Tòa Thành Trên Không

Chương 55

Editor: QinggWei

Sau khi đèn ở căn phòng phía tây tắt, Trì Kinh Hồng mới miễn cưỡng rời đi, nhưng anh không ngờ Lệ Xuân Hiểu vẫn còn chưa ngủ, cô đang dựa người vào cửa phòng, bộ đồ ngủ màu đỏ tía ôm sát người khiến dáng người xinh đẹp của cô lộ ra, mái tóc bồng bềnh rũ trên vai, thanh thuần và quyến rũ.

Trì Kinh Hồng trong lòng nao nao, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

“Đã trễ thế này, sao em còn chưa ngủ?” Anh đi lướt qua người cô, thẳng đến phòng thay đồ.

Từ phòng thay đồ đi ra, Trì Kinh Hồng cầm trong tay bộ quần áo rộng rãi, anh lãnh đạm nói: “Anh đi tắm, em ngủ trước đi, anh còn có việc phải làm!”

“Sau đó, có phải anh định ngủ lại thư phòng lấy lý do sợ đánh thức em không?” Giọng Lệ Xuân Hiểu bình tĩnh nói.

Trì Kinh Hồng dừng chân, không trả lời.

“Trì Kinh Hồng, anh đã hơn ba tháng không về phòng ngủ, kỳ thực em đều biết cả, Trì Kinh Hồng, em là vợ anh, anh không thể đối xử với em như vậy.”

“Xuân Hiểu, gần đây anh thực sự rất bận.” Trì Kinh Hồng day huyệt thái dương mình, các thành viên trong Hội đồng quản trị hiện đang bắt tay nhau chống lại chế độ CEO của anh, hiện tại mỗi một cuộc họp luôn biến thành một mớ hỗn độn mù mịt.

“Vậy nên, giờ anh không có tinh lực để đi dỗ em!” Trì Kinh Hồng hung hăng nói.

Nói xong, anh liền lập tức rời đi.

Trì Kinh Hồng luôn biết bản thân chưa bao giờ là người may mắn, vận mệnh như luôn chơi trò mèo vờn chuột với anh, chơi mãi chơi mãi cũng mệt đi, cuối cùng anh đành thỏa hiệp với vận mệnh, bởi vì người đó đã mất, cho nên, hết thảy đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Khi người chứng hôn tuyên bố Lệ Xuân Hiểu trở thành vợ anh, anh liền nhớ có người đã nói rất nhiều người đàn ông trên thế giới này trong lòng là một người khác, mà cưới là một người khác.

Cứ vậy đi! Lúc đó, Trì Kinh Hồng đã tự nhủ, cứ cùng cô như tương kính như tân, giống như tất cả vợ chồng không yêu nhau trên thế giới này, ở thời điểm thích hợp thì có con, sau đó cùng nhau già đi.

Không phải lúc trước anh không thử cố gắng yêu cô, ngược lại, anh càng cố gắng yêu cô hơn bất kỳ ai khác, nhưng cuối cùng, Trì Kinh Hồng hiểu ra có một số chuyện không được thì chính là không được.

Hiện tại, Trì Hồng Nhạn đã trở lại, cho nên, anh không thể buông tay được nữa, anh cũng không muốn buông tay, dù có chết anh cũng phải ôm chặt lấy cô trong vòng tay mình, đặt cô ở nơi anh luôn có thể nhìn thấy và chạm tới.

Vào sáng sớm, Trì Hồng Nhạn nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô mơ màng cầm lên, mới phát hiện đó là tiếng chuông của chiếc điện thoại khác, chiếc điện thoại đó là Tống Thư Nhiên trước khi rời đi dặn dò cô không được tắt máy.

Dãy số điện thoại dài từ nước ngoài kia bỗng chốc xua đi cơn buồn ngủ của cô, đây là cuộc điện thoại thứ hai sau khi Tống Thư Nhiên rời đi, cuộc đầu tiên là cuộc gọi thông báo bình an khi anh tới sân bay.

Bắt máy, Trì Hồng Nhạn không biết phải nói gì, chỉ đành im lặng.

“Tracy, nơi này của anh vừa bình minh.” Giọng của Tống Thư Nhiên lúc sáng sớm đặc biệt dễ nghe rất giống một chiếc chuông gió êm đềm.

“Nhất định là rất đẹp!” Trì Hồng Nhạn kéo rèm cửa sổ ra, bầu trời vào buổi sáng sớm khi giao cuối xuân hạ chí được phủ một mảnh sương mù.

“Sao em biết thế!” Tiếng cười của anh như có như không truyền đến: “Anh đang ngồi trên nóc xe của chúng ta và gọi cho em, Tracy.”

Anh thở dài một hơi: “Giá như lúc này có em bên cạnh anh thì tốt biết bao! Thật kỳ lạ, vừa rồi anh đã mơ thấy em, tỉnh dậy anh liền ra ngoài thử gọi cho em, nhưng không ngờ em lại bắt máy, thật kỳ lạ! À không, anh cảm thấy giờ phút này giống như một kỳ tích, em có biết không? Đã có lần anh đã thử ở cùng một nơi gọi cả trăm lần đều không lần nào kết nối được, nhưng lần này thật sự đã gọi thông đến em.”

“Vậy anh đã mơ thấy gì về em?” Trì Hồng Nhạn nhẹ nhàng hỏi.

“Anh mơ thấy cảnh lần đầu anh gặp em! Anh có cảm giác mình như đang xem lại một đoạn phim cũ, còn có, anh còn mơ về chuyến đi Thụy Điển của anh lần đó, anh cũng bắt đầu đi vào thời gian này, lúc đó anh không có ấn tượng gì cả, nhưng hiện tại anh giống như đặc biệt nhớ rất rõ ràng. Lúc đó, cũng chính là thời tiết này, anh còn ngồi ngân nga bài hát của ban nhạc Monkey.”

“Ban nhạc Monkey? Em không biết còn có ban nhạc như thế đấy!”

“Em còn chưa biết rất nhiều nha! Bằng không. Anh hát một đoạn cho em nghe nhé! Bài hát của ban nhạc Monkey là sở trường của anh đấy.” Giọng anh đầy hưng phấn vang lên.

“Vâng!” Trì Hồng Nhạn lên tiếng. Nghiêng tai chăm chú lắng nghe.

Trong sắc trời này, làn gió cuối xuân thổi hương thơm của hoa từ hoa viên bay tới, còn có âm thanh như từ xa vọng lại này khiến Trì Hồng Nhạn nghe liền hoảng loạn.

“Nghe có hay không?”

“Rất hay!”

“Ngày kia anh về!”

“Ngày kia sao?” Trì Hồng Nhạn vén rèm cửa, cảm xúc lẫn lộn, chuyện gì nên đến sẽ phải đến.

” Em có vui không?”

“Vâng!” Trì Hồng Nhạn đáp lại một lần nữa, sau đó, tâm trạng cô lại bắt đầu hoảng hốt, hoảng hốt giống như sẽ không thể nghe giọng nói của Tống Thư Nhiên được nữa. Cuối cùng, cô lờ mờ nghe thấy tiếng thở dài yếu ớt ở bên kia của anh.

Trong một khoảng thời gian dài sau, tiếng thở dài đó cùng cái tên Tống Thư Nhiên đã trở thành vết chai sắc bén trong tâm trí của Trì Hồng Nhạn.

Cúp máy, Trì Hồng Nhạn tiếp tục nằm trên giường, mơ mơ hồ hồ, cô như đang ngủ, cô mơ thấy Tống Thư Nhiên đang cô độc lái xe trên con đường dài như vô tận, hai bên đường mọc đầy cỏ xanh. Đó là ngày xuân cuối cùng ở Bắc Âu, trời quang mây tạnh, gió dọc đường thổi qua chiếc xe của Tống Thư Nhiên làm bay vạt áo anh, tạo ra âm thanh “sột soạt”, Tống Thư Nhiên vừa lái xe vừa ngân nga theo giai điệu của ban nhạc Monkey, âm thanh đó như mạnh mẽ xuyên thấu cả bầu trời.

Trong giấc mơ, Trì Hồng Nhạn còn nhìn thấy khuôn mặt khoan khoái của Tống Thư Nhiên, tươi cười hiện lên trong ánh nắng xuân dọc đường, trong trẻo sáng ngời.

Ở Chile đã từng lưu truyền một câu chuyện xưa cảm động, trong một trận động đất vào thời Trung cổ, vào sáng sớm ngày thứ bảy sau trận động đất, ở nơi đống phế tích, người ta phát hiện một thanh niên dùng tay đào bới một chỗ như điên như dại, đó là cậu thanh niên vừa mới kết hôn trong làng, vợ cậu ta đã mất tích trong trận động đất lần này.

Sáng sớm hôm đó, người thanh niên khóc lóc van xin mọi người hãy giúp cậu ta, nói cậu mơ thấy vợ cậu trở về, vợ cậu trong mơ mỉm cười nói lời tạm biệt với cậu, cậu còn nói đã nhìn thấy cùng cảnh tượng với vợ mình. Cậu chắc chắn vợ mình đang ở dưới đống đổ nát này.

Mọi người nửa tin nửa ngờ về nhà lấy công cụ giúp cậu ta.

Vào thời điểm hoàng hôn, người ta thực sự đã tìm thấy xác vợ cậu từ trong đống đổ nát đó, cô ấy nằm yên tĩnh ở đó với nụ cười trên môi.

Nhiều người khi nghe câu chuyện này đều cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết xuất phát từ tình cảm đẹp đẽ của con người, Trì Hồng Nhạn lúc đó cũng nghĩ như vậy.

Sau này, khi Trì Hồng Nhạn nghe câu chuyện xưa đó một lần nữa, trái tim của cô đã thở gấp vì Tống Thư Nhiên, cùng với đó là chất lỏng trong suốt như pha lê ở hốc mắt dâng lên.

Giữa trưa, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này là Trì Kinh Hồng gọi tới.

Trì Hồng Nhạn vội vã chạy đến nơi Trì Kinh Hồng chỉ định, anh mặc vest và đi giày da một bộ nghiêm trang kéo cô đến đối diện người ngoại quốc trung niên, chỉ vào cô và nói: “Đây là người phiên dịch của tôi.”

Vì vậy, Trì Hồng Nhạn tự nhiên trở thành là phiên dịch viên tạm thời của anh, cô dành hai giờ đồng nói hộ vị kia với khách hàng đến từ Tây Ban Nha.

Sau khi khách hàng người Tây Ban Nha rời đi, Trì Kinh Hồng dẫn cô lên trên lầu khách sạn, vào căn phòng mà Trì Kinh Hồng đặc biệt chuẩn bị trước đó.

Vừa đóng cửa, cơ thể anh lập tức sát tới, môi áp lên môi cô, thò tay vào trong váy của cô, Trì Hồng Nhạn mặc anh phóng hỏa trên người mình.

Ánh sáng rực rỡ phía cửa kính rơi xuống lưng Trì Kinh Hồng phản chiếu đến ánh mắt cô, ngay khi anh vừa muốn lấn tới hơn, Trì Hồng Nhạn đã đẩy anh ra.

“Kinh Hồng, em đói bụng rồi!” Cô đáng thương nói, phụ nữ đôi khi là động vật tình cảm thông minh, trời sinh luôn biết nên dùng lời gì để dỗ dành người đàn ông trước mặt họ.

Bởi vì Trì Hồng Nhạn yêu Trì Kinh Hồng sâu sắc, cô nguyện ý nói những lời nói dối nhỏ nhặt, chẳng hạn như lúc này cô không dám nói với anh là trong lòng cô đang có bao nhiêu sợ hãi, mà tất cả sợ hãi đó đều đến từ ánh sáng quá rực rỡ kia.

Trì Kinh Hồng và Trì Hồng Nhạn đều không có tư cách, ở nơi đầy ánh nắng kia, dù có yêu đến thế nào vẫn không có tư cách.

Kinh Hồng của cô quả nhiên mất hứng xuống, anh gọi Lâm An đưa cô đến nhà hàng ăn tối, anh nói nhỏ bên tai cô, em ở nhà hàng đợi anh, chờ anh tắm xong lại tới tìm em.

Cơ thể Trì Hồng Nhạn hơi cạ qua người Trì Kinh Hồng, Trì Kinh Hồng hừ buồn một tiếng, yết hầu giật giật.

Điều mà Trì Hồng Nhạn không ngờ là cô sẽ gặp Tần Tiếu Quân ở nhà hàng, khi nhìn thấy Lâm An đi theo cô, Tần Kiều Quân lạnh lùng liếc nhìn cô.

Có lẽ, trong mắt Tần Tiếu Quân, cô là người phụ nữ không chịu nổi cô đơn, thích chơi trò nam nữ đùa bỡn nhau.

Cô ta nói, cô cũng đã nghe cuộc phỏng vấn ngày hôm đó rồi đấy, Trì Kinh Hồng là người đàn ông coi trọng lời hứa, anh ta đã nói là sẽ ở bên cô ấy, còn cô chỉ là người qua đường giữa bọn họ mà thôi.

Cô ta nói, từ bỏ thủ đoạn của cô đi, đừng nghĩ chuyện viển vông nữa, Tống Thư Nhiên là một người đàn ông đủ tốt, cô còn chưa thỏa mãn hay sao?

Cô ta nói, tới từ đâu thì về lại hướng đó đi, Trì Kinh Hồng chỉ là nhất thời mê muội thôi, tôi đã tận mắt chứng kiến chặng đường của vợ chồng bọn họ, bọn họ không dễ chia tay như vậy đâu, vì tình cảm sâu đậm của Lệ Xuân Hiểu và Trì Kinh Hồng, tôi có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Đối với bóng lưng của Tần Tiếu Quân, khi đó, Trì Hồng Nhạn nói.

“Chỉ là có một số việc đã xảy ra thì xảy ra rồi! Mà tôi, đã không có cách nào rời đi được nữa.”

Cô gái luôn rất thời thượng trong mắt Trì Hồng Nhạn, ngày đó cô ta mặc một bộ com lê màu be, không quay đầu, chỉ đứng đó với đường cong lưng tuyệt đẹp, cô ta lạnh lùng nói, cô làm như thế không sợ bị trừng phạt hay sao?

Nhưng Trì Hồng Nhạn có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi hình phạt đó lại đến nhanh như vậy, Thượng đế thật sự cũng không thể dung thứ cho một chút làm càn của cô.

Sau khi thăm mẹ Minh, cô trở về Lệ trạch, có khoảng bảy tám chiếc ô tô đang đậu trước cửa, màu đen của thân xe khiến Trì Hồng Nhạn cảm thấy tim bị đè nén một trận.

Đèn ở Lệ trạch được thắp sáng rực rỡ, trong ánh sáng lộng lẫy đó, tại phòng khách, đông nghịt một đám người xa lạ.

Trì Hồng Nhạn đứng thẳng người, trong tiềm thức, cô không dám tiến bước nữa, như thể một bước đó thôi đủ để đẩy cô rơi xuống vực sâu không thể quay đầu.

Cô của họ chậm rãi đi về phía cô, vẻ mặt trịnh trọng, Cô ôm cô vào lòng, nói.

“Chiếc xe do Thư Nhiên và hai đồng nghiệp lái đã giẫm trúng bom ở biên giới Ấn Độ – Pakistan… trên xe không một ai sống sót!”

“Người trên xe không một ai sống sót.” Lời nói đó như âm thanh của ma quỷ đâm thẳng vào trong màng nhĩ của cô.

Lùi lại vài bước, Trì Hồng Nhạn nở nụ cười và kéo tay Cô của mình, là gạt người đúng không? Cô ơi, là chủ ý tồi của Thư Nhiên đúng không ạ? Cô còn không biết sao, Tống Thư Nhiên là đứa trẻ không lớn nổi, anh ấy thường học theo chương trình trên TV để trêu chọc con, anh ấy nhất định chỉ là đang trốn đi thôi đúng không? Cô?

Nắm tay Cô của mình, Trì Hồng Nhạn giống như một cô gái nhỏ đang làm nũng, trước đây cô luôn làm lũng với mẹ Minh như vậy, lần nào, bà cũng bó tay quy thuận theo cô.

“Cô, Thư Nhiên nhất định là trốn đi rồi, đúng không! Đúng không ạ?” Cô lay tay Cô của mình.

Sau đó, cô nhìn thấy nước mắt của Cô từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tất cả đều im lặng.

Quay người, cô muốn chạy trốn khỏi nơi này, trong nháy mắt, cô cảm thấy đây chỉ là một cơn ác mộng, cô phải rời đi, phải nhanh chóng tỉnh lại, nhưng tức thì cô đã ngã vào một vòng tay quen thuộc.

Vừa ngẩng đầu lên, Trì Hồng Nhạn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Trì Kinh Hồng, cô hung hăng đẩy anh ra, đây hẳn là cái bẫy của lão Thượng đế, Thượng đế không hài lòng với việc cô và Trì Kinh Hồng ở bên nhau nên đã tạo ra cái bẫy này để thử thách cô.

Được rồi, cô nhận thua! Trì Hồng Nhạn nhận thua! Chỉ cần Thượng đế để Tống Thư Nhiên trở về, thì cô, thì cô sẽ không bao giờ gặp lại Trì Kinh Hồng nữa, đến chết cũng không gặp Trì Kinh Hồng nữa, cô sẽ đem đoạn hồi ức với người đó cùng chôn theo xuống mồ.

Miễn là, Thượng đế thu hồi hình phạt. Xin hãy để Tống Thư Nhiên trở về. Hình phạt nặng như vậy làm sao cô có thể chịu nổi.

Trì Hồng Nhạn run rẩy lấy điện thoại ra, nói với những người đang im lặng ở đây, các người có thấy không, có thấy không, buổi sáng anh ấy còn gọi cho tôi, anh còn hát cho tôi nghe bài hát của ban nhạc Monkey.

Các người có thấy không, có thấy không hả…..

Cuối cùng, cô cứ lặp lại một câu như vậy.

——-
Bình Luận (0)
Comment