Tô Tô

Chương 17

*

Tại sảnh tiệc trong nhà kính trồng hoa, tiệc chiêu đãi và trình diễn ánh sáng và bóng tối vẫn được tiến hành như thường lệ.

Chu Nho Lâm nhấp một ngụm trà, mấy lần liếc nhìn hai ghế trống trong bữa tiệc, hơi cau mày lo lắng, dùng tiếng Quảng Đông hỏi Phí Dự Chân: "A Ngưng và cô bé đó đi đâu rồi? Nãy giờ không thấy người đâu."

Phí lão gia xua tay cười, nhàn nhã đáp: "Người trẻ đều thích sống trong thế giới hai người, mặc kệ chúng."

Bà Chu ở bên nghe thấy tiếng mưa, lo lắng nhìn ra ngoài. Một lúc sau, bà ta vẫy tay với con trai thứ hai, thì thầm dặn dò: "Trời đột nhiên mưa lớn quá, con dẫn người ra ngoài tìm đại công tử Phí gia. Thời tiết này dễ mắc phong hàn, đừng xảy ra sơ suất gì."

Chu Triều Khởi nói vâng, đứng dậy, cầm lấy ô từ trong tay quản gia, đi ra ngoài tìm người.

Đúng lúc này, một cơn gió mát thổi vào cửa kèm theo những hạt mưa.

Sau khi nhìn thấy hai vị khách đã trở về, bà Chu ngạc nhiên vội vàng đứng dậy nói: "Dự báo thời tiết cũng không nói sẽ mưa. Đại công tử, cô Ân, hai người chắc ướt hết rồi? Nếu không chê, tôi sẽ đi tìm quần áo sạch cho hai người thay ngay bây giờ."

Cách đài phun nước không xa, Ân Tô Tô được Phí Nghi Chu bảo vệ, ở trong vòng tay anh suốt thời gian qua, chỉ có tóc và váy của cô bị dính một ít nước. Áo khoác vest của Phí Nghi Chu khoác trên người Ân Tô Tô, anh chỉ mặc áo vest sẫm màu và áo sơ mi cùng màu, vai và lưng sẫm màu hơn, lộ ra dấu vết bị mưa làm ướt.

Phí Nghi Chu cởi áo khoác vest trên người Ân Tô Tô, cẩn thận chỉnh lại mái tóc xoăn có chút rối bù cho cô, lịch sự từ chối: "Không cần đâu bác gái. Cháu có mang theo một ít quần áo, lát nữa sẽ tự mình ra xe thay."

Bà Chu biết đại thiếu gia nhà họ Phí mắc chứng sạch sẽ nhẹ nên không ép buộc nữa.

Lần nữa ngồi lại chỗ.

Quản gia cung kính đưa một chiếc khăn sạch đã tiệt trùng, Phí Nghi Chu nhận lấy, đầu ngón tay vén một lọn tóc ướt của Ân Tô Tô, cụp mắt xuống, cẩn thận lau cho cô, vẻ mặt bình tĩnh và tập trung, những chuyển động quen thuộc tự nhiên.

Ân Tô Tô có chút xấu hổ, đỏ mặt nhỏ giọng từ chối: "Được rồi được rồi. Chỉ hơi ướt một chút thôi, đừng lau nữa."

Phí Nghi Chu: "Vậy dùng máy sấy cho khô nhé?"

"Không cần."

Thân mật dường như không coi ai ra gì khiến Ân Tô Tô hoảng loạn. Hai má cô nóng bừng nên cô múc một thìa canh nóng cho vào miệng như để che giấu.

Phí Nghi Chu thu d ái tai nhỏ màu đỏ của cô gái vào mắt, bình tĩnh nhếch môi.

Hai ông cụ chủ tiệc đều mỉm cười khi chứng kiến ​​cảnh tình tứ của đôi trẻ.


Chu Nho Lâm nói đùa: "Lão Phí, chắt trai nhỏ của tôi gọi tôi là ông cố rồi. A Ngưng nên cố gắng hơn nữa, nhanh chóng thêm một đứa cho Phí gia."

Phí Dự Chân cười sảng khoái: "Người trẻ tuổi có suy nghĩ riêng của chúng. Một khi kết hôn, con cái sẽ tự nhiên ra đời thôi, phải không Tô Tô?"

Lời nói rơi xuống, bởi vì giọng nói du dương của ông cụ Phí gia cùng với hai chữ "Tô Tô" đầy thân thiện khiến ánh mắt của mọi người hội tụ về một nơi, nhìn nữ minh tinh xinh đẹp bên cạnh Phí Nghi Chu.

Dưới cái nhìn của mọi ánh mắt, Ân Tô Tô vô cùng căng thẳng, mặt nóng bừng đến mức gần như bất tỉnh, cô chỉ cảm thấy xấu hổ và bất lực.

Cô chỉ là kẻ mạo danh, giả làm vợ sắp cưới của anh để báo đáp ân huệ của ân nhân, lúc này ông nội Phí lại chuyển hướng nói chuyện sang cô, không hiểu sao cô lại hoảng sợ. Sự tự tin được tạo ra bởi sự giả vờ trước đây của cô dường như đã bị lấy đi, cô không biết phải trả lời như thế nào.

Tuy nhiên, ngay khi cô chưa biết phải làm gì, cô cảm thấy năm ngón tay mảnh khảnh và rắn chắc nắm lấy bàn tay cô dưới gầm bàn, truyền tải một loại sức mạnh ấm áp và vững chắc nào đó.

"..." Ân Tô Tô hơi giật mình, vô thức ngước mắt lên nhìn bên cạnh.

Phí Nghi Chu chăm chú bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt nặng trĩu, khóe miệng cong lên một vòng cung dịu dàng êm dịu.

Ân Tô Tô nhìn anh, mặt vẫn đỏ bừng, nhịp tim đột nhiên ngừng đập nửa nhịp.

Sau đó Phí Nghi Chu mở miệng thay cô trả lời: "Ông nội yên tâm, tình cảm của bọn cháu rất tốt, tự nhiên sẽ có con thôi ạ."

*

Bị ảnh hưởng bởi giông bão, Legacy 750 không thể cất cánh trở lại Bắc Kinh như kế hoạch.

Trong nhà ga tại sân bay công vụ, Ân Tô Tô đã cởi bộ quần áo màu ngọc trai và mặc lại bộ quần áo cô đã mặc khi đến nơi. Nhìn qua lớp kính sát sàn, sấm sét ầm ầm, gió hú, giống như trên trời có một cái lỗ lớn mở ra, mưa như trút nước từ một cái bồn lớn.

Ân Tô Tô bực bội kéo tóc.

Sáng mai cô còn phải làm việc, trời mưa to như vậy, không biết khi nào mới có thể xuất phát. Khi hạ cánh xuống Bắc Kinh, trời có thể sáng luôn rồi...

Ân Tô Tô cứ thở dài.

Phí Nghi Chu đeo kính gọng vàng trên mũi, ngồi lặng lẽ đọc tài liệu. Sau khi nghe tiếng thở dài thứ tám của cô, cuối cùng anh cũng ngước mắt lên nhìn cô.

Phí Nghi Chu khẽ cau mày: "Cô rất sốt ruột sao?"

"Ngày mai 8 giờ 30 tôi có việc, cũng không có gì đặc biệt khẩn cấp." Ân Tô Tô tựa trán, "Tôi sợ sau khi về sẽ không có thời gian ngủ nghỉ, phải đi làm gấp."


Phí Nghi Chu: "Trên máy bay có một phòng ngủ, tôi thường ngủ trưa trong đó khi bay đường dài, rất yên tĩnh, chỉ có tôi sử dụng, nếu cô không ngại, sau khi lên máy bay có thể nghỉ ngơi trong đó."

Nếu có thể ngủ trên Legacy 750 một lần, đổi thành những người nổi tiếng khác đảm bảo có thể đăng hơn mười bài đăng trên Instagram. Ân Tô Tô không có chút phù phiếm nào, cô chỉ rất muốn ngủ.

Cô vừa hưng phấn nhưng cũng vừa lo lắng, lưỡng lự: "Nếu tôi ngủ trong phòng anh, chẳng phải anh không có chỗ ngủ sao?"

Phí Nghi Chu ôn tồn lễ độ nói: "Cô cần phải đi làm đúng giờ, nhưng tôi thì không. Công ty là của tôi, không ai có thể quản ông chủ đến lúc mấy giờ."

"..." Ân Tô Tô nghẹn ngào, nghĩ thầm anh là sếp anh định đoạt, không dám cãi.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô gật đầu đồng ý với lời đề nghị của anh.

Cuối cùng, máy bay riêng của Phí Nghi Chu cất cánh lúc một giờ năm mươi sáng.

Sau khi lên máy bay, Ân Tô Tô được tiếp viên dẫn vào phòng ngủ riêng của Phí Nghi Chu.

Một phòng ngủ khoảng hai mươi mét vuông trên mặt đất chẳng là gì cả, nhưng trên bầu trời lại là một không gian vô cùng sang trọng và rộng lớn. Trang trí sạch sẽ màu trắng và xám có mùi thơm lạnh rất nhẹ bay trong không khí, mùi xa xôi và thanh tao, dễ khiến người ta liên tưởng đến vũ trụ bao la.

Và đôi mắt sâu thẳm xa xăm của Phí Nghi Chu.

Legacy 750 là sản phẩm độc nhất vô nhị trong quá trình sáng tạo và chính tiên sinh Phí Nghi Chu đã tham gia thiết kế, nếu người xem đủ cẩn thận có thể tìm thấy nhiều chi tiết đáng chú ý. Đáng tiếc, lúc này cô Ân Tô Tô đang buồn ngủ và mệt mỏi, đừng nói là tham quan, thậm chí cử động cũng sẽ gi ết chết cô, cô chỉ muốn ngủ ngon hẹn hò với Chu Công.

Cô tiếp viên xinh đẹp nở nụ cười chuyên nghiệp và nhẹ nhàng nói: "Cô Ân, phía bên trái phòng ngủ là phòng tắm và nhà vệ sinh. Chúc cô ngủ ngon. Nếu cô cần gì, vui lòng bấm chuông phục vụ bên giường, tôi sẽ đến bất cứ lúc nào."

Sau khi cảm ơn tiếp viên hàng không, Ân Tô Tô đóng cửa lại, lao vào phòng tắm nhanh nhất có thể và tắm rửa, sau đó ném mình lên chiếc giường lớn màu đen ở giữa và ngủ thiếp đi.

Không biết đã ngủ bao lâu.

Toàn bộ máy bay Legacy 750 được phủ sóng mạng không dây trên chuyến bay nên chính cuộc gọi WeChat của Lương Tịnh đã đánh thức cô khỏi giấc ngủ.

"Alô Tô Tô! Gọi em mà không được, em đang làm gì vậy?"

"Ngủ ạ." Ân Tô Tô mơ mơ màng màng, rúc vào trong chăn tối tăm, quấn thành bánh bao, ngáp dài mơ hồ hỏi: "Sao vậy chị?"

Giọng nói của Lương Tịnh đột nhiên cao lên, như muốn nổ tung: "Em còn có tâm trạng ngủ hả! Xem Weibo đi, em lên hot search kìa!"


Ân Tô Tô sửng sốt: "Hot search? Em bạo thoát vòng à?"

Đầu bên kia điện thoại, Lương Tịnh trợn mắt mắng cô: "Bạo cái đầu em! Em bị mắng!"

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô bật loa, nhanh chóng mở ứng dụng và đăng nhập vào Weibo. Quả nhiên, mục được tìm kiếm nhiều thứ năm mang tên cô - Ân Tô Tô - phạm tội hành hung.

Bấm vào mục, nội dung đều là những clip cô từng tham gia bộ web drama trước đây, rõ ràng là đã bị chỉnh sửa ác ý, đem những đoạn clip cô quay với diễn viên đối thủ cắt ra khỏi bối cảnh, nói rằng cô tính tình kém, hay bắt nạt người mới đến trong đoàn phim.

Một loạt tài khoản tiếp thị đã tweet lại cô, cáo buộc cô bắt nạt và hành hung trong đoàn phim.

Ân Tô Tô càng đọc càng bối rối, cô nhấp vào một trong những bài đăng trên weibo và mở khu vực bình luận, bình luận hot số một như sau:

[Trời xanh có mắt! Cuối cùng cũng có người bóc phốt chị này! Chị ta đóng vai khách mời trong bộ phim mới của Tần Viện, nghe nói trong đoàn phim chị ta cố ý trang điểm mình thật xinh đẹp, muốn cướp đi sự chú ý của nữ diễn viên chính, phi! Cũng không xem lại chính mình! Không bạo đều là có lý do!]

Bình luận hot 2:? Đây là ai, không biết chút nào. Diễn viên vô danh bây giờ đều hành động liều lĩnh như vậy sao?

Bình luận hot 3: Tiết lộ của hot search là sự thật, tôi có một người bạn làm việc cùng tổ với tư cách là biên kịch. Là thật đấy.

Bình luận hot 4: Nhìn thì xinh, không ngờ tính cách lại tệ đến thế.

Bình luận hot 5: Chỉ có tôi tò mò về lý do tại sao có người lại chọn một người vô danh như vậy mà bóc phốt à?

...

Ân Tô Tô với bộ não uể oải vừa tỉnh dậy mờ mịt một lúc, rồi chợt nhận ra: "Có phải em bị người ta mua hot search bẩn không?"

Bên kia ống nghe: "Rõ ràng như vậy, còn cần hỏi sao?"

Ân Tô Tô trở nên buồn bực.

Bầu không khí trong giới ngày càng trở nên tồi tệ hơn trong những năm qua. Với sự ra đời của thời đại Internet, lưu lượng truy cập bùng nổ, danh sách hot search đã trở thành chiến trường để những người nổi tiếng và nghệ sĩ khoe sắc hại người thu lợi cho bản thân. Một tìm kiếm nóng có thể đóng một vai trò trong việc quảng bá tích cực và cũng có thể hướng dẫn dư luận tấn công đối thủ.

Trong mấy năm sự nghiệp của mình, cô làm việc gì cũng cẩn thận, thận trọng, hiếm khi gây oán hận với người khác, ai lại mua hot search bẩn để chỉnh cô?

Ân Tô Tô trợn mắt nhìn lại bình luận nóng số một trên màn hình điện thoại

Cô đoán: "Là Tần Viện à?"

Lương Tịnh nói: Chị vốn đoán là cô ta, lúc trước em quay phim ở Ý với cô ta không được êm xuôi mấy, nhưng lại cảm thấy không giống... Bộ phim điện ảnh đó em đóng máy lâu như vậy, cô ta đột nhiên mua hot search bẩn hại em, ăn no rửng mỡ sao?

Ân Tô Tô suy nghĩ kỹ vài giây, trong đầu cô hiện lên một động cơ hợp lý mới: "Có phải là vì "Phàm độ"?"


Sau lời nhắc nhở này, Lương Tịnh cũng đoán ra, vỗ trán: "Trước đây chị nghe nói Tần Viện cũng đang tranh giành bộ phim này, rất có thể sau khi nghe được tin tức xác định nữ chính là em, đột nhiên phát điên."

Ân Tô Tô bắt chước một con sâu bướm, buồn bã trằn trọc trên giường: "Chị Lương, có phải cần tìm cách xóa hot search bẩn này không?"

"Vô nghĩa! Không xóa giữ lại để ăn Tết à?"

"Vậy phải liên hệ với nền tảng..."

"Nếu liên hệ với nền tảng thì phải đưa tiền. Hơn nữa, em không có quỹ quan hệ công chúng trong công ty." Lương Tịnh nói, "Chị gọi cho em chính là muốn hỏi xem em có tiện tìm kim chủ ba ba, nhờ anh ta giải quyết vấn đề này không."

Ân Tô Tô xấu hổ: "Để em suy nghĩ đã."

"Vào thời điểm sinh tử quan trọng này, còn suy nghĩ cái gì? Nếu hot search này kéo dài thêm vài giờ nữa, số người theo dõi ít ỏi của em sẽ chạy hết đấy!" Lương Tịnh gấp đến nỗi xoay như chong chóng, "Mặc dù bên lão Khương khả năng thay người sẽ không lớn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có, lát nữa gọi điện thoại nói mấy câu bây giờ, làm ơn đi chị em, em hãy thông minh lên, không ôm đùi chính là kẻ ngốc!"

Ân Tô Tô nhắm mắt lại, nhéo lông mày: "Em biết em biết, em suy nghĩ ba phút. Để em uy nghĩ đã."

Sau khi cúp điện thoại, Ân Tô Tô nghĩ biện pháp đối phó, cảm thấy trong chăn quá ngột ngạt, cô xốc chăn ra.

Không ngờ khi cô ngẩng đầu lên, ánh sáng xung quanh mờ mịt, một bóng dáng cao gầy đập vào mắt cô.

Ân Tô Tô bất ngờ, sợ tới mức đánh rơi điện thoại, cô ôm chăn nhảy ra xa nửa mét, chết lặng: "Anh, anh, sao anh lại ở đây?"

Cô gái này dáng ngủ không được tao nhã cho lắm, mái tóc xoăn bồng bềnh, trên cổ áo có vài nút mở, dưới chiếc cổ thon dài có xương quai xanh mịn màng uyển chuyển, có lẽ ngủ thấy nóng, mặt và ngực hơi ửng đỏ, trong trắng có một chút hồng nhạt, một khe rãnh thấp thoáng, kiều diễm quyến rũ.

Phí Nghi Chu nhìn theo, hơi thở dồn dập, trong lúc nhất thời, anh dời tầm mắt, bình tĩnh trả lời: "Tôi nghe thấy giọng cô hốt hoảng mơ hồ, tưởng cô gặp ác mộng, cho nên tới đây nhìn xem."

"...?"

Ân Tô Tô nhìn xung quanh, rồi cô nhớ ra rằng mình vẫn đang ở trên máy bay riêng của anh ở độ cao 10.000 mét. Tức khắc 囧, ậm ừ sửa lại: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi chưa tỉnh ngủ."

"Ngủ tiếp đi." Phí Nghi Chu lấy hết tự chủ, không nhìn cô nữa, xoay người chuẩn bị rời đi.

Không ngờ, cô gái phía sau đột nhiên lên tiếng, ngập ngừng gọi anh: "A Ngưng, anh giúp tôi một việc được không?"

Phí Nghi Chu đột nhiên dừng lại, quay đầu lại: "Cô nói gì?"

Ân Tô Tô thực sự khó có thể mở miệng, vì vậy cô hít một hơi thật sâu và nói: "Tôi nói, anh có thể giúp tôi một việc được không? Tôi đã bị người ta mua hot search bẩn, bây giờ..."

Phí Nghi Chu: "Không phải vậy."

Ân Tô Tô sửng sốt: "Gì cơ?"

Phí Nghi Chu đi trở lại giường, dùng ngón tay nâng cằm Ân Tô Tô, cúi xuống dựa sát vào cô, đôi mắt tối sầm trong giây lát, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi cô gọi nhũ danh của tôi sao?"

Bình Luận (0)
Comment