Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 92

Tề Diệu Tưởng nhìn Lâm Diệc Lâm với vẻ không thể tin nổi.

Nếu là cô của một năm trước, chắc chắn cô sẽ không do dự mà nói từ chối.

Cô làm sao có thể trở thành người dẫn chương trình được chứ? Cô luôn cúi đầu đi đường, không giỏi giao tiếp với mọi người. Một khi có nhiều ánh mắt nhìn về phía mình cùng lúc, cô sẽ cảm thấy ngột ngạt, khó thở và không biết phải làm gì.

Nhưng vào lúc này, cô hỏi: "Nhưng mình không phải là thành viên của câu lạc bộ các cậu, như vậy có được không?"

"Người dẫn chương trình đâu có bắt buộc phải là người trong câu lạc bộ của bọn mình, thực ra ai cũng có thể đăng ký tranh cử, chỉ là nhiều bạn không đủ dũng cảm thôi." Lâm Diệc Lâm nói, "Tổng cộng có sáu người dẫn chương trình, đã có ba người được chọn, trong số đó có mình."

Thấy Tề Diệu Tưởng không dứt khoát từ chối, Lâm Diệc Lâm có lẽ đoán ra được suy nghĩ của cô, muốn thử sức nhưng vẫn thiếu một chút can đảm cuối cùng.

"Bên mình còn ba người dẫn chương trình chưa được chọn, hai nữ và một nam, không có điều kiện đăng ký gì cả, chỉ cần đi phỏng vấn là được. Cậu có thể tìm người đi cùng, như đám Lư Văn Giai hoặc cậu cũng có thể nhờ đám Kỷ Sầm, Bách Trạch Văn đi cùng cậu."

Nghĩ đến đây, Lâm Diệc Lâm thở dài: "Thực ra, trong đêm hội Giao thừa năm ngoái, câu lạc bộ của bọn mình đã muốn mời Kỷ Sầm làm người dẫn chương trình nhưng cậu ấy lại từ chối. Chủ tịch câu lạc bộ của bọn mình năm ngoái vẫn cảm thấy tiếc nuối."

"Nếu trong đêm hội Giao thừa, cậu và Kỷ Sầm cùng làm người dẫn chương trình, mình sẽ nói với họ sắp xếp cho hai người làm bạn dẫn trong lúc nghỉ giữa chương trình, thế nào? Cậu cân nhắc thử nhé."

Lâm Diệc Lâm biết rằng, đối với những cô gái không quá hướng ngoại, bước ra ngoài một bước như vậy thật sự khá khó khăn.

Nhưng Tề Diệu Tưởng chỉ nghĩ một lúc rồi nói: "Để mình hỏi họ xem, nếu họ có ý định làm người dẫn chương trình thì bọn mình sẽ cùng đi. Còn nếu họ không muốn thì mình sẽ tự đi thử xem, được không?"

Lâm Diệc Lâm nhìn cô với vẻ hơi ngạc nhiên.

Dưới ánh nhìn đầy thắc mắc của cô gái, cô ấy vội gật đầu: "Đương nhiên là được rồi, mình vốn chỉ định tìm cậu thôi mà."

Tề Diệu Tưởng không vội quay về phòng, mà đợi Lâm Diệc Lâm đi vệ sinh xong, sau đó hai cô gái cùng nhau rời đi.

Lâm Diệc Lâm đã nói với cô rất nhiều về quy trình chọn người dẫn chương trình, chẳng hạn như gợi ý cô xem một số video, sau đó chuẩn bị một vài bài phát biểu và câu trả lời phỏng vấn. Ngoài ra, Lâm Diệc Lâm còn gửi cho cô những câu hỏi phỏng vấn tuyển chọn người dẫn chương trình của năm ngoái để cô tham khảo.

Vốn còn nhiều điều phải nói, nhưng Lâm Diệc Lâm lo rằng nếu cô ấy không quay lại phòng thì Bách Trạch Văn không biết sẽ phải uống bao nhiêu bia nữa, thế là cô ấy hỏi xin số QQ của Tề Diệu Tưởng, hẹn lát sẽ thêm QQ và từ từ nói cho cô biết.

Hai cô gái đi đến cửa phòng, Tề Diệu Tưởng bỗng gọi cô lại: "À bạn học Lâm này!"

Lâm Diệc Lâm nói: "Gọi mình là Diệc Lâm là được rồi, mình có thể gọi cậu là Tưởng Tưởng không? Mình thấy nhóm Lư Văn Giai đều gọi cậu như vậy."

"Ừm ừm." Tề Diệu Tưởng gật đầu, "Diệc Lâm, thực ra mình muốn hỏi cậu, cậu... có thích Bách Trạch Văn không?"

Lâm Diệc Lâm cười nói: "Thích chứ, nếu không thì mình ở bên cậu ấy làm gì?"

Tề Diệu Tưởng cũng mỉm cười: "Cũng đúng nhỉ."

Cô không thiên vị vì Vương Thư Huỷ là bạn tốt của mình, cũng không cho rằng Lâm Diệc Lâm và Bách Trạch Văn không xứng đôi, chỉ là cô vẫn cảm thấy buồn cho người bạn tốt của mình một lúc.

Họ thích nhau, điều đó có nghĩa là tình cảm của Vương Thư Huỷ dành cho Bách Trạch Văn đã hoàn toàn kết thúc.

"Sao cậu lại hỏi điều này?" Lâm Diệc Lâm hỏi, "Cậu đang lo mình vẫn thích Kỷ Sầm à?"

Tề Diệu Tưởng lắc đầu: "Không không, cậu đừng hiểu lầm."

"Mình đã không còn cảm giác đặc biệt gì với Kỷ Sầm nữa, chỉ là hồi lớp 10 có thích thầm... không đúng, phải nói là thích công khai một thời gian. Sau khi cậu ấy từ chối khéo mình, mình đã bỏ cuộc, sau đó Bách Trạch Văn mới theo đuổi mình."

"Lúc đầu cậu ấy theo đuổi mình, mình còn cảm thấy khá ngượng ngùng, vì cậu ấy là bạn tốt của Kỷ Sầm mà. Kết quả là Bách Trạch Văn nói với mình rằng Kỷ Sầm rất ủng hộ cậu ấy theo đuổi mình, ôi, hóa ra là mình tự đa tình rồi."

Nói đến đây, Lâm Diệc Lâm tự giễu thở dài.

"Lúc đầu mình không định đồng ý, nhưng sau đó cũng dần dần có cảm giác, nên chúng mình đã ở bên nhau."

"Nhưng nói thật với cậu, đừng tức giận nhé, nếu nói về sự rung động, thì cảm giác lúc đó với Kỷ Sầm vẫn mãnh liệt hơn một chút."

Tề Diệu Tưởng nói nhỏ: "Ờ, mình nghĩ cậu không nên lo lắng mình sẽ tức giận, mà nên lo xem Bách Trạch Văn có tức giận không."

"Cậu ấy sẽ không tức giận đâu, nếu thật sự để ý chuyện mình đã thích Kỷ Sầm thì đã không theo đuổi mình rồi." Lâm Diệc Lâm nói, "Cảm giác của mình là, nếu làm bạn bè thì cậu ấy rất tốt, nhưng làm bạn trai thì vẫn thiếu thiếu một chút cảm giác an toàn."

Tề Diệu Tưởng không hiểu: "Cậu ấy rất thích cậu mà, đã theo đuổi cậu lâu như vậy."

Lâm Diệc Lâm lắc đầu: "Người như cậu ấy quá thờ ơ, cảm giác của mình là cậu ấy theo đuổi mình chỉ vì muốn yêu đương, chứ không phải vì thích mình. Cậu ấy tốt với mình chỉ vì cậu ấy nghĩ rằng là bạn trai thì phải tốt với bạn gái, chứ không phải vì thích mình mà tự nhiên tốt với mình. Không biết cậu có hiểu lời mình nói không."

Tề Diệu Tưởng thành thật lắc đầu.

Lâm Diệc Lâm nói: "Không hiểu là điều bình thường, điều đó có nghĩa là cậu không trải nghiệm được cảm giác này từ Kỷ Sầm, cũng có nghĩa là cậu ấy thật sự thích cậu."

Tề Diệu Tưởng hỏi: "Nếu cậu cảm thấy Bách Trạch Văn không thật sự thích cậu, thì tại sao cậu vẫn... ở bên cậu ấy?"

"Bởi vì mình cũng muốn tìm chút việc làm cho mình, hàng ngày lên lớp buồn chán quá, sau khi tan học có thể hẹn hò với bạn trai để thư giãn một chút, giảm bớt áp lực học tập, chẳng phải rất tốt sao? Dù sao mình cũng khá có cảm tình với cậu ấy, chỉ cần mình kiểm soát được cảm xúc của bản thân, đừng để mình thích cậu ấy quá nhiều là được. Đến lúc đó, dù có chia tay, thì cũng chỉ buồn một chút thôi, mình cũng không thiệt thòi."

Tề Diệu Tưởng ngơ ngác, quá trâu bò, lần đầu tiên nghe nói mục đích của việc yêu đương ở thời cấp 3 lại là để giảm bớt áp lực học tập.

Hơn nữa, thích một người mà còn có thể kiểm soát mức độ thích cũng thật kỳ diệu! Trước đây, cô chỉ nghe nói rằng học sinh giỏi có thể kiểm soát điểm số của mình trong kỳ thi, không ngờ lại có thể kiểm soát cả cảm xúc của bản thân.

Lâm Diệc Lâm làm dấu "suỵt" với cô: "Cậu đừng nói những điều này với Bách Trạch Văn nhé."

"Hả?... Ừm."

...

Sau khi bữa tiệc sinh nhật của Cố Dương kết thúc, mọi người chuẩn bị về nhà.

Tuy nhiên, làm thế nào để về nhà lại là một vấn đề.

Trong số 11 người, chỉ có 4 người hiện tại còn tỉnh táo, đó là Tề Diệu Tưởng chỉ uống một ly, Lư Văn Giai, La Yên và Lâm Diệc Lâm hoàn toàn không uống rượu trong suốt thời gian đó.

Bảy người còn lại đều không tỉnh táo, Cố Dương là người cao nhất trong số họ, ít nhất cũng còn có thể quét mã thanh toán.

Cuối cùng Cố Dương đã gọi một cuộc điện thoại, nhờ người cha tổng giám đốc của cậu ấy gửi vài chiếc xe đến đây để đưa bạn bè của cậu ấy về nhà.

Cố Minh Chu nghe nói đám trẻ này say khướt thì thở dài trong điện thoại: "Con đã mười tám tuổi, có thể uống bia rồi, nhưng đám Kỷ Sầm còn phải nửa năm nữa mới đủ tuổi. Nếu ba mẹ bọn nhỏ mà truy cứu, con tự mình đến xin lỗi họ đấy."

Vì đã uống bia nên trước lời cảnh cáo của ba mình, Cố Dương lại cười: "Được, vậy con sẽ nói với dì Tề, nhờ dì ấy đến xin lỗi cùng con."

Cố Minh Chu nói với giọng nghiêm túc: "Chuyện này không nên làm phiền dì Tề của con."

Xét thấy con trai đã uống quá nhiều, Cố Minh Chu không so đo nữa, cử vài chiếc xe đến đón cậu và bạn bè về nhà.

Dù Cố Dương đã say nhưng cậu vẫn rất chu đáo trong việc phân chia chỗ ngồi, vì dù sao cũng là xe của Cố Minh Chu, không sợ tốn xăng cũng không quan tâm đến việc có đi tiện đường hay không. Mấy thằng độc thân như Ngô Trừng ngồi chung một chiếc xe lớn về nhà, còn các cô gái Lư Văn Giai thì ngồi trong một chiếc xe khác. Hai cặp đôi còn lại ngồi riêng trong hai chiếc xe khác nhau để về nhà.

Có chú tài xế giúp khiêng người, hai chiếc xe kia đã rời đi trước. Còn lại là Bách Trạch Văn vì đã uống quá nhiều rượu đến mức phải chạy vào toilet nhiều lần vẫn chưa xong, và Vương Thư Huỷ thì nằm gục trên bàn không thể nào gọi dậy.

Lâm Diệc Lâm còn phải đi học thêm vào buổi chiều, thấy đã gần hai giờ, sắp đến giờ học, Lư Văn Giai nói nếu cô ấy không phiền thì có thể lên xe đi trước, Bách Trạch Văn sẽ đi cùng ba người họ.

Lâm Diệc Lâm tất nhiên sẽ không phiền, vì Bách Trạch Văn và các cô gái đều là những người bạn rất quen thuộc. Sau khi cảm ơn hai cô gái, cô ấy xách túi đi trước.

Cuối cùng thì Bách Trạch Văn cũng đi toilet về, còn Vương Thư Huỷ vốn đang nằm gục trên bàn bỗng dưng tỉnh dậy, mơ màng nói rằng cô ấy muốn đi toilet.

Lư Văn Giai và La Yên cảm thấy không yên tâm, muốn đi cùng cô ấy, nhưng Vương Thư Huỷ từ chối thẳng thừng, nói rằng cô ấy có thể tự đi một mình.

"Các cậu để mình đi một mình đi." Vương Thư Huỷ cúi đầu, ợ hơi lên, nói nhỏ, "Để mình đi toilet... khóc một chút."

La Yên không hiểu: "Sao lại khóc?"

Lư Văn Giai vội ngắt lời, nói Vương Thư Huỷ cứ đi trước, cô ấy sẽ xuống lầu mua đồ uống để cô ấy tỉnh rượu.

Trước khi đi, Lư Văn Giai liếc nhìn Bách Trạch Văn đang ngủ gục trên bàn, say không biết trời đất gì, trong lòng có chút trách móc anh chàng vô tâm này, nhưng vẫn quyết định mua cho cậu ta một chai nước uống.

...

Vương Thư Huỷ nhanh chóng rửa mặt, cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.

Ban đầu cô ấy định khóc, nhưng lại phát hiện mình không thể rơi nổi một giọt nước mắt, chỉ cảm thấy ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng, có chút khó chịu mà thôi.

Cô nghĩ có lẽ là vì bây giờ cô không còn thích Bách Trạch Văn nhiều như trước nữa nên mới không khóc.

Khi quay lại phòng, Lư Văn Giai và La Yên đều không có ở đó, chỉ còn lại một Bách Trạch Văn đã say ngủ hoàn toàn.

Sao chỉ có mỗi mình cậu ấy? Bạn gái của cậu ấy đâu rồi? Rõ ràng trước khi ngủ cô ấy còn nghe Cố Dương sắp xếp cho cậu ấy đi cùng với Lâm Diệc Lâm mà.

Đi đến bên Bách Trạch Văn, Vương Thư Huỷ cẩn thận đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy vai cậu ấy.

Bách Trạch Văn nằm sấp trên bàn cựa quậy một chút, chậc một tiếng, giọng nói nặng mùi bia rượu: "Đừng làm phiền tôi, cho tôi ngủ chút đi."

Vương Thư Huỷ nhẹ giọng nói: "Cậu muốn ngủ thì về nhà mà ngủ chứ, Lâm Diệc Lâm đâu?"

Nghe thấy cái tên đó, Bách Trạch Văn lập tức lên tiếng trong trạng thái mơ màng: "Hả... Diệc Lâm, cậu để mình ngủ một chút, về đến nhà rồi gọi mình."

"..."

Cậu ấy gọi cô là Diệc Lâm.

Trong mắt Vương Thư Huỷ thoáng hiện lên một nét buồn bã.

Bách Trạch Văn say đến mức dường như thật sự nghĩ người bên cạnh là Lâm Diệc Lâm, bỗng nói: "Diệc Lâm, thực ra có một chuyện mình luôn không dám nói, hôm nay... đúng lúc uống nhiều rượu như vậy..."

Vương Thư Huỷ biết mình không nên tiếp tục lắng nghe, vì những lời này đều là Bách Trạch Văn nói với Lâm Diệc Lâm, nhưng chân cô lại không nghe lời, rõ ràng trong lòng rất đau khổ khi nghe những gì cậu ấy nói nhưng lại tự hành hạ bản thân bằng cách đứng yên tại chỗ.

Bách Trạch Văn nói năng đứt quãng: "Lần trước ở sân vận động đi dạo, mình đã nắm tay cậu, hay là lần này, chúng ta thử một bước nữa, hôn nhau nhé?"

Câu hỏi mang theo hơi men, nhưng cũng có sự ngượng ngùng và tò mò muốn thử của tuổi thiếu niên.

Vương Thư Huỷ như muốn chạy trốn, nhưng không may đá phải chiếc ghế bên cạnh.

Vang lên vài tiếng, làm Bách Trạch Văn giật mình, trong cơn say, cậu ta cứ tưởng đó là Lâm Diệc Lâm đang ngại ngùng muốn trốn chạy, chưa kịp mở mắt đã đứng dậy kéo lấy người trước mặt.

Ánh sáng chói lọi bất ngờ trước mắt khiến cậu ta không thể mở mắt trong giây lát, chỉ biết rằng mình đã nắm lấy cánh tay cô nàng.

Cậu ta kéo người vào lòng, cho đến khi mặt đụng phải một vật gì đó lạnh lẽo, hình như là gọng kính.

Từ từ mở mắt, khi nhìn rõ người đứng trước mặt là ai, mọi cơn say lập tức tan biến. Bách Trạch Văn không thể tin vào mắt mình, mở to mắt, trái tim trong khoảnh khắc này như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Nhìn thấy vẻ mặt kháng cự và ngại ngùng của cô bạn, cậu ta lập tức buông tay ra, sự xấu hổ và tự trách nhanh chóng chiếm lấy tất cả các giác quan. Khoảnh khắc này khiến cậu ta cảm thấy khó chịu đến mức không thể thở nổi.

Chết tiệt, cậu đã làm cái quái gì vậy?

Uống rượu bia vào đầu óc không tỉnh táo, ban đầu chỉ muốn xác nhận cảm giác rung động với Lâm Diệc Lâm, kết quả lại suýt gây ra một sai lầm lớn với bạn mình. May mà Vương Thư Huỷ đeo kính, nếu không cậu ta thật sự không biết sau này sẽ phải đối mặt với cô bạn thế nào.

"Xin, tôi xin lỗi, tôi tưởng cậu là..."

Vương Thư Huỷ chỉnh lại kính trên sống mũi, khuôn mặt thanh tú đỏ ửng không biểu cảm gì, cô cúi đầu nói: "Không sao, cậu uống say rồi."

Bách Trạch Văn còn định nói gì đó, nhưng lúc này Lư Văn Giai và La Yên đã cầm đồ uống quay lại.

La Yên hỏi: "Hả? Sao hai cậu bỗng dưng đều tỉnh hết thế?"

...

Tài xế đưa chàng trai duy nhất về nhà trước.

Sau khi Bách Trạch Văn xuống xe, Vương Thư Huỷ nhanh chóng nhận được tin nhắn từ cậu ta.

Bách Trạch Văn: [Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi cậu.]

Sau đó, cậu ta lại gửi rất nhiều biểu tượng cảm xúc cúi đầu xin lỗi.

Vương Thư Huỷ chỉ có thể trả lời: [Thật sự không sao đâu].

Nhận được phản hồi không sao từ Vương Thư Huỷ, Bách Trạch Văn cũng không vì thế mà bình tĩnh lại. Cậu ta đứng dưới nhà mình, không có sức lên lầu, cảm thấy hơi hơi sụp đổ, nắm tóc mình đến rối tung.

Đó là Vương Thư Huỷ, không phải Lâm Diệc Lâm. Vào khoảnh khắc đó khi nhìn rõ người đứng trước mặt mình là Vương Thư Huỷ, cậu ta không biết mình đang rung động vì điều gì.

...

Bách Trạch Văn: [Người anh em, tôi đã phạm phải một sai lầm lớn rồi.]

Kỷ Sầm chỉ liếc qua tin nhắn rồi tắt điện thoại đi.

Hiện giờ cậu đang rất choáng váng, thực sự không có thời gian để quan tâm đến Bách Trạch Văn đã phạm phải sai lầm lớn gì. Chỉ cần không phải giết người, cướp của hay làm hại ai, mọi chuyện để mai hãy nói.

Tề Diệu Tưởng hỏi: "Ai nhắn tin cho cậu vậy?"

Kỷ Sầm dựa vào vai cô, trả lời: "Tên chó chết."

Nghe nói là Bách Trạch Văn, Tề Diệu Tưởng dường như rất quan tâm, lập tức hỏi: "Cậu ấy làm sao vậy?"

Kỷ Sầm không nói gì.

Tề Diệu Tưởng cúi đầu nhìn, chàng trai dựa vào vai cô lại ngủ thiếp đi. Vì uống rượu không được thoải mái, đôi mày thanh tú không được giãn ra, hơi nhíu lại, hàng mi dài yên lặng rủ xuống, khóe môi cũng chùng xuống theo.

Nhưng đằng trước vẫn có chú tài xế, Tề Diệu Tưởng không dám làm nhiều động tác, chỉ có thể hơi nghiêng đầu một chút, lặng lẽ dựa đầu vào Kỷ Sầm.

Cô định hỏi thăm cậu về Bách Trạch Văn, nhưng thôi, đợi cậu tỉnh rượu rồi hỏi sau cũng được.

Vì Kỷ Sầm say khá nặng, tài xế đưa cậu về nhà trước. Xe đã làm thủ tục đăng ký, lái vào khu chung cư và dừng lại dưới nhà cậu.

Tề Diệu Tưởng nhẹ giọng nói: "Kỷ Sầm, cậu về đến nhà rồi."

Kỷ Sầm ậm ừ một tiếng, từ từ mở mắt, nhìn cô với vẻ hơi mơ màng

Tề Diệu Tưởng lại kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: "Cậu đã về đến nhà rồi, xuống xe đi."

Kỷ Sầm "ồ" một tiếng, đưa tay ra mở cửa xe, nhưng mở mãi mà cửa vẫn không có phản ứng.

Cậu lầm bầm: "Sao mà không mở được vậy?"

Tề Diệu Tưởng tưởng chú tài xế đã khóa cửa xe, tiến lại gần xem thì phát hiện ra tay Kỷ Sầm đâu có đặt trên nút mở cửa, thế mà lại cố gắng kéo cửa xe.

Chú tài xế cũng nhận ra điều đó, cuối cùng vẫn phải xuống xe giúp mở cửa cho Kỷ Sầm.

Cậu nhóc say nặng như vậy, đi thang máy không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu thật sự xảy ra chuyện thì chú tài xế cũng khó mà giải thích với Cố Dương. Chú tài xế đỡ Kỷ Sầm, hỏi có cần đưa cậu lên lầu không.

Kỷ Sầm chậm rãi chớp mắt, sau đó dựa vào người Tề Diệu Tưởng, nói: "Cậu ấy đưa cháu lên lầu là được, chú ơi, chú ở trong xe chờ một chút nhé."

Chú tài xế nhìn chiều cao của Kỷ Sầm, lại nhìn sang cô gái nhỏ hơn cậu một cái đầu, không yên tâm nói: "Hay là để chú đưa con lên lầu nhé."

Tề Diệu Tưởng cũng cảm thấy vậy. Hiện giờ Kỷ Sầm chỉ dựa nửa người lên cô mà cô đã có hơi không đứng vững rồi, không biết dạo này cậu tăng cân hay là do uống rượu mà cơ thể nặng hơn nữa.

"... Cậu vẫn nên để chú đưa lên lầu thì tốt hơn."

Nghe vậy, Kỷ Sầm nắm lấy cánh tay cô, nhíu chặt mày, thẳng thừng từ chối: "Mình không muốn, cậu đưa mình lên."

Tề Diệu Tưởng không còn cách nào khác, đành đưa cậu lên lầu.

Cô không phải không muốn đưa Kỷ Sầm lên lầu, vấn đề là hôm nay là cuối tuần, người lớn đều không đi làm. Nếu ba mẹ cậu ở nhà, thấy cậu say xỉn và lại có một cô gái đưa cậu về, không biết họ sẽ nghĩ gì.

Vừa đỡ Kỷ Sầm đi vào thang máy, cô vừa nói: "Mình chỉ đưa cậu đến cửa nhà thôi nhé, cậu tự mở cửa vào."

Như vậy sẽ không phải chạm mặt ba mẹ cậu.

Cô nghĩ vậy cũng hợp lý, Kỷ Sầm cũng ậm ừ một tiếng đồng ý.

Tuy nhiên, khi thang máy đến tầng, cô đưa Kỷ Sầm đến cửa nhà, vừa ấn chuông cửa định rời đi thì bỗng có một lực kéo mạnh cô trở lại.

Kỷ Sầm vòng qua vai cô rồi ôm cô vào lòng, tay còn lại cúi xuống mở cửa.

Nhìn động tác nhập mật khẩu chính xác của cậu, Tề Diệu Tưởng nhất thời không rõ cậu có say thật hay không.

Mật khẩu được nhập thành công, phát ra âm thanh tít tít, cánh cửa mở ra.

Tề Diệu Tưởng sợ ba mẹ cậu sẽ thình lình xuất hiện ở bên trong nên vùng vẫy trong lòng cậu để thoát ra ngoài.

Cô nhỏ giọng kêu lên: "Thả mình ra nhanh lên! Nếu ba mẹ cậu thấy thì không xong đâu!"

Kỷ Sầm nâng mày, bình thản nói: "Ba mẹ mình hôm nay tăng ca, nhà không có ai đâu."

Tề Diệu Tưởng ngẩn người, nhà cậu không có ai sao?

Và chỉ sửng sốt trong một giây như vậy, cô đã được đưa vào nhà của cậu. Ngay khi cánh cửa đóng lại, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã ở trong nhà cậu rồi.

Đây là nhà của Kỷ Sầm, cô có nên xin phép trước không?

Kỷ Sầm không cho cô cơ hội này, cô còn chưa kịp nhìn rõ lối vào và phòng khách của cậu trông như thế nào thì cậu đã cúi người xuống, trên người có hơi men hòa lẫn với mùi thơm sảng khoái của cơ thể cậu, cậu nâng cằm cô lên và hôn cô.

Nụ hôn này thăng cấp rất nhanh, gần như không có dấu hiệu gì. Cậu nhanh chóng cạy mở răng cô ra, giống như một người khát nước đang tìm nước uống. Những nụ hôn trước đây của họ luôn diễn ra từ từ, ngay cả nụ hôn bằng lưỡi cũng rất nhẹ nhàng, tuyệt đối không mạnh liệt như vậy.

Cho dù có mở miệng thì cô cũng không thở được. Nếu cậu không buông cô ra, cô thật sự có cảm giác như sắp bị hôn đến chết ngay tại chỗ.

"Kỷ Sầm... cho mình thở... thở đi... " Cô mơ hồ cầu xin cậu.

Bình Luận (0)
Comment