Editor: Linh LeTrì Kinh Hồng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Trì Hồng Nhạn, ôm cô vào lòng: “ Sau đó thì sao?”
Đem mặt mình chôn vào ngực anh, Trì Hồng Nhạn thở phào mãn nguyện,vòng tay của Trì Kinh Hồng thật rộng lớn, giống như bờ cát mênh mông làm người ta lưu luyến không thôi. Khi dựa vào đấy, cảm giác thế giới thật bình yên.
“ Sau đó, em đến Thụy Điển để tham gia lễ hội lửa trại được tổ chức hằng năm ở đó. Em từng đọc về lễ hội lửa trại trong một cuốn sách nào đó, em luôn hy vọng rằng em được tham gia vào lễ hội đó một lần trong đời. Vì thế mà em đã lén trốn khỏi bệnh viện, mặc lên mình bộ trang phục truyền thống của người Gypsy. Lúc đó, em nghĩ rằng nếu phải chết ở trong bệnh viện thì thật xấu xí, ở đó toàn là màu trắng với trắng thôi. Nhưng nếu chết ở lễ hội lửa trại thì khác. Vì thế, em đã rời Đức và tới Thụy Điển.
“ Cuối cùng, em đã có thể tham gia vào lễ hội lửa trại hằng năm như em mong muốn. Ngọn lửa ấy thật đẹp! Ngọn lửa rực cháy nhuộm đỏ cả một khoảng trời. Ngay lúc em nghĩ rằng mình sắp phải chết đi, em đã gặp Thư Nhiên.”
“ Nhiều người nói rằng Tống Thư Nhiên là ngôi sao may mắn và thiên thần hộ mệnh mà Chúa đã sắp xếp để tới bên cạnh em. Dường như, từ khi biết anh ấy, mọi thứ đều tốt lên rất nhiều.”
Ngay lúc này Hồng Nhạn cảm giác được cơ thể của Trì Kinh Hồng trở nên cứng đờ.
“ Khi em hai mươi ba tuổi, em trải qua cuộc phẫu thuật ghép tim lần thứ hai. Cô lấy tay chỉ vào vị trí trước ngực: “ Nơi này chào đón vị chủ nhân thứ hai của nó. Trái tim thứ hai thực sự phù hợp với em, nó đồng hành với em cho tới hiện tại. Trừ việc không thể đi tàu lượn siêu tốc ra, nó cho phép em có thể chạy bộ, cho phép em có thể leo cầu thang một mạch tới tầng mười. Nó còn cho phép em có thể xem những bộ phim kinh dị rùng rợn đó.”
“ Hồng Nhạn.”
“ Vâng.”
“ Anh muốn xem những vết thương để lại trong quá trình phẫu thuật của em.”
Do dự một lúc, Trì Hồng Nhạn cởi áo len ra, cô kéo áo sơ mi trễ xuống một bên vai, hơi kéo áo ngực ra một chút, rồi để lộ ra vết sẹo do ghép tim đấy.
“ Thật xấu xí đúng không? Kinh Hồng!” Trì Hồng Nhạn thì thầm. Thật may là, hiện tại nó đã mờ đi rất nhiều. Lúc đầu, cô không dám hìn thẳng vào nó, nó giống như con rết đang bò vậy.
Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vết sẹo của cô.
“ Không xấu. Ngược lại, anh cảm thấy nó rất đáng yêu, giống như hình trăng lưỡi liềm vậy.”
Cúi đầu, nụ hôn của Trì Kinh Hồng rơi trên vết sẹo. Anh cảm thấy biết ơn vết sẹo này, vì nó đã giúp anh giữ lại Hồng Nhạn.
Những nụ hôn tinh tế rơi xuống xung quanh vết sẹo. Hôn được một lúc, Trì Kinh Hồng cảm thấy mình không thể dừng lại được. Anh rất khao khát cô. Trong lần ly biệt dài đằng đẵng này, anh cứ hết lần này tới lần khác nhớ tới lần đầu tiên của bọn họ. Mái tóc đen mượt của cô trải dài ra như một đám mây.
“ Hồng Nhạn...” Trì Kinh Hồng khẽ gọi tên Trì Hồng Nhạn, anh ấn người cô xuống giường, đưa tay cố mở chiếc áo lót màu đen của cô ra, đường ren của chiếc áo lót này làm cho người anh trở nên nóng lên.
Rất nhanh, Trì Hồng Nhạn đã đẩy Trì Kinh Hồng ra. Cô kéo lại áo lót, không dám nhìn thẳng vào Trì Kinh Hồng lúc này đang đè lên người mình.
Trì Kinh Hồng tiếp tục cúi xuống, tìm kiếm đôi môi của cô.
Trì Hồng Nhạn nghiêng đầu đi, đôi môi của Trì Kinh Hồng rơi xuống tấm ra trải giường. Khi nghĩ tới sự kháng cự của cô là vì người đàn ông tên Tống Thư Nhiên, Trì Kinh Hồng cảm thấy như có hàng ngàn hàng vạn con độc trùng gặm cắn mình.
“ Trì Hồng Nhạn, em nhát gan, em đang sợ sao? Hả? Trước đây em chẳng phải không sợ trời không sợ đất sao?”
Giọng nói thầm thì của Trì Kinh Hồng, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cô, nhiệt độ cơ thể của người đang ở trên người cô như đang bốc cháy, còn có...
Khuôn mặt của Trì Hồng Nhạn nóng lên.
Dưới người anh, cô như một đóa hoa lựu kiều diễm, khiêu khích ham muốn của anh tăng vọt lên.
Hít một hơi thật sâu, Trì Kinh Hồng muốn hôn lên môi cô một lần nữa, khi anh sắp chạm vào, một bàn tay xuất hiện chắn ngang ở giữa.
“ Kinh Hồng, chúng ta không thể làm như thế này được.” Trì Hồng Nhạn nhắm mắt lại, cô không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của Kinh Hồng ngay lúc này, cô biết khuôn mặt ấy hiện tại đang bị bao trùm bởi một làn sương mờ dày đặc và âm u.
Người đang đè ở trên không tiếp tục cưỡng ép cô nữa, anh đứng dậy khỏi người cô rồi ngay lập tức rời khỏi phòng cô.
Trì Hồng Nhạn nhặt chiếc áo len để một bên lên rồi mặc lại vào người. Cô tỉ mỉ đánh giá căn phòng một lượt. Nó đích thực giống hệt như căn phòng ở Cổ Lãng Tự. Tên ngốc này, không lẽ, anh đã chuyển hết mọi thứ từ căn phòng ấy tới đây ư?
Nhưng còn cái đó thì sao? Cúi đầu, Trì Hồng Nhạn ngẩn ngơ nhìn vào bàn tay mình. Mới vừa nãy thôi, đôi môi của Kinh Hồng đã rơi vào đó.
Ra khỏi phòng, trên ban công hình bán nguyệt, cô thấy Trì Kinh Hồng đang hút thuốc, ánh hoàng hôn buống xuống, hắt vào người anh, làm cho bóng lưng anh tràn ngập nỗi cô đơn không kể xiết.
Cô dừng lại sau phía lưng anh. Cơ thể anh có mùi xà phòng còn lưu lại sau khi tắm. Anh vẫn như vậy, vẫn thích dùng xà phóng tắm hơn là sữa tắm.
Giật lấy điếu thuốc trên tay anh: “ Đừng hút thuốc quá nhiều, sẽ có hại cho sức khỏe của anh.”
Mùi thuốc lá vẫn còn vương trên người anh. Trì Hồng Nhạn đoán được rằng anh thường rất hay hút thuốc.
“ Em cự tuyệt anh là vì anh ta sao?” Trì Kinh Hồng lại rút ra một điếu thuốc khác: “Em để bụng vì anh ta sao?”
Bàn tay đang vươn ra muốn chạm vào anh khựng lại trong không trung một lúc, rồi buông xuống một cách bất lực. Cô và Kinh Hồng đã qua cái tuổi đó từ lâu rồi.
“ Kinh Hồng.” Nhìn vào ánh hoàng hôn mờ ảo, trái tim của Trì Hồng Nhạn cảm thấy vô vọng: “ Chúng ta đều đã trưởng thành, trưởng thành tới mức có thể nhận thức được những chuyện chúng ta có thể làm, những chuyện không thể.”
“ Đừng bày ra cái bộ dạng đó với anh.” Trì Kinh Hồng lạnh lùng gầm lên và quay người lại: “ Em luôn luôn là người tự đưa ra quyết định của riêng mình.”
“ Trì Hồng Nhạn, lần này, sẽ không bao giờ nữa.”
Trì Hồng Nhạn thở dài: “ Kinh Hồng, chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau như thế này. Anh chắc là muốn lãng phí thời gian vào việc cãi nhau với em sao?”
Sao mà ngừng được? Làm sao mà có thể ngừng được chứ?
“ Kinh Hồng, em đói!”
Rất đúng lúc, bụng của Trì Hồng Nhạn réo lên một cái.
Hai người nhìn nhau rồi bật cười.
Bóng lưng bận rộn của Trì Kinh Hồng trong bếp khiến hốc mắt Trì Hồng Nhạn nóng lên. Khung cảnh này đã từ lâu Trì Hồng Nhạn chưa được chạm tới. Lúc ở nước ngoài, cô luôn hoài niệm về về khung cảnh như vậy. Trong một căn bếp nhỏ, mẹ Minh ở một bên nấu ăn, Kinh Hồng ở một bên giúp đỡ còn người lười nhất là cô. Cô chỉ ngồi một bên và đợi đồ ăn thôi.
Lúc này, trong lòng Trì Kinh Hồng không thể giữ bình tĩnh nổi. Sau khi Hồng Nhạn rời đi, một số thói quen về việc ăn uống của cô bỗng trở nên cực kỳ rõ ràng trong tâm trí anh. Hồng Nhạn không thích uống nước dùng mà chỉ thích ăn mỳ. Cô thích ăn móng lợn. Cứ mỗi lần cô đều ăn sạch bách chỗ xương lợn ấy. Cô ghét ăn cá, nhưng ông ngoại luôn ép cô phải ăn cá. Vì thế mà cô thường lén lút đặt mấy con cá ấy vào trong bát của anh trong lúc ông không để ý. Cô thích ăn đồ nóng, thường xuyên bị bỏng lưỡi hoặc miệng. Dù là thế nhưng cô vẫn luôn hấp tấp. Khi thấy đồ ăn vẫn còn chưa đủ nguội, cô đưa cái thìa lên miệng khẽ liếm. Mỗi lúc như thế thường lộ ra cái lưỡi màu hồng phấn. Lưỡi cô giống như con cá đinh hương vậy, nhưng cái lưỡi nhỏ bé đó lại có một sức mạnh mãnh liệt đến kỳ lạ. Khi nó chạm vào, nó làm cho cả người anh cảm thấy rạo rực không thôi...
“ Kinh Hồng.” Giọng nói của Trì Hồng Nhạn bất thình lình vang lên: “ Nếu anh mà không tập trung thì bữa tối của chúng ta sẽ thành than đấy.”
“ À!” Lúc này Trì Kinh Hồng mới khôi phục tinh thần.
“ Vừa nãy anh nghĩ gì thế?” Trì Hồng Nhạn có chút tò mò, khuôn mặt của Trì Kinh Hồng có chút đỏ lên, liệu có phải là bị lửa bếp làm cho nóng mặt không.
“ Anh không nghĩ gì cả!” Tất nhiên, Trì Kinh Hồng sẽ không nói cho cô biết, anh đang mơ mộng về đầu lưỡi của cô.
Trên bàn com có hai món mặn một món canh, trong tủ lạnh cũng không có gì nhiều.
Trì Hồng Nhạn, người nãy giờ cứ lo lắng, có chút ngây dại, nhìn chằm chằm vào thức ăn.
“ Như thế nào?” Trì Kinh Hồng vội vàng hỏi, “ Có phải em không thích những món ăn anh làm không, nếu thế thì chúng ta ra ngoài ăn nhé.”
“ Không, em thích.” Trì Hồng Nhạn cầm đũa lên.
Vừa nãy, mấy món ăn trên bàn này làm cho cô có chút bất ngờ. Không ngờ một đứa trẻ có tâm lý chống đối ngày xưa giờ đã có thể làm ra hai món mặt, một món canh đẹp mắt một các gọn gàng đến thế trong vòng hai mươi phút. Không biết, Kinh Hồng có thường xuyên nấu ăn cho vợ hay không.
Nhưng câu hỏi này cô tuyệt đối không thể nói ra.
Không khỏi, cô nhớ tới người phụ nữ chói lọi kia. Hai người họ đứng cạnh nhau hệt như một bức tranh phong cảnh hài hoà, khiến người khác nhìn vào có cảm giác họ rất phù hợp với nhau.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng cảm thấy ảm đạm. Cô vội nhét thức ăn vào trong miệng để xua đi cảm giác bất chợt mất mát đấy.
" Ăn chậm thôi, không ai dành với em đâu." Nhìn Hồng Nhạn ăn ngấu nghiến như hổ đói vồ mồi, Trì Kinh Hồng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tuy nhiên, Trì Hồng Nhạn đang ngấu nghiến ăn này lại khiến lòng anh mềm mại như bông vậy.
Thiên phàm quá tẫn (*), tất cả những gì anh muốn cũng chỉ là khoảnh khắc này, chỉ là khoảnh khắc này thôi.
(*) Nguyên văn là 千帆过尽. Đại ý là qua nhiều năm, qua một khoảng thời gian dài.Căn nhà nho nhỏ, cách bài trí đơn giản, bữa ăn bình dị cùng người phụ nữ đang ăn ngấu nghiến.
Vì khoảnh khắc này, anh có thể làm mọi thứ.
- ---------------------------
Hết chương 33