Tô Tô

Chương 21

Edit+beta: LQNN203

Sự bối rối dần hiện lên trên khuôn mặt của Ân Tô Tô. Phản ứng đầu tiên của cô là mình nghe nhầm, nụ cười trở nên hối lỗi: "Ngại quá, tôi nghe không rõ. Có thể phiền anh nói lại được không?"

"Tôi muốn mời cô, kết hôn với tôi." Phí Nghi Chu lặp lại với giọng điệu thản nhiên nhất.

Lần này, Ân Tô Tô nghe rõ.

Cô bị sốc.

Thực sự trong lời nói của anh có nghĩa khác. Hai câu ngắn có một nghĩa khi nối với nhau và có một nghĩa khác khi tách ra. Bên tai cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng như ngọc của anh, thứ mà cô ngày thường gọi là hưởng thụ, giờ lại trở nên đặc biệt đáng sợ.

Có từ đồng âm nào cho "kết hôn" trong từ điển tiếng Trung hiện đại không? Chữ "kết" nào, chữ "hôn" nào? Hay là nói, chính là nghĩa cô hiểu.

Rõ ràng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng vô số câu hỏi và suy đoán lại chạy qua đầu Ân Tô Tô, khiến thần kinh cô rối loạn, dường như cũng làm trái tim cô bối rối.

Hàng ngàn suy nghĩ vụt tới bên miệng, tự động bị cắt gọn chỉ còn hai chữ ngắn gọn nhất. Cô thậm chí còn quên mất lễ phép tốt đẹp mà mình đã tu luyện đến tận xương tủy, giương đôi mắt sáng ngời hỏi anh: "Tại sao?"

Phí Nghi Chu: "Lần trước tham dự bữa tiệc của Chu gia ở Hồng Kông, tôi đã nói với cô, ông nội tôi tuổi già sức yếu, trong lòng ông vướng bận nhất là hôn sự của tôi. Ông rất hài lòng với cô."

"Rất hài lòng với tôi?"

Ân Tô Tô quả thực không thể tin được: "Phí tiên sinh, tôi chỉ là một diễn viên tuyến 18, gia đình, bối cảnh và xuất thân của tôi hoàn toàn khác với anh. Anh muốn thực hiện mong muốn của trưởng bối, tìm một người nào đó kết hôn ứng phó người trong nhà hoàn toàn có thể tìm một tiểu thư danh môn như anh, tại sao lại tìm đến tôi?"

Cô thực sự không hiểu ông chủ lớn này đang nghĩ gì. Xuất thân cao quý như anh, quyền cao chức trọng như anh, anh ngỏ lời mời cô làm bạn gái bình hoa khoe khoang cho anh một ngày còn chưa tính, vậy mà lại ngỏ lời cầu hôn cô?

Đang đùa cô à?

"Trước đây tôi đã nói với cô rồi, tính cách tôi không hòa đồng, xung quanh hầu như không có bạn khác giới, cũng không thân thiết với cô gái nào. Chỉ với mình cô, tôi mới thấy khá thoải mái."

"Về phần bối cảnh gia đình mà cô đề cập, cô Ân, tôi hy vọng cô biết một điều, hầu hết các gia tộc danh giá quả thực sẽ đạt được tình thế đôi bên cùng có lợi thông qua hôn sự của con cái để tối đa hóa lợi ích chung. Nhưng con cháu nhà họ Phí không bao giờ cần đến liên hôn."

Sau khi nghe những đại thiếu gia nói, Ân Tô Tô hơi giật mình, nhưng nhanh chóng hiểu ra.

Thực vậy.

Trên thế giới này, từ xa xưa kẻ mạnh đã đặt ra luật lệ. Người cúi đầu phục tùng, người cúi đầu xưng thần. Những gia đình giàu có bình thường có được lợi ích riêng thông qua việc liên hôn của con cái, nhưng Phí gia không cần phải làm điều này.

Bởi vì chính họ là những người đứng trên đỉnh kim tự tháp, là người đặt ra các quy tắc.

Cách đó vài bước, Phí Nghi Chu vẫn bộ dáng lạnh lùng uy nghiêm đó, chậm rãi nói từng chữ, bình tĩnh nhìn cô: "Tôi muốn cưới ai, muốn ai làm vợ tôi, chỉ có tôi mới có thể quyết định."

"..."

Ánh mắt họ chạm nhau, trái tim Ân Tô Tô đột nhiên thắt lại, nhịp tim nhảy lên vô cớ.

Đôi mắt của người đàn ông này thật đặc biệt. Khi nhìn người và vật, anh luôn có vẻ lười biếng không chút để ý, mang theo một chút gì đó tản mạn, lạnh lùng và vô cảm. Nhưng khi ánh mắt anh thực sự nhìn vào bạn, lại rất tập trung và không hề dao động, như thể bạn là bảo bối anh nâng niu trong lòng, là người duy nhất ẩn giấu trong mắt anh.

Sự bế tắc kéo dài khoảng năm giây, Ân Tô Tô quay sang một bên đỡ trán, lẩm bẩm đáp lại: "Ý của anh tôi đại khái đã hiểu. Chỉ là, anh và tôi mới quen nhau chưa lâu, chưa hiểu nhau chứ đừng nói là có căn cứ tình cảm gì. Kết hôn thật sự quá vội vàng...."

Phí Nghi Chu: "Cô Ân kỳ thật không cần khó xử như vậy."

Ân Tô Tô nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.

Phí Nghi Chu tùy ý nói: "Nếu như cô đồng ý kết hôn, trước khi kết hôn tôi có thể cùng cô ký thỏa thuận, cô có thể quyết định điều kiện. Cô muốn điều kiện gì cũng có thể đưa ra, chỉ cần tôi có thể làm được."

Nghe vậy, Ân Tô Tô đột nhiên trợn mắt, trên mặt hiện lên sự ngạc nhiên, cô cố gắng nói: "Nói cách khác, đây chỉ là một cuộc hôn nhân thỏa thuận trong một số hoàn cảnh nhất định? Anh cần một người vợ, tôi sẽ đóng vai này. Một khi nhu cầu không còn nữa, quan hệ hôn nhân này cũng sẽ kết thúc?"

Phí Nghi Chu chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Ân Tô Tô. Anh thấy được niềm vui tràn ngập khóe mắt và lông mày của cô, đồng thời cô đang xem xét khả năng câu nói cuối cùng của mình, "quan hệ hôn nhân cũng sẽ kết thúc".

Chỉ trong chốc lát, khóe miệng anh cong lên thành một hình vòng cung tinh tế nhưng ý tứ sâu xa, anh trả lời: "Tất nhiên có thể hiểu như vậy."

"Ồ----" Sau khi nhận được câu trả lời này, Ân Tô Tô đột nhiên chuyển sang vẻ mặt đột nhiên ngộ ra, đôi mắt cụp xuống, cô vô thức gật đầu và thốt ra một âm tiết trầm như thể đang nói với chính mình, âm cuối buồn cười và có một khúc mắc.

Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn cô.

Biết cô đã bị cám dỗ.


Đồng thời, nhận thấy khi Ân Tô Tô nói "ồ", hai bên má cô hóp lại, đôi môi hồng hào căng mọng của cô mím lại thành trạng thái hơi bĩu môi. Cái nhìn này khiến tâm trí bình tĩnh của Phí Nghi Chu lần đầu tiên tạo ra nhiều liên tưởng.

Anh liên tưởng đến một loại cá phun ra bong bóng, liên tưởng đến cảm giác ngột ngạt khi mang cá mở ra đóng lại sau khi bị mất nước, liên tưởng đến câu "cá nước thân mật"...

Đầu đột nhiên có chút đau.

Cơn đau âm ỉ ập đến trong đầu khiến Phí Nghi Chu rút lui khỏi những suy nghĩ ngớ ngẩn vô tận.

Anh bình tĩnh định thần lại thì thấy cô gái trẻ trước mặt đã tiến lại gần mà không hề hay biết, cô ngẩng đầu lên và ngước mắt lên nhìn anh với nụ cười hư vô.

Cô thận trọng hỏi bằng cử chỉ xác nhận: "Phí tiên sinh, anh thật sự không đùa tôi chứ?"

Phí Nghi Chu nhướng mày: "Cô thấy tôi giống dáng vẻ nói đùa sao?"

"Vậy... tương đương với việc chúng ta chỉ kết hôn giả, tôi vẫn có thể nhận được một số phần thưởng sau khi mọi việc xong xuôi?"

"Nói chính xác thì cô có thể có được mọi thứ cô muốn."

Ân Tô Tô im lặng.

Mọi thứ cô muốn.

Mọi thứ......

Cho hỏi, trên đời có ai có thể từ chối được sự cám dỗ của lợi ích còn lớn hơn trời này?

Sự cân bằng trong lòng cô bắt đầu dao động, một lúc sau, cô lại nêu lên một điểm mấu chốt khác: "Chỉ là thoả thuận hôn ước, cứ làm đủ ngoài mặt là được, không cần giấy đăng ký kết hôn đâu nhỉ?"

Nói xong, Phí Nghi Chu nhàn nhạt liếc cô một cái, không có phản ứng.

Trái tim nhỏ của Ân Tô Tô run lên khi nhận được tín hiệu từ ánh mắt của Thái tử gia, cô cho rằng lời nói của mình đã xúc phạm anh nên nhanh chóng đổi lời: "Xem như tôi chưa hỏi, xem như tôi chưa hỏi."

"Không lấy giấy chứng nhận kết hôn thì kết hôn để làm gì, phải diễn thật hoàn chỉnh." Giọng điệu và vẻ mặt của Phí Nghi Chu có vẻ bất lực hơn là bất mãn. Anh dừng một chút, sau đó hỏi: "Cô sợ giấy đăng ký kết hôn sẽ trói buộc cô, tranh chấp pháp lý với tôi, ảnh hưởng đến việc tìm kiếm bạn trai sau này của cô sao?"

Ân Tô Tô lắc đầu phủ nhận không cần suy nghĩ: "Đó không phải là điều tôi lo lắng."

Phí Nghi Chu: "Vậy cô lo lắng cái gì?"

Ân Tô Tô cau mày, cắn môi, giằng co một lúc mới thở dài nói: "Không có giấy đăng ký kết hôn, chúng ta chỉ cần thể hiện trước mặt gia đình anh. Có giấy đăng ký kết hôn, có thể gia đình tôi cũng sẽ liên quan."

Phí Nghi Chu nói: "Không khó làm."

Ân Tô Tô hơi giật mình: "Ý anh là gì?"

Phí Nghi Chu thản nhiên nói: "Tôi có thể làm bạn trai của cô đến nhà cầu hôn, chờ bố mẹ cô đồng ý, chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo."

Ân Tô Tô: "..."

Phí Nghi Chu nói xong liền lấy điện thoại di động ra, hơi cúi đầu. Ánh sáng từ màn hình phản chiếu giữa lông mày và mắt anh, khiến anh càng thêm nghiêm nghị.

Anh nói: "Cho tôi biết địa chỉ nhà bố mẹ cô, tôi sẽ sắp xếp."

"..."

Ân Tô Tô bị dọa choáng váng, thầm nghĩ tôi vẫn chưa đồng ý kết hôn giả với anh, anh đang tích cực gì ở đây? Da mặt dày như vậy, còn dám nói mình là người sống nội tâm không giỏi hòa đồng? Anh nghiêm túc chứ?

Cô vội vàng xua tay: "Không không không, tôi còn chưa suy nghĩ rõ ràng, việc lớn như vậy, anh phải cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ."

May mắn Thái tử gia đối diện là một quý ông, dường như không bao giờ là một người đàn ông sẽ làm khó người khác. Nghe vậy, anh cũng không từ chối mà chỉ khẽ gật đầu đồng ý với cô: "Được."

Sau khi nhận được câu trả lời này, sợi dây căng thẳng trong đầu Ân Tô Tô cuối cùng cũng lặng lẽ thả lỏng. Cô lại cười rạng rỡ nói: "Vậy bây giờ tôi đưa anh xuống lầu nhé?" Cuối cùng, sau khi dừng lại, cô có chút cố ý nói thêm: "Trợ lý Hà và anh Trần đã đợi anh rất lâu rồi."

Phí Nghi Chu bình tĩnh lắng nghe, tiếng tí tách ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tiêu tán. Mưa đã tạnh hoàn toàn, đồng nghĩa với việc anh không còn lý do gì để lấy chỗ trú mưa làm cái cớ để tiếp tục ở lại thế giới của cô.

Ân Tô Tô đưa Phí Nghi Chu đến huyền quan.

"Đây là mật ong, do dì ba của tôi tự nuôi, là thực phẩm thuần túy tự nhiên tốt cho sức khỏe, một thùng có mười hai chai." Cô chỉ vào thùng các tông trên tủ giày, tỏ ra do dự: "Anh có chắc muốn tự mình xách không? Nó khá nặng. Nếu không vẫn là nên gọi điện cho trợ lý Hà, bảo bọn họ..."


Chưa kịp nói xong, nghiêng người lại đã thấy Phí Nghi Chu rũ mắt xuống, cởi khuy măng sét kim cương ở hai cổ tay áo sơ mi, xắn tay áo lên vài tấc.

Ân Tô Tô chớp mắt.

Phát hiện dù anh có làm gì đi nữa thì động tác của anh đều chậm rãi và đoan chính, tự nhiên không có những từ như "vội vàng", "hấp tấp", khiến người xem hài lòng.

Tay áo vén lên, hai cánh tay lộ ra không khí, xương cổ tay gầy gò lạnh lẽo, có những đường vân rõ ràng, có mấy mạch máu màu xanh lam nhạt luồn lách qua, trông có vẻ tự phụ và mạnh mẽ.

Thùng mật ong có tay cầm riêng.

Vật nặng trong tay Phí Nghi Chu tựa như biến thành bông gòn, anh dùng một tay nhấc lên mà không cần tốn chút sức lực nào.

Ân Tô Tô mở to mắt, buột miệng: "Với sức mạnh của ngài, có thể dễ dàng đánh chết hai con trâu chỉ bằng một cú đấm ấy chứ."

"..."

Có trời mới biết, đại công tử Phí gia đã nghe vô số lời nịnh nọt từ nhỏ đến bây giờ, nhưng chưa từng có ai khen ngợi anh như vậy.

Phí Nghi Chu trầm mặc nửa giây, bình tĩnh trả lời: "Cô khen người khác rất độc đáo."

Ân Tô Tô ha hả hai tiếng: "Cảm ơn vì lời khen."

Ân Tô Tô đưa người đi đến sảnh thang máy, nhấn nút thang máy xuống, vẫy tay và nói đặc biệt ngọt ngào: "Phí tiên sinh, tôi vẫn đang mặc đồ ngủ. Ra ngoài không tiện, không tiễn anh xuống lầu nữa."

Vừa dứt lời thì có tiếng ding, cửa thang máy mở ra.

Phí Nghi Chu đi vào thang máy, đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn cô nói: "Cô Ân cứ suy nghĩ thật kỹ về thoả thuận kết hôn, khi nào nghĩ kỹ rồi, có thể liên lạc bất cứ lúc nào."

"Vâng, được."

Khi âm cuối cùng kết thúc, cửa thang máy từ từ đóng lại, khuôn mặt của nhau biến mất trong mắt đối phương, giống như một vực sâu, cô lập lại hai không gian hỗn loạn giao nhau.

Nhìn những con số màu đỏ bắt đầu nhảy, Ân Tô Tô buông cánh tay run rẩy của mình xuống, nụ cười giả tạo ở khóe miệng dần dần thẳng lại.

Về đến nhà, cô đóng cửa lại, thả mình xuống ghế sô pha, ngây người.

Nếu không phải ly Long Tỉnh còn nguyên trên bàn cà phê, nếu không phải mùi hương lạnh lùng thoang thoảng của đàn ông còn đọng lại trên gối sô pha, cô sẽ nghĩ đêm nay chỉ là một giấc mơ kỳ quái.

Nghĩ đến yêu cầu "kết hôn" của người đó, Ân Tô Tô thậm chí còn muốn bật cười.

Cô đưa tay lên che trán.

"Ân Tô Tô" và "Phí Nghi Chu", chỉ cần ghép hai cái tên này lại với nhau, giống như trời đất, ngăn cách khó với. Làm sao có thể có sự giao thoa trong cuộc đời, làm sao có thể có một câu chuyện giữa cô và anh?

Không thể nào......

Ân Tô Tô nhắm mắt lại. Má cô áp vào gối, giữa lỗ mũi có một làn hương thơm thoang thoảng, vặn vẹo mơ hồ, như có như không trêu chọc giác quan của cô, càng ngửi tâm trạng càng rối bời.

Như thể một con côn trùng nhỏ đã chui vào tim, mang theo một cuộn dây, bò vòng quanh tâm thất trái và phải, rối tung mọi tâm sự của cô.

Ngay khi Ân Tô Tô đang giật tóc và suy nghĩ lung tung thì một cuộc điện thoại đến đúng lúc cứu cô khỏi lửa và nước----

Đinh đinh đinh.

Ân Tô Tô lấy điện thoại di động từ trong túi quần pyjama ra, bật màn hình lên, ID người gọi là "Chị Lương".

Cô trượt mở nút trả lời, trả lời điện thoại với giọng yếu ớt: "Alô chị, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, chị chỉ muốn thông báo với em thời gian phỏng vấn tạp chí sáng mai đã được thay đổi, được đổi thành hai giờ chiều." Lương Tịnh quả thực là một người lão luyện trong ngành, có một độ nhạy cảm cao với mọi việc, cô ấy khó hiểu nói: "Thật kỳ lạ. Sao gần đây em trông yếu ớt thế? Lại đi cùng Thái Tử gia à?"

"...... Không có."

"Có phải vừa rồi ở cùng nhau, vừa mới tạm biệt?"


"..." Cho nên nói bạn thân là sinh vật rất thần kỳ, có thể đoán được suy nghĩ của ta, luôn có thể đánh trúng đầu.

Ân Tô Tô lúc này rất lo lắng, lại không tìm được người thích hợp để nói chuyện, cuộc điện thoại của Lương Tịnh là một cơn mưa may mắn đúng lúc. Cô cúi mặt trầm ngâm, do dự vài giây, cuối cùng thở dài, quyết định kể cho Lương Tịnh chuyện tối nay.

Ân Tô Tô hít một hơi thật sâu: "Chị, em nói cho chị nghe một chuyện. Trước tiên chị phải ổn định, xung quanh có vật gì thì nhanh chóng tóm lấy, em sợ chị sẽ ngã xuống đất mất."

"Xì, kho thông tin của em lục ra được bao nhiêu người, có thể biết được dưa gì hot." Lương Tịnh chỉ cho rằng cô đang nói bậy, lười biếng đắp mặt nạ hỏi: "Có liên quan đến ai?"

Ân Tô Tô: "Em."

Lương Tịnh: "..."

Lương Tịnh che trái tim mình, sợ hãi thì thầm: "Em? Em bị sao? Chẳng lẽ em có thai? Phí Nghi Chu?"

"... Không phải!" Trán Ân Tô Tô toát mồ hôi lạnh, "Tối nay Phí Nghi Chu đến gặp em, nói em kết hôn với anh ấy."

"Ồ, may quá may quá, không phải có thai thì tốt..." Lương Tịnh thấp giọng lẩm bẩm, đột nhiên giật mình phản ứng, thậm chí kinh ngạc đến nỗi đánh rơi mặt nạ: "Em nói cái gì?! Phí Nghi Chu muốn kết hôn với em á?!"

"Bà chị ơi, chị làm điếc tai em rồi." Khuôn mặt đen đúa của Ân Tô Tô lo lắng nhìn xung quanh: "Chị có thể vui lòng nhỏ giọng được không? Nếu có người nghe thấy, chẳng phải em xong đời sao?"

Lương Tịnh nói với giọng điệu vui mừng khôn xiết: "Bảo bối của chị, em thật ấn tượng. Trước đây chị còn khuyên em đừng sa ngã, nhưng không ngờ Thái tử gia lại sa ngã vì em trước, rễ tình đâm. Từ giờ trở đi em là bà nội của Phí đại thiếu gia, không thể ngăn cản giàu sang phú quý rồi em yêu."

Ân Tô Tô ôm trán không nói nên lời: "Chắc chị đọc quá nhiều tiểu thuyết Tấn Giang rồi, gì mà rễ tình đâm sâu. Anh ấy tìm em vì ông nội anh ấy đã lớn tuổi, muốn nhìn thấy anh ấy lập gia đình, thỏa thuận kết hôn thôi."

Lương Tịnh: "Thỏa thuận kết hôn? Ý là sao?"

Ân Tô Tô: "Có nghĩa là kết hôn giả. Nghĩ ra thỏa thuận, mọi điều kiện của em sẽ đáp ứng hết, giả vờ tình cảm trước mặt trưởng bối."

Lương Tịnh: "Em trả lời anh ta thế nào?"

Ân Tô Tô chống cằm phiền muộn: "Em vẫn chưa nghĩ kỹ, nói là muốn suy nghĩ."

"Vãi." Lương Tịnh cao giọng vài độ, lớn tiếng nói: "Có rất nhiều ngôi sao nữ trong ngành muốn gả vào hào môn, nhưng lại không thể gần gũi với gia đình hào môn, em nhìn em đi, người ta đã mang danh hiệu phu nhân nhà giàu đến trước mí mắt em rồi đó! Đây không phải là miếng bánh từ trên trời, mà là vàng từ trên trời! Chị còn sợ Phí Nghi Chu ngủ một giấc xong sẽ đổi ý, em còn suy nghĩ cái gì?"

"Vàng từ trên trời rơi xuống có thể khiến chị trở nên giàu có cũng có thể giết người." Ân Tô Tô cau mày nghĩ: "Em luôn cảm thấy chuyện này kỳ lạ. Chị nói xem, sao chuyện tốt như vậy lại có thể xảy ra với em? Sẽ có vấn đề gì không?"

Lương Tịnh lo lắng muốn chết: "Người ta đã ký thỏa thuận với em rồi, mọi điều kiện đều tùy thuộc vào em, có thể có vấn đề gì được? Ân Tô Tô, xin em hãy tỉnh táo lại một chút, bỏ lỡ Phí đại công tử, em có thể tìm được người giàu lại hào phóng coi tiền như rác như vậy ở đâu ra! Dù sao thì tất cả cũng chỉ là kết hôn giả. Chỉ cần lấy đủ tài nguyên và kiếm đủ tiền, vỗ mông chạy lấy người không phải được rồi sao, em sợ cái gì? Sợ bị ngủ?"

Ân Tô Tô: "..."

Lương Tịnh nghiêm túc nói: "Làm ơn đi chị em, đó cũng không phải là một ông già xấu, cho dù ngủ với anh ta thật, em có thể tổn hại bao nhiêu đâu?"

"Em không hẳn là bất lợi. Nguyên nhân chính là do chị chưa từng gặp anh ấy, anh ấy rất đẹp trai, đẹp trai hơn bất kỳ người đàn ông nào em từng gặp..." Ân Tô Tô bị Lương Tịnh dẫn đi lạc lối, đột nhiên tỉnh táo: "Ai ya, không phải! Cái quái gì vậy! Em đang nghĩ xem nếu bố mẹ em biết chuyện thì em sẽ làm gì."

Lương Tịnh trợn mắt: "Bố mẹ em ở quê, cách xa em hàng ngàn dặm, em không nói cho họ biết, chị cũng không nói, làm sao họ biết được?"

"Nói thì nói như vậy, nhưng..."

"Đừng nhưng nhị nữa." Lương Tịnh bắt đầu nói: "Như vậy đi, tối nay chị sẽ làm thêm giờ, liệt kê ra tất cả các điều kiện cần ghi trong hợp đồng tiền hôn nhân của các em. Nữ chính cấp S, chương trình tạp kỹ cấp S, công việc kinh doanh cao cấp, còn có nhà, ô tô gì đó... Thế là xong, cúp máy trước đây."

Ân Tô Tô vội vàng nói: "Chị Lương, chị đừng vội, đợi em... Chị Lương? Chị Lương!"

Lương Tịnh ở đầu bên kia đã cúp điện thoại, trong ống nghe có âm thanh tút tút.

"..."

Một cơn gió mùa thu cuốn theo những chiếc lá rơi, Ân Tô Tô hóa đá tại chỗ.

Cô kỳ thực cũng hiểu được phản ứng của Lương Tịnh, lời nói của Lương Tịnh cũng có lý, nhưng dù sao hôn nhân cũng không phải chuyện nhỏ, cho dù là kết hôn giả cũng phải cân nhắc kỹ càng...

Đầu óc cô hỗn loạn, nghĩ ngợi cũng vô ích, cô cáu kỉnh gãi tóc, ném điện thoại rồi quay về phòng ngủ ngủ. Khi đi ngang qua tủ giày, nghĩ tới điều gì đó, giật mình, thầm kêu lên - quên bảo Phí Nghi Chu cởi bao giày ra!

Sau khi tưởng tượng ra cảnh tượng tuyệt vời khi Thái tử gia uy nghiêm đi giày bao hoa nhỏ xuất hiện trước mặt Trợ lý Hà và A Sinh, Ân Tô Tô không khỏi che mặt lại.

Xong đời.

*

Khu mới phía Nam, trang viên Phí gia.

Chiếc Maybach màu đen xuyên qua làn sương mù nhẹ trong đêm và lái êm ái vào sân. Khi xe dừng lại, Hà Kiến Cần dẫn đầu bước xuống ghế phụ, đi vòng ra cửa ghế sau, chu đáo và kính cẩn mở cửa.

Một đôi chân dài mặc quần tây xanh đen từ trên xe bước xuống, đôi giày da bóng loáng, trên người không thấy một hạt bụi.

Toàn bộ sân được trải thảm Bỉ, chất liệu mềm mại, có tác dụng hút âm tốt, dù là người chạy, bánh xe nghiền lên hay tiếng giày, đều yên tĩnh không tiếng động.

Phí Nghi Chu xuống xe, không nói một lời đi thẳng về phòng cờ.


Hương trong tai thú vẫn chưa tàn, ván cờ trên bàn cờ đã đi được nửa đường không thay đổi.

Phí Nghi Chu cúi người ngồi xuống, sắc mặt âm trầm bình tĩnh, từ trong cốc cờ lấy ra một quân ngọc trắng thả xuống.

Không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân từ xa truyền đến, dừng lại ở ngoài cửa phòng cờ.

Phí Nghi Chu có thói quen đánh cờ với chính mình, khi anh ở trong phòng cờ, chưa bao giờ cho phép bất cứ ai quấy rầy mình. Hà Kiến Cần đều nhớ kỹ tất cả những điều thích và không thích của sếp trực tiếp của mình, mạo muội tiến lên vì tình huống này thực sự rất đặc biệt.

Cộc cộc, tiếng gõ cửa đều đặn và nhẹ nhàng.

Phí Nghi Chu không ngước mắt lên: "Có chuyện gì?"

"Tiên sinh, trà mật ong ngài yêu cầu đã có rồi ạ." Hà Kiến Cần liếc nhìn người giúp việc đang bưng trà phía sau, cười dò hỏi: "Bây giờ tôi mang vào cho ngài?"

"Ừm."

Hà Kiến Cần liếc nhìn người giúp việc, người này lập tức rũ mi cúi đầu, nhẹ nhàng đưa tách trà mật ong thần bí vào phòng cờ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ánh Trăng Lỡ Hẹn
2. Phong Tranh Ngộ
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Vẫn Thạch Thiên Hàng
=====================================

Khi người giúp việc đi ra, Hà Kiến Cần cũng quay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng lúc này, lại nghe thấy người trong phòng cờ lên tiếng, bình tĩnh trả lời: "Bao giày đó đã giặt sạch chưa?"

"..." Nghe đến lời này, trợ lý Hà hiển nhiên sửng sốt, cảnh tượng nhìn thấy ở tiền sảnh chung cư ngõ Chương Thụ theo tiềm thức hiện lên trong đầu anh ta.

Khi đó, Hà Kiến Cần và Trần Chí Sinh đang ngồi trên ghế sô pha ở tiền sảnh đợi sếp nhà mình, khi nghe thấy tiếng cửa thang máy vang lên, cả hai quay lại liền nhìn thấy đại công tử với mái tóc đầy khí chất của một hậu duệ quý tộc, trên tay đang xách theo một thùng các tông hơi biến dạng, dưới chân là một đôi bao giày hoa nhỏ, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía họ.

Thành thật mà nói, cảnh đó rất có tác động.

Ngay cả Trợ lý Hà, người đã chứng kiến ​​đủ loại sóng gió, cũng không thể tỉnh táo lại trong vài giây...

"Giặt sạch sấy khô rồi ạ." Hà Kiến Cần cụp mắt xuống, đáp lại lời Phí Nghi Chu, dừng lại nửa giây rồi nói: "Ngài có cần tôi đem trả lại cho cô Ân không?"

Vẻ mặt Phí Nghi Chu không thay đổi: "Không cần." Đồ anh mượn, anh đương nhiên sẽ tự mình trả lại.

"Vâng ạ."

Trợ lý Hà cùng người giúp việc rời đi, tiếng bước chân nhỏ dần trong đêm rồi biến mất.

Sự im lặng trở lại phòng cờ.

Phí Nghi Chu cau mày.

Ván cờ này đã đi vào ngõ cụt không có giải pháp.

Ném quân cờ trở lại cốc cờ, Phí Nghi Chu nhắm mắt lại, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nhéo lông mày. Ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào lơ lửng trong không khí, anh từ từ nhướng mi, cầm lấy trà mật ong trong tay rồi nhấp một ngụm.

Một chút vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, sạch sẽ, lôi cuốn.

Phí Nghi Chu hiểu hơn ai hết một quý ông thượng lưu phải có tính cách điềm tĩnh và kiềm chế, không cho phép mình say mê bất cứ ai hay bất cứ điều gì.

Nhưng làm thế nào vị mật ngọt ngào như vậy mà chỉ được nếm một ngụm có thể khiến người ta cam tâm? Làm thế nào lướt qua liền ngừng?

Phí Nghi Chu ngẩng đầu uống trà mật ong trong cốc.

Chỉ là, dường như anh cố tình bị quỷ ám.

Mỗi khi màn đêm yên tĩnh, một số suy nghĩ sẽ lan truyền như virus, thấm vào trái tim, tứ chi và thậm chí cả tâm hồn anh.

Không ai biết bí mật tồn tại trong trái tim anh.

Muốn chạm vào cô, ôm cô, hôn cô, muốn nhìn thấy khóe mắt cô nhuộm đỏ, muốn biến cô thành của anh.

Muốn nghe thấy những tiếng nức nở khe khẽ của cô, muốn cô nghe thấy tiếng hét cao trào tột độ của cô, muốn cô nhìn anh nhiều hơn, muốn cô chú ý đến anh nhiều hơn.

Muốn phá vỡ giới luật.

Mà những điều như thế này không thể nói với bất cứ ai.

*****

Editor: Thợ săn nhắm con mồi:))

Bình Luận (0)
Comment