Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 72

Từ thứ ba trời đã bắt đầu đổ mưa. Xem dự báo thời tiết thì có lẽ trận mưa này sẽ kéo dài đến ngày cuối cùng của tháng ba.

Chiều thứ năm lúc tan làm, Trình Duệ hắng giọng rồi lớn tiếng kêu lên: “Đừng trách tôi không nhắc nhở mọi người nhé, sáng mai sẽ hạ nhiệt độ rất nhiều, ai có áo lông thì lo mà mặc vào, đừng để bị lạnh cóng.”

Lúc nói câu này, Trình Duệ còn mặc một chiếc áo tay ngắn trên người.

Nhiệt độ cao nhất hôm nay là hai mươi bảy độ, rất nhiều đồng nghiệp nam đều mặc áo ngắn tay, kể cả Hà Diệp cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi vải mỏng.

Lại xem dự báo thời tiết, nhiệt độ cao nhất ngày mai mới có mười ba độ, thậm chí đến thứ bảy chủ nhật sẽ giảm xuống dưới mười độ.

Phùng Thu Vũ: “Tiết xuân se lạnh à, quần áo mùa hè mà tôi mới mua chẳng lẽ sẽ tiếp tục bị chôn trong tủ đồ thêm một khoảng thời gian nữa?”

Hà Diệp im lặng dọn dẹp bàn làm việc, thấy Lục Tân đã đứng dậy đi ra ngoài, cô cũng rời khỏi bàn làm việc.

Buổi chiều tan tầm vào giờ cao điểm, lại thêm trời mưa nên tình trạng giao thông rất tệ, hai người quyết định về nhà nấu cơm.

Lục Tân nấu ăn trong nhà bếp, Hà Diệp vào phòng ngủ chính, lấy một chiếc áo khoác dày đã được bọc một lớp nilon chống bụi, lại lấy thêm một chiếc áo bông đặt bên ngoài.

Chuẩn bị xong, cô trở về nhà ăn.

Lục Tân ở trong bếp hỏi cô: “Em làm gì vậy?”

Hà Diệp: “Thu dọn quần áo, ngày mai anh cũng mặc nhiều một chút.”

Lục Tân lập tức nhìn lên người cô.

Lúc này Hà Diệp mặc một chiếc áo sơ mi rộng màu xanh da trời, chiếc cúc áo trên cùng để hở lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.

Chất vải mỏng mặc trên người cô trơn mịn mềm mại, lớp vải áo rủ xuống một cách tự nhiên do sức hút của trái đất, kề sát thân thể của cô tạo ra đường cong mượt mà, cùng với…

Buổi sáng Lục Tân đến nhà đón bạn gái, tầm mắt cứ liên tục liếc về phía cô.

Không biết là vì anh không muốn che giấu, hay vì không thể che giấu, dù sao hầu như lần nào Hà Diệp cũng phát hiện ánh mắt của bạn trai mình.

Bây giờ Lục Tân lại nhìn về phía mình bằng ánh mắt tương tự, Hà Diệp trừng anh một cái, đồng thời cài chiếc cúc áo trên cùng ngay khi Lục Tân vừa xoay người vào nhà bếp.

Nấu cơm xong, Lục Tân bưng đồ ăn ra bàn, lập tức chú ý tới sự khác biệt nho nhỏ trên áo sơ mi của bạn gái.

Anh hỏi với vẻ quan tâm: “Em lạnh à?”

Hà Diệp bị anh quan tâm đ ến mức đỏ mặt, chỉ im lặng tiếp nhận đôi đũa, không để ý tới anh mà bắt đầu tập trung vào bữa cơm.

Ăn cơm xong, tranh thủ lúc Lục Tân rửa bát, Hà Diệp quay về phòng ngủ chính, đóng cửa lại, đi đánh răng rửa mặt sớm.

Hôn môi đã trở thành thói quen hằng ngày sau khi yêu đương của hai người, thế nên cô tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ.

Chuẩn bị xong, Hà Diệp ngồi xuống sofa, lựa chọn bộ phim sẽ xem hôm nay.

Lục Tân rời khỏi nhà bếp, rất tự nhiên tiến vào nhà vệ sinh chung. Hà Diệp vẫn chưa chọn được phim, bỗng nghe thấy tiếng anh vặn vòi xả nước.

Mấy phút sau, Lục Tân ra ngoài, đi ngang qua chỗ bạn gái với vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, kéo rèm che ban công rồi ngồi về bên cạnh Hà Diệp.

Ngoài trời đã bắt đầu hạ nhiệt độ, ánh đèn bên trong cửa sổ vừa sáng ngời vừa ấm áp.

Thanh âm trong phim nhanh chóng trở thành nhạc nền, Hà Diệp lại bị bạn trai bế lên đùi.

Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi quần áo nên đêm nay, khả năng tự kiềm chế của bạn trai trở nên kém hơn hẳn, ngón tay cứ cố ý hay vô tình chạm vào cúc áo sơ mi của cô.

Mỗi khi cúc áo bị đụng nhẹ một cái, trái tim Hà Diệp cũng sẽ rung lên một chút.

Sáu năm trôi qua khiến Lục Tân biết kiềm chế và nhẫn nại hơn nhiều, còn Hà Diệp dường như không thay đổi là bao, vẫn dễ dàng bị anh làm cho lòng dạ rối bời.

Cô không chịu nổi động tác của anh, một là xấu xa tới bến luôn đi, hai là dứt khoát kìm nén d*c vọng tới cùng, chứ cứ lúc muốn cởi cúc áo lúc lại dừng tay như thể đang tra tấn cô.


Hà Diệp cầm lấy bàn tay của bạn trai khi anh bắt đầu thưởng thức chiếc cúc áo thứ tư của cô.

Lục Tân giải thích bên tai cô: “Anh không định làm gì đâu.”

Hà Diệp cắn răng: “Vậy thì đừng đụng vào.”

Lục Tân phối hợp đặt tay sau lưng cô, hôn từ vành tai đến cổ của cô.

Hôn xong một lượt, cả bàn tay phải của Lục Tân đều đã đặt bên cổ của cô, hỏi: “Sao người em nóng vậy?”

Hà Diệp: “…”

Hôn hít kiểu này chắc chắn sẽ khiến người ta tim đập nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể dâng cao chứ sao, có khác gì hồi trước đâu?

Lục Tân không giải thích khác biệt chỗ nào, chỉ đề nghị cô: “Có thể cởi chiếc cúc này.”

Nói rồi, bàn tay của anh rời khỏi bên cổ của cô. Chính anh cũng thích mặc áo sơ mi nên rất thành thạo giúp bạn gái cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên cổ áo.

Cổ áo tách ra, để lộ càng nhiều làn da trên người Hà Diệp.

Vầng trán của Lục Tân tựa vào cằm bạn gái, đôi môi in lên xương quai xanh của cô.

Đêm nay, bàn tay của anh vẫn không thăm dò vùng đất dưới áo sơ mi của bạn gái, thế nhưng anh lại dùng sống mũi cao thẳng của mình đẩy mở cổ áo của cô.

Chờ Lục Tân rời đi, Hà Diệp soi gương thì mới phát hiện bạn trai để lại một vệt đỏ tươi trên làn da lộ ra trên nội y của cô.



Tối thứ sáu, nhiệt độ trong phòng chỉ có mười độ.

Hà Diệp bưng chăn bông dùng cho mùa đông ra ngoài. Hơn tám giờ Lục Tân sẽ phải về nhà, cô cũng nhắc nhở bạn trai đêm nay đắp chăn dày một chút.

Lục Tân đứng ngoài cửa, gật đầu với cô.

Hà Diệp cảm thấy thực ra anh cũng không muốn rời đi chút nào.

Nhưng trước kia mỗi lần ra về ánh mắt của anh cũng tương tự thế này, thậm chí chỉ cần hai người ở bên nhau, ánh mắt của Lục Tân nhìn cô cũng giống hệt như thế.

Không có lý do đặc biệt nào thì Hà Diệp không thể lên tiếng giữ anh ở lại.

Lục Tân giúp cô đóng cửa nhà từ bên ngoài.

Hà Diệp có thể nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi.

Đoán chắc lúc này Lục Tân đã vào thang máy, Hà Diệp ra ngoài ban công.

Ngoài trời gió táp mưa sa, những giọt mưa bị gió mạnh cuốn theo đập vào cửa sổ, đưa mắt nhìn chung quanh, cả khu chung cư chỉ thấy mỗi những ngọn đèn tối tăm, thỉnh thoảng có bóng người qua đường xuất hiện cũng đều cầm dù tất tả băng qua đường.

Lục Tân lái xe, chắc sẽ đỡ vất vả hơn nhiều.

Hà Diệp tắt đèn phòng khách, đi vào phòng ngủ chính.

Cho dù Hà Diệp đã mặc đồ ngủ dày thì vẫn cảm thấy lạnh, lại không muốn bật điều hòa, bèn chui vào ổ chăn từ sớm.

Bỗng nhiên, dường như gió trở nên mạnh hơn, cuốn theo cơn mưa đập bùm bùm lên cửa sổ thủy tinh, khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn hẳn.

Hà Diệp gửi tin nhắn cho bạn trai: [Anh về đến nhà chưa?]

Lục Tân trả lời bằng một bức ảnh chụp.

Có lẽ anh vừa vào nhà, chụp lại phòng khách quá rộng rãi trong nhà anh.


Trong một đêm như thế này, gam màu lạnh trắng đen xám của căn phòng khiến Hà Diệp cảm thấy lạnh lẽo hơn cho dù là cách màn hình.

Một phút sau, Lục Tân lại gửi một bức ảnh chụp phòng ngủ. Chăn ga gối màu xám đậm cùng với chiếc giường màu đen trông cứ như âm phủ, tấm ảnh Hà Diệp mặc Hán phục đặt trên tủ đầu giường giờ đây lại trở thành màu sắc rực rỡ nhất trên trần gian trong căn phòng ấy.

Hà Diệp đưa ra thắc mắc từ tận đáy lòng: [Sao anh lại chọn phong cách nội thất như thế này?]

Tổ trưởng: [Loại phong cách này sẽ phù hợp với khí chất của anh hơn.]

Hà Diệp cười: [Khí chất gì?]

Để cô chống mắt lên xem, anh có thể nói ra câu nào tự tâng bốc chính mình.

Tổ trưởng: [Khí chất bị bạn gái đá.]

Hà Diệp: […]

Tổ trưởng: [Ngủ rồi à?]

Hà Diệp: [Dù sao em đã chui vào chăn rồi, lạnh quá, không muốn làm gì hết.]

Tổ trưởng: [Chăn bông có ấm không?]

Hà Diệp: [Ấm, anh lấy chăn ra chưa?]

Tổ trưởng: [Anh không sợ lạnh bằng em, không cần đổi.]

Hà Diệp: [Anh coi chừng bị cảm đấy.]

Tổ trưởng: [Sức đề kháng của anh không yếu đến mức đó.]

Hà Diệp: [… Anh cứ ỷ y đi, lỡ bị cảm lạnh thật thì đừng hòng hôn em.]

Tổ trưởng: [Không hôn, tiện thể đi tìm em luôn.]

Hà Diệp: [… Thà rằng không được hôn chứ không muốn đổi chăn, đúng không?]

Tổ trưởng: [Đúng.]

Hà Diệp: [Tùy anh, em ngủ đây!]

Tổ trưởng: [Chúc em ngủ ngon.]

Hà Diệp giận dỗi đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường, sau đó tắt đèn ngủ.

Nằm trong bóng đêm không biết bao lâu, lắng nghe tiếng mưa không biết bao lâu, Hà Diệp chợt vươn tay ra cầm di động, híp mắt nhìn màn hình, mới chín phút trôi qua.

Cô cắn môi, tiếp tục xem phần mềm mạng xã hội nửa tiếng đồng hồ, sau đó gửi tin nhắn cho Lục Tân: [Anh đổi chăn chưa?]

Bên kia lập tức gửi cho cô một bức ảnh chụp, vẫn là chiếc giường xám xịt đó, chẳng qua là đổi một góc nhìn khác.

Hà Diệp: [Anh có thể bật điều hòa.]

Tổ trưởng: [Bật hệ thống sưởi ấm dưới sàn rồi.]

Hà Diệp: […]

Tổ trưởng: [Có muốn sang đây không? Mới chín giờ rưỡi, tụi mình còn có thể đọc sách hoặc xem phim.]


Hà Diệp: [Không sang.]

Tổ trưởng: [Anh có thể sang đó đón em, cuối tuần em đều ở nhà anh, không thì anh sợ em ở nhà em sẽ bị lạnh đến mức cảm cúm.]

Hà Diệp không trả lời.

Tổ trưởng: [Anh sang bây giờ nhé?]

Hà Diệp giãy dụa lần cuối: [Thế chẳng phải em phí công lấy chăn bông ra khỏi tủ hay sao?]

Tổ trưởng: [Anh sẽ cất nó vào tủ giúp em.]

Hà Diệp bội phục.

Có lẽ chỉ mới mười phút trôi qua, Hà Diệp mặc áo khoác rất dày, bước ra phòng khách lạnh lẽo không bật điều hòa cũng không có hệ thống sưởi ấm dưới sàn để mở cửa cho bạn trai.

Bạn trai cho dù bôn ba ngoài trời vào ban đêm cũng vẫn trông tràn ngập tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không phù hợp với hành động vất vả mà mình vừa làm, đôi mắt đen nhánh của anh tỏa sáng lấp lánh khiến Hà Diệp không dám đối diện.

Lục Tân sải bước vào nhà, nhìn về phía phòng ngủ: “Anh đi cất chăn giúp em nhé?”

Hà Diệp trừng anh một cái rồi gật đầu.

Lục Tân nở nụ cười, nắm tay cô đi đến cửa phòng ngủ chính, sau đó đưa mắt nhìn vào trong phòng rồi lại dùng ánh mắt nhắc nhở bạn gái.

Hà Diệp trực tiếp đẩy anh vào phòng. Nếu thật sự có thứ gì không tiện cho anh nhìn thấy thì cô đã cất đi từ lâu rồi nhé.

Lục Tân vào phòng, còn Hà Diệp tựa lưng vào ván cửa, nhìn chằm chằm Lục Tân gấp chiếc chăn bông dày ngay ngắn, cất vào túi đựng, cứ như đốc công giám sát công nhân làm việc.

Lục Tân ôm túi đựng chăn, nhìn về phía tủ đồ của bạn gái.

Hà Diệp trừng anh: “Đặt trên giường là được, bữa sau em về sẽ tự cất đi.”

Nói xong, cô chỉ vào vali hành lý cỡ nhỏ đặt bên cạnh, bên trong chứa quần áo mà cô sẽ mặc vào ngày cuối tuần, có cả laptop, dây sạc điện thoại, sách chuyên ngành các thứ.

Lục Tân xách vali hành lý của bạn gái như nhân viên phục vụ trong khách sạn, sau đó cùng bạn gái rời khỏi nhà.

Hai người vào thang máy, một tay anh xách vali, tay còn lại cầm tay bạn gái.

Bàn tay của anh vừa to vừa ấm, mặc dù Hà Diệp cũng mặc rất nhiều nhưng mới bò ra khỏi chăn nên người vẫn hơi lạnh, cô rất thích cảm giác ấm áp này.

Xuống tầng hầm đỗ xe, cô ngồi vào xe trước, Lục Tân đặt vali hành lý vào cốp xe rồi mới đi vòng về phía ghế lái.

Khi chiếc Panamera chạy ra khỏi tầng hầm đỗ xe, cơn mưa to như trút nước nhất thời đập ào ào xuống mặt đất. Tiếng ồn bất thình lình khiến Hà Diệp hơi hoảng sợ, co rụt thân thể một chút, vội đưa mắt nhìn bạn trai ngồi bên cạnh, chợt phát hiện khóe môi của anh đang cong lên một độ cong khả nghi.

Hà Diệp khó chịu nói: “Trông anh có vẻ vui quá nhỉ.”

Lục Tân vẫn giữ nguyên tốc độ lái xe chậm chạp, ánh mắt quan sát tình hình giao thông trên đường: “Đúng là rất vui.”

Hà Diệp: “Em sang nhà anh là vì hệ thống sưởi ấm dưới sàn ở nhà anh, chứ không phải vì anh đâu nhé.”

Lục Tân: “Anh cảm thấy vui thay cho hệ thống sưởi ấm dưới sàn của nhà anh.”

Không thể nhịn được nữa, Hà Diệp quay sang đánh anh một cái.

Lục Tân cười chịu đánh.

Bởi vì có bạn gái đang ngồi trên ghế lái phụ nên cơn mưa lạnh lẽo bên ngoài cũng không còn khó chịu như trước, những hạt mưa đập mạnh vào cửa kính trước xe như đang khiêu vũ vì vui sướng.



Panamera chạy vòng vèo mấy vòng, chẳng mấy chốc đã chạy xuống tầng hầm đỗ xe của Vọng Triều Phủ.

Hà Diệp được bạn trai nắm tay bước vào thang máy, thuận lợi lên đến tầng mười sáu.

Sau khi mở khóa cửa, Lục Tân không lập tức vào nhà mà định giúp Hà Diệp ghi lại vân tay.

Hà Diệp liếc anh một cái, nói nhỏ: “Có cần phải thế không? Em có thường xuyên đến đây đâu.”

Giọng nói ấy mềm mại, xoay tròn trong cơn gió vô hình, khiến tai của người nghe cứ ngưa ngứa.

Đây là tín hiệu bị mã hóa mà chỉ có bạn trai mới nhận ra.


Lục Tân cười: “Khóa cửa nói với anh, nó chào mừng em thường xuyên đến đây.”

Hà Diệp quay mặt đi.

Lục Tân nắm tay cô, in vân tay lên màn hình theo từng tiếng thông báo bằng giọng nói.

Lúc ra ngoài, anh không tắt đèn trong nhà, rèm cửa chỗ ban công đã được kéo lại.

Mặc dù vẫn chỉ có gam màu lạnh đen trắng xám, chắc là vì có Lục Tân ở bên cạnh nên Hà Diệp không còn cảm giác vừa bí ẩn vừa lạnh lẽo như lần trước, lúc này cô mới thật sự thấy được vẻ đẹp đặc biệt của phong cách trang trí này.

Lục Tân dẫn cô vào phòng cho khách, bên trong đã được thay bộ đồ dùng trên giường cực kỳ đậm chất thiếu nữ mà Lục Tân đã mua trong cửa hàng đồ gia dụng lần trước.

Hà Diệp rướn cổ ngắm nghía, hỏi với vẻ mặt sáng tỏ: “Bà nội của anh đã đến nhà anh ngủ lại rồi à?”

Lục Tân cụp mi nhìn cô: “Ừ. Nếu em để bụng thì có thể ngủ trong phòng ngủ chính với anh.”

Hà Diệp: “…”

Cô xách vali hành lý vào phòng, đỏ mặt đóng sầm cửa lại, nhân tiện khóa trái cửa.

Nhiệt độ trong căn phòng có hệ thống sưởi ấm dưới sàn rất thỏa đáng, chẳng qua sàn nhà màu nâu sẫm, vách tường màu xám và tủ đồ màu đen đặt chung một chỗ khiến lòng Hà Diệp hơi hoảng hốt, nhất là khi bên ngoài truyền tới tiếng mưa va đập vào cửa sổ, ngay cả trái tim Hà Diệp cũng run rẩy theo.

Hà Diệp không chịu được khung cảnh này, bèn mở cửa rồi gửi tin nhắn cho Lục Tân: [Anh sang đây một chút.]

Bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng bước chân, Lục Tân còn lịch sự gõ cửa.

Hà Diệp nằm trong chăn nói: “Vào đi.”

Lục Tân mở cửa phòng, ánh đèn trong phòng vẫn còn sáng, bạn gái…

Anh nhìn lướt qua một vòng trong phòng mới xác định chiếc chăn màu trắng hồng có in hình gấu con xinh xắn hơi phồng lên trên giường chính là bạn ái của mình.

Anh đứng ở cửa hỏi: “Có chuyện gì vậy? Hay là em không quen nơi này?”

Hà Diệp: “Em không quen.”

Lục Tân nhìn lướt qua tủ đựng đồ: “Tắt đèn thì chắc không sao đâu nhỉ? Tần Dật ngủ ở đây mấy lần mà có sao đâu.”

Hà Diệp: “Chắc do vấn đề tâm lý, thằng bé không xem nhiều phim bằng em.”

Lục Tân im lặng một lát rồi nói: “Hay là anh đưa em về?”

Trong chăn cũng im lặng một đoạn thời gian, sau đó bạn gái nói lí nhí: “Anh thật sự muốn như vậy hả?”

Lục Tân: “Không muốn.”

Hà Diệp: “… Vậy thì anh muốn thế nào?”

Lục Tân: “Anh muốn ngủ cùng em.”

Hà Diệp: “… Đi lấy gối lại đây.”

Lục Tân không nhúc nhích, ngay khi Hà Diệp đang buồn bực thầm nghĩ có phải anh đang tiến hành giằng xé nội tâm hay không thì chợt nghe tiếng bước chân tiến lại gần giường mình.

Hà Diệp bắt đầu hồi hộp.

Lục Tân xốc chiếc chăn in hình gấu con trên giường lên.

Hà Diệp mặc nguyên bộ đồ ngủ cotton in hình gấu con đang nằm trên giường: “…”

Chỉ mới nhìn nhau trong giây lát, cô đã muốn giành lại chăn của mình.

“Sang phòng anh.” Lục Tân nắm chặt cổ tay của cô, ôm cô vào lòng: “Giường trong phòng anh rộng hơn.”

Hà Diệp vùi mặt vào lòng anh. Chờ đến khi trái tim mình không còn đập rộn ràng như trước, cô đang định gật đầu thì nghe thấy anh gọi tên mình: “Hà Diệp.”

Lông mi của Hà Diệp khẽ run rẩy.

Lục Tân thấy rất rõ ràng. Giọng anh khàn khàn: “Nhưng anh chỉ dám hứa đêm nay sẽ không đụng vào quần ngủ của em thôi. Dù vậy, em còn muốn ngủ cùng anh không?”

Hà Diệp: “…”

Bình Luận (0)
Comment