Ta là Trắc Phi của Thái Tử
Ngày hôm ấy Thái Tử đi ngang qua quán đậu phụ chỉ quay đầu lại liếc nhìn ta một cái, Thái Tử Phi đã nạp ta vào Đông Cung.
Ở Đông Cung ngoại trừ ta còn có Thái Tử Phi và Liễu Phụng Nghi
Bọn họ đều là người trong lòng của Thái Tử, nhưng ta lại tận tay chôn cất bọn họ.
1.
Thật ra Thái Tử không thích ta, ngày hôm ấy hắn quay đầu lại chẳng qua là vì bị hạt cát bay vào mắt.
Nhưng Thái Tử Phi lại cảm thấy chắc là hắn coi trọng ta, rốt cuộc khuôn mặt ta cũng có vài phần tương tự với người trong lòng của Thái Tử.
Cho nên trưa hôm đó Thái Tử Phi đến nhà ta, hỏi ta có đồng ý vào Đông Cung để hầu hạ Thái Tử không, cha mẹ ta sợ hãi mà đồng ý. Sau khi dọn dẹp xong hành lý thì đá ta ra khỏi nhà, vì thế ta theo sau Thái Tử Phi, nín thở ngưng thần, chỉ sợ nói gì sai.
Thật ra, Thái Tử Phi cũng không độc ác giống như trong truyện, nàng luôn cười tủm tỉm gọi tên ta.
“Kim Bảo...”
Âm cuối kéo ra rất dài, nghe rất là tao nhã.
“Ta ghét Thái Tử.” Thái Tử Phi luôn nói như vậy, “Ngươi hầu hạ hắn có cảm thấy hắn là người điên không?”
“Hả, vì sao lại nói như thế?” Ta chậm chạp nhai điểm tâm, hiện tại Thái Tử Phi không giơ dao múa kiếm mà thích ở phòng bếp thắp đèn, bảo ta làm người ăn thử đồ ăn.
Nàng cũng không trả lời câu hỏi của ta, chỉ là cúi đầu nhào bột. Sợi tóc phát ra ánh sáng, nhìn rất giống tiên nữ.
Thái Tử Phi lại nói, “Ta chán ghét hắn.”
Sau đó chớp chớp mắt, rơi lệ.
Tôi cũng không hiểu rõ nơi này lắm, chỉ là buổi tối hôm nay Thái Tử tới.
Hắn tới gặp Thái Tử Phi, tuy là Thái Tử Phi cũng không muốn phản ứng với hắn.
Thái Tử Phi dựa trên trường kỷ, trong tay ôm sách, mặc kệ Thái Tử đứng ở cửa khoảng thời gian một nén nhang. Có lẽ là cảm thấy không thú vị, Thái Tử phất phất tay với ta. Hắn cũng gọi ta là Kim Bảo, chỉ là hầu hết mọi lúc âm thanh đều lạnh nhạt. Lúc trên giường ngẫu nhiên sẽ lộ ra vẻ phong tình khác biệt, chỉ là khi đó hắn thường gọi sai tên.
“Tuệ Ninh”
Tuệ Ninh là tên của Thái Tử Phi, chờ đến khi hắn phát hiện lại sẽ liên tục xin lỗi mà xoa xoa đầu ta, giống như trấn an mà nói, “Nàng là Kim Bảo chứ.”
Thái Tử gọi ta thì ta tới.
Hắn xoa xoa đỉnh đầu ta, giống như xoa đầu con mèo hắn nuôi trong thư phòng.
“Hôm nay nương nương ăn cái gì, các ngươi đi dạo ở đâu?”
Ta thật thà trả lời, Thái Tử rũ mắt xuống giống như là yên tâm.
“Rất tốt, Kim Bảo là đứa trẻ ngoan.”
Thái Tử phi ở bên cạnh tiếp lời, “Không phải sao, rõ ràng có khuôn mặt giống như vậy. Kim Bảo là đứa trẻ ngoan, không giống đồ tiện nhân kia.”
Tiện nhân trong miệng Thái Tử Phi là nữ nhi của phủ Vĩnh Ninh Hầu, thanh mai trúc mã của Thái Tử, Liễu Nam Yên. Ta không biết ân oán giữa bọn họ, Thái Tử Phi cũng không nói, chỉ nói là sau này ta sẽ tự biết.
Lúc ấy, nàng vô cùng ghét bỏ mà nhào cục bột, “Đó chính là tiện nhân số một.”
Thái Tử nghe thấy nàng nói chuyện, dường như có chút không biết phải nói sao, nhấp môi, trong mắt giống như là chứa đầy sự yêu chiều cùng với cảnh cáo.
“Tuệ Ninh, đừng nói linh tinh.”
Thái Tử Phi méo miệng, giữa mày là vẻ khí khái hào hùng mà chỉ có hổ nữ tướng môn mới có.
“Cút đi!”
Ta đột nhiên nhớ tới hồi ban ngày Lý ma ma nói: “Đừng nhìn tiểu thư nhà chúng ta ngày nào cũng nhào bột, đôi tay này có thể múa trường thương, ở tái bắc kia nàng vô cùng hiên ngang lẫm liệt, trường thương kia phải tới hai mươi cân, chỉ sợ ngươi còn không nhấc lên được.”
Lý ma ma rất là kiêu ngạo, “Bàn tay nhẵn nhụi kia của ngươi có thể so với tiểu thư của chúng ta sao, thật sự không biết Thái Tử thích ngươi cái gì.”
Lý ma ma chưa bao giờ gọi Thái Tử Phi nương nương, bà ấy chỉ gọi nàng là tiểu thư.
Tuy Lý ma ma không thích ta, nhưng Thái Tử Phi vẫn rất quan tâm tới ta, nàng thấy ta buồn thì lập tức nói, “Ai bảo Kim Bảo của chúng ta vô dụng chứ, Kim Bảo làm đậu hũ ăn rất ngon, Kim Bảo của chúng ta có một tấm lòng son!”
Từ nhỏ ta đã ngu dốt, ngay cả cha mẹ ta cũng không thích. Cho nên ta rất vui khi Thái Tử Phi đối xử với ta như thế, ngày thường ta hay chơi cùng với nàng, tất nhiên biết nàng không phải thật sự chán ghét Thái Tử.
Thái Tử Phi dùng cục bột nặn một hình người nhỏ, là hình dáng của Thái Tử. Nàng đặt ở bên cạnh đầu gối, ngày ngày làm bạn nàng đi vào giấc ngủ.
Vì thế, ta không rõ ràng, vì sao Thái Tử chân thật ngay gần trong gang tấc nàng không cần, lại muốn một Thái Tử nặn từ cục bột.
Thái Tử Phi đuổi Thái Tử cút đi, Thái Tử thật sự cất bước rời đi rồi. Ta đuổi theo ra ngoài, Thái Tử chờ ta ở núi giả.