Tô Tô

Chương 114

Phí Nghi Châu đã mặc lại bộ âu phục sẫm màu anh mặc tối hôm qua vào, quay trở lại dáng vẻ thanh cao, khó gần như tuyết trắng vào ngày thường, khuôn mặt lạnh lùng như tranh vẽ, phong thái thản nhiên, thoải mái.

Trong tay anh còn cầm một chiếc váy ngủ cotton 100% màu xanh nhạt và một cái quần nhỏ viền ren màu đen, anh đi vào toilet đưa cho cô.

“Cảm ơn.” Ân Tô Tô ngập ngừng nói, cầm quần áo chuẩn bị thay ra.

Nhưng mà hai tay cô vừa chạm vào cúc áo sơ mi trắng thì bỗng nhiên cô nhận ra điều gì đó, khó hiểu ngửa đầu lên.

Cậu cả mặc âu phục thẳng thớm vẫn đứng trước bồn rửa mặt, mí mắt hơi cụp xuống, cầm bàn chải đánh răng dự phòng mới cô đưa cho anh tối hôm qua đang để trên bồn rửa mặt lên, lại cầm tuýt kem đánh răng lên, từ từ bóp kem đánh răng lên bàn chải đánh răng. Ngón tay thon dài trắng có các đốt ngón tay giống như trúc, hệt như bạch ngọc cầm cán bàn chải đánh răng và kem đánh răng.

Trông rất đẹp!

Chẳng qua Ân Tô Tô cũng không có tâm trạng nào để ngắm nhìn trai đẹp. Cô nhíu mày lại, trừng mắt nhìn Phí Nghi Châu, khẽ nói: “Em muốn thay quần áo, anh đợi ở đây làm gì?”

Phí Nghi Châu liếc mắt nhìn cô, lịch sự giơ bàn chải đánh răng trong tay về phía cô cho cô thấy, sau khi ra hiệu đó thì giải thích: “Đánh răng.”

“...” Nhận ra mình đã hỏi một câu hết sức thừa thãi, Ân Tô Tô bối rối nhăn mặt, mấp máy môi, muốn nói “Em muốn thay quần áo, anh mau đi ra đi” nhưng lại cảm thấy như vậy không chỉ không có nghĩa lý gì mà còn có vẻ già mồm cãi láo.

Tối hôm qua hai người chiến đấu quần quật với nhau, ‘làm’ từ trong toilet tối om đến phòng khách tối tăm, sau đó lại từ phòng khách tối tăm ‘làm’ tiến vào phòng ngủ tối đen như mực. Cô đã bị anh ‘làm’ đến nỗi khóc không biết bao nhiêu lần.

Đến thế rồi mà cô vẫn còn sợ anh nhìn sao?

Nghĩ như vậy, hai tai Ân Tô Tô lại đỏ bừng lên, cô không nói gì nữa mà chỉ im lặng quay người đi, quay lưng về phía anh, cởi áo sơmi ra.

Phí Nghi Châu vẫn tiếp tục công việc đang làm dở của mình, vẻ mặt rất bình tĩnh, lạnh tanh. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương, đồng thời cũng nhìn chằm chằm vào bờ lưng trần thướt tha, yêu kiều trong gương kia.

Vòng eo trắng như tuyết, đường cong mềm mại như vẻ đẹp của tạo hóa, hai bên eo lần lượt hằn vài dấu tay với bàn tay thon dài đang ửng đỏ.

Phí Nghi Châu biết dấu tay kia là do bị anh nắn bóp đã để lại dấu.

Nhìn xuống dưới một chút nữa chính là bờ mông căng tròn đầy đặn, đúng theo tiêu chuẩn mông hình quả đào, giữa làn da trắng như tuyết lại điểm xuyết vài dấu màu đỏ tươi xinh đẹp, giống như bị bỏng.

Thật ra đó cũng là dấu tay để lại.

Chẳng qua lúc đánh tay vào mông cô, anh đã cẩn thận kiểm soát lực đánh, chỉ có tác dụng gia tăng khoái cảm cho cả hai mà thôi, lực đánh cũng rất nhẹ nên dấu tay để lại cũng không rõ bằng dấu tay anh bóp nơi eo cô.

Trong lúc suy nghĩ của anh đang bay xa thì đúng lúc này cô gái đang đứng quay lưng về phía anh để thay quần áo đã mặc xong váy ngủ.

Phí Nghi Châu hớp một ngụm nước lạnh để súc miệng, âm thầm nhìn sang chỗ khác, tiếp tục rửa mặt.

“Này.”

Phí Nghi Châu cảm nhận được cánh tay mình bị người khác kéo nhẹ, anh nhìn xuống thì thấy hai ngón tay trắng như sứ đang túm lấy ống tay trái âu phục của anh.

Anh hơi nhướng mày, ngước mắt lên nhìn thẳng vào khuôn mặt của chủ hai ngón tay đó, trong đôi mắt còn có chút khó hiểu.

“Chắc chắn mẹ em rất thắc mắc về mối quan hệ của chúng ta, em phải giải thích cho bà ấy.” Ân Tô Tô vẫn nói rất nhỏ, âm mưu bí mật ngay bên cạnh anh, sai bảo anh nói: “Lát nữa anh rửa mặt xong thì đến thẳng công ty luôn, đã nghe thấy chưa?”

Phí Nghi Châu ung dung trả lời: “Hôm nay anh rất rảnh, không đến công ty.”

Ân Tô Tô im lặng không biết nói gì một lúc, lại chỉ tay ra lệnh cho anh lần nữa: “Thế anh quay về Nam Tân đi.”

Phí Nghi Châu vẫn ung dung trả lời: “Em cũng không có ở đấy, anh quay về làm gì.”

“Xin anh đấy, anh về nhà anh thì liên quan gì đến chuyện em có ở đấy hay không?” Ân Tô Tô bị sặc nước bọt, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Vậy anh muốn đi đâu thì đi, em mặc xác anh, dù sao thì em muốn nói chuyện riêng với mẹ em.”

Phí Nghi Châu lại càng ung dung trả lời hơn: “Em ở đâu thì anh ở đó, anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi.”

Không sợ cậu cả là tên mặt dày la liếm mà chỉ sợ cậu cả là người không cần thể diện.

Nhận được câu trả lời kiểu lì đòn này, Ân Tô Tô bất lực day mi tâm, thực sự không biết phải làm sao, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: “Được rồi. Vậy lát nữa một mình anh quay về phòng ngủ đi.”

Nói xong, cô quay người định đi ra, thế nhưng vừa đi được nửa bước lại khựng lại như thể vẫn chưa yên tâm, quay đầu lại, nghiêm túc dặn dò: “Nhớ đấy, không được đi ra đâu đấy.”

“...” Phí Nghi Châu không nói gì mà chỉ nhướng mày lên, dõi mắt nhìn cô gái sải những bước chân kiên định mà bi tráng về phía phòng khách.

*

Một lúc sau, cậu cả nhà họ Phí đi ra rót cho mẹ vợ một chén trà nóng, sau đó giữ đúng lời hứa nghe lời quay về phòng ngủ, đồng thời cũng rất biết ý đóng cửa lại, chừa lại không gian riêng cho vợ và mẹ vợ nhà mình nói chuyện riêng với nhau.

Trong phòng khách.

Cô Ân Tô Tô và bà Trương Tú Thanh lần lượt ngôi trên hai chiếc ghế sofa đơn, một người cúi đầu im lặng, một người mím chặt môi cũng không nói gì, bầu không khí im lặng chết người.

Sau khi đấu tranh một lúc lâu, Trương Tú Thanh hít sâu một hơi rồi thở dài, cuối cùng cũng lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng này. Bà ấy cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, bình tĩnh nói: “Bắt đầu giải thích rõ ràng cho mẹ, chàng trai kia là ai?”

“Mẹ, mẹ đến thủ đô từ bao giờ vậy ạ?” Ân Tô Tô ngẩng đầu lên nhìn mẹ, cố gắng âm thầm chuyển chủ đề câu chuyện sang chủ đề khác: “Hơn nữa, mẹ một thân một mình đi xa như vậy, từ bao giờ mà mẹ dạn như thế chứ?”

“Mẹ đến đây với đoàn chứ không đến một mình.” Trương Tú Thanh thở dài, sau đó mới nói tiếp: “Khoảng thời gian trước chú năm của con gây ra chuyện bực mình như vậy, khiến mẹ rất tức giận, sau khi giải quyết xong chuyện đó mẹ cứ cảm thấy ngột ngạt tức giận, không thoải mái. Ba con bèn đăng ký cho mẹ tham gia một nhóm đi du lịch của người già để mẹ ra ngoài giải khuây, chuyến du lịch kéo dài bảy ngày đi Bắc Kinh - Thiên Tân - Hà Bắc. Tối hôm qua, mẹ vừa đến thủ đô, có mấy giờ hoạt động tự do nên mẹ tranh thủ ghé thăm con một chút, tiện thể mang đồ từ quê lên đưa cho con.”

Ân Tô Tô: “Vậy sao mẹ định đến đây mà lại không nói trước cho con biết một tiếng?”

“Không phải do mẹ muốn tạo cho con niềm vui bất ngờ hay sao!” Nói đến đây bỗng dưng Trương Tú Thanh im lặng, ngập ngừng mất một lúc bà ấy mới chợt nhận ra mình bị con nhóc này dắt mũi, ngay lập tức bà ấy lại tức giận hơn: “Nhưng mà quả thật không ngờ, mẹ vượt đường xá xa xôi đến đây, con lại tặng cho mẹ một bất ngờ lớn như vậy!”

Ân Tô Tô: “...”

Trương Tú Thanh trầm giọng: “Bớt nói nhăng nói cuội với mẹ đi. Nói mau, chàng trai kia là ai.”

“Mẹ, mẹ đừng xúc động, con nói cho mẹ biết không phải được rồi sao.” Ân Tô Tô tự biết mình chạy trời không khỏi nắng, chỉ có thể lựa chọn con đường thẳng thắn sẽ được khoan hồng này. Cô hắng giọng tiếp tục nghiêm túc nói: “Anh ấy tên là Phí Nghi Châu, là bạn trai của con.”

“Bạn trai?” Trương Tú Thanh nhíu mày: “Con có bạn trai từ bao giờ, sao chưa từng nghe thấy con nói với mọi người?”

Dù sao Ân Tô Tô cũng là diễn viên nên nói dối mà không thèm chớp mắt: “Bọn con yêu nhau được khoảng hai tháng rồi, con muốn đợi tình cảm chúng con ổn định hơn thì sẽ nói cho mẹ biết.”

Trương Tú Thanh: “Thằng bé bao nhiêu tuổi rồi?”

Ân Tô Tô: “Anh ấy ba mươi ba ạ.”

Trương Tú Thanh: “Thế thằng bé làm nghề gì?”

Ân Tô Tô: “Người làm ăn ạ.”

Cả một đời Trương Tú Thanh luôn sống cần cù, giản dị, giữ đúng khuôn phép, cuộc sống cũng bình thường. Mỗi ngày, ngoại trừ làm việc nhà thì bà ấy lại đi ra ngoài mua thức ăn, nhảy múa ở quảng trường. Trong nhận thức của bà ấy, người làm ăn sẽ cũng giống như bà Vương mở một siêu thị nhỏ ở cửa khu chung cư nhà bà ấy, quản lý một cửa hàng tạp hóa bán đầy đủ mọi thứ, còn không thì sẽ giống như Tiểu Lý mở một công ty hậu cần ở dưới lầu, quản lý mười mấy nhân viên.

“Làm ăn kinh doanh cũng không ổn lắm đâu. Nếu như gặp phải bên A hay bên B góp tiền rồi bỏ chạy hay là hàng hóa tồn đọng không bán ra được, hoặc cũng có thể không thu lại được tiền hàng thì làm sao bây giờ? Mẹ đã từng gặp không ít người làm ăn kinh doanh thua lỗ mất cả chì lẫn chài.” Dù trong lòng nghĩ như vậy, Trương Tú Thanh có chút không hài lòng, bà ấy lẩm bẩm mấy câu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía con gái mình, nói: “À này, cái cậu tên Phí Nghi Châu kia… Mẹ gọi thằng bé là Tiểu Phí nhé. Với hoàn cảnh xuất thân của đồng chí Tiểu Phí này, mẹ cảm thấy thằng bé làm ăn buôn bán, công ty không ổn định mà thu nhập cũng bấp bênh, thằng bé có ý định thi công chức hoặc là có một sự nghiệp riêng, làm việc trong nhà nước không? Hơn nữa, không phải văn chức bộ đội vừa bắt đầu thông báo tuyển người sao, hay là bảo thằng bé cũng báo danh tham gia đi?”

Ân Tô Tô: “...”

Nghe thấy mẹ nói công ty Phí Nghi Châu không ổn định, thu nhập bấp bênh, Ân Tô Tô im lặng suốt mười mấy giây đồng hồ. Cô bắt đầu suy nghĩ có nên nói cho mẹ của cô biết năng lực và tài lực thật sự của anh chồng đại gia của cô hay không.

Thu nhập bấp bênh không ổn định, câu này cũng không sai.

Thu nhập mỗi tháng vẫn luôn dao động bấp bênh trong hạn mức vài tỷ, quả thực không ổn định lắm.

Cơ mà điều quan trọng là nếu nói thẳng cho mẹ biết, giá trị con người của “anh bạn trai” này là hàng trăm tỷ thì có lẽ người mẹ sống cả đời luôn cần cù giản dị, mua cái áo khoác đắt tiền một chút cũng phải suy nghĩ mất 1- 2 tuần của cô sẽ rất kinh ngạc cho mà xem. Để an toàn, cô vẫn nên nói anh bình thường hơn chút đi.

Nghĩ như vậy, Ân Tô Tô vội vàng nói: “Thật ra chuyện làm ăn của anh ấy cũng rất khấm khá, cũng coi như làm ăn kinh doanh lớn.”

Ở bên kia, Trương Tú Thanh nghe con gái mình nói vậy thì không còn gì để nói nữa, nghĩ thầm chàng trai trông trẻ trung đẹp trai kia cũng chỉ mới ngoài ba mươi, tuổi còn trẻ, việc làm ăn dù có lớn thì có thể lớn đến đâu chứ. Nghĩ con gái nói vậy là để giữ thể diện cho người trong lòng, bà ấy cũng không lắm miệng nữa, thuận miệng nói: “Được được được, làm ăn lớn thì làm ăn lớn. Thằng bé chỉ cần làm việc gì cũng suôn sẻ, thuận lợi là được.”

Sau đó, Trương Tú Thanh ngập ngừng một lát lại hỏi: “Thế ba mẹ thằng bé làm gì?”

Ân Tô Tô: “Cũng là người làm ăn ạ.”

Trương Tú Thanh hiểu được, lại nói chuyện tìm hiểu thêm về hoàn cảnh cá nhân của Phí Nghi Châu một lúc nữa, bà ấy nâng chén trà lên nhấp một ngụm, chần chừ mấy giây rồi nói tiếp: “Vậy hai đứa định bao giờ kết hôn?”

Ân Tô Tô đói đến nỗi bụng sôi lên sùng sục, vừa mở một túi mứt hoa quả mẹ mang từ Lan Hạ lên cho mình ra ăn, ngay khi nghe thấy câu hỏi này của bà ấy, cô bị nghẹn, ho khù khụ vì ngạt thở.

Mặt cô đỏ bừng cả lên, ôm ngực mất một lúc lâu cũng nói không ra lời. Trương Tú Thanh thấy thế thì cuống cuồng vỗ lưng cho cô để cô hít thở dễ dàng hơn, đau lòng trách mắng: “Ăn vội ăn vàng như thế để làm gì, nghẹn rồi đây này.”

Khó khăn lắm Ân Tô Tô mới nuốt được cục mứt nghẹn ở cổ họng xuống, sau khi hít thở thông thuận, cô lập tức trợn mắt há mồm, hoảng hốt đến nỗi bắn ra tiếng địa phương: “Mẹ, con và anh ấy mới yêu nhau hai tháng, kết hôn cái quái gì chứ.”

“Vậy hai đứa đã ngủ với nhau rồi, chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn à?” Mi tâm Trương Tú Thanh nhíu lại thành hình chữ xuyên (川), không hiểu nổi tư tưởng cởi mở của giới trẻ bây giờ, bà ấy cũng dùng tiếng địa phương trả lời cô: “Sao con ngớ ngẩn thế! Thằng bé không muốn cưới con mà còn chạy đến chỗ con thế à, thế này là loại người gì chứ!”

“... Không không không. Mẹ, anh ấy không có suy nghĩ không cưới con đâu.” Ân Tô Tô luống cuống, không biết nên trả lời như thế nào để có thể làm nguôi cơn giận và ý định “ép cưới” bỗng nhiên xuất hiện của bà.

Sắc mặt Trương Tú Thanh rất khó coi: “Thế là có ý gì?”

Trong lúc hai mẹ con còn đang tranh luận, bỗng cửa phòng ngủ chính vang lên “két” một tiếng rồi mở ra.

Hai mẹ con đều im lặng, vô thức quay đầu lại, nhìn ra chỗ hành lang nối giữa phòng ngủ chính và phòng khách.

Cậu cả nhà giàu quyền quý cất bước thong dong đi đến đây, dáng người cao ráo như cây tùng, khuôn mặt tuấn tú có phần hiền hòa nhưng vẫn giữ được sự kiêu ngạo, có thể nói phong thái hào quang bừng bừng khiến người khác phải chói lòa.

Ân Tô Tô nhìn anh đến mức ngây ngẩn cả người.

Trương Tú Thanh cũng có hơi giật mình, sau đó bà ấy nhìn thấy chàng trai tuấn này này chậm rãi đi đến trước mặt mình, cúi người ngồi xuống, vẫn mỉm cười đầy lịch sự.

Phí Nghi Châu lễ phép nói: “Cô ơi, cô hiểu lầm rồi ạ.”

Đôi mắt Trương Tú Thanh hiện lên vẻ khó hiểu.

Ân Tô Tô cũng đần mặt ra không hiểu ra sao.

“Gần đây cháu và Tô Tô cũng đang suy nghĩ đến chuyện kết hôn rồi ạ.” Giọng điệu Phí Nghi Châu bình tĩnh, lúc nói chuyện anh cũng tự nhiên duỗi tay ra nắm lấy bàn tay đang hơi run lên vì hoảng hốt của cô gái, sau đó nói tiếp: “Ý của cháu bây giờ chính là khoảng giữa tháng này sẽ về Lan Hạ cùng Tô Tô, ra mắt người lớn nhà cô ấy rồi đến nhà chính thức cầu hôn, không biết ý của cô như thế nào ạ?”

Ân Tô Tô: “...”

Đợi đã…

Ra mắt người lớn rồi đến nhà cầu hôn?

Mối tình vụng trộm này bị mẹ của cô bắt quả tang còn chưa tính, bây giờ anh lại còn muốn tương kế tựu kế làm to chuyện này lên, để tất cả bà con cô bác họ hàng gần xa của cô ở quê đều biết hết hay sao?

Ông lớn này, có phải anh đã lén lút uống rượu giả rồi đúng không, anh có biết mình đang nói gì không thế hả?! 
Bình Luận (0)
Comment