Tô Tô

Chương 111

Đôi môi của Phí Nghi Châu đè xuống, nụ hôn vừa hung ác vừa vội vàng. Cả người Ân Tô Tô khô nóng đến nỗi run lên, khẽ rên rỉ như thể muốn nói gì đó nhưng không nói được một chữ nào, tất cả âm thanh phát ra đều bị anh nuốt chửng.

Chung cư bị cúp điện, chung quanh chỉ toàn một màu tối om, thò tay ra không thấy năm ngón tay đâu.

Cánh tay của anh ôm chặt vòng eo của cô, giam cầm thân thể mảnh mai của cô trong lòng bàn tay của mình, vừa cắn lên môi cô, hôn cô một cách cuồng nhiệt, vừa đẩy cô lùi vào trong cánh cửa.

Nên may mắn hay nên buồn bực đây nhỉ? Cô đã mở cửa ra ngay từ đâu, cánh cửa hé mở tựa như một lá thư mời mọc không tiếng động lại tràn đầy mờ ám, cho anh cơ hội để tiến quân xâm lược.

Cả người của cô đều nằm gọn trong lòng anh, thừa nhận sự càn quét ngang ngược của đôi môi anh, đến nỗi suýt nghẹt thở. Dưới thế tấn công mạnh mẽ của anh, thân thể cô vô thức lùi về sau, bước vào cửa nhà, vượt qua tấm thảm trải sản, sau đó được anh bế lên.

Cánh tay vừa dài vừa mạnh mẽ, bế cô lên một cách vững vàng không tốn chút sức lực.

Khuôn mặt cô nóng bừng như thể bị nướng trên lửa, tim đập thình thịch như sét đánh, khẽ rên rỉ một tiếng, bị anh đè lên vách tường.

Đôi môi quấn quýt lấy nhau, trêu đùa nhau.

Xa cách hơn một tháng, hai người vẫn vô cùng ăn ý, môi và môi kề sát thân mật, lưỡi và lưỡi cũng càn rỡ triền miên, trao đổi hơi thở và mùi hương cho nhau.

Nếu là trước kia, Phí Nghi Châu hôn mình như muốn ăn tươi nuốt sống mình kiểu này, phản ứng đầu tiên của Ân Tô Tô chắc chắn sẽ là giãy dụa và kháng cự. Nhưng lần này, cho dù cả khoang miệng đều bị anh hôn đến nỗi hơi đau đớn, cô cũng không muốn né tránh.

Hơn một tháng không gặp mặt, mấy ngày nay cô chỉ toàn chú tâm vào công việc, phim mới đóng máy xong cũng không nghỉ ngơi, hoàn toàn đắm chìm trong kịch bản và đủ các loại show diễn. Chị Lương khen cô nghiêm túc với công việc, có thể coi là chiến sĩ thi đua, mỗi ngày đều tràn đầy ý chí nhưng chỉ có mình cô biết, đây chỉ là cách để cô thay đổi sự chú ý mà thôi.

Chuyện tình cảm thật sự rất thần kỳ, khi bạn thích một người, người ấy sẽ chiếm đầy trái tim bạn, lúc nào cũng nhớ nhung, giây nào cũng vướng bận.

Mấy hôm trước, thậm chí cô còn nảy sinh ý nghĩ lén lút đến châu Âu tìm anh.

Nếu Lương Tĩnh không sắp xếp lịch trình quá dày đặc cho cô thì nói không chừng cô sẽ thật sự biến ý nghĩ thành hành động.

Cô không ngờ, cuối cùng lại là Phí Nghi Châu cho mình một niềm vui bất ngờ.

Tình ý dâng trào, làm gì có chuyện trốn tránh từ chối. Cô chờ được anh về nước, sau khi khiếp sợ thì chỉ còn lại hân hoan, chỉ muốn ngoan ngoãn mặc cho anh đòi lấy, cho anh nhiều hơn.

Ân Tô Tô từ từ nhắm mắt, nghiêm túc đáp lại nụ hôn của Phí Nghi Châu.

Nhưng Phí Nghi Châu vẫn mở mắt, nhìn chằm chằm vào cô gái đang ôm hôn cùng mình.

Cô được anh ôm vào lòng, thân thể lơ lửng giữa không trung, có lẽ là vì không có cảm giác an toàn nên cô ôm cổ anh thật chặt, hai chân cũng tách ra quấn quanh vòng eo mạnh mẽ săn chắc của anh như gấu koala ôm thân cây. Chiều cao và hình thể của hai người đều có sự chênh lệch nhất định, trong tư thế này, để có thể đáp lại nụ hôn của anh, cô không thể không ngẩng cao chiếc cổ thanh mảnh của mình, tạo nên một vòng cung trắng như tuyết giữa bóng tối đen như mực, trắng đến chói mắt.

Trước kia, Phí Nghi Châu chưa bao giờ có cảm giác trực quan như thế này, mãi đến bây giờ thấy dáng vẻ kiều diễm và xinh đẹp của cô, anh mới nhận ra cô thật sự rất mảnh mai.

Chiếc cổ mảnh mai nhường này, dường như chỉ cần anh bóp mạnh một chút thì sẽ bẻ gãy nó, có thể dễ dàng giết chết cô.

Tựa như một con búp bê sứ xinh đẹp, nho nhỏ, mong manh.

Phí Nghi Châu chăm chú nhìn Ân Tô Tô, khi vừa nảy sinh suy nghĩ này, đôi mắt sâu thẳm si mê của anh chợt trống rỗng trong phút chốc. Kế tiếp, anh dùng cánh tay phải của mình để nâng thân thể của cô lên, thong thả giơ cao tay trái, năm ngón tay thanh mảnh xòe ra, dịu dàng đặt lên chiếc cổ mềm mại của cô.

Trong lúc ở châu Âu, anh vừa mở mắt ra đã nhớ đến Ân Tô Tô, nhắm mắt lại trong đầu chỉ toàn Ân Tô Tô, gương mặt của Ân Tô Tô xuất hiện trong đầu anh mỗi thời mỗi khắc. Trên những gương mặt ấy là biểu cảm cô nhíu mày tức giận, cô mỉm cười cong đôi mắt, cô giả vờ làm nũng, cũng có quyến rũ gợi cảm đến tận xương tủy lúc lên đỉnh.

Đôi khi cô xuất hiện trong giấc mơ, có lúc cô sẽ trốn khỏi suy nghĩ hư ảo, tiến vào thế giới thực của anh. Tựa như một yêu nữ hư vô, mỉm cười xinh đẹp dụ dỗ anh rơi xuống vực thẳm.

Mỗi khi anh vươn tay ra, cô sẽ tan biến như sương khói, cứ như thể chưa bao giờ xuất hiện, dường như chưa bao giờ tồn tại cuộc trùng phùng dưới cơn mưa đêm ở Florence, dường như từ đầu đến cuối, cô vẫn chỉ là giấc mơ đã từng khiến anh phiền nhiễu suốt 9 năm trời.

Cô tra tấn thần kinh của anh mỗi thời mỗi khắc, gặm nhấm tinh thần của anh, khiến tất cả những thứ gọi là sự bình tĩnh, tự chủ, lý trí đều biến thành trò cười, cứ như kẻ nghiện bị lên cơn nghiện thuốc phiện.

Anh muốn mau chóng về nhà, mau chóng thấy cô, thế nên anh rút gọn oàn bộ hành trình đến mức ngắn nhất, mỗi ngày làm việc đến nửa đêm, thậm chí là thâu đêm suốt sáng.

May mà về đến nơi này, khi được chạm vào cô, ôm cô vào lòng một lần nữa, cuối cùng anh cũng có thể xác nhận thêm lần nữa, cô thật sự tồn tại.

Cô là chân thật, thuộc về anh.

Gió đêm dâng lên, thổi tan từng đám mây dày che khuất bầu trời, ánh trăng e ấp để lộ nửa khuôn mặt, chiếu rọi ánh sáng trong vắt mờ ảo, từng sợi tơ ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất của chung cư, chiếu sáng màn đêm tĩnh mịch đen tối trong căn phòng.

Mượn ánh trăng, Phí Nghi Châu quan sát người trong lòng mình, cô cũng đang ngước mắt nhìn anh, gò má hồng hào, đôi mắt ướt át như một chú nai con đi lạc trong từng, hô hấp dồn dập, hé miệng khẽ thở hổn hển từng chút một.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ của cô, từ dưới lên trên, khẽ vuốt gò má cô, dịu dàng hỏi lại câu hỏi lúc nãy: “Nhớ anh không?”

Ân Tô Tô im lặng, cuối cùng cũng gật đầu, cụp mi đáp lại một tiếng lí nhí: “Nhớ.”

Khóe môi Phí Nghi Châu hơi cong lên, nở nụ cười vừa hài lòng vừa lười nhác: “Quả nhiên. Vừa rồi em không ngoan gì hết, phải hôn môi xong mới chịu mềm xuống.”

“… Anh suốt ngày không đàng hoàng.” Bị anh trêu đùa, sắc mặt của cô thoáng chốc đỏ hơn, khẽ sẵng giọng mắng, lại ôm cổ anh rồi vùi mặt vào hõm vai của anh, khẽ hỏi: “Anh định về sớm mà sao không báo trước với em một tiếng?”

Phí Nghi Châu nghiêng đầu khẽ cắn vành tai của cô, khiến cô nhạy cảm khẽ run rẩy, lúc này mới ôn hòa trả lời: “Báo trước cho em thì em sẽ không bất ngờ.”

Ân Tô Tô chớp mắt, nói tiếp: “Em cũng mới về từ Quảng Tây, anh không sợ em không có nhà à? Anh sốt ruột về nhà, ai dè lại không thấy em đâu thì sao?”

Phí Nghi Châu: “Mỗi ngày anh đều hỏi A Sinh lịch trình của em, A Sinh sẽ báo cho anh biết.”

Ân Tô Tô bị chặn họng, đôi mắt tròn xoe: “Lúc trước anh phái Trần Chí Sinh bảo vệ em, không phải là để cài máy theo dõi chạy bằng cơm bên người em đấy chứ?”

“Anh không có ý đó.”

Vừa nói, Phí Nghi Châu vừa bế cô lên, cất bước ngồi xuống sofa rồi đặt cô ngồi lên đùi mình đối diện với mình, bình tĩnh nói: “Chỉ có điều, anh thực sự rất nhớ em. Ngày thường em lại bận, thi thoảng không trả lời tin nhắn của anh, cũng không nghe điện thoại, anh chỉ còn cách hỏi A Sinh.”

Nghe vậy, Ân Tô Tô không nhịn được cong khóe môi lên cao hơn, trong lòng ấm áp, ngay cả giọng nói cũng trở nên nũng nịu hơn hẳn. Cô ôm cổ anh ghé lại gần bên anh, nói rất nhẹ nhàng: “Được rồi, em miễn cưỡng tin anh.”

Ân Tô Tô cách anh quá gần, hơi thở cứ quanh quẩn bên chóp mũi của anh, đó là mùi thơm hòa lẫn với mùi kẹo ngọt. Hình như là… Mùi quýt?

Phí Nghi Châu hơi nhướn mày, ngón tay thưởng thức vành tai của cô, khẽ hôn lên môi cô rồi nói: “Miệng em ngọt lắm, mới ăn kẹo xong hả?”

“Vâng.” Ân Tô Tô hơi ngượng ngùng gật đầu: “Kẹo trái cây vị quýt.”

“Anh nếm được.” Phí Nghi Châu lười biếng trả lời, lại luồn tay về phía xương bướm trên lưng cô, ngón tay tùy ý nhếch lên. Cảm giác trói buộc thoáng chốc biến mất, trái tim cô chợt đập thật mạnh mấy nhịp, hoảng loạn mà không trốn được, chỉ có thể đỏ mặt mặc cho anh xằng bậy, giọng nói gần như năn nỉ: “Em mới xuống máy bay, bôn ba cả ngày người đầy mồ hôi, chưa tắm đâu.”

“Anh biết, anh chỉ kiểm tra một chút thôi.” Giọng anh vừa thấp vừa trầm, mang theo khàn khàn, thì thầm bên tai cô. Ngón tay lướt qua trái dâu của cô, lớp sừng mỏng trên ngón tay cọ sát với làn da mịn màng của cô, động tác không nhẹ cũng không nặng, chỉ bâng quơ chạm vào đã khiến cô hoàn toàn mất hết sức lực, chỉ có thể ngả người lên vai anh, biến thành cá nằm trên thớt, mặc cho người ta xâu xé.

“Bên quản lý dịch vụ không nói khi nào có điện lại à?” Anh vừa mân mê trêu đùa vừa hỏi bằng giọng điệu lơ đễnh, lại khiến da đầu của cô như sắp nổ tung.

“Không có…” Khóe mắt của cô ứa nước mắt, thật sự khó có thể chịu nổi, bèn giơ tay lên cắn ngón tay, cố gắng giữ tỉnh táo để trả lời anh: “Em cũng quên không hỏi. Nhưng theo lệ thường, cúp điện trong khoảng thời gian rạng sáng như thế này, chứng minh sẽ mất điện trong một thời gian dài.”

“Đã biết.” Anh thuận miệng đáp lại một tiếng.

Lúc nãy đè cô lên cánh cửa hôn nồng nhiệt một trận, cảm giác ngứa ngáy trong lòng Phí Nghi Châu đã vơi bớt rất nhiều, bây giờ anh có thể bình tĩnh lại, đủ kiên nhẫn để chậm rãi trêu đùa cô.

Giờ đây anh đã là một cao thủ chân chính, khống chế sức lực của mỗi một động tác không thừa không thiếu, anh biết rất rõ làm cách nào để khiến người phụ nữ của mình được sung sướng.

Chỉ chưa đầy mấy phút, mười cái ngón chân giấu trong giầy thể thao của cô đều quặp lại, cắn lên hầu kết của anh, khóc nức nở thành tiếng.

“Nhìn xem cục cưng của anh vô dụng chưa kìa.” Phí Nghi Châu hôn lên khóe mắt ướt át của cô, khẽ thì thầm bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng, song nội dung câu nói lại khiến cô thẹn thùng gần chết: “Em yếu ớt quá đấy. Mới một tháng không gặp, anh vừa mân mê mấy cái đã lên đỉnh rồi.”

Đầu óc Ân Tô Tô vẫn đang trong trạng thái choáng váng, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, nghe thấy lời chế nhạo của Phí Nghi Châu, cô vô cùng xấu hổ, không nhịn được nhéo cánh tay của anh thật mạnh. Cô không thể cãi lại sự thật trong lời nói của anh, chỉ cảm thấy rất bối rối, cuối cùng dứt khoát che mặt lại, mệt mỏi nói: “Trong nhà tối om, anh định đêm nay ngủ ở chỗ em hay chúng ta cùng nhau về Nam Tân?”

“Về Nam Tân xa quá.” Giọng Phí Nghi Châu nặng nề, bàn tay cầm chiếc cằm nhỏ nhắn của cô nâng lên, cụp mi chăm chú nhìn gương mặt đỏ bừng như ánh lửa của cô, nói: “Chỉ sợ anh sẽ không chờ được.”

Anh vừa dứt lời, Ân Tô Tô thoáng chốc ngẩn người.

Ánh trăng sáng hơn ban nãy, vậy nên gương mặt của anh cũng trở nên rõ ràng hơn hẳn, nhất là đôi mắt đang dâng trào sóng to gió lớn, anh cứ thế chăm chú nhìn cô, dường như muốn nhấn chìm cô trong đôi mắt ấy.

Khi thấy rõ đôi mắt của Phí Nghi Châu, cô loáng thoáng nhận thấy điều gì đó, trái tim cứ như bị một bàn tay vô hình siết chặt.

Dường như nhận thấy sự chần chờ và lưỡng lự của cô, Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào mắt cô, ngón tay nhẹ nhàng đè lên đôi môi của cô, nhẹ giọng nhắc nhở: “Chính em đã hứa hẹn với anh.”

Ân Tô Tô cắn môi dưới, mười ngón tay co lại siết chặt áo vest của anh.

Đúng vậy, cô vẫn còn nhớ.

Trước khi anh đi châu Âu, cô từng thề thốt hứa hẹn rằng khi nào anh về, cô sẽ tặng cho anh món quà quý giá nhất.

Anh tranh thủ thời gian vất vả trở về nơi này, là để đòi món quà ấy của cô.

Chờ mãi mà không nhận được lời hồi đáp của cô, anh khẽ nhíu mày, bóp cằm cô hỏi: “Có phải em định đổi ý không?”

“… Không.” Ân Tô Tô cũng dồn hết dũng khí đối diện với anh, chốc lát sau, cô hít sâu một hơi rồi từ từ thở hắt ra, dường như đã hạ quyết tâm, cô nâng gương mặt của anh lên, hôn môi anh một cách chân thành: “A Ngưng, em đã nói được thì sẽ làm được, sẽ không đổi ý.”

Nhận được câu trả lời của cô, Phí Nghi Châu không quan tâm đến bể dục như vỡ đê tuôn trào trong đầu mình, nhanh chóng cụp mi mắt, giành lấy quyền chủ động, ôm cô vào lòng thật chặt rồi hôn lên môi cô.

Trong phòng khách chỉ còn ánh trăng đang nhìn lén. Ân Tô Tô hồi hộp đến nỗi mười ngón tay đều run rẩy, miệng lưỡi cùng anh quấn quýt, chẳng mấy chốc cô đã đánh mất ý thức của mình.

Hơi thở giá lạnh xa xăm lướt qua cằm, cổ, xương quai xanh của cô, sau đó tiếp tục đi xuống dưới.

Đôi mắt Ân Tô Tô tràn đầy mê ly, ngơ ngác nhìn trần nhà đắm chìm trong bóng tối. Bất chợt, cô nghĩ đến điều gì đó, nhất thời ngại ngùng ngồi bật dậy, dùng gối ôm che khuất thân thể của mình, sắc mặt đỏ bừng nói: “Không được, em vẫn chưa tắm.”

“Không sao.” Phí Nghi Châu vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, cho dù thân thể gần như đau đớn nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh nói: “Mùi trên người em rất sạch sẽ.”

“…” Trái tim Ân Tô Tô đập nhanh như thể có một chú nai con đang điên cuồng nhảy disco trong đó. Cô lắc đầu nguầy nguậy, cố chấp nói: “Không được, em phải tắm trước đã.”

Quảng Tây nóng nực, cô tham dự sự kiện chảy rất nhiều mồ hôi, mà lần nào anh cũng thích liếm chỗ ấy, rất mất vệ sinh.

Dù sao cũng là lần đầu… Cô là con gái, sao không ngại cho được?

Phòng khách thoáng chốc tĩnh lặng.

Trên sô pha, cô gái trẻ và người đàn ông im lặng giằng co với nhau, một người mặt đỏ như gấc chín không chịu thỏa hiệp, một người đôi mắt sâu không thấy đáy, bể dục dâng trào.

Tích tắc, tích tắc, tích tắc, tích tắc.

Bốn giây trôi qua, đến giây thứ năm, Phí Nghi Châu khẽ gật đầu, nói: “Ừ, đi tắm.”

Nghe xong câu này, Ân Tô Tô không khỏi vui vẻ, đang định nhảy xuống sofa vào phòng ngủ lấy đồ thì không ngờ Phí Nghi Châu lại khom lưng, một tay bế cô lên từ trên sofa theo kiểu công chúa, trực tiếp bước vào phòng tắm.

Diện tích căn hộ chung cư này của cô không rộng lắm, nhà vệ sinh hơi chật chội, bình thường một mình cô sử dụng thì không gian này là vừa đủ, nhưng Phí Nghi Châu cao 1m90, vai rộng chân dài, bước vào nơi này nhất thời khiến không gian trở nên chật hẹp ngột ngạt vô cùng.

Ân Tô Tô sững sờ cả người, đôi mắt tròn xoe vẫn chưa kịp hoàn hồn. Phí Nghi Châu mở chốt vòi hoa sen, dòng nước tưới thẳng vào mặt thoáng chốc dội ướt cả hai người.

Máy nước nóng có trữ tồn nước nóng, nhiệt độ vừa đủ, hơi nước nóng hầm hập dâng lên.

“Anh làm gì vậy?” Ân Tô Tô sợ hãi đến nỗi giọng nói run lên.

“Chẳng phải em muốn tắm à? Vừa lúc, chúng ta tắm chung.”

Giọng anh khàn khàn đến đáng sợ, không chờ cô trả lời thì đã kéo cô về phía mình, giữ chặt cằm của cô rồi hôn môi cô một cách cuồng nhiệt dưới dòng nước ấm xối xả.

Nào là nước ấm, nào là hôn môi, Ân Tô Tô cảm thấy mình hoàn toàn không thở nổi, sắp chết đến nơi rồi.

Quần áo ướt đẫm biến thành từng miếng vải rách rưới, bị ném xuống sàn nhà.

Đầu óc Ân Tô Tô như biến thành một đống bùn nhão, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa. Đôi mắt mông lung của cô nhìn vào cánh cửa thủy tinh của phòng tắm, thấy được bóng lưng nổi lên cơ bắp gợi cảm cuồn cuộn của anh, vừa đẹp mắt vừa hoang dại, rất giống một con thú dữ đang trong trạng thái săn mồi trên thảo nguyên.

Mà cô, là con mồi mà con thú hoang ấy đã ẩn nấp nhiều ngày để rình mò, nhất định phải ăn vào bụng.

Không còn chỗ để trốn.
Bình Luận (0)
Comment