Sau khi hôn cậu Tề Diệu Tưởng cũng tự nể chính mình.
Rốt cuộc sự can đảm ấy đến từ đâu? Mà cô dám làm như vậy trong trường cơ chứ.
Buổi chiều hôm ấy, Tề Diệu Tưởng ngồi trong lớp mà cứ ù ù cạc cạc. Nhóm Lư Văn Giai tưởng bọn họ đùa quá trớn nên Tề Diệu Tưởng mới xấu hổ quá mức mà tự kỷ như vậy, vừa hết tiết là bọn họ vây quanh cô nói xin lỗi.
"Tưởng Tưởng..."
"Tưởng Tưởng, cậu không giận đúng không..."
"Vụ đấy mình không nói với Kỷ Sầm, tụi mình chỉ muốn đùa cậu một tí thôi, thật đấy."
Tề Diệu Tưởng khó hiểu: "Cái nào cơ? Nói gì?"
"Nói..." Lư Văn Giai liếc nhìn xung quanh rồi kề sát tai Tề Diệu Tưởng nói thầm: "Màu đồ lót của cậu á."
Tề Diệu Tưởng à một tiếng, hình như đã nhớ ra gì đó.
Ba cô gái căng thẳng nhìn cô.
"... Mình không giận đâu, mình biết các cậu đùa mà."
Tề Diệu Tưởng nói nhỏ, sau đó cô lại tiếp tục nằm bò ra bàn với dáng vẻ mất hồn mất vía.
Ba cô gái mình nhìn cậu, cậu nhìn mình.
Tưởng Tưởng không giận là tốt rồi, nhưng sao nhìn hơi ngốc thế nhỉ?
...
Buổi tối ăn cơm ở căn tin, dáng vẻ ngốc nghếch đó của Tề Diệu Tưởng vẫn chưa biến mất, đôi đũa cứ chọc vào khoảng không mấy lần liền rồi gắp không khí bỏ vào miệng. Bản thân cô không để ý nên miệng cứ thế nhai, ba cô bạn nhìn mà cạn lời.
Món ăn mới của hoàng đế à?
Lư Văn Giai không nhìn nổi nữa, cô ấy gắp một miếng thịt trong khay của mình đút cho Tề Diệu Tưởng. Thế mà cô cũng chẳng để ý, có đũa đút cho mình thì há miệng, cuối cùng trong miệng cũng có mùi vị.
Cô chớp mắt, giật mình nhận ra.
Lư Văn Giai tốt bụng phổ cập: "Tưởng Tưởng, đây mới là đồ ăn, ban nãy cậu chỉ ăn toàn không khí thôi."
Tề Diệu Tưởng ngượng ngùng cười, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Lư Văn Giai nhìn cô khó hiểu: "Cả buổi chiều nay rốt cuộc cậu làm sao thế? Cả lúc nghỉ trưa nữa, rốt cuộc cậu đưa Kỷ Sầm đi đâu vậy, lớp trưởng lớp cậu ấy cũng tìm một vòng vẫn không tìm thấy."
Tề Diệu Tưởng cúi đầu gắp rau ăn lung tung vài miếng.
Khi con người không biết phải làm sao thường sẽ giả vờ bận rộn, La Yên nhìn vẻ mặt chột dạ của bạn mình thấy có gì đó sai sai, cô ấy bỗng hô lên: "Đừng bảo là tụi mình chưa nói mà cậu đã nói với Kỷ Sầm rồi nhé?"
Tề Diệu Tưởng vội vàng ngẩng đầu: "Mình không nói!"
Kỷ Sầm thật sự nên đổi tên thành Tào Tháo. Cô vừa ngẩng đầu thì trùng hợp nhìn thấy cậu đang bê khay cơm, phía sau cậu còn có cả Đồng Bác và Địch Gia Lương, ba chàng trai đang tìm chỗ ngồi.
Một cái nhìn vượt qua biển người trong căn tin, ánh mắt hai người đều như ngừng trệ. Hình ảnh lúc nghỉ trưa dường như đang diễn ra trước mắt, Tề Diệu Tưởng lập tức cúi đầu xuống, cô cầu nguyện Kỷ Sầm đừng nhìn thấy mình.
Kỷ Sầm mím môi, theo bản năng cậu muốn xoa gáy để giảm bớt cảm xúc bối rối, nhưng vì đang bê khay cơm nên không còn cách nào khác, cậu đành phải siết chặt viền khay cơm đang cầm. Cũng may là khay cơm mà căn tin sử dụng là loại thép không gỉ nên rất cứng, nếu không thì sẽ bị cậu bóp hỏng.
Vốn dĩ là rất xấu hổ, nhưng vừa thấy người nào đó còn xấu hổ hơn cả mình thì cậu lại thấy đỡ hơn một chút.
Đang lúc do dự không biết nên qua đó ngồi hay cho cô khoảng thời gian bình tĩnh lại thì Đồng Bác đã nhìn thấy bàn bên đó, ánh mắt cậu ấy sáng lên: "Ơ mình nhìn thấy nhóm Tề Diệu Tưởng rồi, đi mau đi mau."
Trừ Tề Diệu Tưởng đang cúi đầu giả chết cầu nguyện Kỷ Sầm đừng có qua đây để cho nhau ít thể diện ra thì ba cô gái còn không hề phát hiện đám Kỷ Sầm, họ chỉ thấy bạn mình đang ước có thể vùi đầu vào khay cơm.
"Không phải chứ." La Yên vẫn đang cảm thán: "Tưởng Tưởng cậu tự khai thật đấy à?"
Lư Văn Giai tò mò thò đầu qua: "Cậu thật sự nói cho Kỷ Sầm biết hôm nay cậu mặc màu đen hồng* à?"
Vương Thư Hủy đỡ kính: "Vậy Kỷ Sầm biết cậu mặc màu đó thì có phản ứng gì?"
"Cậu ấy là anti-fan* của ai thế?"
(*) 黑粉 : vừa có nghĩa là màu đen hồng, vừa có nghĩa là anti-fan
Giọng nói quen thuộc từ đỉnh đầu truyền xuống, Vương Thư Hủy ngẩng đầu ra sau thì thấy bản mặt đẹp trai mang theo vẻ nghi vấn của Kỷ Sầm.
Vương Thư Hủy xưa nay luôn bình tĩnh lúc này bị dọa "á" lên một tiếng, sau đấy Lư Văn Giai với La Yên cũng "á" theo.
Loại bí mật này của những cô gái bị con trai nghe thấy là một điều cấm kỵ, nhất là người trong cuộc. Ba cô gái cuối cùng cũng trải nghiệm cảm giác xấu hổ này.
Chẳng qua nếu so với Tề Diệu Tưởng thì họ vẫn bình tĩnh chán, ít nhất là các cô ấy vẫn ngồi ở đây được chứ Tề Diệu Tưởng thì lòng bàn chân như có gió, chạy mất tiêu rồi.
Trước khi chạy còn không quên mang khay ăn đến nơi thu dọn. Lối đi rộng như thế, khả năng né tránh của cô như phát huy tới mức cao nhất, đảo trái đảo phải tránh người trong căn tin rồi chuồn ra khỏi căn tin như một cơn gió.
Nhìn vóc dáng không cao lắm mà lại chạy chanh như vậy, Đồng Bác tấm tắc khen: "Tới Đại hội thể thao mà không tham gia chạy vượt chướng ngại vật thì đúng là đáng tiếc."
Địch Gia Lương chọc chọc Kỷ Sầm: "Có phải cậu lại làm gì cậu ấy không, không đi hỏi han quan tâm chút à?"
Nhìn bóng người vội vàng bỏ chạy, Kỷ Sầm nhếch môi cười.
Đồ nhát gan, da mặt mỏng thì đừng chủ động chơi cái trò đó, tự làm tự chịu.
"Sai rồi, lần này là cậu ấy chọc tôi." Kỷ Sầm ung dung ngồi trên ghế, giọng điệu bình tĩnh: "Cậu ấy tự tạo nghiệp thì tự mình giải nghiệp, tôi chọn ăn cơm."
Tạo nghiệp gì cơ?
Lư Văn Giai cẩn thận hỏi: "Buổi trưa có phải cậu ấy nói gì với cậu không?"
Kỷ Sầm nhân cơ hội này hỏi Lư Văn Giai: "Nói đến chuyện này thì tôi còn muốn hỏi các cậu đây, buổi trưa rốt cuộc tìm tôi làm gì? Đen hồng là cái gì?"
Lư Văn Giai căng da đầu đáp: "Đen hồng là một kiểu phối màu thôi á."
Kỷ Sầm: "Màu sắc? Không phải là anti-fan trong giới giải trí à?"
"À đúng, cũng có thể là cái đó." La Yên cười gượng: "Cho nên mới nói ngôn ngữ Trung Hoa của chúng ta bác đại tinh thâm lắm đúng không? Một từ nhiều nghĩa, một từ nhiều cách dùng."
Kỷ Sầm cười như không, cậu nhìn bọn họ kiểu "Diễn đi, diễn tiếp đi".
Lư Văn Giai và La Yên thực sự không biết nên diễn tiếp như thế nào, bỗng nhiên Vương Thư Hủy hỏi: "Ơ, sao không thấy Bách Trạch Văn? Bình thường không phải các cậu đều đi với nhau à?"
Kỷ Sầm nói: "Cậu ta không rảnh."
Vương Thư Hủy: "Ăn cơm cũng không có thời gian?"
"Ừ nè." Đồng Bác nhướng mày: "Cậu ta bận theo đuổi hoa khôi lớp tôi."
Vương Thư Hủy sửng sốt, Lư Văn Giai hỏi tiếp: "Hoa khôi lớp các cậu? Lâm Diệc Lâm?"
Đồng Bác gật đầu: "Đúng rồi."
Ba cô gái bỗng cạn lời, Lư Văn Giai nhìn Kỷ Sầm: "Nhưng Lâm Diệc Lâm lớp các cậu không phải..."
"Đừng nói bừa." Kỷ Sầm rất có ý thức sinh tồn mà cắt ngang: "Tôi rất chung tình nhé."
Lư Văn Giai không còn gì để nói, cô ấy lại bắt đầu bàn đến chuyện Bách Trạch Văn có ý với Lâm Diệc Lâm từ khi nào, rồi bắt đầu theo đuổi người ta từ bao giờ.
Đồng Bác kể đợt huấn luyện quân sự hồi khai giảng lớp mười, buổi tối cả đám ở trong kí túc xá thảo luận về các cô gái trong lớp. Khi ấy Bách Trạch Văn từng nói cậu ta thấy Lâm Diệc Lâm rất xinh, có điều sau kì huấn luyện, ai có mắt cũng thấy Lâm Diệc Lâm có ý với Kỷ Sầm nên Bách Trạch Văn chỉ dừng ở mức có thiện cảm với cô ấy.
Sau này Tề Diệu Tưởng chuyển đến, khoảng thời gian đó cậu ta cũng có thiện cảm với cô. Lúc đó ở trong kí túc xá cậu ta còn từng kêu than rằng sao những cô gái cậu ta có thiện cảm đều không thoát được mối liên quan đến Kỷ Sầm.
Khi ấy Kỷ Sầm đá Bách Trạch Văn bảo cậu ta biến sang một bên, sau đó mặc kệ cậu ta. Hai người quen nhau từ cấp hai, Kỷ Sầm quá hiểu Bách Trạch Văn có đức hạnh gì. Cậu ta dỗ con gái rất giỏi, hồi cấp hai trong lớp có mấy cô bạn xinh gái thì cậu ta đều có thiện cảm. Chỉ là giới hạn ở có thiện cảm mà thôi, tính cách cậu ta cà lơ phất phơ, thiện cảm cũng rất tùy ý, không thể nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Nếu để nói thực sự thích thì một người cũng chẳng có.
Các cô gái từng âm thầm thảo luận từ lâu, nói rằng Bách Trạch Văn có bản mặt của trai tồi cộng thêm đôi mắt hồ ly đa tình. Có điều đến nay cậu ta chưa từng đối xử tệ với ai nên các cô ấy vẫn luôn thấy không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Không ngờ lại là loại tệ bạc này, nếu thật sự nói tệ thì tệ không tới, bởi dù sao cậu ta cũng chưa từng tệ với một ai. Tấm chân tình của loại người này, nhìn thì giống như chẳng đáng bao nhiêu nhưng thật ra lại là kiểu khó có được nhất.
Vốn dĩ vì chuyện của Tưởng Tưởng mà ba cô gái không có thiện cảm gì với Lâm Diệc Lâm, nhưng cùng là con gái, giọng của Lư Văn Giai phức tạp: "Được Bách Trạch Văn theo đuổi, sao mình cứ cảm thấy hoa khôi lớp cậu có nguy cơ bị trap...."
(*)Trap: chỉ những người chuyên lừa dối tình cảm của người khác, thường dùng những lời đường mật hoặc hành động quan tâm chu đáo để tán tỉnh khiến đối phương rơi vào lưới tình nhưng sau đó lừa dối và bỏ rơi họ
"Chắc không đâu." Địch Gia Lương nói: "Lớp tôi ban đầu cũng tưởng tên chó chết đấy tán chơi chơi, nhưng sau một khoảng thời gian theo dõi thì hình như cậu ta càng ngày càng nghiêm túc với Lâm Diệc Lâm. Ngày nào cũng mua bữa sáng rồi mua trà sữa, còn kéo cậu ấy chơi game nữa. Chắc là càng tán thì cảm tình càng tới thật."
"Woa, trap boy hoàn lương." La Yên bỗng nhiên nói với Kỷ Sầm: "Này, Kỷ Sầm, cậu nói xem dựa theo tiến độ này thì có khi nào Bách Trạch Văn tán được bạn gái trước cả cậu không."
Kỷ Sầm nhướng mày, cười lạnh: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Muốn đuổi kịp cậu á, đồ chó kia còn sớm lắm. Dù sao thì bạn Tưởng Tưởng nhà cậu lúc nhát gan thì nhát hơn cả cún con nhưng lúc cần to gan thì cũng cừ lắm đấy.
Hôm nay Kỷ Sầm gọi món đậu hũ hành lá, cậu gắp một miếng đậu bỏ vào miệng. Chà, mềm thật, nhưng so với miệng của người nào đó thì còn kém hơn.
Ăn miếng đậu mềm mềm, Kỷ Sầm cắn môi rồi bỗng cười thành tiếng.
...
Bạn học Tưởng Tưởng dũng cảm hơn cún con trốn về lớp xong vuốt vuốt trái tim đang đập đến mức sắp nổ tung.
Rõ ràng là dạo này đã quen rồi, sao hôm nay ở căn tin vừa thấy mặt Kỷ Sầm là lại bị đánh về nguyên hình thế chứ?
Quá kích động rồi, kích động đến mức vừa thấy cậu là cô lại giống như chai nước có gas bị xóc qua xóc lại rồi nổ tung. Nhưng cô ngại, cô không dám nói với Kỷ Sầm rằng mình rung động với cậu nhiều thế nào.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao có những người thích chia sẻ chuyện tình yêu của mình với người khác, cũng hiểu được tại sao có những người thích thể hiện tình cảm.
Loại cảm giác này, chỉ có bản thân mình biết thì mệt quá.
Đúng lúc này ba cô bạn cũng về lớp, Tề Diệu Tưởng bỗng nhiên đứng dậy, cô định chia sẻ thẳng thắn với ba người bạn của mình.
Những người khác không biết cũng chẳng sao, ít nhất thì bạn thân nhất của cô cũng nên biết.
"Mình nói với các cậu..."
"Tưởng Tưởng! Mình kể với cậu chuyện này, tin tức bùng nổ luôn!"
Lư Văn Giai hưng phấn đi đến trước mặt cô, chưa kịp mở lời thì La Yên giành trước: "Bách Trạch Văn đang theo đuổi hoa khôi Lâm Diệc Lâm lớp bọn họ đó!"
Tề Diệu Tưởng: "Hả?"
Lư Văn Giai kích động: "Nghe nói là đang theo đuổi thật đấy, lãng tử quay đầu, có phải bùng nổ lắm không?"
Trong lòng kinh hãi, cô vô thức nhìn về phía Vương Thư Hủy.
Lúc này cô ấy đã về chỗ ngồi của mình, lấy một tờ báo tuần bằng tiếng Anh ra viết.
Lư Văn Giai cũng để ý thấy Vương Thư Hủy, cô ấy vẫy tay: "Lão Vương, bây giờ còn viết báo tuần gì nữa, tin tức của người bạn game của cậu đó, qua đây tám với bọn mình nhanh lên."
Vương Thư Hủy bình tĩnh ngẩng đầu lên.
"Mình cũng muốn tám với các cậu lắm, nhưng mà..."
"Báo tuần Tiếng Anh, lát nữa vào tiết tự học buổi tối giáo viên sẽ giảng, các cậu quên à?"
Nói xong, cô ấy cầm bút chỉ chỉ bảng đen.
Góc dưới bảng đen là chữ viết của các đại biểu môn học viết bài tập của từng môn, trong đó môn Tiếng Anh được viết trong một khung: "Báo tuần Unit 11 chọn đáp án + điền vào chỗ trống + đọc hiểu; phiên dịch và viết văn không phải làm (tiết tự học buổi tối giáo viên giảng)".
"Vãi chưởng, quên sạch sành sanh luôn."
Lư Văn Giai chưa viết được chữ nào, lúc này có làm cũng không kịp nên cô ấy đi tìm đại biểu Tiếng Anh mượn chép.
Tề Diệu Tưởng và La Yên còn phần cuối Đọc hiểu vẫn chưa xong nên tranh thủ chuông vào tiết chưa vang lên cũng vội vàng làm nốt.
Nhìn từ vựng trên báo tuần Tiếng Anh, Tề Diệu Tưởng hơi mất tập trung, không phải vì Kỷ Sầm mà là vì Vương Thư Hủy.
Cô quay đầu lặng lẽ quan sát bạn mình, cô gái đang cúi đầu chăm chú viết báo tuần mà không hề ngẩng đầu lấy một cái.
Chẳng lẽ cô đoán nhầm rồi ư? Vương Thư Hủy không thích Bách Trạch Văn, hoặc là cô ấy không thích tới vậy nên mới không có phản ứng gì quá lớn với việc cậu ta theo đuổi cô gái khác, vẫn chăm chú làm việc của bản thân mình như cũ?
Tề Diệu Tưởng cảm thấy may mắn mà thở dài, cũng may là khi ấy cô không hỏi gì cả, nếu không thì lúc này sẽ ngại lắm.
Nhưng mặc kệ lúc ấy cô có nhìn nhầm hay không, trước tiên khoan nói với họ về chuyện giữa mình và Kỷ Sầm.
Đợi thêm chút nữa vậy, đợi đến khi cô xác định Vương Thư Hủy thật sự không thích Bách Trạch Văn đã. Nếu không lúc nói ra sẽ tàn nhẫn lắm.
Chuông báo tiết tự học buổi tối vang lên, giáo viên tiếng Anh chiếm tiết này làm của mình. Cô ấy cầm máy trợ giảng đi vào lớp rồi bảo học sinh lấy báo tuần ra.
Dưới tác dụng của máy trợ giảng, giọng nói của giáo viên Tiếng Anh như mang theo dòng điện nho nhỏ.
"Nào, bây giờ các bạn cùng bàn hãy đổi báo tuần cho nhau rồi chữa chéo. Đầu tiên là bài chọn đáp án, ABCCB, BADCA,..."
Bóng đêm ngoài cửa sổ tràn ngập tiếng ve kêu, tiếng quạt điện vi vu khắp phòng học, bóng đèn huỳnh quang sáng rực bị mấy con côn trùng bay tới bay lui bám lấy.
Lại là một tiết tự học bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, đối chiếu đáp án xong, La Yên trả bài cho Vương Thư Hủy rồi lấy lại bài của mình. Bỗng nhiên cô ấy phát hiện hình như trên bài của mình có vài vệt nước, làm nhòe đi chữ viết bằng mực đỏ.
La Yên ngạc nhiên nhìn Vương Thư Hủy, cô ấy thấy dường như đôi mắt thanh tú ẩn dưới cặp kính của bạn mình hình như đang hồng hồng.
Cô ấy vội vàng hỏi: "Lão Vương, cậu sao thế?"
"Không sao." Vương Thư Hủy tháo kính ra rồi dụi mắt thật mạnh, nhàn nhạt nói: "Phần điền vào chỗ trống cậu sai nhiều quá, mình buồn thay cậu."
La Yên: "... Mình cảm ơn cậu nhé."
Tiết tự học kết thúc, học sinh nội trú về kí túc xá của mình. Sau khi tắt đèn, trên từng chiếc giường lại sáng lên ánh sáng của điện thoại di động. Ai đọc tiểu thuyết cứ đọc, ai xem phim cứ xem, ai chơi game cứ chơi.
Vương Thư Hủy lấy điện thoại ra, mở khung chat giữa mình và Bách Trạch Văn.
Hèn gì tháng này cậu ấy rất ít khi gửi lời mời chơi game, cũng không tìm cô dẫn cậu ấy tăng điểm Vương Giả nữa, nhưng cô vẫn thường xuyên nhìn thấy ID game của cậu ấy online.
Lúc trong đội và lúc trong trận, mỗi lần cô đều muốn xem trận đấu nhưng lại sợ bị cậu ấy phát hiện. Thế là cô cứ chờ mãi, chờ đến khi cậu ấy kết thúc trận đấu. Nhưng cậu ấy cứ chơi hết ván này đến ván khác, bắt đầu rất nhiều lần cho đến khi cậu ấy offline mà cô cũng chẳng nhận được lời mời tạo đội nào của cậu.
Ở tuổi này, cảm tình giống như một lon nước có gas. Nhưng có người là đồ uống ngọt ngào, có người thì lại là vị chanh chua đến rụng răng.
Thật không may, cô lại là vế sau.
Vương Thư Hủy: [Cậu đang theo đuổi Lâm Diệc Lâm lớp cậu à?]
Đã là sự thật rồi, có gì hay mà hỏi nữa, cớ gì phải tự mình lừa dối mình.
Cuối cùng Vương Thư Hủy xóa tin nhắn ấy đi.
Tắt điện thoại, cô quyết định đi ngủ.
Lư Văn Giai ở giường bên cạnh đang đọc truyện, cô ấy thấy Vương Thư Hủy định đi ngủ thì ngạc nhiên: "Sớm thế này mà cậu đã đi ngủ á, thiếu nữ nghiện internet hôm nay không chơi game à?"
Vương Thư Hủy nhắm mắt ừ một tiếng: "Thiếu nữ nghiện internet quyết định cai internet rồi."
...
Kì thi đại học diễn ra trong mấy ngày này.
Vì để nhường chỗ cho các thí sinh nên sau khi tiến hành tổng vệ sinh, nhà trường sẽ cho học sinh lớp mười và mười một nghỉ mấy ngày.
Nhưng nghỉ học không có nghĩa là giải phóng, bài tập về nhà vẫn chất thành đống như thường lệ, kèm theo đó là thông báo họp phụ huynh.
Tháng sáu đối với học sinh mà nói bận rộn vô cùng, vừa thi đại học vừa là mùa tốt nghiệp, đã thế còn họp phụ huynh, đại hội thể thao, lại còn thi cuối kì.
Họp phụ huynh của học kì này chủ yếu là để trao đổi với gia đình về việc bọn trẻ lên lớp mười một sẽ tiến hành chia lớp chọn khối thi. Ngày nghỉ đầu tiên, Tề Diệu Tưởng mang thông báo họp phụ huynh về nhà cho mẹ xem, Tề Tư lại kêu rên, bà còn không muốn đi họp phụ huynh hơn cả con gái.
"Lại họp phụ huynh? Trường các con họp mãi không hết à."
Tuy không muốn đi lắm nhưng Tề Tư vẫn quyết định đi.
Một mặt, bà là một phụ huynh có trách nhiệm, họp phụ huynh đương nhiên là phải đi. Hai là...
"Tưởng Tưởng." Bỗng nhiên Tề Tư hỏi: "Cố Dương vẫn ngồi ở phía sau còn à?"
Tề Diệu Tưởng lắc đầu: "Không, cậu ấy ngồi cách con một tổ cơ."
"Ồ..."
Nhắc tới Cố Dương, Tề Diệu Tưởng bỗng có chuyện muốn hỏi.
"Mẹ ơi." Cô ho khẽ một tiếng: "Lần này chú Cố có tới không?"
Vẻ mặt Tề Tư sửng sốt, bà cười mỉm: "Hả? Không biết nữa, con hỏi ông chủ của mẹ làm gì?"
Con thì có chuyện gì được, ý của con là muốn hỏi mẹ với ông chủ của mẹ có chuyện gì không.
Tề Diệu Tưởng nói thầm trong lòng.
"... Không ạ, con tùy tiện hỏi thế thôi. Con đi làm bài tập đây, giáo viên của tụi con giao nhiều bài lắm."
Tề Diệu Tưởng oán giận về phòng đóng cửa lại.
Nếu mẹ đã không biết rồi thì hay là cô tự mình ra trận hỏi?
Để cặp sách xuống, cô cầm điện thoại đang sạc ở tủ đầu giường lên, mở khung chat giữa mình và Cố Minh Chu.
Cuộc trò chuyện giữa hai người dừng lại ở dịp Tết âm lịch, cô gửi tin nhắn chúc Tết chú Cố, chú ấy cũng gửi tin chúc năm mới vui vẻ, còn gửi cả bao lì xì nữa. Nhưng lúc đó Tề Diệu Tưởng không nhận, Cố Minh Chu cũng không miễn cưỡng nên hiện giờ bao lì xì đã hết hạn.
Vài ngày sau chiếc bao lì xì này, cô tận mắt nhìn thấy "gian tình" giữa hai người họ ở cửa quán bar.
Từ đó về sau, Tề Diệu Tưởng không biết nên dùng tâm trạng gì để nói chuyện với Cố Minh Chu, mà Cố Minh Chu cũng chưa từng liên lạc với cô.
Vậy rốt cuộc hiện giờ chú Cố là gì của mẹ nhỉ? Ông chủ? Hay là bạn trai?
Đang lúc phân vân thì tiếng chuông vang lên, người gọi đến là Kỷ Sầm.
Tề Diệu Tưởng cẩn thận nghe máy: "Alo?"
Kỷ Sầm ừ một tiếng, cậu hỏi thẳng: "Mấy ngày thi đại học cậu có dự định gì không?"
"Làm bài tập về nhà á." Cô lại không nhịn được mà phàn nàn: "Mình nói với cậu này, lớp mình nhiều bài tập lắm."
Kỷ Sầm cười: "Không sao, cùng chung cảnh ngộ, lớp mình cũng nhiều lắm. Cậu định đi đâu làm bài?"
Tề Diệu Tưởng: "Ở nhà thôi."
"Ở nhà làm thì chán lắm." Cậu nói: "Hay là cậu với mình đi thư viện làm?"
Tề Diệu Tưởng trầm mặc, nuốt nước miếng.
Kỷ Sầm: "Không muốn à?"
"Cũng không phải..." Cô nói: "Làm bài cùng cậu thì mình hơi lo, mình sợ mình... không bình tĩnh làm bài được."
"Hả? Sao lại không bình tĩnh được?"
"..."
Cậu thật sự không biết hay biết rõ mà vẫn cố tình hỏi?
Tề Diệu Tưởng cắn môi không trả lời để đỡ rơi vào cái bẫy của cậu. Ai ngờ thấy cô im lặng, cậu lại thở dài một hơi.
"Mình hiểu rồi. Nếu mình ở bên cạnh thì cậu chỉ nghĩ làm sao để lợi dụng mình nên không thể làm bài được."
Tề Diệu Tưởng trợn mắt: "Ai lợi dụng cậu cơ!"
Kỷ Sầm hỏi lại: "Cậu không lợi dụng mình ư? Nhớ kỹ lại đi nhé."
"... Mình chẳng có gì để nhớ kỹ cả."
"Không sao, nếu cậu không muốn nhớ lại thì ngày mai đi ra ngoài mình giúp cậu nhớ."
Tề Diệu Tưởng bĩu môi: "... Không đi, ai biết cậu lại muốn làm gì."
Kỷ Sầm: "Ngày mai cậu đi thì sẽ biết mình muốn làm gì thôi."
Tề Diệu Tưởng: "Thế cậu phải hứa ngày mai chúng ta chỉ làm bài tập đơn thuần thôi."
"Hả? Cậu nói đơn thuần là đơn thuần kiểu gì cơ?"
"..." Có bẫy.
"Kiểu đơn thuần là làm một câu hôn một cái hả?"
"...." Quả nhiên là có bẫy! Cái đồ xấu xa đáng ghét, cô muốn cắn người.
____
Lời tác giả: Tam Cân: Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tôi muốn hôn lưỡi
Vì mấy chương trước Tam Cân quá mức với ngây thơ nên có lẽ rất nhiều cục cưng đã quên mất anh chàng là "sói đuôi to", không sao, tôi giúp các bạn nhớ lại đấy.