Tòa Thành Trên Không

Chương 51

Editor: QinggWei

Người đàn ông cầm khăn lau tóc với vẻ mệt mỏi, Trì Hồng Nhạn ấn anh xuống ghế sô pha, giúp anh sấy tóc.

Chờ tóc anh khô đi, cô nửa quỳ trên ghế sô pha, nhẹ nhàng ấn tay lên thái dương anh, sau đó di chuyển xuống vai anh, ấn nhẹ.

Tống Thư Nhiên hít sâu một hơi, vùi đầu vào ngực cô, giống như đang ở trong mộng nói: “Tracy, em thật thơm!”

Từng chút một, anh đẩy cổ áo choàng tắm cô ra, đặt tay lên eo của cô, Tracy của anh đúng thật mềm mại, thân thể của cô tựa hồ có chút cứng nhắc.

Lúc anh muốn tiến thêm bước nữa, cô đã tránh ra và nhỏ giọng: “Thư Nhiên, hôm nay em không được khỏe.”

“Không được khỏe a…” Tiếng a kia kéo hồi lâu, Tống Thư Nhiên cũng không có thất vọng, vì cô là Tracy của anh, đầu anh ngẩng lên: “Được rồi, tha cho em!”

Giữ lấy khuôn mặt của cô, Tống Thư Nhiên cẩn thận nhìn, cô gầy đi rồi. Khuôn mặt cô hơi tái, nhưng đôi mắt thường có vẻ trầm tĩnh và ngấn nước ấy lại sáng ngời.

Tống Thư Nhiên bắt đầu bất an, trong thời gian anh không ở đây, có phải đã phát sinh chuyện gì, vợ của anh đã trở nên quyến rũ, sáng ngời, đôi mắt kia giống như được tẩm trong nước, cô như vậy khiến anh cảm thấy hơi xa lạ.

“Tracy.”

“Vâng!”

“Có phải đã phát sinh chuyện gì khi anh không ở đây không?”

Cô vội vàng cụp mắt xuống, hàng mi dày rung rinh trước mắt, giống như một con bướm sắp sải cánh, Tống Thư Nhiên nhích lại gần hôn lên mi mắt vợ anh.

“Thư Nhiên, em…” Cô ngẩng đầu lên lần nữa, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì.

“Được rồi, xem em khẩn trương kìa.” Anh vỗ nhẹ mặt cô dịu dàng trấn an: “Anh chỉ nghĩ vợ anh đã trở nên rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến anh hận không thể giấu em đi để không có người đàn ông nào khác phát hiện ra.”

“Còn có, em yêu, hiện tại anh phải đi tắm lần nữa!”

Tống Thư Nhiên đứng dậy, bất đắc dĩ nhìn thân dưới của mình, liếc khẽ qua vẻ mặt biến sắc của vợ anh.

Đêm dài, cô hệt như con mèo mệt mỏi nằm yên trong lòng anh, anh luyên thuyên kể về một vài chuyện thú vị xảy ra ở Ấn Độ.

Đêm nay, vợ của anh luôn ngủ không yên, nhíu mày như có điều gì đó quấy nhiễu cô, Tống Thư Nhiên nhẹ nhàng đưa tay xoa dịu nét nhăn mày của cô. Tay anh vừa chạm đến.

“Đáng ghét… Đừng náo mà.” Trong mơ cô gần như lẩm bẩm, cô hời dỗi, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa xuân.

Bàn tay Tống Thư Nhiên đông cứng trên lông mày cô, cảm giác bất an lại bắt đầu tràn đến, đây là con người rất khác với cô, hầu như lúc nào Tracy cũng nhàn nhạt, cô nhàn nhạt cười, nhàn nhạt nhìn mọi thứ xung quanh mình.

Cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ bày ra bộ dạng quyến rũ như vậy trước mặt anh.

Theo bản năng, anh đem cô ôm chặt ở trong lòng.

Tại sân bay Phổ Đông, Tống Thư Nhiên mang con mắt gấu trúc.

“Tối qua anh ngủ không ngon sao?” Trì Hồng Nhạn lo lắng nhìn anh: “Sao lại biến thành gấu trúc thế kia? Bằng không, anh ở lại nghỉ ngơi một ngày đi!”

Tống Thư Nhiên ghé vào lỗ tai cô: “Bảo bối! Đó là do lửa dục!”

Tiếng thông báo chuyến bay vang lên, Tống Thư Nhiên ôm chầm lấy vợ mình: “Được rồi, em về đi! Hơn một tuần nữa anh sẽ trở về.”

Khi Tống Thư Nhiên xoay người sang hướng khác, Trì Hồng Nhạn kéo lấy góc áo của anh, sau đó ôm chặt anh từ phía sau, đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng ôm anh với tư cách là vợ của anh.

“Thư Nhiên, thực ra, anh còn không biết em còn có một cái tên khác. Lúc em được sinh ra, ông đã đặt tên em là Hồng Nhạn, Nhạn là ẩn dụ cho chim nhạn. Ông hy vọng rằng em có thể như chim nhạn sải cánh tung bay trên bầu trời, cho nên, ông đã đặt tên cho em là Hồng Nhạn, Trì Hồng Nhạn.”

“Anh biết!” Anh vỗ vỗ tay cô: “Trên hộ chiếu của em có ghi!”

“Vậy thì tại sao anh không hỏi tại sao em luôn không nói với anh.”

“Ở trong lòng anh, cho dù tên của em là Trì Hồng Nhạn hay là Tracy, em đều là vợ của Tống Thư Nhiên anh, là người con gái Tống Thư Nhiên yêu, là người con gái Tống Thư Nhiên cam tâm tình nguyện làm bất cứ điều gì cho cô ấy.”

Cô ôm chặt anh hơn, từng giọt nước mắt ướt đẫm áo anh.

“Thư Nhiên, em muốn nói với anh một điều, trên thế giới này nếu không có Tống Thư Nhiên, em nghĩ em sẽ trở thành một con ma nghiện rượu suốt ngày say rượu, có lẽ em sẽ trở thành một kẻ mơ hồ đứng ngoài rìa của xã hội, có lẽ em sẽ là một con dân nghiện cờ bạc, còn có lẽ em sẽ trở thành khách quen thường xuyên ở đồn cảnh sát…”

“Thư Nhiên, cảm ơn anh!”

Thông báo lại vang lên, khi cô vừa quay đầu, Tống Thư Nhiên đã mãnh liệt hôn cô.

“Đợi anh trở về!” Anh nói với cô.

“Được! Em đợi anh trở về!” Cô nói với anh. Đến lúc đó, cô sẽ thú nhận mọi chuyện với anh, cô sẽ kể cho anh nghe câu chuyện của Trì Hồng Nhạn và Trì Kinh Hồng, cô sẽ kể cho anh nghe rất lâu rất lâu trước kia, trái tim của Trì Hồng Nhạn đã bị đánh mất bởi người tên là Trì Kinh Hồng.

Tống Thư Nhiên quay người đi, bóng lưng của anh giống như cây trúc vừa dài lại vừa gầy xen lẫn trong trong nhóm người nhập cảnh, Trì Hồng Nhàn dõi theo từng bước chân của anh trong lòng cô tràn đầy bi thương.

“Tống Thư Nhiên!” Trì Hồng Nhạn hét lớn gọi tên anh, như thể nếu không gọi một tiếng này bi thương sẽ tràn ngập trong lòng cô. Giống như không gọi một tiếng này, ngày sau sẽ tiếc nuối sâu sắc.

Trong đám đông, anh quay đầu lại, bàn tay cầm hộ chiếu vẫy vẫy chào cô và sau đó, là một nụ cười, nụ cười không để tâm chỉ thuộc riêng về Tống Thư Nhiên, nụ cười tươi nở rộ trên mặt, toát ra đến đuôi lông mày anh.

Sau này, trong những năm tháng dài đằng đẵng, nụ cười tươi ấy như dấu ấn khắc sâu nhất, như một bức chân dung vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt, được đặt vào một góc nào đó trong trái tim của Trì Hồng Nhạn, thỉnh thoảng chạm vào lại có chút xót xa ưu thương.

Tống Thư Nhiên đi rồi, Trì Hồng Nhạn ngồi ngẩn người ở sân bay thật lâu, sau đó đến rạp chiếu phim mua vé, cô vé của một bộ phim hài, tên là “Bái Kiến Nhạc Phụ Đại Nhân”.

Những người có mặt tại rạp cười ồ lên khắp nơi.

Khi cô trở về Lệ gia đã là đêm khuya, cô đi trong sân trải đầy hoa cuối xuân, trên đường mòn trong nhà kính, có một bàn tay hung hăng kéo mạnh cô sang một bên.

Cô không có kinh hô, hơi thở của người kia dù có hóa thành tro cô vẫn sẽ nhận ra, Trì Hồng Nhạn tin rằng chỉ cần cô yêu người đó sâu đậm, mùi hương thuộc về người đó sẽ là độc nhất vô nhị trên thế giới này.

Dưới bầu trời đầy sao, Trì Kinh Hồng đang bốc hỏa, đôi mắt u ám, cứ vậy hung hăng nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt của bọn họ ở trong không khí đối chọi nhau.

Hồi lâu sau, Trì Hồng Nhạn nói: “Kinh Hồng, bây giờ em hơi mệt! Em về trước đây!”

Vào thời điểm này từ “mệt” trở nên thật chói tai, đã từng, cô đã từng thở dài như hương hoa lan trên giường, nói rằng cô mệt rồi.

“Là hắn làm em mệt ư!” Lời nói không có suy nghĩ liền thốt ra, khi nghe Lệ Xuân Hiểu nói với anh rằng sáng sớm hôm qua, Tống Thư Nhiên đã trở về, nghe nói họ ở trong phòng tổng thống của khách sạn cả đêm, anh không nhịn được muốn đem người đàn ông kia đánh một trận, có một số việc, chỉ một lần thôi cũng đủ để anh muốn lấy mạng của hắn ta, chẳng hạn như dấu vết của người đàn ông đó trên cổ Trì Hồng Nhạn lần đó.

Ở Jakarta, anh không nói một lời liền mua vé trở về.

Ở trên máy bay, anh bồn chồn, trong mắt anh đều là những hình ảnh đó, những hình ảnh đó mãnh liệt kích thích anh.

“Trì Kinh Hồng, anh là tên khốn!” Cô lẳng lặng ngước mắt lên, lạnh lùng nói.

“Trì Hồng Nhạn, hai người tối qua ở cùng nhau?” Anh nắm lấy vai cô: “Em và hắn ta…”

“Trì Kinh Hồng, anh là tên điên nhất!” Anh bóp mạnh vai cô khiến Trì Hồng Nhạn đau đến hít một hơi.

Nghi ngờ, hơn nữa là ghen tuông giống như một cái lò thiêu đang bùng cháy, cúi đầu xuống, Trì Kinh Hồng hung hăng bắt lấy môi cô, cho đến hai người đều nếm được mùi máu nhạt trong miệng nhau.

Trì Hồng Nhạn dùng hết sức lực, đẩy Trì Kinh Hồng ra. Chỉ vào căn phòng vẫn còn sáng đèn.

“Trì Kinh Hồng, anh là một người máu lạnh, vợ của anh còn đang ở trong căn phòng đó.”

“Nhưng phải làm sao đây? Trên đời này, chỉ cần liên quan đến Trì Hồng Nhạn là Trì Kinh Hồng không thể quyết tâm buông xuống được, chỉ vì Trì Hồng Nhạn mà kích động, cũng chỉ vì Trì Hồng Nhạn mà phát điên, hắn ta thậm chí có thể vì Trì Hồng Nhạn giết người phóng hỏa.”

Dựa vào bức tường hoa, Trì Hồng Nhạn cảm thấy như bị rút cạn sức lực, một ngày một đêm như dài ra vô tận. Bây giờ cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi.

Cô quay đầu: “Kinh Hồng, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói!”

Anh giữ lấy tay muốn rời đi của cô, giọng nói run run: “Hồng Nhạn, em tức giận sao?”

Cô lắc đầu, muốn thoát khỏi bàn tay của anh, nhưng anh lại càng nắm chặt hơn.

“Hồng Nhạn, ở bên cạnh anh em… em hối hận rồi phải không?” Giọng nói như thể hèn mọn nói, rất dè dặt thận trọng: “Cho nên, có phải em…”

Nước mắt dâng lên ở hốc mắt.

“Anh xin lỗi, Hồng Nhạn, anh sai rồi!”

Quay người lại, cô hung hăng đá vào chân anh, cô bật khóc: “Tên khốn nạn anh, tên điên này, tên bệnh thần kinh này, anh làm sao có thể hỏi em như thế? Giờ em nói cho anh biết, em không có lên giường với anh ấy, như vậy anh đã hài lòng chưa? Không phải anh luôn muốn biết sao? Anh thực sự nghĩ em là loại người đó? Đến cùng anh còn muốn ép em đến trình độ nào? Không phải anh nói em luôn phá hỏng bầu không khí, không phải anh thấy em phiền sao? Đi đi, đi bắt cho cô ấy con cá nhiệt đới đẹp như cô ấy đi! Anh vì sao vẫn… ừm… ừm…”

Những lời tiếp theo đều bị Trì Kinh Hồng nuốt vào trong miệng, không gian âm trầm tràn ngập hương hoa, họ hận không thể cứ vậy vĩnh viễn quấy lấy nhau.

Khi Trì Kinh Hồng đang kéo thắt lưng của anh, cô giữ tay anh lại: “Kinh Hồng, đừng ở đây!”

Nơi này không một bóng người, nhưng Trì Hồng Nhạn cảm thấy như có vô số cặp mắt đang dõi theo cô.

Vì vậy, anh kéo tay cô đi xuyên qua lối đi trong vườn, góc áo của họ cọ vào hoa cỏ phát ra âm thanh nhỏ vụn.

Suốt đêm dài, Trì Kinh Hồng như dã thú không biết mệt mỏi, hết lần này đến lần khác đòi hỏi cô, cô lần lượt ở dưới thân anh cam đoan, sẽ không rời anh đi, có chết cũng không rời đi.

——

- Hết chương 51-
Bình Luận (0)
Comment