Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 90

Tối thứ tư, Hà Diệp không có lịch học nhưng câu lạc bộ robot cô đăng ký tham gia có tổ chức hoạt động bồi dưỡng.

Hà Diệp ăn xong cơm tối lập tức tới đó luôn.

Hôm nay, tiết trời đổ mưa phùn, trước cửa phòng sinh hoạt của câu lạc bộ có một chiếc giỏ để đồ, Hà Diệp bỏ dù của mình vào trong giỏ, gõ cửa, được đồng ý mới mở cửa vào phòng.

Trong phòng có rất đông người, có đàn chị vừa nói chuyện phiếm vừa vội vàng lo làm công việc đang dở dang trong tay mình, cũng có mấy sinh viên năm nhất mới vào trường đứng bên cạnh xem.

“Hà Diệp.”

Có một bạn nam đẹp trai có nước da trắng trẻo vẫy tay gọi Hà Diệp.

Đó là Viên Phỉ, học lớp bên cạnh lớp của Hà Diệp, cô từng gặp đối phương một lần lúc tham gia phỏng vấn câu lạc bộ, lúc đi tham gia buổi bồi dưỡng đầu tiên của câu lạc bộ, Viên Phỉ còn kết bạn WeChat với cô.

Không riêng gì Viên Phỉ, để sau này tiện trao đổi, hầu như các thành viên mới đều kết bạn với nhau và tham gia chung một nhóm chat.

Hà Diệp cười chào đối phương rồi đi tới đứng cạnh một bạn nữ khác.

Viên Phỉ lại gần, tự nhiên gia nhập cuộc nói chuyện phiếm của các cô gái.

Hà Diệp không giỏi tạo đề tài trong lúc nói chuyện xã giao nhưng nếu người khác nói chuyện với cô thì cô đều lịch sự trả lời.

Buổi bồi dưỡng kết thúc, Hà Diệp nán lại hỏi một đàn chị xem đề tài này thì có những sách tham khảo nào nên đi ra muộn hơn một chút so với những người khác.

Lúc cô ra khỏi phòng sinh hoạt câu lạc bộ, cô ngạc nhiên khi thấy cơn mưa bụi ngoài trời đã chuyển thành một cơn mưa nhỏ, nước mưa rơi vang lên những tiếng tí ta tí tách.

Có một người đứng đưa lưng về phía cô ở lối ra, đút hai tay vào túi quần, rõ ràng là người này bị mưa cầm chân không về được nhưng dường như đối phương cũng không gấp gáp vội về ngay.

Nghe thấy tiếng bước chân, người này quay đầu lại, thấy là Hà Diệp, Viên Phỉ cười buồn rười rượi: “Lúc ăn cơm ở căng tin, tớ thấy mưa nhỏ nên không về phòng lấy dù.”

Hà Diệp: “... Sao cậu không gọi điện cho bạn cùng phòng nhờ các cậu ấy đem dù ra cho?”

Viên Phỉ: “Bọn tớ chưa thân lắm nên tớ ngại không muốn làm phiền các cậu ấy.”

Nói xong, cậu ta nhìn vào cây dù của Hà Diệp, nhoẻn cười, hỏi thẳng: “Tớ có thể phiền cậu cho tớ đi ké một đoạn không? Cậu đưa tớ tới chỗ siêu thị là được, tớ vào đó mua dù.”

Một nam một nữ đi chung một chiếc dù thì sẽ phải đứng sát vào nhau.

Nếu không phải tình huống bắt buộc phải bỏ qua chuyện này thì Hà Diệp không muốn đứng gần một bạn nam khác như vậy.

Từ chối thẳng thừng lời đề nghị của thành viên cùng sinh hoạt chung câu lạc bộ thì không được hay cho lắm, Hà Diệp quyết định dùng biện pháp trung dung: “Cậu cầm dù của tớ qua bên siêu thị mua đồ đi, tớ vào trong phòng ngồi chờ.”

Các đàn chị vẫn đang làm nghiên cứu, đứng xem họ làm cũng rất thú vị.

Viên Phỉ ngẩn người rồi lập tức cười nói: “Được, vậy cậu chờ tớ nhé.”

Hà Diệp tỏ ý không thành vấn đề, đưa dù cho cậu ta rồi quay lại phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

Tầm mười phút sau, Viên Phỉ gửi tin nhắn cho cô: [Tớ về rồi, đang ở ngoài cửa.]

Hà Diệp chào tạm biệt các đàn chị rồi đi ra ngoài lấy lại dù.

Đêm nay trời mưa, dường như ánh đèn cũng không được sáng. Thế nhưng, dưới thứ ánh sáng mờ tối này, bàn tay trắng trẻo xinh đẹp mà Hà Diệp vươn ra trông lại chẳng khác nào một khối ngọc mịn màng.

Đây chỉ mới là tay của cô thôi.

Viên Phỉ ngượng ngùng không dám nhìn thẳng mặt Hà Diệp, che dù đi ra ngoài.

Hà Diệp cứ tưởng cậu ta đã đi về rồi, không ngờ khi cô bung dù xong, Viên Phỉ vẫn còn đứng cách cô mấy bước, rõ ràng là đang đợi cô để đi về cùng.

Đây thực ra là chuyện hết sức bình thường nhưng Hà Diệp không giỏi xã giao, nhất là với người khác giới không thân thiết nên cô cảm thấy chuyện này tựa như một gánh nặng.

Viên Phỉ đi sóng vai cạnh cô, trước tiên, cậu ta tự giới thiệu bản thân, sau đó hỏi thông tin của Hà Diệp.


Hà Diệp: “Tớ là người thành phố An.”

Viên Phỉ: “Thế thì tới Thượng Hải rất tiện nhỉ, hồi nghỉ hè tớ cũng từng tới thành phố An chơi…”

Cậu ta nói rất nhiều, Hà Diệp chỉ nghe cậu ta nói chuyện, chân vẫn duy trì tốc độ đi tương đối nhanh.

Điện thoại của cô có tin nhắn mới.

Tổ trưởng: [Em đi sinh hoạt về chưa?]

Hà Diệp: [Rồi ạ, em đang về đây.]

Tổ trưởng: [Em muốn gọi video luôn bây giờ hay đợi lát nữa về rồi nói chuyện sau?]

Hà Diệp liếc nhìn người đi bên cạnh mình rồi trả lời: [Anh gọi luôn bây giờ đi cũng được.]

Lục Tân lập tức gọi video cho cô.

Trước khi nghe máy, Hà Diệp nhìn sang Viên Phỉ đang dừng lại nhìn cô, cô nói: “Tớ nghe video call đã, cậu về trước đi.”

Viên Phỉ nhíu mày, hỏi trêu cô: “Bạn trai cậu à?”

Hà Diệp cúi đầu, mỉm cười dè dặt: “Đúng vậy.”

Nói xong, cô bấm nghe máy, quay lưng về phía Viên Phỉ, đi mấy bước, nới rộng khoảng cách.

Viên Phỉ vẫn đứng yên tại chỗ, ngẩn ngơ ra mặt.

Hà Diệp không để ý tới cậu ta nữa, cô nhìn bạn trai mình trong màn hình, nhìn thấy sau lưng anh tối om như mực, cô hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”

Lục Tân: “Anh mới vừa ra khỏi thư viện.”

Hiếm khi mới thấy anh không tập trung nhìn bạn gái mà lại nhìn ra sau lưng cô.

Hà Diệp nhận ra, quay người lại.

Viên Phỉ thấy vậy mới lúng túng cười một tiếng rồi nhanh chân bỏ đi.

Cuối cùng, Lục Tân cũng quay lại nhìn bạn gái mình: “Bạn cùng lớp của em à?”

Hà Diệp: “Không phải, một bạn trong câu lạc bộ.”

Lục Tân cười, không rõ là có ý gì.

Hà Diệp: “... Cậu ta không mang dù, em cho cậu ta mượn dù để qua siêu thị mua dù rồi quay lại trả dù cho em, sau đó em với cậu ta đi chung một đoạn đường.”

Lục Tân: “Câu lạc bộ của bọn em không có bạn nam nào khác à? Cậu ta nhờ đại ai đó khác cho đi chung dù mà chẳng được.”

Hà Diệp: “Em đi ra sau, lúc đi ra thì thấy có mình cậu ta đứng ở đó.”

Lục Tân: “Để anh đoán thử nhé, có phải cậu ta nhờ em đưa cậu ta về phải không? Em không muốn cho cậu ta đi chung dù nên mới cho cậu ta mượn dù để cậu ta tự đi mua lấy một cái đúng chứ?”

Hà Diệp gật đầu.

Lục Tân: “Nếu như em không có bạn trai thì em có đưa cậu ta về không?”

Hà Diệp lắc đầu.

Lục Tân: “Nếu là hồi mới khai giảng năm lớp mười hai, anh nói với em như vậy thì em có đưa anh về không?”

Hà Diệp suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu cười.


Lục Tân: “Anh biết rồi, em sẽ không cho anh cơ hội hỏi câu ấy đâu, nhìn thấy anh từ đằng xa là em đã đi đường vòng rồi, đúng không?”

Hà Diệp vừa đi vừa trả lời: “Giả thiết của anh vốn không thực tế, nếu ở trường thì luôn có Châu Hướng Minh đi với anh, còn ở khu chung cư thì đoạn đường ngắn có chút xíu như vậy, anh đâu sợ mắc mưa.”

Lục Tân: “Đây không phải là vấn đề có bị mắc mưa hay không, đây là chiêu trò để con trai làm quen với con gái đấy, đừng nói với anh là em không nhận ra bạn nam kia muốn theo đuổi em nhé.”

Hà Diệp: “Em mới gặp cậu ta hai lần thôi, em đâu có tự luyện như thế, hơn nữa, cho dù cậu ta có ý đó thì vừa rồi em cũng đã nói cho cậu ta biết là bạn trai em gọi video call cho em rồi.”

Lục Tân: “Nếu như cậu ta đẹp trai hơn anh, có phải em sẽ không nghe điện thoại của anh phải không?”

Hà Diệp lườm anh: “Hiện tại cậu ta cũng đã đẹp trai hơn anh rồi, em vẫn nghe máy bình thường mà.”

Lục Tân nhìn thẳng vào mắt bạn gái mình: “Em nói lại lần nữa xem.”

Hà Diệp: “... Em cúp máy đây, em phải tập trung đi đường.”

Cô cúp máy thật.

Tổ trưởng: [Em tập trung đi đường hay là đi theo đuổi bạn đẹp trai cùng trường?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Em khuyên anh nên tự biết chừng mực.]

Tổ trưởng: [Em nói thật trước đi đã, cậu ta hay anh đẹp trai hơn?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [... Anh.]

Tổ trưởng: [Em gửi voice mes trả lời đi.]

Hà Diệp vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cuối cùng cô vẫn gửi tin nhắn giọng nói cho bạn trai đang nổi máu ghen bóng ghen gió ở cách xa ngàn dặm: “Anh đẹp hơn cậu ta.”

Cô nói rất khẽ, nhấn rõ từng chữ một.

Tổ trưởng: [Câu trả lời chính xác phải là: “Anh đẹp trai, còn những bạn nam khác đẹp hay xấu thì em không để ý.”]

Diệp Tử tròn trĩnh: [… Em đâu có văn vở nhiều như anh.]

Tổ trưởng: [Nói dối thì mới là văn vở còn từng câu từng chữ anh nói với em đều rất thật lòng.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [...]

...

Hôm sau, có môn cơ bản nhiều chuyên ngành học chung với nhau, Hà Diệp và Vương Nhiên tới sớm, leo lên bàn đầu chiếm chỗ.

Hà Diệp vừa ngồi xuống lập tức cắm đầu đọc sách.

Nghe thấy tiếng động có người ngồi vào hàng ghế sau, Hà Diệp cũng không để ý.

“Viên Phỉ, cậu cao như vậy, sao lại leo lên đầu ngồi?”

Có người ngồi sau đột nhiên lên tiếng phản đối, Hà Diệp ngạc nhiên quay đầu lại, quả nhiên thoáng thấy góc nghiêng đẹp trai của Viên Phỉ, dường như cậu ta nhận ra cô đang nhìn nên không trả lời bạn nam ngồi hàng sau mà quay lại cười với Hà Diệp: “Tối qua cậu cho tớ mượn dù, tớ vẫn chưa cảm ơn cậu.”

Nói rồi, cậu ta chọn một trong hai cốc trà sữa đang để trên mặt bàn đưa cho Hà Diệp: “Quà cảm ơn.”

Hà Diệp: “...”

Hiện giờ cô đã cảm nhận được thái độ mập mờ của Viên Phỉ rồi.


Hà Diệp nhìn cốc trà sữa rồi cụp mắt xuống nói: “Không cần, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”

Cô không nhận quà cảm ơn, quay người lại tiếp tục đọc sách.

Viên Phỉ vươn người tới, để cốc trà sữa xuống mặt bàn ngay trước mặt cô: “Dù sao tớ cũng đã mua rồi, cậu cứ nhận đi.”

Không chờ cậu ta ngồi xuống, Hà Diệp đã trả cốc trà sữa lại bàn của cậu ta, thái độ trở nên lạnh nhạt: “Thật sự không cần đâu.”

Viên Phỉ lại giở giọng trêu ghẹo giống tối qua: “Không phải là cậu sợ bạn trai cậu ghen đấy chứ?”

Vương Nhiên đáp: “Đây không phải vấn đề có sợ hay không, nếu như cậu có bạn gái rồi thì cậu có uống trà sữa bạn nữ khác tặng cậu không?”

Viên Phỉ: “Có chứ, chỉ là bạn bè đơn thuần nói cảm ơn thôi mà, sao lại không được uống? Nếu bạn gái tớ ghen tuông vì chuyện này thì chứng tỏ cô ấy quá hẹp hòi.”

Cậu ta hoàn toàn không suy nghĩ kĩ vấn đề này, chỉ chăm chăm muốn chụp mũ “lòng dạ hẹp hòi” cho bạn trai của Hà Diệp.

Vương Nhiên lại cười: “Đáng lẽ tớ phải quay video đoạn vừa rồi lại, sau này bật cho bạn gái tương lai của cậu xem mới phải.”

Viên Phỉ không để ý tới cô ấy, vẫn tiếp tục nhìn Hà Diệp.

Hà Diệp: “Chuyện này không liên quan gì tới bạn trai của tớ, tớ cho rằng tớ chỉ giúp cậu một chút chuyện nhỏ, không đáng để cậu phải mua trà sữa cảm ơn, vậy nên tớ không muốn nhận.”

Nếu như cô giúp một bạn nam nào đó một chuyện gì đấy to tát, đối phương rất vui vẻ nên muốn mời cô uống trà sữa thì Hà Diệp sẽ không từ chối, cô tin rằng Lục Tân cũng sẽ không để bụng chuyện này.

Vấn đề là Viên Phỉ đã hành động vượt quá tiêu chuẩn bạn bè thông thường.

Viên Phỉ nhận ra Hà Diệp thực sự không muốn nhận nên không cố nài nữa.

Chỉ có điều, nhìn bóng lưng của Hà Diệp, Viên Phỉ xoay cốc trà sữa trong tay, cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định theo đuổi cô.

Hai người học cùng trường hẹn hò với nhau vẫn còn chia tay được nữa là, nói gì tới chuyện yêu xa, chỉ cần cậu ta kiên trì thì kiểu gì cũng có ngày lay chuyển được Hà Diệp.

Chẳng bao lâu sau, Mạnh Tiếu và Quách Lạc Ngôn tới.

Vì Viên Phỉ ngồi ngay đằng sau lưng nên Vương Nhiên không nói gì, chờ tới lúc quay về phòng ký túc, cô ấy lập tức chửi Viên Phỉ: “Thằng tồi, chắc chắn cậu ta là một thằng tồi!”

Quách Lạc Ngôn: “Nhìn bề ngoài của cậu ta thì cũng tạm được nhưng vẫn chưa là gì nếu so với Lục Tân, còn nếu xét về nhân phẩm thì đến tớ còn thấy chướng tai gai mắt nữa là Diệp Tử!”

Mạnh Tiếu: “Đối phó với loại người tự tin như thế này thì biện pháp đơn giản nhất chính là để Lục Tân tới đây cho cậu ta tự thấy thẹn vì thua kém người ta.”

Ba người đồng thời nhìn về phía Hà Diệp.

Hà Diệp: “...”

Thật trẻ con, làm sao có thể thu xếp được thời gian chứ, Lục Tân chỉ có thể tới đây vào cuối tuần, lúc đó ai biết Viên Phỉ đang ở đâu?

...

Thứ sáu, ngày mười chín tháng chín.

Kỳ huấn luyện quân sự kéo dài suốt ba tuần của trường Đại học Thanh Hoa chính thức kết thúc. Tối hôm đó, Lục Tân lập tức lên chuyến bay cất cánh lúc sáu giờ bốn mươi lắm phút để về.

Anh tới dưới ký túc xá đón Hà Diệp.

Hà Diệp: “Cuối tuần được nghỉ hai ngày, sao không để sáng mai đi tàu cao tốc về mà lại phải đi máy bay về làm gì?”

Cô đã nghiên cứu hai loại phương tiện giao thông này rồi, vé máy bay chuyến chiều tối bay từ Bắc Kinh về Thượng Hải đắt gấp hai, ba lần so với vé đường sắt cao tốc.

Lục Tân cầm tay bạn gái, nghiêm túc nói: “Anh muốn ăn thêm với em một bữa sáng.”

Hà Diệp: “...”

Cô không ngốc đến độ đó, chuyện này chẳng liên quan gì tới bữa sáng hết, chẳng qua là anh muốn ngủ thêm một tối với cô ở khách sạn mà thôi.

Nếu như không có chuyện lần trước, chắc chắn Hà Diệp sẽ không đời nào qua đêm với anh ở khách sạn.

Nhưng đã vượt rào một lần rồi, giờ đây, dù cô có đi với anh hay không thì trong mắt các bạn cùng phòng, quan hệ của cô và Lục Tân cũng không còn đơn thuần nữa, bởi vậy nên Hà Diệp cũng bớt được một chuyện phải lo nghĩ.

Ngày hôm sau, mãi mười một giờ hai người mới rời khỏi khách sạn, Hà Diệp dẫn thẳng Lục Tân tới căng tin ăn cơm trưa.

Hà Diệp xếp hàng trước, lấy đồ ăn xong thì đưa thẻ sinh viên của mình cho bạn trai còn cô đi ra chờ anh.


Cô vừa đứng vững thì đằng xa vang lên tiếng người gọi cô: “Hà Diệp!”

Giọng người này nghe hơi quen tai, Hà Diệp quay người lại, trông thấy Viên Phỉ đi cùng với ba người bạn cùng phòng của cậu ta.

Hà Diệp bất giác nhìn về phía Lục Tân.

Lục Tân đã rời khỏi ô cửa sổ lấy đồ ăn, liếc mắt nhìn bọn họ rồi vờ như không hề quen biết cô, thản nhiên đi ngang qua người cô.

Hà Diệp sững sờ, không hiểu Lục Tân làm vậy là có ý gì.

Lúc này, bốn người nhóm Viên Phỉ đã đi tới trước mặt cô, Viên Phỉ cười hỏi Hà Diệp: “Sao cậu lại đi một mình vậy?”

Hà Diệp cúi đầu nhìn về phía Lục Tân.

Cô không vui, nếu như thực sự chỉ vì Viên Phỉ gọi cô một tiếng mà Lục Tân thật sự phớt lờ cô thì thật là…

Lúc này, cô trông thấy Lục Tân để khay đồ ăn xuống chiếc bàn cách chỗ họ mấy bước rồi quay trở lại đây.

Anh đứng trước mặt cô, tự nhiên đưa tay ra nhận lấy khay đồ ăn cô đang cầm rồi tỏ ra bất ngờ nhìn Viên Phỉ, hỏi lại Hà Diệp: “Bạn cùng lớp của em à?”

Biểu cảm ngạc nhiên của Viên Phỉ khiến Hà Diệp cắn môi, sau đó mới nhoẻn cười, phối hợp ăn ý với bạn trai: “Là một thành viên cùng câu lạc bộ, cậu ta tên là Viên Phỉ.”

Lục Tân chìa tay về phía Viên Phỉ: “Chào cậu.”

Hà Diệp lại giới thiệu với Viên Phỉ: “Bạn trai tớ, Lục Tân.”

Viên Phỉ giật giật mí mắt, đưa tay ra bắt tay Lục Tân một cái.

Rõ ràng là ngoại hình của Lục Tân đã ăn đứt Viên Phỉ.

Hà Diệp xinh đẹp như vậy, trông lại là kiểu con gái hướng nội rất dễ cưa cẩm, bạn cùng phòng của Viên Phỉ đều khá có thiện cảm với cô, chẳng qua Viên Phỉ hơn xa bọn họ nên ngoài mặt, bọn họ đều tỏ thái độ mừng cho bạn mình. Thế nhưng, bất kể trong lòng bọn họ nghĩ gì thì khi kẻ ngoại lai là Lục Tân đột nhiên xuất hiện, bọn họ đều thà rằng Viên Phỉ là người giành chiến thắng còn hơn.

Ngoại hình của Viên Phỉ đã thua người ta rồi, một gã bạn cùng phòng trong nhóm đó bèn hỏi tới trường đại học của Lục Tân: “Cuối tuần mới thấy cậu tới gặp Hà Diệp, cậu cũng học đại học ở Thượng Hải à?”

Lục Tân cười nhạt: “Tôi học ở Bắc Kinh, nếu như tôi học ở Thượng Hải thì chắc là ngày nào tôi cũng sẽ tới đây.”

Bạn cùng phòng kia hỏi: “Thế sao cậu không học ở Thượng Hải?”

Lục Tân nhìn về phía bạn gái.

Hà Diệp âm thầm véo anh một cái nhưng vẫn tiếp tục phối hợp: “Anh ấy học Thanh Hoa.”

Bạn cùng phòng kia: “...”

Lục Tân bưng khay bằng một tay, tay còn lại cầm tay bạn gái đi khỏi đó.

Hà Diệp không để ý tới bốn người nhóm Viên Phỉ nữa, cô ngồi vào chỗ, lườm bạn trai mình ngồi đối diện, nhỏ giọng chất vấn anh: “Sao vừa rồi anh lại giả vờ không quen em?”

Lục Tân đưa cho cô một đôi đũa, đôi mắt đen láy dài nhỏ không giấu giếm niềm vui: “Cũng phải cho bọn họ chút thời gian để phô diễn chứ.”

Nếu anh trực tiếp đứng bên cạnh cô với tư cách là bạn trai thì chắc là bạn nam kia vừa lâm trận đã bỏ chạy rồi.

Hà Diệp: “... Trẻ con chết đi được.”

Lục Tân: “Anh mới mười tám thôi mà, em mong anh già dặn cỡ nào chứ?”

Hà Diệp im lặng cắn đũa.

Cơm nước xong xuôi, Hà Diệp dẫn anh đi thư viện, trước đó, cô đã hỏi mượn thẻ sinh viên của Mạnh Tiếu.

Hà Diệp đọc sách chuyên ngành, Lục Tân cũng tự mang theo một quyển.

Giống như những gì mà Lục Tân từng tưởng tượng hồi nghỉ hè, họ cũng làm những chuyện giống như những cặp đôi sinh viên bình thường, cùng nhau ngâm mình trong thư viện, cùng tới căng tin ăn cơm.

Tới tận hơn tám giờ tối, họ mới trở về khách sạn.

Cuối cùng, Hà Diệp cũng có cơ hội để trả câu nói lúc ban ngày lại cho anh, giữ chặt bàn tay anh đang định chui vào trong áo của cô lại: “Anh mới mười tám thôi, liệu có thể trong sáng một chút được không?”

Lục Tân: “... Thế này là trong sáng lắm rồi.”

Vậy không trong sáng là như thế nào, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng ra nổi.

Bình Luận (0)
Comment