn chơi gì thế?"

Động tác đổi giày dừng lại, Tề Diệu Tưởng nhỏ giọng nói: "Không có chơi cái gì hết ạ, chỉ ăn cơm thôi, sau đó lại đi hát vài bài."

"Ồ..."

Tề Tư cười gượng một cái, không biết nên nói gì, bà lo con gái sẽ hỏi mình về chuyện chiếc váy ngủ trà sữa phủ kem đen này.

Cũng may lúc này đầu óc của Tề Diệu Tưởng vẫn đang hỗn loạn, không quan tâm đến váy ngủ của mẹ cô.

Tề Tư căng da đầu tìm chủ đề nói chuyện: "Đúng rồi, con mua quà sinh nhật cho Kỷ Sầm, vậy hôm nay con đã đưa cho thằng bé chưa?"

Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Vâng ạ, tặng rồi..."

"Thế nào? Kỷ Sầm có thích không?"

Tề Diệu Tưởng lắc đầu: "Không biết ạ, cậu ấy còn không mở ra xem."

"Ừm... vậy không biết thằng bé có thích hay không." Tề Tư ho nhẹ một tiếng: "Nhưng ngày mai đi học có thời gian, con có thể hỏi một chút xem thằng bé có thích quà của con hay không."

Tề Diệu Tưởng cắn môi.

"Mẹ."

Trong lòng Tề Tư nhảy dựng, bây giờ con gái kêu một tiếng, trong lòng bỗng hơi hoảng hốt.

"Hửm? Chuyện gì?"

"Tại sao mẹ lại quan tâm đến việc Kỷ Sầm có thích món quà sinh nhật mà con tặng hay không thế?" Tề Diệu Tưởng nhìn mẹ bằng ánh mắt lấp lánh, trong giọng nói còn mang theo một chút thăm dò: "Có phải mẹ... hi vọng con và Kỷ Sầm sẽ có mối quan tốt đúng không?"

"Đương nhiên rồi, thành tích học tập của thằng bé tốt như vậy, gần đèn thì sáng, nếu bình thường con có thắc mắc gì thì có thể hỏi thằng bé. Nếu thằng bé có phương pháp học tốt thì cũng có thể chia sẻ cho con." Tề Tư nói: "Không phải kỳ thi tháng lần này của con tiến bộ rất lớn sao? Thầy chủ nhiệm của con còn nhắn tin cho mẹ, khen con có tinh thần tự giác học tập. Cho nên mẹ hi vọng con có thể chơi với các bạn có thành tích học tập tốt như Kỷ Sầm vậy."

Tề Diệu Tưởng ồ một tiếng.

Nghĩ một lúc, cô bỗng nhiên nói với mẹ bằng giọng điệu trịnh trọng: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, có Kỷ Sầm ở đây, con hứa sẽ không làm chậm trễ việc học."

"Hả?" Tề Tư bị giọng điệu trịnh trọng của con gái làm cho sửng sốt, mơ hồ gật đầu: "Mẹ rất yên tâm mà."

Con gái mình có thể làm bạn tốt với cậu bạn đứng đầu khối, bà yên tâm mười ngàn lần.

Có hai chữ "yên tâm" của mẹ, Tề Diệu Tưởng lập tức thoải mái hơn nhiều, ngược lại cô còn cổ vũ mẹ: "Vậy mẹ cũng phải cố lên."

Tề Tư không hiểu: "Mẹ cố lên cái gì?"

Đương nhiên là cố lên cùng chú Cố rồi.

Nhưng lời này không thể nói ngay trước mặt, dù sao thì mẹ và chú Cố đang yêu đương bí mật mà không nói cho cô biết.

Tề Diệu Tưởng kinh ngạc khi nhận ra mình cũng biết rất nhiều bí mật nhỏ như vậy.

Vương Thư Huỷ này, mẹ cô này, à còn có bản thân cô nữa.

"Mẹ làm việc... cố lên." Tề Diệu Tưởng nói: "Con cũng sẽ cố lên trong học tập."

Món "súp gà" đột ngột khiến Tề Tư nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể nói: "Được, mẹ sẽ cố."

Tề Diệu Tưởng trở về phòng thay quần áo, ngày mai phải đi học, cô cần nhanh chóng thu dọn cặp sách.

Sau khi con gái trở về phòng, Tề Tư liền thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may Tưởng Tưởng giữ mặt mũi cho người mẹ già, không hỏi bà về chuyện chiếc váy ngủ.

May mà Tưởng Tưởng không biết chuyện giữa bà và Cố Minh Chu, nếu Tưởng Tưởng lấy chuyện này ra nói cho con trai của Cố Minh Chu thì bà càng không biết phải làm thế nào.

Tề Tư vì chuyện này mà phiền não một thời gian, hôm nay khi con gái ra ngoài chơi, bà ở nhà rảnh rỗi nên vô tình xem được livestream về chủ đề tình cảm, do thật sự rất rối rắm nên không nhịn được nên đã vào xin tư vấn một chút.

Lên giường với sếp trực tiếp của mình, lại còn là ba của bạn cùng lớp của con gái, chuyện này mà kể ra ai chẳng nghĩ đời như phim. Để tránh bị người quen nhận ra, Tề Tư cố ý lược bớt câu chuyện của mình, chỉ nói sơ qua về nguyên nhân và kết quả việc bà và Cố Minh Chu lên giường với nhau. Nhưng chỉ cần một chút nguyên nhân và kết quả như vậy thôi cũng đủ khiến khán giả xem livestream hò reo thích thú.

Người dẫn chương trình không khuyến khích bà tiếp tục phát triển mối quan hệ của mình và sếp, dù sao thì nó cũng liên quan đến công việc, một khi trở mặt thật sự, mất đi một người bạn giường là chuyện nhỏ nhưng ảnh hưởng đến công việc mới là chuyện lớn.

Tề Tư cũng cảm thấy không sai.

Nhưng mà...

Một người đàn ông đẹp trai và có kỹ thuật giỏi như vậy chỉ có thể là sếp của mình, thật sự có hơi tiếc.

Mặc dù người dẫn chương trình khuyên bà nên dừng lại ở đây, nhưng trong lòng bà cũng hiểu rằng, việc dừng lại lúc này là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng khi nếm mùi ngon rồi thì không dễ dàng buông bỏ được, biết rõ là sếp nhưng trong lòng vẫn không thể đè nén tà niệm. Nếu không biết Cố Minh Chu làm giỏi đến vậy thì bà đã không hối hận đến thế.

...

Mười hai giờ, Tề Diệu Tưởng còn chưa ngủ.

Cô cố tình đợi đến giờ này chỉ để chúc Kỷ Sầm một câu sinh nhật vui vẻ.

Đồng hồ điểm 0 giờ, ngày 7 tháng 4 chính thức đến, đây mới là ngày Kỷ Sầm thực sự được sinh ra trên thế giới này.

Nhưng người gửi lời chúc đúng giờ đến cậu không chỉ có mình cô.

Lư Văn Giai và ba cô gái khác trong nhóm đã gửi câu "Chúc Kỷ Sầm sinh nhật vui vẻ!" vào nhóm. Sau đó những người chưa ngủ trong nhóm đều phối hợp với nhau để gửi lời chúc mừng sinh nhật.

Tề Diệu Tưởng cũng nhanh chóng tham gia đội hình để gửi một câu.

Hồi hộp chờ đợi vài phút, Kỷ Sầm vẫn không nói gì.

Ngô Trừng: [Không thể nào, nhân vật chính ngủ rồi à? @Powersong]

Bách Trạch Văn ầm ĩ: [Nhân vật chính ngủ rồi]

Sau đó cậu ta lại gửi vô nhóm một bức ảnh.

Ký túc xá đã tắt đèn, cả phòng tối thui, Bách Trạch Văn bật đèn pin của điện thoại, chụp một tấm giường của Kỷ Sầm.

Chăn bông trên giường phồng lên, cả người và đầu của Kỷ Sầm đều vùi vào trong chăn, một sợi tóc cũng không hề lọt ra ngoài.

Ngô Trừng: [Vãi chưởng, ảnh giường chiếu của Kỷ Sầm!]

Bách Trạch Văn: [...]

La Yên: [Trùm đầu ngủ, cậu ấy không bị ngộp sao?]

Bách Trạch Văn: [Không biết, dù sao cũng không chết được]

Vương Thư Huỷ: [Ngày nào cậu ấy đều ngủ sớm như vậy à?]

Thật ra bây giờ là 12 giờ cũng không tính là sớm, nhưng mọi người đều không ngủ, chỉ có một mình cậu ấy ngủ nên có vẻ hơi sớm.

Bách Trạch Văn: [Không phải, chỉ có hôm nay ngủ sớm thôi]

Đồng Bác: [Cậu ta vừa về đến ký túc xá trường thì đi ngủ liền, tiết tự học buổi tối cũng không đi]

Buổi tự học mỗi tối chủ nhật chỉ dành cho học sinh nội trú, học sinh ngoại trú không cần đi.

Thân là học sinh ngoại trú, Cố Dương nói: [Cậu ta thấy không khoẻ à?]

Địch Gia Lương nói: [Chúng tôi hỏi thì cậu ta nói không bị gì, nhưng buồn ngủ, muốn đi ngủ]

Lư Văn Giai: [Có phải là hồi chiều ca hát rồi mệt không?]

Bách Trạch Văn: [Mệt cái rắm, không phải hát bài Điện giật sao]

Ngô Trừng: [Cậu ta không học tiết tự học buổi tối mà chủ nhiệm lớp các cậu không có ý kiến gì à?]

Bách Trạch Văn: [Có ý kiến gì được, cô Bùi của lớp chúng tôi rất thiên vị cậu ta đấy]

Bách Trạch Văn: [Đặc quyền của người đứng đầu khối]

Vốn dĩ đợi đến 12 giờ không ngủ chỉ để chúc mừng sinh nhật Kỷ Sầm, ai ngờ bọn họ còn chưa ngủ mà còn bản thân nhân vật chính lại đi ngủ trước rồi.

Mọi người tán gẫu vài câu, ngày mai còn phải dậy sớm để đi học, không được thức quá muộn.

Tề Diệu Tưởng buông điện thoại nhìn trần nhà, trong lòng cảm thấy có chút thất bại.

Buổi tối hôm nay sao Kỷ Sầm có thể ngủ được thế?

Không ổn, cậu có thể ngủ được, vậy cô cũng phải ngủ được, nếu không thì trông cô có vẻ để ý nhiều quá.

Không hiểu sao lại cứ muốn so đo với Kỷ Sầm, Tề Diệu Tưởng lấy chăn trùm đầu, kìm nén tiếng tim đập thình thịch, cố gắng ngủ thật nhanh, tuyệt đối không thể thua Kỷ Sầm.

...

Nhưng con người kỳ lạ như vậy đấy. Có đôi khi càng muốn làm gì thì càng không thể làm được, càng ép mình đi ngủ thì càng không thể ngủ được, thức trắng đến hai ba giờ sáng, đến sáng hôm sau, đồng hồ báo thức cũng không đánh thức được cô.

Lần này Tề Tư không chiều cô nữa, kêu mấy lần không đánh thức được cô thì bà xốc chăn của cô lên.

Tề Tư cảnh cáo: "Mẹ nói cho con biết, nếu lần này con lại đến trễ, mẹ tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại giúp con nghỉ đâu."

Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Tề Diệu Tưởng mở mắt ra, nhảy xuống khỏi giường bằng tốc độ nhanh nhất.

Hôm nay là thứ hai, buổi sáng trường học còn có cuộc họp hằng tuần, nếu đi trễ sẽ rất thảm.

Tề Diệu Tưởng lao vào lớp học trước tiếng chuông tự học buổi sáng, thậm chí cô còn chưa kịp đặt cặp sách xuống đã nằm bò trên bàn thở hổn hển.

Còn chưa kịp thở đều lại thì Đổng Vĩnh Hoa đã bước vào lớp học, vỗ cửa nói: "Đi thôi, đi họp hằng tuần nào. Đứng trước hành lang tập hợp, lớp trưởng điểm danh đi, coi ai còn chưa đến, nhớ kỹ những tên đến trễ rồi nói lại cho thầy."

Tề Diệu Tưởng vừa thở hổn hển vừa thầm cảm thấy may mắn, may quá may quá, may mà cô chạy nước rút 100 mét nên không đến trễ.

Bởi vì chạy quá nhanh nên chân của cô lúc này vẫn còn hơi mỏi, Tề Diệu Tưởng dựa vào Lư Văn Giai, kéo cánh tay cô ấy ra khỏi lớp học.

Nam và nữ đứng thành hai hàng ở hành lang, Ngô Trừng đếm từng người một, đếm được một nửa thì các bạn lớp A29 bên cạnh cũng ra tới.

Lúc này Tề Diệu Tưởng vẫn còn dựa vào vai Lư Văn Giai để khôi phục thể lực, nhắm nghiền hai mắt, nghe thấy Ngô Trừng và người ở lớp bên cạnh chào hỏi.

Sau đó cô nghe thấy giọng nói của Bách Trạch Văn, tiếp theo là một giọng nói của người khác.

Giọng nói mát lạnh trầm thấp mang theo một chút ý cười, vô cùng quen thuộc, rõ ràng lúc trước đã nghe qua rất nhiều lần nhưng hôm nay giọng nói này lại làm cho tim cô đập nhanh.

Ngô Trừng đếm xong số đầu người trong lớp, trong lòng nhớ kỹ mấy cái tên đến trễ, nói có thể xuống lầu rồi.

Chủ nhiệm lớp A29 không yêu cầu điểm danh, học sinh lớp họ tự chia thành các nhóm nhỏ, nhóm hai nhóm ba bước xuống lầu.

Người của hai lớp cùng lúc tràn ra cầu thang, Tề Diệu Tưởng kéo Lư Văn Giai đi ở phía trước, phía sau là Ngô Trừng đang hỏi Kỷ Sầm sao hôm qua là sinh nhật của cậu mà lại ngủ sớm như vậy, vừa về trường đã ngủ ngay.

Ở cầu thang ồn ào, Kỷ Sầm nói: "Mệt thì ngủ thôi."

Ngô Trừng: "Ngày hôm qua chỉ có ca hát, không tiêu hao bao nhiêu thể lực, sao lại mệt được."

"Ừ, trái tim bị quá tải." Kỷ Sầm liếc mắt nhìn gáy của người nào đó, cậu lười biếng nói: "Tiêu hao thể lực không thua kém gì chạy marathon 10 ngàn mét."

Tề Diệu Tưởng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì bỗng nhiên bị một bạn học chạy xuống cầu thang tông vào vai. Cô kêu lên một tiếng, cả người bị xô về phía trước, chân mất thăng bằng sắp ngã sấp mặt xuống đất.

Lư Văn Giai nhanh chóng giữ chặt cô: "Tưởng Tưởng!"

Cô ấy còn chưa giữ được thì Tề Diệu Tưởng đã bị một lực mạnh từ phía sau ôm chặt lấy eo.

Cuộc họp hằng tuần sắp bắt đầu, bọn học sinh chạy nhanh xuống lầu, dòng người không ngừng đổ về, Tề Diệu Tưởng hoảng hốt nhìn chằm chằm vào cầu thang như đang lơ lửng trước mắt, đột nhiên cảm thấy eo mình siết chặt, toàn bộ cơ thể cô được cánh tay rắn chắc ôm lấy từ phía sau và nhấc bổng lên.

Lư Văn Giai chớp mắt, woa lên một tiếng.

Kiểu tình tiết này không phải chỉ xuất hiện trong phim Hàn mà thật sự xảy ra ngay trước mắt cô ấy.

Để tránh cô bị người khác đụng vào, Kỷ Sầm ôm cô đến chỗ ngoặt cầu thang rồi mới buông cô ra.

Hai chân chạm đất, nhịp tim vẫn chưa bình tĩnh lại được mà đang còn treo lơ lửng như cũ, hơi thở dồn dập.

Sau đó đầu cô bị gõ nhẹ.

"Lúc đi xuống lầu đừng có ngơ ngác, lo nhìn đường."

Tề Diệu Tưởng: "Ò..."

Một khúc nhạc đệm nhỏ kết thúc, còn phải mau chóng đi họp hằng tuần, không có thời gian chậm chạp ở đây.

Một số người tăng tốc bước xuống lầu, đi khỏi khu dạy học chạy chậm về phía sân thể thao.

Tề Diệu Tưởng đang định chạy thì lưng áo đồng phục bỗng bị giữ nhẹ lại.

Cô quay đầu, là Kỷ Sầm kéo cô.

Kỷ Sầm nói: "Ăn cơm trưa xong có muốn đi uống trà sữa cùng nhau không?"

Tề Diệu Tưởng chậm chạp gật đầu: "Ồ, được á, để mình nói với bọn Cố Dương đã, trưa nay ăn cơm xong sẽ cùng đi..."

Kỷ Sầm ngắt lời cô, nhếch khoé môi lên: "Đừng gọi bọn họ, chỉ hai chúng ta."

"..."

"Đi chứ?"

Bàn tay giấu trong tay áo đồng phục lặng lẽ nắm chặt thành quyền, Tề Diệu Tưởng nhỏ giọng nói: "Đi."

Kỷ Sầm cười khẽ, đưa tay vuốt tóc mái cô.

"Ok."

Họp hằng tuần bắt đầu, Tề Diệu Tưởng vốn không cao nên đứng đầu hàng của lớp, chủ đề của cuộc họp hằng tuần hôm nay không phải là bọn họ mà là còn hai tháng nữa học sinh lớp 12 sẽ thi đại học.

Không khí buổi sáng trong lành, hiệu trưởng trên bục đang cỗ vũ cho tất cả các thí sinh sắp thi đại học, mấy ngàn học sinh của Nhất Trung đang uể oải đứng dưới sân nghe bài phát biểu, các thầy cô chủ nhiệm đứng ở phía trước hàng cũng sắp mơ màng ngủ.

Trong lúc thất thần, Tề Diệu Tưởng xoay người nhìn về phía hàng của lớp A29.

Kỷ Sầm cao nên đứng ở phía sau của hàng bọn họ, dù vậy cô liếc mắt một cái vẫn tìm thấy cậu.

Bài phát biểu của hiệu trưởng thật sự rất nhàm chán, ngay cả Kỷ Sầm nghe cũng thấy mệt, cậu hơi mở miệng ngáp một cái rồi lại xoa xoa đôi mắt.

Giây tiếp theo, giống như cảm nhận được, Kỷ Sầm nâng mí mắt lên, nhìn chính xác về phía Tề Diệu Tưởng đang lặng lẽ quan sát cậu.

Cậu nghiêng đầu, nheo đôi mắt lại nhìn cô, giống như muốn nói: mình phát hiện ra cậu rồi.

Sau đó cậu làm một động tác mà Tề Diệu Tưởng hoàn toàn không ngờ tới.

Cậu giơ tay, bóp mặt của mình, hoàn toàn không để ý đến hình tượng hot boy của bản thân mà làm mặt hề với cô.

Học sinh giỏi làm mặt hề cũng rất có thiên phú, Tề Diệu Tưởng bật cười.

Đổng Vĩnh Hoa đứng đằng trước trừng mắt: "Tề Diệu Tưởng! Hiệu trưởng còn đang phát biểu trên bục đấy, nghiêm túc đi!"

Tề Diệu Tưởng lập tức che miệng lại, nhiệt độ trên má lập tức tăng vọt.

Kỷ Sầm chết tiệt, hại cô bị thầy chủ nhiệm mắng.

Cô cũng không dám quay đầu lại nữa, cho nên cô không biết được rằng vì thành công bẫy được cô, Kỷ Sầm đứng ở cuối hàng thầm cười đến nỗi vai cũng run rẩy.

Bách Trạch Văn đứng ở đằng trước bị ép ăn cả mồm đầy "cơm chó".

"Tôi nói cậu sao lại hư như vậy chứ." Bách Trạch Văn nhếch miệng nói: "Chờ khi người ta chạy đi mất thì cậu mới thành thật."

Bình Luận (0)
Comment