Tô Tô

Chương 107

Lần này Phí Nghi Châu bay đến châu Âu để khảo sát cho hoạt động kinh doanh mới của Phí thị. Lúc sắp xếp lịch trình, Hà Kiến Cần chọn đích đến đầu tiên là nước Đức. Bởi vì quốc gia này nằm giữa châu Âu, có vị trí địa lý thuận lợi, có đường biên giới chung với nhiều nước, như vậy sẽ thuận lợi cho việc bay đến Bỉ, Ba Lan, Tiệp Khắc, Đan Mạch, Pháp sau đó hơn.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng mà Ân Tô Tô đã bị người đàn ông nằm bên gối ôm vào lòng.

Thật ra người cô vẫn còn ê ẩm lắm.

Tối hôm qua, tâm trạng của cả cô lẫn Phí Nghi Châu đều tốt một cách lạ thường. Sau khi trở về từ bãi cỏ ở vườn hoa, anh lại dẫn cô đi tham quan phòng chơi cờ của mình. Cô đang miệt mài nghiên cứu ván cờ anh để lại trên bàn cờ một cách hăng say thì đột nhiên bị anh ôm từ phía sau, vừa hôn gáy cô vừa đặt cô lên chiếc bàn cạnh cửa sổ.

Chuyện xảy ra sau đó thì cô ngượng ngùng quá không dám nhớ lại. Ân Tô Tô chỉ nhớ mỗi hình ảnh cuối cùng là gương mặt tuấn tú cùng với đôi mắt sâu thẳm, không thấy đáy trong tầm nhìn mờ nhờ vì ngấn lệ của mình.

Bỗng nhiên, một dòng nước trong suốt bắn thẳng lên sống mũi cao của người đàn ông...

Kể từ khi kết hôn, suốt ngày cô cứ bị anh "yêu thương" theo nhiều cách khác nhau, không bỏ quên bất cứ trò gì xấu xa mà anh đã học được. Nhưng dù gì thì Ân Tô Tô vẫn còn trẻ, nhiều lúc cô lao đao, vật vã vì thể lực không theo kịp hơn là sung sướng.

Có đôi khi Ân Tô Tô vô cùng tò mò, không biết rốt cuộc Phí Nghi Châu học được nhiều chiêu thức giày vò mình như vậy từ đâu. Cùng lúc đó, nỗi sợ hãi cũng luôn canh cánh trong lòng cô. Từ đó đến nay, giữa hai người chưa từng có một cuộc giao hòa thực chất nào mà cô đã vô dụng như thế, không có lần nào là cô không xụi lơ, tay chân bủn rủn như bị vắt kiệt sức lực cả. Chẳng biết đến ngày "chinh chiến" thật sự thì sẽ như thế nào đây?

Tuy nhiên, có một điều không thể không khen ngợi là cậu cả Phí thị thật sự có thành tựu xuất sắc ở phương diện này. Cho dù anh tự học thành tài hay có nguyên nhân khác thì phải công nhận một điều rằng, anh rất biết cách lấy lòng cô.

Ví dụ như lúc này, khi bị Phí Nghi Châu ôm vào lồng ngực, hai cơ thể lõa lồ áp sát vào nhau, cô có thể cảm nhận được ngón tay với vết chai của anh khẽ lần mò dái tai, cổ và sống lưng mình. Mới có chốc lát thôi mà những cái mơn trớn của anh đã làm cô thở dốc rồi.

Từ gò má đến vành tai Ân Tô Tô đỏ bừng cả lên. Cô không thể nhịn được nữa, đưa tay ra sau, kéo cánh tay săn chắc, mạnh mẽ của anh đến bên cạnh rồi xấu hổ trách cứ: "Anh đừng nghịch nữa! Tám giờ là bay rồi, anh không dậy sửa soạn để đi hả?"

Phí Nghi Châu nhìn chăm chú nhìn Ân Tô Tô - người đang cùng chung chăn gối với mình, bằng ánh mắt hết sức dịu dàng.

Anh cực kỳ thích nhìn dáng vẻ đã lâng lâng, chực chờ sa ngã lắm rồi nhưng vẫn cố gắng giữ vững lý trí của cô. Màu sắc đôi gò má ấy rực rỡ đến mức trông chẳng khác gì hoa lựu, cặp mắt thì long lanh ngấn nước, chóp mũi cũng ửng hồng. Ân Tô Tô của anh vốn là người con gái có nét đẹp thuần khiết, ngây thơ, nhưng lúc này đây, nét thanh thuần ấy đã hòa cùng sự quyến rũ động lòng người, khiến anh kìm lòng không đặng muốn bắt nạt cô.

"Vẫn còn sớm, anh nằm với em thêm mười phút nữa."

Có lẽ vì mới vừa tỉnh ngủ nên giọng anh trở nên trầm khàn, hơi ngàn ngạt, nghe lười biếng nhưng lại cuốn hút lạ kỳ, trong khi cách nói chuyện thì vẫn dửng dưng, ung dung trước sau như một. Phí Nghi Châu kề trán mình vào trán cô, chạm cả sống mũi cao thẳng của mình vào chóp mũi cô, tay thì vuốt ve tai cô một cách thân mật.

"Em chưa thấy anh ngủ nướng bao giờ. Lúc trước anh toàn dậy là xuống giường, sửa soạn xong là đi luôn." Ân Tô Tô sợ lạnh, lúc ngủ thích vùi nước mặt vào chăn. Lúc này miệng cô vẫn còn bị che dưới chiếc chăn lụa, ngước đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào mắt anh, cảm thán vì hành động hiếm hoi này.

Phí Nghi Châu bình thản trả lời: "Lúc trước không ngủ nướng là vì anh biết hôm đó ra ngoài một ngày thì về nhà vẫn gặp em được. Còn lần này đi thì không gặp được em những hơn bốn mươi ngày, anh không nỡ đi nên không muốn dậy."

Ân Tô Tô bẽn lẽn vì lời bộc bạch thẳng thắn của anh. Cô nhéo yêu cánh tay anh, vờ như quở trách: "Nói cứ như anh không nỡ xa em lắm vậy!"

"Thật ra kế hoạch ban đầu của anh là dẫn em đi cùng ấy chứ." Phí Nghi Châu nói với giọng lười biếng, nhẹ nhàng lướt ngón tay qua môi và cằm cô: "Tiếc là em cứ bận mãi, anh không dẫn đi được."

Ân Tô Tô nhướng mày, không hiểu sao tự dưng cô cảm nhận được sự ấm ức và oán trách từ lời nói của quý ngài này. Cô thấy phát hiện này rất thú vị, thế là nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc hùa theo anh: "Giờ anh mới biết em bận lắm hả? Em hoạt động nghệ thuật trong giới giải trí mà, vả lại em đang ở đỉnh cao sự nghiệp, khéo em còn bận hơn anh nữa đó."

Phí Nghi Châu nghiêng người, đặt một nụ hôn lên khóe môi cô: "Anh thì mong trong thời gian ở châu Âu mình càng bận càng tốt."

"Tại sao?" Ân Tô Tô không hiểu vì sao anh lại nói vậy. Sao trên đời lại có kẻ cuồng ngược đãi bản thân, mong công việc càng nhiều càng tốt chứ?

"Vì bận rộn sẽ giúp anh tập trung vào công việc nhiều hơn." Phí Nghi Châu thong dong trả lời: "Như vậy sẽ không có thời gian rảnh để thường xuyên nhớ em."

Trái tim Ân Tô Tô bỗng xốn xang từng hồi, mặt càng nóng hơn nữa. Ngoài mặt cô trách anh quá dẻo miệng, chỉ biết nịnh là giỏi, nhưng tay lại ôm cổ anh một cách tự nhiên, đồng thời ngoan ngoãn tựa đầu vào hõm vai anh.

Mùi hương tỏa ra từ người anh luôn thanh mát, chưa bao giờ thay đổi. Cô nhẹ nhàng hít ngửi và cảm nhận nó trong thinh lặng, phát hiện chẳng biết từ khi nào bản thân đã không còn hốt hoảng hay hãi sợ vì sự lạnh lùng ấy nữa, mà tất cả đã biến thành sự ấm áp và an yên lan tỏa khắp lồng ngực.

Tình cảm của cô đối với anh tưởng chừng thay đổi khá đột ngột, nhưng hóa ra đó là kết quả của sự thấm nhuần từng rung động nhỏ nhặt. Nỗi sợ hãi, bài xích thuở đầu về sau đã nhường chỗ cho sự bồn chồn, bất an lớn dần, để rồi tất cả hóa thành tiếng "thình thịch, thình thịch" khi trót phải lòng người ta.

Ân Tô Tô lặng lẽ hòa mình vào dòng suy nghĩ vẩn vơ. Bỗng dưng cô khẽ thở dài, da diết khuyên nhủ: "Anh đừng ước nhiều việc chứ! Vốn dĩ khối lượng công việc hằng ngày của anh đã nhiều lắm rồi, như thế chưa mệt hay sao mà còn đòi thêm, phải biết giữ gìn sức khỏe chứ! Em nói em bận cho vui thôi chứ thực chất anh mới là người bận mà, em đâu có bận nhiều như anh."

Phí Nghi Châu chú ý tới một cọng tóc mỏng dựng lên, hơi cong trên đỉnh đầu cô, trông cứ ngốc nghếch, đáng yêu thế nào. Anh thấy nó thú vị nên đùa nghịch cọng tóc, đồng thời không quên trả lời cô: "Thật ra ban ngày thì vẫn ổn, anh nghĩ anh thường bận nhiều vào buổi tối hơn."

Ân Tô Tô không hiểu ý nghĩa câu nói này của anh, chớp mắt hỏi lại: "Nghĩa là sao?"

Phí Nghi Châu hỏi ngược lại bằng giọng rất khẽ: "Vừa phải làm người có tay nghề, vừa phải vận hết công lực miệng, em thấy anh bận hay rảnh?"

Tay nghề... Công lực miệng...

Thật lâu sau Ân Tô Tô mới bắt sóng kịp anh đang hàm ý điều gì. "Phừng!", toàn thân cô nóng bừng như bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt, từ khuôn mặt, tai cho đến cổ đều đỏ bừng như trái cà chua. Cô xấu hổ quá đâm ra dỗi anh, đánh yêu anh một cái.

Phí Nghi Châu nhoẻn môi cười, đôi mắt chứa chan sự cưng chiều. Anh nắm lấy cổ tay cô rồi ôm cô thật chặt.

Hai người đùa giỡn trong tiếng nói cười vui vẻ, sau đó im lặng ôm nhau một lát.

Phí Nghi Châu thầm ước chừng thời gian, vuốt ve gáy cô, dịu dàng bảo: "Chưa đến giờ em dậy, em cứ ngủ tiếp đi."

"Thôi, dậy rồi thì dậy luôn." Ân Tô Tô ngáp, vừa dụi mắt vừa lẩm bẩm hỏi anh: "Anh định dậy chuẩn bị hả?"

"Ừm." Phí Nghi Châu gật đầu.

"Được rồi." Từ hàng mi đến gò má cô đều vương vấn sự không nỡ và lưu luyến: "Chúc anh mọi việc suôn sẻ, đi sớm về sớm nhé."

Phí Nghi Châu rướn người tới, hôn lên môi cô. Bỗng dưng anh nhoẻn môi cười, thốt một câu đầy ẩn ý: "Đương nhiên là phải về sớm rồi, về còn nhận "món quà" mà em nợ anh nữa chứ."

Ân Tô Tô: "..."

Nghe anh nhắc đến hai chữ "món quà", trái tim cô bất chợt đập mạnh hai nhịp. Cô ngạc nhiên đến mức không thể thốt thành lời, hỏi với vẻ khó tin: "Anh, anh biết "món quà" tối hôm qua em nói với anh là gì ư?"

"Biết chứ." Phí Nghi Châu trả lời.

Ân Tô Tô lấy làm bất ngờ, hơi trợn mắt, vừa thẹn thùng vừa hốt hoảng: "... Sao anh đoán được?"

"Tối hôm qua em nhiệt tình sà vào lòng anh, hết ôm đến hôn anh, còn nói sẽ tặng quà cho anh." Giọng điệu của Phí Nghi Châu vẫn điềm nhiên như không nhưng ánh mắt đen nhánh lại trở nên tối sầm, nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh không đoán được mới là lạ đấy."

Ân Tô Tô á khẩu, giơ ngay hai tay lên che mặt. Cô xấu hổ chết đi được, không dám nhìn mặt anh thêm lần nào nữa.

Phí Nghi Châu trêu người ta xong vẫn nhàn nhã ra trò, ngắm nhìn dáng vẻ bối rối của cô một lúc rồi nhẹ nhàng bật cười. Anh cầm lấy hai cổ tay nhỏ nhắn, trắng nõn của Ân Tô Tô, kéo xuống, sau đó nâng cằm cô lên để cô đối mặt với mình.

Cô nàng chớp hàng mi cong dài, mắt láo liên nhìn xung quanh, căng thẳng đến mức cuống cả lên.

Phí Nghi Châu thản nhiên bảo: "Nhìn anh."

"..." Ân Tô Tô hít một hơi thật sâu, đành phải cố định mắt một chỗ, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Thật ra em không cần phải sợ hãi như vậy đâu, cần chuẩn bị những gì thì anh sẽ chuẩn bị chu đáo cho em mà, chúng ta cũng đã quá quen thuộc với nhau rồi còn gì." Ánh mắt của Phí Nghi Châu chứa chan nhiều điều thầm kín, nhìn cô, cố gắng giải thích cho cô hiểu nỗi lòng của mình: "Tối hôm qua anh đã đoán được rằng em đã đồng ý rồi. Ban đầu anh định làm đến cùng, nhưng cân nhắc có lẽ em cần thời gian để chuẩn bị tinh thần nên anh tôn trọng em, chờ về rồi hẵng làm."

Ân Tô Tô ngẩn ngơ khi nghe lời bộc bạch của anh. Sau khi tiêu hóa xong tất cả tin tức, cô rơi vào trầm tư. Chốc lát sau, Ân Tô Tô ngập ngừng nói: "Cái đó, em bảo muốn chờ anh về không phải vì em chưa sẵn sàng đâu."

Phí Nghi Châu:?

Ân Tô Tô: "Do em thấy hôm nay anh phải dậy sớm, nếu tối hôm qua làm thì sáng nay anh sẽ không dậy nổi thôi."

Câu vừa dứt, cả phòng ngủ rộng lớn thoáng chốc im lặng đến mức tưởng chừng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mặt Ân Tô Tô nóng phừng phừng như bị lửa thiêu đốt. Cô kéo chăn lên che đầu, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ.

Sự yên tĩnh tiếp tục kéo dài, ngỡ như là vô tận.

Vài giây sau, một tràng tiếng cười trầm thấp cất lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

"?" Ân Tô Tô ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, lộ đôi mắt ra khỏi chăn để nhìn ra ngoài.

Thái tử gia tỏa sáng ngời ngời đang ngồi thoải mái bên mép giường, hơi cúi mặt, cất tiếng cười thật khẽ, đôi bờ vai hơi run run. Thoạt trông tâm trạng anh đang rất vui.

Ân Tô Tô vô cùng nghi hoặc vì tiếng cười của quý ngài này. Cô hơi nhíu mày, thử dò hỏi: "Sao tự dưng anh cười như được mùa thế?"

Một lúc sau, cuối cùng Phí Nghi Châu cũng cười thỏa thích. Anh ôm eo cô, kéo cô lại gần mình rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô, lười biếng hỏi: "Thật ra anh hơi tò mò tại sao em lại tự tin đến mức khẳng định người không dậy nổi là anh."

Ân Tô Tô: "..."

"Nói thật là em cần phải có cái nhìn thực tế về bản thân đấy." Hôn cô xong, Phí Nghi Châu trượt xuống, hé mở đôi môi mỏng nhẹ nhàng ngậm lấy chiếc cằm xinh xắn của cô. Giờ phút này, giọng anh trầm hơn, khàn hơn cả khi vừa tỉnh ngủ, tựa như tờ giấy nhám xì xì vuốt ve làn da mơn mởn của cô: "Hay anh cho em thử một lần ngay bây giờ nhé?"

Đương nhiên Ân Tô Tô biết anh muốn thử gì, điều đó làm cô thẹn thùng đến nỗi không thể thốt thành lời. Cô dùng hết sức bình sinh nhéo cánh tay anh, mắc cỡ mắng: "Dậy cho rồi, lần lữa mãi trễ giờ xuất phát thì sao!"

Mới sáng sớm mà đã giở trò chọc ghẹo cô rồi, đồ biến thái!

Phí Nghi Châu cụp mắt nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, trong lòng bình tĩnh suy tư.

Anh đang phân vân không biết nên nghe lời, buông cô ra, xuất phát đúng giờ hay là gọi điện cho Hà Kiến Cần, nói anh ấy báo dời thời gian cất cánh với bên sân bay, sau đó "yêu thương" cô từ đầu đến chân cho thỏa lòng mong nhớ.

Mấy giây sau, Phí Nghi Châu đã có quyết định, anh lưu luyến buông tay ra.

Nếu hoãn lịch bay vào lúc này thì sẽ gây ảnh hưởng cho các máy bay chở hành khách khác trên sân bay. Mặc dù anh đã quá mê mẩn, quá chìm đắm vào sắc đẹp động lòng người của cô, khó lòng dứt ra được nhưng anh không mù quáng đến mức ích kỷ hết thuốc chữa.

Hơn nữa, dù gì anh cũng đã chờ cô được chín năm trời, một tháng rưỡi có là gì? Anh chờ được.

*

Toàn bộ thành viên trong nhà họ Phí đều có ý thức rất rõ ràng về thời gian. Chưa đến bảy giờ, Phí Nghi Châu và Hà Kiến Cần đã cùng nhau từ nhà riêng ở Nam Tân lên đường đến sân bay.

Kể từ khi anh chồng đại gia rời đi, phòng ngủ chính vốn đã rộng thênh thang nay còn trống trải hơn nữa.

Ân Tô Tô nằm trong chiếc chăn ấm áp, đảo mắt nhìn khắp nơi, cảm nhận được rõ mồn một cảm giác áp lực do khí thế của người ấy đem lại vốn luôn hiện hữu ở nơi đây đã không còn, nhường chỗ cho sự quạnh vắng lạnh căm.

Nói thật thì cô chẳng quen chút nào.

Ngón tay cô vô thức vuốt ve vị trí anh từng nằm. Nơi đó đã lạnh đi, không để lại bất kỳ hơi ấm hay dấu vết nào của việc anh mới nằm ở đây cùng cô.

Phát hiện ấy làm cõi lòng Ân Tô Tô hụt hẫng và buồn bã thấy rõ. Cô thở dài thườn thượt. Sau vài giây suy nghĩ, cô tiện tay mò điện thoại ra từ dưới gối, vào Wechat, tìm khung chat với người được đặt biệt danh là "anh đẹp giai nhiều tiền" rồi nhắn tin.

Ân Tô Tô: [Lúc nãy quên nói với anh, dạo này em muốn về ngõ Chương Thụ ở, dù sao thì anh cũng không ở đây.]

Lúc này Phí Nghi Châu vẫn còn đang ở trên xe, tình cờ cũng đang xem điện thoại nên sẵn tiện trả lời cô luôn: [Em thấy tiện là được.]

Anh nhấn nút gửi tin nhắn.

Phí Nghi Châu đang đeo kính không gọng trên sống mũi, cặp mắt đằng sau kính đang nhìn màn hình điện thoại. Hai ngày trước người con gái của anh đã đổi ảnh đại diện, từ chú mèo con che miệng, nằm theo kiểu nàng tiên cá trông vô cùng bỉ ổi biến thành một bé gái mũm mĩm trong anime, miệng nhai nhồm nhoàm, tay ôm bát cơm to.

Thật ra Phí Nghi Châu không hiểu ý nghĩa của các ảnh đại diện mà Ân Tô Tô dùng cho lắm, nhưng mỗi lần thấy những ảnh đại diện kia, anh lại luôn dễ dàng liên tưởng đến cô.

Thấy mèo con nằm theo kiểu nàng tiên cá, nó sẽ gợi anh nhớ đến dáng vẻ xấu hổ sau khi làm chuyện đội quần của cô.

Thấy bé gái ôm bát cơm to, anh sẽ nhớ điệu bộ đáng thương rõ là thèm ăn, muốn ăn thật nhiều nhưng lại phải kiềm chế lại của cô.

Phí Nghi Châu chống cùi chỏ lên hộp đựng đồ ở giữa băng ghế sau, tay còn lại chống cằm. Anh nhìn màn hình một lát rồi gõ một dòng chữ: [Tại sao...]

Nhưng ngón tay thon dài của Phí Nghi Châu không gõ hết nội dung mà khựng lại, cuối cùng nhấn nút xóa, xóa sạch hai chữ "tại sao".

Anh tắt màn hình, nhắm mắt, lấy kính xuống rồi nhẹ nhàng day trán.

Thật ra Phí Nghi Châu muốn hỏi tại sao cô lại muốn dọn về ngõ Chương Thụ ở một cách đường đột như vậy, nhưng nghĩ lại thì anh không muốn hỏi nữa.

Anh đã từng nói rằng mình sẽ tôn trọng tất cả quyết định của cô, thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô, thế nên dù có hỏi thêm đi chăng nữa thì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Hơn nữa, anh biết mình hỏi vậy tức là bản thân đang mong đợi câu trả lời gì.

Anh muốn cô nói câu "Thấy những gì liên quan tới anh sẽ nhớ anh".

Nhưng lỡ câu trả lời của cô khác với những gì anh mong đợi thì sao? Có lẽ tâm trạng anh sẽ buồn bã, thất vọng, hỗn loạn, muộn phiền vì điều đó trong mười phút, vài tiếng đồng hồ, thậm chí là suốt cả một ngày mất.

Nghĩ đến đây, Phí Nghi Châu bỗng dưng lặng lẽ cười tự giễu.
Bình Luận (0)
Comment