Toà Thành Trong Mây - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 73

CHƯƠNG 73

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Kim Hoằng nhíu mày: “Sao ngươi biết được?”

Thôi Vọng Triều nói chắc nịch như đinh đóng cột: “Bởi vì người đó lại có thể gọi đúng tên của ta!”

Kim Hoằng: “…”

Thôi Vọng Triều vẫn níu lấy tay hắn không chịu buông ra: “Kim huynh, tin ta lần này đi, huynh ngẫm lại xem, thành Xuân Đàm cũng vậy, thành Trường Dạ cũng vậy, sau đó còn đi Thiết Sơn nữa, ta dốc hết sức sửa đi sửa lại bao nhiêu lần rồi, không phải cuối cùng huynh ta vẫn cứ mở miệng ra là Thôi Lãng Triều sao?”

Kim Hoằng nửa tin nửa ngờ: “Vậy hai người họ còn có thể là ai?”

Thôi Vọng Triều: “Còn là ai được nữa?”

Kim Hoằng suy đoán: “Ngụy Không Niệm?”

Thôi Vọng Triều liếc nhìn về phía rừng: “Ngoại trừ hắn ra thì còn có ai có thể có ảo thuật cao siêu như vậy nữa. Hôm trước Mai tiên sinh vừa gửi thư đến, nói là người này chính là tên đầu sỏ thả Huyền Hoa Vụ ra, toàn bộ giới Tu Chân đang cùng truy nã hắn, ai lại ngờ được, thế mà hắn lại chạy tới đây.”

Vừa nói lại vừa hạ thấp giọng: “Kim huynh, có phải hắn là do Kim Châu phái tới không? Đừng nói hắn tính… chúng ta thật?”

Đoạn giữa tự động lược chữ đi là vì thật sự không dám nói. Đằng sau Kim Châu là ai, chính là Kim Thánh Khách đó, đường đường là điện chủ của Loan Vũ Điện, thế nhưng lại cấu kết với Cửu Anh tàn sát người trong nhà, chuyện này nghe vào thì đâu chỉ là không tưởng tượng nổi, mà như đầu óc bị mất não vậy. Thôi Vọng Triều nuốt khan một cái, vẫn là nén không được sự khó hiểu trong lòng: “Tại sao Kim điện chủ phải làm thế, có phải là ông ấy bị bám vào người không?”

“Ngươi cảm thấy Loan Vũ Điện đã có địa vị rất cao rồi, không cần phải tranh giành gì nữa, nhưng có lẽ đại bá lại không nhận ra được điều đó.” Kim Hoằng nói, “Cách cũ, về lại nơi đóng quân rồi nói tiếp.”

Cách cũ ấy chính là giả bệnh. Hai người thường xuyên trốn học cùng nhau, vô cùng quen thuộc với tài nghệ phải dùng tới mánh khoé này. Thế là Thôi Vọng Triều ôm bụng, ngồi xổm tại chỗ kêu gào đau đớn: “Không được, không được không được rồi, ta muốn quay về nằm một lát đã.”

Tạ Nhận và Phong Khiển Tuyết ở sâu trong rừng nghe thấy được tiếng động, quả nhiên vòng ngược về lại. Kim Hoằng dùng một tay kéo Thôi Vọng Triều lên, miệng thì mắng: “Đã sớm nói ngươi rồi, ngươi có quen ăn thứ kia đâu, thế mà còn ăn ngốn ngáo hơn nửa cái bàn.”

Thôi Vọng Triều đu trên người Kim Hoằng, kêu đau tru tréo liên tục, trông rất nghiêm trọng. Kim Hoằng có gỡ người ra tận hai lần mà cũng không gỡ ra được, đành tức tối lôi ngược trở về, thế là nói với hai tên giả mạo: “Đến giúp một tay coi.”

Thôi Vọng Triều ôm cổ nôn khan, mặt nghẹn cả đỏ lên, ho khụ khụ khụ, chỉ hận không thể nằm lăn qua lộn lại thôi.

Diễn trông như thật vậy, đưa vào trong gánh hát cũng phải chốt được vai kép chính. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Nhận giả đang khinh thường mình ra mặt, trong lòng không khỏi cười lạnh hai tiếng, đồ đần độn kia, ngươi diễn lố quá rồi có biết không, cho dù Tạ Nhận có khinh thường ta thật, nhưng cũng không phải là kiểu khinh thường này!

Thế là Thôi Vọng Triều yếu ớt nói: “Tạ Nhận, ngươi lại đây cõng ta đi.”

Tay Kim Hoằng đơ cứng ra, ngươi điên rồi đúng không.

Tạ Nhận cũng nói: “Ngươi điên rồi đúng không.”

Thôi Vọng Triều lại hùng hồn mà nói: “Sao, lúc ở Thiết Sơn ngươi đã đồng ý với ta gì rồi, bây giờ tính trốn nợ đó hả? Không muốn cõng thì thôi khỏi cũng được.”

Đây đương nhiên là hắn nói bậy mà thôi, nhưng tên giả mạo này lại không biết, cho nên còn bị lừa thật.

Nếu nói khi nãy Kim Hoằng còn nghi ngờ suy đoán của Thôi Vọng Triều, thì bây giờ hắn đã có thể tin hoàn toàn rồi.

Hắn thầm ổn định lại tâm trạng, suy nghĩ xem bước tiếp theo phải làm như thế nào.

Trong thành Xuân Đàm đã náo nhiệt hơn nhiều.

Hầu hết các đại tông môn đã đến đông đủ rồi, chẳng qua đại đa số người chỉ cho rằng lần này đến đây là để trấn áp U Huỳnh, cho nên không hoang mang lo sợ gì cả, ngược lại họ còn rất thả lỏng nữa cơ, tại vì có Phong thị và Tề thị cùng ở đây, cộng thêm Ly thị và Kim thị nữa, quả thật như là tường đồng vách sắt vậy, trời có sập cũng chẳng sập tới đầu mình.

Vậy nên, mỗi ngày ngoại trừ ăn chơi bay nhảy ra thì ai ai cũng đi giao thiệp với người này người kia, chẳng giống như đang chấp hành nhiệm vụ gì cả, như đang mừng năm mới vậy.

Tề thị và Ly thị đến Loan Vũ Điện đúng hẹn, chen kín hết khách viện vốn cũng chẳng còn trống bao nhiêu.

Trúc Nghiệp Hư thì dẫn chúng học sinh đến ở trong thành Xuân Đàm, ông chủ khách đ**m cũng khéo làm ăn lắm, một ngày ba bận cơm mà lúc nào cũng xếp những học bá này ngồi tít trên đài cao lơ lửng bắt mắt nhất, gió mạnh thổi cho ống tay áo trắng như tuyết tung bay lên, khiến cho không ít người đi đường phải ngẩng đầu cảm khái, quả đúng là học phủ đứng đầu của giới Tu Chân, khí phái này, phong thái này, ôi chao, ngưỡng mộ quá đi thôi.

Tạ Nhận cũng đang ăn một bữa cơm với bạn đồng môn. Lần gặp lại lần này, hắn đã không còn là người mà ai ai cũng né do hay gây rắc rối nữa, Tiền Đa Đa lớn tiếng giục: “A Nhận này, mau kể cho chúng ta nghe chút đi, ngươi làm sao mà dùng lửa sen đỏ đốt dấy lên cả một biển lửa thiêu rụi được Cửu Anh vậy, Ly Hoán và Mặc Trì không hợp làm người kể chuyện chút nào, thua xa ngươi nhiều.”

“Vậy đưa tiền đây.” Tạ Nhận giơ tay ra, “Đòi kể chuyện thì sao mà miễn phí được.”

“Bây giờ danh tiếng của ngươi hiển hách quá trời, đi đến đâu cũng có người khen ngợi, là một đại nhân vật rồi, tính toán mấy thứ này với ta làm gì nữa.” Tiền Đa Đa che túi tiền, “Không đưa đâu, đáng lẽ ta phải đòi tiền ngươi mới đúng, là ngươi tự mời trước mà.”

“Thanh danh cũng có mang tới tiền trang đổi ngọc tệ được đâu.” Tạ Nhận cầm ấm lên rót rượu, “Bây giờ ta cũng một nghèo hai trắng thôi, toàn bộ là nhờ vào… Ủa, A Tuyết đâu rồi?”

“Ở đối diện đó, huynh ấy đi qua đó chừng một khắc đồng hồ trước rồi.” Mọi người chỉ vào quán rượu đối diện cho hắn nhìn, “Hẳn là người của Tề thị.”

Lần này Tề thị thành Cẩm Tú nổi danh ngang với Phong thị thành Ngân Nguyệt phái tiểu công tử Tề Nhạn An đến đây, hắn là một trong số ít những người bằng hữu cũ tri kỷ của Phong Khiển Tuyết, hai người không gặp được nhau vào đợt Tinh Hà Yến lần trước, lần này khó lắm thì hai bằng hữu cũ mới được gặp mặt, đương nhiên là muốn tụ họp một phen, vốn Tạ Nhận cũng chẳng có ý kiến gì với chuyện này cả, dù sao bản thân mình cũng có rất nhiều huynh đệ cây khế, nhưng không phải đã nói hôm nay sẽ ăn một bữa với mình à, sao mà mới ăn được nửa đã chạy mất, thế là bèn tự mình đi qua đó kiếm.

Tề Nhạn An cười nói: “Hình như Tạ huynh đến kiếm ta đòi người đấy.”

Phong Khiển Tuyết thả chén trà trong tay xuống, quay đầu nhìn qua, đôi mắt của Tạ tiểu công tử lập tức từ khí thế ngút trời đổi sang nét cười cong cong đuôi mắt, hắn ngự kiếm bay qua lan can, nắm lấy bàn tay đã giơ ra của tâm can mình, thuận thế ngồi xuống bên cạnh: “Sao huynh lại chạy đến đây, hại ta tìm cả buổi trời.”

Khi nói câu này, tuy là khó tả thật đấy, nhưng chừng ấy rượu pha mật ong khi nãy đúng là uống chẳng uổng công.

Phong Khiển Tuyết vuốt lại mái tóc rối của hắn cho gọn gàng: “Nhìn ngươi uống với mọi người vui vẻ quá chừng, kiểu như không say không về vậy, ta mà mở miệng khuyên ngăn thì chẳng phải sẽ làm ngươi mất hứng sao. Vừa khéo Tề huynh cũng đang ở đây, thế nên đến đây ngồi nói đôi ba câu với hắn, cũng tiện nói chút về U Huỳnh luôn.”

“Ta cũng sẽ không uống say đâu, còn chuyện quan trọng phải làm mà.” Tạ Nhận hỏi, “Đã có quyết định gì với U Huỳnh chưa?”

“Trúc tiên sinh đề nghị chọn địa điểm ở Bất Lưu Sơn để trấn áp U Huỳnh, chọn vào giờ Ngọ (1) mùng Tám tháng Mười, khi đó thì tất cả môn phái sẽ cũng tiến về nơi ấy.” Phong Khiển Tuyết dàn một kết giới cách âm, tiếp tục nói, “Kim Thánh Khách, hoặc phải nói là Cửu Anh sau lưng ông ta có hứng thú rất lớn với U Huỳnh, nó sẽ không trơ mắt nhìn tà cung bị huỷ đâu, chắc chắn sẽ tìm ra cách để đến cướp trước lúc ấy.”

(1) Giờ Ngọ là từ 11h sáng đến 1h chiều.

“Xung quanh Bất Lưu Sơn vắng vẻ, không có mấy người, đó là một nơi tốt thật.” Tạ Nhận gật đầu, “Chắc Kim Hoằng đang mừng thầm đấy, nếu chúng ta mà không chọn một ngọn núi ở xa, mà lại chọn ngay trong Loan Vũ Điện để huỷ thanh cung này, kiểu gì đến lúc hắn trở về thì ngay cả nền đất cũng bị san bằng mất rồi.”

Tề Nhạn An nói: “Vẫn chưa có tin tức gì gửi từ Thành Nộ Hào về cả, chẳng qua chỉ cần chúng ta hợp sức thắng được chận triến này, cho dù thành Nộ Hào có thất thủ thì cũng chỉ còn một cái đầu lẻ loi trơ trọi thôi, chẳng làm nên trò trống gì được đâu.”

Tạ Nhận thầm nghĩ, trước kia người ta cứ nói Phong và Tề rồi mới đến Ly và Kim, bây giờ khi đã xảy ra chuyện rồi thì mới biết là nhà ai yếu nhất. Dù sao thì ba nhà Phong Tề Ly cũng chẳng ai nhận nhiệm vụ mà mãi cũng chưa hoàn thành cả. Tình thế mất mặt đến độ ấy, cũng khó trách Kim Thương Khách chẳng chịu cần viện, kiệm lời như vàng vậy, chỉ dẫn dắt môn hạ đệ tử cố mà dùng hết sức mòn để canh giữ ở thành Nộ Hào, bình thường thì đến nửa lá thư thừa cũng chẳng muốn viết.

Nghĩ như thế, nếu lần này có thể phá bỏ mà xây dựng lại, khiến cho Kim thị thuận thế đổi chủ, bắt đầu lại một lần nữa, dường như cũng không phải là một chuyện xấu.

Bên đối diện lại gọi Tạ Nhận qua đó, Phong Khiển Tuyết huỷ đi kết giới cách âm: “Đi đi, ta ở đây đợi ngươi.”

“Không đi đâu, ta không muốn uống rượu nữa.” Tạ Nhận nói, “Lăn qua lộn lại ở đó mãi lâu, ngay cả cơm cũng còn chưa ăn được một hột nào, đói quá đi.”

Phong Khiển Tuyết đưa chén của mình cho hắn, lại gắp thêm một miếng cá rồi giúp hắn gỡ xương. Tề Nhạn An ngồi ở đối diện, sắp bị ánh sáng chói loà này làm mù mắt đến nơi rồi, bèn chủ động đề nghị, không thì để ta tránh đi trước.

“Không được.” Phong Khiển Tuyết cũng chẳng nhướng mắt lên, “Đợi A Nhận ăn xong điểm tâm, ngươi tính tiền xong rồi hẵng đi.”

Tề Nhạn An: Một câu ta cũng không thốt lên nổi.

Kiểu gì thế không biết.

Tạ Nhận: Đáng yêu quá chừng, ta mê lắm luôn.

Đúng là có tình yêu vào thì mắt mũi nó cũng đui thọt theo.

Phần lớn mọi người ai cũng thoải mái vui vẻ thế này, mà một nhóm người khác thì lúc nào cũng phải ở trong bầu không khí căng như dây đàn, thời gian nhanh chóng trôi qua cho đến gần mùng Tám tháng Mười.

Đêm ngày mùng Bảy.

Tạ Nhận ngồi trên giường, lại thử linh diễm thêm lần nữa.

Phong Khiển Tuyết khẽ đặt tay lên lòng bàn tay của hắn để dập tắt ngọn lửa kia: “Không cần lo lắng quá đâu, nghỉ ngơi thật tốt là được.

Tạ Nhận kéo người vào trong lòng: “Ta không lo lắng gì cả, chỉ là Cửu Anh thôi mà, giết nó cũng mấy lần rồi.” Tuy Cửu Anh lần này được giữ đông ở trong băng đá, mức độ lợi hại cũng không thể so sánh với những lần trước, nhưng lần này có nhiều sự trợ giúp hơn, hai bên ngang nhau, khả năng thắng cũng cao hơn khả năng thua nhiều.

“Tự tin là tốt, nhưng mà không được khinh địch.” Phong Khiển Tuyết quật tay một cái, “Cũng không được sờ ta nữa.”

Tạ Nhận cười rút tay ra, nhét y vào trong mền cuốn kỹ lại: “Không trêu huynh nữa, đi ngủ thôi, nhưng mai mà thắng xong thì sau này huynh phải nghe theo ta đó, được không nào?”

Phong Khiển Tuyết rụt cằm vào trong mền: “Sau này rồi lại tính tiếp.”

Tạ Nhận ngân dài giọng ra: ““A —— Tuyết ——”

“Được.”

“Ừ.”

Đèn trong phòng dần tắt.

Ngủ đến chừng nửa đêm, Tạ Nhận lại theo thói quen mà sáp lại gần, người và tay cũng choàng qua, còn vắt cả đôi chân dài qua nữa, cứ thế mà cuộn người bên gối vào hết trong người mình, chỉ chừa lại một nhóm tóc đen mềm mại, còn thoang thoảng mùi hoa lê ngọt ngào nữa, phải nói là thoải mái vô cùng.

Nhưng Phong Khiển Tuyết lại không thoải mái chút nào. Từ xưa đến giờ y vốn thích lạnh ngại nóng, lúc ở Tiên phủ Thanh Ái thì ngủ cũng phải ngủ trên giường ngọc, sao mà chịu nổi được cơ thể nóng hầm hập của Tạ Nhận ôm như thế này được, chẳng bao lâu sau thì y cũng bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng vì quá nóng, khi mở mắt ra thì biển lửa phừng phực ở trong mộng lại hoà chung một chỗ với hơi thở nóng ấm ngay kề bên tai, không hiểu sao mà tim cũng thoáng chững lại một cái.

Tạ Nhận hãy còn đang ngủ say, dường như cảm nhận được người thương của mình đang không yên, thế là khẽ vuốt lên lưng y hai cái, miệng lại còn mơ màng mà dỗ dành nói: “Ngoan nào, không nhúc nhích nữa nha.”

Thế là Phong Khiển Tuyết không nhúc nhích nữa thật, chỉ là hơi đổi tư thế một chút. Tẩm y đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng toàn thân lại lạnh run, lại cộng thêm giấc mộng rối bời lúc nãy, thế là y cứ thế mà mở trừng mắt đến bình minh, tới lúc tính chợp mắt một hồi thì tiếng chuông ngọc bên ngoài lại vang lên.

Phong Khiển Tuyết xoa xoa huyệt thái dương, xốc mền trên người lên.

Tạ Nhận c*̃ng ngáp dài rời giường rửa mặt, sau khi làm xong hết thảy thì quay đầu thấy Phong Khiển Tuyết vẫn còn đang ngẩn người, lập tức vui lên, nhích lại gần lắc tay trước mặt y mấy cái: “Sao vậy, còn chưa tỉnh ngủ à?”

“Nằm mơ cả đêm.” Phong Khiển Tuyết khàn giọng than phiền, “Cả người bủn rủn, chẳng muốn nhúc nhích gì cả.”

Tạ Nhận ngồi xổm ở bên giường, nắm lấy mắt cá chân thon gầy của y: “Có muốn ta nắn xương cho huynh chút không? Ta học được từ lão trung y ở thành Trường Sách đấy, thủ pháp gia truyền hẳn hoi luôn.”

Phong Khiển Tuyết cảnh cáo: “Làm ta đau thì ngươi chết chắc.”

Tạ Nhận: “…”

Thôi được rồi.

Thế là hắn bỏ luôn màn xoa bóp tuyệt tình kia đi, đổi thành cúi đầu xuống hôn lên một cái: “Đấy xong rồi này.”

Phong Khiển Tuyết rút chân phải về: “Lão trung y chẳng đáng tin gì thế, lần sau có gặp thì phải cho lão một trận.”

/Hết chương 73/

Bình Luận (0)
Comment