Editor: Linh LeKinh Hồng, có mình ở đây rồi, đừng sợ.
Cứ như vậy, vào mùa đông năm Trì Kinh Hồng mười sáu tuổi, cô gái tên Trì Hồng Nhạn đã tới bên cạnh cậu và nói với cậu những lời như thế.
Hơi nhíu mày, Trì Kinh Hồng tin rằng người đang đứng trước mặt cậu lúc này đây đúng là Trì Hồng Nhạn, không phải ảo giác.
“ Không sao đâu, bây giờ không nóng.” Cô đặt tay lên trán cậu, lòng bàn tay cô lạnh toát. “ Kinh Hồng, cậu có muốn uống nước không?”
Cậu lắc đầu: “ Sao cậu lại ở đây?”
Trì Kinh Hồng biết bây giờ đang là ban đêm.
“ Ông không biết mình đến đây. Mình lấy gối nhét vào chăn. Sau đó mình đón phà đến đây.” Trì Hồng Nhạn nói với vẻ tự hào. “ Mình đã rất nỗ lực để có thể đến được đây đấy! Thử tưởng tượng xem, tình huống này giống i như trong phim ấy nhỉ.”
“ Cậu trốn ông đến đây?”
Trì Hồng Nhạn gật đầu.
Trong lòng Trì Kinh Hồng không khỏi chế giễu, làm sao mà Trì Thanh Dương có thể để cô cháu gái bảo bối của mình xuất hiện trong phòng cách ly được chứ, ông chỉ sợ cho tránh ra còn không kịp nữa là.
“ Quay về đi! Đây là phòng cách ly, cậu không được phép ở đây!”
“ Mình muốn ở cùng với cậu, Kinh Hồng. Nghĩ đến việc cậu phải ở đây một mình mình cảm thấy trong lòng không thoải mái chút nào cả. Những gì bác sĩ nói mình không quan tâm, mình không sợ!”
“ Lập tức quay về! Cậu không sợ nhưng tôi sợ. Nếu cậu bị lây bệnh, tôi sẽ không chịu nổi trách nhiệm đâu.”
“ Kinh Hồng, mình nói với cậu rồi, mình không sợ.”
Trì Hồng Nhạn tức giận đứng lên. Phải biết rằng cô đã mất bao nhiêu công sức mới tới được đây, phải mất biết bao công sức để tránh ánh mắt của các bác sĩ và nhức não bao nhiêu chứ.
“ Không sợ à?” Trì Kinh Hồng chỉ vào chiếc khẩu trang cô đang đeo trên mặt: “ Vậy cậu còn đeo nó làm gì? Chẳng phải cậu không sợ sao?”
Trì Hồng Nhạn tháo ngay chiếc khẩu trang ra, khẩu trang là cô dùng để đánh lừa các bác sĩ. “ Bây giờ, cậu tin rồi chứ.”
Trì Kinh Hồng tức giận. Nếu cô ấy bị nhiễm bệnh thì làm sao bây giờ, vốn dĩ cơ thể cô ấy đã không khỏe mạnh rồi.
“ Trì Hồng Nhạn, cậu đừng có như con vịt sắp chết mà mạnh miệng thế.”
Có vẻ như Trì Kinh Hồng vẫn chưa tin! Không tin cô thực sự không sợ.
Cúi đầu, Trì Hồng Nhạn hôn cậu, môi cô khẽ áp lên môi câu. Hiện tại, Trì Kinh Hồng, cậu hẳn là nên tin rồi chứ?
Hơi thở của đại dương còn đọng lại trên người Trì Hồng Nhạn như cuốn trôi đi mùi thuốc quanh quẩn bên cậu.
Trì Kinh Hồng chưa từng biết rằng đôi môi của con gái lại có thể mềm mại như cánh hoa hồng còn vương những giọt sương sớm mai đến thế, thơm tho mà dễ chịu, như mật hoa bỗng chốc xuất hiện ở sa mạc, ùa vào não bộ và mê hoặc tâm trí của mình.
“ Kinh Hồng, bây giờ cậu tin chưa?”
Nhẹ nhàng, Trì Hồng Nhạn nói.
Khuôn mặt cô và cậu gần trong gang tấc, nhưng cậu lại chưa cảm thấy khoảng cách ấy là đủ gần. Cậu muốn gần cô hơn một chút nữa, gần hơn một chút nữa, cuối cùng, trong phút chót, khuôn mặt cậu kề sát khuôn mặt cô, môi cậu sát lại với môi cô.
Tiếp đến, tay cậu vươn ra.
Bọn họ lại trở lại như bộ dáng ban đầu.
Môi áp lên môi còn giống như chưa đủ, Trì Kinh Hồng vươn đầu lưỡi ra, miêu tả hình dáng đôi môi của cô, miêu tả hình dáng hàm răng của cô, khẽ tách hàm răng của cô ra, khẽ bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh. Trì Kinh Hồng chưa bao giờ hôn con gái, nhưng một loại cảm giác khó nói thành lời đã thúc đẩy bàn năng của cậu, thôi thúc cậu làm vậy, thôi thúc cậu khám phá cô.
Trì Hồng Nhạn có vẻ hơi bối rối, cô né tránh. Cậu lại giữ lấy cô, lại cuốn lấy lưỡi cô.
Cho đến khi cô nhắm mắt lại.
Trì Hồng Nhạn nhắm mắt lại.
Trì ra, là một nụ hôn.
Trong sách miêu tả những nụ hôn giữa những người yêu nhau đều như thế này, đó là một loại rượu nguyên chất tuyệt vời, là hương thơm nồng nàn của hoa hồng, là một ngọn lửa cuồng nhiệt, là một cuộc đối thoại giữa hai linh hồn, là một lời tán thưởng từ sâu thẳm tâm hồn,…
Tất cả những lời miêu tả đều như không liên quan chút nào đến lúc này đây. Trì Hồng Nhạn cảm thấy như thể rằng khoảnh khắc này chính là thiên đường.
Những bước chân nhẹ nhàng như khẽ thức tỉnh hai người. Trước khi cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Trì Kinh Hồng đẩy Trì Hồng Nhạn vào chăn. May mắn thay, chiếc chăn đủ dày.
Cô y tá đến đo nhiệt độ cho cậu, dặn dò vài câu sau đó rời đi trong chốc lát.
Sau khi y tá rời đi, Trì Kinh Hồng nhanh chóng mở chăn ra. Trì Hồng Nhạn nằm trong chăn mở to mắt nhìn cậu, khuôn mặt đỏ bừng một cách bất thường.
Sau khi ý thức được họ vừa làm cái gì, Trì Kinh Hồng lắp bắp nói, “ Tốt lắm, tôi biết rồi, tôi tin là cậu không sợ rồi.”
Đêm đó, Trì Hồng Nhạn thức suốt đêm nhìn Trì Kinh Hồng ngủ thiếp đi sau khi uống thuốc. Vào giữa đêm, trời bất chợt đổ cơn mưa. Nhưng hạt mưa đập vào cửa sổ thủy tinh. Tiếng mưa rơi và tiếng hít thở nhè nhẹ của Kinh Hồng trong nháy mắt lại trở thành thời khắc mà Trì Hồng Nhạn quyến luyến nhất.
Khoảnh khắc như thế này sẽ mãi luôn thuộc về cô sao? Cô ước gì khoảnh khắc như thế này sẽ kéo dài mãi, cứ như vậy kéo dài tới muôn kiếp.
Vào lúc sáng sớm, khi Trì Hồng Nhạn phải rời đi, Trì Kinh Hồng vẫn ngủ say.
Cô bắt chuyến phà đầu tiên, ngắm nhìn mặt trời từ từ nhô lên khỏi mặt biển.
Trở về nhà, ông vẫn chưa dậy, cô lặng lẽ ngồi trước giường ông, chiếc gương phản chiếu khuôn một nửa khuôn mặt hơi phiếm hồng và đôi mắt sáng ngời.
Lấy tay khẽ vuốt ve môi mình. Tám giờ trước, Kinh Hồng đã hôn cô. Không, phải nói là cô đã hôn Kinh Hồng, nhưng có vấn đề gì đâu?
Khi Trì Thanh Dương mở mắt ra, Trì Hồng Nhạn mỉm cười với ông, như một cơn gió mùa xuân khẽ thổi vào tim.
Cô giúp ông mặc quần áo, vắt kem đánh răng lên bàn chải cho ông và chuẩn bị cho ông một chiếc khăn mặt.
“ Được rồi, Hồng Nhạn.” Trì Thanh Dương rửa mặt chải đầu xong, ngồi lên chiếc ghế ông thường hay ngồi và hỏi cô: “ Cháu muốn nói gì với ông? Muốn ông cho cháu cái gì?”
Trì Hồng Nhạn tựa đầu lên đầu gối, đôi mắt nhìn ra phía bên ngoài ô cửa sổ.
“ Ông ơi, lúc nào cũng vậy, trong lòng cháu luôn cho rằng Kinh Hồng giống như một con chim sẽ có ngày về lại bầu trời. Một ngày nào đó, đôi cánh của cậu ấy sẽ trở nên cứng cáp và một ngày nào đó cậu ấy sẽ sải cánh bay trên bầu trời rộng lớn. Cháu nghĩ, lúc đó, tất cả những gì cháu có thể làm cho cậu ấy đó là dõi theo cậu ấy, dõi theo cậu ấy mãi cho tới một ngày Chúa đến và đưa cháu đi.”
“ Nhưng ông ơi, hiện tại cháu lại rất tham lam. Cháu muốn bay cùng cậu ấy, cùng nhau ngắm nhìn bầu trời bao la xanh biếc và cùng cậu ấy đi tới mọi nơi mà cậu ấy muốn đi. Ông ơi, ông nói xem, điều đó tốt biết bao chứ?”
“ Trước đây, cháu không quan tâm cháu có thể lưu lại trên thế giới này bao lâu, nhưng giờ thì cháu biết quan tâm rồi, cháu muốn thử ngay bây giờ. Ông ơi, ông hứa với cháu đi! Dù kết quả cuối cùng có ra sao thì cháu cũng sẽ không hối hận.”
Bàn tay của Trì Thanh Dương lướt qua mái tóc Trì Hồng Nhạn và đến trước mặt cô, khẽ chạm vào những giọt nước mắt.
“ Ông ơi, giờ thì cháu đã hiểu tại sao mẹ lại liều mạng để sinh ra cháu rồi, vì bà chắc chắn phải yêu cháu rất nhiều. Ông ơi, cháu cũng yêu Kinh Hồng nữa, cháu cũng không biết từ khi nào mà lại thành ra như thế.”
“ Ông có biết không? Ông ơi, cháu đã hôn Kinh Hồng. Lúc đó, cháu cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hạnh phúc tới mức cháu cảm thấy cực kỳ lưu luyến thế giới này."
Như nửa ngày sau…
“ Hồng Nhạn, cháu suy nghĩ kĩ chưa?”
“ Vâng! Ông ơi, cháu nghĩ kĩ rồi.”
“ Cháu gái của ông còn dũng cảm hơn ông nghĩ nữa. Được lắm, ông hứa với cháu! Hãy thử một lần xem sao!”
Khi rồi khỏi phòng cách ly, Trì Kinh Hồng cảm thấy như đã qua mấy đời.
Mai Nặc cầm trên tay một bó hoa, cùng với một người bạn nữa đứng bên ngoài phòng bệnh chờ Trì Kinh Hồng. Cậu khẽ nhíu mày. Trong số mấy người đến, cậu không thấy Trì Hồng Nhạn. Trì Thanh Dương đi làm thủ tục xuất viện cho cậu. Trì Kinh Hồng nghĩ rằng Trì Hồng Nhạn phải cùng đến với ông ấy chứ.
“Kinh Hồng.” Mai Nặc cầm hoa trên tay và ôm lấy cậu. “ Cậu có biết mình lo lắng tới mức nào không?”
Theo bản năng, cậu đẩy Mai Nặc ra. Trước đây, họ là bạn học, cùng nhau tham dự các cuộc thi, tham gia các hoạt động và cùng nhau trải nghiệm rất nhiều thứ. Đôi khi, họ cũng trao cho nhau những cái ôm để chúc mừng. Nhưng bây giờ, cậu không biết có điều gì đó khang khác, khác chỗ nào thì cậu không rõ, nhưng cậu cảm thấy không được tự nhiên, không đem cô ấy đẩy ra thì như thể lại có lỗi với ai đó vậy.
Trong hai ngày kể từ khi Trì Kinh Hồng chuyển đến phòng bệnh phổ thông, cậu vẫn không thấy Trì Hồng Nhạn. Còn Trì Thanh Dương thì đã tới thăm rất nhiều lần.
Vào ngày thứ ba, Trì Kinh Hồng được xuất viện. Trì Thanh Dương và mẹ Minh tới đón cậu. Cậu vẫn không thấy Trì Hồng Nhạn. Cậu không thể không tức giận với cô gái luôn luôn bám chặt lấy cậu mà lúc cậu xuất viện thì lại không tới để mà thể hiện ta đây.
“ Mẹ Minh.” Có vẻ như không biết từ lúc nào mà Trì Kinh Hồng bắt chước Trì Hồng Nhạn gọi người phụ nữ có giọng nói không mấy dễ nghe này là mẹ Minh. “ Tại sao Hồng Nhạn không đến ạ?”
“ À, Hồng Nhạn bị cảm rồi.”
“ Bị cảm sao?” Trì Kinh Hồng bỗng thấy hốt hoảng trong lòng. “ Cảm… cảm có nghiêm trọng lắm không?”
“ Không sao đâu, chỉ bị cảm mạo thông thường thôi. Bác sĩ cắt thuốc cho con bé rồi, cũng không có gì nghiêm trọng lắm.”
Vì thế mà Trì Kinh Hồng cảm thấy trong lòng tốt hẳn lên.
Sau khi đến bên ngoài phòng Trì Hồng Nhạn, Tì Kinh Hồng do dự một lúc lâu và gõ cửa.
Cậu chưa từng đến phòng của Trì Hồng Nhạn. Trước đây, mặc kệ cậu có sẵn lòng hay không, cô thường kéo cậu tới đây. Đây là lần đầu tiên cậu chủ động tới phòng cô.
Người ở trong phòng mở cửa, thò đầu ra thăm dò, đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng sau đó khi cậu vừa đưa tay ra liền kéo cậu vào phòng.
- -----------------------
Hết chương 9