Tòa Thành Trên Không

Chương 12

Editor: Linh Le " Kinh Hồng, giúp em cởi chúng ra."

Trì Kinh Hồng cảm thấy rằng tất cả dường như đều có mối liên quan tới rượu, nếu không tại sao cậu lại có thể nghĩ đó là một lời mời gọi tuyệt vời cơ chứ. Vì lời mời gọi đó, mọi thứ bắt đầu trở nên điên cuồng.

Tuy nhiên, bàn tay cậu lại run rẩy tới mức không cách nào cởi được chúng, ngón tay của cậu vẫn để ở chiếc cúc đầu tiên trên váy lót của cô.

Tuy nhiên, tâm trí cậu hiện tại vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc khi tay cậu đặt lên ngực cô. Hóa ra, một người con gái lại có thể mềm mại đến thế.

Cậu đã từng chạm vào ngực của con gái. Một vài tháng trước, có một cô gái xinh đẹp trong trường đi tới ký túc xá của cậu, cứ như thế trèo lên giường cậu, nắm lấy tay cậu để lên ngực mình, thanh âm quyến rũ, cô ấy nói, Kinh Hồng, mình thích cậu từ rất lâu rồi. Mình muốn cho cậu lần đầu tiên của mình.

Trì Kinh Hồng nhớ rằng khi ấy cậu chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô gái ấy, ngón tay khẽ nâng cổ áo cô ấy lên rồi liếc nhìn vào ngực cô ấy. Cậu thấy rằng cô ấy không mặc gì bên trong cả.

Sau đó, cậu lạnh lùng nói với cô gái ấy, tôi xin lỗi, nhưng tôi không thích kiểu được đưa đến cửa như thế này.

Cậu vẫn chưa cởi được cúc váy của cô, lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi cùng với đó là cơ thể dần có biến hóa.

Một đôi tay hơi lạnh bao phủ lên bàn tay cậu cùng với đó là một cơ thể lạnh lẽo tương tự chạm vào cơ thể cậu. Tiếp đến, cô hôn cậu, đầu lưỡi cô còn vương chút rượu, quấn lấy lưỡi cậu làm cho cậu mê hoặc...

Cậu không quan tâm được tới bất cứ điều gì nữa, cứ như thế trực tiếp xé váy lót của cô ra.

Mái tóc đen dài của cô xõa ra trên tấm ra trải giường giống như những đóa hoa hồng diễm lệ, kích thích thần kinh cậu, mê hoặc tâm trí cậu...

Khi lần đầu tiên tiến vào cơ thể cô, cậu nhìn cô ngay dưới cơ thể cậu, gương mặt trắng bệch, ướt đẫm mồ hôi, nhưng trên khóe miệng lại là một nụ cười lấy lòng trông rất tội nghiệp.

Cái kiểu tội nghiệp ấy nhưng lại con mẹ nó làm cậu đau lòng, cũng con mẹ nó làm cậu vui thích cực kỳ.

Bởi vì đau lòng nên cậu chịu đựng không dám cử động, sau đó cậu bắt đầu hôn một cách nhẹ nhàng lên cơ thể cô, giống y hệt như một con mèo nhỏ liếm lên người cô, lấy lòng cô.

Những giáo viên sinh học thường ngầm đề cập những điều này trong mấy tiết học.

Từ lúc đầu trúc trắc không được đến cuối cùng là kìm lòng không đậu.

Cuối cùng, lông mày cô bắt đầu giãn ra, cô bắt đầu thở hổn hển như một con mèo nhỏ, hai tay đặt lên lưng cậu, khẽ rỉ vào tai cậu khẽ khàng như tiếng muỗi kêu, Kinh Hồng, em không đau nữa.

Cô ở ngay dưới người cậu, mọi chuyển động của cơ thể cậu đều muốn nói lên rằng cô thuộc về cậu, sự vui sướng của mỗi lần tiếp xúc thân mật cũng đủ để đưa linh hồn cậu lên tận thiên đường.

Tuổi trẻ dường như chính là một lễ Rửa tội ngay tại lúc này đây.

Đêm đó, tràn ngập hương thơm của rượu vang, hoa hồng và cả mùi hương cơ thể nhàn nhạt của cô nữa. Ánh sáng dịu nhẹ của ban đêm buông xuống trên người họ, như một giấc mơ.

Ngày và đêm là hai thái cực khác nhau.

Khi những tia nắng đầu tiên đánh thức Trì Kinh Hồng, thân hình mềm mại trong lòng làm cậu cảm thấy rằng đây như là một giấc mơ.

Những ly rượu vẫn còn trong phòng, đóa hoa hồng vẫn còn ngát hương, quần áo vương vãi trên sàn đang nói rằng đây không phải là một giấc mơ.

Mọi thứ xảy ra tối qua giống như một thước phim, trong đó một cặp đôi nam nữ đang liều chết triền miên. Họ gọi tên nhau, thân mặt khăng khít.

Cậu cúi đầu, cô đang lặng lẽ ngủ trong vòng tay mình, trên môi còn vương lại nụ cười nhẹ. Bỗng nhiên, nụ cười ấy lại khiến cậu chói mắt.

Có vẻ như hai ông cháu đã dọn xong bàn cờ từ lâu, chỉ đợi bản thân cậu nhảy xuống nữa thôi.

Vì thế, Trì Hồng Nhạn đã đặt rượu trong phòng này đúng không? Để xem cậu đối với cô muốn dừng lại mà không dừng được hay sao?

Rượu và tính phúc? (*). Cô gái không rành thế sự có vẻ như đã biết những điều này từ lâu.

(*) Ở đây nguyên văn là 酒精与性. Nghĩa là rượu và tình dục. Nhưng nếu để thế thì hơi thô quá nên mình để là tính phúc nhé.

Cậu đã từng thề rằng phải khiến cô phủ phục dưới chân mình, nhưng bây giờ lại...

Trì Kinh Hồng gần như là chạy trốn khỏi khách sạn Shangri-La. Cậu có thể quy hết trách nhiệm tối qua là do rượu. Sau đó, khi Trì Hồng Nhạn thức dậy, cậu sẽ nói nhẹ nhàng với cô là do cậu say, như thế cậu có thể rũ bỏ hết trách nhiệm. Thực tế, cậu cũng nghĩ rằng nếu không phải do rượu thì cậu sẽ không làm thế.

Nhưng khi nhớ đến Trì Hồng Nhạn, cô chỉ khẽ thì thầm đúng một câu, Kinh Hồng. Tay cô chỉ khẽ chạm vào người cậu là cơ thể cậu lập tức có phản ứng.

Ngồi trong xe bus, cậu lẩm nhẩm suốt cả quãng đường, không nên như thế, không nên như thế.

Trở về ký túc xá và tắm nước lạnh, nước lạnh như làm dịu lại mọi cảm xúc của cậu. Cậu đứng mỉm cười trước gương. Gương mặt trong gương vẫn là Trì Kinh Hồng, một Trì Kinh Hồng lạnh lùng và xa cách.

Mai Nặc đứng trước cửa phòng ký túc xá, nói rằng em gái tới tìm cậu.

Không phải cô còn tới để muốn nhận một lời hứa hẹn của cậu đấy chứ?

Trì Kinh Hồng nắm lấy tay Mai Nặc đi dọc theo hành lang.

Trì Hồng Nhạn đứng ở cuối hành lang. Hôm nay cô vẫn mặc chiếc váy in họa tiết cỏ ba lá của ngày hôm qua. Ánh nắng ban mai qua những nhành cây rũ xuống trên hành lang chiếu lên người cô. Cô đang đứng quay lưng về phía cậu. Làn gió khẽ làm làn váy cô tung bay. Cô khẽ ngẩng đầu lên, hướng mặt về phía mặt trời.

" Mai Nặc." Trì Kinh Hồng khẽ thì thầm vào tai Mai Nặc. " Chúng ta có nên làm gì đó cho Hồng Nhạn bất ngờ không?"

" Ví dụ như?"

" Ví dụ như hôn." Trì Kinh Hồng cười khẽ. " Cậu biết không, nha đầu kia thậm chí còn cười cợt tôi là chưa từng chạm vào ngón tay út của con gái đấy."

" Nhưng mà, Kinh Hồng." Giọng Mai Nặc run rẩy. " Mình chỉ muốn trao nụ hôn đầu của mình cho bạn trai mình thôi."

" Nếu tôi muốn làm bạn trai của cậu thì sao?"

Ánh mắt của Trì Kinh Hồng vẫn dán chặt vào lưng Trì Hồng Nhạn. Hiện tại, cậu rất muốn thực hiện một trò đùa dai. Cậu muốn thấy nét mặt đau buồn của Trì Hồng Nhạn.

Khi hôn Mai Nặc, Trì Kinh Hồng vẫn mở to mắt nhìn Trì Hồng Nhạn. Cậu thấy cô xoay người lại vì âm thanh phía sau, vì vậy cậu buông Mai Nặc ra.

Đúng như dự đoán, cậu thấy được khuôn mặt của Trì Hồng Nhạn tái nhợt đi, đôi môi cô run lên: " Kinh Hồng, anh đang làm gì vậy?"

Trì Kinh Hồng nắm lấy tay Mai Nặc, khẽ mỉm cười.

" Tôi đang hôn bạn gái của mình. Hồng Nhạn, cậu chưa biết à? Cô ấy thích tôi, và thật trùng hợp, tôi cũng thích cô ấy, vì thế nên chúng tôi trở thành người yêu của nhau."

Cô cúi đầu trầm tư, rồi đi đến bên Mai Nặc nói, Mai Nặc, mình có vài điều muốn nói với Kinh Hồng, cậu có thể rời đi một lúc được không.

Mai Nặc đỏ mặt nhìn Trì Kinh Hồng rồi khẽ gật đầu.

Sau khi Mai Nặc rời đi, Trì Kinh Hồng lạnh lùng nói.

" Trì Hồng Nhạn, cậu tới đây làm gì?"

Ánh mắt của Trì Hồng Nhạn thăng thẳng dừng ở phía xa xăm: " Kinh Hồng, anh thích cô ấy không?"

Trì Kinh Hồng không trả lời câu hỏi của cô: " Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, cậu muốn tôi làm gì?"

Cô quay lưng lại về phía Trì Kinh Hồng, Trì Hồng Nhạn đặt tay lên tim mình, thực sự khủng khiếp! Phải mất một lúc lâu sau cô mới mở được túi xách của mình.

" Kinh Hồng, đây là món quà sinh nhật em dành cho anh. Lúc đầu em định đưa nó cho anh vào sáng hôm nay, nhưng anh..."

" Im đi." Trì Kinh Hồng ngắt lời cô: " Trì Hồng Nhạn, hình như cậu đã quên cậu là người cho đi trước thì phải, cậu không nên để tôi uống rượu, cậu biết đấy, rượu cộng thêm với một người phụ nữ tự động dâng hiến, tôi nghĩ, tới thần tiên cũng không cự tuyệt được."

" Thật sao?" Trì Hồng Nhạn vẫn cúi đầu, tay cô vẫn đang mò mẫm trong túi xách. Cuối cùng, cô lấy ra một hộp quà được gói rất đẹp mắt.

" Cái này là dành cho anh. Có một cuốn nhật ký trong đó. Em nghĩ bìa của nó rất đẹp nên em đã mua nó cho anh. Nếu anh không thích nó thì anh có có thể tặng nó lại cho bạn của mình. Ngoài ra còn có một cuốn sách nữa. " Snow of Kilimanjaro." Kinh Hồng, anh có thể cho đi cuốn nhật ký, nhưng cuốn sách thì đừng, em hy vọng anh sẽ đọc nó. Em muốn anh nhớ nội dung cuốn sách. Có lẽ, tới một ngày nào đó, anh sẽ hiểu, em không hy vọng một ngày nào đó anh sẽ như thế." (*)

(*) Như thế ở đây nghĩa là giống như nhân vật trong cuốn sách đó. Tầm ba, bốn chương nữa các nàng sẽ hiểu được lời nói và hạnh động này của Trì Hồng Nhạn.

" Kinh Hồng, cho tới nay, em chưa từng yêu cầu anh làm bất cứ thứ gì cho em cả, nhưng lời em nói hôm nay, Kinh Hồng, anh phải nhớ kỹ đấy."

Trong hành lang đầy gió, bởi vì rạng sáng này một cơn mưa đã khiến không khí thoang thoảng bởi mùi cỏ và mùi bùn đất, bọn họ không ai nói nên lời.

Một lúc lâu sau, Trì Hồng Nhạn thở dài. Cô lấy chiếc khăn tay của mình ra lau đi vết son của Mai Nặc còn dính lại trên môi Trì Kinh Hồng. Sau đó, cô nhón chân. Cô nói vào tai cậu, Kinh Hồng, còn có một điều nữa, em quên nói với anh.

Sau đó, cô nắm lấy cổ áo cậu, nhón chân lên lần nữa, áp môi mình lên môi cậu, giống như con bướm khe khẽ lướt qua.

Kinh Hồng, em yêu anh, anh nhất định phải nhớ!

Vào một buổi sáng giữa hè, Trì Kinh Hồng thấy chiếc váy in họa tiết cỏ ba lá biến mất dọc theo hành lang theo từng bước chạy của cô.

Rõ ràng, vừa nãy, có một vị mặn thấm vào môi cậu qua nụ hôn của cô. Rõ ràng, đó là nước mắt của cô.

Bàn tay của Trì Kinh Hồng đang còn vương lại những giọt nước mắt đã bốc hơi của Trì Hồng Nhạn, những giọt nước mắt dường ấy như thiêu đốt tâm can người khác, cứ như thế, chúng lan từ bàn tay đến tận trái tim cậu.

Khi cậu muốn chạy đến đuổi theo Trì Hồng Nhạn, Mai Nặc tới và ngăn cậu lại.

" Kinh Hồng, cậu cầm gì trong tay thế? Wow, giấy gói đẹp thật."

" Tặng cho cậu đấy."

Cậu chỉ duỗi tay ra, đem món quà mà Trì Hồng Nhạn tặng cậu cho người vừa mới trở thành bạn gái mình, Mai Nặc.

" Kinh Hồng, cậu làm mình nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ."

" Kinh Hồng, từ giờ trở đi, cậu là bạn trai của Mai Nặc mình."

.............

Không lâu sau, một bạn học trong lớp Trì Kinh Hồng nói với cậu rằng có một buổi sáng, cậu ấy nhìn thấy một cô gái mặc váy in hình cỏ ba lá ngồi xổm và khóc ở một góc xa của trường họ. Cái lưng nhỏ bé dường như mang theo nỗi buồn của cả thế giới.

- ----------------------

Hết chương 12
Bình Luận (0)
Comment