Tỏa Sáng Bên Anh

Chương 40

Edit: Sa

Giới giải trí là nơi cần phải xây dựng hình tượng nhất, đặc biệt là trong thời đại mà chương trình giải trí muôn màu muôn vẻ, hậu kỳ và biên tập ngày càng trẻ trung, internet cực kỳ phát triển. Rất nhiều người trở nên nổi tiếng không phải nhờ diễn xuất tốt hay có giọng hát hay mà chỉ vì thành công đắp nặn hình tượng khiến nhiều người yêu thích trong các chương trình giải trí. Với tác động của mình, văn hóa hình tượng dần trở thành văn hóa trào lưu trong giới giải trí, có đủ mọi hình tượng như “trai thẳng cục súc”, “nữ hán tử”, “ăn nhiều”,… dẫu rằng có thể bản chất của nghệ sĩ khác xa hoàn toàn. Nhưng không sao, cái mà khán giả quan tâm và nhìn thấy mãi sẽ là khía cạnh mà nghệ sĩ phô bày mà thôi.

Có điều cũng chính vì vậy, ai trong làng giải trí cũng biết rõ hình tượng càng thu hút fans bao nhiêu thì càng gánh chịu hậu quả nặng nề khi hình tượng bị sụp đổ bấy nhiêu. Do đó, khi thiết lập hình tượng cho nghệ sĩ, đội ngũ sẽ cố gắng xây dựng dựa trên mặt tính cách tốt đẹp của nghệ sĩ.

Khi tham gia “18 giờ cứu viện”, Lâm Mạn Thiến hoàn toàn không có ý định đi theo con đường ngây thơ, ngốc nghếch, cô đang quay “Hung Thủ”“Cửu Vệ” sắp chiếu, công ty cũng cung cấp tài nguyên cho cô, bất kể ra sao đều không thích hợp với hình tượng yếu ớt này. Quan trọng nhất là cô không phải như vậy. Đúng là khuyết điểm lớn nhất của cô là thiếu dây thần kinh vận động nhưng ở những phương diện khác từ IQ cho đến EQ, từ năng khiếu nghệ thuật cho đến thành tích học tập đều khá ổn. Nhưng ngặt nỗi cô lại tham gia chương trình vận động làm phô bày một cách cao nhất về khuyết điểm số một của mình. Mãi đến ngày thứ ba sau khi “18 giờ cứu viện” phát sóng, “Cửu Vệ” chính thức lên sóng, fans bị “cô gái kho tàng” thu hút vẫn kéo tới ùn ùn bên dưới Weibo khiến cô không biết nên khóc hay nên cười. Fans cp của cô và Bùi Nhất cũng dần trở thành fandom nổi tiếng nhất.

Bùi Nhất lớn trước tuổi, khi ở cùng các anh chị cô chú, cậu không hề giống trẻ con chút nào, lúc làm việc cũng rất dễ dàng khiến người ta quên đi tuổi tác của cậu. Duy chỉ có khi chơi với chị Lâm Mạn Thiến, cậu như biến thành đứa trẻ ba tuổi rưỡi tinh nghịch, ngây ngô. Chương trình có đoạn mọi người ghi hình ở khách sạn vì trời mưa, họ chơi trò đang rất lưu hành trên mạng là “Bạn trai trang điểm cho bạn”, nhưng trong dàn nghệ sĩ tham gia không có cặp tình nhân nào nên tạm đổi tên thành “Bạn khác giới trang điểm cho bạn”, vừa khéo Bùi Nhất và Lâm Mạn Thiến chung một đội, bốc thăm được chủ đề trang điểm là Mèo Hoang.

Chị Mạn Thiến không yên tâm về cậu, nhắm mắt dặn đi dặn lại: “Bùi Nhất, cậu đừng sáng tạo quá nhé, đánh phấn nền rồi tô son là được, son thì chọn màu nào đậm đậm xíu, còn phấn mắt, lông mi gì gì đó không có cũng được!”

“Vâng.” Ánh đèn sáng ngời, thiếu niên nhướn mày, cầm chì kẻ mày vẽ một đường dứt khoát lên mặt cô, “Chị yên tâm, em sẽ không vẽ bậy đâu.”

Hai mươi phút sau, trước ống kính xuất hiện gương mặt đã được trang điểm của các khách mời nữ. Bùi Nhất quả nhiên rất nghe lời, không đánh phấn mắt, không chuốt lông mi, chỉ thoa son màu cà phê. Nhưng con người cậu am hiểu nhất là “phá cách”, thấy lớp trang điểm nhạt nhẽo, cậu lại lấy son môi vẽ thêm đường cong hai bên mép cho giống miệng mèo, hai gò má cũng được lấy chì kẻ mày vẽ mỗi bên ba sợi râu, trên trán dùng phấn mắt màu đỏ viết chữ “Vương” (王) theo phong cách thư pháp.

Xấu cực kỳ.

Quan trọng nhất là sau khi vẽ xong, cậu còn áp khuỷu tay mình bên đầu cô, giả làm tay của con mèo thần tài, sau đó “lồng tiếng” cho cô: “Meo meo! Meo meo! Meo meo!” Hai đầu lông mày thả lỏng, đôi mắt ngời sáng tràn ngập nét cười.

Hình ảnh đó dễ thương muốn bùng nổ, fans vừa khóc vừa cắt thành ảnh động, bởi vì em trai quốc dân từ lúc ra mắt đến nay đều luôn theo con đường “khiêu chiến với các nhân vật biến thái”, đây là lần đầu tiên Bùi Nhất thể hiện sự đáng yêu trước ống kính. Bình luận trên mạng ùn ùn không ngớt, nhưng Lâm Mạn Thiến không rảnh để đi đọc.

Bất kể ra sao, đối với một diễn viên, biểu hiện trên các chương trình giải trí chỉ là điểm cộng mà thôi, quan trọng nhất vẫn là công việc chính. Nguyên nhân cơ bản nhất giúp Bùi Nhất nổi tiếng nhanh nhưng lại ít antifans hơn các tiểu sinh khác là vì cậu có diễn xuất. Chỉ cần một diễn viên có diễn xuất không thể chê trách thì tất cả mọi tai tiếng không quá giới hạn sẽ chỉ là chấm đen nhỏ nhoi mà thôi, chỉ cần đội ngũ và fans có chừng mực thì sẽ không bị gắn cái mác mù quáng.

Lâm Mạn Thiến biết trong khoảng thời gian này vì tin đồn yêu đương và chương trình giải trí mà thu hút rất nhiều fans, nhưng cô không muốn số fans này vừa đến đã vội đi, cũng không muốn bị nói thành “có tiếng không có miếng, lăng xê quá đà, được đánh giá cao ngoài khả năng”, do đó càng được thảo luận nhiều, cô càng thấy nguy hiểm, càng chú tâm quay phim.

“Cửu Vệ” chiếu được ba ngày, diễn xuất của Bùi Nhất lại được khen ngợi. Weibo, Wechat đều thảo luận về bộ phim này, tên tuổi của các diễn viên chính cũng dần “nóng” lên.

Khán giả nữ si mê gọi tên quyền thần niên thiếu Tạ Tuyên do Bùi Nhất thủ vai, đồng thời cũng thăm hỏi hằng ngày Tạ Tuyên đại nhân toàn bị ăn cơm chó, đến bao giờ mới có cảnh phong hoa tuyết nguyệt của riêng mình.

Hừm, vừa khéo, Lâm Mạn Thiến là người đảm nhận tuyến tình cảm của Tạ Tuyên, có điều vai của cô chỉ là nữ ba nên phải đến tập mười hai mới xuất hiện, đặc biệt là cảnh “chào sân” lại là cảnh hôn.

*

Ngừng đề cập tới “Cửu Vệ”“Hung Thủ” đã quay tới gian đoạn cuối, theo kế hoạch thì giữa tháng bảy sẽ xong.

“Hung Thủ” là phim về đề tài trinh thám, không cần nhiều hiệu ứng kỹ xảo, lại có đội ngũ chế tác nổi tiếng, chỉ cần quay xong thì không cần lo lắng về hậu kỳ và lịch chiếu. Chưa nói đâu nhiều, chỉ cần cái tên Giản Dịch Bình thôi là đủ.

Trong khoảng thời gian quay phim, quan hệ giữa Lâm Mạn Thiến và đoàn phim rất tốt. Cô diễn tốt, lại thân thiện, nhân viên đoàn phim, diễn viên và đạo diễn đều rất quý mến cô. Mà thần kỳ là trong nhiều diễn viên và nhân viên nhường ấy, người mà Lâm Mạn Thiến tiếp xúc nhiều nhất lại là bạn học cũ Châu Tinh.

Hồi cấp ba, họ không hề qua lại, học cùng khối nhưng không cùng lớp, chỉ biết tên nhau mà thôi. Nhưng sau nhiều năm, khi gặp lại lần nữa thì lại chơi với nhau, điều này không thể không khiến cô phải cảm thán duyên phận rất thần kỳ. Hơn nữa, họ đều ăn ý không đề cập tới chuyện trước đây, coi như ngày chụp ảnh tạo hình là lần đầu tiên gặp nhau, cái tên nhạy cảm Lâm Hạ Hạ cũng chưa từng xuất hiện trong các câu chuyện của họ.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Lâm Mạn Thiến quay xong cảnh cuối cùng của ngày hôm nay đã là chín giờ tối, mà cảnh hôm nay là cảnh lớn của phim nên các diễn viên chính đều có mặt, vì vậy quay xong, mọi người rủ nhau đi ăn đồ nướng.

Châu Tinh đi bên cạnh cô, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, hồi trước có tin Lâm Hạ Hạ hợp tác với Bùi Nhất phải không?”

Bùi Nhất tới trường quay thăm đạo diễn Giản mấy lần, thường xuyên nói chuyện với Lâm Mạn Thiến, tuy sau này bận ôn thi không tới nữa nhưng cả đoàn ai cũng biết Lâm Mạn Thiến và Bùi Nhất thân nhau.

Lâm Mạn Thiến rất ngạc nhiên khi Châu Tinh chủ động nhắc tới Lâm Hạ Hạ, gật đầu: “Ừ đúng, hình như báo chí nói vậy.”

Nhưng nghĩ lại thấy lạ ghê. Bộ phim của Bùi Nhất và Lâm Hạ Hạ bắt đầu quay hồi tết âm lịch, nhưng quay mới được mấy ngày thì cậu bận thi nghệ thuật, sau đó bị thương nằm viện, xuất viện lại bế quan ôn thi đại học tới tận bây giờ. Dù nói chuyện riêng hay trên Wechat, cô đều không thấy Bùi Nhất nhắc gì về bộ phim ấy, chẳng lẽ mới đó đã quay xong rồi? Nhưng vậy cũng sai sai, Lâm Hạ Hạ còn thường xuyên đăng ảnh quay phim của mình lên Wechat mà.

“Cậu cũng thấy bất thường đúng không?” Châu Tinh nhướn mày, nhích lại gần cô, nói nhỏ, “Tớ nghe nói Bùi Nhất quay phim này vài ngày thì xảy ra mâu thuẫn với nam phụ là người mới, sau đó yêu sách không chịu quay nữa, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rồi rời đoàn phim ngay trong ngày luôn.”

Lâm Mạn Thiến nhíu mày, cảm thấy đó không phải là chuyện mà Bùi Nhất sẽ làm, bèn hỏi: “Cậu nghe ở đâu thế?”

“Tớ có người bạn làm việc ở tòa soạn, anh ấy nói tòa soạn của ảnh có người nắm được bằng chứng, chuẩn bị bán lại, hiện tại đang thương lượng với ekip của Bùi Nhất, nếu họ không chịu mua thì sẽ tung ra.”

Đây là hành động thường thấy của các tòa soạn giải trí.

Nhưng nói thế nào Lâm Mạn Thiến cũng không tin Bùi Nhất yêu sách từ chối quay phim. Lúc quay phim “Cửu Vệ”, phía đầu tư nhét nam phụ vào, diễn xuất bình thường, đóng cảnh khóc không tài nào khóc nổi, nhưng lại có nhiều cảnh chung với Bùi Nhất nhất, khiến cậu phải quay đi quay lại liên tục với anh ta. Quan trọng là EQ của anh ta không cao lắm, chướng mắt nam chính giành mất danh tiếng của mình nên thường xuyên nói xấu Bùi Nhất sau lưng, trước mặt cũng chẳng tốt hơn là bao. Nhưng dẫu vậy, họ ở đoàn phim vẫn không xảy ra chuyện gì, đừng nói là từ chối quay phim, cơ bản là Bùi Nhất hoàn toàn phớt lờ anh ta.

Lâm Mạn Thiến cũng coi như hơi hiểu con người Bùi Nhất. Tuy cậu không đơn giản như vẻ bề ngoài nhưng tuyệt đối không xấu, ít nhất là không yêu sách, cũng không thể vì có mâu thuẫn với người khác mà làm ảnh hưởng đến cả đoàn phim.

Cô nhíu mày: “Có khi nào bạn cậu nói giỡn không?”

“Thật đó. Tớ quen anh ấy năm, sáu năm rồi, quen nhau khi còn làm việc ở quán bar, không thể nào lấy tin giả lừa tớ đâu. Với cả Lâm Hạ Hạ là em họ cậu mà, cậu hỏi thẳng nó thử phim có thay nam chính không, chuyện này thì nó không nói dối cậu được đâu.”

Cô lúng túng ho khan. May là họ đã tới quán nướng, chủ quán tới đưa thực đơn, Châu Tinh cũng không nói chuyện đó nữa. Vốn dĩ cô ấy cũng không muốn nói đến chuyện về Lâm Hạ Hạ, nếu không phải vì liên quan tới Bùi Nhất rồi lại nghĩ về quan hệ giữa Bùi Nhất và Lâm Mạn Thiến, cô ấy sẽ không chủ động nói ra.

Lâm Mạn Thiến suy nghĩ một chút, không đi hỏi Lâm Hạ Hạ. Hai người họ đã không nói chuyện với nhau tám trăm năm nay, đột nhiên đi hỏi sẽ khiến đối phương hiểu lầm. Cô mở Wechat, nhắn tin cho Bùi Nhất.

Lâm Mạn Thiến: Nghe nói cậu không đóng “Mưa Tạnh” nữa?

Vừa gửi tin nhắn xong, Trần Vũ Hán gọi cô qua lấy thức ăn, cô đứng dậy chọn vài xiên khoai tây và thịt dê rồi lại mở điện thoại. Nửa phút trước đã trả lời, chỉ có một chữ.

Bùi Nhất: Ừm.

Tim cô chợt nảy lên.

Lâm Mạn Thiến: Tại sao?

Bùi Nhất: Bận quá, không rảnh đóng phim. Đã thương lượng với đoàn phim xong xuôi cả rồi, chị đừng lo.

Lâm Mạn Thiến: Nhưng tôi nghe nói hình như có tòa soạn nói cậu với nam phụ xảy ra mâu thuẫn nên mới bỏ vai.

Lâm Mạn Thiến: Hình như họ còn giữ chứng cứ nữa. Có thương lượng với cậu chưa?

Nhưng rất lâu vẫn chưa thấy trả lời, khi Lâm Mạn Thiến đang chờ sốt ruột thì bỗng có số điện thoại lạ gọi đến. Cô do dự chốc lát, cuối cùng xin phép mọi người rồi đi ra ngoài nghe máy.

“A lô?”

Bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo của thiếu niên: “Chị Mạn Thiến, xin lỗi nha, ban nãy điện thoại bị rớt xuống bồn tắm mất tiêu.”

“Ờ.” Cô lịch sự quan tâm, “Vậy điện thoại có sao không?”

“Có, không mở lên được nữa. Mở máy tính để nhắn tin thì phiền quá nên em mượn tạm điện thoại của bạn em.”

Lâm Mạn Thiến ngớ người: “Bạn cậu cũng có số điện thoại của tôi hả?”

“Không.”

“Vậy cậu…” sao gọi cho tôi bằng điện thoại của người khác hay vậy?

Tựa như đọc được thắc mắc của cô, thiếu niên mỉm cười, giọng cũng hiện rõ ý cười: “Chị nói số điện thoại hả? Bạn em không cần phải biết. Số của chị rất dễ nhớ, không cần lưu số em cũng gọi cho chị được.”

Ghi tạc trong đầu, bấm số hoàn toàn là vì đã thuộc.

Lâm Mạn Thiến: “Bùi Nhất.”

Bùi Nhất mặc áo choàng tắm tựa vào giá sách, nhìn con chó đần đang liên tục chớp mắt trên sofa: “Chị nói đi.”

“Trước khi tôi trở thành ảnh hậu, cậu không được tán tỉnh tôi.”

Cậu nhíu mày: “Tại sao?”

“Không tại sao cả.” Cậu làm nhiễu loạn tâm trí tôi, ảnh hưởng tới phán đoán của tôi. Tóm lại là không được tán tỉnh!

Thiếu niên cười khẽ, ngữ điệu biếng nhác: “Em không tán tỉnh, em chỉ trào dâng tình yêu thôi.”

Cô hừ nhẹ: “Vậy chặn lại đi.”

Nói xong, Lâm Mạn Thiến chợt thấy sai sai, đợi đã, vốn dĩ cuộc gọi này đâu phải để trao gửi tâm tình, từ bao giờ chuyển sang đề tài này vậy? Sao cứ bị người anh em này dắt mũi thế không biết…

Hết chương 40
Bình Luận (0)
Comment