CHƯƠNG 78
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Thanh Vân Tiên Tôn đứng ngoài vườn hoa, trơ mắt nhìn tiểu đồ đệ yêu dấu như một bé bươm bướm mà bay mất ngay trước mặt mình, tay áo trắng như tuyết của y vung lên, sau đó thì nửa cái bóng dáng cũng chẳng để lại chi. Bởi vậy mới nói, thân làm trưởng bối, đôi lúc có những thời khắc mấu chốt thì quả thật là không được do dự, do dự một cái là sẽ bại trận ngay và luôn.
Mấy ngày lên đường này của phu phụ Tạ viên ngoại, hễ cứ tới thôn trấn thành trì nào thì hầu như cũng nghe thấy có người đang ca tụng câu chuyện dũng mãnh như thần của tiểu công tử Tạ phủ, hơn nữa những câu chuyện này còn được kể lại theo hình thức nghệ thuật dân gian, nào là thiếu niên anh hùng người mang ngọn lửa rực cháy, bắt tay với Diệu Tước Đế Quân để cùng chém giết đại yêu thượng cổ, từ nay về sau sẽ cùng nhau bảo vệ sự yên ổn của ba giới, cốt truyện kiểu này có ai nghe vào mà không vỗ tay khen hay cho được? Dù sao thì Tạ viên ngoại Tạ Tiêu cũng rất ủng hộ, lần nào cũng muốn cho người kể chuyện một số tiền thưởng lớn, lại còn uống cùng họ nữa, là người dẫn đầu cho toàn bộ khán giả cùng nhau vỗ tay, đẩy cho bầu không khí trở nên náo nhiệt không thôi.
May mà có phu nhân nhà mình túm lại cả một đường, bằng không thì Tạ viên ngoại mừng rỡ đến thế, kiểu gì cũng phải tạt vào tất cả quán trà quán rượu mà xem mấy lần.
“Phụ thân, mẫu thân!” Tạ Nhận vui mừng, “Con cứ tưởng là mình nghe nhầm, sao hai người lại đến đây?”
“Mẫu thân con nhớ con quá, vừa khéo dạo này trong nhà cũng rảnh rỗi, chúng ta bèn đến đây xem sao.” Tạ viên ngoại cẩn thận hỏi, “Vị này chính là… Quỳnh Ngọc Thượng Tiên à?”
Phong Khiển Tuyết có hơi căng thẳng.
Tạ Nhận nắm cổ tay y, nghiêng đầu khẽ hỏi: “Phụ thân và mẫu thân ta cũng gọi huynh là Tiểu Tuyết nhé, được không?”
Tạ viên ngoại vội vàng xua tay: “Không thể đâu, như vậy thì thất lễ lắm.”
Phong Khiển Tuyết mím môi một cái: “Được.”
Ninh phu nhân lập tức vui vẻ ra mặt: “Tiểu Tuyết à!”
Tạ viên ngoại: “…”
Để lại ở cách đây không xa chính là sư phụ và nhị sư huynh ôm ai oán trong lòng, tuy nỗi ai oán này chẳng phải là kiểu sẽ kéo dài muôn thuở, nhưng ít nhất là năm ba ngày cũng sẽ treo lủng lẳng ở trong lòng vậy đấy.
Người thì bị ủn đi mất, ngay cả nhũ danh cũng bay theo luôn, Mộc Phùng Xuân đau quặn lòng mà nghĩ, hỡi ôi, khi trước ta hãy còn cứ keo kiệt, không chịu cho Phong thị người ta gọi y là Tiểu Tuyết.
Phong Khiển Tuyết khen: “Ninh phu nhân thật là đẹp quá.”
“Đương nhiên rồi.” Tạ Nhận đắc ý ôm vai y, “Lúc mẫu thân ta còn trẻ đấy à, ít nhất cũng có thể xưng là đứng đầu cả một cái ngõ Ẩm Mã ở phía Nam thành Hạnh Hoa đấy, đúng không mẫu thân? Hoặc để con kéo phạm vi cho xa ra một chút nha, bỏ ngõ Ẩm Mã đi… Á, mẫu thân ơi, mẫu thân ơi con đau quá đi!”
“Đi ra chỗ khác, chỉ được cái dẻo miệng học từ phụ thân con thôi.” Ninh Thi Tình nhéo tai nhi tử, “Trong bao y phục có mơ sấy mật ong đấy, tự mình đi lấy đi.”
Mơ sấy mật ong là món đặc sản của thành Hạnh Hoa, Tạ Nhận đã ăn từ nhỏ cho đến lớn rồi. Hắn chạy tới bên cạnh Tạ viên ngoại lục tìm đồ ăn vặt, Ninh phu nhân thì cứ lấy từng món rồi lại từng món ở trong túi càn khôn của mình ra, thịt khô ngào mật ong mới làm, bánh nhân giăm bông, gân bò nấu sốt, thịt chiên giòn… Mỗi món được để ở trong từng chiếc bình nhỏ được bọc cẩn thận lại, bà nhét hết vào trong lòng Phong Khiển Tuyết, cười bảo: “A Nhận viết ở trong thư nói là con thích ăn thịt, ta bèn làm mấy món này, con nếm thử trước đi, nếu như vừa miệng thì đợi đến khi quay về thành Hạnh Hoa, ta lại làm thêm nhiều món ngon hơn cho các con.”
Phong Khiển Tuyết ngẩng cao đầu lên đáp lại: “Đa tạ Ninh phu nhân.”
Không ngóc cao lên thì không được, không ngóc cao lên thì bình che hết mắt rồi.
“Mẫu thân, người khoan hãy lấy ra ở đây đã, vào nhà trước đi.” Trong miệng Tạ Nhận ngậm mơ sấy, chuyển hết tất cả mọi thứ trong tay Phong Khiển Tuyết qua cho mình, “Nhanh nhanh nào, con sắp làm rớt hết tới nơi rồi đây.”
Người một nhà cứ thế mà thân mật thắm thiết bước qua cửa sân.
Mà lúc này, cuối cùng Phong Khiển Tuyết c*̃ng nhìn thấy hai người đứng dưới tàng cây, y dừng bước lại: “Sư phụ, nhị sư huynh.”
Chân Tạ Nhận luýnh quýnh một cái, suýt nữa là đã làm rớt hết một loạt bình ngọc.
“Coi chân tay vụng về quá này.” Ninh phu nhân giơ tay ra đỡ lấy nhi tử, cũng nhìn ra chỗ tàng cây.
Tiên phủ Thanh Ái có danh vọng rất cao ở trong giới Tu Chân, vẫn luôn mang lại cho con người ta một loại ấn tượng hiền hoà, chủ yếu là bởi vì Mộc Phùng Xuân được phái xuống núi thường xuyên có tiếng hiệp nghĩa nhiệt tình, lại thêm Phong Khiển Tuyết trông cũng rất đoan chính khiêm tốn, thế nên Ninh phu nhân bèn thân thiết chào hỏi: “Thanh Vân Tiên Tôn, Hoa Minh Thượng Tiên, mời hai vị vào ngồi uống một chén trà luôn nhé.”
Tạ Nhận khá là căng thẳng: “Mẫu thân! Người khoan… Lỡ như Tiên Tôn và Thượng Tiên đang bận việc gì sao.”
Thanh Vân Tiên Tôn ho khan một tiếng, uy nghiêm vô cùng, gió thổi làm cho vạt áo rộng của ông bay lơi phấp phới, bao nhiêu tiên khí được chín tầng trời keo kiệt chia cho cũng rọi xuống đó hết. Mà Mộc Phùng Xuân thấy sư phụ mình chẳng nhúc nhích gì, cảm thấy mình cũng không thể tự ý di chuyển được, thế là hắn cũng ưỡn ngực lên, tàng cây phủ đầu, tư thế nghiêm nghị.
Phong Khiển Tuyết lạnh lùng ra lệnh: “Bước vào!”
Mộc Phùng Xuân quen thuộc thành thói: “Liền đây!”
Thanh Vân Tiên Tôn: “…”
Quả tim ôi nó quặn quá.
Phòng trong thôn nhỏ tuy không được rộng lắm, nhưng lại được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ. Tạ viên ngoại thích uống trà, cũng thích mua trà, lúc này lại còn cố ý mang theo trà vụ Xuân mới hái là Tây Hồ Vân Phong, vừa vào nhà thì lo liệu định đích thân pha trà. Ninh phu nhân lại lục túi càn khôn để lấy thêm quà ra, bây giờ thì không chỉ có mỗi đồ ăn, lại còn có đồ mặc đồ chơi, còn cắt riêng mấy cây vải để may đồ mùa Đông cho hai người, trên cổ áo tuyết trắng còn có cả bông vải, mấy nhúm lông ngọ nguậy ở chỗ cổ của Phong Khiển Tuyết, trông xù xù hết sức vui mắt.
Thanh Vân Tiên Tôn và Hoa Minh Thượng Tiên ngồi trên ghế, ôm tâm trạng phức tạp nhìn hết thảy.
Trong miệng Phong Khiển Tuyết ngậm mơ sấy, tay trái thì cầm một bịch thịt khô ngào mật, tay phải thì duỗi thẳng ra để cho Ninh phu nhân đeo thử bao tay, loay hoay không kịp nói chuyện. Tạ viên ngoại cũng đã pha trà xong, ông cung kính dâng trà cho hai vị khách quý trước, sau đó thì thần bí mà lấy một bình sữa trâu nhỏ và một ít gạo rang nổ ra từ trong tay áo, thêm vào trong trà rồi khuấy đều, đổ vào hai chén rồi nói: “Thử món này đi, vừa thơm mà lại vừa ngọt lắm.”
Thế là Tạ Nhận và Phong Khiển Tuyết cũng đi qua đó, đầu cũng châu vào cùng một chỗ.
Rất rõ ràng, trong phòng đã bị chia đôi thành hai nửa, một nửa thì cười cười nói nói, một nửa còn lại thì cứ cầm lấy chén trà. Bưng chén một hồi, Mộc Phùng Xuân thật sự ngồi không yên nổi nữa, thế là uyển chuyển xin chỉ bảo, sư phụ ơi, trà thì hai ta cũng uống cạn rồi, giờ mình làm gì nữa đây?
Thanh Vân Tiên Tôn đáp: “Bây giờ Tạ Nhận đã có Diệu Tước Đế Quân tự mình chỉ bảo, Tiểu Tuyết cũng không cần ở lại Học phủ Trường Sách nữa.”
Mộc Phùng Xuân nhìn tiểu sư đệ đang nhón chọn gạo rang nổ trong chén Tạ Nhận để ăn, đau lòng mà nghĩ, nhìn dáng vẻ này coi, sao mà có thể mang đi được, con cũng chẳng dám tới nói gì đâu.
Thanh Vân Tiên Tôn: “Có con để mà làm gì, để vi sư tự đi!”
Mộc Phùng Xuân vỗ tay ngay tại chỗ.
Vào đúng lúc này, Phong Khiển Tuyết cũng uống hết trà rồi đến đây, Thanh Vân Tiên Tôn lập tức ngồi lại trên ghế Bát Tiên, hắng giọng một cái: “Tiểu Tuyết ——”
“Đồ đâu!” Phong Khiển Tuyết giơ tay ra.
Thanh Vân Tiên Tôn thắc mắc: “Đồ gì?”
Phong Khiển Tuyết khẽ nhíu mày: “A Nhận viết về khẩu vị và đồ ưa thích của con ở trong thư gửi về cho nhà, lần này phu phụ Tạ viên ngoại đến đây còn mang theo rất nhiều quà. Con cũng viết ở trong thư gửi về như vậy, A Nhận thích ăn kẹo, thích uống rượu, thích tháo gỡ mấy loại cơ quan hiếm lạ, thích đọc thoại bản thú vị, lẽ nào sư phụ không hề chuẩn bị cái nào luôn sao?”
Thanh Vân Tiên Tôn bị giọng điệu không tin nổi phát sâu từ tận đáy lòng của tiểu đồ đệ làm cho choáng váng!
Quả thật là chúng ta không hề suy nghĩ đến phân đoạn này.
Phong Khiển Tuyết rụt tay lại, mũi đỏ lên, rầu rĩ nói: “Con biết rồi.”
“Đừng mà, Tiểu Tuyết! Không phải là mấy món quà thôi à, chỗ sư huynh có nhiều lắm, nhiều lắm luôn này.” Quả nhiên Mộc Phùng Xuân không chịu nổi chiến trận này, vỗ bàn tại chỗ, “Sư huynh sẽ không để đệ bị mất mặt đâu, lên nào!”
Hắn dẫn tiểu sư đệ đến kế bên bàn dài, bảo gia bộc lấy hết bài trí trên bàn ra, dọn sạch lấy chỗ trước đã, sau đó thì bắt đầu lấy đồ từ trong túi càn khôn ra ngoài, lại còn chuyên môn chọn những thứ hiếm lạ. Tạ viên ngoại thích uống trà, Tiên phủ Thanh Ái có rất nhiều bánh trà Phổ Nhĩ (1), trà Tuyết Mầm thượng hạng (2); rồi còn có một chiếc trâm cài hình hoa đào được chế tác từ ngọc Ngưng Băng Hàn Thuý, vốn định mang về để sưu tầm, bây giờ tặng cho Ninh phu nhân thì lại quá vừa vặn; còn về phần những thứ mà Tạ tiểu công tử thích ấy à, tuy tạm thời thì không có thoại bản thú vị gì cả, nhưng quyển [Nam Giang Hạnh Chí] chỉ có độc nhất một bản, được xưng là một trong mười kỳ thư của giới Tu Chân, lấy ra làm quà thì có ai mà không xuýt xoa phải khen lên một câu “Ôi sĩ diện nhường nào”!
(1) Trà Phổ Nhĩ được biết đến là loại trà ngon, giá trị và có nguồn gốc từ Phổ Nhĩ, một khu vực cận phía Nam Trung Quốc. Trà Phổ Nhĩ được chế biến từ lá của cây trà cổ thụ, đóng thành những bánh trà và để lên men tự nhiên. Thời gian lên men trà Phổ Nhĩ có thể lên đến cả trăm năm, chính quãng thời gian lâu như vậy đã khiến vị chát của trà chuyển dần sang ngọt dịu, đồng thời tạo ra các vi sinh vật có lợi giúp giá trị dinh dưỡng có trong trà tăng cao. Do vậy, trà Phổ Nhĩ càng để lâu càng thơm ngon và càng có giá trị (Điểm Trà 37).
(2) Trà Tuyết Mầm là một loại trà xanh, ban đầu được hái vào đợt tuyệt cuối cùng của đầu mùa xuân mỗi năm, vì vậy nên mới có tên gọi như thế. Hiện nay, trà thường được hái vào tiết Thanh Minh và tiết Cốc Vũ, lấy tiêu chuẩn là một búp một lá, trà này có sản lượng ít, độ khó của việc hái trà cao. Trà đã được trồng qua cả mùa Đông có cánh trà to, nhiều chất dinh dưỡng, không có sâu bệnh, hàm lượng caffeine thấp, có vị thanh thanh, thích hợp với hầu hết tất cả mọi người (Baidu).
Quả nhiên phu phụ Tạ viên ngoại bị trình độ tặng quà vô cùng bạo tay này làm cho choáng váng cả người, liên tục khéo léo từ chối, Mộc Phùng Xuân đã hạ quyết tâm phải níu thể diện cho tiểu sư đệ, thế là không chịu lấy lại. Đến cuối cùng, Ninh phu nhân thấy cứ từ chối hoài lại không hay, bèn chủ động đề nghị: “Vậy thì để tối nay ta tự mình xuống bếp, nếu Thanh Vân Tiên Tôn và Hoa Minh Thượng Tiên không chê, chẳng bằng ở lại cùng uống một chén?”
Phong Khiển Tuyết nói: “Dạ được, đa tạ Ninh phu nhân.”
Thanh Vân Tiên Tôn: “Khụ!”
Mộc Phùng Xuân vô tội quay đầu lại, con không có đồng ý nha, là tiểu sư đệ đồng ý đó.
Cứ như thế mà chuyện bữa tối đã được quyết định.
Ống thông khói trong phòng bếp được thổi nóng lên. Tạ Nhận lủi đến bên cạnh Phong Khiển Tuyết, nhỏ giọng nói: “Thì ra lúc huynh ở Tiên phủ Thanh Ái thì dữ dằn vậy luôn.”
Phong Khiển Tuyết “Ừ” một câu: “Sư phụ và sư huynh đều cưng chiều ta, thế nên ta mới hung dữ như vậy.”
Tạ Nhận quấn lấy ngón tay của y, vui vẻ nói: “Vậy tương lai ta cũng cưng chiều huynh như thế nhé.”
Hai người chen chung một chỗ thì thầm với nhau, chỉ thiếu dán mặt vào nhau nữa thôi. Thanh Vân Tiên Tôn thấy vậy thì nhức cả đầu, thế là bắt đầu răn dạy nhị đồ đệ, con nói con xem, đang êm đẹp mà tự dưng chạy tới tặng quà cho Tạ phủ làm gì? Có qua có lại như thế, khác gì chúng ta như đã đồng ý đâu. Con lại đó gọi tiểu sư đệ của con lại đây, bảo nó ngồi uống trà với chúng ta.
Mộc Phùng Xuân cảm thấy thế gian chẳng còn gì là đáng giá nữa rồi, tại sao lần nào cũng là mình phải đi làm mấy cái việc chẳng vui vẻ tí nào vậy?
Hắn rề rề nhích người lết qua cái bàn, còn chưa lết được hai bước, đã nghe thấy tiếng Ninh phu nhân ở trong phòng bếp vang lên: “A Nhận này, con đi xem coi Trúc tiên sinh có rảnh không, nếu còn chưa ăn cơm thì mời ông ấy đến luôn nhé.”
“Dạ!” Tạ Nhận bỏ lại nửa quả cam ở trên bàn, “Huynh tự ăn nhé, ta đi mời sư phụ đến.”
Phong Khiển Tuyết hỏi: “Không cần ta đi chung với ngươi à?”
Thật sự là Mộc Phùng Xuân nghe không có nổi nữa, nắm chặt cổ áo sau của y: “Đệ tính ngó lơ sư phụ luôn hả?”
Phong Khiển Tuyết gục xuống bàn cười, giơ tay đẩy Tạ Nhận: “Đi đi rồi về sớm.”
Tạ tiểu công tử đáp một tiếng, sau đó thì vọt nhanh đi như một cơn gió.
“Lại còn cười!” Mộc Phùng Xuân xách người tới trước mặt Thanh Vân Tiên Tôn.
Phong Khiển Tuyết thuận thế ngồi xổm hẳn xuống: “Đệ sợ sư phụ la đệ.”
Hôm nay y ăn vận mỏng manh, tóc cũng chỉ được cột lại bằng một sợi dây mỏng, lúc khoanh tay ôm lấy mình, trông cứ như bé mèo trắng được nuôi ở Học phủ Trường Sách vậy. Thanh Vân Tiên Tôn nhìn thấy thế cũng không giận được nữa, gọi tiểu đồ đệ đến bên cạnh mình: “Con có tính toán gì cho tương lai không?”
Phong Khiển Tuyết kéo một cái ghế sang: “Dường như hồn kiếm Chúc Chiếu ở trong linh mạch của A Nhận nay lại mạnh hơn so với ngàn năm trước, sư phụ có thấy thế không?” Không ngờ đến y lại đưa trọng tâm câu chuyện quẹo tới hướng nghiêm túc, Thanh Vân Tiên Tôn hơi dừng lại: “Mạnh hơn?”
“Trận đại chiến hơn ngàn năm trước kia, Cửu Anh chỉ còn có một cái đầu lâu cuối cùng mà cũng có thể kéo Diệu Tước Đế Quân chết chung với nó.” Phong Khiển Tuyết nói, “Mà lần này không chỉ có cái đầu ở thành Lẫm Đông, còn có ba cái đầu khác nữa, theo lý mà nói thì càng khó đối phó hơn. Nhưng Diệu Tước Đế Quân lại có thể điều khiển hồn kiếm bên trong A Nhận mà chiến thắng chỉ bằng một chiêu.”
“Một chiêu là đã định thắng lợi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Chúc Chiếu đang mạnh lên.” Thanh Vân Tiên Tôn nói, “Có thể là bởi vì tuy đầu của Cửu Anh bị đóng băng lâu năm, nhưng nó cũng có tổn thương sẵn rồi, hoặc có thể là sức mạnh của Diệu Tước Đế Quân cũng đang tăng lên, giờ thì còn chưa nói chắc chắn được gì.”
Phong Khiển Tuyết nói: “Sư phụ hỏi con có tính toán gì cho tương lai không, con muốn giúp A Nhận nhanh chóng làm quen với hồn kiếm, đó là dự định của con.”
Thanh Vân Tiên Tôn lại lắc đầu: “Sợ là con không nhúng tay vào chuyện này được đâu.”
Phong Khiển Tuyết không hiểu: “Ý là sao?”
Thanh Vân Tiên Tôn nói: “Diệu Tước Đế Quân định tự mình chỉ bảo cho Tạ Nhận.”
Phong Khiển Tuyết đứng dậy: “Con không đồng ý!”
“Tiểu Tuyết.” Mộc Phùng Xuân níu vai y lại, “Đế Quân là người tạo ra thần kiếm Chúc Chiếu, trên thế gian này không có ai có thể quen thuộc với hồn kiếm hơn ông ấy, Đế Quân và Trúc tiên sinh vẫn luôn bàn bạc về chuyện này mấy ngày nay rồi, tuy đại điện ở thành Phá Quân còn chưa sửa sang xong, nhưng Hàn Sơn có nhiều sơn cốc, trong cốc lại dồi dào linh khí, thành ra cũng không cần đi l*n đ*nh núi.”
“Bây giờ Diệu Tước Đế Quân muốn mang A Nhận đi luôn à?”
“Đúng vậy.” Mộc Phùng Xuân nói, “Tuy đã loại bỏ được Cửu Anh rồi, nhưng yêu tà trong thiên hạ còn chưa được trừ sạch. Tạ Nhận có thiên phú hơn người, lại có thêm hồn kiếm Chúc Chiếu hỗ trợ nữa, nếu như được Đế Quân chỉ bảo thêm thì tương lai có thể bảo vệ được bình an cho cả một vùng trời. Với lại Hàn Sơn cũng chẳng phải là cấm địa gì, nếu như đệ thật sự… thật sự không nỡ, thì sư huynh sẽ dẫn đệ đến gặp Tạ Nhận thường xuyên, nhưng phải trái rõ ràng, lần này đệ không được tuỳ hứng đâu.”
Phong Khiển Tuyết im lặng một hồi: “Sẽ đi trong vòng bao lâu?”
“Đi trước ba tháng đã.” Mộc Phùng Xuân cẩn thận quan sát nét mặt của y, vừa cười vừa dỗ nói, “Sau ba tháng nữa thì cũng sắp hết tháng Chạp, đến khi đó sư huynh sẽ mời cả nhà Tạ viên ngoại đến Tiên phủ Thanh Ái, sau đó sẽ cùng đón lễ mừng năm mới với đệ, thế có được không?”
/Hết chương 78/
.
Mơ sấy mật ong
Thịt khô ngào mật ong
Bánh nhân giăm bông
Gân bò nấu sốt
Thịt chiên giòn
Gạo rang nổ
Trà Phổ Nhĩ
Trà Tuyết Mầm