Tô Tô

Chương 97

Ngày hôm sau, Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu vẫn ra ngoài riêng. Cô ngồi Maybach tới studio, còn anh ngồi Thanh Ảnh tới trụ sở khu thương mại trung tâm Bắc Kinh của Phí thị.

Cuối tháng tám, là cuối thu rồi nên thời tiết không được dễ chịu lắm.

Ân Tô Tô tới studio, dẫn Hứa Tiểu Phù vào phòng thay đồ rồi ngồi xuống. Cô còn chưa kịp ngồi nóng mông thì điện thoại cô để trong túi Hứa Tiểu Phù bỗng vang lên hai lần.

Hứa Tiểu Phù chớp mắt, tiện tay mở điện thoại ra rồi nói: “Nè, chị Tô Tô, hình như là từ WeChat.”

Sáng nay Ân Tô Tô phải quay cảnh bị bắt cóc nên phải trang điểm bị thương. Cô ngẩng cổ lên nhận lấy điện thoại trong tay Hứa Tiểu Phù, mở khóa màn hình từ trên cao.

Ân Tô Tô nhìn lên, người gửi tin nhắn có tên là “Anh đẹp giai nhiều tiền”, thì ra là anh chồng đại gia yêu thương của cô.

Anh đẹp giai nhiều tiền: [Nghĩ một chút.]

Ân Tô Tô hơi nghi ngờ nhíu mày, nhắn lại: [?]

Anh đẹp giai nhiều tiền nhắn một tin thứ hai: [Có cần thiết phải giải thích rõ ràng với em không.]

Ân Tô Tô ngơ ngác, thầm nghĩ giải thích cái gì mới được?

Cô không tiện gõ chữ nên chỉ có thể tiếp tục dấu hỏi chấm: [??]

Phí Nghi Châu: [Em nói anh hẹp hòi, anh không phủ nhận, nhưng cái này chỉ giới hạn ở bà xã của anh, cũng chính là cô Ân đây thôi.]

“...” 

Nhìn tin nhắn này này mà Ân Tô Tô không khỏi sặc sụa, mặt cô nóng bừng lên rồi im lặng gõ chữ trả lời: [Tối qua em cũng chỉ nói vậy thôi, anh không phải giải thích với em, cũng không cần quá để ý đâu.]

Phí Nghi Châu: [Anh để ý.]

Phí Nghi Châu: [Anh rất để ý hình tượng của anh trong lòng em là như thế nào.]

Thấy hai tin nhắn tiếp theo được gửi tới, trái tim của Ân Tô Tô lại đập mạnh liên hồi. Cô im lặng một lát rồi đáp: [Thôi được, hình tượng của anh trong lòng em vẫn như cũ, 99% đều là tốt.]

Phí Nghi Châu: [1% không tốt là gì?]

“...” Ân Tô Tô hơi khổ sở bạnh hàm, gõ tiếp: [Anh đoán xem?]

Ân Tô Tô càng nghĩ càng không vui, cô gõ nhanh: [Anh Phí trước giờ vốn là công tử dịu dàng như ngọc. Nhưng trong ‘Kinh Thi’ có nói, rằng người quân tử sắc mà không dâm tà, dù có nảy sinh tình cảm cũng không được vượt qua lễ giáo. Anh thì sao?]

Trụ sở Tập đoàn Phí thị tại khu trung tâm thương mại Bắc Kinh, tầng 99, khu văn phòng tổng giám đốc.

Sau bàn làm việc, cậu cả mặc áo vest quần âu vừa mới xem xong bản báo cáo tài chính, nghe thấy tiếng chuông tin nhắn bèn tiện tay cầm lên rồi nhìn lướt qua.

Đọc hết dòng tin nhắn ‘Quân tử sắc mà không dâm tà, dù có nảy sinh tình cảm cũng không được vượt qua lễ giáo’ mà anh không khỏi mỉm cười, dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ xù lông hoạt bát của cô thông qua công cụ truyền tin lạnh như băng này.

Ánh nắng dịu dàng rơi ngoài cửa sổ, tâm trạng Phí Nghi Châu rất vui vẻ, anh im lặng hai giây rồi tiện tay nhắn lại cho cô.

Phí Nghi Châu: [Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy, từ đấy quân vương không tảo triều nữa.]

Bên studio.

Ân Tô Tô nhìn tin nhắn mà Phí Nghi Châu trả lời, chỉ vài giây mà cô muốn tìm cái lỗ để chui vào ngay lập tức.

Cô dùng ‘Kinh Thi’ để nhẹ nhàng châm biếm, nói rằng quân tử thấy giai nhân mỹ lệ dù có hơi động tay động chân thì thực ra cũng hợp tình hợp lý, có điều vẫn nên tuân thủ nghiêm túc cấp bậc lễ nghĩa.

Thế mà cậu cả đây lại dùng [Trường Hận Ca] bốn lạng đẩy ngàn cây trả lại cô, nói mình là “Đêm xuân ngắn ngủi”...

Ân Tô Tô quả thực không biết phải nói gì, háo sắc lại còn coi thế là lẽ đương nhiên, cao nhân đúng là cao nhân, phục.

Đúng lúc này, thợ trang điểm đang trang điểm cho Ân Tô Tô bỗng nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Hở? Chị Tô Tô, em nhớ chưa đánh má hồng cho chị mà, sao mặt chị tự dưng đỏ vậy?”

“À, trong này hơi nực nên chị thấy nóng quá.” Ân Tô Tô hoảng nên vội đưa tay phẩy phẩy gió, buột miệng bốc phét.

Cũng may là thợ trang điểm không hỏi nhiều cũng không sinh nghi, chỉ quay đầu bảo trợ lý mở cửa sổ thông gió.

Hôm nay đạo diễn muốn đẩy nhanh tiến độ nên quay bốn cảnh phim từ sáng mà tới gần hai giờ chiều đã xong.

Hứa Tiểu Phù ôm ba hộp cơm về phòng nghỉ, đưa một phần cho Ân Tô Tô rồi cười tủm tỉm bảo: “Chị Tô Tô, em xem rồi, trưa nay có thịt nấm hương mà chị thích ăn đó.”

“Gì cũng được, chị đói sắp hoa mắt rồi.” Ân Tô Tô nhận lấy hộp cơm, mở mắt rồi bắt đầu ăn.

“Ăn từ từ thôi chị, cẩn thận không nghẹn.” Hứa Tiểu Phù nói rồi dời mắt, nhìn về phía người đàn ông cao to đang ngồi trên ghế hành quân.

Anh ta nhắm mắt, cánh tay thon dài vắt ngang qua trán một cách tùy ý, hai đầu lông mày mơ hồ toát lên vẻ mệt mỏi.

Nhịp tim của Hứa Tiểu Phù bỗng đập nhanh lạ thường, cô ấy cầm hộp cơm qua rồi nhẹ nhàng đá chân vào bắp chân Trần Chí Sinh: “Nè.”

“...” Người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng bị làm phiền, anh ta hé mắt nhìn cô ấy rồi khẽ cau mày, trong đôi mắt đen có thể thoáng thấy mấy tơ máu.

Đối diện với ánh mắt sắc bén như thế làm Hứa Tiểu Phù căng thẳng vô cùng, hắng giọng rồi mới nói: “Ăn cơm đi.”

Trần Chí Sinh nghe vậy mới dời mắt xuống, lúc này mới thấy cô nhóc này cầm một hộp cơm màu trắng. Anh ta gật đầu, đưa tay nhận rồi lạnh nhạt nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Hứa Tiểu Phù trả lời, quay lại ngồi xuống chiếc ghế cạnh Ân Tô Tô rồi cũng bắt đầu ăn cơm của mình.

Ba người cứ thế im lặng ăn cơm một lúc.

Ân Tô Tô chợt để ý thấy tinh thần của Trần Chí Sinh không tốt lắm bèn quan tâm hỏi han: “A Sinh, tôi thấy hôm nay anh có vẻ mệt mỏi, tối qua ngủ không ngon hả?”

Trần Chí Sinh mỉm cười ấm áp và lịch sự, trả lời: “Mấy nay bệnh cũ lại tái phát nên hơi đau đầu. Cảm ơn cô đã quan tâm.”

“Đau đầu chắc chắn sẽ làm mất ngủ.” Ân Tô Tô nhíu mày: “Hay thế này đi, hôm nay anh cứ về trước nghỉ ngơi, tôi sẽ xin Phí Nghi Châu nghỉ giúp anh?”

Trần Chí Sinh từ chối: “Không cần đâu.”

Thấy tình hình này, ngay cả Hứa Tiểu Phù cũng không nhịn được tiếp lời: “Chị Tô Tô nói đúng đấy. Anh đau đầu thì phải về nghỉ, đừng có cố.”

Trần Chí Sinh từng là quân nhân, mạnh mẽ khí khái nên bị thương nhẹ thì sẽ không bao giờ rời khỏi mặt trận, chưa từng vì một chút đau đầu nhỏ nhoi mà xin nghỉ bỏ gánh giữa chừng. Anh ta cúi đầu tiếp tục ăn cơm, buột miệng đáp: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Hai cô gái thấy anh ta cứng rắn như vậy thì đều thấy bất đắc dĩ.

Lúc này, Hứa Tiểu Phù cắn môi rồi cầm điện thoại nhắn cho Ân Tô Tô một tin, sau đó đưa tay túm lấy áo của cô rồi ra hiệu cho cô xem điện thoại.

Ân Tô Tô mở tin nhắn, đọc xong bèn gật đầu. Cô đứng dậy ra chỗ nhà vệ sinh rồi bấm một số điện thoại.

Vài tiếng tút tút vang lên, đã bắt máy.

“Sao vậy?” Giọng nói quen thuộc phát ra từ trong loa, giọng điệu nhẹ nhàng trầm lạnh.

Đáy lòng cô hơi căng thẳng, ngừng một lúc mới nói: “Mấy nay A Sinh đau đầu mất ngủ, em muốn xin nghỉ phép cho cậu ấy về nghỉ.”

“Cậu ấy bị đau đầu kinh niên.”

Bên phía trụ sở Phí thị, Phí Nghi Châu đang chọn bữa ăn cho mình trên tầng ba mươi ba. Đây là một nhà hàng độc quyền trên cao. Tất cả các món ăn đều đạt tiêu chuẩn khách sạn năm sao, có buffet và đa dạng các loại.

Một tay anh cầm đĩa ăn, tay kia cầm túi để chọn đồ ăn, không tiện trả lời cuộc gọi của cô, lại không muốn cúp máy nên quay đầu kẹp điện thoại vào giữa tai. Anh nói rất thản nhiên, đề nghị: “Không bằng thế này. Tối nay anh phải tới viện thăm ông nội, em đi cùng anh rồi tiện thể đưa A Sinh tới khoa thần kinh khám thử.”

Qua điện thoại, Ân Tô Tô lập tức cau mày, giọng nói rõ ràng lo lắng: “Tới bệnh viện thăm ông nội á, ông nội làm sao?”

Lúc này có mấy người đàn ông mặc đồ vest cũng bước vào phòng ăn.

Mọi người đều thuộc hàng phó tổng giám đốc Phí thị, đang chuyện trò thì bỗng lơ đãng nhìn thấy sếp đang kẹp điện thoại để gắp thức ăn, ai nấy đều ngạc nhiên tới độ trợn tròn mắt.

Một người trong đó vội vàng tiến lên, cười nói niềm nở: “Tổng giám đốc Phí, anh muốn ăn gì? Để tôi lấy cho anh.”

Phí Nghi Châu lạnh lùng dùng mắt ra hiệu, tên này lập tức thức thời lui sang một bên.

Anh hơi cong môi, giọng điệu bất giác biến thành trấn an: “Ông nội gần đây bị đau thắt lưng, có chút vấn đề nên mấy ngày nữa tới bệnh viện làm vật lý trị liệu, em đừng lo lắng.”

“Vậy à.” Ân Tô Tô thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô chợt ngừng lại, nhớ ra vừa có nghe thấy âm thanh bên anh bèn hỏi: “Anh có ăn cơm ở công ty không?”

“Ừm, vừa mới lấy đồ ăn xong.” Trong lúc nói chuyện, Phí Nghi Châu đã lấy xong đồ ăn và tao nhã ngồi xuống bàn ăn.

Ân Tô Tô tò mò: “Chắc anh phải có một phòng bếp riêng ở công ty chứ?”

Phí Nghi Châu: “Không có, anh với mọi người đều ăn buffet.”

Ân Tô Tô khịt mũi, trêu anh: “Đường đường là sếp lớn mà lại bình dị vậy sao?”

Cậu cả hời hợt: “Buffet của anh có cua hoàng đế pha lê, nguồn cung không giới hạn.”

“...” Sao mà lại đi nghi ngờ anh chứ, muốn nghi ngờ tài lực của anh hả?

Giờ phút này, Ân Tô Tô hồi tưởng lại bữa cơm có món thịt xào nấm hương, lòng hận thù và ghen tị của cô đã lên đến đỉnh điểm.

Nói chuyện linh tinh một lúc với anh chồng đại gia, hai người cũng đã chốt hẹn là tối nay sẽ gặp nhau ở khoa nội trú VIP của bệnh viện Phí thị rồi mới cúp máy.



Không được suôn sẻ cho lắm.

Ban đầu, đoàn làm phim của Ân Tô Tô có năm cảnh vào buổi chiều nên việc hoàn thành công việc trước chín giờ không phải là vấn đề lớn. Tuy nhiên, nam diễn viên đóng cùng với Ân Tô Tô vào vai trưởng nhóm của cô đột nhiên bị dị ứng, trên người nổi đầy vết mẩn đỏ lớn nhỏ.

Người này cũng là một diễn viên kỳ cựu tận tâm nên có dị ứng cũng không muốn xin nghỉ mà cắn răng cố gắng quay phim cho xong. Nhưng vì thế nên tiến độ quay cũng chậm hẳn lại vì ảnh hưởng trạng thái của nam diễn viên đó.

Cảnh cuối cùng, ekip phải quay từ xế chiều cho tới tận tám giờ bốn bảy phút.

Sau khi kết thúc công việc, Ân Tô Tô đã mệt rã rời, cô nhanh chóng dọn đồ rồi lên Maybach. Việc đầu tiên Ân Tô Tô làm là gọi điện thoại cho Phí Nghi Châu để thông báo mình kết thúc công việc muộn quá nên chắc phải mất nửa tiếng mới tới được.

“Muộn thì muộn rồi, không phải vội.” Phí Nghi Châu bình thản nói: “Em đã ăn gì chưa?”

“Trong đoàn phim có đồ ăn vặt, bánh mì với sữa, em ăn lót dạ nên giờ cũng không đói lắm.” Ân Tô Tô nói rồi lại hỏi lại theo phép: “Anh thì sao?”

Phí Nghi Châu: “Anh cũng lưng bụng.”

Ân Tô Tô nghe vậy thì ngạc nhiên: “Sao anh cũng không ăn tối?”

“Anh tăng ca.” Phí Nghi Châu nói: “Với cả chúng ta đã hẹn hàng ngày sẽ ăn tối cùng nhau, đi ăn khuya cũng được.” 

“Ừm ok.”

Cúp máy, Ân Tô Tô lấy miếng bịt mắt từ trong túi ra rồi đeo lên, tranh thủ thời gian đi đường để chợp mắt một lúc. Sau nửa tiếng, cảm nhận tốc độ xe chậm hẳn lại, cuối cùng cũng dừng hẳn.

Đêm đen như mực, Maybach dừng ở hầm bãi đỗ xe của khoa nội trú VIP bệnh viện Phí thị.

Cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra rồi vỗ vỗ mặt cho mình tỉnh táo lại, sau đó mới nhảy xuống xe và vọt thẳng tới thang máy như tên bắn.

Cô gái đứng trong thang máy trẻ tuổi xinh đẹp giật nảy mình, im lặng rồi mới mỉm cười hỏi cô: “Chào cô, cô lên tầng mấy?”

“...” Ân Tô Tô thở hổn hển, lấy điện thoại ra nhìn phòng bệnh mà Phí Nghi Châu gửi rồi cười nói: “Tầng bảy, cảm ơn cô.”

Cô gái đó nhấn vào số ‘7.”

Thang máy từ từ đi lên.

Không bao lâu vang lên tiếng đinh, cửa mở ra, đã tới tầng bảy.

Hành lang của khoa nội trú VIP được thiết kế rất ấm cúng, toàn không gian rộng rãi sáng ngời sạch sẽ.

Ân Tô Tô hít sâu, vừa chỉnh lại mặt mũi vừa nhanh chân đi ra ngoài, không ngờ mới tới chỗ rẽ đã đối diện với mấy người.

Dẫn đầu là hai người đàn ông, một già một trẻ, cả hai đều rất cao lớn. Ông lão mặc áo chơi gôn màu trắng và đội mũ chơi gôn, khí chất điềm tĩnh với nụ cười trên môi. Người bên cạnh mặc bộ đồ màu xanh ngọc được may đo tỉ mẩn, khuôn mặt đẹp như ngọc, cao quý và điềm tĩnh.

Chính là ba chồng và chồng của cô.

Đằng sau còn có chú Bình, quản gia của nhà tổ và trợ lý Hà Kiến Cần.

Ân Tô Tô: “...”

Sự ngạc nhiên dưới mắt nhanh chóng tan biến, một giây sau trên mặt Ân Tô Tô đã hiện lên nụ cười dịu dàng thục nữ. Cô chậm rãi tiến lên rồi vẫy tay, ngọt ngào gọi: “Chú…”

“Phí” đã chạm tới lưỡi rồi nhưng cô chợt thoáng thấy đuôi lông mày của cậu cả hơi nhúc nhích, Ân Tô Tô tức khắc hoàn hồn và đổi lại xưng hô: “Ba ạ.”

“Ừm.” Phí Thiện Thanh thấy cô thì ý cười trên mặt rõ rệt hơn hẳn, ông hỏi: “Tô Tô vừa mới tan làm à?”

Ân Tô Tô chớp mắt, gật đầu cười nói: “Vâng ạ.”

“Vậy hai đứa vào thăm ông đi, ba đi trước đây.” Giọng điệu Phí Thiện Thanh khá thoải mái.

Ân Tô Tô vội nói: “Con tiễn ba nhé?”

“Thôi không cần đâu.” Phí Thiện Thanh xua tay đi thẳng vào thang máy. Phí Nghi Châu đứng sau ra hiệu cho Hà Kiến Cần, anh ấy gật đầu rồi đi theo tiễn ông ấy xuống tầng.

Không bao lâu cửa thang máy lại đóng lại.

Thần kinh đang căng thẳng của Ân Tô Tô hơi thả lỏng, cô quay đầu sang bên cạnh rồi nói nhỏ: “Ba anh tới mà sao anh không nói trước với em?”

Phí Nghi Châu liếc cô, có phần không hiểu: “Tới thì tới thôi, nói trước cho em để làm gì?”

Ân Tô Tô mím môi rồi khẽ đáp: “Nếu biết ông tới thì em sẽ cẩn thận hơn chút, không thể để ba nhìn thấy dáng vẻ lỗ mãng đi hùng hục tới được. Nhỡ ba có thành kiến với em, cảm thấy em không thận trọng thì sao bây giờ…” 

Phí Nghi Châu khẽ cười, đưa tay nắm lấy tay cô: “Ba anh sẽ không có thành kiến với em chỉ vì em đi nhanh đâu. Cứ là chính em đi.”

Được rồi.

Nghe anh nói vậy nên tâm trạng của Ân Tô Tô cũng thả lỏng hơn hẳn, hai người nắm tay bước vào phòng bệnh.

Đi được vài bước, cô lên tiếng, giọng điệu hết sức bình thường: “Hình như tâm trạng ba anh đang khá tốt, em thấy ông ấy cười mãi. Vừa rồi hai người đang đang nói gì vậy?”

Vừa dứt lời, Phí Nghi Châu im lặng hai giây rồi mới lạnh lùng trả lời: “Ba anh vừa mới dạy bảo anh.”

Ân Tô Tô tò mò, nghiêng đầu nhìn anh: “Dạy bảo anh gì thế?”

“Ông ấy bảo anh nên lướt mạng xã hội thường xuyên hơn và tiếp xúc với nhiều thuật ngữ mạng hơn để nâng cao mối quan hệ giữa vợ chồng." Cậu chủ nói với giọng điệu lười biếng và dịu dàng, liếc nhìn cô một cách lạnh lùng: “Nếu không thì lại có người cảm thấy anh lớn tuổi, ngay cả ‘2333’* cũng không biết nên có khoảng cách thế hệ với cô ấy.”

*2333 có nghĩa là cười xỉu, cười lăn lê bò toài.

Ân Tô Tô: “...”

Tại sao câu nói than thở về ba chồng hôm gặp người lớn lại bị chồng nhắc lại thế này?

Đứng đây đợi cô sẵn à?

Ân Tô Tô lúng túng khó xử, quyết định duy trì sự im lặng không phản bác, không lên tiếng. Đuối lý nên là anh nói gì cũng đúng.

Lúc này Phí Nghi Châu bỗng mỉm cười.

Ân Tô Tô nhận ra nụ cười dịu dàng này của anh mà chỉ cảm thấy hãi hùng, trong lòng thầm thấy hoảng sợ bèn cố bình tĩnh lại, biết điều nói: “Xin lỗi, xin lỗi mà. Em không nên nói sau lưng là anh lớn tuổi.”

“Không phải xin lỗi, dù sao anh cũng lớn hơn em bảy tuổi.” Phí Nghi Châu nói.

Ân Tô Tô ngẩn ngơ, nghĩ rằng anh không để ý thật nên trên gương mặt trắng nõn lập tức hiện lên vẻ vui sướng: “Chồng à, tự dưng em thấy anh cũng không có hẹp hòi đến thế.”

“Đừng vui mừng quá sớm.” Giọng điệu Phí Nghi Châu tuy hững hờ nhưng lại rất nghiêm nghiêm túc: “Anh cũng không tính tha cho em đâu. Chỉ là anh đang nghĩ không biết tối nay nên chơi trò gì với em đây.”
Bình Luận (0)
Comment