Liễu Nam Yên cho rằng, trong lòng Thái Tử nàng vẫn luôn có vị trí độc nhất, nếu không cần gì phải yêu thương chiều chuộng nàng như vậy.
Ta trốn đi khi nghe thấy tiếng Liễu Nam Yên thổn thức: “Tạ Tuệ Ninh cũng là người đáng thương, nếu không phải khi đó Tân Xuyên căn cơ không ổn, làm sao sẽ cưới nàng ta.”
Ta ngồi trên yến tiệc, Thái Tử hạ mình hàng quý, tự mình rót rượu cho Đại Tướng Quân. Sau đó cầm chặt tay Thái Tử Phi, Đại Tướng Quân nhìn rồi cười Haha hai tiếng. Thái Tử bên cạnh làm ra vẻ ân ái “Để nhạc phụ chê cười rồi!”
Đại tướng quân là người thật thà, “Đâu có đâu có, các ngươi sống tốt là được rồi, người tuổi trẻ nên thân thiết một chút, khi ta trẻ cũng như vậy đó!”
Thái Tử Phi cười cười, “Phụ thân cùng mẫu thân đúng là rất yêu nhau.”
Thái Tử ở bên cạnh tiếp lời, “Lần này nhạc phụ trở về nhất định phải thưởng thức phong cảnh kinh thành, ngài đánh nhau cả đời, giờ là thời điểm nghỉ ngơi được rồi.”
Đại tướng quân không nói chuyện nữa, chỉ giơ chén rượu lên.
Tuy ta ngu dốt nhưng cũng biết đây chính là ý dùng rượu tước binh quyền, Đại tướng quân sau khi buông chén rượu thì đôi tay không nhịn được mà vuốt ve vạt áo của mình. Hắn xoay mặt nhìn Thái Tử Phi một cái, Thái Tử Phi rũ mắt đè xuống giọt nước long lanh trên khoé mắt, gọi một tiếng cha.
Đại tướng quân không vuốt ve nữa, chút khó chịu kia chớp mắt biến mất trong giọt nước mắt của Thái tử phi.
Hắn biết là Thái Tử kiêng kỵ hắn, ngoại thích chuyên quyền trong lịch sử Đại Tuyên đã xảy ra quá nhiều lần.
Kiêng kỵ cũng đúng, bởi vì nữ nhi của hắn là Thái Tử Phi, là Hoàng Hậu tương lai. Chính nàng tự chọn con đường này, được tất nhiên là có mất.
Ta nơm nớp lo sợ ngồi đó, đại tướng quân cũng biết, ta là muội muội của trường sử thượng thư đài, là huynh trưởng của ta làm thanh đao của Thái Tử đâm về phía bọn họ.
Bữa cơm này qua đi, Thái Tử Phi không đối xử với Thái Tử không nóng không lạnh như trước, nàng học thêu túi tiền cho Thái Tử để thể hiện tình cảm, cũng sẽ nấu một bát canh sâm đưa cho Thái Tử đang bận rộn, chưa bao giờ thắp đèn sân cũng bốc cháy lên đèn cung đình.
Nàng không còn ngạo khí nữa, giống như đã bẻ gãy sự kiêu ngạo trong xương cốt. Ngay cả Liễu Nam Yên cũng nói nàng đánh mất sinh khí, không phải Tạ Tuệ Ninh trước kia nữa.
Thái Tử Phi vẫn như cũ mỗi ngày đều uống thuốc, chỉ là người lại càng ngày càng gầy ốm hơn trước.
Cho đến một ngày, Thái y bắt mạch bình an, Thái Tử Phi có hỉ. Trên khuôn mặt tái nhợt kia rốt cuộc cũng trở nên sáng rọi, nàng bắt đầu ăn cơm, ăn từng miếng nhỏ, không giống ăn cho bản thân mình, mà ăn vì đứa nhỏ trong bụng.
Chúng ta đi xem mã cầu như cũ, chỉ là Thái Tử Phi không bao giờ cưỡi ngựa, ngay cả roi ngựa cũng không cầm. Đôi tay mềm mại non mịn, giống với đôi tay của những quý nhân kinh thành, nhìn không ra bóng dáng tiêu dao phóng ngựa ở Mạc Bắc.
Thái Tử Phi sẽ dịu dàng cười, nàng nuôi một con chim nhốt trong lồng sắt, so sánh bản thân mình với con chim đó, đôi tay giống như đang mô phỏng với đôi cánh.
Nàng nhìn ta cũng không giống như cái nhìn với trẻ nhỏ trước kia nữa, nàng thậm chí sẽ khiêm tốn mà thỉnh cầu ta.
“Kim Bảo, nhờ huynh trưởng của ngươi chiếu cố phụ thân ta nhiều hơn trên triều đình.”
Ta sợ tới mức phát run, khi đó, huynh trưởng của ta đã là thượng thư lệnh.
Trước kia hắn chẳng qua là một tên trông coi ngựa, hiện giờ một bước lên trời, cha mẹ mặc vàng đeo bạc, trong miệng lại càng khen ngợi bản lĩnh của hắn. Lưng của huynh trưởng cũng thẳng tắp, hắn chưa từng hăng hái khí phách như thế bao giờ.
Trước kia, hắn luôn nhìn ta khinh thường, mà ta vẫn luôn yếu đuối nhát gan đầu óc vụng về trong mắt hắn, hôm nay hắn thấy ta sẽ cung cung kính kính mà gọi một tiếng nương nương. Hắn là một người rất thông minh, địa vị gì diễn xuất gì cũng đều học rất giỏi, rành mạch rõ ràng.
Ta có chút hoài niệm thời điểm hắn còn chưa phát đạt, đốt cuộc tuy lúc đó hắn tự cao tự đại còn xem thường ta một chút, nhưng hắn chân thành thật thà lỗi lạc, ngẫu nhiên cũng có lúc mang cho ta kẹo sơn tra mà ta thích. Nhưng hôm nay khuôn mặt âm trầm của hắn, trong mắt đều là mưu mẹo là tính kế.
Huynh trưởng nhìn bụng của ta: “Chừng nào thì ngươi có thể sinh hài tử cho điện hạ.”
Ta rõ ràng, ta trở thành quân cờ của hắn, trở thành lợi thế thăng quan tiến chức của hắn.
Hắn là kẻ trung thành nhất trong Thái Tử đảng, bọn họ có ơn trị ngộ, có ơn đề bạt.
Loại quan hệ này ngay cả Thái Tử Phi cũng không thể không coi trọng.
Ta rất nhớ những ngày xay đậu bán đậu hủ, những lúc ở bên cạnh Thái Tử Phi ta thường xuyên nói: “Nếu vẫn là năm mười sáu tuổi thì thật là tốt, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần nghĩ đến việc bán đậu phụ.”
Thái Tử Phi xoa xoa bụng, đột nhiên khóc.
Nàng nói: “Ta thẳng thắn chân thành cả đời, chỉ có một việc đã làm sai. Kim Bảo, ta không nên kéo ngươi vào lồng giam này!”