Tô Tô

Chương 149

Sau khi nghe Phí Nghi Châu nói xong, Ân Tô Tô sốc đến mức cả mặt đỏ bừng lên, toàn thân chỗ nào cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô bị bao bọc trong vòng tay của anh, cơ thể và tứ chi đều đã bị anh kiểm soát, trong nháy mắt một loại cảm giác hoảng sợ đến khó tả dâng lên trong lòng cô.

Từ trước đến nay cô biết rất rõ một điều rằng tên cầm thú này không phải là con người, nhưng hàng ngàn lần cũng không thể ngờ được rằng, anh lại có thể xấu xa đến mức này. Cũng vào lúc này, ở dưới lầu, tiệc sinh nhật của Phí Văn Mạn vẫn còn đang được tổ chức, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, khách khứa tụ tập đông đúc, ông nội và hai trưởng bối nhà họ Phí cũng đang có mặt ở buổi tiệc, thế mà anh lại đột nhiên kéo cô tới phòng sách rồi nhắc tới chuyện này, úng não rồi hả?

Ân Tô Tô mở to hai mắt trừng anh một cái, nói: “Có phải anh bị điên rồi không? Hôm nay là sinh nhật của Mạn Mạn, anh là anh trai, bận việc xong rồi còn không mau đi giúp em gái mình tổ chức sinh nhật đi, anh không sợ con bé giận anh à?”

Đầu ngón tay trắng trẻo còn vương chút hơi lạnh màn đêm của Phí Nghi Châu đang từ từ di chuyển trên tấm lưng mịn màng, thon thả của cô, trả lời cô bằng giọng điệu vừa lười biếng vừa tùy ý: “Em đừng lấy Phí Văn Mạn ra để làm bia đỡ đạn. Anh và thằng Tư đã giúp con bé chuẩn bị tiệc sinh nhật trước đó cả nửa tháng rồi, đã chuẩn bị kỹ lưỡng hết cả rồi, kết quả lúc buổi tiệc bắt đầu thì xuất hiện một chút, sau đó đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu.”

Những vết chai mỏng trên đầu ngón tay của anh cọ xát vào làn da mềm mại, kích thích Ân Tô Tô không thể khống chế được mà rùng mình một cái.

Cô không có đường nào để trốn tránh, chỉ có thể vặn vẹo giống như một con cá ở trong lòng anh, khuôn mặt của cô cũng mỗi lúc một đỏ lên, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, nói: “Lúc tiệc mới bắt đầu em cũng chỉ nói chuyện được với con bé vài câu, sau đó cũng chẳng thấy con bé đâu nữa.”

Dứt câu, trong lòng Ân Tô Tô chợt cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, cô vòng tay ra phía sau, cố gắng hết sức giữ chặt hai bàn tay to lớn nghịch ngợm kia của anh, hoài nghi: “Mạn Mạn đã đi đâu nhỉ?”

“Em hỏi anh thì anh biết hỏi ai?” Cậu cả nhà họ Phí khẽ cười, giọng điệu lúc nói chuyện không mặn cũng không nhạt, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuỳ ý dùng một tay siết chặt những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, kẹp chặt ở phía sau lưng, khống chế hoàn toàn bàn tay của cô, sau đó cúi đầu xuống và nói: “Lúc trước anh nghe thằng Tứ nói, khoảng thời gian trước nó mê đắm mê đuối cậu hai nhà họ Giang ở thành phố Thâm, phải tốn rất nhiều công sức mới mời được cậu ấy tới dự tiệc sinh nhật của nó. Vừa rồi anh dạo một vòng ở dưới kia, không thấy Phí Văn Mạn cũng chẳng thấy vị nhà họ Giang kia đâu.”

“Anh nói vậy nghĩa là.... Mạn Mạn bỏ lại tất cả khách khứa và chúng ta để đi tận hưởng thế giới của hai người cùng với cậu hai nhà họ Giang kia rồi ư?” Ân Tô Tô dựa trên những gì mà Phí Nghi Châu nói và đưa ra suy đoán một cách rất hợp lý, vừa dứt lời, cô đột nhiên nhíu mày một cái, ậm ừ một tiếng khe khẽ.

Hai cánh tay của cô bị kẹp chặt ở sau lưng, cả cơ thể lại bị đẩy về phía trước, sống lưng và eo tạo thành một đường cong xinh đẹp, quyến rũ và đầy mê hoặc.

Chiếc váy dạ hội mùa hè vừa nhẹ vừa mỏng, cách một lớp vải lụa mềm mại, đôi môi mỏng của Phí Nghi Châu khẽ mở, nhẹ nhàng hôn lên “trái ngọt” đã được đưa tới tận cửa một cách vô cùng tự nhiên, môi và răng vừa nghịch ngợm lại vừa tuỳ ý, giống như thể đang trêu ghẹo cô.

Nghe thấy câu hỏi của cô, anh vẫn kiên nhẫn đáp lại, lười biếng trả lời: “Anh không biết.”

Ân Tô Tô nhíu chặt mày, nhưng lần này là vì lo lắng cho Tiểu Lục.

Phí Văn Mạn là viên ngọc quý mà tất cả mọi người trong nhà họ Phí đều nâng niu trong lòng bàn tay, được mọi người vô cùng yêu thương và nuông chiều, là một cô công chúa ngậm thìa vàng thực thụ. Từ nhỏ cô ấy đã lớn lên trong một môi trường cái gì cũng là tốt nhất và cái gì cũng rất dễ dàng có được, đương nhiên sẽ chẳng biết được lòng người hiểm ác tới nhường nào.

Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu đã kết hôn được hơn một năm, cô cũng rất quan tâm thân thiết với Phí Văn Mạn, với tư cách là một người chị dâu, cô chỉ sợ cô Sáu đơn thuần đáng yêu sẽ chịu thiệt thòi trong chuyện tình cảm.

“Anh vẫn còn ở đó khoanh tay đứng nhìn được à?” Vẻ mặt của Ân Tô Tô hiện lên vài phần lo lắng, giãy dụa nói: “Vậy thì cậu hai nhà họ Giang kia tính tình như thế nào? Nhân phẩm như thế nào? Chúng ta cứ để mặc hai người họ ở riêng với nhau như thế, nhỡ may Tiểu Lục bị bắt nạt thì phải làm sao chứ? Không được, em phải nhanh chóng đi tìm con bé về.”

Không ngờ Phí Nghi Châu lại bật cười thành tiếng, dùng lòng bàn tay giữ chặt lấy cô và nói: “Đứa em gái này của anh từ nhỏ đã kiêu ngạo, không thích bị quản thúc, nếu em đi hỏi han về mấy vấn đề yêu đương của nó, nó sẽ có thành kiến với chị dâu là em.”

Vừa nghe xong những lời này, Ân Tô Tô cũng cảm thấy hơi do dự: “Thế thì cứ mặc kệ bọn họ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Đã là người lớn hết cả rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ.” Đầu ngón tay của Phí Nghi Châu chậm rãi lướt qua gò má ửng đỏ của cô, nói: “Còn nữa, mặc dù Tiểu Lục tuổi còn nhỏ, bình thường cũng cứ tùy tiện cẩu thả, vô tư không suy nghĩ, nhưng nó còn thông minh hơn người làm chị dâu là em đó, nó chắc chắn sẽ không để bản thân phải chịu thiệt thòi. Không phải tất cả mọi người ai cũng đều ngốc nghếch đến mức đáng yêu như em đâu.”

Ân Tô Tô bị sặc, xấu hổ nhìn anh: “Này, anh khen Tiểu Lục thì anh chứ khen Tiểu Lục, tại sao còn nói móc em chứ? Anh lên mạng hóng hớt nhiều quá rồi chứ gì, ngay cả kiểu khen đểu của giang cư mận cũng học được.”

“Không phải là anh nói móc em.” Cậu cả điềm tĩnh thản nhiên, khoé môi khẽ cong lên, sau đó nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên má cô: “Trọng điểm của mấy câu anh vừa nói là ở cuối cơ, anh đang khen bé cưng của anh đáng yêu đó.”

Vành tai của Ân Tô Tô nóng lên, không nhịn được mà mắng anh: “Đúng là miệng lưỡi đàn ông, chúa tể gạt người, mồm miệng lúc nào cũng như bôi mật, ai ngốc lắm mới tin lời anh á.”

Nói xong, Ân Tô Tô dừng lại một chút, sau đó hỏi với vẻ vừa tò mò vừa lo lắng: “Anh có biết cái cậu hai nhà họ Giang kia không? Tính tình, cách cư xử như thế nào?”

“Anh mới gặp cậu ta có hai lần, cả hai lần đều là gặp vì công việc.” Vẻ mặt của Phí Nghi Châu thản nhiên hời hợt, miệng thì đáp lại cô, còn hai bàn tay thì không hề nhàn rỗi. Cánh tay dài ôm lấy vòng eo thon thả nhỏ nhắn của cô, tay kia vuốt ve phía sau lưng, lần mò được dây buộc lễ phục dạ hội của cô, chậm rãi cởi ra: “Giang Kỳ là một người vừa mạnh mẽ vừa quyết đoán, cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm.”

Ân Tô Tô chớp mắt hai cái, lộ ra chút kinh ngạc, sau đó chợt thốt lên: “Giang Kỳ? Cái tên này nghe hay đó.”

Không ngờ, vừa dứt lời, cô đã cảm thấy dưới xương quai xanh đột nhiên ngứa ngáy - người đàn ông lưu manh vô liêm sỉ này thế mà lại cắn cô một cái!

“…” Ân Tô Tô khẽ kêu lên một tiếng, cả khuôn mặt đỏ bừng như lửa, tức giận đến mức thở hổn hển, chất vấn: “Đau quá! Cái tên họ Phí kia, anh lại nổi điên cái gì thế?”

Phí Nghi Châu hừ nhẹ một tiếng, thuận tay ném chiếc váy đang tuột ra khỏi người cô sang một bên, sau đó ôm lấy vòng eo thon thả của cô, nâng cô lên, rồi đặt cả người cô lên chiếc bàn làm việc trước mặt.

Mãi đến lúc này, Ân Tô Tô mới ý thức được rằng câu nói vừa nãy của người đàn ông không phải là thuận miệng đùa giỡn, trái tim căng thẳng nảy lên mấy lần trong lồng ngực, cô đột nhiên cảm thấy lòng dạ rối bời, vô cùng hoảng sợ.

Ân Tô Tô thấy cực kỳ xấu hổ, đưa hai tay lên che đi cơ thể mình theo bản năng, cố gắng ngăn cản ánh mắt trực diện mang đầy tính chiếm hữu của người đàn ông, cô ngượng ngùng vùi đầu vào ngực, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

Thế nhưng lòng bàn tay của Phí Nghi Châu lại đặt trên cằm cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, giọng nói dịu dàng điềm tĩnh, mang theo vài phần mê hoặc khó tả, khiến cho người ta khó có thể cưỡng lại nổi: “Nhìn anh.”

“…” Ân Tô Tô hết cách, đôi mắt to đầy hoảng sợ cố gắng để né tránh nhưng đến cuối cùng vẫn phải đối diện với đôi mắt thâm sâu nguy hiểm của anh.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, lông mi của cô khẽ run lên, bờ vai trắng nõn thanh tú cũng không nhịn được mà run rẩy.

Anh ngồi trên chiếc ghế làm việc, quần áo chỉnh tề, kiêu ngạo lạnh lùng, dáng vẻ cao ngạo vô thực không thể với tới y như lúc hai người vừa mới gặp mặt lần đầu tiên.

Còn cô thì đã bị cởi hết quần áo, giống như một đứa trẻ sơ sinh được đặt ở trên mặt bàn tùy ý anh càn rỡ đánh giá thẩm định, giống như một món ăn đã trải qua rất nhiều các công đoạn tỉ mỉ khác nhau để chế biến ra, và đang chờ đợi vị khách quý thưởng thức.

Sự tương phản mạnh mẽ như vậy đưa lại cho Ân Tô Tô một cảm giác bối rối, xấu hổ… và kích thích mà trước nay chưa từng xuất hiện.

Cô khẽ cắn nhẹ môi, di chuyển hai chân một cách không được tự nhiên, cảm thấy làn da khắp cơ thể đều trở nên khô khốc, nóng bừng và ngứa ngáy, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang chậm rãi bò khắp cả người.

Cũng chính vào lúc này, cậu cả vốn im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng.

Phí Nghi Châu nhìn cô chằm chằm, giọng điệu ôn hòa không thể tả, dịu dàng đến mức khiến người ta rùng mình: “Cô Phí, xin đừng ở trước mặt chồng em khen ngợi một người đàn ông khác, như thế sẽ làm chồng em rất khó chịu.”

Ân Tô Tô: “?”

Ân Tô Tô vô cùng bối rối, kinh ngạc hỏi: “Em khen ai?”

Phí Nghi Châu bình tĩnh trả lời: “ Cậu hai nhà họ Giang, Giang Kỳ.”

Nghe anh trả lời xong Ân Tô Tô lại càng thêm hoang mang, cô khẽ nhíu mày tiếp tục hỏi: “Em khen cậu hai nhà họ Giang cái gì?”

Phí Nghi Châu cực kỳ điềm tĩnh trả lời: “Em khen tên của cậu ta hay.” 

“…” Phục thật sự luôn á.

Lúc này đây, Ân Tô Tô quả thật đã hóa đá mất vài giây, sau đó mới gian nan tìm lại được giọng mình, dở khóc dở cười mắng anh: “Bởi vì em nói tên của Giang Kỳ nghe có vẻ hay, nên anh mới nổi điên cắn em một cái ư? Thưa quý ngài, anh có thể bình thường một chút được không vậy? Cái vị cậu hai nhà họ Giang kia thậm chí đến gặp mặt em còn chưa từng gặp, tiện mồm nói tên của cậu ta khá hay cũng không thể được tính là khen ngợi được!”

Cậu cả cũng lười chơi chữ với cô, cúi đầu hôn thật mạnh vào môi cô, cố ý mang theo một chút trừng phạt: “Anh không quan tâm việc em nói tên cậu ta hay ta có được tính là khen hay không. Anh chỉ biết là, khi nghe thấy những lời này nói ra từ miệng của em, anh cảm thấy rất khó chịu, rất mất hứng, rất ghen tị.”

Ân Tô Tô thật sự bất lực trước anh chồng đại gia nhà mình, thỉnh thoảng lại trẻ con như một đứa trẻ mới lên ba này. Sau khi trầm ngâm nghĩ một lúc, cô chỉ có thể bất lực thở dài, thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, em xin lỗi, vô cùng thành tâm xin lỗi, từ nay về sau em sẽ không bao giờ khen người đàn ông khác ở trước mặt anh nữa. Chuyện này đến đây thôi, có được không anh?”

Phí Nghi Châu lắc đầu: “Không được.”

Ân Tô Tô bị nghẹn họng ho khan một tiếng, thực sự không nói nên lời: “Vậy anh còn muốn gì nữa?”

Phí Nghi Châu thản nhiên nói: “Em làm anh bị tổn thương tinh thần, em phải bồi thường cho anh.”

Ân Tô Tô muốn phát điên lên rồi, cô đưa hai cánh tay của mình lên ôm lấy cổ của anh, cố gắng huy động tất cả kiên nhẫn của chính mình, nặn ra một nụ cười giả tạo: “Xin hỏi ngài đây cần bồi thường cái gì ạ?”

Phí Nghi Châu vẫn tiếp tục thản nhiên nói: “Vốn dĩ anh chỉ muốn ăn em một lát, nhưng hiện tại anh đã thay đổi chủ ý rồi.”

Ân Tô Tô: “?”

Khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng mà trong trẻo, toát lên khí chất đẹp như tranh vẽ, anh đứng lên, hai bàn tay to lớn chế trụ cô, lật người cô lại, khiến cho cô quay lưng về phía mình, chẳng tốn nhiều sức lực đã đặt cô vào tư thế mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Hai đầu gối áp lên mặt bàn gỗ vừa cứng vừa lạnh, Ân Tô Tô đang ở trong tư thế quỳ, tim đập thình thịch như sấm rền, bối rối đến cực điểm, cả khuôn mặt nóng bừng, đỏ ửng: “Em nói cho anh biết nha, đây là tiệc sinh nhật của Mạn Mạn, tất cả mọi người đều đang ở dưới lầu kia kìa, anh tránh ra cho em nhanh lên…!!”

Phí Nghi Châu cần lấy cằm cô, nhìn thẳng vào đôi mắt mê ly tràn ngập sương mù của cô, nhẹ nhàng nói: “Em biết không, anh rất không thích việc em cự tuyệt anh.”

“...” Khóe mắt Ân Tô Tô thoáng chốc ướt đẫm, không biết nói gì.

Phí Nghi Chu hôn lên nước mắt của cô, điên cuồng mê đắm, nói: “ Tô Tô, em là của anh, em mãi mãi là của một mình anh.”

*

Một tiếng sau, tiệc sinh nhật của cô Lục tiểu thư nhà họ Phí đang được tiếp tục.

Sau khi Phí Văn Mạn và Giang Kỳ đã hẹn hò xong, rốt cục họ cũng nhớ tới người chị dâu là người nổi tiếng, đáng yêu vô đối của mình. Cô ấy đi trên đôi giày cao gót lông cừu đi tìm một vòng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Ân Tô Tô ở đâu, sau đó theo lời chỉ dẫn của chú Thận đi đến cửa phòng sách.

Tiểu Lục giơ tay gõ cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo hiện lên một nụ cười ngọt ngào, gọi lớn: “Tô Tô, cậu có ở trong đó không?”

Cách một cánh cửa, trong phòng tối đen như mực.

Nghe thấy tiếng của Phí Văn Mạn, Ân Tô Tô kinh ngạc mở to hai mắt.

Cô bị người đàn ông ép vào phía sau cánh cửa, mặt đỏ tới mang tai, đôi mắt cũng trở nên mờ đi, làn da đều biến thành màu sắc của hoa anh đào, sợ bị Phí Văn Mạn phát hiện chuyện hoang đường đang phát sinh trong phòng sách nên Ân Tô Tô căng thẳng đến cực điểm.

“Nghe thấy không, Tiểu Lục tới tìm em kìa.” Nhìn ra sự lắng của cô, Phí Nghi Châu nhẹ nhàng cắn vào vành tai cô, khàn giọng thì thầm bên tai cô.

“...” Ân Tô Tô cố gắng hết sức che miệng mình, liếc anh một cái, xấu hổ muốn chết.

Phí Nghi Châu khẽ mỉm cười, ân cần cho cô mượn vai, vuốt ve sống lưng của cô, nhẹ giọng nói: “Nếu em sợ phát ra tiếng động, em có thể cắn anh.”

*

Vài phút sau, không đợi được hồi âm trong từ trong phòng sách, Phí Văn Mạn đành phải xoay người rời đi, khó hiểu lẩm bẩm: “Chẳng lẽ chú Thận nhìn nhầm rồi, Ân Tô Tô không có ở phòng sách sao?”

Vừa đi chưa được mấy bước thì gặp Phí Vân Lang và Phí Văn Phạm vừa từ thang máy đi ra.

Hai quý ông tây trang chỉnh tề, lịch lãm, điển trai. Khi nhìn thấy Phí Văn Mạn, Phí Văn Phạm khẽ hất cằm chào hỏi cô, thuận miệng hỏi: “Con bé này cũng quá là không hiểu chuyện rồi. Mời nhiều bạn bè đến tổ chức sinh nhật cho con như vậy, một mình con chạy lên lầu trốn à?”

“Cái gì chứ, con đang đi tìm chị dâu mà.” Phí Văn Mạn quay sang hỏi hai người bọn họ: “Hai người có thấy chị dâu đâu không?”

Phí Văn Phạm và Phí Vân Lang đều lắc đầu, trả lời: “Không thấy.”

Phí Vân Lang dừng lại một chút, sau đó gãi đầu, nhíu mày nói tiếp: “Chẳng thấy bóng dáng của chị dâu, hình như cũng chẳng thấy anh cả đâu, thật là kỳ lạ.”
Bình Luận (0)
Comment