Vậy nên nếu phát hiện ra học sinh giỏi yêu đương, đối với giáo viên cũng là một chuyện phiền toái. Đổng Vĩnh Hoa hiển nhiên không muốn phải gánh cái phiền này.
Đổng Vĩnh Hoa hỏi: "Phụ huynh của hai đứa đó không gọi điện hỏi cô à? Chẳng lẽ phụ huynh của bọn nó không bao giờ lướt điện thoại sao?"
"Không biết nữa." Cô Bùi lắc đầu: "Công việc của ba mẹ Kỷ Sầm rất bận, còn mẹ của Tề Diệu Tưởng dạo này cũng khá bận."
So với những phụ huynh cách vài ba ngày lại tìm giáo viên hỏi về tình hình của con ở trường thì phụ huynh của Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng lại để con cái phát triển khá tự do.
"Vậy chắc là họ vẫn chưa biết chuyện hai đứa nó yêu nhau." Đổng Vĩnh Hoa nói: "Chứ nếu đã biết thì đã gọi điện hỏi thăm tình hình từ lâu rồi."
Ở trường nếu học sinh có chuyện gì, trong trường hợp không cần thiết thì giáo viên cũng không muốn liên lạc với phụ huynh. Bởi một khi kéo phụ huynh vào, sự việc sẽ trở nên phức tạp; nếu xử lý không khéo, có khi phụ huynh còn trách ngược lại rằng giáo viên không quản lý tốt con của họ.
Vì vậy giáo viên rất không thích bắt chuyện yêu sớm. Dạy học lâu như vậy, thực ra họ hiểu rất rõ học sinh nghĩ gì trong lòng. Dù giáo viên và phụ huynh có quản chặt đến đâu cũng vô ích, bởi độ tuổi mười sáu đến mười tám tuổi là độ tuổi đầy mộng mơ, tò mò về tình yêu và tương lai. Trong môi trường học đường, những rung động non nớt lặng lẽ nảy mầm – đó là quy luật tự nhiên, hoàn toàn bình thường.
Cô Bùi từng có một thời học sinh lặng lẽ thầm thương anh hàng xóm, còn thầy Đổng nhiều năm trước cũng vừa hát "Bạn cùng bàn của tôi" vừa lén thích cô bạn ngồi cạnh.
Vậy nên các thầy cô đều hiểu rõ và nhìn thấu mọi chuyện. Có vẻ như sau buổi đêm hội mừng năm mới lần này, trường của họ bỗng chốc trở thành đề tài nóng, tằng tằng nằm trên mục hot, câu chuyện giữa Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng mới dần được lộ diện.
Ngay cả gia đình của họ cũng đã xem được video. Con gái của thầy Đổng xem xong video liền hỏi ba mình tin tức của mấy học sinh này, còn chồng của cô Bùi cũng xem video rồi nói với vợ: "Đây không phải là mấy học sinh của em sao?"
Hai thầy cô không cảm thấy bất ngờ về điều này. Thực ra không chỉ riêng họ mà cả các giáo viên bộ môn của lớp A28 và A29 đều không cảm thấy ngạc nhiên.
Bởi vì họ đã phát hiện ra từ lâu rồi.
Những ánh mắt vô tình giao nhau trong giờ học, nụ cười lén lút nở trên khóe môi; lúc tan học lấy cớ hỏi bài để tựa vào nhau; lúc tập thể dục thì cùng nhau sóng vai bước xuống cầu thang; rồi cả những cây bút nước giống nhau, những chiếc cốc giống nhau, những huy hiệu anime trên balo trông rõ ràng là của một cặp đôi. Các thầy cô đều rõ ràng hết, chỉ có bọn nhỏ tự cho là mình đang yêu đương kín đáo.
Những tình cảm non nớt ai cũng từng trải qua, chỉ cần không quá đà thì thực ra cũng chưa hẳn là điều xấu. Cuối cùng cô Bùi quyết định: "Cứ để như vậy đã, xem kỳ thi cuối kỳ của bọn nhỏ thế nào rồi hẵng quyết định."
Đổng Vĩnh Hoa đồng ý.
...
Về việc tham gia trại huấn luyện Olympic mùa đông, cuối tuần này Kỷ Sầm về nhà bàn với ba mẹ, vợ chồng Kỷ Lễ Ngôn thoải mái đồng ý.
Kỷ Sầm gật đầu, ăn xong bữa cơm rồi nói rằng sẽ về phòng gọi điện cho Cố Dương, bàn bạc về chuyện cùng nhau đi Bắc Kinh.
Kỷ Lễ Ngôn nói: "Con gọi điện cho Cố Dương thì về phòng làm gì, gọi ở đây luôn đi. Nhân tiện lâu rồi ba chưa đi câu cá cùng với ba của thằng bé. Con bật loa ngoài lên để ba cũng chào hỏi ba nó một tiếng."
Kỷ Sầm không hiểu: "Ba muốn chào hỏi chú Cố thì sao không tự gọi điện cho chú ấy đi?"
"Đã bảo con gọi thì gọi đi, sao lại nhiều lời thế."
Kỷ Sầm bĩu môi, gọi điện cho Cố Dương và bật loa ngoài ngay trước mặt ba mẹ.
Cả hai nói chưa được vài câu thì Kỷ Lễ Ngôn hỏi Cố Dương: "Ba con đâu rồi?"
Cố Dương trả lời: "Ba con không có ở nhà ạ, đi xem phim với bạn gái rồi."
Đây chính là lý do tại sao gần đây Kỷ Lễ Ngôn không thể rủ Cố Minh Chu đi câu cá vào cuối tuần. Đàn ông trung niên khi yêu đương vào chẳng khác gì ngôi nhà cũ bị cháy, ầm ầm bùng lên, ước gì ngày nào cũng dính chặt lấy nhau, làm gì còn thời gian quan tâm đến bạn bè nữa.
"Vậy nên anh mới nói yêu đương vào rất mất thời gian." Cúp điện thoại xong, cả nhà ngồi trên sofa trò chuyện, Kỷ Lễ Ngôn thở dài một hơi: "Ngày xưa ba của Cố Dương là người đàn ông điềm đạm như thế, giờ lại thành ra như vậy, em thấy có đúng không Tiểu Viên?"
Hạ Viên gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, yêu đương thật sự rất mất thời gian. Ví dụ như trong viện của bọn em năm nay có một cô gái thi đỗ, trước kia tương lai rộng mở lắm, ai ngờ lại yêu đương rồi đột nhiên mang thai, hết cách nên đành phải kết hôn. Bây giờ cô ấy ở nhà sinh con, đợi sinh xong mới trở lại làm việc. Trong khi đó người mới đã vào thay thế rồi, lãng phí cả một năm cơ hội thăng tiến."
Kỷ Lễ Ngôn nói: "Chà, bạn trai của cô ấy cũng quá thiếu trách nhiệm rồi, tuỳ tiện làm cho người ta mang thai."
Hạ Viên nói: "Cũng coi như là có trách nhiệm rồi, ít nhất cũng kết hôn. Bây giờ có nhiều thanh thiếu niên tuổi còn nhỏ chỉ biết yêu đương, nếu có chuyện gì xảy ra thì lại không muốn chịu trách nhiệm, cái đó mới là tạo nghiệt đấy."
Kỷ Sầm nhíu mày, ngay sau đó lại nghe thấy ba mình kể thêm mấy vụ án liên quan đến lứa tuổi vị thành niên.
"May mà con trai chúng ta ngoan, chuyện này hoàn toàn không cần chúng ta phải lo lắng." Hạ Viên mỉm cười với Kỷ Sầm: "Đúng không con trai?"
Kỷ Sầm: "... À, vâng."
Lại ngồi nghe ba mẹ kể các vụ án thêm một lúc nữa, cuối cùng Kỷ Sầm nói mình phải về phòng làm bài tập, lúc này mới quay về phòng.
Đóng cửa phòng lại, Kỷ Sầm dựa vào cửa, hơi ngượng ngùng xoa xoa trán. Có vẻ hôm đó không phải là ảo giác, ba mẹ cậu tan làm về nhà sớm thật rồi.
Có lẽ lúc đó bọn họ vội vàng quá, đường đường là một cảnh sát và một công tố viên giải quyết bao nhiêu vụ án lớn, vậy mà đến phiên mình lại để dép lê nhầm chỗ, còn tưởng cậu không phát hiện ra.
Vừa xoa xoa trán, Kỷ Sầm lại bật cười.
Khi còn nhỏ, Kỷ Sầm luôn cảm thấy ba mẹ mình cực kỳ uy nghiêm và sáng suốt, Nhưng bây giờ lớn rồi, cậu lại thấy ba mẹ mình càng ngày càng giống những bậc cha mẹ ngốc nghếch.
Nghĩ một lúc, Kỷ Sầm quyết định nói với Tề Diệu Tưởng một tiếng để cô có sự chuẩn bị tâm lý.
Cậu không gọi điện vì sợ ba mẹ đứng ngoài cửa nghe lén mà gửi tin nhắn cho cô. "Có vẻ như ba mẹ mình biết chuyện chúng ta yêu nhau rồi."
Mỗi lần gửi tin nhắn cho cô, cậu đều quen hỏi một câu "Đang làm gì vậy?" Nếu cô đang bận thì cậu sẽ đợi chút nữa rồi mới liên lạc lại.
Câu "Đang làm gì đó?" vừa được gửi đi, Tề Diệu Tưởng lập tức trả lời lại một loạt "aaa".
Tề Diệu Tưởng: [a a a a a a]
Tề Diệu Tưởng nghĩ: [Mẹ mình vừa mới đứng ở cửa hỏi có phải cậu đang theo đuổi mình không.]
Tề Diệu Tưởng: [Chắc chắn mẹ mình cũng đã xem video của trường chúng ta rồi.]
Kỷ Sầm: [Vậy cậu nói như thế nào?]
Tề Diệu Tưởng: [Mình bảo toàn là bịa đặt thôi.]
Kỷ Sầm: [......]
Tề Diệu Tưởng: [Làm sao vậy?]
Kỷ Sầm: [Mẹ cậu có tin không?]
Tề Diệu Tưởng: [không biết]
Tề Diệu Tưởng: [Dù sao thì mình nhất định không thể thừa nhận]
Tề Diệu Tưởng: [Nếu mẹ mình có hỏi cậu, cậu cũng nhất định không được thừa nhận đấy nhé, cứ nói là bịa đặt thôi.]
Kỷ Sầm thở dài, bên cậu đã gần như công khai với ba mẹ rồi, vậy mà bên cô vẫn còn trong giai đoạn nhất quyết không thừa nhận mối quan hệ bí mật.
Cậu không biết lý do Tề Diệu Tưởng không thừa nhận là vì mẹ cô từng trải qua nỗi đau vì chuyện yêu sớm. Trước đây mẹ cô rất thích Kỷ Sầm, nhưng khi nghe được "tin đồn" này, cảm giác đối với cậu bỗng trở nên phức tạp. Về những lời cô nói, mẹ cô cũng chỉ tin một nửa. Vì vội vàng ra ngoài xem phim nên mẹ cô mới không tiếp tục truy hỏi thêm.
Hiện tại người lớn dường như đều muốn duy trì tình trạng này, không định vạch trần sự thật, đương nhiên đám nhỏ họ cũng sẽ không chủ động làm rõ chuyện này.
Kỷ Sầm cuối cùng cũng không nói với Tề Diệu Tưởng về chuyện của ba mẹ cậu.
Thôi trước mắt cứ như vậy đi.
Có gì chờ cậu từ Bắc Kinh trở về rồi nói sau.
...
Sau đêm hội Tết dương lịch, các kỳ thi cuối kỳ lần lượt kéo đến.
Từ học kỳ này, các lớp 11 sẽ được phân loại và chấm điểm theo hình thức thi đại học. Tất cả học sinh sẽ được xếp hạng và chấm điểm theo từng nhóm môn: Vật lý và Lịch sử. Kỷ Sầm chọn môn Chính trị, mà muốn đạt điểm cao môn này không phải dễ. Điểm cao nhất toàn khối của môn này cũng chỉ cỡ 90 điểm thôi. Nhưng nhờ điểm Toán, Lý, Hóa gần như tuyệt đối nên điểm cộng của ba môn này đã đưa Kỷ Sầm lên vị trí cao nhất. Kết quả cả học kỳ cậu vẫn giữ vững ngôi vị thủ khoa toàn khối.
Việc phân khối mang lại lợi thế cho Tề Diệu Tưởng, vì điểm số môn Chính trị của cô rất cao. Trong trường, top 100 học sinh của khối rất có giá trị, muốn leo lên hạng cao hơn nữa không phải là điều dễ dàng, nhưng lần này cô vẫn đã vươn lên được một vài bậc trong bảng xếp hạng.
Khi kết quả vừa được công bố, cô Bùi thở phào nhẹ nhõm.
Học kỳ này kết thúc, Kỷ Sầm và Cố Dương sẽ lên Bắc Kinh tham gia trại mùa đông bồi dưỡng học sinh giỏi. Hiện nay các trường đại học hàng đầu, đặc biệt là hai trường đại học đứng đầu Thanh Hoa và Bắc Kinh sẽ chủ yếu dành suất tuyển thẳng cho 5 loại đối tượng: học sinh đạt danh hiệu "Ba tốt" cấp tỉnh, thành viên đội tuyển quốc gia môn Olympic, học sinh xuất sắc được các trường ngoại ngữ giới thiệu, con em công an cảnh sát liệt sĩ và vận động viên thể thao đã giải nghệ. Năm ngoái, toàn tỉnh có gần 20 học sinh được tuyển thẳng vào hai trường đại học này, hầu hết đều là thành viên đội tuyển quốc gia Olympic.
Trước tình hình này, hiệu trưởng lại tổ chức một cuộc họp với các bộ trưởng môn của khối 11, quyết định bổ sung thêm hai suất, chọn thêm Bách Trạch Văn và Ngô Trừng, mỗi người tham gia vào các dự án Hóa học và Sinh học.
Ý tưởng của hiệu trưởng khá hợp lý: "Biết đâu được". Hiện giờ các ngành nghề đều cạnh tranh khốc liệt, việc tuyển sinh của trường cũng cần phải "cạnh tranh" theo. Nếu nhóm F4 này đều được tuyển thẳng, lại còn là các học sinh nổi bật thì trường sẽ không cần phải lo lắng về việc mất học sinh vào tay các trường quốc tế, trường tư thục ngoại ngữ, hay các trường như Tứ Trung và Trung học phụ thuộc bên cạnh rồi.
Trước khi bốn người này lên đường đi Bắc Kinh, cả nhóm đã tổ chức một buổi tiệc. Kể từ lần trước cả nhóm đã trải nghiệm niềm vui uống bia, lần này tụ tập bọn họ lại gọi bia tiếp.
Lần trước, cả nhóm uống say rồi về nhà, sáng hôm sau tỉnh dậy, mỗi người đều bị ba mẹ mắng cho một trận. Vì vậy lần này họ kiên quyết rút kinh nghiệm: bia thì vẫn uống nhưng không về nhà mà đi thẳng đến quán karaoke hát xuyên đêm, đợi tỉnh hơi cồn rồi mới về.
Cả nhóm tự cho rằng kế hoạch này hoàn hảo không chê vào đâu được. Các bậc phụ huynh khi nghe xong cũng chẳng thèm vạch trần, nghĩ rằng dù sao cũng chỉ là một đêm, họ đều là bạn bè rất thân thiết, ba mẹ các bên cũng có thông tin liên lạc với nhau, lại còn có cả định vị nên đành nhắm mắt làm ngơ, để mặc chúng nó đi.
Lần này, Bách Trạch Văn không dẫn Lâm Diệc Lâm đến tham gia buổi tiệc. Mối quan hệ của cậu ấy với Lâm Diệc Lâm khá tự do, nếu nói là yêu đương thì không hẳn, mà giống như có thêm một người bạn hợp cạ để cùng học thì đúng hơn. Thỉnh thoảng khi học mệt mỏi, họ sẽ cùng nhau hẹn hò xem phim, mỗi người cũng có nhóm bạn thân riêng, chẳng ai can thiệp vào chuyện của ai.
Trước đây Bách Trạch Văn đã từng băn khoăn tại sao khi cậu ta yêu Lâm Diệc Lâm lại không cảm thấy có sự rung động đặc biệt, không giống như Kỷ Sầm khi yêu bạn gái thì cảm giác yêu thích và rung động chẳng thể giấu được. Sau đó, có một lần cậu ta uống say, không ngờ lại vô tình cảm thấy rung động với Vương Thư Huỷ. Vì thế cậu ta đã suy nghĩ rất lâu về cảm giác này, nó khiến cậu ta cảm thấy không thoải mái, như thể mình là một tên bi.ến th.ái vậy. Trước đây cậu ta luôn coi Vương Thư Huỷ như một người anh em, vậy mà giờ lại có cảm giác như thế, điều này khác gì với việc rung động trước Kỷ Sầm hay Cố Dương đâu?
May mắn là Vương Thư Huỷ không có cảm giác gì với cậu ta và không để ý đến sự thô lỗ của cậu ta ngày hôm đó. Mặc dù trong lòng cậu ta có một nỗi thất vọng khó nói thành lời nhưng cuối cùng họ vẫn duy trì được mối quan hệ bạn bè như trước.
Vì vậy, hiện tại cậu ta cũng không còn quan tâm đến việc có rung động hay không. Cứ như vậy, ở cạnh Lâm Diệc Lâm với mối quan hệ nửa người yêu nửa bạn bè cũng rất thoải mái.
Mặc dù bốn người chỉ đi học một thời gian ngắn, học kỳ sau là sẽ trở lại, nhưng bữa ăn này vẫn mang đậm không khí của một buổi tiệc chia tay.
Những người khác đương nhiên hy vọng bốn người bọn họ đều có thể giành được suất vào đội tuyển quốc gia, sau đó đạt được suất tuyển thẳng rồi cùng nhau lên Bắc Kinh học đại học. Còn những người còn lại thì sao?
Đương nhiên họ cũng có thể thi vào các trường đại học ở Bắc Kinh, nhưng Trung Quốc rộng lớn như vậy, có rất nhiều nơi, bọn họ lại có những lý tưởng khác nhau, mục tiêu cũng không giống nhau. Nếu chỉ vì muốn ở bên bạn bè mà chọn Bắc Kinh, bỏ qua những nơi khác mà mình thực sự muốn đến, thế thì quả thật có hơi đáng tiếc.
Lần này, khi bốn người lên Bắc Kinh, những người còn lại bỗng nhận ra một sự thật: Trung Quốc quá rộng lớn, sau khi thi đại học xong, bọn họ sẽ phải tách ra, mỗi người đi một nơi học đại học khác nhau.
Lư Văn Giai là người đầu tiên nhận ra điều này. Những cô gái thích đọc tiểu thuyết thường có một thế giới nội tâm phong phú, họ thường nhạy bén hơn người khác trong việc cảm nhận trước kết cục chia ly sắp tới.
Cô ấy thở dài, song vì không muốn làm ảnh hưởng đến bầu không khí, cô ấy đành phải uống thêm vài ly bia để che giấu cảm xúc của mình.
Quả thật khi tâm trạng u uất, rượu bia lại trở nên dễ uống hơn. Tề Diệu Tưởng cũng cảm thấy vậy, vì không nỡ để Kỷ Sầm đi, hôm nay cô cũng đã uống bia khá nhiều.
Ăn xong bữa cơm, cô đã bắt đầu đi loạng choạng. Đến quán karaoke, Kỷ Sầm ngồi bên cạnh cô trên sofa, cô nằm lên đùi Kỷ Sầm mà ngủ mất. Dù mọi người có hát ầm ĩ thế nào cũng không thể làm cô tỉnh giấc.
Cố Dương đi qua nhìn tình hình của cô rồi bảo Kỷ Sầm đưa cô về khách sạn gần đó để nghỉ ngơi trước.
Phòng đã được cậu ấy nhờ ba mình sắp xếp rồi. Mặc dù cả nhóm có thể ngủ luôn tại phòng karaoke khi mệt nhưng cậu ấy vẫn đã đặt trước ba phòng ở khách sạn gần đó, phòng khi nửa đêm có ai không chịu nổi nữa thì có thể đến khách sạn nghỉ ngơi.
Kỷ Sầm liếc nhìn người đã ngủ say trên đùi mình rồi gật đầu.
"Vậy tôi sẽ đưa cậu ấy đến khách sạn trước, lát nữa tôi sẽ quay lại."
"Đừng qua đây nữa, cậu cứ ở lại khách sạn với cậu ấy đi." Cố Dương nói: "Ngày mai là lên Bắc Kinh rồi, ở bên nhau thêm chút nữa đi."
Kỷ Sầm gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Tề Diệu Tưởng, cúi đầu thì thầm: "Mình đưa cậu về khách sạn nghỉ ngơi nhé?"
Tề Diệu Tưởng nhắm mắt, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Ừ" mềm mại như bông.
Nhìn cô say đến vậy, Kỷ Sầm quyết định nhờ Cố Dương giúp đỡ, cậu định cõng cô đi đến khách sạn.
Kỷ Sầm nói: "Đi đây, các cậu tiếp tục chơi nhé."
Cố Dương liếc nhìn Tề Diệu Tưởng đang nằm trên lưng Kỷ Sầm, khẽ mím môi rồi quyết định nhắc nhở: "Chúng tôi sẽ về khách sạn bất cứ lúc nào, cậu... đừng làm gì bậy bạ."
Kỷ Sầm ngẩn ra một chút rồi lập tức hiểu ý Cố Dương, khuôn mặt cười nhạt, cậu đáp lại với giọng điệu không được tự nhiên: "Tôi không nóng nảy như vậy đâu."
Cố Dương nói: "Trước đây mẹ cậu ấy đã gọi điện cho tôi hỏi thăm về tình hình của các cậu, tôi đã giúp cậu giấu đi rồi."
"Mẹ cậu ấy tìm cậu hỏi thăm à?" Kỷ Sầm nhướng mày: "Hỏi gì vậy?"
"Cũng không hỏi gì đặc biệt, chỉ hỏi xem các cậu ở trường có làm hành động gì quá thân mật hay kiểu như vậy không." Cố Dương mím môi, có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn phải căng da đầu nói tiếp: "Dù sao cậu cũng phải chú ý một chút, mẹ cậu ấy hình như quản lý chuyện yêu đương của cậu ấy rất nghiêm đó."
Kỷ Sầm trầm tư một lát rồi gật đầu.
"Biết rồi."
...
Cố Dương đã đặt 3 phòng. Kỷ Sầm ban đầu định đưa Tề Diệu Tưởng vào một phòng, đợi cô đã ngủ say rồi thì cậu sẽ đi nghỉ ở phòng khác.
Tuy nhiên vừa đặt cô lên giường, cậu còn chưa kịp cởi giày cho cô thì người nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, ngơ ngác nhìn cậu.
"Thức rồi à?" Kỷ Sầm nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt đỏ ửng của cô: "Có thấy khó chịu không? Cậu có muốn uống nước không?"
Tề Diệu Tưởng lắc đầu.
Nhìn cô say mà vẫn ngoan ngoãn như vậy, Kỷ Sầm xoa đầu cô nói: "Vậy cậu tiếp tục ngủ đi."
"Cậu thì sao?" Tề Diệu Tưởng thì thầm hỏi: "Cậu không ngủ à?"
"Cố Dương đã đặt 3 phòng, đợi cậu ngủ rồi mình sẽ sang phòng bên cạnh nghỉ."
Tề Diệu Tưởng nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi hoặc: "Cậu không ngủ cùng mình à?"
"..." Kỷ Sầm đáp: "Ờ, không được đâu."
Biểu cảm của cô lập tức trở nên hơi thất vọng, giọng nói cũng trầm xuống, đôi mắt tròn xoe nhìn cậu đầy tội nghiệp, như một bé chó con ướt sũng: "Cậu không thích mình ư?"
Kỷ Sầm không hiểu sao vấn đề đột nhiên lại trở thành có thích hay không thích, cậu vội vàng phủ nhận: "Làm gì có."
Tề Diệu Tưởng giống như không nghe thấy câu trả lời của cậu, cô tự mình nói tiếp: "Là vì trước đây mình không cho cậu sờ ngực nên cậu giận sao?"
"..."