Tô Tô

Chương 166

Không biết chỉ là trùng hợp hay có nguyên nhân bí mật không thể cho ai biết nào đó mà lúc Ân Tô Tô thấy những ứng cử viên nhà tạo mẫu được cậu tư nhà họ Phí đưa đến, cô ngạc nhiên phát hiện đây cũng là những gương mặt mà tiền bối Hướng Vũ Lâm đã giới thiệu với mình.

Điều đó làm cho Ân Tô Tô cảm thấy nghi ngờ sâu sắc.

Cô thầm nghĩ, Hướng Vũ Lâm và Phí Văn Phạm đã từng có một thời gian quấn quýt bên nhau, bây giờ lại xảy ra chuyện trùng hợp thế này, cô cứ thấy có gì đó sai sai.

Băn khoăn ấy làm cô vắt óc suy nghĩ hết mấy phút đồng hồ. Dù gì cũng không thể mặt dày đi hỏi đàn chị gạo cội được, thế là cô vào nhật ký WeChat để hỏi cậu tư nhà họ.

Tìm một lúc mà vẫn không thấy tên của Phí Văn Phạm đâu, bấy giờ Ân Tô Tô mới muộn màng nhớ ra sau sự kiện rượu vang đỏ, dường như cậu tư nằm không cũng dính đạn, bị nhân cách giận vu vơ của mình block thẳng tay rồi.

Ân Tô Tô ba chấm với hành động khi ấy của mình. Không còn cách nào khác, cô đành phải vào danh sách chặn của Wechat, lặng lẽ bỏ chặn Phí Văn Phạm, sau đó gửi một tin nhắn cho anh ấy với tinh thần hết sức lạc quan: [Phạm Phạm, lâu rồi không liên lạc với cậu, dạo này cậu vẫn khỏe chứ?]

Chốc lát sau, cậu tư trả lời: [Ối chà chà, cuối cùng chị dâu cũng bỏ chặn tôi rồi à?]

"..." Ân Tô Tô lúng túng đến mức ngón chân quắp lại cào đất. Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, cô nhanh trí trả lời: [À, hồi trước tôi sang nhà bạn tôi chơi, đưa điện thoại cho con cậu ấy chơi mấy phút. Chắc cậu nhóc vô tình chặn cậu ấy mà, chứ tôi không cố tình chặn cậu đâu.]

Bình thường thấy đồng chí Phí Văn Phạm hay ba hoa, khoác lác, trông không đứng đắn vậy thôi chứ thực chất con người anh ấy rất cẩn thận, tinh tế, giỏi quan sát người khác. Do đó, trong thoáng chốc Phí Văn Phạm đã nhận ra cô bịa chuyện để né tránh vấn đề này. Dù vậy nhưng anh ấy vẫn không truy cứu đến cùng, chỉ đáp: [Hóa ra là vậy. Chị dâu tìm tôi có chuyện gì không?]

Ân Tô Tô: [Tôi đã gặp các nhà tạo mẫu mà cậu giới thiệu rồi. Đến cả chuyện này mà anh trai cậu cũng làm phiền cậu nữa, tôi ngại lắm, cảm ơn cậu rất nhiều.]

Phí Văn Phạm: [Người một nhà cả mà, chị dâu không cần khách sáo với tôi đâu.]

Ngón tay trắng nõn, nhỏ nhắn của Ân Tô Tô lưỡng lự trên màn hình điện thoại. Cô mím môi, vừa nghĩ cách mở lời vừa nhắn một cách cẩn trọng: [Cái đó, Phạm Phạm này, cậu tự tìm những nhà tạo mẫu này hay có người giới thiệu cho cậu vậy?]

Phí Văn Phạm: [Tôi hỏi bạn, bạn tôi giới thiệu. Mà sao?]

Không nghi ngờ gì nữa, câu trả lời này đã khẳng định suy đoán trước đó của Ân Tô Tô là chính xác. Cặp mắt to tròn của cô thoắt cái sáng như đèn pha, cô gặng hỏi: [Người bạn này có phải là Hướng Vũ Lâm không?]

Phí Văn Phạm: [Đúng vậy.]

Ngọn lửa thích hóng hớt bắt đầu bùng cháy hừng hực nơi đáy mắt Ân Tô Tô: [Cậu và Hướng Vũ Lâm chia tay lâu lắm rồi mà vẫn còn giữ liên lạc luôn sao? Hay là chuẩn bị tái hợp đấy?]

Ở bên kia màn hình, cho dù chỉ nói chuyện qua tin nhắn thì Phí Văn Phạm vẫn thấy có mùi hóng drama từ cô. Nhìn hai chữ "tái hợp" trong tin nhắn, anh ấy nhướng mày. Không lâu sau đó, Phí Văn Phạm thản nhiên trả lời: [Tùy duyên thôi.]

Câu trả lời này quá lấp lửng, không khẳng định mà cũng chẳng phủ định, quá phù hợp với hình ảnh "Lãng tử phong lưu thích là nhích" mà cậu tư nhà họ Phí đã dày công xây dựng bao năm qua.

Ân Tô Tô lắc đầu, khẽ nhoẻn môi cười. Lòng thầm cảm thán, cô không kiềm được mà nhắn lại, câu trả lời tuy nghe có phần bông đùa nhưng cũng là lời khuyên chân thành: [Đàn chị của tôi là một cô gái tử tế, nếu cậu tư chỉ muốn chơi đùa cả đời thì cô ấy không hợp với cậu đâu. Còn nếu cậu muốn hướng tới cuộc sống ổn định, bắt đầu một cuộc tình chân thành thì Vũ Lâm là một đối tượng lý tưởng đấy.]

Ở bên kia thành phố.

Điếu thuốc lá trên đầu ngón tay Phí Văn Phạm nhẹ nhàng bốc khói trong thinh lặng. Đọc dòng chữ do Ân Tô Tô gửi đến, anh ấy nheo mắt, trầm ngâm rít một hơi khói thuốc, khuôn mặt cương nghị, góc cạnh mờ đi phần nào vì bị khói thuốc lá mù mịt che phủ, khiến người ta không tài nào thấy rõ vẻ mặt và suy nghĩ của anh ấy. Một lát sau, Phí Văn Phạm thờ ơ soạn tin nhắn: [Xin nghe lời dạy bảo của chị dâu.]

*

Có sự ủng hộ nhiệt tình của Phí Văn Phạm và Hướng Vũ Lâm, buổi lễ kết hôn của Ân Tô Tô và đội ngũ trang điểm cô dâu nhanh chóng được sắp xếp đâu vào đấy.

Sau khi hoàn thành việc duy nhất mà mình có thể đích thân làm trong quá trình chuẩn bị cho lễ cưới, sự cắn rứt lương tâm trong cô đối với anh chồng đại gia của mình đã giảm đi trông thấy. Cứ thế, trong tâm trạng rối như tơ vò, bồn chồn, hồi hộp có, hạnh phúc, mong chờ có, thời gian thấm thoát thoi đưa, trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, mới chớp mắt đã đến đêm trước ngày hôn lễ chính thức diễn ra.

Vốn dĩ khâu rước dâu, cướp cô dâu không có trong quy trình đám cưới do cậu cả nhà họ Phí lập ra, dù gì thì khâu cướp cô dâu thực chất chỉ là trò đùa mang tính giải trí, mục đích là để làm khó chú rể, khiến chú rể không thể ôm cô dâu vào lòng một cách dễ dàng mà thôi.

Theo quan điểm của Phí Nghi Châu, anh và Ân Tô Tô đã bỏ lỡ nhau bao nhiêu năm trời, nay họ phải trải qua biết bao trăn trở, thử thách để có thể đến với nhau một lần nữa, làm gì có chuyện bày vẽ thêm dăm ba trở ngại nhàm chán trong ngày cưới của họ chứ?

Không ngờ, sau khi đọc bảng quy trình tổ chức lễ cưới, người con gái của anh lại không hài lòng. Khuôn mặt trắng như tuyết của Ân Tô Tô chụ ụ một đống, cô nói với vẻ buồn bã, thất vọng: "Hả? Không có tiết mục cướp cô dâu hả anh? Buồn ghê, hồi trước đi ăn cưới, em thấy trò cướp cô dâu vui lắm, còn tưởng tượng lúc mình kết hôn sẽ tự tay sắp đặt một loạt trò chơi cướp cô dâu nữa cơ."

Nghe vậy, Phí Nghi Châu không khỏi có chút buồn cười, đồng thời anh cũng thấy hơi tò mò. Anh khẽ nhướng mày, hỏi cô: "Khâu cướp cô dâu chỉ là chui ra làm khó chú rể thôi mà, có gì đâu mà vui?"

Cô nàng này ngay lập tức ra vẻ tủi thân hơn nữa, hỏi ngược lại: "Bình thường bao giờ anh cũng tác oai tác quái, bắt nạt em cả, đáng lẽ ra anh phải gặp trắc trở một chút chứ?"

Thấy dáng vẻ buồn hùi hụi, mặt mũi xám xịt của em cưng, nghe giọng điệu đương nhiên của em cưng, cậu cả nhà họ Phí đấu tranh tâm lý dữ dội. Sau đó, anh bất đắc dĩ vung bút, thêm mục cướp cô dâu một cách cực kỳ khiên cưỡng.

Chính vì có thêm mục cướp dâu, đón dâu trong quy trình nên vào đêm trước ngày tổ chức hôn lễ, Ân Tô Tô dẫn các thành viên trong đoàn phù dâu và đội ngũ trang điểm của mình vào nhà tổ của Phí thị trước.

Màn đêm buông xuống, bốn bề chìm trong êm đềm, ánh trăng và những vì sao lấp lánh tỏa ánh sáng dịu dàng ở trên cao.

Tắm xong, Ân Tô Tô mặc đồ ngủ nằm sấp trước bàn đọc sách để viết lời thề nguyện mà mình sẽ trao cho chú rể trong đám cưới. Cô đang viết thì Hứa Tiểu Phù bỗng hoảng hốt kêu lên bên tai cô: "Trời đất ơi! Tô Tô, em nhớ chị bắt đầu viết lời thề từ lúc ăn tối xong rồi mà? Lâu thế rồi mà chị vẫn chưa viết xong hả? Chị định viết thư tình một trăm ngàn chữ cho tổng giám đốc Phí hả?"

Ân Tô Tô nghe mà cạn lời, thảy cho Hứa Tiểu Phù một cái nhìn sắc như dao cau liếc vào mỏm đá, cô nói: "Em tưởng viết lời thề dễ lắm chắc? Xin đấy, chị phải đọc lời thề trước toàn thể khách mời có mặt trong đám cưới, vừa phải bày tỏ tình cảm bằng cả tấm lòng, vừa phải phù hợp với bầu không khí thanh lịch, linh thiêng, không được sến súa. Hầu như bạn bè thân thích bên em đều là người bình thường, cùng lắm là một số ngôi sao máu mặt thôi. Nhưng bên Phí Nghi Châu thì khác, người ta toàn là "quý tộc" của giới thượng lưu cả, lời thề nguyện trong đám cưới mà viết không đàng hoàng thì nhà họ Phí sẽ bị những dòng họ quyền thế khác chế giễu ngay."

Nghe xong, Hứa Tiểu Phù gãi đầu, hình như hiểu mà hình như không hiểu lắm. Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận thì thấy Ân Tô Tô nói cũng có lý, cô ấy không khỏi nhìn Ân Tô Tô, bằng ánh mắt thông cảm, chêm thêm câu cảm thán: "Đúng là làm bà lớn nhà giàu không dễ chút nào."

"Thì bởi." Ân Tô Tô nhún vai, thuận tiện nháy mắt, ranh mãnh trêu Hứa Tiểu Phù: "Có phải có tụi chị để so sánh, em thấy đồng chí Tiểu Trần nhà mình tốt hơn nhiều đúng không?"

Hứa Tiểu Phù chưa bắt sóng kịp nên tự nhiên quên chối, vô thức nghiêm túc trả lời: "Đâu có. Trần Chí Sinh có điểm mạnh riêng của anh ấy, anh Phí cũng có ưu điểm riêng của anh ấy, mỗi người mỗi khác chứ."

"Ố là la!" Lương Tĩnh cố tình lê giọng dài ra, khoác vai Hứa Tiểu Phù: "Cuối cùng em cũng chịu cho người ấy của em một danh phận rồi hả?"

"..." Cô nàng ngẩn tò te, mất mấy giây mới lấy lại tinh thần. Ý thức mình đã bị Ân Tô Tô lừa vào tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô ấy ngay lập tức đỏ bừng như trái cà chua. Hứa Tiểu Phù bẽn lẽn giậm chân, thốt mỗi câu "em không chơi với hai người nữa" rồi giận dỗi rời khỏi đây, tiếp tục chuẩn bị dụng cụ để chơi tiết mục cướp cô dâu vào ngày hôm sau.

Lương Tĩnh nghe cuộc đối thoại của hai người thì cười muốn té ghế. Cô ấy nhoài người đến trước bàn đọc sách, thò đầu xem lời thề do chính tay Ân Tô Tô chắp bút.

Ân Tô Tô cực kỳ đề cao cảnh giác, vừa phát hiện đã lấy cánh tay che tất cả câu từ của mình, đỏ mặt, xấu hổ bảo: "Không được nhìn!"

"Xùy, đằng nào ngày mai cũng đọc trước bàn dân thiên hạ, không cho nhìn thì không nhìn." Lương Tĩnh phất tay, ngồi dậy rồi quay đầu lại nhìn. Tình cờ bên cạnh có một cái ghế, cô ấy thoải mái ngồi xuống, lấy điện thoại ra lướt Weibo.

Lướt được một hồi, không Lương Tĩnh nhìn thấy gì mà giật mình đến mức trợn to đôi mắt bồ câu, chửi tục: "Vãi!"

Ân Tô Tô ngẩng đầu nhìn Lương Tĩnh, thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì vậy chị?"

Lương Tĩnh: "Em có biết cách đây không lâu, Giang Châu Trì từng tham gia một chương trình hẹn hò ảo giữa người thường và minh tinh không?"

Ân Tô Tô chưa kịp thông não, ngơ ngác hỏi: "Giang Châu Trì nào cơ?"

"..." Lương Tĩnh bó tay toàn tập, nhìn cô một cách khinh bỉ: "Chẳng lẽ cả làng giải trí này còn Giang Châu Trì thứ hai chắc? Tên diễn viên thiên tài đã giật cúp nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nổi tiếng khắp toàn cầu từ khi còn rất trẻ nhưng lắm bê bối đời tư đấy! Chính tay người ta đã trao giải Kim Lộc cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho em cơ mà, gì mà não cá vàng vậy!"

"Đương nhiên em biết Giang Châu Trì đó chứ." Ân Tô Tô cảm thấy không thể nào tin nổi: "Nhưng Giang Châu Trì kín tiếng xưa giờ mà, ra mắt công chúng bao nhiêu năm trời mà chỉ tập trung vào diễn xuất, hễ khi nào không đi đóng phim là ở ẩn, từ trước đến nay chưa bao giờ tham gia bất kỳ chương trình giải trí nào. Còn đây đùng một cái tham gia chương trình hẹn hò? Chị đùa em hả?"

"Chị đùa em làm gì!" Lương Tĩnh nói: "Chị nói em nghe, anh ta không những tham gia chương trình hẹn hò mà còn có tai tiếng chấn động với khách mời nữ là người thường đó nữa!"

Thành thật mà nói, Ân Tô Tô không thường quan tâm đến tai tiếng của đồng nghiệp cùng ngành, nhưng con người và đời sống của Giang Châu Trì thật sự quá bí ẩn và quá truyền kỳ. Do đó, sau khi nghe Lương Tĩnh báo tin, Ân Tô Tô kinh ngạc đến mức gác lại việc viết lời thề đám cưới sang một bên, nhanh chóng mở điện thoại, đăng nhập Weibo bằng acc clone để hóng drama.

Quả nhiên, vào giờ phút này, mấy chữ # Giang Châu Trì kết hôn # (hot) to tổ chảng đang nằm chễm chệ trên bảng hotsearch của Weibo.

Dạo quanh trong khu hiển thị kết quả liên quan một vòng, Ân Tô Tô phát hiện một bức ảnh do một blogger tung độc quyền. Đó là ảnh chụp Giang Châu Trì ở trường quay.

Người đàn ông với thân hình khôi ngô, đĩnh đạc và khuôn mặt lạnh lùng đang ôm một bóng người nhỏ nhắn, mảnh mai trong lòng. Vừa xuống xe bảo mẫu, cô gái đó đã được trợ lý bung dù đen lớn, che chắn kín mít. Chỉ thấy mỗi trang phục có vẻ hơi xộc xệch và một phần cổ trắng nõn của Giang Châu Trì. Dấu răng mập mờ trên cổ anh ấy hiện rõ mồn một, vết cắn mới tinh trông giống như vừa bị thú con nào đó cắn vậy.

Cư dân mạng thi nhau nhảy ra, khẳng định Giang Châu Trì và cô gái người thường trong chương trình hẹn hò ảo đã có giấy chứng nhận kết hôn, gây xôn xao dư luận dữ dội.

Ngay lúc Ân Tô Tô hau háu hít drama bể phổi như con tra thích ngụp lặn trong ruộng dưa, Lương Tĩnh ngồi kế bên lại hoảng sợ hét lên: "Trời ơi! Giang Châu Trì đăng Weibo phản hồi kìa!"

Nghe vậy, Ân Tô Tô nhanh tay nhấn vào từ khóa liên quan mới trên bảng hotsearch, đọc thì thấy y chang.

Lần đầu tiên trong lịch sử, anh chàng đẹp trai họ Giang luôn giữ im lặng trước mọi tai tiếng đăng bài để bác bỏ tin đồn.

"Tin giả đấy. Tôi ngỏ lời cầu hôn rồi, nhưng cô ấy chưa đồng ý."

Ân Tô Tô thật sự không nói nên lời: "..."

Thiên hạ đồn Giang Châu Trì có một cô bạn gái là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng khăng khít, xem ra đây chính là cô bạn gái đó rồi. Vậy có nghĩa là, ngài ảnh đế vĩ đại chê mình bận quá, không có thời gian ở bên bạn gái người thường nên lên chương trình hẹn hò để yêu đương, phát cơm chó hả?

Ân Tô Tô đã dần hiểu được chân lý. Đang ăn cơm chó vui vẻ, điện thoại của cô bỗng dưng kêu hai tiếng "ting ting".

Cô chớp mắt, vào ứng dụng Wechat để xem, thấy tin nhắn do chồng gửi cho mình.

Anh đẹp giai nhiều tiền: [Em ngủ chưa?]

Ân Tô Tô soạn tin nhắn, trả lời: [Chưa, sao thế?]

Anh đẹp giai nhiều tiền: [Xuống nhà đi, anh đang ở trước nhà em đây.]

Ân Tô Tô: [???]

Vài phút sau, Ân Tô Tô trong chiếc váy ngủ khoác bừa chiếc áo mỏng, tránh khỏi tất cả tai mắt của toàn nhà tổ, rón rén lẻn ra khỏi phòng ngủ.

Lại gần cánh cổng sắt được chạm trổ nhiều hoa văn phức tạp, Ân Tô Tô nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce đang đỗ dưới bóng cây bên đường. Một bóng hình cao lớn, cường tráng đứng sừng sững dưới ánh đèn đường, toát lên khí chất cao quý và thong dong, cái bóng bị ánh đèn hất dài dưới mặt đất.

Ân Tô Tô chạy chậm tới, ngạc nhiên thốt: "Lúc trước ông nội nói nhà anh có quy định cô dâu và chú rể không được gặp nhau vào đêm trước hôn lễ mà, anh quên rồi à?"

"Anh không quên." Vẫn với giọng điệu bình thản trước sau như một, Phí Nghi Châu cụp mắt, ngắm nhìn gương mặt trắng nõn, thuần khiết của cô một cách chăm chú: "Nên anh mới lén lút đến gặp mà không đi thẳng vào nhà này."

Ân Tô Tô: "Đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ mà chạy từ Nam Tân đến đây, có chuyện gì sao?"

"Không có gì cả." Phí Nghi Châu vẫn nhìn cô say đắm, đáp: "Chỉ là tự dưng muốn gặp em thôi."

Ân Tô Tô: "..."

Khuôn mặt Ân Tô Tô đột nhiên nóng bừng, dòng suối ấm áp, ngọt ngào dâng lên trong trái tim cô. Ngoài mặt trông cô vô cùng thẹn thùng, cô khẽ thúc giục: "Anh gặp đủ chưa? Đủ rồi thì mau về đi, lỡ bị ông nội và ba mẹ phát hiện là chúng ta tiêu đời đó!"

"Chưa đủ." Phí Nghi Châu khẽ khàng thốt, vươn tay ra ôm lấy vòng eo của Ân Tô Tô, rồi cúi đầu, kéo gần khoảng cách với cô: "Nhìn cỡ nào cũng không đủ."

"... Được rồi đó!" Rặng mây hồng trên đôi má vươn dài đến tận hai tai, Ân Tô Tô vừa ngượng ngùng vừa bồn chồn, thỉnh thoảng cứ ngoảnh đầu nhìn quanh biệt thự nhà tổ: "Đừng nghịch nữa, lúc nãy em đi qua tầng hai, phòng ngủ của ba mẹ vẫn còn bật đèn, anh chú ý chút."

Phí Nghi Châu bật cười vì dáng vẻ lén lút, có tật giật mình của cô. Anh cười tủm tỉm, hôn lên môi cô: "Ba mẹ anh suốt ngày ngóng trông được ôm cháu, chúng ta càng gắn bó như keo sơn, họ nhìn thấy thì càng vui nữa là đằng khác."

Ân Tô Tô: "..."

Cụm từ "gắn bó như keo sơn" được thốt ra từ miệng anh làm Ân Tô Tô ngẩn người, không hiểu sao đột nhiên cô lại liên tưởng đến một chuyện. Chốc lát sau, cô quay đầu nhìn chiếc Thanh Ảnh đằng sau, sau đó quay qua nhìn người đàn ông đang ôm mình khư khư, có chết cũng không chịu buông tay. Ân Tô Tô giơ hai tay lên ôm mình, lắp bắp trong sợ hãi: "Anh, anh muốn làm gì? Đừng nói là tối nay anh định... Ấy ấy đấy nhé?"

Phí Nghi Châu: "Ấy gì?"

Ân Tô Tô cắn môi, nỗi xấu hổ xen lẫn sự sợ sệt làm cô bối rối đến mức không thốt nên lời, chỉ biết liếc chiếc xe sang đáng giá ngàn vạn đằng sau không ngừng.

Cậu cả ở đối diện chú ý đến ánh mắt của cô, kết hợp với gương mặt đỏ rực và biểu cảm kỳ lạ của cô, thoáng chốc anh như bừng nắng hạ. Phí Nghi Châu khẽ nhướng mày: "Ý em là, làm tình trong xe?"

Ân Tô Tô: "..."

Thôi toang, có vẻ anh vốn không có ý đó, hình như cô tự lấy đá kê chân mình mất rồi...

Phí Nghi Châu tự ngẫm nghĩ một lát, sau đó lịch sự dò hỏi như một quý ông: "Có phải bà xã đang ám chỉ anh không?"

Ý thức được mình lại làm ra chuyện đội quần, Ân Tô Tô hối hận đến xanh cả ruột, chỉ muốn xuyên về mấy giây trước đến cắn cái lưỡi hư đốn của mình. Cô lập tức lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi, liều mạng xua tay như thể không còn ngày mai, khóc không ra nước mắt: "Không không không, ý em không phải vậy!"

"Anh hiểu rồi." Phí Nghi Châu cắn môi cô, nở nụ cười phóng đãng: "Đúng là thỉnh thoảng làm tình trên xe cũng có thú vui riêng."

Ân Tô Tô:... Ai cứu mị với QAQ.
Bình Luận (0)
Comment