Toà Thành Trong Mây - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 103

CHƯƠNG 103

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Gió thổi lượn qua cả ngọn núi.

Phong Khiển Tuyết lại kiên nhẫn chờ thêm một lát, thấy Tạ Nhận vẫn xoay lưng về phía mình như cũ, chẳng nhúc nhích gì, bèn nhắc: “Nếu ngươi không định nói gì, vậy thì ta quay về ——”

Còn chưa kịp nói xong một chữ cuối cùng thì cả người đã rơi vào trong một chiếc ôm quyện chặt. Tạ Nhận siết chặt cánh tay, lòng bàn tay thì đỡ lấy sau đầu của đối phương, trong lòng được nỗi mừng rỡ kinh ngạc và ngẩn ngơ cuộn trào mãnh liệt lấp đầy: “A Tuyết.”

“Đây.”

Tạ Nhận cúi đầu xuống, dùng bờ môi khô ráo sượt lên mái tóc đen ánh mềm mại kia, có biết bao nhiêu câu từ nghẹn ở nơi cổ họng, song lại không biết phải thốt lên làm sao, chỉ có thể ôm người vào trong lòng càng thêm chặt hơn. Phong Khiển Tuyết yên lặng để cho hắn ôm một hồi lâu, sau đó mới nói: “Thiên đạo trưởng đã chữa khỏi linh mạch bị tổn thương cho ta rồi.”

Sau khi nghe được ba chữ “Thiên đạo trưởng”, cuối cùng Tạ Nhận cũng chậm chạp nhận ra, vậy là vội vàng thả tay. Mà Thiên Vô Tế cũng vô cùng biết ý, mãi đến khi hai người đã đứng thẳng đâu ra đó rồi thì mới chậm rãi bước ra từ trong hang động, trên tay ông còn cầm một con châu chấu cỏ, râu thì dài, môi thì đỏ ưng ửng, khí thế oai phong nhường nào.

Nhìn thấy ái tử, Tạ Nhận lập tức giơ tay ra nhận.

Kết quả Thiên Vô Tế lại rụt tay về sau, dời Tạ Đại Thắng ra đằng sau mình, trông có vẻ như đã sinh ra tình cảm với con châu chấu cỏ này rồi vậy. Phong Khiển Tuyết nói: “Ở trong động ba năm, ta mê man hơn phân nửa thời gian, may mà có đạo trưởng chăm sóc.”

“Thượng Tiên không cần phải khách khí làm gì.” Thiên Vô Tế nói, “Bây giờ linh mạch đã không sao nữa, Thượng Tiên muốn làm gì thì cũng dễ dàng hơn.” Thật ra ông còn định hỏi những chuyện xảy ra ở bên ngoài, nhưng lại cảm thấy dường như mình nên cho đôi tiểu tình nhân đã xa cách lâu ngày này một thời gian, bèn xua tay, mang theo châu chấu cỏ đi về chỗ ở trước. Tạ Nhận nhìn trưởng tử đang lắc lư đung đưa đằng sau lưng Thiên Vô Tế, hỏi: “Thiên đạo trưởng định nhận nhi tử làm đồ đệ à?”

Phong Khiển Tuyết cười đáp: “Hồi đầu đạo trưởng còn luôn chê nó xấu, chắc là sau này vì nhìn hoài quen rồi nên cũng thuận mắt hẳn, ông ấy còn giúp bện cho nó chắc lại nữa đấy.”

Tạ Nhận lại nắm hai tay của y lần nữa, vê nắn từ đầu ngón tay cho đến lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Vừa nãy ta không dám hỏi.”

“Không dám hỏi về linh mạch của ta à?” Phong Khiển Tuyết nhoẻn miệng, nhìn đôi mắt của hắn, “Vậy giờ ngươi không cần hỏi nữa đâu, Thiên đạo trưởng chăm sóc ta tốt lắm. Vốn ta cũng định hỏi một câu, rằng ba năm này của ngươi trôi qua như thế nào, nhưng bây giờ nhìn thấy thế này, dường như ta cũng không cần hỏi.”

Phóng mắt nhìn bốn phía, linh diễm đang cuồn cuộn quét ngang qua bầu trời, quét ngang qua mặt đất, ngọn lửa l**m láp qua từng tấc thổ nhưỡng trên đảo, nhưng lại không thiêu đốt một ngọn cỏ, một sinh linh nào, chỉ giống như ánh nắng dịu nhẹ bao phủ vạn vật, theo gió, cũng theo từng bước nhảy lên nhảy xuống của Bạch Nha mà phừng cao lên, nhẹ nhàng bay lượn như những cánh bướm lập loè chớp tắt.

Phong Khiển Tuyết hỏi: “Sao làm được thế?”

Tạ Nhận đáp: “Nghĩ phải nhanh chóng dắt huynh rời khỏi đây, cho nên không dám lười biếng chút nào cả.”

“Chỉ cần nhớ tới ta mà có thể có được tiến bộ một ngày ngàn dặm như thế này à?”

“Còn có Tiên Tôn và hai vị sư huynh nữa, cũng thường phái chim gỗ đưa sách cổ đến đây.”

Phong Khiển Tuyết móc ngược lại ngón tay: “Không gọi là hai vị Thượng Tiên nữa, mà giờ là hai vị sư huynh, xem ra tiến bộ trong ba năm này của ngươi không chỉ ở mỗi tu luyện đâu thôi nhỉ.”

Tạ Nhận cũng cười, rút một tay ra, cẩn thận vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối của y: “Ba năm này sao, thật ra bên ngoài rất yên ổn, đầu của yêu tà chồng chất thành núi, không có tai hoạ do tà ma gây ra nữa, thành trấn thôn xóm đều không cần đóng cửa vào ban đêm, mọi thứ đều rất trật tự.”

“Vậy đã có động tĩnh gì của ‘Một con đại yêu cuối cùng giữa đất trời’ chưa?”

“Tạm thời còn chưa có.” Tạ Nhận nói, “Bên phía Điện Vàng Hàn Sơn cũng không nhắc lại chuyện đó nữa, hẳn là có liên quan đến việc thanh kiếm Chúc Chiếu bị gãy.”

Phong Khiển Tuyết khẽ nhíu mày: “Chúc Chiếu bị gãy?”

“Đúng thế, hơn nữa còn gãy ngay trước mắt bao người.” Tạ Nhận kéo y ngồi xuống một tảng đá, “Tháng Một năm nay, các tông môn đến Điện Vàng nghe giảng như thường lệ, hình như là vào một buổi sáng sớm thì phải, mọi người xếp hàng ngay ngắn, có hơn mười ngàn đôi mắt ở hiện trường.”

Sau đó Chúc Chiếu bỗng gãy mất, là gãy ngang lúc Diệu Tước Đế Quân đang nói dõng dạc và hùng hồn nhất, vài ba khúc rơi xuống đất vang lên từng tiếng “linh kinh leng keng”, khiến cho mặt đất phủ đầy ánh sáng vàng kim bể ra hố sâu và nứt nẻ. Biến cố đột ngột xuất hiện này khiến cho cả toà Điện Vàng choáng váng không thôi, ai mà chẳng biết, từ sau khi Tạ Nhận phản bội chạy trốn thì Diệu Tước Đế Quân vẫn luôn muốn dùng máu yêu để tôi luyện hồn kiếm lần nữa, nhưng hôm nay… Hành động của thanh kiếm này, có khác gì tự vẫn là bao?

Diệu Tước Đế Quân cầm phần chuôi đã gãy trong tay, mặt mày tái mét.

Tin tức truyền ra khỏi Điện Vàng thì lời ong tiếng ve lại càng không thể khống chế hơn. Thanh kiếm không hề cùng huỷ với loạn thế và yêu tà, mà là tự gãy một cách chẳng hiểu ra sao ngay lúc được xem là một thời đại thịnh thế thái bình và yên ổn nhất trong mấy ngàn năm qua của giới Tu Chân… Đương nhiên, cũng không phải là không có cách để ráng vớt vát được mặt mũi, ví dụ như Bạch Bình vậy, trước tiên là phái đệ tử đến mọi nơi loan tin thế này, nói rằng Chúc Chiếu gãy là bởi vì đang thịnh thế không hề có yêu tà, mà đã không có yêu tà thì cần kiếm làm gì nữa? Cho nên, đây chính là một dấu hiệu tốt lành báo hiệu sự an yên ngàn đời.

Tạ Nhận nói: “Nhưng khổ nỗi, tin tức về ‘Một con đại yêu cuối cùng giữa đất trời’ cũng là do cùng một nhóm người này loan tin ra ngoài, kiểu giải thích gượng gạo như thế, thôi thà đừng nói gì thì hơn, nói ra lại còn khiến cho mọi người chế giễu trong tối hồi lâu.”

Phong Khiển Tuyết suy nghĩ một hồi: “Vậy ngươi thấy thế nào về việc trường kiếm gãy như thế?”

“U Huỳnh đã huỷ rồi, đương nhiên Chúc Chiếu sẽ không muốn tồn tại một mình trên thế gian này nữa.” Tạ Nhận nói, “Chuyện của kiếp trước đã xong rồi, kiếp này đổi thành huynh và ta cùng nhau tiếp tục sống cho thật tốt.”

Phong Khiển Tuyết cười cười, nghiêng người tựa vào vai hắn: “Ừ, sống cho thật tốt.”

Trong bụi cỏ vang lên từng tiếng “loạt xoạt”, Bạch Nha thò nửa cái đầu ra, trên đuôi còn đang móc lấy đốm lửa. Nó thắng ở chỗ màu lông, đen tới phát sáng, cho nên tuy mới xông “ầm ầm” ra từ trong ụ đất, thì lúc này trông vẫn bóng loáng không dính nước như cũ, phơi phới đầy sức sống.

Phong Khiển Tuyết mỉm cười giơ tay ra.

Bạch Nha lập tức thân thiết bay nhào tới trong lòng, “bộp” một cái, lập tức để lại một vết bùn to tướng trên vạt áo trắng muốt như tuyết kia.

Nụ cười của Phong Khiển Tuyết xịt keo cứng ngắc.

Tạ Nhận lập tức rũ sạch quan hệ: “Chuyện này không hề liên quan đến ta!”

Phong Khiển Tuyết hỏi: “Vậy thì liên quan đến ai, ta đấy à?”

Tạ Nhận: “…”

Phong Khiển Tuyết xách ái nữ lên bằng phần da sau gáy rồi đứng dậy: “Quay về chỗ ở trước đi, sau đó ta lại tính sổ chuyện này với ngươi sau.”

“Mới vậy mà đã về rồi à?” Tạ Nhận chạy đuổi theo, “Chúng ta còn chưa nói được đến đâu mà, ta còn chưa kịp hôn huynh nữa đó!”

“Mới nãy đã ngồi trò chuyện lâu như thế rồi, ngươi còn không hôn thì giờ trách ai?”

“Không phải hồi nãy đang nói chuyện nghiêm túc à, nào có đang nói tới Điện Vàng Hàn Sơn mà lại hôn hít gì được.”

“Kệ đấy.”

“A Tuyết!”

Tạ Nhận giơ tay muốn kéo y, lại bị Phong Khiển Tuyết nghiêng người né đi, tay phải thuận thế rút kiếm Tiêu Dao ra, ôm lấy ái nữ rồi ngự kiếm bay đi, không hề có chút ý định quay đầu đón người theo, để lại Tạ Nhận đứng tại chỗ mà hỗn loạn trong gió, thầm nghĩ, sao cuộc gặp lại sau khi xa cách nhau lâu lắc lâu lơ nó khác với mình nghĩ quá vậy.

Đợi đến lúc hắn loạng choạng quay về chỗ ở thì Phong Khiển Tuyết đã kiểm tra được hơn một nửa bài tập ở trên bàn, y xắn tay áo lên, trong tay đang cầm một trái quả mọng nước. Nghe được tiếng động ở chỗ cửa, lông mày thoáng nhướng lên, như là đang hỏi, sao giờ ngươi mới về?

Tạ Nhận ôm eo y, kéo người đến trước mặt mình: “Vừa gặp lại thì đã ăn h**p ta rồi.”

Phong Khiển Tuyết đưa nửa trái quả còn lại đến bên miệng hắn: “Ăn không?”

Tạ Nhận dùng miệng cắn trái quả đi, tỏ ý nói y ngồi xuống ghế, sau đó thì lấy khăn ra lau khô ngón tay ướt sũng cho y. Thiên Vô Tế đứng ngoài cửa, lùi không xong mà tiến cũng ngại, bất đắc dĩ nói: “Ta còn tưởng là hai vị đã xử lý xong việc nên xử lý lúc ở sau núi rồi chứ.”

Phong Khiển Tuyết mím môi cười, Tạ Nhận gặm xong hết trái quả trong vòng hai ba miếng, làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Xong rồi, đã xử lý xong rồi ạ, xin mời đạo trưởng ngồi.”

Thiên Vô Tế tự kéo một chiếc ghế qua cho mình: “Thế gian nay sao rồi?”

“Không có yêu tà, song cũng chẳng có chuyện vui gì cả, giới Tu Chân giống như một trò chơi ô chữ khô khan vậy, hàng nào nên chứa chữ gì thì đã được định ra trước đó hết rồi, không được phép sửa đổi dù chỉ là một nửa, bằng không thì chính là sai.” Tạ Nhận nói, “Nói cách khác, ai cũng có thể sống một cách an toàn, nhưng đừng hòng có ai nghĩ tới việc được sống một cách vui sướng và tuỳ ý cả.”

So sánh như thế, Học phủ Trường Sách bị đày đến Dã Phong Độ đã trở thành một sự tồn tại tương phản hoàn toàn với những người còn lại —— Dường như ngày nào bọn họ cũng gặp phải nguy hiểm, yêu tà, sóng lớn, gió bão, sấm sét, phòng ở mà mình cực nhọc dựng lên lại bị bật ngược một lần rồi lại một lần, bị thương lại càng là một chuyện thường xảy ra, nhưng ở trong hoàn cảnh khó khăn sống chết khó nói như vậy, tinh thần lại vô cùng tự do tự tại, mọi người không phải lo lắng đến việc lỡ miệng, cũng không cần phải lo lắng có sứ giả của Điện Vàng bỗng tìm tới cửa mà chẳng hiểu ra sao, tuy không có sách vở, nhưng cũng có thể ngồi sum tụ quanh tiên sinh, nghe ông giảng dạy, dùng tiếng sách xua tan đi những luồng gió yêu tà và lớp sương mù dày đặc.

Thiên Vô Tế lắc đầu: “Nghe vào thì lại có vẻ trong hoạ gặp phúc.”

Tạ Nhận “xuỳ” một tiếng: “Đúng là trong hoạ có phúc, chẳng qua Học phủ Trường Sách không tiện độc chiếm phần phúc này, dù sao thì cũng phải chia cho những người khác một ít.”

Phong Khiển Tuyết suy đoán: “Ngươi nói đến Bạch Bình đấy à?”

“Ngoại trừ hắn ta ra thì còn ai vào đây nữa.” Tạ Nhận nói, “Sau khi Bạch Bình chiếm đoạt học phủ, cũng bắt đầu mở rộng chiêu sinh các học sinh trong thiên hạ, chê Học phủ Trường Sách nghe không xuôi tai, lại lấy một cái tên khác, đặt là Học phủ Lâm Lang.”

Trái lại thì đặt tên không tệ đấy, song chuyện này lại quá hoang đường đi, ai trong giới Tu Chân mà chẳng biết tên họ Bạch kia là một tên vô dụng chẳng có học thức gì, một người như thế lại đi mở trường dạy học, có nứt vỡ trời thì cũng chỉ có thể dạy ra được một nhóm dốt đặc cán mai “dột nhà dột sức” mà thôi, nhưng như thế thì đã sao? Chỉ cần Bạch Bình vẫn là tâm phúc của Diệu Tước Đế Quân như cũ, cho dù chẳng biết được nửa chữ, nhưng vẫn sẽ có người vì muốn nịnh nọt mà gửi tử đệ nhà mình đến, cứ thế qua ba năm, Học phủ Lâm Lang cũng càng mở càng lớn, Bạch Bình cũng thành lập được một đội ngũ ba trăm người, với bên ngoài thì gọi là “Tài tử Kim Giới” (1), hắn ta tự cho mình là người đứng đầu của nhóm tài tử này, trình bộ úng não sáng trưng trưng vậy luôn.

(1) “Kim Giới” đi kèm với “Kim Giới Lâm Lang”, trong đó hai chữ “Lâm Lang” đã được dùng đặt tên cho học phủ. “Kim Giới Lâm Lang” là một tác phẩm nghiên cứu về kim thạch học do Đô Mục biên soạn vào thời Minh, hoàn thành vào niên hiệu Hoằng Trị (Baidu).

Phong Khiển Tuyết nói: “Bằng vào mấy hành động kỳ quặc nhàm chán này của hắn, có thể thấy thiên hạ đúng là thái bình thật.”

“Huynh thấy kỳ quặc nhàm chán vậy thôi, nhưng Bạch Bình lại hưởng thụ lắm đấy, ba năm trước thì còn là ‘Nam Trúc Bắc Bình’, bây giờ thì đã là ‘Tài trong thiên hạ gom thành một thạch, Bạch Bình ôm trọn một thạch (2) ấy luôn’, nhìn xem, ngay cả hai đấu (3) cũng chẳng muốn xì ra.”

(2) và (3): Thạch là một đơn vị đo lường cổ của Trung Quốc, được dùng để trọng lượng hoặc dung tích. Một thạch bằng mười đấu (Baidu).

Phong Khiển Tuyết: “Ha ha ha ha ha ha ha.”

Tạ Nhận dở khóc dở cười: “Ta vốn còn thấy tức vô cùng, nhưng thấy hắn ta có thể chọc cho huynh cười một tiếng như thế, vậy miễn đi.”

“Đừng, ta cười thì cười vậy thôi, nhưng vẫn nên giải quyết loại tiểu nhân này càng sớm càng tốt.” Phong Khiển Tuyết nói, “Để ta viết một lá thư gửi đến Tiên phủ Thanh Ái, để cho sư phụ và sư huynh nhanh chóng đến đây.”

Tạ Nhận gật đầu: “Ừ.”

Ba người lại nói về chuyện bên ngoài một hồi, Phong Tiểu Phi gục xuống bàn ngất ngây ngất ngất, cũng chẳng biết đã mơ bao nhiêu giấc mộng rồi, bỗng nhiên mơ mơ màng màng bị bỏ vào trong một chậu nước ấm.

Nó xù lông ngay lập tức, giãy giụa muốn chạy trốn ra ngoài!

“Không được nhúc nhích!” Phong Khiển Tuyết dùng hai tay đè nó xuống, nhíu mày, “Con bẩn chết đi được.”

Phong Tiểu Phi nôn nóng xoay đầu liên tục, bốn cái móng vuốt đạp nước khiến cho từng giọt nước óng ánh bay ra, nó ráng sức duỗi dài cái cổ ra, cố gắng tìm kiếm được một chút sự giúp đỡ, kết quả không những Tạ Nhận không coi như không thấy gì, mà còn vung tay thả một sợi linh diễm ra rồi biến thành một sợi dây thừng, sau đó trói nó lại thật chặt.

“…”

Phong Khiển Tuyết nhìn nước đen sóng sánh trong chậu, muốn nói lại thôi, lại nuốt cả trăm câu nói vào.

Tạ Nhận chột dạ ngồi xổm ở bên cạnh y, gục đầu lên đầu gối của người trong lòng: “Không phải là do ta… bận rộn lắm sao, với lại nó tự mình l**m được mà, hôm nay là trường hợp ngoại lệ, tại tro hôm nay to quá, thật đó.”

Hai người một nhấn một trói, liên tục đổi liền tù tì ba chậu nước, quả thực là đã tắm cho ái nữ như nàng Trương Phi mạnh mẽ vui vẻ hừng hực thành một quả cầu lông sầu não ướt nhèm nhẹp, nó cuộn tròn đuôi lại, rồi  chui vào trong ổ l**m lông. Cả người Phong Khiển Tuyết cũng ướt hết hơn một nửa, y cởi ngoại bào ra rồi treo ở một bên, còn chưa kịp c** th*t l*ng thì đã có một bàn tay xoa nhẹ vào eo.

Tạ Nhận kéo y qua: “Ta dẫn huynh đi ngâm suối nước nóng nhé.”

Phong Khiển Tuyết hỏi: “Chỉ ngâm suối nước nóng thôi à?”

Tạ Nhận nói: “Thì còn nói này nói nọ thêm chút nữa.”

Phong Khiển Tuyết cười, ngả người dựa vào trong lòng hắn: “Được, vậy hai ta đi ngâm suối nước nóng thôi, rồi nói này nói nọ một chút.”

Nỗi nhớ nhung không gặp ba năm, ban ngày thì bị chuyện quan trọng áp xuống, cũng chỉ có thể đến lúc trời tối người yên như thế này thì mới có thể quấn quýt lấy nhau như từng nhành dây leo. Hồi trước Tạ Nhận đã sắp xếp lại suối nước nóng một lần nữa, sắp đặt rất nhiều hoa cỏ và cây cối màu trắng bạc, lại càng trông như thế ngoại đào nguyên hơn. Hắn nắm lấy cổ tay của Phong Khiển Tuyết, lại không yên tâm mà cẩn thận kiểm tra một lần nữa, vết thương ở giữa cổ tay vẫn còn để lại sẹo, nhưng may là linh mạch đã khôi phục lại như xưa.

Phong Khiển Tuyết nói: “Tiếc là kiếm của ta nát mất rồi.”

Tạ Nhận nói: “Nhị sư huynh có rèn một thanh kiếm mới cho huynh, lần này là dùng ngọc Tuyết Điên Minh, còn nhẹ nhàng và linh hoạt hơn thanh kiếm lúc trước, cũng thiên về gọi tuyết dẫn gió, vậy nên lúc huynh dùng hẳn sẽ rất thuận tay, nhị sư huynh còn nói, lần này sẽ không đặt tên là ‘Mây Chẻ Trăng Ló Hoa Lay Bóng Lượn’ nữa.”

“Vậy thì gọi là gì?”

“Hình như còn chưa kịp đặt tên đâu.”

Thì ra là còn chưa kịp đặt. Phong Khiển Tuyết bảo: “Vậy ngươi đặt một cái tên đi.

“Ta hả?” Lúc trước Tạ Nhận muốn để cho y tự mình chọn, nhưng lại nghĩ lần nữa, to đùng một thanh kiếm to!

Thế là hắn không tiếp tục từ chối một cách khách khí nữa, nghiêm túc suy nghĩ: “Kiếm của ta tên là Tiêu Dao, mà trong [Tiêu Dao Du] (4) có một câu, phù dao nhi thượng cửu vạn lý (5), không bằng đặt tên cho kiếm của huynh là ——”

(4) Tiêu Dao Du là một tác phẩm của Trang Tử.

(5) Câu này nghĩa là mượn gió lốc mà bay lên cao chín vạn dặm.

“Cửu Vạn à?”

Tạ Nhận nuốt hai chữ “Phù Dao” xuống: “Huynh thích Cửu Vạn à?”

Phong Khiển Tuyết đáp: “Thích.”

Tạ Nhận vứt luôn nguyên tắc: “Được, vậy cứ đặt là Cửu Vạn đi.”

Phong Khiển Tuyết rất hài lòng với cái tên mới này, Cửu Vạn, nghe êm tai lắm.

Tâm trạng của Tạ Nhận khá phức tạp, cuối cùng chỉ có thể an ủi bản thân, cũng được mà, còn đỡ hơn To Đùng nhiều.

Thật ra trong ba năm này, Phong Khiển Tuyết cứ tỉnh tỉnh mê mê ở trong động, cũng chịu không ít đau khổ, vốn định ra ngoài rồi thì sẽ than phiền cho đã, nhưng lúc này khi nhìn thấy người trong lòng, lại cũng chẳng muốn nói gì hết, chỉ tìm một tư thế thoải mái nhất ở trước người hắn, vậy là mơ mơ màng màng mà chợp mắt. Có lẽ đoạn thời gian tiếp theo còn phải xử lý rất nhiều chuyện vụn vặt, nhưng ít nhất là vào giờ khắc này, cả người của y đều thả lỏng và an nhàn, như một đám mây mềm mại vậy, cũng giống một bé mèo lười biếng.

Tạ Nhận hôn lên tai y, nói câu được câu chăng, dỗ dành cho người đi vào giấc ngủ.

Mấy ngày sau đó, hai người đều cùng tu luyện ở sau núi. Đối với Diệu Tước Đế Quân mà nói, chuyện Chúc Chiếu tự hủy ở trước mặt mọi người là một chuyện không chịu đựng nổi và đầy nhục nhã, đối với Tạ Nhận mà nói thì lại như là một loại điềm báo và tiên đoán tốt, bởi vì điều này đại biểu cho một loại phó thác hoàn toàn. Nếu như nói hồn kiếm Chúc Chiếu vào ba năm trước đây là một chốt mở không thể điều khiển được, thắng được đối phủ cũng toàn nhờ vào vận may của thiếu niên khi mở nó ra, như thế thì hồn kiếm Chúc Chiếu vào ba năm sau lại chính là bản thân của Tạ Nhận.

Phong Khiển Tuyết nói: “Chúng ta có thể rời khỏi chỗ này rồi.”

“Ít nhất thì thử kiếm mới một chút đã.” Tạ Nhận nói, “Nhìn kìa, Tiên Tôn và mọi người đến rồi.”

Mộc Phùng Xuân ôm thanh kiếm ngọc mới ở trong lòng, dùng tư thế hiên ngang mà đạp gió đến đây, trong lòng mừng rỡ  khôn xiết.

“Đây đây đây, Tiểu Tuyết, nhìn xem sư huynh rèn ra được một thanh kiếm mới ‘Thiên Hạ Không Gì Là Không Thể’ cho đệ này!”

Phong Khiển Tuyết nói: “Khó nghe quá à.”

/Hết chương 103/

Bình Luận (0)
Comment