Toà Thành Trong Mây - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 84

CHƯƠNG 84

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Trong lúc chiến đấu ròng rã với Kiêu Phượng, Tạ Nhận đã bị thương không nhẹ, vết cào ở trên lưng còn đang rướm máu, hai tay bị đốt sưng đỏ lên, khói đen chảy ngược xuống, hun đến độ mắt hắn cũng hằn đầy tia máu, ánh mắt cũng hơi mơ hồ, hắn nâng cánh tay lên, muốn dùng cánh tay miễn cưỡng còn sạch sẽ lau mặt một cái, một bóng đen bỗng chốc vọt tới từ nơi góc tường, nhe nanh múa vuốt nhào đến!

Tạ Nhận không kịp phòng bị, cứ thế mà chạm trán thẳng với nó! Vuốt sắc sượt qua cằm, hắn bị đau mà giơ tay hất nó ra, bốn móng của đối phương đáp xuống đất như một con cầy hương, thoáng chớp mắt mà đã nhảy lên một cái rồi biến mất ở giữa vách đá.

Bóng đen giống “ái nữ” Phong Tiểu Phi mà Phong Khiển Tuyết chơi ném vòng mang về, cũng là một con thú núi Bạch Nha, nhưng con này thì to hơn rất nhiều, da lông bóng loáng không dính chút nước. Tạ Nhận hơi hối hận vì cởi dụng cụ bảo hộ ra sớm quá, hắn khập khà khập khiễng, đi tới chỗ mà Bạch Nha biến mất để xem, ấy thế mà lại phát hiện có một chỗ trống màu đen, mơ hồ còn có tiếng gió truyền vào.

Tạ Nhận dùng một tay víu vào, khẽ chui vào trong động.

Bên ngoài Hàn Sơn, Nguyệt Ánh Dã và Mộc Phùng Xuân còn đang ở trên nóc đại điện cắn hạt dưa, nhưng đã từ phơi ánh nắng mặt trời chuyển qua phơi ánh sáng mặt trăng. Hai người đều thấy nghi hoặc, chỗ hang núi kia nhìn thì thấy không lớn lắm, tại sao bước vào rồi mà còn chưa bước ra?

Mộc Phùng Xuân không yên tâm: “Không thì hai ta vào xem chút đi.”

Nguyệt Ánh Dã: “Lý do.”

“Này mà còn cần lý do gì nữa?” Mộc Phùng Xuân vứt vỏ hạt dưa xuống, “Nếu tên tiểu tử kia mà có chuyện gì, kiểu gì Tiểu Tuyết cũng treo huynh lên xà nhà mà quất.”

Nguyệt Ánh Dã nghẹn họng một cái: “Ý ta là, phải lấy lý do gì để giải thích với Diệu Tước Đế Quân, rằng tại sao hai ta lại xuất hiện ở trong Hàn Sơn.”

Mộc Phùng Xuân: “…”

Nguyệt Ánh Dã nói: “Đế Quân vẫn còn đứng ở cửa động, nếu như có gì xảy ra, đương nhiên ông ấy sẽ không mặc kệ. Với lại tình huống của Tiểu Tuyết cũng đặc biệt, nỗi sợ sệt của đệ ấy rất vô duyên vô cớ, đúng là khiến cho người ta lo lắng, cho nên theo ta thấy, người của Tiên phủ Thanh Ái vẫn nên ít xuất hiện ở đây thì hơn.”

Mộc Phùng Xuân nghe mà cũng có chút do dự: “Cũng được, vậy hai ta lại đợi thêm nửa canh giờ nữa đi.”

Có ánh sáng của Điện Vàng Diệu Tước chiếu rọi, tất cả các động tĩnh trong núi cũng được soi rõ. Gió lùa qua rừng cây khô héo, càng khiến cho đêm Đông này rét lạnh đìu hiu hơn. Tuy kết giới mãi còn chưa được mở ra, nhưng Diệu Tước Đế Quân cũng không có dự định đi vào giúp, ông hoàn toàn tin tưởng vào Tạ Nhận, hoặc phải nói, là vào thần kiếm Chúc Chiếu mà tự tay mình rèn ra, ông biết rõ Kiêu Phượng này chỉ được xem là một lần luyện tập mà thôi, chỉ là một khởi đầu cho con đường chém yêu sau này, lúc ấy mới thật sự được coi là trưởng thành.

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng hô lên.

“A!”

Sắc mặt Diệu Tước Đế Quân thay đổi, nhanh chân đi đến chỗ truyền ra tiếng hô. Nguyệt Ánh Dã và Mộc Phùng Xuân cũng cuống cuồng đứng dậy, chỉ thấy ở sâu trong thung lũng, ít nhất cũng phải có tới mấy chục con thú núi Bạch Nha “chít chít chít” nhảy ra, hơn phân nửa bị dính lửa, Tạ Nhận thì đang đuổi sát theo ở phía sau, từng lá bùa dẫn nước được hắn quăng ra từ trong tay, nhưng sao có thể đuổi kịp Bạch Nha đang hoảng sợ được!

Ngay lúc mấu chốt, may mà có Diệu Tước Đế Quân giơ tay kéo đến một cơn mưa nặng hạt, xối cho đám thú kia cũng bốc lên hơi nước, nhưng linh diễm sen đỏ lại không giống với lửa bình thường, rất nhiều con Bạch Nha đã bị đốt đến cháy đen, hấp hối nằm trên đồng cỏ.

Nguyệt Ánh Dã và Mộc Phùng Xuân không rõ tình huống ra sao, cũng chẳng lo tới che giấu hành tung, hai người cùng đi qua xem coi là có chuyện gì. Bản thân Tạ Nhận c*̃ng nhếch nhác đến cực điểm, lúc đối chiến với Kiêu Phượng thì hắn đã bị thương một lần rồi, khi gặp được bầy Bạch Nha ở trong núi rỗng thì lại bị thương lần nữa, bây giờ nhìn bầy thú núi nằm ngổn ngang lộn xộn ở trước mặt, trong lòng hối hận không thôi: “Đế Quân, Thượng Tiên.”

Diệu Tước Đế Quân cũng không quan tâm đến Nguyệt Ánh Dã và Mộc Phùng Xuân, chỉ hỏi Tạ Nhận: “Tại sao ngươi lại chạy ra từ sau núi?”

“Trên núi có một hang động, vãn bối nhất thời tò mò, bèn muốn vào xem coi nó thông đến chỗ nào, không ngờ lại gặp được bầy Bạch Nha này. Vì để xua tụi nó đi, vãn bối mới chém ra một ngọn lửa dưới tình thế cấp bách, ai mà ngờ được bầy Bạch Nha này lại không tránh đi, còn chủ động nhào ——”

“Ngươi đi theo ta!”

Diệu Tước Đế Quân trầm giọng ngắt lời hắn, quay người đi về phía sâu trong núi.

Trên trán Tạ Nhận còn đang rướm máu, hắn nhìn Bạch Nha trên đất, ngẩng đầu lên nói: “… Hoa Minh Thượng Tiên.”

“Đế Quân chỉ gọi một mình ngươi thôi, ta và sư huynh không tiện đi theo.” Mộc Phùng Xuân nhỏ giọng hỏi, “Sao lại biến mình thành bộ dạng thế này, có cần ta giúp gì không?”

Tạ Nhận lắc đầu: “Không có, Đế Quân chỉ bảo vãn bối đi chém Kiêu Phượng thôi, bây giờ nó đã chết rồi.”

“Vậy mau đi đi.” Mộc Phùng Xuân vỗ vai hắn, “Ta sẽ đưa bầy Bạch Nha này về chữa thương, ngươi không cần phải lo lắng làm gì.”

“Đa tạ Hoa Minh Thượng Tiên.” Tạ Nhận khẽ thở ra, sau lại thi lễ một cái với Nguyệt Ánh Dã, “Túc Dạ Thượng Tiên.”

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng rõ ràng lúc này không phải là một thời điểm tốt để nhận thân nói chuyện phiếm, cho nên Nguyệt Ánh Dã cũng chỉ bảo hắn nhanh đuổi theo Diệu Tước Đế Quân. Đợi đến khi thiếu niên đã chạy đi xa, Mộc Phùng Xuân mới bỏ từng con Bạch Nha bị thương vào trong túi càn khôn: “Kiêu Phượng à, sao Hàn Sơn lại giam giữ Kiêu Phượng? Đệ còn cứ nghĩ con hung cầm này đã tuyệt chủng từ vài ngàn năm trước rồi chứ.”

“Không rõ nữa.” Nguyệt Ánh Dã nhìn vào chỗ sâu trong núi, “Có lẽ là do Diệu Tước Đế Quân giữ lại vào năm xưa.”

Tạ Nhận chạy một mạch, tiện thể xé áo lót quấn những chỗ bị thương đang chảy máu lại. Bởi vì khi nãy do bầy Bạch Nha chạy loạn, cửa ra vào sơn động cũng đã được đào rộng ra đến độ có thể chứa được hai nam tử trưởng thành, Diệu Tước Đế Quân ngồi xuống hỏi: “Nơi này thông thẳng đến khe rỗng trong núi à?”

“Đúng vậy, là vãn bối chạy ra theo bầy Bạch Nha.”

“Kiêu Phượng sao rồi?”

“Đã bị vãn bối chém chết rồi, nhưng mà cũng không tìm được U Huỳnh ở trong bụng nó, chỉ có những vết thương cũ.”

Hàn Sơn vốn rắn chắn, tuyệt đối không phải chỉ là một bầy Bạch Nha mà có thể đào xuyên qua được. Diệu Tước Đế Quân giơ tay vươn về phía vách động, nhắm mắt ngưng thần cảm nhận kỹ càng, quả nhiên tìm được một chút khí lạnh quen thuộc như có như không. Hẳn là khi U Huỳnh xông ra khỏi vách núi, đã dẫn theo sương tuyết đóng băng tảng đá vụn, khiến cho chúng nó ngấm đầy linh lực, sau đó lại nằm yên suốt ngàn năm ở nơi hẻo lánh không có người để ý này.

“… Đế Quân?” Thấy nét mặt của đối phương trầm xuống, mãi cũng không nói gì, trong lòng Tạ Nhận có hơi hoảng sợ, thế là thử thăm dò hỏi một câu, “Có vấn đề gì sao?”

Diệu Tước Đế Quân nói: “U Huỳnh vẫn còn sống ở giữa thế gian này.”

Tạ Nhận nghe thế thì thấy kinh ngạc không thôi: “U Huỳnh còn sống… Trong bụng Kiêu Phượng không có trường cung thật, nhưng trong thành dạ dày của nó thì chồng chất vết thương, có phải đã bị tà hoả nung chảy rồi không?”

“Nó đã chạy trốn rồi.” Diệu Tước Đế Quân đứng dậy, “Bằng không thì không thể giải thích được khí lạnh ở trong động rỗng này, và những chỗ gần quanh đây.”

Tạ Nhận hỏi: “Vậy U Huỳnh chạy đến đâu rồi? Đã nhiều năm như thế, dường như là nó chưa bao giờ xuất hiện lại.”

Diệu Tước Đế Quân mở lòng bàn tay ra, một tấm kính tròn phủ đầy vết nứt như mạng nhện đang từ từ chuyển động: “Ta không tìm được nó, nhưng ngươi lại có thể. Thứ này được gọi là ‘Âm Tinh’, cũng được luyện chế ra từ sắt ở Hoàng Sơn, mặt Âm lấy từ U Huỳnh, mặt Tinh lấy từ Chúc Chiếu.”

Tạ Nhận nhận vào trong tay.

Diệu Tước Đế Quân nói: “Khi Chúc Chiếu và U Huỳnh gặp lại nhau, vết nứt trên Âm Tinh cũng sẽ liền lại, hợp thể làm một lần nữa.”

“Dạ được, nếu như ngày nào đó mà Âm Tinh gương vỡ lại lành, vãn bối sẽ báo cho Đế Quân biết đầu tiên.”

“Không cần.” Ánh mắt của Diệu Tước Đế Quân trầm lặng, “Chúc Chiếu, U Huỳnh, và miếng kính tròn này đều làm ra từ Hoàng Sơn, cùng lấy máu trong tim ta mà luyện thành, ngươi cứ cất kỹ nó là được, một khi có động tĩnh khác thường xuất hiện, tự ta có thể cảm ứng được.”

Tạ Nhận dùng ngón cái vuốt nhẹ vết rạn trên kính: “Dạ.”

Tuy Nguyệt Ánh Dã và Mộc Phùng Xuân chưa bước sâu vào trong núi, nhưng vẫn luôn đứng canh ở bên ngoài. Mãi đến khi thấy Tạ Nhận đi theo sau Diệu Tước Đế Quân, khập khiễng quay về chỗ ở, thì hai người bọn họ mới mang theo bầy Bạch Nha bị thương quay về Tiên phủ Thanh Ái. Trên đường về còn gặp mấy tiên hầu đang thu nhặt sương đêm, cười mỉm mà nói sắp hết năm rồi, cũng nên làm một ít bánh hoa đưa đến Tạ phủ trong thành Hạnh Hoa.

Bởi vậy có thể thấy, nhiệm vụ lung lạc lòng người của Tạ viên ngoại đã tiến triển khá là không tệ.

Nhà tranh ở Hàn Sơn.

Tạ Nhận kiểm tra sơ qua, vết thương to to nhỏ nhỏ trên người ít nhất cũng cỡ hai chục chỗ, mắt thấy sắp về nhà đón năm mới rồi, bản thân mình lại bị thương như vậy. Mang theo bộ dáng xui xẻo này, tám phần là không thể đến từng nhà chúc năm mới và ăn tiệc được rồi, nhưng mà không thể ra ngoài thì cũng có chỗ tốt của không thể ra ngoài, Tạ tiểu công tử thảy người lên giường, hai tay giơ Tạ Đại Thắng lên cao mà cười ngây ngô, hắn đã tính hết đâu ra đó rồi, từ hôm giao thừa cho đến mười lăm, nào là phải ôm người trong lòng nằm trên xích đu làm sao, rồi lại uống trà phơi nắng thế nào.

Hôm hai mươi bảy tháng Chạp, sớm tinh mơ mà trên đường lên núi đã náo nhiệt hẳn, tính ra số người tới đón Tạ tiểu công tử rời núi cũng không ít chút nào. Ngoại trừ quản gia của Tạ phủ, Ly Hoán và Mặc Trì cũng ở đây, ngay cả Thôi Vọng Triều cũng đứng ở một bên, Mộc Phùng Xuân đã đến xem từ sớm, chẳng qua hắn cũng gặp Tạ Nhận nhiều lần rồi, cũng không cần lộ diện, dù sao năm nay Tiên phủ Thanh Ái cũng đến thành Hạnh Hoa mừng năm mới, cũng chẳng hiếm lạ vài ngày này.

Buổi trưa, Thôi Vọng Triều đang ngáp bỗng thấy được một vệt ánh sáng vàng kim, cả người lập tức run lên: “Đến rồi đến rồi!”

Những người còn lại vội vàng đứng thẳng.

Mặc Trì nhỏ giọng nói: “Diệu Tước Đế Quân tự mình đưa hắn ra đến cửa, thì ra mặt mũi A Nhận lớn thế luôn, có thể thấy được khoảng thời gian này hắn biểu hiện không tệ chút nào.”

Kết quả đợi hai người bước đến gần, mọi người nhìn Tạ Nhận ôm cái mặt mũi bầm dập, lập tức lại cảm thấy, thôi bỏ đi, hình như trong khoảng thời gian này cũng thường thôi. Thôi Vọng Triều còn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim hơn, thở mạnh cũng không dám, hận không thể nhét luôn cằm vào trong ngực, chờ mãi tới khi Diệu Tước Đế Quân đi xa rồi mới như trút được gánh nặng nói: “Làm ta sợ muốn chết.”

Tạ Nhận choàng vai Ly Hoán và Mặc Trì, hếch cằm với Thôi Vọng Triều: “Sao ngươi lại tới đây, đừng nói là trong hai ba tháng này, ngươi đã chiếm mất vị trí trong đội nhóm của ta rồi nhé.”

“Chiếm gì mà chiếm, thèm vào.” Thôi Vọng Triều vung ống tay áo, cũng cảm thấy lần này thật không đáng, “Ta còn cứ tưởng là Liễu cô nương sẽ đến đón ngươi nữa chứ.”

“Liễu cô nương tới đón ta làm gì, trong đầu ngươi có mang bệnh gì không.” Lòng giác ngộ của Tạ Nhận rất cao, tuy A Tuyết nhà ta không ở đây, nhưng ngươi đừng có mà nói lung tung, nhanh im miệng lại đi.

Ly Hoán vỗ vào chỗ bị thương trên mặt hắn: “Ngươi làm gì ở trong núi vậy, thật là bị đánh hơn mười ngày hả?”

Nhắc đến chuyện này, tự nhiên là Tạ Nhận muốn khoe khoang một phen, hắn ngưng tụ một đốm lửa màu hồng đậm trong lòng bàn tay, tiện tay quăng đi, cây khô mười dặm xung quanh cũng bị rung động đến lay mạnh lên một cái.

Ngay cả nhìn mà Thôi Vọng Triều còn chưa kịp nhìn rõ, dù sao cả người cũng ngây đơ ra, vừa mới xảy ra chuyện gì thế?

Quản gia Tạ phủ cũng vui mừng quá đỗi, thậm chí còn không chờ kịp đến khi quay về Tạ phủ, đã thả chim gỗ ngay tại chỗ, khen tiểu thiếu gia cả tám ngàn chữ.

Mấy ngày nữa là giao thừa rồi, mọi người cũng không thể ở lâu trong thành Phá Quân được, ai nấy cũng phải quay về nhà mình, bởi vậy chỉ có thể tụ họp lại ăn tối chung một bữa, kể một chút xem là đã có những gì xảy ra ở trong ba tháng này, Ly Hoán và Mặc Trì vẫn như xưa, Học phủ Trường Sách cũng vẫn như xưa, người có tiến bộ lớn nhất lại chính là Thôi Vọng Triều —— Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, bởi vì hồi xưa hắn mò ở dưới sàn quá, thấp đến độ bây giờ chỉ hơi giống người chút thôi là lập tức có thể khiến người ta khen không ngớt lời.

Tạ Nhận nói: “Không ngờ, thế mà lại có một ngày ngươi có thể giúp đỡ được Kim phủ.

Thôi Vọng Triều đặt chén rượu xuống: “Cũng không phải là Kim phủ, mà là Kim thiếu chủ thôi, xem là giao tình cá nhân đi. Diệu Tước Đế Quân hạ lệnh trừng phạt Loan Vũ Điện thật nặng, phụ thân ta nói cũng có chút ý giết gà dọa khỉ ở trong đó, các tông môn không tiện công khai ở ngoài sáng, chỉ có thể âm thầm giúp đỡ.”

“A Nhận.” Ly Hoán nhỏ giọng xuống: “Ngươi có cảm thấy Đế Quân hơi… Kim Thánh Khách cũng đã đền tội rồi, người đáng chết cũng đã chết, hai vị điện chủ hiện tại của Loan Vũ Điện cũng là công thần chém yêu ngày xưa, tại sao còn phải chèn ép họ hết nấc như thế.”

Thôi Vọng Triều nghe mà căng thẳng không thôi, dốc sức che ngón cái ở ngay trước môi, ra hiệu cho đối phương nhỏ giọng một chút, nhìn vào quả nhiên là bị doạ đến có bóng ma.

Tạ Nhận do dự: “Thời gian qua ta chỉ liều mạng tu luyện, không có cơ hội nghe được tin ở bên ngoài, không biết những chuyện này. Ngoại trừ Loan Vũ Điện ra, Đế Quân còn làm gì khác không?”

“Cũng còn nhiều lắm.” Mặc Trì nói, “Bây giờ giới Tu Chân được bố trí thêm một trăm lẻ tám Tru Yêu Ti, mỗi tông môn phụ trách một khu vực khác nhau, một khi có tà ma ngoi đầu lên, bất kể lớn nhỏ thì cũng giết hết.”

Thôi Vọng Triều cướp lời, nói: “Chuyện này thì tốt mà, không phải yêu tà thì nên bị trảm sao? Được rồi, chúng ta nói đến chuyện khác thôi!”

“Ngoại trừ đặt thêm Tru Yêu Ti, còn gì khác không?”

“Còn yêu cầu các tông môn phái đệ tử đến Học phủ Trường Sách vào năm sau nữa, Đế Quân sẽ đích thân giảng bài.”

Thôi Vọng Triều vỗ đùi: “Thế gian lại có chuyện tốt thế sao!”

Tạ Nhận bị phiền: “Im miệng lại nào!”

Thôi Vọng Triều cũng thấy phiền, người nên im miệng lại không phải là mấy người sao? Trò chuyện gì mà không được, lại cứ phải lôi Diệu Tước Đế Quân như Diêm Vương sống vào! Thế là hắn dứt khoát quăng luôn đũa, đứng dậy bỏ đi, bóng lưng viết đầy “Dù sao ta cũng không muốn dính vào thị phi”.

Tạ Nhận không hiểu được: “Sao hắn lại sợ đến nỗi này vậy?”

“Học sinh dở nào cũng sợ phu tử, chắc là đạo lý thế đó, tông môn nào cũng phái đệ tử đến, hắn là độc đinh của Thôi phủ, kiểu gì cũng phải đi.”

“Ngay cả Thôi phủ được xem là một môn phái nhỏ mà cũng phải phái người đến à?”

“Thôi phủ đã coi là lớn rồi đây, còn có nơi nhỏ hơn nữa, lần trước ta và Mặc Trì giúp Trúc tiên sinh chỉnh sửa lại danh sách, có nhiều cái tên còn chưa nghe thấy bao giờ.”

“Có lẽ là Đế Quân cảm thấy mình không sống mãi ở thế gian được, cho nên định trước khi quay về thành Lẫm Đông thì muốn sắp xếp mọi thứ cho đâu ra đó.”

“Trách không được.” Tạ Nhận rót rượu cho hai người, “Đế Quân bảo ta sau khi quay về mừng năm mới thì trở về Học phủ Trường Sách trước, ta còn cho là ông ấy có việc muốn đến chỗ khác. Chẳng qua nói thật, trong khoảng thời gian ở trên núi này, chúng ta chung đụng cũng coi như là không tệ, huống hồ nếu đúng như là ngươi đoán, Đế Quân cũng cảm thấy ngày giờ của mình không còn nhiều, lại vẫn vui lòng thả ta cho về ăn mừng năm mới với phụ thân và mẫu thân, tính ra vẫn còn có chút ân tình.”

“Ai mà biết được.” Mặc Trì thở dài, “Cũng không biết có phải là do Mặc gia nhận nhiệm vụ tu kiến lại đại điện hay không, áp lực lớn quá, thành ra ta cứ cảm thấy từ khi Đế Quân hiện thế, thế gian lại căng thẳng hơn rất nhiều, tà ma thì chẳng có bao nhiêu, nhưng khói lửa náo nhiệt lại ít hẳn đi, suốt ngày chỉ toàn là chém yêu rồi lại chém yêu, thật sự quá không thú vị.”

Đề tài này nói hoài thì lại mất vui, còn nặng nề nữa, thế là Ly Hoán bèn cười hỏi: “Quên đi, nói chuyện khác, này A Nhận, sao không thấy Phong huynh đến đón ngươi?”

“Không cần đón, năm nay Tiên phủ Thanh Ái sẽ đến nhà ta mừng năm mới.”

“Thật hay giả vậy?”

Tạ Nhận đắc ý dạt dào, đương nhiên là thật rồi, bảo đảm là thật lắm luôn.

Trong thơ văn có câu “Xuân phong đắc ý mã đề tật (1)”, hắn cảm thấy mình cũng chẳng kém thi đỗ Trạng Nguyên là bao, ngoại trừ vẫn còn không có đạo sư đúc tiền nào bỗng dưng nổi điên muốn tặng tiền cho hắn ra, thì tất cả còn lại cũng có thể được xưng là vạn sự chẳng thiếu.

(1) Câu thơ này có nghĩa là: Ngọn gió xuân mát rượi, leo lên ngựa phóng đi (Thi Viện). Được trích từ trong bài thơ “Đăng Khoa Hậu” của nhà thơ Mạnh Giao (751-814) sống vào thời Đường (Gushiwen). Nghĩa bóng của nó là, sau khi đỗ tiến, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng an. Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông (Trần Mỹ Giống Blogpost).

Trong Tiên phủ Thanh Ái, Nguyệt Ánh Dã và Mộc Phùng Xuân cũng đang chỉnh lý lại lễ vật, Phong Khiển Tuyết ngồi ở cạnh lan can, áo trắng toàn thân được gió thổi tung bay. Ở trong phòng hối lỗi hơn mười ngày, tâm tình của y cũng bình tĩnh lại hơn nhiều, lại sắp được gặp Tạ Nhận, thế là cả người cũng chìm trong một loại… Nói thế nào nhỉ, vừa yên tĩnh vừa ngốc nghếch vừa ngọt ngây, hai vị sư huynh thấy thế thì lại chua lè, ôi, củ cải trắng ơi.

Lúc này, Thanh Vân Tiên Tôn cũng vừa khéo đi ngang qua.

Phong Khiển Tuyết gọi ông lại: “Sư phụ không chuẩn bị lễ vật ạ?”

Thanh Vân Tiên Tôn: Ôi, nghịch đồ.

Hai mươi chín tháng Chạp, đoàn người của Tiên phủ Thanh Ái và Tạ Nhận một trước một sau, gần như là đồng thời cùng tới thành Hạnh Hoa.

Năm nay Tạ viên ngoại khiêm tốn lắm rồi, không đi huênh hoang nhà có khách quý đến chơi, cho nên trong thành cũng không có rối loạn lắm, chỉ là một lễ mừng năm mới bình thường mà thôi, náo nhiệt cũng bình thường. Nhưng “bình thường” cỡ này thì cũng ồn ào hơn Tiên phủ Thanh Ái vào năm ngoái, biết bao đèn lưu ly được treo ở trên cao, đám hài tử thì cầm pháo chạy đầy đường, các cửa hàng đồ ăn vặt cũng đã bày hàng ở hai bên đường từ sớm, dầu nóng vào chảo, hương bay mười dặm.

Ninh phu nhân đã dọn dẹp khách viện từ sớm, tự tay nướng rất nhiều bánh, bên này bà còn đang bận sắp xếp cho khách quý, bên kia thì thị nữ đã la lên, nói thiếu gia về đến nơi rồi, thế là vội vàng chạy đến tiền viện, náo nhiệt đến độ gà bay chó cũng nhảy, dường như nơi nào cũng đầy tiếng người.

Thanh Vân Tiên Tôn đau hết cả đầu: “Nhìn xem, không nên đến đây để mừng năm mới mà.”

Phong Khiển Tuyết nói: “Con thích náo nhiệt.”

Thanh Vân Tiên Tôn: “Là chỉ thích náo nhiệt của Tạ phủ thôi chứ gì.”

Phong Khiển Tuyết ngồi ở bên đầu gối của ông, lười biếng dựa vào như khi còn bé: “Sư phụ ở mãi trong Tiên phủ hoài, dù sao cũng nên thử chút cảm giác trải qua lễ mừng năm mới ở nơi khác.”

Thanh Vân Tiên Tôn vỗ đầu y: “Không nghe thấy à, Tạ Nhận quay về rồi kìa, không mau đi ra ngoài xem?”

Phong Khiển Tuyết nhắm hai mắt lại: “Không đi, con ở đây với sư phụ.”

Thanh Vân Tiên Tôn cười lắc đầu, cũng học theo tiểu đồ đệ mà nhắm mắt lại, cùng phơi nắng mà nhìn ánh mặt trời ngày Đông ấm áp ở trần thế. Phơi được một lúc, tiếng động ngoài cửa lớn hơn, có người chạy xồng xộc vào trước, sau đó lại nhanh chóng phanh chân lại, lắp bắp nói: “Hoa Minh Thượng Tiên, vãn bối muốn tìm A Tuyết.”

Thanh Vân Tiên Tôn hé hờ mắt: “Còn chưa đi?”

Phong Khiển Tuyết chỉ cười.

Tạ Nhận đứng ngoài cửa, nhìn bóng lưng vừa trắng sáng vừa đẹp đẽ trong phòng, quả tim bọc trong lửa cũng đập “bùm bùm”, nhưng lại ngại Thanh Vân Tiên Tôn đang ở đây, chỉ có thể quy củ chắp tay hành lễ, cũng chẳng dám bước hơn nửa bước.

Thanh Vân Tiên Tôn nhìn thoáng xuống: “Cũng tới tìm con rồi kìa, còn chưa chịu đi qua đó? Con không đi thì sư phụ cũng không nhúc nhích gì đâu nhé.”

Phong Khiển Tuyết híp mắt lại, cách một lớp áo bào mà nhéo một cái.

Nét mặt của Thanh Vân Tiên Tôn vặn vẹo hẳn đi.

Được rồi, ta đi.

Sau khi đi ra ngoài, vẫn không quên tiện tay đóng cửa lại.

Sư phụ tốt xếp số một trong giới Tu Chân không ngoa chút nào.

Tiếng “kẽo kẹt” còn chưa dừng hẳn mà Tạ Nhận đã bước tới ôm người vào trong lòng, giọng nói đầy tủi thân: “A Tuyết A Tuyết, sao huynh cũng chẳng quay đầu lại nhìn ta thế?”

Nói xong lại nhét thêm một câu: “Thôi bỏ đi, huynh đừng nhìn ta thì hơn, bây giờ nhìn ta hơi thảm.”

Phía sau lưng của Phong Khiển Tuyết dán sát vào trước ngực hắn, tay cũng lặng lẽ đặt lên cánh tay đang vòng quanh eo mình: “Thảm cỡ nào đâu, bị đánh thật à?”

“Không phải là do Đế Quân, là lúc chém yêu bị thương, chẳng qua giờ ta đã lợi hại lắm rồi đó.” Tạ Nhận cọ cọ cổ y, “Được rồi, huynh xoay người lại đi, nói trước đã nha, không cho phép huynh cười ta bị thương đâu nhé… Ưm.”

Phong Khiển Tuyết đè hắn xuống đất, cúi người c*n l*n c*nh m** của hắn, dùng đầu lưỡi cẩn thận miêu tả lại hình dáng của nơi ấy, mái tóc hơi lạnh rũ xuống, tán loạn chạm vào sườn mặt và hõm cổ của Tạ Nhận, khiến cho chỗ da ấy vừa ngứa vừa kéo căng.

Phong Khiển Tuyết dùng hai tay ôm lấy mặt hắn, nhìn một hồi: “Chỗ này xanh chỗ kia lại tím, không tính là quá xấu.”

Tạ Nhận ngửa mặt nằm trên mặt đất, cánh tay thì vẫn khoác lên vòng eo thon mềm kia: “Nếu không tính là xấu, vậy hôn tiếp được không?”

Phong Khiển Tuyết kéo hắn ngồi dậy: “Còn phải quay lại Hàn Sơn nữa không?”

“Tạm thời thì không cần, qua năm mới, ta lại quay về Học phủ Trường Sách trước, nhưng mà… Cũng muốn đi cùng nhau.” Tạ Nhận biết y không thích Diệu Tước Đế Quân, cho nên chủ động lược bỏ ở giữa, nói xong lại vội vàng sáp lại ôm tiếp, “Xin lỗi huynh.”

Phong Khiển Tuyết vân vê tai hắn, dở khóc dở cười: “Tốc độ nói xin lỗi của ngươi cũng nhanh ghê.”

“Tại vì nếu huynh mà không vui, thì chắc chắn là ta sẽ không làm tốt được.” Gia giáo của Tạ Nhận rất nghiêm, “Ta ——”

“Được rồi.” Phong Khiển Tuyết ngắt lời hắn, “Ta không tức giận, nhưng không muốn nói đến chuyện này nữa.”

Tạ Nhận lập tức gật đầu: “Được được được, không nói không nói nữa, vậy ta đi ra ngoài dạo chơi với huynh nhé?”

Phong Khiển Tuyết duỗi một ngón tay ra, chọc vào vết máu bầm ở khoé miệng hắn: “Với dáng vẻ trông như cái thùng nhuộm của ngươi bây giờ ấy hả?”

Nét mặt Tạ Nhận co quắp: “… Ừm.”

“Vậy đợi trễ chút đi, chờ khi trời tối hẳn, lúc không ai có thể thấy rõ mặt mũi của ngươi rồi đi.”

“Ta không ngại bị người khác chê cười đâu.”

“Ta ngại.”

“…”

Một lát sau.

“A Tuyết.”

“Hửm?”

“Huynh chê ta cơ à.”

“Ừ.”

“…”

To đùng một đả kích to, như sấm oanh tạc đáy lòng.

Gom hoài chẳng đủ bốn câu, bởi có lòng đâu mà làm.

/Hết chương 84/

Bình Luận (0)
Comment