Toà Thành Trong Mây - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 62

CHƯƠNG 62

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Có lẽ câu “Lết được một tấc lại muốn la l**m thêm một thước nữa” sinh ra là để miêu tả Tạ Nhận lúc này, hắn chẳng muốn thả người thương ở trong lòng ra chút nào cả, cứ như là tiểu hài tử ngậm kẹo vậy, chốc chốc lại lôi ra l**m một cái. Phong Khiển Tuyết vốn muốn chiều hắn, nhưng phía sau thật sự chịu không nổi nữa, bèn nói: “Ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe đi.”

Rốt cuộc Tạ Nhận cũng chịu dừng một lát: “Chuyện xưa?”

“Ví dụ như chuyện lúc nhỏ của ngươi đó.” Phong Khiển Tuyết ngồi dậy một chút, “Chắc Tạ phủ không có gia quy nghiêm khắc gì đâu nhỉ, có phải lúc nhỏ ngươi sống vui vẻ lắm phải không?”

“Bây giờ ta sống cũng vui vẻ mà.” Tạ Nhận để y gối lên cánh tay mình, “Khi còn nhỏ đó hả, phụ thân và mẫu thân thương ta lắm, cũng nuông chiều ta nữa, chiều đến độ ta ngang ngược một cõi luôn, quậy cho cả thành Hạnh Hoa phải gà bay chó sủa ầm ầm. Thế là có người quở miệng nói vậy này, bảo là kiểu gì khi ta lớn lên cũng là cái mầm tai hoạ, ai lại ngờ được ta vẫn rất đoan chính, chắc là giờ mấy người đó tức ói máu luôn rồi.”

Mà lúc này lại còn có thêm uy danh dẫn lửa đốt tận trời phủ kín đỉnh Hoả Diễm, g**t ch*t Cửu Anh, đợi đến khi tin này mà truyền đến tới thành Hạnh Hoa thì kiểu gì phu phụ Tạ phủ cũng phải đắc chí nở mày nở mày một thời gian dài.

Tạ Nhận tiếp tục nói: “Huynh chưa gặp phụ thân ta đấy thôi, chứ ông ấy biết chọc tức người ta lắm, lần nào ta làm được gì ra trò thì ông ấy sẽ mở tiệc linh đình cả thành luôn, ai mà bình thường hay mắng ta dữ nhất thì ông ấy lại càng phải xếp cho người đó lên bàn cao nhất. Nếu người đó mà không tới dự tiệc được, lấy lý do là cơ thể không khoẻ thì ông ấy sẽ khua chiêng gõ trống mang rượu vàng và thịt heo tới tận cửa nhà luôn, dùng lý do mỹ miều lắm cơ, bảo là đến thăm bệnh.”

Nghe vào là có thể đoán được là một gia đình rất hoà thuận vui vẻ, Phong Khiển Tuyết dựa vào trong lòng hắn, “Chẳng trách nuôi được ra một nhi tử hoành hành bốn phía như ngươi.”

“Vậy… huynh thì sao?” Tạ Nhận dùng đầu ngón tay sờ nhẹ lên chóp mũi y.

“Ta không có phụ mẫu, từ khi bắt đầu có trí nhớ thì bên cạnh cũng chỉ có sư phụ và sư huynh thôi.” Phong Khiển Tuyết nói, “Luyện kiếm, tu hành, dường như ngày nào cũng như ngày nào vậy, nhưng ta lại không thấy tẻ nhạt chút nào. Trong sách thường ghi trần thế là cõi phồn hoa, nói là thế giới bên ngoài có nhiều thứ chơi vui lắm, ta có nhìn thấy thì cũng quên mất, chưa bao giờ muốn chủ động rời khỏi nhà cả.”

Mãi đến khi Mộc Phùng Xuân cảm thấy cứ thế này thì không ổn, tiểu sư đệ mới có bao lớn đâu, sao mà cứ ngáp ngắn ngáp dài liên lìa lịa cả ngày, y chang như một ông lão vậy, thế là tự mình dẫn y xuống núi, mang tiếng là đi chém yêu tà, nhưng phần lớn thời gian thì chỉ toàn du sơn ngoạn thủy, đi ròng rã cả một năm trời, đi từ Nam đến Bắc, đó coi như là lần đầu tiên được lãnh hội cái gì gọi là người ở giữa lòng thế gian.

Tạ Nhận hỏi: “Vậy huynh có thích trần thế này không?”

Phong Khiển Tuyết đáp: “Lúc trước bảo thích thì không thích lắm, bảo không thích thì lại cũng không đúng.”

“Vậy giờ thì sao?”

“Bây giờ trần thế có ngươi rồi.”

Cho nên mới thích, thích đến độ toàn bộ trái tim cũng đượm vị ngọt, cảm thấy cái gì ở trần thế cũng tốt hết, vừa ấm áp lại vừa náo nhiệt, rượu cũng ngọt ngào, ngay cả bàn đu dây cũng nở đầy hoa.

Tạ Nhận ôm chặt y, cúi đầu lại hôn tiếp.

Hai người cứ thế mà dựa vào nhau tỉ tê, nói đến lúc sau thì Phong Khiển Tuyết lại buồn ngủ không chịu nổi nữa, thế là vùi mặt vào trong ngực Tạ Nhận, kéo mền lên phủ đầu, không để ý đến hắn nữa. Cứ nghĩ ngủ thiếp đi thì sẽ được yên ổn, ai ngờ lại mơ thấy lửa cháy hừng hực cả đêm, y bị thiêu đốt đến độ nóng nảy không yên, cả người như muốn tan chảy hết ra, đang sợ hãi quằn quại ở ngay ranh giới sống chết thì lại nghe thấy một tiếng kêu đau truyền tới từ phía bên cạnh, khi mở mắt ra thì ánh nắng mặt trời đã ló dạng rồi.

Tạ Nhận ôm mặt, mũi xót đến độ muốn rớt nước mắt: “Huynh đánh ta này.”

Phong Khiển Tuyết chống người ngồi dậy, cả người đổ mồ hôi lạnh, mặt mày tái nhợt: “Tại ngươi đốt ta đấy.”

Tạ Nhận mờ mịt: “Hả?”

Phong Khiển Tuyết đẩy hắn ra, mình thì bước xuống giường uống nước.

Tạ Nhận tủi thân mếu máo đi theo ở phía sau: “Chắc là huynh nằm mơ đó, A Tuyết, huynh mơ mà cũng tính lên đầu ta nữa.”

Phong Khiển Tuyết kéo cổ áo: “Nằm mơ cũng là do ngươi đè lên người ta đấy, bao giờ thì lên đường?”

“Huynh cũng đang nóng mà, ăn xong rồi đi.” Tạ Nhận nói, “Chúng ta có thể đi đường tắt để đi từ trấn Long Vương cho đến thành Xuân Đàm, nếu may mắn thì còn có thể được đại ưng Thiên Trượng Nhai chở đi một quãng nữa đấy.”

“Đại ưng Thiên Trượng Nhai cũng đâu phải là vật vô chủ đâu, há lại để cho ngươi muốn cưỡi là cưỡi.” Phong Khiển Tuyết đặt chén trà xuống, “Chút đường đi này mà cũng lười, phải bị đòn mới được.”

Tạ Nhận thò tay ra, chẳng hề để ý: “Đây huynh đánh đòn ta đi này.”

Phong Khiển Tuyết bỗng biến ra một chiếc thước ngọc, lại còn đánh hắn một cái thật, Tạ tiểu công tử chẳng kịp chuẩn bị gì cả, nhìn lòng bàn tay ửng đỏ của mình, áp lực tâm lý còn giằng xé hơn nỗi đau thể xác: “Không phải chứ, huynh còn chuẩn bị hình cụ thật luôn ấy hả.”

“Nhị sư huynh đưa cho ta lúc mới xuống núi đó.” Phong Khiển Tuyết nói, “Ta thấy dạo này ngươi đắc chí vênh váo lắm, phải lấy ra để dùng mới được.”

Tạ Nhận đưa tay giơ lên trước mặt y: “Đánh ta đau rồi đó, không dọn đồ được nữa đâu.”

Phong Khiển Tuyết không hề bị lay động: “Khi trước bị Trúc tiên sinh đánh cho đến độ thương tích khắp người, thế cũng có ngăn ngươi xuống sông mò cá được đâu.”

“Sao sư phụ có thể so với huynh được.” Tạ Nhận nói, “Với lại sau khi sư phụ đánh xong rồi á, lúc nào cũng cho ta chút ngon ngọt để dỗ dành hết đó.”

Phong Khiển Tuyết bèn nhích lại gần, mổ một cái trên môi hắn, cho chút ngon ngọt thật.

Kết quả là ngọt đến ngấy người.

Thế là hai người lại sà vào nhau, hôn hít quấn quýt một hồi lâu, mãi đến xế chiều mới đi ra ngoài. Lão bản nương cười hỏi, chắc là trời nóng nên hai vị tiểu tiên sư bị nóng trong người rồi, môi đỏ như thế, hôm qua bảo sao là hôm nay nó thành ra vậy liền, thế này thì phải ăn nhiều chè đậu xanh vào đấy.

Phong Khiển Tuyết kéo Tạ Nhận theo, biến mất như một cơn gió.

Càng cách xa đỉnh Hoả Diễm thì thời tiết lại càng mát mẻ hơn. Cảnh mùa Hè cũng đã trở thành cảnh mùa Thu, hôm đó hai người tới một ngọn núi lớn, Tạ Nhận nhìn thấy có táo hoang trông có vẻ ngon ở ngay vách núi, đang tính đi hái vài quả thì lại có một con chim gỗ đưa tin vỗ cánh bay “phành phạch” tới, tư thế đi đường cứ cắm đầu mà xông lên như thế, hẳn là mang theo một lá thư rất quan trọng.

Phong Khiển Tuyết nhận lấy chim gỗ, mở thư ra xem, thư là do Lạc Mai Sinh gửi đến, nói là hắn đã tra rõ hết tất cả năm mươi đệ tử của Đệ Thập Tam Các Phi Tiên Cư rồi, ngoại trừ bốn mươi chín người trong sạch ra thì chỉ có một người tên là Ô Lưu Tu, lúc đang truy tìm tung tích của thần kiếm Diệt Tung thì còn tự mình đi nghe ngóng không ít thông tin về ba thần kiếm còn lại, rất là khả nghi.

Tạ Nhận hỏi: “Vậy người Ô ố ồ… Ô gì đó giờ đang ở đâu rồi?”

Phong Khiển Tuyết nói: “Chạy trốn mất rồi.”

Tạ Nhận nghe mà câm nín, Lạc Mai Sinh có bản lĩnh thật, này mà cũng được luôn.

Phong Khiển Tuyết đưa lá thư cho hắn: “Đệ tử Phi Tiên Cư đang truy nã tên này rồi, nghe nói là đã chạy tới Đại Cổ Thúy Lĩnh.”

“Đại Cổ Thúy Lĩnh à, vậy thì không ở gần đây rồi.” Tạ Nhận mở bản đồ ra, “Hôm bữa huynh còn chê ta đòi đi đến Thiên Trượng Nhai cưỡi đại ưng của người khác, bây giờ phải đi bắt người rồi, thế chúng ta cũng có thể tới thử chút đúng không? Vậy thì có thể tiết kiệm được không ít thời gian.”

“Nghe nói tính tình của chủ nhân Thiên Trượng Nhai kỳ quái lắm, muốn cưỡi đại ưng của ông ta thì phải chơi cờ thắng ông ta mới được.” Phong Khiển Tuyết hỏi: “Ngươi có biết chơi không?”

Tạ Nhận: “Ta có biết đâu.”

Phong Khiển Tuyết: “Khéo quá, ta cũng không biết.”

Tạ Nhận nắm lấy tay y: “Vậy ta còn có một cách này nè, huynh có muốn nghe không?”

Phong Khiển Tuyết lắc đầu: “Nhìn vẻ mặt này của ngươi, không phải gian trá thì cũng là trộm cướp, không nghe.”

Tạ Nhận cười kéo người bên cạnh qua: “Cũng đâu có xấu xa lắm đâu, tuy hai con đại ưng ở trên đỉnh núi có chủ nhân thật, nhưng cũng không thể trông coi cả ngày được, nếu huynh mà chịu thì ta có cách cho huynh cưỡi liền.”

Phong Khiển Tuyết nghiêng đầu trốn đi: “Nói chuyện thì nói chuyện đi, không được dán lên người ta nữa.”

Tạ Nhận lại không chịu ngồi thẳng, cứ nhướn người dán sát rạt qua, cũng không phải là hắn muốn đi đường tắt thật, mà chỉ muốn kéo người thương làm vài chuyện xấu k*ch th*ch mà lại vô hại thôi —— Bằng vào việc Tiên phủ Thanh Ái có quy củ nghiêm chỉnh như thế, chắc hẳn huynh ấy chưa được trải qua niềm vui thú đi trộm gà bắt chó rồi, thế thì tuổi thơ bất hạnh quá. Vậy là hắn lại bịa ra một lý do: “Hơn nữa ai biết được lỡ chủ nhân Thiên Trượng Nhai cũng rất dễ nói chuyện thì sao, nể tình chúng ta mang trọng trách trên người, bèn đồng ý cho mượn đại ưng một lần luôn.”

Phong Khiển Tuyết bị hắn cuốn lấy mà mệt cả người: “Ngươi chịu ngồi yên cái đi rồi ta đồng ý.”

Tạ Nhận mổ một cái lên vành tai y: “Vậy cứ quyết định thế nhé, chúng ta đi trộm… nói chuyện đàng hoàng với vị chủ nhân kia.”

Nếu mà Thanh Vân Tiên Tôn và hai sư huynh mà nghe được đoạn đối thoại này thì chắc lại nghi ngờ nhân sinh thêm lần nữa mất, sao nghe kiểu nào cũng không thấy giống người này dắt người kia bước vào đường ngay ngã thẳng, mà là người kia vác người này chạy vào con đường cong quèo quẹo luôn.

Thiên Trượng Nhai không chỉ cao ngàn trượng, ngẩng đầu trông lên, đỉnh núi kia cứ như đã chạm tới trời cao.

Tạ Nhận chỉ lên phía trên: “Huynh thấy không, đại ưng ở đó đó.”

Phong Khiển Tuyết nói: “Hai ta còn cách đỉnh núi cả một đoạn nữa, không cần chưa gì mà đã giả làm trộm cướp thế đâu.”

“Không phải ta chỉ đang tìm cảm giác sớm một chút thôi sao.” Tạ Nhận hắng giọng, “Hai ta đi lên đó xem coi chủ nhân Thiên Trượng Nhai có ở đó không, nếu không ở đó thì hai ta cưỡi đại ưng đi luôn.”

Phong Khiển Tuyết thắc mắc: “Không có bước ‘Chủ nhân Thiên Trượng Nhai rất dễ nói chuyện, nể tình chúng ta mang trọng trách trên người, bèn đồng ý cho mượn đại ưng một lần’ à?”

“A Tuyết ngoan nào, huynh nghe ta một lần này đi, kiểu này chơi cũng vui dữ lắm.” Tạ Nhận ôm lấy eo y ăn vạ, “Năn nỉ huynh đó, được không?”

Phong Khiển Tuyết: “…”

Nhìn đôi mắt vô tội cố nịnh nọt này, đầu y nhức tưng tưng, mãi lâu sau mới phun ra được một câu: “Vậy thì ta muốn che mặt lại.”

Bằng không thì chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa.

Thế là hai người cải trang một chút, trong lúc Tạ Nhận còn đang lục lọi tìm bùa che mắt thì Phong Khiển Tuyết đã biến ra một loại ảo ảnh tên là “Ngàn Người Ngàn Mặt”, sau khi được nó phủ lên thì vẻ ngoài sẽ thay đổi liên tục, trên thế gian này có bao nhiêu người thì ảo ảnh này có thể biến ra bằng ấy người.

Tạ Nhận uyển chuyển phát biểu, hai ta đi trộm cưỡi đại ưng thôi mà, tội gì phải dùng tới một thuật pháp cao thâm đến thế?

Phong Khiển Tuyết trả lời: “Đã muốn làm trộm thì phải làm cho sạch sẽ.”

Nói xong, lại phủ thêm cho mình một lớp ảo ảnh nữa, bây giờ tốc độ thay đổi cũng nhanh gấp đôi. Lúc này, cho dù là chính bản thân Thanh Vân Tiên Tôn đến đây thì sợ cũng chẳng nhận ra được tiểu đồ đệ yêu dấu của mình. Bây giờ Phong Khiển Tuyết mới yên tâm, cùng ngự kiếm bay về phía đỉnh núi với Tạ Nhận, đi trộm đại ưng của người khác.

Hai con đại ưng đang lim dim.

Tạ Nhận trốn ở sau một tảng đá với y, nhỏ giọng phân tích cục diện: “Huynh thấy không, đèn đuốc còn đang sáng rực ở trong phòng, ống khói bếp vẫn còn khói xanh, bên cạnh bàn cờ không có ai cả, chứng tỏ chủ nhân nơi này vừa cơm nước xong, còn đang nghỉ ngơi.”

Phong Khiển Tuyết khẽ gật đầu một cái, sau đó thì kéo Tạ Nhận xông phạch ra ngoài!

Tạ tiểu công tử chẳng hề chuẩn bị gì cả, sợ tới ngây người, khoan đã, sao chưa gì đã xông ra rồi, ta còn đang chờ để đếm một hai ba nữa cơ mà!

Phong Khiển Tuyết quăng Tạ Nhận lên trên lưng một con đại ưng, mình thì nhảy lên trên lưng con còn lại, hét lên ra lệnh: “Đi!”

Đại ưng lập tức dang rộng đôi cánh lớn, bay lượn lao thẳng xuống dưới!

Tạ Nhận phí sức một hồi mới đứng vững được, bên tai là tiếng gió gào thét, cảnh vật trước mặt thay đổi một cách nhanh chóng, lúc nhìn xuống thì thấy biết bao rừng cây rộng lớn khi sang Thu thì lá đã ngả qua màu vàng cam, chúng nó nhìn không thấy điểm cuối, mọi vật mọi sự đều quá đẹp đẽ.

Hắn cười quay đầu, lớn tiếng hỏi: “A Tuyết, thấy sao nào, chơi vui không?”

Phong Khiển Tuyết nói: “Vui lắm, nhưng đừng gọi tên ta nữa.”

Tạ Nhận khó hiểu: “Vì sao?”

Phong Khiển Tuyết đáp: “Bởi vì có người đang đuổi theo.”

Tạ Nhận vội vàng quay đầu lại, quả nhiên thấy được có một người đang ngự kiếm bay trên không trung, vọt tới với khí thế hung hãn!

Hắn bĩu môi một cái: “Chủ nhân của hai con đại ưng này phát hiện nhanh đấy.”

Phong Khiển Tuyết lại nói: “Không phải là chủ nhân của đại ưng.”

“Không phải hả?”

“Ngươi không cảm nhận được à?” Phong Khiển Tuyết cũng nhìn thoáng qua về phía sau, “Bắt đầu từ lúc đối phương xuất hiện, hai con đại ưng này không cần ngươi và ta giục nữa mà tự mình tăng tốc, không hề có ý định muốn quay về tìm chủ nhân gì cả.”

/Hết chương 62/

Bình Luận (0)
Comment