Toà Thành Trong Mây - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 101

CHƯƠNG 101

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Muốn đuổi Bạch Bình đi cũng chẳng hề dễ dàng gì, bởi vì hiện giờ hắn ta không thiếu lợi không thiếu quyền, chỉ thiếu mỗi danh tiếng, cho nên có lẽ ngay cả nằm mơ cũng muốn được giống như Trúc Nghiệp Hư, trở thành một người nho nhã nhân từ, thông thái uyên bác trong mắt thế nhân, nên sao mà chịu buông tha cái miếng bánh thơm ngon Học phủ Trường Sách này được chứ.

Thôi Vọng Triều dũng cảm mà đưa ra đề nghị thế này: “Nếu không thì cứ thuyết phục Trúc tiên sinh mở rộng cửa học phủ đi, tuyển thêm mấy trăm học sinh mới nữa, cũng đừng yêu cầu có thiên phú quá cao, cứ nhằm vào vàng thau lẫn lộn là được, đợi cho nhóm học sinh này chen chúc lúc nhúc đi vào, thế thì cần gì phải băn khoăn đến việc danh tiếng của học phủ đứng đầu bị ảnh hưởng nữa? Mà danh tiếng bị xuống dốc như thế, Bạch Bình làm gì mà ôm mưu đồ chi nữa, đương nhiên sẽ chẳng mò đến đây tiếp làm gì.”

Ly Hoán câm nín: “Đây là ý tưởng quỷ quái gì vậy, còn nữa, tại sao ta lại cảm thấy huynh đang lén nhét ý định xấu xa gì vào trong đó nữa thế?”

Thôi Vọng Triều cười hì hì đáp lại: “Đâu có đâu có, không hề không hề.”

“Không đời nào mà Trúc tiên sinh đồng ý với ý tưởng quỷ quái này của huynh đâu.” Mặc Trì nói, “Một khi bước vào Học phủ Trường Sách, dù chỉ là một miếng ngói một viên gạch, thì cũng đều phải toả hương thơm như hoa lan, chiếu sáng lấp lánh như vầng trăng, thanh nhã cao quý, mọi sự đều phải lấy đạo lý đúng đắn đi đầu, thà rằng làm ngọc nát chứ quyết không làm ngói lành.”

“Đừng có nói làm ngọc nát như thế chứ, ta thấy nếu còn có thể tự bảo vệ được mình thì cứ tự bảo vệ trước đã, ngọc mà có bụi bám vào thì sau này cứ lau đi là được thôi.” Thôi Vọng Triều nói, “Tên họ Bạch kia nào hống hách được bao lâu chứ?”

“Hắn ta còn hống hách được thêm bao lâu nữa thì không biết, nhưng ít nhất hiện giờ thì hắn ta đang ở thế thượng phong.” Lại có thêm một người bước ra từ trong rừng cây, “Mấy người các ngươi ghê gớm thật đó, cứ thế mà bàn bạc chuyện làm sao để đối phó với Bạch Bình vào lúc ban ngày ban mặt thế này, không sợ người có lòng dạ khác nghe được à?”

“Tiền Đa Đa, sao ngươi bước đi mà chẳng nghe thấy tiếng gì vậy.” Ly Hoán ném một viên kẹo qua, “Ở ngoài thì phải ăn nói cẩn thận, nhưng ở tận sâu trong Nguy Sơn nào có ai khác đâu, chẳng lẽ lúc nào cũng phải dòm trước ngó sau như thế? Ngươi để cho bọn ta thả lỏng chút đi.”

“Nếu mà được thả lỏng thì có ai mà không muốn thả lỏng chứ, Bạch Bình đến rồi kìa.”

Thôi Vọng Triều nghe mà hoảng hồn: “Sao hắn ta tới nhanh dữ vậy?”

“Đúng, là nhanh như thế đấy.” Tiền Đa Đa bất đắc dĩ, “Ly Hoán, Mặc Trì, Trúc tiên sinh bảo ta đến tìm hai người các ngươi nói đi qua đó, Thôi huynh, đối phương là kẻ đến mà rắp tâm đầy lòng, huynh khoan hãy lộ mặt.”

Kẻ đến mà rắp tâm đầy lòng, là đầy đến mức nào đây?

Ly Hoán và Mặc Trì đi thẳng đến tiền sảnh, dường như cứ cách vài bước chân là có thể đụng mặt đệ tử của Nhàn Âu Tông, tính sơ sơ thôi thì số lượng cũng có ít nhất cỡ ba trăm. Mà cộng tất cả học sinh và tạp dịch của Học phủ Trường Sách lại thì cũng chỉ khoảng bốn mươi, năm mươi người, giờ đây đang bị triệu tập hết đến cùng một chỗ. Vẫn là những thiếu niên áo trắng nhanh nhẹn như cũ, nhưng lại chẳng ngự kiếm ngắm hoa cười tươi, thong dong tự tại như những ngày xưa cũ nữa, bọn họ xếp hàng thẳng thớm, trong luồng gió lớn ở sâu trong núi, ở ngay trước mặt Bạch Bình, bọn họ đứng thẳng một cách lạnh lùng và nghiêm nghị trông như một hàng cây tùng bách phủ đầy sương giá.

“Ly công tử, Mặc công tử.” Bạch Bình vỗ quạt xếp vào trong lòng bàn tay, “Mới đi đâu thế?”

Ly Hoán đáp: “Chỗ thác nước thôi.”

“Chỗ thác nước là một chỗ tốt đấy, bảo sao Trúc tiên sinh mãi cũng chẳng muốn rời núi chi.” Bạch Bình nói tiếp, “Các đại tông môn trong giới Tu Chân giờ đang bôn ba ngày đêm để hàng yêu, dột lòng dột sức (1a), ngay cả ngủ cũng chẳng nỡ, ở đâu mà được nhàn nhã thong dong như ‘U thâm túc mộ thiền, kinh giác thạch sàng miên. Bộc bố ngũ thiên nhận, thảo đường bộc bố biên. Đàn tùng quyên tích lộ, nhạc nguyệt huyết liêu thiên. Hạc quá quân tu khan, thượng đầu ưng hữu tiên (2)’.”

(2) Đây là bài thơ Tống Điền Trác Nhập Hoa Sơn của nhà thơ Giả Đảo sống vào thời Đường. Mình xin được dịch thô như sau: Ve sầu râm ran nơi tĩnh mịch, giật mình choàng tỉnh nơi giường đá. Thác nước cao tận năm ngàn trượng, nơi ấy liền kề mái am tranh. Giọt nước nhỏ giọt bên đàn tế bằng tùng, trăng núi lặng lẽ soi bầu trời trong vắt. Hạc bay qua ấy quân nhìn đi, biết đâu lưng hạc lại cõng tiên.

Tiền Đa Đa mím chặt môi, ráng để nhịn cười. Tuy dùng không đúng thành ngữ “Dốc lòng dốc sức (1b)”, nhưng văn thơ thì đọc cũng mượt mà đấy, chữ “泬” hiếm gặp cũng đọc không sai, có thể thấy, người ta vì cái danh tiếng nho nhã chói lọi kia mà đã dốc sức chẳng ít đâu.

(1a) và (1b): Ở đoạn (1a), Bạch Bình muốn dùng thành ngữ “Đàn tinh kiệt lự”, đã được dùng đúng ở đoạn (1b). Thành ngữ này có nghĩa là dốc hết lòng hết sức. Nhưng thay vì dùng chữ “Đàn” (phát âm là [dan], nghĩa là hết, tận) thì hắn ta lại dùng chữ “Thiền” (phát âm là [chan], chỉ cách thiền trong đạo Phật). Thành ra thành ngữ chế của hắn ta là “Thiền tinh kiệt lự”. Mình xin phép được đổi qua tiếng Việt như mình đã để ở đây nhé.

Ly Hoán nhỏ giọng nói: “Hắn ta moi đại ra bài thơ có hai chữ ‘Thác nước’ là phải đọc từ đầu đến cuối vậy luôn hả?”

Mặc Trì đáp: “Bài này là đỡ lắm rồi đó, nếu hắn ta không đọc bài thơ này của Giả Đảo mà chọn bài ‘Lư Sơn Dao Ký Lư Thị Ngự Hư Chu’ (3) của Lý Bạch thì chẳng phải là sẽ đọc liền tù tì tới hơn nửa nén hương sao.”

(3) Bài thơ này dài 29 dòng.

“Hai vị tiểu công tử.” Bạch Bình bước tới, “Đang lén lút nói gì thế mà sao không lớn giọng lên chút, để cho những người còn lại cũng nghe xem là gì?”

Mặc Trì đang định mở miệng, lại bị tiên sinh ở đối diện nhìn một cái, đành phải nuốt lời tính nói vào bụng, chắp tay một cách miễn cưỡng: “Không có gì đâu, chỉ là sáng nay ta và Ly Hoán có thảo luận một ít việc tu tập ở chỗ đầm sâu trong thác nước, có vài đạo lý huyền diệu còn chưa hiểu rõ, nên lúc nãy mới hỏi thêm mấy câu.”

Bạch Bình khen ngợi: “Quả nhiên đúng là đệ tử của Học phủ Trường Sách, lúc nào nơi đâu cũng luôn nghĩ đến việc tu tập.”

“Bạch tông chủ.” Trúc Nghiệp Hư nhắc nhở, “Bọn nó vẫn chỉ là những thiếu niên mười mấy tuổi, tâm tính còn chưa ổn định, đương nhiên là phải lấy việc tu tập làm trọng.”

“Trúc tiên sinh, câu này cũng đúng, nhưng mà cũng không đúng.” Bạch Bình lắc đầu, quay người ngồi lại trên ghế, “Tu tập tất nhiên quan trọng, nhưng mọi người tu tập hoài mấy tháng nửa năm như thế thì cũng không ổn. Nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài, thì người khác lại bảo Học phủ Trường Sách của chúng ta toàn là người sợ bóng sợ gió, tham sống sợ chết thôi.”

Trúc Nghiệp Hư lại chẳng nể mặt mũi, lạnh lùng bác bỏ: “Nếu như ta nhớ không nhầm thì Bạch tông chủ cũng không phải là học sinh của Học phủ Trường Sách, nên không cần xưng hô thân thiết như vậy đâu, tránh cho tám chữ ‘Sợ bóng sợ gió, tham sống sợ chết’ làm nhơ nhuốc đến thanh danh tốt mà Nhàn Âu Tông phải dẫn đầu để giành được.”

Bạch Bình phất tay: “Nào có là gì, ta chưa bao giờ coi trọng hư danh như thế cả.”

Ly Hoán cảm thấy mình sắp oẹ tới nơi rồi, một tên vô dụng như thế, thứ thiếu nhất chính là danh tiếng, rõ ràng là phải cần tới cái miệng xiên xỏ cay nghiệt kia của thúc phụ thì mới có thể dạy tên này làm người được. Nhưng nghĩ đến đệ tử Ly thị bị hơi nóng hun người ở đỉnh Hoả Diễm hiện giờ, Ly Hoán lại có chút nhụt chí, trong nhà đã chẳng còn ra hình dạng gì từ rất lâu rồi.

Mặc Trì vịn cánh tay của hắn, an ủi mà bóp một cái.

Bạch Bình tiếp tục nói: “Nếu Trúc tiên sinh đã không muốn đi thẳng vào chủ đề, vậy thì ta để nói thẳng luôn nhé. Diệu Tước Đế Quân rất tôn kính Trúc tiên sinh, vốn chẳng hề muốn quấy rầy đến việc học ngày thường của Học phủ Trường Sách, nhưng gần đây giới Tu Chân lại thật sự loạn lạc quá rồi, tiên sinh thân là một người bác học, cũng không thể cứ trốn mãi ở trong nơi núi rừng này vào thời điểm này được.”

Trúc Nghiệp Hư hỏi: “Giới Tu Chân có loạn lạc ở đâu?”

Bạch Bình đáp: “Nơi nào trong giới Tu Chân cũng loạn lạc hết cả.”

Câu này trái lại không hề giả chút nào, giới Tu Chân quả thật rất loạn lạc, nhưng không loạn vì yêu tà, mà là loạn ở Nhàn Âu Tông, loạn ở nịnh nọt, loạn ở chỗ kẻ nào cũng ôm mục đích riêng của mình, loạn ở Điện Vàng Hàn Sơn, kiểu loạn thế này, cho dù đệ tử của Học phủ Trường Sách có dốc hết sức lực ra thì cũng làm được gì không?

Bạch Bình dứt khoát xé toang lớp mặt nạ: “Trúc tiên sinh đã bệnh ba bốn tháng rồi, xem ra cũng không thể khoẻ lên được trong một lúc nhất thời, nhưng đại kế chém yêu của Đế Quân lại không thể bị dở dang trong một lúc nhất thời này được. Học phủ này của mấy người cứ cách ba năm là lại tuyển chọn một lần, dường như đã vơ hết tất cả các thiếu niên lang thiên tài vào rồi, vậy thì nên đứng ra lúc muôn dân gặp nạn, có lý nào lại trốn trốn tránh tránh như thế này. Cho nên Trúc tiên sinh à, nếu ông không muốn phối hợp, không phải, nếu ông còn cần dưỡng bệnh, vậy thì để ta mang hết những học sinh này đi trước thôi.”

“Bạch tông chủ!” Bên trong nhóm học sinh có người lớn tiếng đặt câu hỏi, “Xin hỏi Bạch tông chủ, sau khi nhóm chúng ta rời núi thì sẽ được sắp xếp cho đi đến đâu để chém yêu?”

Bạch Bình suy nghĩ một chút: “Cô Hải Thành.”

Học sinh nọ nói: “Đã mười tám năm không có yêu tà xuất hiện ở Cô Hải Thành rồi, bây giờ Hàn Mai Tông đang trấn thủ ở đấy, hình như cũng không thiếu người lắm.”

Bạch Bình nhíu mày, lại nói: “Vậy thì đến Thu Lương Thành.”

“Thu Lương Thành cũng sóng êm gió lặng giống vậy gần ba mươi năm nay rồi.”

“Thương Ngọc Thành!”

“Thương Ngọc Thành đã sớm sáp nhập vào Phi Châu Thành vào bảy mươi năm trước, với lại cũng chẳng có yêu tà, bây giờ đang được Đại Kỳ Tông trấn thủ.”

“…”

Ly Hoán cười lạnh: “Cho nên ngay cả một cái cớ mà tên cẩu tặc này cũng chẳng thèm suy nghĩ cho kỹ càng, cứ thế mà đã vội vã chạy đến đây à?”

Mặc Trì: “Được rồi, Tiêu Đình phản bác liên tục như thế, sợ là phải lãnh xui xẻo mất.”

Tiêu Đình là tiểu công tử của Tiêu thị ở Thải Luyện Thành, tuy bối cảnh không được xem là hùng hậu, nhưng lại có tính cách ngay thẳng và trung dũng, thứ hắn không chịu được nhất là có người khinh thường Trúc tiên sinh. Hắn nhìn Bạch Bình đi đến trước mặt mình, không kiêu ngạo cũng không tự ti mà nói: “Bạch tông chủ, những thành trì ấy quả thật không cần thêm người đến.”

Bạch Bình nhìn dò xét từ đầu xuống chân, dùng giọng điệu mỉa mỉa mà nói một câu: “Giới Tu Chân sắp xếp nhân thủ như thế nào, vậy mà ngươi lại dò la được rõ quá ấy nhỉ.”

“Bạch tông chủ cũng mới nói rồi, đệ tử của Học phủ Trường Sách nên lấy thiên hạ làm trọng.”

“Chỉ là vì ôm thiên hạ trong lòng thôi à? Ta thấy là chưa hẳn đâu.” Bạch Bình nói, “Gần đây liên tục có yêu tà công phá phòng tuyến bên ta, ta và Đế Quân đều cực kỳ thắc mắc, không biết tin tức truyền ra từ đâu, vị này… đúng rồi, ngươi tên là gì?”

“Tiêu Đình, đến từ Thải Luyện Thành.”

“Tiêu công tử, chuyện này không có liên quan gì đến ngươi chứ?”

“Bạch tông chủ!” Trúc Nghiệp Hư cắt ngang đoạn đối thoại, “A Đình vẫn luôn ở bên cạnh ta trong mấy tháng này.”

“Cho dù có ở bên cạnh thì cũng phải thẩm tra, chẳng qua, Trúc tiên sinh cứ yên tâm đi, nếu thẩm tra không ra cái gì thì ta sẽ trả nguyên người lại cho ông.” Bạch Bình vẫy tay một cái, lập tức có đệ tử Nhàn Âu Tông bước đến bắt người. Học sinh của Học phủ Trường Sách nào chịu để cho đồng môn bị sỉ nhục oan uổng thế này được, đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ, cản ở trước người Tiêu Đình.

“Lớn mật!” Bạch Bình giận điên lên, “Trong mắt các người còn có Điện Vàng Hàn Sơn không hả!”

Chúng học sinh siết chặt chuôi kiếm trong tay, gần như chẳng thèm quan tâm gì nữa, chỉ muốn chém tên chó cậy thế chủ này. Thôi Vọng Triều trốn ở đằng sau cây ở trong rừng mà cũng sốt ruột đến quéo cả lòng mề, hắn muốn chạy ra giúp, nhưng lại không biết phải giúp như thế nào, mắt thấy hai bên sắp lao vào nhau đến nơi rồi, giờ mà còn không lao ra thì đợi đến lúc nào nữa? Hắn quyết tâm mà giậm chân một cái, mặc kệ hắn ta là ba bảy hay hai mươi mốt, mình cứ ra ngoài giả ngây giả dại trước đã, làm dịu bầu không khí lại là được! Quyết định xong, Thôi tiểu công tử vừa định xông ra ngoài thì lại bị một kết giới bằng lá trúc cực mảnh đánh trúng vào đầu gối, trong một lúc cũng không thể nhúc nhích được.

Thôi Vọng Triều: “…”

Trúc Nghiệp Hư lắc đầu ở xa xa với hắn, ra hiệu ý bảo hắn cứ bình tĩnh đừng nóng nảy, bảo vệ bản thân mình quan trọng hơn, sau đó lại mở miệng: “Bạch tông chủ hiểu lầm rồi, là ta giao cho A Đình đi thu thập tất cả những tư liệu ấy, còn nữa, gần đây Học phủ Trường Sách vẫn luôn ở sâu trong Nguy Sơn, cũng không phải vì muốn trốn tránh nhiệm vụ chém yêu, mà là đang nghiên cứu một loại trận pháp mới.”

“Trận pháp gì?”

“Kỳ Phong Trùng Điệp, tuyệt diệu vô song, yêu tà có xảo quyệt hơn nữa cũng khó mà chạy thoát được, nhưng nếu muốn phát huy được hoàn toàn uy lực của trận pháp này, thì không thể thiếu dù chỉ một đệ tử trong ba mươi đệ tử của học phủ.”

“Trúc tiên sinh nhọc tâm rồi.” Bạch Bình nói, “Nhưng hiện giờ giới Tu Chân lại không có nhiều yêu tà xảo quyệt như thế, theo ta thấy ở đây có tới cả thảy ba mươi người, thiếu một người cũng không sao cả đâu nhỉ, cứ đi theo ta chia nhau ra chém yêu trước đi, đừng tiếp tục luyện cái trận pháp Phong gì gì đó nữa.”

Ly Hoán đã hoàn toàn không muốn nói lý lẽ với tên vô dụng trơ tráo, nói chuyện trước sau mâu thuẫn, ăn xong lại nôn, nôn rồi lại nuốt vào này nữa, trong lòng chỉ muốn đánh bể cái đầu chó này.

Trúc Nghiệp Hư lại nói: “Có chứ.”

Bạch Bình hỏi tiếp: “Có ở đâu?”

Trúc Nghiệp Hư đáp: “Dã Phong Độ.”

Một câu này được nói ra, học sinh Học phủ Trường Sách cũng vậy, Bạch Bình cũng vậy, thậm chí là Thôi Vọng Triều bị dính chặt cứng ở trong rừng cũng vậy, ai cũng kinh hãi không thôi.

Dã Phong Độ, chẳng phải chính là Dã Phong Độ mà khi trước Hà Quy bị xử phạt đến đó chèo thuyền sao? Nơi đấy là một nơi tối tăm không có ánh mặt trời, mưa gió giăng kín chân chính, chẳng qua bởi vì yêu tà ở bến đò nơi ấy đều bị nguyền rủa vây khốn, không có cách nào đi đến chỗ khác được, hơn nữa chỗ đó lại là một nơi nửa hư vô không có gốc rễ, vậy nên tạm thời không nằm trong kế hoạch chém yêu của Điện Vàng Hàn Sơn.

Khoé miệng của Bạch Bình nhếch lên một cái: “Chỗ quỷ quái như thế thì chém được cái gì?”

Trúc Nghiệp Hư đáp một cái mạnh mẽ: “Yêu tà chính là yêu tà, cho dù có sinh ra ở đâu, có hình dáng như thế nào, thì đều phải giết hết.”

Câu này là do Diệu Tước Đế Quân nói, đương nhiên Bạch Bình không thể phản bác được.

Hắn ta bị nghẹn đến nghẽn lòng, hồi lâu sau đó mới nói một cách căm hận: “Được, vậy các người tự chọn đi, là muốn theo ta đến Điện Vàng Hàn Sơn, hay là đến Dã Phong Độ chịu tội, bây giờ quyết định luôn đi!”

Lời còn chưa dứt, tất cả học sinh đã đồng loạt đứng ở sau lưng Trúc Nghiệp Hư.

Thôi Vọng Triều ở trong rừng: Tuy không nhúc nhích được, nhưng nước mắt vẫn kịp lòng vòng trong mắt không chậm phát nào.

/Hết chương 101/

.

Cực Phẩm: Tốp com mần bên Tấn Giang

Hà Quy: Đoàn mình nhiều người ghê.JPG

Bình Luận (0)
Comment