Tòa Thành Trên Không

Chương 70

Editor: QingWeii

“Thế nào? Góa phụ trước mặt biến thành tình nhân đến này!” Tần Tiếu Quân nói.

“À!” Tần Tiếu Quân vỗ lên trán cười giễu cợt: “Tôi quên mất cô mới từ nước ngoài về, vẫn chưa biết vài văn hóa của nước này, danh hiệu tiểu tam chắc cô chưa hiểu rõ nhỉ, tất nhiên, tiểu tam chẳng phải nói đến tiểu nhị của cửa hàng gì đâu, để tôi nói cho cô biết, tiểu tam ở Trung Quốc này là ám chỉ kẻ thứ ba can thiệp vào hôn nhân và phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, cá nhân tôi còn nghĩ tiểu tam hơi giống với những sinh vật ngoài hành tinh xấu xa trong phim khoa học viễn tưởng, chúng không giành được quyền sống trên trái đất nên liền xâm chiếm nó, chúng còn tham vọng thay thế con người, nhưng thông thường, kết cục của bọn chúng đều rất bi thảm, chẳng hạn như máu chảy đầu rơi.”

Mọi người trong nhà hàng nhìn qua đây, một số người bắt đầu thầm thì, Trì Hồng Nhạn cảm thấy nhà hàng này giống như một tòa án, mọi người ở đây đều biến thành thẩm phán.

Trì Hồng Nhạn nhắm mắt lại, cơn đau âm ỉ lại bắt đầu, vậy nên từ nhỏ cô đã rất ghét trường học, ghét việc giáo viên luôn nhắc đi nhắc lại một câu, khi nào thì có thể chơi, khi nào không được chơi, vậy nên cô mới ghét những lời sáo rỗng khuôn mẫu cũ rích của thế giới này.

Người phụ nữ tên Tần Tiếu Quân đó vẫn đứng lải nhải ở đây, giống như một con muỗi đáng ghét, mọi người đều nhìn họ với ánh mắt sợ thiên hạ không loạn, giờ phút này, Trì Hồng cảm thấy phiền muốn chết.

“Cô Tần, hình như cô quản nhiều quá rồi, chuyện này không phải chuyện riêng của cô, không đến lượt cô đến nói những lời này!” Trì Hồng Nhạn lạnh lùng nói.

Tiếng xì xào của những người phụ nữ càng lớn hơn nữa.

“Chà? Người phụ nữ làm tiểu tam này chẳng phải quá lên giọng rồi sao?”

“Phải đấy, quá vô liêm sỉ rồi?”

……

Những người phụ nữ đó trang điểm tinh tế, quần áo tươm tất, bọn họ trông giống như thẩm phán đầy chính nghĩa.

Thấy những người phụ nữ nhìn chằm chằm Trì Hồng Nhạn với ánh mắt như địch, Tần Tiếu Quân cười, tốt lắm, đây chính là kết quả cô ta muốn. Cô ta chống tay lên bàn và hừ lạnh.

“Người phụ nữ này, làm góa phụ thì phải có bộ dáng của góa phụ chứ, đừng đi khắp nơi quyến rũ người khác, cô đã thấy chưa, một loại sinh vật tiểu tam không được mọi người hoan nghênh đâu! Chỉ cần chút nước bọt là có thể nhấn chìm cô.”

Đúng lúc này, nàng dâu của Lâm Mặc đi cùng quản lý nhà hàng đã không thể nhịn được nữa, cô chắn trước mặt Trì Hồng Nhạn, hiển nhiên, sắc mặt của Trì Hồng Nhạn tái đi vì câu góa phụ đó.

“Ở đây còn chưa đến lượt cô tới ra oai đâu.” Cô bắt lấy tay người phụ nữ ngạo mạn kia.

Người quản lý nhà hàng cũng đứng ra giải hoà.

Nhưng Tần Tiếu Quân nào chịu từ bỏ ý đồ, cô ta quay đầu lại, nói với những gương mặt đó: “Mọi người chưa biết đâu, người mà người phụ nữ này câu dẫn chính là em rể của cô ta.”

Mọi người càng nhiệt tình hơn, thậm chí có người cầm cả điện thoại để ghi hình, chụp ảnh.

Trì Hồng Nhạn nhìn xung quanh, cảm thấy chuyện này chẳng khác gì một trò khôi hài xảy ra ở chợ.

Rõ ràng, sự thờ ơ của Trì Hồng Nhạn đã khiến Tần Tiếu Quân vô cùng tức giận, đầu óc cô ta nóng lên, giơ tay hướng về phía mặt của Trì Hồng Nhạn, hiện giờ cô ta chỉ muốn phá khuôn mặt thờ ơ kia của Trì Hồng Nhạn thành từng mảnh.

Cái tát nóng bừng làm cho đầu óc của Trì Hồng Nhạn “oanh” lên một tiếng, thế giới ồn ào giống như trở nên yên tĩnh theo tiếng của cái tát kia, Trì Hồng Nhạn nghĩ, như vậy cũng tốt, cô sắp bị những tiếng ồn làm cho mệt chết rồi.

Trì Kinh Hồng vừa bước vào nhà hàng, anh đã thấy cái tát của Tần Tiếu Quân giáng xuống mặt Trì Hồng Nhạn, tiếng tát vang lanh lảnh quanh anh.

Anh thuận tay cầm ly rượu đỏ trên bàn hất đi, trong tích tắc, ly rượu đỏ bắn tung tóe trên mặt Tần Tiếu Quân, Tần Tiếu Quân sững người với vẻ mặt khó tin.

Trì Kinh Hồng kéo Trì Hồng Nhạn ra sau anh, lạnh lùng nhìn vẻ mặt khó tin của Tần Tiếu Quân nói, người phụ nữ này đã điên đủ chưa? Cô nhất định sẽ phải trả giá cho cái tát này.

Cả nhà hàng chìm trong im lặng.

Đôi khi, số phận hệt như một đứa trẻ thích xem náo nhiệt, thích những cảnh tượng hoành tráng ầm ĩ, càng sôi động càng tốt, giống như thế này.

Khi Lệ Xuân Hiểu đi vào nhà hàng, cô nhìn thấy Trì Kinh Hồng hất rượu vào mặt Tần Tiếu Quân, cũng nhìn thấy Trì Kinh Hồng bảo vệ gắt gao người phụ nữ ở phía sau, cô còn nghe thấy anh nói lời hăm dọa với Tần Tiếu Quân.

Tại thời điểm này, Trì Kinh Hồng thực sự giống với danh hiệu Hắc Mạn Ba mà các đối thủ trong ngành dành cho anh.

Những người trong nhà hàng đều lộ ra biểu cảm hóng hớt, trong lòng Lệ Xuân Hiểu chế giễu, nếu thêm sự xuất hiện của cô nữa, mọi chuyện diễn ra ở đây có thể sánh ngang với bộ phim bom tấn Hollywood trong mắt những người đó.

Nhìn thấy Lệ Xuân Hiểu từng bước đến gần, Trì Hồng Nhạn sắc mặt càng tái hơn, tay chân lạnh ngắt, không còn là vì sợ hãi mà là bi ai.

Chẳng bao lâu sau, người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp, vui vẻ thích kéo tay Trì Kinh Hồng kia giờ đây trên mặt đã bị sầu khổ che kín.

Chẳng bao lâu sau, Lệ Xuân Hiểu cười hì hì và nói đùa rằng cô giống chị gái hơn là chị dâu của mình.

Chẳng bao lâu sau, Lệ Xuân Hiểu mang theo vẻ mặt mộng tưởng miêu tả bản thân có bao nhiêu ái mộ với Trì Kinh Hồng.

Nước mắt điên cuồng  rơi xuống, chúng ào ào rơi xuống bàn tay nắm chặt lấy cô của Trì Kinh Hồng, Trì Kinh Hồng càng nắm chặt tay cô hơn, mà cô cũng không muốn buông ra.

Lệ Xuân Hiểu từng bước một đi tới, đi đến chỗ chồng cô và tình nhân của anh, dừng lại, đứng thẳng người, nhìn hai người quấn chặt tay nhau hồi lâu.

Hai người bọn họ cũng chân chính à, lúc này cũng không muốn tránh hiềm nghi.

Cô liếc mắt nhìn Trì Kinh Hồng: “Anh không thể đợi nổi đến thế sao, không phải đã cho em một tuần để suy nghĩ sao? Chẳng lẽ, anh không sợ em mất hứng thì các người sẽ trở thành đôi uyên ương số khổ sao?”

“Tất cả chuyện này đều là do bạn của cô gây ra.” Trì Kinh Hồng liếc nhìn Tần Tiếu Quân, lạnh lùng nói.

Lệ Xuân Hiểu nhìn dấu tay còn hằn trên khuôn mặt đầy nước mắt của Trì Hồng Nhạn, cô hừ lạnh: “Chị dâu, cô khóc cái gì? Thời điểm Tống Thư Nhiên chết cô cũng không có thương tâm như vậy à! Hừ… Vì Tần Tiếu Quân đánh cô sao? Bất quá, cô cảm thấy ủy khuất ư? Hiện tại, nước mắt của cô có được gọi là nước mắt cá sấu không nhỉ?”

Trì Kinh Hồng không thèm nhìn cô, chỉ nhẹ nhàng nói với người bên cạnh: “Đi thôi!”

Trì Hồng Nhạn đờ người để mặc Trì Kinh Hồng kéo đi, nước mắt cá sấu ư? Đúng thật vậy! Trì Hồng Nhạn, rốt cuộc mày đang khóc vì cái gì? Thậm chí mày còn không đủ tư cách để khóc.

Đi được vài bước, sau lưng truyền đến giọng nói.

“Đứng lại, chị dâu, hiện tại cô có dám ở trước mặt mọi người giải thích hết thảy mọi chuyện không?” Cảm xúc kìm nén bấy lâu nay như biển giận, giờ phút này, Lệ Xuân Hiểu thực muốn hủy hoại hai người đó, hung hăng làm xấu mặt hai người đó trước mặt toàn thế giới.

“Chị dâu, cô có dám giải thích thân phận của mình trước mặt mọi người không?”

Trì Kinh Hồng kéo cô đi nhanh hơn.

“Kinh Hồng.” Trì Hồng Nhạn níu lấy tay Trì Kinh Hồng và gọi.

Trì Kinh Hồng dừng chân.

Trì Hồng Nhạn chậm rãi quay đầu, hắng lại giọng.

“Thân phận của tôi? Xuân Hiểu, nếu cô muốn tôi giải thích thì tôi sẽ giải thích, mọi người, như các người đã thấy, tôi đã đóng vai nhân vật không sáng rọi trong hôn nhân của hai người này, cũng chính là tiểu tam, hơn nữa, tôi còn có thân phận khác, người đàn ông này là em rể của chồng tôi, nghe phức tạp phải không? Tôi cũng nghĩ vậy, còn có chuyện khiến các người khó tin hơn, chồng tôi mới mất hơn bốn tháng.”

Mọi người trong nhà hàng đổ ánh mắt khinh bỉ lên người cô, ngay cả người quản lý kia cũng nhìn cô với vẻ khinh thường, nhưng một vài nhân viên phục vụ nữ trẻ tuổi lại nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

Trì Hồng Nhạn dời mắt lên người Lệ Xuân Hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Lệ Xuân Hiểu, cô có hài lòng với lời giải thích của tôi không?”

Lệ Xuân Hiểu nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, cố hết sức để nhìn thấy dấu vết xấu hổ trên khuôn mặt của ấy, nhưng cô không thấy, trong mắt người phụ nữ này, cô nhìn thấy một núi đau đớn và còn có bất lực.

Lệ Xuân Hiểu nhớ đến một đoạn khác Trì Hồng Nhạn viết trong nhật ký của mình, so với ốm đau bệnh tật, so với nỗi sợ hãi khi lang thang bên lề của sinh mệnh nặng nề nhất chính là nhớ nhung, là loại nhớ nhung còn đắng hơn cả thuốc, ngọt hơn cả mật.

Nhìn Lệ Xuân Hiểu đang trầm mặc, Trì Hồng Nhạn kéo tay Trì Kinh Hồng, Kinh Hồng, chúng ta đi thôi!

Trì Kinh Hồng nắm tay Trì Hồng Nhạn ra cửa, đối Lâm Mặc ở bên cạnh nói: “Cho người của bộ phận quan hệ công chúng tới đi, không cần biết dùng cách gì chặn hết miệng của những người đó lại.”

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Trì Hồng Nhạn nhận ra điều gì đó, nhẹ giọng nói, Kinh Hồng, đi xem cô ấy đi!

Trì Kinh Hồng cố chấp nắm tay cô đi về phía trước.

“Kinh Hồng, thực ra, hiện tại em cảm thấy thoải mái hơn rồi, sau khi nói những lời đó, em ngược lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thật đấy.” Trì Hồng Nhạn sốt ruột nói.

“Im miệng cho anh.” Trì Kinh Hồng dừng lại, nhìn gò má sưng tấy của cô, tức giận nói: “Tần Tiếu Quân quả là người phụ nữ dũng cảm, cô ta dám đánh em ư!

“Vâng! từ nhỏ đến giờ chưa ai dám đánh em cả, có mẹ Minh nên mấy đứa nhỏ đều không dám khi dễ em.” Trì Hồng Nhạn càu nhàu đồng tình.

Trì Kinh Hồng nhìn khuôn mặt cười hì hì của cô, lửa giận trong bụng càng không biến mất, giận dữ kéo tay cô: “Đi thôi!”

“Đi đâu?”

“Đến tiệm thuốc!”

“Hồng Nhạn.”

“Vâng!”

“Xin lỗi em!”

Hôm đó, trên đường phố Thượng Hải, một người đàn ông thon dài đi cùng một người phụ nữ gầy gò trên má phải có dấu tay, mặc kệ ánh mắt của người đi đường bọn họ như chìm đắm trong thế giới của riêng họ.

Trong nhà hàng lại diễn ra một khung cảnh khác, người phụ trách nhà hàng đi đến và lấy điện thoại di động của mọi người với lý do đây là nơi riêng tư không cho phép chụp ảnh, không biết Lâm An cùng vài người đã nói gì mọi người trong nhà hàng đều lặng lẽ rời đi.

Tần Tiếu Quân ngồi chật vật nửa ngày, cô cảm thấy mắt mình có điểm là lạ, phát hiện một bên lông mi giả của mình đã bị rơi rụng, liền tức giận kéo nó xuống, đi đến chỗ bạn mình.

Lệ Xuân Hiểu nhướng mắt nhìn Tần Tiếu Quân, sau đó, cô vươn tay ra, kép đôi mi giả của cô ta xuống, khẽ cười, “Tần Kiều Quân, tớ cá đây nhất định là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời của cậu đấy.”

Tần Kiều Quân cũng cười, “Thật đúng vậy!”

“Tiếu Quân!”

“Ừ!”

“Tớ sẽ không để cho cậu đau khổ vô ích, tớ thề.”

Lệ Xuân Hiểu lạnh lùng nói, sau đó, lấy điện thoại ra bấm một dãy số, sau khi cuộc gọi được kết nối, cô hắng giọng gọi: “Cô ơi!”

- Hết chương 70-
Bình Luận (0)
Comment