CHƯƠNG 99
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Dưới sự trói buộc của ánh sáng vàng kim, rất nhanh thì toàn thân của U Huỳnh đã trở nên ảm đạm, trông có vẻ chỉ cần sau một khắc nữa thôi là sẽ thoi thóp lụi tàn. Y như đã hoàn toàn từ bỏ việc giãy giụa, dọc đường cũng chỉ yên lặng mà nằm im, không nhúc nhích gì cả.
Chúc Chiếu ở trong Xích Sơn đã tỉnh rồi. Hắn nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực ở bên ngoài kết giới, duỗi lưng một cái, đang định tới đỉnh núi gọi đồng bạn quay về, thì một vệt ánh sáng vàng kim bỗng giáng xuống từ trên trời. Chúc Chiếu ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một lực trùng kích khổng lồ đánh thẳng vào!
“Ầm”!
Đầu Tạ Nhận bỗng đau nhói, hồn kiếm Chúc Chiếu hoà vào trong linh mạch bỗng tỉnh lại, ít nhất là có thể khiến hắn cùng cảm nhận được sự hoảng loạn trong nháy mắt đó. Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, lúc ấy Chúc Chiếu cũng không hiểu sao mình lại bị U Huỳnh đột nhiên công kích như thế, chỉ hoang mang mà cảm thấy linh thức đang bị tầng tầng lớp lớp băng sương của đối phương bao phủ lại, khí lạnh đưa đến cơn đau nhức thấm vào trong xương cốt, cũng đưa đến sự cứng đờ sau cơn tê liệt, rất nhanh thì ký ức của hắn đã biến thành một màu thuần trắng, linh phách cũng lặng lẽ không một tiếng động mà ẩn vào trong thân kiếm, không thể thoát ra được nữa —— Biến thành một vật chết không có linh phách ở trong mắt thế nhân.
Nguyệt Ánh Dã nhìn về phía Phong Khiển Tuyết: “Tại sao lại muốn làm như thế?”
Phong Khiển Tuyết nói: “Lúc ấy, đệ tự nhận đã có thể hiểu được mấy phần lẽ đời và tình người rồi, vậy mà còn khó tránh khỏi vận rủi, huống chi là Chúc Chiếu có bản tính phản nghịch, nếu hắn biết được chuyện này, chắc chắn sẽ đi đòi lại công bằng cho đệ, vậy thì khó thoát khỏi cảnh người một chỗ thân một nơi, so với việc cả hai cùng bị huỷ, chẳng bằng nghĩ cách giữ lại một người. Hơn nữa, khi ấy yêu tà hoành hành, ba giới đại loạn, Chúc Chiếu và U Huỳnh đều được sinh ra theo mệnh trời, vốn phải gánh vác trọng trách bảo vệ non sông, trấn áp tà ma, cho dù về sau chỉ có thể chiến đấu một mình, thế thì cũng còn mạnh hơn là mới sinh ra thì đã chết đi một cách qua quýt.”
U Huỳnh dùng hết tất cả sức mạnh khoá linh thức của Chúc Chiếu lại, chỉ hy vọng mai sau đến lúc mà hắn thức tỉnh rồi, thì khi ấy đã được máu yêu tôi luyện đến mức không gì có thể cản nổi, ít nhất là có thể tự bảo vệ được mình. Diệu Tước Đế Quân cũng không hiểu được mục đích của U Huỳnh, cho là y muốn khống chế Chúc Chiếu, thế là lại giam linh phách màu xanh nhạt kia vào trong thế trận ánh sáng vàng kim lần nữa, còn tay khác thì gọi Chúc Chiếu đến kiểm tra. Khi này thì linh thức của trường kiếm đã bị khoá lại, đương nhiên sẽ không xuất hiện bất cứ phản ứng gì, Diệu Tước Đế Quân bèn không nghiên cứu kỹ thêm nữa, đoạn mang theo linh phách của U Huỳnh đến Hàn Sơn, quăng trường cung vào trong miệng của Kiêu Phượng.
Hung cầm bị khí lạnh ở trong bụng khiến cho lông vũ cũng phủ sương, nó đau đớn giãy giụa, rồi thiêu đốt linh thú và hoa cỏ ở mấy trăm dặm xung quanh thành tro tràn, nhưng vẫn không thể nào giãy ra khỏi trói buộc của xiềng xích được. Nguyệt Ánh Dã nhìn biển lửa như muốn ngập hết đất trời trước mắt này, có hơi không đành lòng mà hỏi tiếp, Phong Khiển Tuyết chủ động nói: “Đệ không còn nhớ mình bị trận lửa này thiêu trong vòng bao lâu nữa, mấy ngày, mấy năm, hoặc có lẽ là mấy trăm năm, nhưng tốt xấu gì cuối cùng cũng trốn ra được.”
Chỗ mà sau khi trốn được ra ngoài đúng chính là hang động kia ở Hàn Sơn, khi ấy trong động còn có một đám thú núi Bạch Nha đang bị mắc kẹt. Chúng nó ngậm U Huỳnh thả vào trong một đầm nước, giúp cho những vết thương bị thiêu đốt kia của y dần đỡ hơn, mà lỗ thủng gập ghềnh thông ra bên ngoài kia cũng là do U Huỳnh và Bạch Nha đào ra cùng nhau, một thì húc vào, nhóm còn lại thì đào bới, qua từng năm này rồi lại tháng nọ, cuối cùng cũng chào đón được chùm ánh sáng le lói đầu tiên.
Về sau đó, bầy Bạch Nha ở lại xung quanh hang động Hàn Sơn, từng đời rồi lại từng đời, cứ thế mà sinh sôi nảy nở. Mà linh phách của U Huỳnh thì được một lọn gió cuốn lấy, lững lờ mà trôi nổi giữa ba giới, được mưa bụi tẩm bổ, ngủ vùi trong núi tuyết trắng xoá, cuối cùng được đất trời thai nghén, được sống lại thêm một đời nữa, ngây thơ mà mở mắt ra.
Lại vừa khéo gặp được Thanh Vân Tiên Tôn đi ngang qua vào lúc ấy, ông ôm tiểu anh nhi trắng nõn đáng yêu này lên từ dưới đất, dùng tay áo dài mà che lại, vui tươi hớn hở mang về Tiên phủ.
Sau khi giấc mộng nặng nề kia tan đi, đảo Minh Nguyệt lại khôi phục nét an bình và yên lành, chỉ có ba con Lược Mộng Ưng là còn cuộn tròn ở một bên, đoán chừng là trong mấy trăm năm cuộc đời này của chúng nó cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng trời đất mịt mù như thế, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến khẩu vị.
Nguyệt Ánh Dã phất tay châm hết đèn trong phòng lên, xua tan đi cái ngột ngạt mà bóng tối đem đến. Tạ Nhận đỡ Phong Khiển Tuyết ngồi xuống ghế, ngồi xổm xuống nắm lấy tay y: “Còn ổn không?”
“Ta không sao.” Phong Khiển Tuyết đan chặt mấy ngón tay vào với nhau, lòng bàn tay thấm ướt của hai người kề sát vào nhau, cũng chẳng thoải mái gì, nhưng y lại không muốn buông ra. Thật ra chuyện xưa cũng chẳng được tính là cực kỳ thê thảm lắm, ít nhất trong mắt của y thì mọi việc lại càng như một trò hề hoang đường hơn. Thì ra ở trong mắt của người ấy, cho dù mình mới sinh mà đã có linh, nhưng cũng chỉ được xem là một thứ đồ vật, bởi vì là đồ vật, cho nên có thể làm hư hỏng một cách dễ dàng đến độ như thế. Đế Quân cao ngạo ở trên cao, tôn giả lòng mang thiên hạ, khi sinh ra thì đã được định là kẻ địch của mọi yêu tà, hẳn nên được vạn người kính ngưỡng, còn mình chỉ là một cây cung thôi, cho dù có linh thì cũng có làm sao đâu, dùng không thuận tay thì cứ thế mà vứt đi, thấy không vừa mắt thì huỷ, không đáng giá để lãng phí nửa phần thời gian và tinh lực —— Huống chi cây cung này còn tàn sát tu sĩ ở trước mặt mọi người.
Phong Khiển Tuyết dám tin, cho dù có thêm gấp ba lần số lượng tu sĩ áo đỏ kia nữa thì cũng không địch lại được một kiếm của Diệu Tước Đế Quân, nhưng lời châm lửa kia của tu sĩ áo đỏ đó lại vấy bẩn thanh danh của tôn giả, so sánh như thế, huỷ mình đi đúng là cách bớt việc nhất. Mà sau khi huỷ mình rồi, cho dù những tu sĩ áo đỏ kia có vấn đề thật thì cứ chém bọn họ thôi, có khó khăn gì đâu?
Suy cho dùng, tất cả mọi chuyện cũng chỉ được gói gọn trong ba chữ “Không quan trọng”, thanh cung không quan trọng, tu sĩ không quan trọng.
Điều mà quan trọng chỉ có uy danh của Diệu Tước Đế Quân mà thôi.
Mãn Chiêu Đại Tướng Quân ở trong thành Bạch Hạc, bởi vì tư chất bình thường lại nhát gan sợ phiền phức, cho nên tuy khao khát có tiếng tăm vang lừng, nhưng cũng chỉ có thể tự biên tự diễn anh minh thần võ, không thể làm bị thương đến người khác được. Mà vị tôn giả ở trong Điện Vàng cao ngất ngưởng kia, lại có sức mạnh có thể huỷ diệt đất trời.
Nguyệt Ánh Dã cột chặt áo mỏng cho Phong Khiển Tuyết, lại hỏi Tạ Nhận: “Ngươi còn có thể nhớ lại chuyện xảy ra sau khi linh thức tỉnh lại không?”
“Vụn vặt lẻ tẻ thôi ạ.” Tạ Nhận đứng dậy, “Khi tầng tầng băng tuyết bám trên Chúc Chiếu dần dần tan đi, từ từ sau đó, tiếng động ở bên ngoài cũng có thể truyền vào trên thân kiếm.”
Hình như ký ức sớm nhất là bắt đầu từ lúc chém giết Cửu Anh. Tuy linh phách của Chúc Chiếu không có liên quan gì đến máu yêu cả, nhưng được rèn luyện vạn lần trong đó thì đã giúp cho hắn có được sức mạnh có thể phóng lửa phừng phực lên tới trời thật, lúc đầu hắn cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với U Huỳnh, vẫn cứ lo nghĩ đến chuyện này ở sâu trong lòng, cho nên càng ráng sức mà trảm yêu trừ ma, mong ngóng có thể thoát được trói buộc này để có thể tự mình tới hỏi Diệu Tước Đế Quân.
Mà Diệu Tước Đế Quân cũng dần cảm nhận được sự tồn tại của hồn kiếm Chúc Chiếu, trường kiếm đã đi theo mình nhiều năm rồi, sử dụng cũng thuận tay, ông ta không muốn chuyện của U Huỳnh lại tái diễn nữa, vậy là tối nào cũng đặt kiếm ở trong Điện Vàng, tự mình tụng kinh trấn tà, Chúc Chiếu nghe đến độ mà chẳng hiểu ra sao, không biết tại sao mà mình đang tốt lành thế này mà suốt ngày phải ngâm mình ở trong cái âm thanh vang vọng như vậy.
Mãi cho đến một ngày, Diệu Tước Đế Quân nói đến U Huỳnh.
Phong Khiển Tuyết hỏi: “Ông ta nói sao?”
Tạ Nhận đáp: “Lúc đó ông ta đang nói chuyện với người khác, nói linh phách của Chúc Chiếu là được máu yêu tôi luyện ra, sinh ra đã để hàng ma rồi, không thể đánh đồng với tà linh U Huỳnh được.”
Sau đó một người khác cũng phụ hoạ không ngớt, lại nhắc tới cái chết của Kiêu Phượng và U Huỳnh ở Hàn Sơn. Hồn kiếm Chúc Chiếu dần dần chắp vá ra được đầu đuôi của chuyện cũ từ trong lời của người đó, nỗi kinh ngạc qua đi rồi chỉ còn lại cơn đau khổ kéo dài mãi không dứt, đã từng có một khoảnh khắc như thế, hắn định xông ra để nghiêm nghị chất vấn, nhưng cuối cùng vẫn đè nén hết tất cả cảm xúc xuống.
“Phải chém yêu.”
“Phải sóng vai mà chiến đấu, phải bảo vệ cho yên ổn của muôn dân cùng nhau.”
Hắn vẫn còn nhớ từng câu mà U Huỳnh nói ở trong hỗn độn. Bây giờ sóng vai đã là hy vọng xa vời rồi, nhưng ít nhất cũng phải hoàn thành được tâm nguyện của hai người. Thế là Chúc Chiếu chọn dằn tất cả cảm xúc của mình xuống ở sâu trong tim, cho dù hồn kiếm đã xuất hiện nhưng vẫn vâng theo mệnh lệnh của Diệu Tước Đế Quân —— Dồn hết sức mà chém giết Cửu Anh.
Đại yêu hung tàn nhất ở giữa đất trời có thể gây ra hoạn nạn từ nước và lửa mà nó dẫn tới. Chúc Chiếu đổ hết sức vào mà phối hợp với Diệu Tước Đế Quân, cùng ông ta chém bay từng cái đầu của yêu tà, mãi cho đến trận chiến cuối cùng.
Thế gian đã chẳng còn đại yêu nào nữa, hồn kiếm Chúc Chiếu cảm thấy, hẳn là mình cũng có thể hỏi chuyện mà luôn giấu tận sâu trong lòng ra rồi, đây là lần đầu tiên hắn chủ động nhắc đến U Huỳnh, như trong dự liệu, vẫn chỉ có thể nhận được bốn chữ “Tà linh đáng chết”.
Chúc Chiếu hỏi: “Sau đó Đế Quân có từng tra xét không?”
Diệu Tước Đế Quân hỏi lại: “Tại sao phải tra xét?”
“U Huỳnh đồng thể cộng sinh với ta, ta biết y không phải là tà linh.”
“Cho dù không phải là tà linh, nhưng nó lại là một vũ khí không chịu sự khống chế của chủ nhân, cũng chẳng cần tồn tại nữa, mà ngươi thì thể hiện rất tốt.”
“Chẳng cần tồn tại? Cho dù tu sĩ áo đỏ kia có gian nịnh, cho dù U Huỳnh không hề cố ý làm điều ác ấy, vậy thì cũng không cần tồn tại à?”
“Hôm nay ngươi nói rất nhiều.”
Chúc Chiếu lơ lửng ở giữa trời, im lặng một lát, nói: “Ta hiểu rồi, Đế Quân, chúng ta cùng đi giết Cửu Anh thôi.”
Giết Cửu Anh, hoàn thành lời thề hàng yêu đã từng hứa lúc ở Xích Sơn.
Đó là một trận đánh dũng mãnh nhất của hắn, lửa phừng phực và ánh mặt trời bọc lấy thần kiếm, đánh cho đại yêu phải liên tục tháo chạy, từ bình minh cho đến hoàng hôn, lại đến khi bình minh lần nữa, Cửu Anh bỗng dồn sức một cái, nó dùng hết tất cả sức mạnh của mình khiến cho mây đen cuồn cuộn xoáy lên đè nghiến hồng hoang!
Đây là một đòn trí mạng đủ để hủy thiên diệt địa, nhưng Chúc Chiếu cũng chẳng ngăn cản, nhìn như vô ý mà dừng lại ở giữa bầu trời, sau đó thì ập xuống một ngọn lửa hừng hực khó có thể nhận ra.
Một giây tiếp theo, mây đen và ngọn lửa vô hình xuyên thẳng qua cơ thể của Diệu Tước Đế Quân, xoắn nát hết một thân gân cốt của ông ta.
Cùng một lúc đó, Chúc Chiếu bay thẳng lên không trung, nhân cơ hội Cửu Anh còn chưa lấy lại sức, đoạn chém bay một cái đầu cuối cùng xuống tận chân trời.
Tiếng gào rền vang giữa đất trời vì gió lốc và bão tuyết.
Chúc Chiếu đắm nửa thân mình vào trong đống tuyết sạch sẽ nhất, khí lạnh không thấm đẫm vào xương, cũng khác một trời một vực với linh phách thích rúc sát vào mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy dễ chịu như cũ, như là đã được thả lỏng sau một thời gian dài chôn trong căng thẳng.
Nguyệt Ánh Dã nói: “Chẳng trách lúc trước Chúc Chiếu không muốn nhập quan làm bạn với Diệu Tước Đế Quân.”
Tạ Nhận nói: “Tuy Cửu Anh đã chết, nhưng yêu tà vẫn còn. Chúc Chiếu chém yêu, từ trước đến giờ chỉ phân biệt thiện ác, ai làm xằng làm bậy, cho dù có là đại thiện nhân quang vinh và sáng chói đến đâu ở bên ngoài thì cũng giết không tha.”
Phong Khiển Tuyết hỏi: “Vậy Chúc Chiếu có cố chấp đến độ nhập ma như người đời thường nói sau này không?”
“Không có.” Tạ Nhận nói, “Giống như những tu sĩ áo đỏ năm đó, những người mà Chúc Chiếu giết toàn là kẻ đại ác. Nhưng người ngoài thường không biết bọn họ làm gì ở sau lưng, chỉ có thể suy đoán lung tung, đoán là bọn họ đánh nhau với ai, ăn cơm quên trả tiền ở quán nào đó.”
Dần dà, Chúc Chiếu bị truyền thành thanh kiếm ngang ngược không chấp nhận được nửa phần không đoan chính, nhất thời trong lúc đó thì người người cảm thấy bất an, mà người có dụng tâm khác cũng lộ mặt, hợp lại với một chúng ta sĩ để cùng bàn chuyện trấn áp.
Khi đó thiên hạ đã vô cùng thái bình rồi, cũng không cần trường kiếm trấn thủ nữa, vậy là Chúc Chiếu cũng không phản kháng, chủ động quay về Thái Thương, chỉ để lại một lọn hồn phách ở giữa đất trời, hắn cũng giống như U Huỳnh vào thật lâu trước đó, bay từ Tây qua Đông, nhìn xem toàn bộ thế gian rộng lớn này, mãi cho đến một ngày đó thì đã tới thành Hạnh Hoa. Tiểu công tử Tạ phủ có linh mạch sen đỏ, trời sinh đã hợp với Chúc Chiếu, giống như là một lần gặp gỡ đã chờ đợi mấy trăm năm rồi, tóm lại là hắn giơ tay chụp lấy hồn kiếm lơ lửng ở trước mặt, tò mò nhìn xem một lát, sau đó ấn nó xuống bụng một cái, ngủ mất tiêu.
Phong Khiển Tuyết nói: “Lúc đó ngươi đã được đủ tháng chưa?”
Tạ Nhận trả lời: “Cỡ đó đó, ta cũng chỉ có thể nhớ được đúng việc này trước khi mình lên ba tuổi thôi, những chuyện khác là mới vừa nhớ ra.”
Nguyệt Ánh Dã nói: “Nếu có thể nhớ được chuyện cũ, điều ấy có nghĩa là sức mạnh của Chúc Chiếu đang thức tỉnh, ngươi sẽ có thể nhanh chóng rời khỏi hòn đảo này.”
Trong lòng Tạ Nhận khẽ xao động: “Dạ.”
Lúc này sắc trời đã sáng choang, Nguyệt Ánh Dã để cho hai người đi nghỉ ngơi trước, mình cũng quay về phòng ngủ, phái chim gỗ đưa chuyện xưa đến Tiên phủ.
Tạ Nhận quấn chặt chăn cho người bên gối: “Có buồn ngủ không?”
“Không buồn ngủ.” Phong Khiển Tuyết ôm hắn, “Đang nghĩ chuyện này.”
“Chuyện gì thế?”
“Kiếp trước Chúc Chiếu và U Huỳnh có nhau, kiếp này thì ngươi và ta có nhau.”
Tạ Nhận cười cười, cúi đầu cọ vào chóp mũi hơi lạnh kia: “Những tâm nguyện còn chưa hoàn thành của Chúc Chiếu và U Huỳnh, quãng đời bỏ ngỏ còn chưa kịp đi, và phong cảnh mà họ còn chưa được nhìn thấy, kiếp này chúng ta sẽ bù đắp hết tất cả những tiếc nuối ấy cho họ nhé.”
Phong Khiển Tuyết ngậm lấy bờ môi hắn, hôn thật tỉ mỉ và quyến luyến.
Chuyện cũ nặng nề thật, nhưng may mà cũng đã đi qua hết, bây giờ có thể có được cái ôm ấm áp như thế này, vậy là đã đủ để ngăn cản hết mọi cảnh tượng không đẹp đẽ rồi.
Mấy ngày sau đó, đầu tiên là Nguyệt Ánh Dã đưa ba con Lược Mộng Ưng về thành Trường Dạ, sau đó thì lập tức quay về Tiên phủ Thanh Ái, mọi người cùng nhau bàn bạc bước tiếp theo của kế hoạch.
Còn Đảo Minh Nguyệt cũng khó có được mà chào đón khách đến, là người nhà mình.
Buổi trưa hôm ấy, Phong Khiển Tuyết bưng một mâm nho, ngồi ở trên bàn đu dây vừa ăn vừa nhìn Tạ Nhận tu luyện, thỉnh thoảng còn chỉ bảo đôi câu, giọng điệu y như một vị quan lớn đi giám sát vậy. Tạ tiểu công tử khô hết cả miệng lưỡi, đứng ở dưới há miệng ra: “Cũng cho ta ăn vài trái đi.”
“Cách xa thế thì sao ta có thể ném vào được?” Phong Khiển Tuyết bảo vệ mâm, “Chưa tập luyện xong thì không được ăn.”
Tạ Nhận: “Nhưng nho là do ta trồng, ta hái, ta rửa luôn đó.”
Phong Khiển Tuyết ráng nhịn cười: “Vậy cũng không được, ta không xuống đâu.”
Tạ Nhận ném một bông hoa trêu y, mình thì tiếp tục nghiên cứu công pháp, kết quả còn chưa đọc xong hai hàng chữ thì Phong Khiển Tuyết lại đột nhiên đứng dậy, “vèo” một cái mà chạy thẳng vào sâu trong khe núi, giơ nho đưa qua: “Đút ngươi ăn này.”
Tạ Nhận chẳng hề phòng bị, miệng bị nhét đầy nho: “Huynh sao thế?”
Phong Khiển Tuyết đáp: “Chăm sóc ngươi đó.”
“Có thể đừng chăm sóc ta đột ngột quá vậy được không, ta nhai không có nổi.”
“Ừ.”
Phong Khiển Tuyết lại lấy khăn tay ra lau miệng cho hắn.
Tạ Nhận được yêu chiều mà hoang mang sờ sợ, thầm nghĩ mình làm đúng cái gì mà lại có thể nhận được sự đối xử độ ấy, kết quả sau một khắc, bên tai đã truyền đến một câu mừng rỡ quen thuộc: “A Nhận!”
“… Mẫu thân?”
Hắn không thể tin mà quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia. Ninh phu nhân bỏ rơi tướng công nhà mình ở tít đằng xa, ngự kiếm vượt lên trước rồi đáp xuống, vui mừng gọi: “A Nhận, Tiểu Tuyết.”
Phong Khiển Tuyết chậm rãi cất khăn vào lại trong tay áo: “Ninh phu nhân.”
“Lớn chừng nào rồi mà còn để Tiểu Tuyết đút cho ăn rồi lau miệng nữa.” Ninh phu nhân nói như vậy ngoài miệng, nhưng trong lòng và trên mặt lại cực kỳ vui mừng, bà vẫn cứ nắm chặt tay của hai người, “Tốt quá, không ai ốm đi hết, nhất là A Nhận đó, hình như lại cao thêm nữa rồi.”
“Con mới mười tám mười chín thôi mà, đương nhiên là phải cao thêm nữa chứ.” Tạ Nhận ôm vai Phong Khiển Tuyết, dùng ưu thế thân cao mà đè xuống một cái, vừa thiếu đòn mà lại vừa đắc ý.
“Tốt lắm luôn ạ.” Phong Khiển Tuyết nói, “Sau này cũng tiện cho đến Mặc gia dán tường luôn.”
Tạ Nhận cười buông tay ra, lại hỏi: “Mẫu thân, sao bỗng dưng lại đến đây vậy ạ?”
“Thì nhớ con đó, muốn đến từ lâu rồi, nhưng lại sợ bị người khác phát hiện, bây giờ may mà có cao nhân giúp thì ta và phụ thân con mới có thể đến đây.” Ninh phu nhân chỉ vào chỗ chân trời, “Nhìn kìa, bọn họ cũng đến rồi đó.”
Ngoại trừ Tạ viên ngoại ra, còn có một nam tử đeo trường cung, đúng chính là tu sĩ tóc trắng mà mấy người đã từng cứu ở biển Bạch Sa dạo trước, Thiên Vô Tế.
Mà nữ tử xinh đẹp mặc y phục năm màu… Phong Khiển Tuyết cất cao giọng chào: “Anh Nhị Nguyệt!”
Nữ tử uyển chuyển đáp xuống đất, vội vã bước về phía trước mấy bước, giả bộ tức giận: “Chẳng biết lớn nhỏ gì cả, đã bảo bao nhiêu lần rồi, phải gọi là a di.”
/Hết chương 99/
.
Tác giả:
Đội ngũ nhân vật chính tụ họp lại-ing…
Thiên Vô Tế ở chương 49.
Anh Nhị Nguyệt ở chương 13.
.
Bé Nhận được người thương dọng nho cho ăn kiểu:
.
Cực Phẩm: Xin vía đu cúp bồ của Liễu cô nương. Bả đu cúp bồ nào là dính cứng ngắc cúp bồ ấy.