Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 99

Tiết đầu tiên học không lâu lắm, cô Tăng nghe cô đọc bản thảo thì nói rằng giọng nói của của cô rất có tiềm năng. Cô giáo hướng dẫn cho cô vài chỗ, đưa cho cô vài bản thảo tin tức để về nhà luyện tập, nói rõ thời khóa biểu và quy định khi lên lớp rồi cho cô ra về.

Thái độ của cô giáo nghe có vẻ hơi cao ngạo, Tề Diệu Tưởng không dám nói gì, đưa cho cô giáo quà và học phí sau đó ngoan ngoãn chào tạm biệt rồi rời khỏi nhà cô giáo.

Thí sinh thi nghệ thuật thật sự không dễ dàng gì, vốn dĩ thi cử thôi đã rất khó khăn rồi, đi học còn phải nhìn sắc mặt giáo viên. Có điều may là cô Tăng không hề phủ nhận tố chất trời cho của cô, cũng không hề đả kích cô, coi như đã cho cô thêm chút tự tin rằng mình có thể thi đỗ.

Đi thang máy xuống dưới, băng qua con đường đầy hoa cỏ,  Tề Diệu Tưởng vừa ra khỏi khu chung cư đang định gọi xe đi tới ga tàu cao tốc thì bị mấy cô gái chặn đường.

Sau khi nhìn thấy Tô Tư Nguyện, Tề Diệu Tưởng cũng chẳng thấy kỳ lạ.

Cảnh tượng như vậy đã từng xảy ra quá nhiều lần rồi, vậy nên trước đây lúc đi trên đường cô đều cúi đầu, cô sợ rằng đang đi trên đường sẽ gặp phải người mình không muốn gặp.

Tề Diệu Tưởng nhìn Tô Tư Nguyện: "Cậu lại muốn làm gì nữa? Tôi nói rồi, tôi không biết cậu đi học ở đây."

"Thế bây giờ mày biết rồi đấy, cút được rồi đúng không." Tô Tư Nguyên khoanh tay: "Về nói với mẹ mày là cô Tăng không ưng mày, sau này không cần đến đây học nữa."

Tề Diệu Tưởng nói: "Cô Tăng không nói như thế, cô ấy bảo tôi tiếp tục đi học."

Tô Tư Nguyện cau mày.

Cô Tăng là tiến sĩ tốt nghiệp đại học Truyền Thông Trung Quốc, học sinh không có tố chất thì cô giáo sẽ không nhận dạy. Nếu cô ấy đã đồng ý để Tề Diệu Tưởng tiếp tục học thì tức là Tề Diệu Tưởng thật sự có khả năng thi đỗ Truyền Thông.

Cô Tăng có nhiều tài nguyên giáo dục như vậy, chắc chắn sẽ ưu tiên những học sinh có khả năng xuất sắc. Nếu là Tề Diệu Tưởng nhút nhát thu mình của trước đây thì Tô Tư Nguyện chẳng thèm để vào mắt, thế nhưng Tề Diệu Tưởng hiện tại...

Dù đang mặc một chiếc áo phao dày cộp chỉ để lộ khuôn mặt nhưng đường nét thanh tú, khí chất dịu dàng văn nhã ấy chính là kiểu học sinh thi nghệ thuật mà cô Tăng thích nhất, thiên vị nhất. Tô Tư Nguyện không thể dễ dàng chấp nhận Tề Diệu Tưởng tranh giành với mình.

"Tao mặc kệ cô Tăng đã nói gì với mày, nhưng tao không muốn thấy mày ở chỗ này, cũng không muốn học cùng một giáo viên với mày, hiểu chưa? Mày tìm giáo viên khác học đi, chuyện hôm nay sẽ chỉ tới đây thôi."

Tề Diệu Tưởng vốn chẳng muốn để ý tới yêu cầu vô lý của Tô Tư Nguyện, cô quay người rời đi.

Kết quả chưa được vài bước đã bị chặn lại.

Mấy cô gái bắt đầu công kích cô: "Bọn tao đang cho mày thể diện đấy, đừng có bất cần như thế nhé. Tư Nguyện đã không tính sổ chuyện mày âm hồn bất tán thi Truyền Thông theo cậu ấy rồi, mày còn mặt dày không biết xấu hổ đúng không?"

Tô Tư Nguyện tiến lên chặn cô.

"Tề Diệu Tưởng, mày câm à? Có nghe thấy không đấy, không được học lớp của cô Tăng nữa!"

"Tôi học giáo viên nào không liên quan gì tới cậu cả, nếu cậu không muốn học chung một giáo viên với tôi thì cậu đi tìm giáo viên khác đi."

Lời của cô không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, trong lúc hai bên lôi kéo, Tề Diệu Tưởng càng lúc càng mất kiên nhẫn, cô trực tiếp đẩy Tô Tư Nguyện ra.

Tô Tư Nguyện không ngờ nó dám đẩy mình nên không kịp đề phòng mà lùi lại vài bước, suýt nữa thì ngã, cô ta tức lên, giơ tay tóm tóc Tề Diệu Tưởng giật về phía sau.

Tề Diệu Tưởng bị đau ngả đầu ra sau rồi bị Tô Tư Nguyện đẩy ngã xuống đất.

Nếu như bình thường thì lúc này cô đã khóc từ lâu rồi.

Nhưng cô không khóc mà ngẩng đầu lên nhìn Tô Tư Nguyện.

"Các cậu muốn đánh tôi giữa đường đúng không? Vừa hay để người ta nhìn thấy chụp được thì cậu cũng không cần phải thi Truyền Thông nữa."

Tô Tư Nguyện ngước lên nhìn, quả nhiên có vài người đi đường đang nhìn về phía bên này.

Bọn họ như thế này quả thực giống như đang đánh hội đồng, Tô Tư Nguyện vội lùi về sau.

Tề Diệu Tưởng đứng dậy vỗ bụi bẩn trên áo, cô nhìn cô ta: "Tô Tư Nguyện, tôi không biết cậu cũng muốn thi Truyền Thông. Nhưng việc cậu có thi hay không chẳng liên quan gì tới tôi cả, tôi không cản cậu thi, mong cậu cũng đừng cản tôi thi."

Cả đám cứ thế nhìn Tề Diệu Tưởng rời đi.

"Tư Nguyện, hình như chúng ta không dọa được nó." Một cô gái lẩm bẩm.

Vẻ mặt Tô Tư Nguyện u ám.

Được lắm Tề Diệu Tưởng.

Cô ta lại gọi ngay cho ba mình, chưa đợi đầu bên kia lên tiếng thì đã gào lên: "Ba, Tề Diệu Tưởng cũng muốn thi vào một trường đại học với con? Lại là ba sắp xếp đấy à?"

Nói được vài câu, cô ta cũng chẳng còn kiên nhẫn: "Con mặc kệ, con không cho phép nó theo học lớp của cô Tăng, con cũng không cho phép nó thi cùng trường với con! Một đứa con riêng ở dưới quê như nó dựa vào cái gì cơ chứ?"

Lúc này vừa hay mẹ cô ta là Hoàng Đình cũng ở bên cạnh ba cô ta, vừa nghe thấy con gái trách móc thì lập tức nổi đóa lên.

"Tô Chính Dịch! Rốt cuộc anh còn định để hai mẹ con đó quấn lấy nhà chúng ta bao lâu nữa! Không chịu được thì chúng ta ly hôn, anh đi mà sống với mẹ con cô ta! Tôi nói cho anh hay, không có ba tôi thì chẳng có ba vợ giúp anh lót đường đâu, để tôi xem đời này anh có làm được cái chức Cục trưởng kia không!"

Tô Chính Dịch nghe mà phình to cả đầu, ông ta chỉ đành nói nhất định sẽ giải quyết chuyện Tề Diệu Tưởng đi học cô Tăng, mẹ con Tô Tư Nguyện lúc này mới đỡ giận.

...

Quay về Đồng Châu, Tề Tư hỏi con gái tiết học đầu tiên như thế nào. Tề Diệu Tưởng nói rằng học rất tốt, cô Tăng nhìn thì có vẻ không dễ chung đụng nhưng cũng đã hẹn xong thời gian học tiết sau.

Tề Tư: "Vậy là tốt, mẹ cũng nghe ngóng rồi, học sinh mà cô Tăng hướng dẫn có rất nhiều bạn thi đỗ Truyền Thông. Con theo học cô ấy chắc chắn sẽ ổn."

Tề Diệu Tưởng gật đầu, cô cũng quyết định rồi, dù có gặp phải Tô Tư Nguyện thì cô cũng sẽ không vì vậy mà từ bỏ cơ hội theo học cô Tăng.

Hơn nữa hiện tại cô sẽ không để Tô Tư Nguyện bắt nạt mình nữa. Tô Tư Nguyện là một con hổ giấy, cô càng sợ cô ta thì cô ta càng quá đáng. Chỉ cần cô không sợ nữa thì cô ta cũng chẳng dám làm gì. Trước đây cô không ý thức được điều này nên mới không dám phản kháng, để cô ta bắt nạt mình nhiều năm như vậy.

Kỷ Sầm đang ở Bắc Kinh tham gia trại mùa đông nên không dùng điện thoại nhiều, cô cũng không muốn làm phiền cậu nên chỉ nhắn cho cậu bảo rằng hôm nay đi học rất thuận lợi.

Mặc kệ Tô Tư Nguyên có gây rắc rối như thế nào thì nhất định cô sẽ thi đỗ Truyền Thông, sẽ cố gắng đuổi kịp bước chân của Kỷ Sầm, đi Bắc Kinh học đại học cùng cậu.

...

Chẳng mấy mà đã đến tiết học thứ hai với cô Tăng.

Lần này đi học cô không gặp phải Tô Tư Nguyện, Tề Diệu Tưởng tạm thời thở phào một hơi.

Nhưng vừa yên tâm thì khi đến nhà cô Tăng lại bị nhắc nhở ngay lập tức.

Nếu như tiết trước thái độ cô giáo có vẻ lạnh nhạt thì tiết này cả tiết cô ấy đều mặt nặng mày nhẹ.

Một tiết học khiến Tề Diệu Tưởng như ngồi trên đống lửa, học bao lâu thì cô Tăng đả kích cô bấy lâu. Lúc thì bảo cô sao đọc như quỷ, lúc thì lại nói cô về nhà chắc chắn lười biếng không chịu luyện tập. Vốn dĩ thiên phú đã chẳng ra gì, xuất phát muộn lại còn lười, thái độ như thế thì có quỷ mới thi đỗ Truyền Thông.

Tề Diệu Tưởng nói nhỏ: "Cô ơi, em về nhà đã tập..."

"Tập rồi mà còn nói thành cái dạng này hả? Em như vậy mà còn muốn thi Truyền Thông?" Cô Tăng nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.

Một tiết học kết thúc trong những lời lẽ cay đắng và công kích của cô Tăng.

Mãi đến khi học xong đi ra khỏi khu chung cư, bị gió lạnh thổi vào mặt thì Tề Diệu Tưởng mới tủi thân rơi nước mắt.

Sau khi về nhà, cô định nói với mẹ thái độ hôm nay của cô Tăng. Nhưng mẹ lại nói rằng cô giáo đã gọi điện thoại cho bà, nói rằng cô đi học không nghiêm túc, nếu như tiết sau còn như vậy thì không cần tới nữa.

Tề Tư nhờ vả nhiều nơi, thậm chí còn nhờ cả quan hệ của Cố Minh Chu mới tìm được cô giáo Tăng này, nếu cứ kết thúc như vậy thì không khỏi đáng tiếc. Thế nhưng mong muốn của con gái mới là quan trọng nhất, bà hỏi con gái có muốn đi học tiếp không.

Tề Diệu Tưởng biết mẹ khó lắm mới tìm được cô giáo cho mình, có lẽ thật sự là cô không đủ giỏi nên thái độ của cô giáo mới tệ như vậy.

Suy cho cùng, cô giáo làm thế cũng là vì muốn tốt cho mình, đả kích cũng là một cách giáo dục. Có lẽ là nội tâm cô chưa đủ vững mạnh nên mới không chịu được sự phê bình của giáo viên, Tề Diệu Tưởng gật đầu nói muốn đi học tiếp.

Vài tiết học sau đấy, thái độ cô Tăng càng lúc càng tệ hơn. Tề Diệu Tưởng dường như chẳng nghe giảng được gì, gần đến năm mới, cô Tăng nói rằng đón Tết xong tiếp tục học, bảo cô chuẩn bị học phí kỳ sau.

Nhà cô Tăng ở thành phố Thanh Hà, mỗi lần đi học đều phải đi tàu cao tốc. Bây giờ đang là kỳ nghỉ đông còn đỡ, nếu đợi đi học lại thì bài vở học kỳ hai lớp 11 rất nhiều, đi học xa như vậy có hơi khó khăn.

Tề Diệu Tưởng cẩn thận nói với cô giáo chỗ khó của mình, hi vọng cô Tăng đừng sắp xếp lịch học dày như vậy, có thể xếp lớp vào cuối tuần hay không.

Nhưng cô Tăng chỉ lạnh lùng ném vấn đề lại cho cô.

"Thời gian của em eo hẹp, vậy thời gian của cô thì không chắc? Ngày nào cô cũng phải vất vả dạy các em, chẳng lẽ còn phải chạy theo lịch học của em à? Còn về em học các môn văn hóa như thế nào thì đấy là việc của em, người ta có thể cân bằng được, không lẽ em không làm được? Cô thấy em muốn thi vào Truyền Thông như vậy nên mới sắp xếp lịch học dày như thế, nếu em cảm thấy nhiều quá thì đừng học nữa, cũng đừng thi Nghệ thuật nữa, cố gắng thi Văn hóa của em đi."

Nói một tràng dài như vậy, Tề Diệu Tưởng không dám nói gì nữa.

...

Năm mới sắp đến, niềm vui duy nhất chính là năm nay mẹ không đưa cô về quê ăn Tết nữa. Thế nhưng đêm 30, hai mẹ con đang vui vẻ xem Xuân Vãn thì ông ngoại lại gọi điện tới, mẹ không muốn để cô nghe thấy nên đi ra ngoài nghe máy.

Đợi nói chuyện xong quay vào nhà thì vẻ mặt Tề Tư rất khó coi, Tề Diệu Tưởng cũng phần nào đoán được có lẽ ông ngoại lại nói mấy lời chẳng dễ nghe chút nào.

Tề Diệu Tưởng không nhịn được mà hỏi có chuyện gì, Tề Tư chỉ nói không sao, chuyện ở quê bà sẽ xử lí, trẻ con như cô không cần để ý, chỉ cần cố gắng học tập là được.

Tề Diệu Tưởng biết dù bản thân muốn quan tâm cũng chẳng quan tâm nổi, cô lại nhắc tới chú Cố, hỏi tại sao mẹ không nói cho chú ấy biết, có lẽ chú Cố sẽ giúp được mẹ.

Tề Tư lắc đầu: "Mẹ và chú Cố chỉ là quan hệ yêu đương, chú ấy không có nghĩa vụ phải giúp mẹ xử lý chuyện gia đình rắc rối. Mẹ cũng không muốn chuyện này ảnh hưởng tâm trạng chú ấy."

Cố Minh Chu đã tốt với bà lắm rồi, bà không muốn những chuyện gia đình phiền phức này làm phiền ông, nhờ vả ông xử lý giúp. Hơn nữa bên trong xương cốt Tề Tư vẫn có tự tôn của một người phụ nữ, bà không muốn để Cố Minh Chu thấy một mặt chật vật của gia đình mình.

Nhìn mẹ mình như vậy, Tề Diệu Tưởng cũng không nói thêm gì nữa.

Cô hiểu tại sao mẹ lại không muốn làm phiền chú Cố, bởi vì cô cũng không muốn làm phiền Kỷ Sầm.

Vài ngày trước Tết Kỷ Sầm đã từ Bắc Kinh quay về, vừa cầm được điện thoại là cậu đã báo tin tốt này cho Tề Diệu Tưởng.

Cậu nói rằng mình và Cố Dương đã lấy được chỉ tiêu tiến vào đội tuyển quốc gia, học kỳ sau sẽ phải đi Bắc Kinh huấn luyện rồi ra nước ngoài thi đấu xong mới quay lại, không thể đi học, cũng không thể tham gia hoạt động nghiên cứu kỳ sau nữa.

Tề Diệu Tưởng thật lòng vui mừng cho cậu, cũng không biết nên nói với cậu tâm sự của mình như thế nào.

Không muốn ảnh hưởng đến cậu nên khi cậu hỏi cô học tập như thế nào thì cô đã nói rằng rất tốt, còn gửi thật nhiều meme vui vẻ.

Kỷ Sầm: [Thế có cần ra ngoài chúc mừng không?]

Kỷ Sầm: [Tụi mình chưa gặp nhau nửa tháng rồi.]

Tề Diệu Tưởng kể cho cậu nghe chuyện mình phải đi thành phố Thanh Hà học, hơn nữa lại sắp khai giảng mà bài tập kỳ nghỉ đông cô vẫn chưa làm xong nên phải ở nhà làm bài.

Dù biết nếu không tranh thủ thời gian gặp mặt một lần thì đợi sau khi khai giảng Kỷ Sầm sẽ lại đi Bắc Kinh, lần này đi không phải là nửa tháng ngắn ngủi nữa mà là cả một học kỳ cô sẽ không được gặp cậu, nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn dùng cái cớ làm bài tập để từ chối.

Kỷ Sầm chỉ đành nói được thôi, dặn cô tập trung làm bài tập, đợi kỳ sau cậu từ Bắc Kinh về rồi lại nói.

...

Kỳ nghỉ đông cứ thế trôi qua.

Sau khi thi cuối kì, học kỳ hai bắt đầu, tất cả học sinh lớp 11 chính thức bước vào con đường chuẩn bị lên lớp 12, bắt đầu chuẩn bị toàn lực ôn tập. Áp lực bài vở tăng lên vài phần, thầy cô bắt đầu thắt chặt tiến độ học tập, ngày tuyên thệ đếm ngược 100 ngày của lớp 12 hôm ấy, tiếng tuyên thệ ở sân vận động cũng vọng đến tòa nhà dạy học của lớp 11.

Đổng Vĩnh Hoa đang dạy học, nghe thấy những lời tuyên thệ thì buông sách xuống rồi nói với học sinh dưới lớp: "Nghe thấy chưa? Sang năm người nói những lời này sẽ là các em đấy, thời gian nhanh như vậy đó."

Lớp A29 là lớp trọng điểm Vật lý, dù có gần một nửa số học sinh có tư cách tham gia các cuộc thi từ cấp Tỉnh cho tới cấp Quốc gia, trải đường cho kỳ thi đại học. Thế nhưng dù sao thì học sinh xuất sắc các nơi đều nhiều không đếm xuể, mỗi năm số học sinh có thể lấy được tư cách tuyển thẳng đều là mũi nhọn của mũi nhọn. Thi đại học chính là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, cả tỉnh có tới vài trăm nghìn học sinh tham gia thi đại học mà tuyển thẳng thì chỉ có vài trăm em. Đừng nói tới hai ngôi trường ở trên đỉnh cao nhất là Thanh Hoa Bắc Đại, số lượng học sinh lấy được tư cách tuyển thẳng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trừ những học sinh tuyển thẳng, những học sinh còn lại kể cả có thể cố gắng giành được điểm cộng hoặc thông qua thi phỏng vấn và thi viết của phương thức tự chủ tuyển sinh thì vẫn phải ra chiến trường, vẫn phải đi thi.

Khóa này có Kỷ Sầm và Cố Dương có thể được tuyển thẳng vào Top 2 đã là chuyện chắc như ván đã đóng thuyền. Vốn dĩ Bách Trạch Văn và Ngô Trừng tham gia thi Hóa học và Sinh học, học sinh mũi nhọn cả nước đều tụ lại một chỗ nên ưu thế của hai người không rõ ràng lắm. Khả năng tuyển thẳng vào Top 2 không lớn nhưng cũng có thể lựa chọn các trường đại học trọng điểm khác, thế nhưng cả hai vẫn muốn xông pha top 2 nên từ bỏ cơ hội tập huấn quay về trường tiếp tục đi học.

Không biết Ngô Trừng ở lớp A28 bây giờ có phải cũng đang lo lắng hay không, dù sao thì Bách Trạch Văn lo lắm, nghe thấy lời Đổng Vĩnh Hoa thì lại càng lo hơn.

Chẳng qua cậu ta vẫn là học sinh xuất sắc, khả năng điều chỉnh bản thân vẫn không tệ lắm, có thể biến lo lắng thành hành động. Sau đại hội tuyên thệ 100 ngày của lớp mười hai, thành tích kỳ thi tháng đầu tiên cũng đã có. Không có hai ngọn núi lớn Kỷ Sầm và Cố Dương nên cuối cùng cậu ta cũng lấy được hạng nhất. Tổng điểm gần 700, cứ thế phát huy thì top 2 không phải là vấn đề.

Sau khi có kết quả, Bách Trạch Văn cực kỳ đắc chí gửi thành tích cho Kỷ Sầm và Cố Dương: [Nhìn thấy chưa? Không có hai cậu, cuối cùng ông đây cũng xoay mình ngồi hạng nhất rồi đó ha ha ha ha ha ha]

Kỷ Sầm và Cố Dương đang ở Bắc Kinh không xem điện thoại, mãi đến ngày hôm sau mới gửi một chuỗi dấu ba chấm.

Trừ dấu ba chấm, Kỷ Sầm còn hỏi thêm rằng kỳ thi tháng lần này Tề Diệu Tưởng thi thế nào.

Bách Trạch Văn: [Cậu ấy không nói với cậu à?]

Kỷ Sầm: [Không, dạo này tụi tôi không nói chuyện.]

Bách Trạch Văn: [Thế thì chịu, ai bảo cậu bài vở bận quá không rảnh trả lời cậu ấy.]

Kỷ Sầm: [Không phải tôi không trả lời tin nhắn.]

Kỷ Sầm: [Người không trả lời là cậu ấy.]

Bách Trạch Văn: [Hả?]

Kỷ Sầm: [Dạo này cậu ấy không đi chung với các cậu à?]

Bách Trạch Văn: [Không]

Mất phút sau, Kỷ Sầm trả lời: [Tôi hơi lo cho cậu ấy.]

Bách Trạch Văn dặn cậu đừng lo lắng, cứ yên tâm học đi. Có lẽ Tề Diệu Tưởng dạo này bận quá, bởi dù sao thì so với học sinh chỉ chuyên tâm thi văn hóa như họ thì thực ra cô còn mệt mỏi hơn. Có đôi lúc còn phải xin nghỉ học để đi sang thành phố bên cạnh học, dạo này cũng không thể đi căn tin ăn cơm chung với các bạn, có thời gian là lại tới tòa Nghệ thuật luyện thanh.

Suy cho cùng thì sức người có hạn, nếu phải bỏ ra nhiều sức lực đi học cái khác thì Bách Trạch Văn đoán có lẽ lần thi tháng này Tề Diệu Tưởng thi không được tốt lắm.

Quả thật như vậy, hôm sau Bách Trạch Văn liền thấy cô Bùi gọi Tề Diệu Tưởng lên văn phòng. Xuất phát từ mục đích quan tâm bạn bè, cậu ta lấy cớ hỏi bài mà cũng đi theo đến văn phòng giáo viên.

Đổng Vĩnh Hoa giảng đề cho cậu ta nhưng cậu ta chẳng nghe lọt tai được câu nào bởi sự chú ý đều đang đặt ở cô Bùi và Tề Diệu Tưởng bàn kế bên.

Giọng nói của cô Bùi rất dịu dàng, không hề có ý trách móc Tề Diệu Tưởng. Chỉ là cô giáo uyển chuyển nhắc nhở cô rằng dù có chọn thi Nghệ thuật thì các môn Văn hóa cũng rất quan trọng, điểm xét tuyển các môn Văn hóa của Truyền Thông rất cao nên cô nhất định phải cân bằng cả hai.

Tề Diệu Tưởng khẽ gật đầu nói rằng mình sẽ cố gắng.

Đợi cô đi khỏi văn phòng, Bách Trạch Văn vội cầm đề Toán rồi đi theo.

Đổng Vĩnh Hoa hét ở đằng sau: "Thằng nhóc kia! Thầy đã nói xong đâu!"

Bách Trách Văn cũng chẳng quay đầu nói: "Không sao đâu thầy, em nghe hiểu rồi mà, mấy bước còn lại em tự mò là được ạ."

Đổng Vĩnh Hoa tức mình nghiến răng rồi lại nghĩ tới thằng nhóc kia tháng này thi được hạng nhất, kiêu ngạo thì kiêu đi, thầy ấy nhịn.

Bách Trạch Văn gọi Tề Diệu Tưởng ở hành lang.

Cô vội vàng xoa mặt rồi mới quay lại nhìn cậu ta.

Nhưng Bách Trạch Văn vẫn thấy khóe mắt cô có vệt nước mắt chưa kịp lau khô.

Khóc rồi ư? Cậu ta thấy những lời ban nãy cô Bùi nói cũng đâu nặng lắm.

Bách Trạch Văn cất cái dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày của mình đi, cậu ta cúi người nhìn cô, giọng nói ôn hòa: "Đây là làm sao thế, bạn Tiểu Tề của chúng ta."

Tề Diệu Tưởng lắc đầu: "Không sao."

"Không sao thì cậu rơi hạt đậu vàng làm gì, đừng tưởng lau rồi thì tôi không thấy nữa." Bách Trạch Văn nói: "Thi Nghệ thuật áp lực lớn lắm đúng không, đi nào, tôi mời cậu ăn xúc xích."

Nếu Kỷ Sầm và Cố Dương đều đã đi Bắc Kinh, anh trai và chồng tương lai không ở đây vậy thì chuyện của Tề Diệu Tưởng tự nhiên sẽ phải do anh em tốt của hai người đó là cậu ta quan tâm rồi.

Bách Trạch Văn biết cô thích ăn xúc xích. Học sinh nội trú không thể tùy ý ra khỏi cổng trường nhưng cậu ta vẫn tranh thủ buổi chiều tan học đưa cô ra sạp hàng ngoài cổng trường mua hai cái xúc xích.

"Dì ơi, cho cháu hai cái xúc xích. Một cái rắc bột ớt, một cái không bỏ hành tỏi."

Cầm xúc xích nóng hổi trên tay, Tề Diệu Tưởng cắn một miếng, mùi thơm ngào ngạt lấp đầy khoang mũi, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Bách Trạch Văn nói chẳng qua chỉ bị giáo viên nói vài câu mà thôi, ai trong đi đi học mà chưa bị đâu. Cậu ta còn bị cô Bùi nói từ lớp 10 cho tới sắp lên 12 rồi, chẳng phải vẫn sống tốt ư.

Tề Diệu Tưởng nói: "Không phải cô Bùi đâu, cô Bùi tốt lắm."

Nhưng cũng không phải tất cả giáo viên đều tốt như cô Bùi, dốc lòng cổ vũ cô, để ý đến lòng tự trọng của cô.

Xúc xích trong tay bỗng nhiên chẳng còn mùi vị gì nữa, Tề Diệu Tưởng nói nhỏ: "... Mình nghĩ mình không thi đỗ Truyền Thông."

Bách Trạch Văn hơi ngạc nhiên: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"

"... Mình kém lắm."

"Cậu kém?" Bách Trạch Văn không hiểu: "Cậu kém chỗ nào?"

Tề Diệu Tưởng cắn môi, nói không lên lời.

Từ khi bắt đầu học kỳ này, cô càng lúc càng hoang mang về bản thân mình. Bởi dù cô có cố gắng tập luyện cỡ nào thì cô Tăng cũng chỉ phê bình và móc mỉa.

Cô cố gắng cân bằng việc học chuyên ngành và các môn văn hóa, thế nhưng sau cùng ngay cả ưu thế những môn văn hóa cũng chẳng giữ được.

Cô không thể ngăn được suy nghĩ có phải bản thân mình đã tự đánh giá mình quá cao hay không.

Có khi nào bản thân cô thật sự rất kém?

Tất cả dường như lại quay về hồi lớp mười, dạo gần đây cô bắt đầu không dám nghe điện thoại của Kỷ Sầm, cũng sợ nhận được tin nhắn của cậu. Cô lại rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân, Kỷ Sầm đang huấn luyện ở Bắc Kinh, sắp phải ra nước ngoài thi đâu, cô nên vì cậu mà cảm thấy kiêu hãnh cùng vui mừng. Thế nhưng cậu càng tiến cao tiến xa, cậu càng rực rỡ chói mắt thì lại càng làm nổi bật sự yếu kém bất lực của cô.

Lần nói chuyện cuối cùng của họ là vào tuần trước, vì cô mãi không trả lời tin nhắn nên Kỷ Sầm gọi điện cho cô, hỏi cô sao ngay cả tin nhắn cũng không trả lời.

Tề Diệu Tưởng nói mình bận đi học, Kỷ Sầm bảo dù có đi học thì cũng không thể một ngày hai tư tiếng đều ở trên lớp, sau khi tan học trả lời một tin nhắn cũng đâu phải việc gì khó.

Cô bảo mình mệt quá, mỗi ngày học xong thì chẳng còn sức lực làm việc gì khác nữa.

Kỷ Sầm im lặng vài giây, cậu nói mình cũng rất mệt. Mỗi ngày về đến kí túc xá đều sẽ mở máy, mong rằng có thể nhìn thấy tin nhắn của cô, dù chỉ là một meme thôi cũng được, nhưng cô lại chẳng nhắn gì hết.

Giọng Kỷ Sầm có hơi mệt mỏi: "Ngay cả gửi một cái meme trả lời mình cũng là một việc rất khó đối với cậu sao, Tưởng Tưởng?"

Bình Luận (0)
Comment