Tô Tô

Chương 130

Vì Phí Thanh Dữ và Phí Lan Nhân thường xuyên sống ở Tokyo, hiếm khi về thủ đô nên tất nhiên họ là những vị khách quý trong số các vị khách quý. Bếp riêng đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc thịnh soạn. Sau một hồi chào hỏi xã giao, Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu nắm tay dắt hai người em trai, em gái vào tiệc.

Khi đã ngồi vào bàn, quản gia tiến lên rót trà cho bốn người. Ân Tô Tô thấy vậy, lập tức đứng dậy, nhận lấy ấm trà từ tay quản gia, tự mình rót trà cho Phí Thanh Dữ và Phí Lan Nhân, cười tươi nói: "Thanh Dữ, Lan Nhân, chị và anh cả nghĩ rằng hai đứa thường xuyên ở nơi đất khách quê người, hẳn là rất nhớ món ăn quê nhà, nên tối nay đã chuẩn bị toàn món ăn Trung Quốc. Không biết có hợp khẩu vị của hai đứa không?"

Phí Lan Nhân cũng đứng dậy, lễ phép nhận chiếc cốc ngọc bích từ tay Ân Tô Tô, cười nói lời cảm ơn, rồi nói tiếp: "Trong số những anh chị em thì anh cả là người chu đáo nhất, suy nghĩ thấu đáo nhất. Em và anh hai ở Tokyo đã lâu, ngày nào cũng phải ăn hải sản hoặc súp miso nên thấy ngán lắm rồi. Trong vô vàn món ăn trên thế giới, thật sự không có món nào sánh được với món ăn Trung Hoa của chúng ta. Ở Tokyo, em suốt ngày chỉ nghĩ đến món mì xào Zhajiang và vịt quay Bắc Kinh, thèm đến mức nửa đêm còn chảy nước miếng."

Cô ba vừa xinh đẹp vừa quý phái, nhưng tính tình lại hòa nhã, dễ gần và cách nói chuyện cũng rất gần gũi. Ân Tô Tô thấy Phí Lan Nhân rất dễ gần, tâm trạng căng thẳng cũng dần thả lỏng, buột miệng cười nói: "Nghe vậy là biết thèm thật rồi, thật trùng hợp là trong số các món ăn tối nay có cả hai món ấy. Đến lúc đó em phải ăn thật nhiều đấy."

"Nhất định rồi." Phí Lan Nhân cong môi cười, đôi mắt đen láy lấp lánh, dịu dàng pha lẫn một chút tinh nghịch: "Hiếm lắm mới được anh cả mời cơm, em cũng không khách sáo với chị dâu."

Hai cô gái vừa nói vừa cười, không khí rất vui vẻ.

Ở vị trí chủ tọa, Phí Nghi Châu nâng cốc ngọc bích lên, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng thổi bay bọt trà nổi trên mặt nước, nhấp một ngụm trà Long Tĩnh rồi thuận miệng nói: "Anh đã xem qua bản kế hoạch chú gửi cho anh rồi."

Lời vừa dứt, không khí trên bàn tiệc đột nhiên im ắng hẳn.

Ân Tô Tô và Phí Lan Nhân vốn đang ngồi nói chuyện phiếm về những tin đồn về người nổi tiếng, khi nghe thấy cậu cả nhắc đến chuyện công việc, họ lập tức nhìn nhau, không hẹn mà cùng giơ ngón trỏ ra hiệu "suỵt", đồng thời vô thức hạ thấp giọng nói.

Ở bên cạnh, Phí Thanh Dữ cũng vừa uống một ngụm trà. Nghe xong lời anh trai, anh ấy đặt chiếc cốc trong tay xuống mặt bàn, ngước nhìn Phí Nghi Châu, hỏi: "Anh cả thấy bản kế hoạch đó thế nào?"

"Định hướng và ý tưởng chung không có vấn đề gì lớn, chỉ cần điều chỉnh một vài chi tiết nhỏ là được." Phí Nghi Châu hờ hững đáp, rồi lần lượt nhìn Phí Lan Nhân và Phí Thanh Dữ, khóe môi cong lên, nở nụ cười dịu dàng: “Những thành tựu mà bên Tokyo đạt được trong những năm gần đây thì có thể thấy rõ ràng, hai đứa đều vất vả rồi."

Phí Thanh Dữ cũng cười, nói: "Anh cả nói vậy là khách sáo rồi. Chúng ta đều là con cháu nhà họ Phí, đây vốn là trách nhiệm của bọn em mà."

Vừa dứt lời, từng món ăn lần lượt được bày lên bàn.

Ân Tô Tô nhìn lướt qua một bàn đầy các món sơn hào hải vị, bỗng nhiên thấy thèm ăn. Cô liếc nhìn anh chồng đại gia bên cạnh, không kiềm được mà nhón chân phải lên, nhẹ nhàng đá vào bắp chân anh một cái.

Phí Nghi Châu cũng cảm nhận được, sắc mặt hơi chững lại, nghiêng mắt nhìn cô, nhướng mày, tỏ ý nghi ngờ.

Ân Tô Tô lập tức tiến lại gần tai anh, khẽ trách móc: "Em trai em gái anh hiếm lắm mới về nước một lần, về nhà ăn cơm, mà anh lại đi nói chuyện công việc trong bữa tiệc gia đình thế này, thật là mất hứng. Có một người anh như anh cũng quá đủ rồi."

Nghe vậy,  Phí Nghi Châu không khỏi nhướng mày cao hơn một chút, nhìn cô chăm chú với vẻ thích thú.

Ân Tô Tô bất ngờ chạm mắt với anh, đôi mắt sâu không thấy đáy kia khiến cô hoảng hốt, nhưng cô không biểu lộ ra ngoài mà chỉ thản nhiên hắng giọng, nói nhỏ: "Anh nhìn em làm gì, em nói đúng mà."

Phí Nghi Châu hơi cúi người, áp môi vào tai cô, cũng bắt chước cô hạ thấp giọng, bình tĩnh nói: "Bây giờ em còn dám mắng thẳng mặt anh rồi sao. Ân Tô Tô, em được lắm."

Ân Tô Tô bị anh làm cho nghẹn lời.

Tiếp theo, cô lại nghe Phí Nghi Châu từ tốn nói: "Nợ này anh sẽ ghi lại, tối nay đợi khách đi hết, chúng ta đóng cửa từ từ tính sổ."

"..." Ân Tô Tô nghe ra được giọng điệu thích thú trong lời nói của cậu cả hay hờn dỗi này, mặt đột nhiên đỏ lên, trái tim trong lồng ngực cũng không khỏi đập thình thịch. Cô không dám suy nghĩ nhiều, xấu hổ trừng mắt nhìn anh, dùng ánh mắt mắng anh là tên lưu manh.

Phí Nghi Châu vẫn điềm nhiên như không, vừa thản nhiên lại thanh lịch ngồi thẳng dậy, vẫn là dáng vẻ quý ông tao nhã, không nhiễm bụi trần. Anh giơ tay, cầm đũa, bình tĩnh nói với hai vị khách quý vẫn đang chờ anh lên tiếng: "Ba anh em chúng ta đã lâu rồi chưa được ăn cơm cùng nhau. Đây chính là nhà của hai đứa, không cần câu nệ, cứ thoải mái đi."

"Em đói quá rồi, chỉ chờ anh cả anh lên tiếng thôi!" Phí Lan Nhân cười tinh nghịch, gắp một miếng vịt quay cuốn vào trong vỏ bánh, nhét vào miệng, nhai phồng cả má, khi nuốt xong còn quay đầu sang Ân Tô Tô, cười nói: "Chị dâu, chị cũng ăn đi nào. Một ngôi sao xinh đẹp như chị, chắc chắn việc quản lý vóc dáng rất nghiêm ngặt, không được ăn những món tinh bột như thế này, đúng không?"

"Đúng vậy." Ân Tô Tô chắp hai tay vào nhau, mỉm cười đầy bất lực với cô ba: “Ngày nghỉ còn có thể ăn uống thoải mái một chút, bình thường đi làm thì chỉ toàn ăn rau thôi."

Hai cô gái trẻ dường như rất hợp ý nhau, vừa ăn vừa khe khẽ trò chuyện, chẳng mấy chốc đã lấy điện thoại ra kết bạn trên WeChat.

Thấy thông tin xác thực đã được chấp nhận, Ân Tô Tô cong môi, cất điện thoại rồi vô tình nhìn sang, thấy cậu hai đang cúi đầu im lặng ăn cơm, cả người tỏa ra khí chất lãnh đạm và xa cách, có phần không hòa hợp với bầu không khí thoải mái, vui vẻ chung quanh.

Thấy vậy, Ân Tô Tô không khỏi bật cười nói: "Thanh Dữ, đồ ăn có hợp khẩu vị không?"

Trên mặt Phí Thanh Dữ không có biểu cảm gì khác thường, không thấy nụ cười cũng không thấy vẻ dao động, đáp lại cô: "Rất ngon, cảm ơn chị dâu đã quan tâm."

"... Hợp khẩu vị là tốt rồi, đừng khách sáo." Ân Tô Tô mơ hồ cảm thấy cậu hai này hơi không hòa hợp, không biết có thể trò chuyện gì với anh ấy, đành phải chuyển sự chú ý trở lại Phí Lan Nhân, vừa nói vừa cười vừa ăn cơm.

*

Là một diễn viên chuyên nghiệp, sự quan sát của Ân Tô Tô đối với con người chẳng kém ai. Chỉ sau một bữa ăn, cô đã hiểu rõ đôi nét về cậu hai và cô ba của nhà họ Phí.

Theo quan sát của cô, cô ba Phí Lan Nhân bên ngoài thì dịu dàng, đoan trang nhưng bên trong vẫn còn nét trẻ con, có EQ cao, biết quan sát sắc mặt người khác, nói chuyện rất thoải mái. Trái lại, cậu hai Phí Thanh Dữ, tuy có vẻ ngoài điển trai cực kỳ xuất chúng, nhưng tính cách lại trầm lặng, ít nói, chẳng muốn giao tiếp bằng ánh mắt với người khác, cũng không thích tham gia vào các chủ đề của người khác, cả người cứ có cảm giác lạnh lẽo, u ám.

Là người đứng đầu và thứ hai của gia tộc họ Phí hiện tại, Phí Nghi Châu và Phí Thanh Dữ đều là những người bận rộn cả ngày. Sau bữa tối, Phí Nghi Châu và Phí Thanh Dữ vào phòng làm việc, tiếp tục bàn về công việc còn dang dở trên bàn ăn.

Ân Tô Tô rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn hỏi chú Thận xin ít thanh cá và đồ ăn nhẹ cho mèo, rồi cùng Phí Lan Nhân ra sân chơi với mèo con.

Đã hơn tám giờ tối, đây là thời điểm mà các loài vật nhỏ hoạt bát và phấn khích nhất.

Vừa thấy bóng Ân Tô Tô xuất hiện gần nhà kính nuôi mèo, những chú mèo con đã kêu meo meo, vẫy vẫy chiếc đuôi nhỏ lông xù chạy đến bên chân Ân Tô Tô, vây quanh chân cô.

Nhìn những chú mèo con lông xù mềm mại, trái tim Ân Tô Tô như muốn tan chảy, cô ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt ve đầu chúng, cho chúng ăn đồ ăn nhẹ và thanh cá.

Phí Lan Nhân thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi bật cười rồi cũng ngồi xổm xuống trêu chọc mèo con, nhẹ nhàng nói: "Mèo con nhát lắm, hầu hết đều sợ người, nhưng những con mèo con này có vẻ đều rất thích chị."

"Đây đều là mèo hoang do chú Thận và anh cả em nhận nuôi." Ân Tô Tô bế một chú mèo mập nhỏ có màu lông hệt sữa bò vào lòng, gãi cằm cho nó, chú mèo lập tức nhắm mắt lim dim, còn bắt đầu kêu gừ gừ. Trong mắt cô tràn đầy ánh sáng dịu dàng, cô nói: “Chị rất thích động vật nhỏ, sau khi chuyển đến, cách ba bữa lại đến cho chúng ăn, chơi với chúng một lúc, chúng đã khá quen với chị rồi nên mới không sợ chị."

Phí Lan Nhân nghe vậy có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Ân Tô Tô: "Anh cả còn nhận nuôi cả mèo hoang sao?"

"Đúng vậy." Ân Tô Tô cũng quay sang nhìn cô ta, cười nói: “Có phải rất bất ngờ không? Mặc dù anh cả em trông rất lạnh lùng và khó gần, nhưng thực ra anh ấy lại rất dịu dàng đó."

Phí Lan Nhân nhún vai, làm một biểu cảm rất khoa trương: "Lần đầu tiên em biết đấy."

Hai cô gái trò chuyện một lúc về mèo con, đột nhiên Ân Tô Tô nhớ ra điều gì đó, do dự dò hỏi: "Lan Nhân, hôm nay chị và anh cả cô có làm gì khiến Thanh Dữ không vui không?"

Phí Lan Nhân tỏ vẻ hoang mang, khó hiểu hỏi lại: "Tại sao chị lại nói vậy?"

"Chỉ là cảm thấy vẻ mặt cậu ấy khi đến đây không được vui cho lắm, có vẻ như muốn nói chuyện với chúng ta." Ân Tô Tô nói rất nhỏ, như sợ người khác nghe trộm, cô áy náy nói: “Đôi khi chị khá tùy tiện, nói năng làm việc có thể không được cẩn thận lắm, sợ có chỗ nào khiến cậu ấy không được thoải mái."

Phí Lan Nhân cười phá lên, nói: "Chị nghĩ nhiều quá rồi. Phí Thanh Dữ từ bé đến lớn điều như vậy, mặt lúc nào lạnh lùng, không thích giao tiếp với người khác, ra vẻ lạnh lùng lắm. Chị và anh cả tiếp đãi chúng em rất chu đáo, làm sao anh ấy có thể có ý kiến gì với hai người được."

Ân Tô Tô có chút tò mò: "Cậu hai đối với mọi người đều như vậy sao?"

"Gần như là vậy." Phí Lan Nhân nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Trước mặt em, anh ấy sẽ cười nhiều hơn một chút, nhưng hầu hết thời gian vẫn là ra vẻ thờ ơ. Chủ yếu là chị chưa quen anh ấy, đến khi tiếp xúc nhiều hơn rồi, chị sẽ biết anh ấy không có ác ý gì đâu, đừng để bụng."

Nghe vậy, Ân Tô Tô mới thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười gật đầu với Phí Lan Nhân, vỗ nhẹ vào ngực mình: "Nghe em nói vậy chị mới yên tâm, nếu không chị còn tưởng mình đã làm gì đắc tội với cậu hai rồi chứ."

"Không đâu." Phí Lan Nhân cũng bế một chú mèo con lên trêu chọc, miệng lơ đãng hỏi: “Chị dâu, nghe Tiểu Lục nói chị thích làm búp bê đất sét?"

"Chỉ là một sở thích nho nhỏ thôi." Ân Tô Tô ngại ngùng cười cười. Cô rất có cảm tình với cô ba dịu dàng, cởi mở này, bèn thuận miệng hỏi Thanh Dữ: “Hôm trước chị mới nặn một số, vừa mới ra lò, nếu em thích thì chị tặng em một con nhé?"

Phí Lan Nhân mừng rỡ, giơ hai chân trước của chú mèo con trong lòng lên chắp lại với nhau: "Được ạ! Cảm ơn chị dâu."

*

Ba ngày sau.

Tại một hộp đêm ngầm nào đó ở thủ đô, ánh đèn rực rỡ đan xen như tơ lụa, tiếng trống nhạc ầm ĩ chát chúa. Trên sàn nhảy, những chàng trai cô gái đang lắc lư cơ thể theo điệu nhạc. Thoạt nhìn, cảnh tượng này giống như động Bàn Tơ ở nhân gian.

Trong một gian phòng VIP, mấy tên thanh niên nồng nặc mùi rượu đang chơi xúc xắc và khoác lác. Mỗi người ôm một cô gái tiếp rượu, lúc thắng thì cười ha hả, hôn lên mặt cô gái trẻ bên cạnh một cái thật mạnh; lúc thua thì bực bội chửi tục, giật tóc cô gái như để trút giận.

Cô gái xinh đẹp đau đến mức nước mắt sắp trào ra, nhưng chỉ biết cắn răng chịu đựng, chỉ có thể cười cho qua chuyện.

Một lúc sau, một ván chơi kết thúc. Gã thanh niên cầm đầu tiện tay ném hột xúc xắc về bàn, bỏ lại một câu "Không chơi nữa", rồi chậm rãi đứng dậy, ra khỏi phòng.

Ra khỏi hộp đêm, trời không sao không trăng, gió đêm lạnh thấu xương.

Lư Tuấn ngồi xổm trên lề đường, vừa hút thuốc vừa chơi game online trên điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay. Lát sau, một chiếc Mercedes-Benz G từ cuối đường đêm từ từ lái tới, dừng lại ven đường, thân xe màu đen tuyền không tì vết, lặng lẽ không một tiếng động.

Cảnh đường phố xung quanh rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng Lư Tuấn lại cảm nhận được một áp lực kỳ lạ. Anh ta nheo mắt lại, nhướng mí mắt lên nhìn, thấy chiếc Mercedes-Benz G màu đen lớn phía sau, anh ta tiện tay dập tắt điếu thuốc, giơ tay quạt trước mặt để xua bớt mùi thuốc lá.

Khi đi đến trước xe Mercedes-Benz G, cửa sổ xe phía sau đóng chặt, không thể nhìn thấy gì bên trong.

Kẻ tàn bạo luôn khát máu, muốn làm gì thì làm, coi trời bằng vung, nhưng bây giờ lại thành thật ngoan ngoãn, hắng giọng, cung kính gọi một tiếng: "Đại ca."

Giọng nói vừa dứt, một khoảng im lặng chết chóc.

Vài giây sau, trong xe truyền ra một giọng nam, trong trẻo như tiếng chuông, nghe thật dễ chịu. Giọng nói đó thản nhiên, không nghe ra chút vui buồn nào, nói: "Ông Mai bảo tôi sang Myanmar xem hàng, tính ra thì chỉ mất khoảng hai tháng, vừa mới về thì nghe nói anh Tuấn đây đã âm thầm nhận việc riêng, định động đến một nữ minh tinh. Khá lắm."

Bị bắt quả tang chuyện nhận việc riêng, sắc mặt của Lư Tuấn rõ ràng thay đổi đôi chút, nhưng bấy lâu nay anh ta vẫn luôn lăn lộn trên giang hồ, số lần thoát chết không đếm xuể. Sau một hồi hoảng loạn, anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười nhưng khi nghe kỹ lời nói lại thấy đầy vẻ bất mãn: "Đại ca à, chuyện làm ăn bên Tam Giác Vàng, chẳng phải ông Mai đã giao toàn bộ cho anh rồi sao? Anh em không ăn được thịt cũng không uống được canh, dù sao cũng phải tự tìm đường sống, anh không thể để tôi chết đói được chứ?"

Người trong xe lạnh lùng khinh thường: “Đập vỡ bát cơm của người khác sẽ bị trời đánh. Anh kiếm tiền, tôi không can thiệp, nhưng tôi chỉ tốt bụng nhắc anh một câu. Gốc gác của Phí thị ở thủ đô rất lớn, bao năm qua vẫn luôn đối đầu với nhà họ Mai chúng ta, nước giếng không phạm nước sông, ông Phí Dự Chân còn là bạn cũ của ông Mai. Nếu như anh động đến nữ minh tinh đó thì rõ ràng là muốn nhà họ Mai và nhà họ Phí lật mặt, nếu ông Mai biết được, e là sẽ không tha cho anh đâu."

"Chuyện này không cần đại ca phải lo lắng." Lư Tuấn đáp, nhưng trong lòng lại cười lạnh, nói tiếp: "Người thuê hiện tại vẫn chưa có thông tin gì rõ ràng, chưa thể nói rõ sẽ giải quyết cô gái đó thế nào, cho dù có thật sự ra tay thì tôi cũng sẽ làm rất sạch sẽ. Nếu tin tức bị rò rỉ ra ngoài thì coi như tôi xui xẻo, lấy mạng đền tội cho nhà họ Phí, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến ông Mai và anh đâu."

Ai cũng là người thông minh, chỉ cần nói một chút là hiểu ngay. Bên trong chiếc xe màu đen, người đàn ông mặc vest chỉnh tề hài lòng cong môi: “Anh Tuấn thật nghĩa khí."

Chiếc G-Class màu đen phóng đi như một làn khói.

Lư Tuấn đứng bên đường tiễn chiếc xe sang đó rời đi, đôi mắt lộ rõ vẻ thâm hiểm và tàn nhẫn, khạc một bãi nước bọt.

Đệt mợ!

Rõ ràng là kẻ máu lạnh, tàn nhẫn, thâm hiểm và ác độc từ tận xương tủy, vậy mà vẫn phải giả vờ khóc lóc than thở trước mặt anh ta, giả nhân giả nghĩa, hết nhắc nhở cái này lại nhắc nhở cái kia, đóng vai anh em tình thâm. Đúng là khiến anh ta buồn nôn, hết sức buồn nôn!
Bình Luận (0)
Comment