Tô Tô

Chương 134

Lúc ăn cơm, Hà Kiến Cần đến nhà ăn của bệnh viện mua ba suất ăn làm sẵn, một suất được y tá yêu cầu mang đến cho Trần Chí Sinh trong phòng chăm sóc đặc biệt, hai suất còn lại để anh ấy đưa cho hai cô gái trong phòng bệnh thường.

Lương Tĩnh cảm ơn anh ấy, sau đó vô thức liếc nhìn phía sau Hà Kiến Cần, nghi ngờ hỏi: "Sếp của anh đâu?"

“Tâm trạng không tốt, đang hút thuốc dưới lầu.” Giọng điệu Hạ Kiến Cần vẫn như thường.

"Vợ mình bị bắt cóc thì ai mà vui vẻ cho được?" Hứa Tiểu Phù thở dài, vừa nói xong mắt lại đỏ lên: "Không biết hiện tại chị Tô Tô thế nào, nếu thật sự chỉ tống tiền thì dù gì cũng phải liên hệ với chúng ta chứ? Lại càng không có chuyện trả thù, tính chị ấy tốt thế, gặp ai cũng cười, chưa từng phật lòng ai cả."

“Chắc là fan cuồng.” Lương Tĩnh đoán: “Vì quá yêu quý Tô Tô nên mới bắt cóc thần tượng của mình về nhà thì sao.”

Hà Kiến Cần lắc đầu, nói: "Tôi không nghĩ vậy."

Lời vừa dứt, Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù đều giật mình, bối rối đồng thanh: "Vì sao?"

Hà Kiến Cần bình tĩnh nói: “Tôi đã xem kỹ những bức ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn. Chiếc xe tải đâm thẳng vào hàng ghế đầu với mục đích khiến A Sinh bị thương nặng. Từ đó có thể suy ra bọn bắt cóc Ân Tô Tô đã tính toán kỹ càng, biết A Sinh là vệ sĩ riêng của cô ấy, hơn nữa chúng cũng rất có bản lĩnh."

Lương Tĩnh nghe anh ấy nói xong thì căng thẳng, cau mày nói: "Nhưng vấn đề là chúng tôi chưa từng nói cho ai khác biết về bối cảnh của A Sinh."

"Cho nên tôi cũng thấy rất lạ." Hà Kiến Cần trả lời: "Rốt cuộc là ai mà biết rõ lai lịch của A Sinh như vậy?"

Ba người đang nói chuyện thì đột nhiên tiếng “ding ding ding” từ điện thoại reo lên.

Lương Tĩnh vô thức đưa tay chạm vào điện thoại của mình, sau khi chạm vào, cô ấy nhận ra nguồn phát âm thanh không phải điện thoại của mình mà đến từ chỗ cách đó không xa.

Lương Tĩnh, Hà Kiến Cần và Hứa Tiểu Phù sửng sốt một lúc, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh.

Cậu cả nhà họ Phí chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, Phí Nghi Châu lấy điện thoại ra, cụp mắt xuống nhìn tên người gọi trên màn hình, đôi mắt lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ.

Phí Nghi Châu trượt nút trả lời, cố gắng ổn định giọng nói hơi run rẩy của mình, nhẹ giọng hỏi: “Tô Tô?”

Đầu bên kia im lặng trong một khoảnh khắc.

Sắc mặt Phí Nghi Châu lạnh lùng, mím môi mỏng, làm tốt công tác chuẩn bị nghe thấy giọng nói của kẻ bắt cóc. Nhưng mấy giây sau, ngoài dự đoán của anh, bên tai anh vang lên một giọng nói mềm mại, ngọt ngào, vô cùng quen thuộc.

Đối phương ngơ ngác nói: "Ông xã, đầu em đau quá, hình như em bị trúng độc rồi."



Một giờ sau, tại Bệnh viện Nhân dân huyện Hàn Sơn. 

"Tôi đã quan sát tổng thể, thấy trên cơ thể cô Ân không có vết thương bên ngoài rõ ràng, có lẽ là không bị bạo hành."

Phòng cấp cứu lúc này đèn đuốc sáng trưng, trong phòng đầy người, nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng tháo khẩu trang ra, nói ngắn gọn: “Nhưng xem xét tình trạng cô ấy bị chóng mặt hoa mắt, có lẽ đã phải hít một lượng lớn thuốc mê, nhìn chung không có gì đáng ngại. Nhưng tôi khuyên vẫn nên nằm viện một đêm quan sát để tránh xảy ra tình huống ngoài ý muốn.”

"Cảm phiền bác sĩ." Lương Tĩnh mỉm cười nói.

Bác sĩ cấp cứu thản nhiên xua tay nói: “Các đồng chí cảnh sát, nếu không còn gì nữa thì các đồng chí nên ra ngoài hỏi đi.”

Cao Tuyết Phong gật đầu rồi rời khỏi phòng cấp cứu cùng nhóm Phí Nghi Châu và Ân Tô Tô. Mùa đông ở khe Hàn Sơn, nhiệt độ ban đêm rơi vào khoảng không độ, ngoài trời lạnh thấu xương, bỏi vậy cả nhóm quay trở lại phòng bệnh của Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù.

Trong suốt quá trình Phí Nghi Châu luôn bảo vệ Ân Tô Tô trong lòng, dìu cô ngồi xuống ghế, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, cẩn thận.

Cao Tuyết Phong kéo ghế ngồi đối diện Ân Tô Tô, nhẹ nhàng nói: "Chào cô Ân, tôi là cảnh sát phụ trách vụ án của cô, tôi muốn hỏi cô vài câu, không biết bây giờ cô có tiện trả lời không?"

Đầu Ân Tô Tô vẫn hơi choáng váng, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, cô gật đầu: "Anh hỏi đi."

Cao Tuyết Phong: "Cô có thấy rõ diện mạo, chiều cao và vóc dáng của kẻ đã bắt cóc mình không?"

Ân Tô Tô suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Từ lúc xảy ra tai nạn xe cho đến khi gọi điện cho chồng tôi, tôi luôn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh."

Cao Tuyết Phong lại hỏi: “Từ khi cô bị bắt cóc đến năm giờ chiều, tổng cộng đã qua gần mười hai tiếng, trong suốt thời gian đó cô không hề tỉnh lại ư?”

Ân Tô Tô trả lời: "Đúng thế."

Cao Tuyết Phong: “Cho nên, cô không biết mục đích của kẻ bắt cóc là gì?”

Ân Tô Tô tiếp tục thành thật trả lời: "Không biết."

"Không biết trong mười hai tiếng qua đối phương có những hành vi nào với cô?"

"... Không biết."

Người cảnh sát bên cạnh ghi chép cẩn thận mọi câu hỏi và câu trả lời vào hồ sơ. Sau đó, cậu ta cau mày nghi ngờ, ngước mắt nhìn thầy mình, bối rối hạ thấp giọng bảo: “Thầy, chuyện này quá kỳ lạ, bắt cóc nhưng không đòi tiền chuộc, không làm gì mà cứ thể thả cô gái này đi. Chúng ta đã hành nghề nhiều năm nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải vụ án nào kỳ lạ như vậy.”

Cao Tuyết Phong không nói gì mà chỉ liếc nhìn học trò của mình với vẻ chê trách, ý bảo cậu ta nói nhiều quá.

Người cảnh sát trẻ gãi đầu xấu hổ, lập tức im lặng.

Cao Tuyết Phong lại đưa mắt nhìn Ân Tô Tô, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, cô Ân hãy nghỉ ngơi cho khỏe trước đã. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi vụ án, đồng thời thông báo cho mọi người nếu có tiến triển mới."

Mấy cảnh sát hình sự mặc thường phục rời đi.

Lúc này đầu óc Ân Tô Tô đã tỉnh táo hơn nhiều, cô quan tâm đến sự an toàn của các thành viên trong đội hơn là nghĩ đến việc vì sao Phí Nghi Châu lại xuất hiện ở huyện Hàn Sơn. Vì thế cô cau mày nhìn Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù, nói: "Vụ tai nạn sáng nay khiến xe bảo mẫu bị đâm đến mức hoàn toàn biến dạng, hai người vẫn ổn chứ?”

"Chúng tôi đều chỉ bị thương nhẹ ngoài da thôi, không sao đâu." Lương Tĩnh dừng lại, bổ sung: "Nhưng tình trạng của Trần Chí Sinh nặng hơn, trên vai bị toác một lỗ."

Nghe vậy, Ân Tô Tô nhíu nhíu chặt mày, cô nói: "Nghiêm trọng vậy sao? Vậy hiện giờ cậu ấy đang ở đâu?"

“Yên tâm đi, hiện tại cậu ta đã qua cơn nguy kịch, được chuyển đến phòng bệnh thường rồi." Phí Nghi Châu nói: “Sau này anh sẽ cùng em đi thăm cậu ta.”

Bấy giờ trái tim đầy lo âu của Ân Tô Tô mới bình tĩnh lại, cô nói: "Vâng."

Mặc dù Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù chỉ bị thương nhẹ nhưng bệnh viện lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, theo nguyên tắc chịu trách nhiệm đến cùng với vết thương, bệnh viện vẫn yêu cầu hai cô gái phải nằm viện từ một đến ba ngày để quan sát. Ân Tô Tô không làm phiền hai người nghỉ ngơi, sau đó cô đến phòng bệnh thăm Trần Chí Sinh, dặn anh ta chăm sóc vết thương thật tốt rồi cùng Phí Nghi Châu vào phòng quan sát.

Bây giờ trời đã muộn, phòng quan sát của khoa cấp cứu vắng tanh.

Sau khi vào cửa, Ân Tô Tô mấp máy môi định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị người đàn ông ôm chặt từ phía sau, mọi đường cong trên cơ thể đều dán chặt vào cô.

Mặt Ân Tô Tô hơi nóng lên, xấu hổ thì thào: "Vẫn đang ở bệnh viện, anh nên kiềm chế chút đi, đừng bất kể trường hợp thế chứ."

Phí Nghi Châu làm ngơ trước lời nói của cô, anh khép hai tay lại, ôm cô thật chặt, như muốn hòa cô vào máu thịt của mình. Sống mũi cao của anh vùi sâu vào hõm cổ ấm áp thơm tho của cô, hít hà mùi hương của cô, cảm nhận sự hiện diện của cô.

Cô không hiểu cô có ý nghĩa thế nào đối với anh.

Cảm giác lấy lại được thứ đã mất này quá phức tạp cũng quá sâu sắc, không thể diễn tả chỉ với cái gọi là “nhẹ nhõm” hay “vui sướng”.

Ân Tô Tô giãy nhẹ nhưng không vùng ra, cô thôi cử động, giơ tay mò mẫm phía sau anh, nhẹ nhàng vân vê dái tai đầy đặn như ngọc của anh với hàm ý xoa xịu.

“Em có biết anh sợ đến mức nào không?” Đột nhiên, giọng nói của anh vang lên sát bên tai cô, khàn đến mức gần như lạc nhịp.

Ân Tô Tô hơi giật mình.

"Sáng nay nhận được điện thoại của A Sinh, nói em bị bắt cóc, lúc đó anh nghĩ, dù bọn bắt cóc muốn gì, anh cũng có thể đưa cho chúng." Phí Nghi Châu khàn giọng nói tiếp: "Dù muốn anh chết, anh cũng tuyệt đối không do dự một giây, chỉ cần có thể đổi lại sự bình an cho em."

Nghe vậy, Ân Tô Tô cảm thấy vừa ấm áp vừa chua xót, cô không khỏi quay lại nhìn anh, tức giận nói: "Gì mà sống với chết? Ai cho phép anh suốt ngày nói đến cái chết? Phủi phui cái mồm anh, xui xẻo..."

Lời còn chưa dứt, một nụ hôn mãnh liệt đã ập tới.

Không biết có phải anh đã quá sợ hãi không, nhưng hôm nay Phí Nghi Châu đặc biệt mất khống chế, thậm chí có vẻ hơi tàn nhẫn, suồng sã quấn lấy Ân Tô Tô, hôn mút lưỡi cô đến mức tê dại.

Đầu óc cô vẫn còn quay cuồng, bị anh hung hăng hôn như vậy khiến cô càng mơ màng hơn, chân bắt đầu nhũn ra.

Không biết qua bao lâu, anh mới lưu luyến không rời buông môi cô ra, đôi mắt hơi nhắm lại, trán anh áp sát trán cô, để hơi thở của họ hòa quyện vào nhau.

Chờ một lúc, Ân Tô Tô cuối cùng cũng tìm được sức lực để nói chuyện, khàn giọng nói: "Xin lỗi đã khiến anh lo lắng."

"Em xin lỗi gì chứ." Sắc mặt Phí Nghi Châu hơi sa sầm, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lỗ tai mịn màng của cô: "Người phải nói xin lỗi là anh, anh đã không bảo vệ được em, khiến em gặp nguy hiểm."

Ân Tô Tô giơ tay ôm lấy anh, an ủi nói: "Được rồi, chẳng phải em đã trở lại rồi đó sao, bác sĩ nói em không bị thương gì cả, anh yên tâm đi thôi."

Phí Nghi Châu không nói gì.

Chuyện lạ nằm ở đây.

Tốn nhiều công sức bắt cóc nhưng lại trả về một cách nguyên vẹn, quả là vô cùng phi lý. Nhưng lúc này, anh không còn sức lực để nghĩ đến những chi tiết này nữa, chí ít cô đã quay về bên anh.

Hai người yên lặng ôm nhau trong chốc lát.

Phí Nghi Châu thình lình mở miệng, lạnh lùng nói: "A Sinh bị thương, trong thời gian này không thể làm việc được, anh sẽ mau chóng bố trí đội bảo vệ theo dõi em 24/24 để đảm bảo an toàn cho em."

Nghe xong, Ân Tô Tô muốn từ chối, nhưng sau đó cô nghĩ lại chuyện vừa xảy ra hôm nay cho thấy quả thực hiện đang có người có ý xấu với cô, địch trong tối ta ngoài sáng, cẩn thận không phải việc có hại. Ít nhất sẽ không liên lụy đến những người xung quanh cô.

Sau khi suy nghĩ, Ân Tô Tô gật đầu: "Dạ, em nghe anh."

Phí Nghi Châu dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, khẽ hỏi: "Bác sĩ nói trong cơ thể em còn sót thuốc mê, có muốn nằm xuống ngủ một lát không?"

"Vâng." Ân Tô Tô chấp nhận lời đề nghị, được anh đỡ nằm xuống giường bệnh.

Phí Nghi Châu ngồi bên giường, đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, nắm thật chặt: "Nhắm mắt ngủ đi, anh sẽ trông chừng em, đừng sợ."

Ân Tô Tô nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của anh, sau khi để ý kỹ, cô phát hiện râu đã lún phún trên cằm anh. Cô không khỏi vươn tay, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào, ngạc nhiên nói: “Anh Phí cũng có ngày quên cạo râu cơ đấy.”

“Quên cạo râu cũng không sao.” Phí Nghi Châu chăm chú nhìn cô, tự giễu nhếch môi: “Sau cuộc điện thoại đó, lòng anh rối bời, lúc ra ngoài còn suýt quên thay giày, được chú Thẩm nhắc nhở anh mới nhận ra."

Dòng nước ấm từ sâu trong trái tim trào ra, chảy khắp tứ chi, chóp mũi Ân Tô Tô bỗng chua xót, cô ôm chặt anh, hơi buồn bã hỏi: “A Ngưng, anh nói xem anh sẽ thích em bao lâu?"

Phí Nghi Châu cúi đầu hôn nhẹ lên ấn đường cô: “Anh thích em đến khi nào anh chết.”

Ân Tô Tô thoáng cái chuyển khóc thành cười, cô khẽ khịt mũi: "Miệng anh chẳng khác nào ngâm mật, em không tin đâu."

Phí Nghi Châu không nói gì, hé đôi môi mỏng ra, khẽ cắn môi cô trừng phạt. Ân Tô Tô bị đau, giận dữ cắn lại rồi hôn anh.

Một lúc sau, nhịp thở của cô rối loạn, đôi mắt ngấn nước, gương mặt mềm mại rúc vào hõm cổ anh, như mèo con đang làm nũng.

Phí Nghi Châu nhẹ nhàng vuốt ve dái tai cô, giọng càng khàn hơn trước, cực kỳ gợi cảm: “Nghe Lương Tĩnh bảo cảnh quay ở khe Hàn Sơn sắp kết thúc, tiếp theo em sẽ đi đâu?”

"Vân Nam." Ân Tô Tô nói, nhìn anh bằng ánh mắt mông lung, đáng yêu nói: "Đến lúc đó anh thường xuyên đến thăm em được không?"

Phí Nghi Châu cười bảo: "Mười ngày nữa anh phải bay tới Bắc Mỹ, muốn vượt đại dương phải tốn ít thời gian, chỉ đành cố hết sức thôi."

"Đi Bắc Mỹ?" Ân Tô Tô chớp mắt: "Lần này sẽ mất bao lâu?"

Anh trả lời: "Nhiều nhất là hai tháng."

Sau khi nhận được câu trả lời này, Ân Tô Tô tuyệt vọng gục vai, uể oải nói: "Hai tháng dài lắm..."

Nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp của cô, Phí Nghi Châu không khỏi khẽ nhướng mày nói đùa: "Không nỡ xa anh vậy à? Từ khi nào mà em quấn anh thế hả?"

“Ai bảo ​​anh quá quyến rũ chứ!” Cô đỏ mặt, vùi đầu vào ngực anh, lẩm bẩm: “Em không muốn quấn lấy anh như thế, nhưng trái tim em luôn mất kiểm soát, lúc nào em cũng muốn ở bên anh."

Phi Nghi Châu: "Vậy em quay phim đi liền mấy tháng phải nói sao đây?"

Ân Tô Tô bị anh làm cho nghẹn họng, một giọt mồ hôi lạnh lăn từ trên trán xuống, cô quýnh đến mức không phản bác được.

Phí Nghi Châu nhéo vành tai cô, dịu dàng nói: “Anh hứa với em, dù đi Bắc Mỹ vẫn sẽ cố gắng dành ít thời gian về thăm em.”

"Thôi bỏ đi, em đâu có hư như thế." Ân Tô Tô thở dài: "Em sẽ không vì được cưng mà lên mặt, đưa ra yêu cầu vô lý với anh đâu."

"Nhưng anh chỉ muốn thấy em được cưng chiều mà lên mặt thôi." Khóe miệng anh nhếch lên, dịu dàng bảo: "Em phải biết, tất cả những yêu cầu của em, cho dù có vô lý đến đâu cũng là một vinh hạnh đối với anh."
Bình Luận (0)
Comment