Tô Tô

Chương 100

Vẽ một bức tranh… ở trên người cô?

Lông mi Ân Tô Tô chớp chớp vài cái, môi cô và môi Phí Nghi Châu nhẹ nhàng chạm vào nhau. Trong phòng đánh cờ vẽ tranh tối tăm, bọn họ trao đổi hơi thở cho nhau, hôn nhau một cách thuần khiết và dịu dàng.

Nhưng trong lòng Ân Tô Tô lại đang hoảng loạn không thôi.

Cằm của cô nằm giữa những ngón tay anh, anh nhẹ nhàng nâng nó lên với tư thế chiếm trọn hoàn toàn, Ân Tô Tô bị động ngẩng đầu lên, nghênh đón đôi môi từ trên cao xuống dưới của anh. Cô mở tròn mắt, nhìn trên trần nhà không có bất kỳ hoa văn trang trí nào trên đỉnh đầu.

Một lát sau, nụ hôn nhẹ kết thúc.

Phí Nghi Châu còn chưa đã thèm, anh cúi xuống nhìn cô chăm chú, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hồng hào, mềm mại của Ân Tô Tô.

“Anh đang nói đến… body painting à?” Ân Tô Tô thử hỏi anh, giọng cô khe khẽ, mang theo cả đôi phần run rẩy sau khi nụ hôn vừa mới kết thúc, để lộ ra sự căng thẳng của cô.

“Đúng thế.” Phí Nghi Châu ung dung đáp: “Anh cố ý đặt làm một loại thuốc màu vẽ riêng vì em, nó được làm từ 100% thực vật, có thể tan trong nước, không độc hại, chuyên dùng trên da người.”

Ân Tô Tô nhíu mày, kinh ngạc vì cách dùng từ của anh: “Vì em ư?”

Khóe môi Phí Nghi Châu cong lên, ngón tay anh khẽ lướt qua gương mặt Ân Tô Tô, men xuống cần cổ mảnh khảnh của cô: “Em biết anh bắt đầu thấy hứng thú với body painting từ khi nào không?”

Ân Tô Tô lắc đầu: “Em không biết.”

“Là từ sau bữa tiệc tối ở Florence.” Phí Nghi Châu bình tĩnh nói ra đáp án.

Ân Tô Tô khẽ chớp đôi mắt.

Sau bữa tiệc tối ở Florence … Vậy chẳng phải là lúc… cô say rượu, đầu óc mơ màng nên mới bước lên gõ cửa sổ xe của anh ư?

Không chờ Ân Tô Tô hoàn hồn đáp lời, Phí Nghi Châu lại nói tiếp với vẻ nhẹ nhàng, bâng quơ, giúp cô hồi tưởng lại cảnh tượng đêm đó: “Lúc ấy em đứng bên ngoài cửa sổ xe, mặc một bộ sườn xám màu xanh lam, đeo kim cương châu báu cả ở trên cổ và trên cổ tay, đứng đó dầm mưa.”

“Em vẫn nhớ.”

Ân Tô Tô mím môi nhè nhẽ, nghĩ đến việc bọn họ đã là vợ chồng, cô cũng không cần phải duy trì hình tượng nữa. Sau khi chần chờ vài giây, cô vẫn kể lại tình hình thực tế khi đó cho anh: “Lúc đó em có thể tham gia buổi tiệc tối kia là do được thương hiệu mời đến, bởi vì nơi đó có rất nhiều nhân vật nổi tiếng tụ tập, nhiệm vụ của em chính là làm một cái giá treo châu báu, mời chào mấy người nổi tiếng và giàu có đó mua đồ trang sức em đang đeo trên người.”

Phí Nghi Châu không cắt lời, chỉ yên lặng và nghiêm túc lắng nghe. Đồng thời, cánh tay anh nửa ôm nửa bế cô, đưa cô vào cửa phòng vẽ trong một bên phòng đánh cờ.

Phí Nghi Châu thuận tay bật đèn cảm ứng, cả căn phòng lập tức sáng bừng lên chỉ trong nháy mắt.

Ân Tô Tô vốn còn đang đắm chìm trong dòng hồi ức, lúc được anh dẫn đi, tâm hồn cô vẫn còn đang ở nơi xa. Cho đến khi mắt cô bị ánh đèn sáng trưng kích thích, cô mới đột ngột hoàn hồn trở lại.

Lúc này cô mới nhớ tới việc áo của cô đã biến thành đống vải vụn như vừa gặp phải ma thuật, cũng đã bị anh tiện tay ném trên sàn phòng đánh cờ bên ngoài kia.

Mà lúc này cô chỉ còn mỗi chiếc quần jeans là vẫn đang nguyên vẹn, phía trên lại chỉ có mỗi chiếc áo lót đen, thật sự không được coi là lịch sự.

“Đừng…” Ân Tô Tô bối rối, hoang mang mà giơ tay che kín người lại, trong giọng có thêm đôi phần năn nỉ: “Em có thể cho anh vẽ lên người em, nhưng anh đừng bật đèn được không?”

Phí Nghi Châu nhìn vào mắt cô, dịu dàng nói: “Nếu không bật đèn thì anh không thể nhìn thấy em, cũng không thấy được bút vẽ và màu sắc, vậy thì làm sao vẽ được?”

Hai má Ân Tô Tô đỏ bừng, ậm ừ: “Nhưng mà… vậy thì xấu hổ lắm.”

“Không có gì phải xấu hổ cả. Chúng ta là vợ chồng, cùng nhau làm bất kỳ chuyện thân mật gì cũng đều không quá đáng.” Phí Nghi Châu cứ tự nhiên mà dắt tay Ân Tô Tô, dẫn cô đến trước một chiếc bàn vẽ màu trắng lớn, thong thả khơi thông tư tưởng cho cô: “Huống hồ em chỉ cần phối hợp với anh, để anh vẽ một bức tranh. Chuyện này không liên quan gì đến sắc dục cả, chỉ là một cách khám phá nghệ thuật mà thôi.”

Anh dùng từ hợp lý, logic rõ ràng, dù là giọng điệu hay vẻ mặt lúc nói chuyện thì cũng đều không kỳ quái chút nào. Cô nghe xong lời anh, nhất thời giật mình, gần như đã bị anh thuyết phục.

Cô thậm chí còn nghĩ, có lẽ bản thân thật sự có quá ít tế bào nghệ thuật, vậy nên mới hiểu lầm sự tao nhã của anh.

Hai suy nghĩ trong lòng cô đấu đá với nhau một lúc, cuối cùng, Ân Tô Tô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nói: “Được.”

Nhưng mới nói xong, Ân Tô Tô vừa cúi đầu đã thấy chiếc giường trắng tin trước mắt. Cô lập tức xụ mặt, đè cơn tức trong lòng xuống, mỉm cười hỏi anh: “Cái giường này cũng là một yếu tố để anh khám phá nghệ thuật à?”

Phí Nghi Châu liếc cô một cái: “Ai bảo với em rằng đây là ‘giường’.”

Ân Tô Tô ngơ ngác: “Đây không phải giường thì là cái gì?”

“Đây là bàn vẽ.” Phí Nghi Châu bình thản xoay người, lấy màu thực vật từ trên giá đựng đồ được sắp xếp ngay ngắn xuống, sau đó bắt đầu chuẩn bị khay pha và bút vẽ, nói với vẻ vô cùng tự nhiên: “Giờ em cởi quần áo ra, nằm lên trên đó đi. Chờ anh pha màu xong là có thể bắt đầu rồi.”

Ân Tô Tô không còn gì để nói.

Anh bảo cô “cởi quần áo ra” tự nhiên như thể đang bàn chuyện trời mưa hay nắng, làm nỗi ngượng ngùng và lo sợ của cô lúc này trông chẳng khác gì sự khinh nhờn với “nghệ thuật tao nhã” của anh.

Ân Tô Tô đứng tại chỗ một lát rồi lặng lẽ hít một hơi thật sâu, mở mắt nhắm mắt mấy cái rồi hạ quyết tâm.

Cô khẽ quay đầu liếc nhìn.

Phí Nghi Châu còn đang bận rộn. Không biết anh đã cởi áo ngoài của bộ đồ Tây, treo nó lên giá treo đồ ở của phòng vẽ tranh từ bao giờ. Bây giờ anh đang mặc sơ mi trắng và áo gile đen, anh xắn tay áo đến giữa cẳng tay, để lộ cánh tay trắng lạnh, mạnh khỏe và đẹp đẽ.

Ân Tô Tô khẽ cắn môi.

Không lâu sau, cô đã cởi hết quần áo ra, sau đó tiện tay gấp gọn, để ở một bên.

Ân Tô Tô cong lưng, cẩn thận ngồi lên mép chiếc “bàn vẽ” màu trắng kia rồi nằm thẳng lên, nhìn trần nhà ngẩn người.

Thật ra gọi thứ này là bàn vẽ cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì không biết nó được làm từ chất liệu gì mà lại dẻo dai, mềm mại nhưng cũng rất chắc chắn.

Lúc trước, khi vừa mới vào phòng, bởi vì cô quá căng thẳng nên vẫn chưa kịp quan sát xung quanh. Lúc này cô rảnh rỗi nằm trên bàn vẽ, bèn vô thức liếc mắt đánh giá căn phòng.

Diện tích phòng vẽ tranh của Phí Nghi Châu không nhỏ, tầm khoảng gần 60 mét vuông, ngoài cái bàn vẽ trông giống cái giường này ra thì cả vách tường phía Tây còn là một tấm vải vẽ tranh lớn, màu trắng thuần, không dính một hạt bụi nào.

Mà trên ba mặt tường khác chính là tác phẩm của họa sĩ mà Phí Nghi Châu sưu tầm, tất cả đều là tranh đường cong của phái trừu tượng.

Nhìn mấy đường cong kỳ quặc vòng quanh mấy bức tranh kia, Ân Tô Tô không khỏi thấy hết sức ngạc nhiên.

Có lẽ dịu dàng cao ngạo, ôn tồn lịch sự chỉ là hình tượng của anh mà thôi, chắc hẳn thế giới nội tâm của anh phải vô cùng phức tạp.

Trong lúc Ân Tô Tô đang suy nghĩ vẩn vơ, có tiếng bước chân thong thả tới gần.

Phí Nghi Châu đứng yên bên cạnh cái bàn vẽ hình cái giường, tiện tay đặt màu vẽ bên mép bàn, cụp mắt, lặng yên ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.

Nhờ sự quản lý dáng người khắc nghiệt hàng năm nên đường cong trên người Ân Tô Tô rất đẹp đẽ và duyên dáng, vòng eo cô thon gọn, chân dài thẳng tắp. Hơn nữa Ân Tô Tô còn có ưu thế bẩm sinh, cô cũng luôn được các fans gọi là “Người đẹp nở nang nhất giới giải trí trong nước”. Đường cong của cô lả lướt, phía dưới là vòng eo thon thả không chút mỡ thừa, tỷ lệ eo và mông cũng là tỷ lệ vàng 0,7.

Trên làn da trắng sứ là đóa mai hồng chớm nở.

Phí Nghi Châu cẩn thận thưởng thức một lúc, ánh mắt anh càng ngày càng sâu thăm thẳm.

Hình như độ ấm của lò sưởi trong phòng vẽ tranh hơi cao, Phí Nghi Châu bỗng thấy nóng rực, cổ họng khô khốc. Vậy nên anh lẳng lặng giơ tay nới lỏng cà vạt ra thêm một chút.

“Chân tay của người mẫu phải hoàn toàn thả lỏng thì nét vẽ mới có hiệu quả.” Phí Nghi Châu khom lưng, cúi đầu lại gần sát bên cô, anh vuốt ve trán cô để an ủi, nói với giọng dịu dàng và bình tĩnh: “Nếu em căng thẳng quá thì có thể nhắm mắt lại nói chuyện với anh, chúng ta tiếp tục nói về chủ đề ban nãy.”

Ân Tô Tô cụp mắt, không có can đảm để nhìn vào mắt anh. Cô nghe vậy thì gật đầu, cố gắng thả lỏng chân tay, ra vẻ bình tĩnh đáp: “Vâng.”

Chủ đề ban nãy…

Ban nãy cô đã kể cho anh nghe đến đoạn nào rồi nhỉ?

Ân Tô Tô nhắm mắt nhớ lại, vài giây sau, cô thủ thỉ nói tiếp: “Chỉ tiêu doanh số bán hàng của em trong buổi tiệc tối hôm đó là 700 nghìn Euro. Nhưng trên thực tế, đối với em mà nói thì con số này là mục tiêu không thể hoàn thành.”

“Em chỉ là một nghệ sĩ không nổi tiếng, không quen biết người giàu nào, cũng không có mối quan hệ gì, em chỉ có thể lấy hết can đảm để bắt chuyện với mọi người xung quanh.”

“Bởi vì không dám bắt chuyện với người xung quanh nên em uống rất nhiều rượu để thêm can đảm à?” Phí Nghi Châu thong thả đáp lời.

Khi giọng nói của anh truyền vai tai, Ân Tô Tô liền cảm giác trên người lành lạnh.

Màu vẽ mát lạnh, đầu bút mềm mại.

Hai thứ trên kết hợp với nhau, làm cô muốn sống không được.

“…” Ân Tô Tô hít một hơi, biết anh đã bắt đầu đặt bút, cô đỏ bừng mặt, cắn răng nhẫn nại, tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Ân Tô Tô không có cách nào khác, chỉ đành nói chuyện để dời sức chú ý, căng thẳng nói tiếp: “Đúng vậy.”

Nói tới đây, Ân Tô Tô bỗng cảm thán, nở nụ cười châm chọc: “Nhưng dù vậy thì đêm đó em cũng chỉ bán được 20 nghìn Euro, làm phía thương hiệu bực tức vô cùng.”

“Vậy nên sau khi buổi tiệc kết thúc em mới chạy tới chỗ anh.” Phí Nghi Châu nói.

“Đúng thế…” Ân Tô Tô thở dài.

“Lúc đó em không quen anh, sao em lại nghĩ là anh sẽ mua mấy món châu báu đó?” Anh hỏi.

“Không phải em nghĩ rằng anh sẽ mua, chỉ là trong tình huống đó, men say lên não, cho dù khả năng thành công chỉ có một thì em cũng muốn làm thử. Hơn nữa, lý do quan trọng nhất là vì đêm đó em thấy thái độ của những người khác đối với anh…” Nói tới đây, cô dừng lại khoảng nửa giây để chọn lựa từ ngữ: “Làm em có cảm giác rằng địa vị của anh rất cao, cũng rất giàu có.”

Phí Nghi Châu nghe vậy thì cười khẽ một tiếng: “Vậy có phải là anh nên thấy may vì đêm đó nhận lời tới bữa tiệc tối kia không?”

“Người nên thấy may mắn là em mới phải.” Ân Tô Tô thủ thỉ: “Tình cờ gặp được anh, được anh quan tâm và ưu ái nhiều đến vậy.”

Sau khi nói xong những lời này, hai người đều ăn ý mà không nói thêm gì nữa.

Ân Tô Tô hơi nghiêng đầu, mười ngón tay thon dài của cô dính sát bên người, cô nắm chặt tay lại, không biết bao giờ cậu cả Phí mới khám phá nghệ thuật xong.

Cô phải cắn chặt răng để kiên trì.

Ngay gần bên cạnh, Phí Nghi Châu cầm bút vẽ trong tay, biểu cảm vô cùng chăm chú và trầm tĩnh. Anh không ngừng đặt bút phác họa, tô màu lên trên làn da trắng như tuyết của cô.

Trong đêm mưa phùn mờ mịt ở Florence, anh vội vàng nhìn thoáng qua, thấy cổ tay nơi đeo vòng tay của cô còn bắt mắt hơn cả kim cương. Sau đêm đó, anh bỗng vô thức chú ý đến những màu sắc rực rỡ, bắt đầu nghiên cứu body painting.

Là vì để có một ngày anh có thể tự tay phác họa những đường cong mà anh thích, vẽ ra bức tranh mà anh yêu.

Nhuộm màu sắc của anh lên thân thể cô, để lại dấu ấn của riêng anh.

Lần sáng tác này kéo dài đến hơn 12 giờ rạng sáng.

Ánh trăng bên ngoài cửa sổ mềm mại như nước, nhẹ nhàng chiếu xuống trần gian, giống như biển bạc rớt xuống từ trên Thiên cung.

Phí Nghi Châu đặt nét bút cuối cùng xuống, ngồi dậy, cúi đầu nhìn tranh vẽ của mình dưới ánh đèn trắng.

Anh dùng màu đỏ và màu xanh lam làm màu sắc chủ đạo, vẽ trên nửa trên tứ chi của Ân Tô Tô, dùng màu xanh lam để tô lên phần lớn da thịt, dùng đường cong màu đỏ làm đường nét, cuối cùng dùng màu vàng sáng để điểm xuyết nhẹ nhàng lên trên.

Phí Nghi Châu không vẽ kín người cô, anh thích chừa ra khoảng trắng và tưởng tượng, vậy nên tất cả màu sắc và đường nét đều tập trung ở trên eo Ân Tô Tô, phía dưới chỉ có vài nét mực đơn giản.

Vậy nên nửa thân trên của cô gái trên chiếc bàn vẽ rộng như cái giường được tô vẽ bằng đủ loại màu sắc, nhìn qua có cảm giác vô cùng phức tạp, quyến rũ và ma mị.

Mà nửa dưới bàn vẽ vẫn tinh xảo, trong sạch, thuần khiết như cũ.

Hai sắc thái tạo thành sự đối lập và tương phản mạnh mẽ.

Phí Nghi Châu bình tĩnh cầm bút vẽ nhìn Ân Tô Tô trong chốc lát, anh bỗng thấy ngón trỏ ngưa ngứa như bị kiến đốt vào tim, vừa xuyên tim vừa ăn mòn cả xương.

Không đúng.

Vẫn có chỗ nào không đúng.

Cứ cảm thấy bức tranh anh sáng tác vì cô tuy đẹp nhưng lại thiếu mất thứ gì, vẫn chưa đạt tới độ cao mà anh mong muốn.

Cơn thèm thuốc lá ập đến như sóng vỗ, sau đó lại bị Phí Nghi Châu hoàn toàn đè xuống.

Anh lại im lặng, chăm chú nhìn Ân Tô Tô một hồi lâu. Sau đó anh bỗng nghĩ đến cái gì, vậy nên buông bút vẽ ra, mười ngón tay nắm lấy eo cô.

Có lẽ là vì chưa từng trải qua chuyện này nên Ân Tô Tô – người được cậu cả Phí chọn làm người mẫu – thấy rất khó khăn. Cô quá căng thẳng và lo lắng, tay chân cô vẫn luôn cứng đờ, từ đầu đến cuối đều không thể thả lỏng hoàn toàn. Suốt cả quá trình, Ân Tô Tô đều nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra, đến phần da giữa lông mày cũng đã nhăn thành nút thắt.

Trong lúc thấp thỏm, cô cảm giác được rằng đã vài phút trôi qua mà bút vẽ vẫn chưa được đặt xuống. Cô giật mình, đang định mở mắt ra xem tình hình.

Lại bất chợt bị Phí Nghi Châu nắm lấy vòng eo, sau đó cảm nhận được luồng hơi lạnh lẽo một cách rõ ràng.

“…” Mặt Ân Tô Tô đỏ rực như lửa, cô hoàn toàn không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào, con ngươi trong mắt cô giãn to, trợn tròn lên vì kinh ngạc.

Ân Tô Tô không ngờ cái gọi là “khám phá nghệ thuật” của anh còn có cả bước này.

Cô muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói nên lời mà tiếng rên rỉ hỗn loạn đã vang lên đứt quãng.

Mới chỉ qua vài giây thôi nhưng người Ân Tô Tô đã thay đổi từ trạng thái cứng như đá lúc ban đầu sang mềm như nước.

Chỉ có mười ngón tay của cô là còn nắm chặt hơn cả lúc trước, cô đang dùng hết sức lực để nắm lấy vải vẽ tranh màu trắng dưới thân mình.

Không bao lâu sau, Ân Tô Tô khẽ nức nở, không ngừng rơi lệ. Cô cắn môi muốn kìm nén âm thanh sắp bật ra khỏi cổ họng, nhưng lại hoàn toàn phí công.

Phí Nghi Châu nâng niu cô trong tay, liếm láp lúc sâu lúc cạn, dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ ngang ngược, không chút nể nang.

Mãi đến giây phút khi sức lực của cô yếu hẳn, mười ngón tay thả lỏng ra vì mệt mỏi, lúc này Phí Nghi Châu mới miễn cưỡng rủ lòng thương, bỏ qua cho cô.

Nước mắt chảy xuống theo dương mặt của Ân Tô Tô, làm vải vẽ quanh mặt cô dần bị nhuộm thành gam màu tối. Sức lực của cô đã hoàn toàn cạn kiệt, yếu ớt ngã xuống như bé mèo ngâm nước quá lâu rồi mới được vớt lên. Tóc cô mướt mát mồ hôi, áng mây đỏ hồng trải rộng khắp cả trên mặt, trên cổ và trên vành tai cô.

Trên đôi môi mỏng xinh đẹp của Phí Nghi Châu có một lớp nước mỏng. Anh cụp mắt, yên lặng nhìn cô chăm chú, chú tâm nhìn bức tranh được anh thổi hồn vào qua nụ hôn này.

Một lát sau, Phí Nghi Châu chậm rãi phác họa hình dáng môi cô bằng đầu ngón tay, cuối cùng anh cũng cảm thấy hài lòng.

Sau đó, Phí Nghi Châu xoay người, gỡ áo vest từ trên giá treo mũ áo xuống, đắp lên trên người Ân Tô Tô, tiện đà bế ngang cô lên, đi về hướng cửa phòng vẽ tranh.

Ân Tô Tô khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, cô không kịp ngại ngùng, vội ngạc nhiên nói: “Anh làm gì thế? Trên người em toàn là màu vẽ, sẽ dây ra áo anh đấy.”

“Dây ra thì cứ dây ra thôi.” Phí Nghi Châu bình tĩnh đáp lời: “Không phải chuyện to tát gì.”

Ân Tô Tô trừng mắt: “Nhưng quần áo của anh chỉ có thể giặt khô, dù là thuốc màu tan trong nước thì cũng rất khó để giặt sạch.”

“Không giặt sạch được thì không mặc nữa.” Phí Nghi Châu cúi đầu nhìn cô: “Anh tổn thất ít quần áo cũng tốt hơn là để em trần truồng đi ra ngoài.”

Ân Tô Tô im lặng. Nghĩ kỹ thì anh nói cũng đúng, vậy là cô bèn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, không hề cựa quậy, mặc cho anh dùng áo vest quấn lấy người cô, ôm cô vào thang máy, đi về phòng ngủ chính trên tầng ba.

Phí Nghi Châu vẫn luôn ôm Ân Tô Tô đến tận cửa phòng tắm, sau đó mới thả cô xuống.

Trên người cô vốn đang có đủ mọi màu sắc, lúc này lại khoác lên cái áo vest to rộng của anh, nhìn trông rất buồn cười.

Phí Nghi Châu duỗi tay niết vành tai vẫn còn đỏ ửng của cô, dịu dàng nói: “Mấy màu sắc trên người em có thể rửa sạch bằng nước.”

“Nhưng mà…” Ân Tô Tô khó hiểu, nhìn anh bằng đôi mắt trong sáng long lanh: “Anh vẽ mãi mới xong, vậy mà đã bảo em rửa sạch ngay luôn rồi. Không cần chụp ảnh hay gì ạ?”

Phí Nghi Châu: “Thật ra thì anh cũng muốn chụp ảnh.”

Ân Tô Tô: “Thế sao anh lại không chụp?” Cô cứ thấy anh tốn nhiều thời gian và tâm huyết để vẽ như vậy, không lưu lại kỷ niệm mà rửa sạch luôn thì rất đáng tiếc.

Phí Nghi Châu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng của cô, trả lời: “Trong quan niệm của anh, em là con gái, dù anh có yêu thích hay ưng ý đến mức nào thì cũng không thể chụp ảnh thân thể của em lại làm kỉ niệm được. Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất với phái nữ.”

Ân Tô Tô nghe vậy thì lập tức cảm động, mấy giây sau mới dời mắt đi, nói: “Vâng, em biết rồi.”

“Hơn nữa…” Phí Nghi Châu muốn nói rồi lại thôi.

“Hơn nữa gì cơ?” Ân Tô Tô chớp mắt.

“Tinh hoa cuối cùng của tác phẩm này…” Phí Nghi Châu mỉm cười, thong thả vuốt ve má cô, trong giọng nói có đôi phần tản mạn và trêu chọc: “Trạng thái tốt nhất của tình cảnh đặc biệt này hẳn là sẽ rất hi hữu, sớm nở tối tàn như đóa phù dung, không thể giữ lại được, không phải ư?”

Mặt Ân Tô Tô càng nóng bỏng hơn, cô lẩm nhẩm nói câu “Em đi tắm rửa trước” rồi chạy trối chết, đóng mạnh cửa phòng tắm lại, làm nó vang lên tiếng “cạch” vang dội.

*

Tại câu lạc bộ nhà hàng - cafe xa hoa ở phía nam thành phố.

Sau giữa trưa ngày mùa thu, mặt trời treo trên không trung, ánh nắng ấm áp làm dịu bớt mấy cơn gió thu lạnh lẽo. Mấy thợ làm vườn mặc quần áo lao động đi vào vườn hoa, bắt đầu tỉ mỉ cắt tỉa cành lá của cây cảnh.

1 giờ 25 phút chiều, một chiếc xe Bentley chạy đến trước cửa câu lạc bộ rồi dừng hẳn lại.

Người phục vụ mặc vest, đeo găng tay trắng bước lên trước, mở cửa sau xe ra. Thứ xuất hiện đầu tiên là một chiếc bốt da dê ngắn màu nâu.

“Được rồi, được rồi, tớ xuống xe rồi, đến ngay đây.” Lúc bước xuống xe, Thân Thải Lệ vẫn còn đang gọi điện thoại, đợi “xử lý” xong cuộc điện thoại thúc giục của bạn bè, lúc này bà mới cất điện thoại, đi vào câu lạc bộ dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.

Câu lạc bộ này được thiết kế theo phong cách Baroque, góc nào cũng toát lên vẻ xa hoa, lãng phí.

Các phu nhân nhà giàu ở thủ đô thích tổ chức tiệc trà, thi thoảng lại hẹn nhau đi uống trà, ăn bánh, nói cho hay là giao lưu thúc tiến cảm tình, thật ra cũng chỉ là buôn chuyện nhà này, chê cười nhà kia mà thôi.

Bà Phí - Thân Thải Lệ vẫn luôn không thích tham gia mấy tiệc trà kiểu này.

Thường ngày bà thích nghiên cứu trung y và dưỡng sinh. Đối với bà, thay vì lãng phí mấy tiếng đồng hồ để bàn tán sau lưng người khác thì chẳng bằng đọc thêm mấy quyển sách y, nấu thêm mấy nồi canh bồi bổ kéo dài tuổi thọ cho ông cụ trong nhà còn hơn.

Hôm nay Thân Thải Lệ đến nơi này thật sự là vì bạn tốt của bà -  thật sự là bởi vì bạn tốt Nguyễn Mộng Thực muốn đến nghe chuyện vui nên mời bà đi cùng. Nguyễn Mộng Thực khuyên bảo mãi, bà lại dễ mềm lòng nên bây giờ mới miễn cưỡng đồng ý.

Không lâu sau, nhân viên dẫn đường đẩy cánh cửa phòng riêng ra. Thân Thải Lệ xách theo túi Himalayas thong thả bước vào, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người trong phòng.

“Thải Lệ!” Nguyễn Mộng Thực vẫy tay, đứng dậy cười khanh khách đón chào: “Mọi người đều đến đông đủ rồi, đang chờ cậu thôi đấy.”

“Ngại quá, hôm nay hơi tắc đường.” Thân Thải Lệ mỉm cười, nói tới đây thì cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Nhưng giờ hẹn là 1 giờ rưỡi, chắc là tôi không đến trễ đâu nhỉ?”

“Tất nhiên là không rồi.” Một vị phu nhân nhà giàu khác trong phòng tươi cười phụ họa.

“Ai mà không biết gia phong của nhà họ Phí các cậu nghiêm khắc, từ ông cụ Dự Chân đến con mèo mà các cậu nuôi cũng đều rất đùng giờ.” Nguyễn Mộng Thực trêu ghẹo, đi qua nắm tay Thân Thải lệ, dẫn bà đến ngồi xuống ghế chính – chiếc ghế duy nhất còn trống.

Thân Thải Lệ vẫn luôn nở nụ cười tiêu chuẩn, bà rót cho bản thân một tách trà, nhấp nhẹ một ngụm rồi bắt đầu nghe mấy người khác nói chuyện phiếm.

Quả nhiên không khác những gì bà đoán là mấy, mấy phu nhân nhà giàu nhàm chán tụ tập cùng nhau, chưa nói được hai câu đã chuyển chủ đề sang chuyện nhà khác. Con trai nhà ai lại không nghe lời, bỏ gia sản và quyền thừa kế vì một nữ minh tinh. Con gái nhà ai lại không nghe lời, kiên quyết đòi cưới rể nghèo từ núi chui ra.

Thân Thải Lệ kiên nhẫn lắng nghe một lát, sau đó không nhịn được mà gửi tin nhắn cho bạn thân: “Bao giờ mới về thế?”

Nguyễn Mộng Thực: “Về cái gì, đang nghe hay mà.”

“…” Thân Thải Lệ vâng theo phẩm hạnh tốt đẹp của con gái cả nhà họ Thân và con dâu cả nhà họ Phí nên cố nén mong muốn trợn trắng xuống, tao nhã tắt màn hình điện thoại, tiếp tục mỉm cười.

Không ngờ đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên, hỏi bà: “Đúng rồi chị Phí, tôi nghe nói là ngày nhỏ con trai chị cũng từng mắc bệnh tâm lý, sau này chữa khỏi kiểu gì thế? Có thể giới thiệu bác sĩ cho tôi không?”

Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng lặng ngắt như tờ.

Biểu cảm trên mặt Thân Thải Lệ đột ngột thay đổi, bà uống ngụm trà, nhìn sang hướng người vừa nói chuyện. Đối phương là một người trông rất lạ mắt, đây là lần đầu tiên bà gặp người này.

Mọi người cũng dồn dập nhìn người vừa cất lời.

Người này ăn mặc gọn gàng lịch sự, diện mạo xinh đẹp, tuổi cũng trẻ. Nhưng có lẽ vì còn quá trẻ, chưa vào nhà chồng lâu nên còn chưa luyện được bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, cẩn thận từ lời nói đến việc làm trong vòng này. Bởi vì không có ai ở đây ngoài người đó dám nhắc đến chuyện cũ năm xưa này với Thân Thải Lệ.

Nhất thời, mấy phu nhân nhà giàu nhìn nhau, vừa uống trà vừa quan sát, tất cả đều tò mò không biết chuyện này sẽ phát triển ra sao, tò mò không biết Thân Thải Lệ sẽ trả lời ra sao.

Dù gì thì tuy chuyện kia của con trai bà là bí mật nhưng vẫn có không ít người từng nghe nói tới.

Vòng giao tiếp này chỉ lớn như vậy, truyền đến truyền đi, phiên bản nào cũng có. Mọi người vẫn luôn muốn biết tình huống thực sự là như thế nào.

Chốc lát sau, Thân Thải Lệ ăn một miếng táo xanh, thong thả nhấm nháp rồi nuốt xuống một cách nhã nhặn. Sau đó mới cười với cô gái trẻ tuổi vừa hỏi chuyện: “Cô hỏi chuyện này làm gì thế?”

“À, là như thế này.” Người đó không giống như có ác ý, chỉ cười thẹn thùng, trả lời: “Hình như dạo này con tôi cũng có chút vấn đề về tâm lý. Tôi đã mời bác sĩ tâm lý tới nhà trị liệu rất nhiều lần nhưng vẫn không có tiến triển gì. Lúc trước tôi nghe nói con chị cũng gặp trường hợp tương tự nên mới muốn học hỏi một chút.”

Thân Thải Lệ cụp mắt, không trách móc đối phương mà lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa qua, nói: “Đây là số điện thoại của bệnh viện Phí thị. Cô gọi thẳng vào số này, tìm trưởng khoa Tâm lý, cứ nói là tôi giới thiệu.”

Phu nhân trẻ tuổi kia vui mừng, liên tục nói cảm ơn.

Lúc sau, Thân Thải Lệ đã hoàn toàn mất hứng thú với buổi tiệc trà này. Bà đứng dậy chào hỏi mọi người rồi xách túi rời đi.

“Thải Lệ!” Nguyễn Mộng Thực nhíu mày, cũng xác túi cùng đi ra ngoài.

Tổng cộng chỉ có tám người, hai người rời đi, sáu người còn lại cũng không thấy mất hứng mà còn càng phấn khởi hơn.

Một người phụ nữ trung niên sơn móng tay đỏ không kiềm nén được, nhỏ giọng nói với người ngồi bên cạnh: “Thân Thải Lệ này lịch sự thật đấy, nếu tôi nghe người khác nhắc tới chuyện này thì không trở mặt mới lạ.”

Người kia nhún vai: “Đã gần mười năm rồi, thế mà lúc này chuyện gạo xưa thóc cũ kia còn bị lôi ra, Thân Thải Lệ làm mẹ nên khó chịu là phải.”

*

Nguyễn Mộng Thực bước nhanh, đến thang máy mới ngăn Thân Thải Lệ lại được.

“Thải Lệ.” Nguyễn Mộng Thực xấu hổ, nói: “Người đó là vợ kế mà Lưu Cảnh Thành mới cưới, đầu óc ngu ngốc, không hiểu chuyện, cậu đừng tức giận. Lần sau tụ tập với bọn họ tớ không gọi cậu nữa.”

“Không sao.” Thân Thải Lệ ngơ ngẩn lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía xa qua cửa sổ hành lang, dường như đang chìm đắm trong dòng hồi ức nào đó.

Nguyễn Mộng Thực biết Thân Thải Lệ đang thấy khó chịu nên bước lên vỗ nhẹ vào bả vai bà, an ủi: “Được rồi. Giờ A Ngưng đã thành gia lập nghiệp, chuyện năm đó chỉ là chút trắc trở nhỏ nhoi trên đường đời của thằng bé mà thôi, đã vượt qua cả rồi. Giờ thằng bé sống tốt lắm mà, cậu đấy, cứ yên tâm, chờ ôm cháu trai cháu gái đi là được.”

Thân Thải Lệ lặng im hồi lâu, nghiêng mắt nhìn bạn thân, nói: “Cậu biết cô gái mà thằng bé cưới là ai không?”

Nguyễn Mộng Thực lắc đầu.

Thân Thải Lệ: “Chính là cô bé ở Lan Hạ khi trước.”

“…” Nguyễn Mộng Thực sửng sốt, gần như không thể tin vào tai mình được, buột miệng thốt lên: “Năm đó các cậu tốn nhiều công sức như vậy, dùng tất cả những phương pháp điều trị tiên tiến nhất trong thời đại đó, không thể nào, thằng bé lại nhớ ra cái gì rồi à?”

Thân Thải Lệ cười chua xót, lắc đầu: “Không biết tình huống cụ thể là như thế nào, chỉ có thể nói là trước mắt tất cả vẫn còn ổn.”

Nguyễn Mộng Thực im lặng một hồi lâu rồi duỗi tay ôm người chị em đã không còn trẻ tuổi này nữa, dịu dàng nói: “Bọn nhỏ đều lớn rồi, chúng ta cũng đều đã đến tuổi 50, 60, cậu đừng lo lắng nhiều như vậy nữa. Con cháu đều có phúc của con cháu, cứ giao cho ông trời đi, hết thảy đều có số cả.”
Bình Luận (0)
Comment